NGẨNG CAO
Cứ để dòng châu cuốn nỗi sầu
Tan theo con nước lướt qua cầu.
Bi thương, hận tủi...vùi chôn sạch
Ảo não, đau buồn... nén thật sâu.
Kiếp sống nhìn xa xem vạn vật...
Đời người trông rộng thấy nghìn khâu...
Nhân tình thế thái nhiều thay đổi
Lưng thẳng đầu cao...đẹp mộng lầu!
-sd-
Sầu Vương Lối Nhỏ
Ta ngẩng cao đầu ... sống đó thôi
Nhưng làm sao cấm lệ tràn Môi
Ký ức hằn sâu nên tì vết
Se kết làm chi ... lại chia phôi ?
Lòng xót đau khi ... bóng chiều tà
Vương sầu lối nhỏ ...xưa cùng qua
Ai quên, ta nhớ ... thành kỷ niệm
Năm tháng còn đây ta với ta
jacaranda
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2009 10:19:45 bởi Huyền Băng >