TRUYỆN NGẮN VÀ TẠP BÚT CỦA VIÊN NHẬT
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 18 bài trong đề mục
caochuong 02.09.2007 22:11:50 (permalink)
  TIẾNG HÓT CỦA CON CHIM CHÌA VÔI
 
Quê hương trong bóng con đò
Trong câu hát bội, trong lời mẹ ru
Quê hương trong tiếng lá reo
Tiếng chuông chùa đổ, khói chiều miên man
Quê hương trong vắt ao làng
Vẽ đôi cò trắng về ngang liếc nhìn
Ta đi mấy núi, mấy non
Thấy con đò - nhớ, thấy sông xa - buồn
Tiếng đàn bầu nghe mà thương
 


 
 1.
 Bé Tú ngồi ở bậc cửa sau nhà, nhìn con chim chìa vôi với bộ lông có hai màu đen và trắng đang nhảy nhót trên cây me mọc sát bờ sông. Mỗi lần con chim cất tiếng hót, Tú lại cười khanh khách vì giai điệu hót của con chim giống hệt như một câu cha hay nói: “Tú ơi, bây giờ Tú sợ bị đét, bị đét!”. Tất nhiên là còn thiếu một chữ quan trọng mà cây roi của cha hay hăm he, bởi vì tiếng hót của chú chim chìa vôi chỉ có thế.
Ông Nhã nghe tiếng con gái cười, ông cũng cười một mình. Nó chịu cười, vậy là có thể để nó lại quê với ông bà. Ông nghe tiếng cha mình đang trò chuyện với con gái, tiếng bé Tú vui vẻ nói chuyện véo von với ông nội. Thì ra nó đang nói cho ông nội nghe vì sao nó cười khi nghe con chim chìa vôi hót. Tiếng mẹ ông hỏi chuyện bé Tú.
Hai ông bà già rất mừng vì cuối cùng con trai đã chịu gởi đứa út xinh xắn về quê với mình. Mỗi lần ông bà nội lên Sài Gòn thăm con cháu, cô bé út này hay quấn lấy ông bà nói đủ thứ chuyện và cười suốt ngày. Không như mấy đứa lớn, chỉ chào hỏi xong là biến đâu mất.
Thật ra ông Nhã không muốn xa đứa con út. Ngày nào đi làm về, ông đều thấy bé ngồi trên bậc tam cấp trước nhà, hai bàn chân nhỏ xinh nhịp nhịp, tay chống cằm chờ ông. Gương mặt sáng rỡ vẻ tinh nghịch rất đáng yêu của nó luôn làm ông cảm thấy mọi mệt nhọc sau một ngày làm việc đều không còn. Viện cớ bé Tú còn nhỏ quá, về cha mẹ không tiện chăm sóc, hè năm ngoái, ông Nhã cho con gái lớn đang học lớp đệ Tam về. Ở chưa hết một tháng, cô con gái khóc lóc đòi về Sài Gòn vì ở quê buồn quá. Hai đứa kế thì lắc đầu quầy quậy khi nghe cha hỏi. Chỉ mỗi cô nhóc nhất nhà thì vừa nhảy nhót, vừa vỗ tay vì được về quê thăm ông bà nội.
Bé Tú rất thích vì ông bà cho quá trời đồ chơi. Nó ngồi giữa một đống đồ chơi, chỉ hơi ngoảnh lại khi ông Nhã đi. Ông Nhã đã ngồi lên chiếc Vespa, nhưng lại quay trở vào, bồng con gái lên áp chặt vào ngực. Ông cố tình đưa cái cằm râu mấy ngày không cạo, cọ vào má con gái. Bé Tú nhột, cười khanh khách. Nó lấy tay đẩy mặt cha ra bảo:
- Mặt cha toàn là gai, không cho hun nữa đâu.
- Con ở đây với ông bà nội, chủ nhật thì cha về thăm con.
- Dạ. Cha đi đi, cho con xuống chơi đồ chơi.
Ông thả nó xuống là nó chạy vào giữa đống đồ chơi ngay. Ông bà nội ngồi bên cạnh, chơi với nó.
Mới xa con gái một chút, ông Nhã bắt đầu thấy nhớ. Bình thường, ông không như thế này. Có lẻ vì ông biết từ nay, mỗi chiều sẽ không thấy cô bé ngồi nhịp chân, chống cằm mong đợi ông trên bậc thềm nhà.
Buổi tối, bé Tú hỏi:
- Nội ơi, sao không thấy cha về? Trời đã tối rồi mà?
- Mấy ngày nữa cha mới về.
- Mấy ngày là trời sáng hả nội?
- Ừ.
- Bây giờ tối quá, cha không thấy đường chạy xe đâu. Con buồn ngủ quá, khi nào cha về, nội nhớ gọi con nha.
          *        *        *        *        *        *
Chỉ vài ngày là bé Tú chán đồ chơi. Nó lang thang trong vườn một mình. Một buổi trưa, bà nội bắt gặp bé Tú đang ngồi nói chuyện với mấy con kiến đang bò dưới kẽ đất bên hông nhà:
- Mình bây giờ, mình nhớ cha mình lắm. Mình nhớ chị Ngọc Diệp, anh Hiếu Dũng và chị Ngân Hoa nữa. Không ai về chơi với mình. Mình bây giờ, mình buồn lắm.
Giọng bé rưng rưng như sắp khóc. Bà nội thương quá lại ôm nó vào lòng nói:
- Con có muốn về nhà với cha và anh chị không?
- Dạ có.
- Nhưng con đi thì ông bà buồn lắm, làm sao đây?
- Ông bà buồn như con bây giờ đó hả?
- Ừ. Buồn muốn khóc luôn.
- Vậy con không đi, con ở đây nha, nội đừng khóc.
Bé Tú đưa bàn tay nhỏ vuốt má bà nội, đôi mắt nó mở to nhìn chăm chú xem bà nội có vui không, thấy bà cười mà nước mắt tràn ra mi, nó ngập ngừng hỏi:
- Sao bà nội khóc?
- Bà nội không khóc, bà vui vì con không bỏ ông bà nội mà đi.
- Nhưng con buồn lắm, con phải khóc mới được.
Nói xong, bé Tú khóc òa lên. Ông bà nội luýnh quýnh không biết làm sao, chỉ biết loanh quoanh đưa hết thứ này, đến thứ khác cho nó chọn, nhưng nó đều lắc đầu. Phải gần cả tiếng đồng hồ nó mới ngưng khóc.
Từ hôm ấy, bé Tú không nhắc đến chuyện đòi về. Ông bà biết nó vẫn rất mong cha vì ngày nào nó cũng tự tay bóc tờ lịch và thông báo với ông bà hôm đó là thứ mấy. Chiều thứ bảy nào nó cũng bắc cái ghế con ngồi ngoài ngõ, chỉ chờ thấy bóng xe cha nó ở đầu đường là chạy a ra. Cả ngày chủ nhật, nó quấn quít bên cha, dẫn cha đi xem hàng cây cải hay hàng ớt nó mới trồng, rồi bắt cha nó xách nước tưới cho cây của nó. Sáng thứ hai khi cha nó đi thì nó vẫn còn ngủ chưa thức. Lúc dậy rồi, nó chỉ làm một chuyện là lại xé một tờ lịch và thông báo.
                   *        *        *        *        *        *
Ông nội dẫn bé Tú xin vào học dự thính lớp một vì bé chỉ mới sáu tuổi. Cô giáo thấy bé đã biết đọc, biết viết liền cho bé học chính thức.
Bé Tú có bạn, hôm nào đi học về cũng kể cho ông bà nghe chuyện bạn bè, chuyện thầy cô … Nó đi học thì thôi, nó về là trong nhà luôn vẳng tiếng nó cười khanh khách hoặc hát véo von. Ông nội thường hay nói:
- Con bé này hay cười, cuộc đời nó sẽ rất tốt đẹp.
Những ngày cận Tết, bé Tú cứ lon ton xách nước ra tưới mấy cây mai mà ông nội đã suốt lá. Nó nghe ông nội nói: Khi nào mai nở thì Tết đến. Nghĩa là cha và các anh chị sẽ về. Đợi hàng chục ngày mà nụ mai vẫn cứ chi chít, bum búp, không chịu to ra, nó nói:
- Ông nội ơi, cây không có lá nên chết mất rồi.
- Không sao đâu, khi nào cận ngày, ông nội dùng vòi phun tia lên cành, búp sẽ lớn, mai sẽ nở vào đúng giao thừa. Sáng mùng một là vàng rực cả vườn nhà mình luôn.
Mãi đến 27 Tết, các anh chị mới về, còn cha thì tận chiều 29 Tết mới về. Những ngày đó, bé Tú vui lắm. Nó suốt ngày đi theo các anh chị, cũng lăng xăng phụ chùi bàn ghế, phụ chà lư đồng …
Chiều 30, ông Nhã chọn một nhánh mai to và nhiều nụ nhất, cắt đem vào chưng bàn giao thừa. Bé Tú rất thích ngồi nhìn cha cắt giấy đỏ thành chữ: Chúc Mừng Năm Mới, dán lên mấy trái dưa hấu to đùng đặt trên các bàn thờ và bàn giao thừa.
Trong khi chờ giao thừa, ông Nhã ngồi trò chuyện với cha mẹ, những đứa con ngồi chơi đánh bài ba cào. Tiếng bé Tú lanh lảnh:
- Không thèm chơi nữa, bàn nào cũng thua, hổng cho em ăn gì hết.
Tiếng Ngọc Diệp an ủi:
- Lát nữa chị đêm bài cho em ăn nha.
- Đêm cho em ba cào già!
Tiếng Hiếu Dũng:
- Trời ơi, nó còn đòi ăn cào bự nhất nữa.
Tiếng Ngân Hoa:
- Anh phải nhường nó chứ, tội nghiệp nó ở quê mà.
- Cái gì mà tội nghiệp chứ? Phải nhường em đó nha. Hổng ăn bàn này là em … khóc cho mà coi.
Đồng hồ vừa chỉ đúng mười hai giờ đêm, Hiếu Dũng liền châm dây pháo treo ở trước cửa giữa. Mọi người đốt nhang theo ông bà nội đi cắm vào các bàn thờ. Xong xuôi thì xếp hàng chúc Tết cho ông  bà nội. Ông Nhã bổ dưa trên bàn giao thừa. Ruột dưa đỏ tươi và hơi cát, mẹ ông cười khen:
- Mua dưa khéo lắm, đỏ như thế tức là một năm gặp nhiều may mắn.
Đêm trước ngày cha và các anh chị sẽ trở lên Sài Gòn, bốn anh chị em không chịu ngủ, cứ rúc rích mãi. Ông Nhã hăm he, chúng mới chịu yên. Nhưng, ông vừa nằm xuống thì chúng lại thức dậy ra ngồi trước nhà cười giỡn tiếp. Lần này, ông Nhã liền cầm cây roi đi lên nhà trên, quất vào mặt bàn một cái “Trót”. Ba anh chị lớn hoảng hốt, co giò chạy tứ tán ra ngoài vườn. Bé Tú ngược lại, chạy đến ôm chân cha mếu máo:
- Mai cha và các anh chị đi rồi nên các anh chị muốn chơi thêm với con mà.
- Cha biết. Nhưng phải để ông bà ngủ chứ. Ồn ào như thế thì không ngoan, có biết không con?
Ông ngồi vào chiếc ghế bành, bồng con lên. Bé Tú nép vào lòng cha dặn:
- Chủ nhật tới, cha nhớ về thăm con nha.
- Ừ.
Vừa lúc đó, ông nghe tiếng mấy đứa con ré lên um sùm ngoài vườn:
- Ma! Cha ơi! Ma!
Ông Nhã bồng luôn bé Tú chạy ra cửa, lia đèn pin hỏi:
- Ma ở đâu? Các con ở đâu?
Từ ba hướng khác nhau, Ngọc Diệp, Hiếu Dũng, Ngân Hoa hớt hải chạy vào nhà.
- Ma ở đâu?
- Dạ, không có – Ngân Hoa trả lời – Lúc nãy cha la, con sợ cha nên chạy ra vườn. Nhưng, ngoài vườn bây giờ tối thui à!
- Mấy đứa kia, cũng vậy phải không?
- Dạ.
Tiếng mấy đứa con bẽn lẽn làm ông Nhã buồn cười quá. Thì ra, ban đầu chúng sợ cha hơn sợ ma. Đứng trong tối một mình thì sợ ma hơn sợ cha. Ông ký đầu con gái lớn:
- Làm chị cả mà cứ đầu têu cho các em như thế, lần này, cha tha cho đó.
                   *        *        *        *        *        *
Bé Tú không muốn nhìn cảnh cha và anh chị đi nên ra cuối vườn ngồi. Mọi người phải đi kiếm nó. Chị Ngọc Diệp ôm nó nói:
- Em đừng buồn, khi nào rảnh, anh chị lại về thăm em mà.
- Dạ.
Mấy cha con lấy bé Tú làm cục nhưn, ôm nó muốn nghẹt thở. Bé Tú buồn buồn nói:
- Cha và anh chị đi đi, con muốn ngồi đây một mình.
Sự trống vắng trong lòng bé Tú còn nhiều gấp mấy lần hồi nó mới về quê. Có lẽ vì niềm vui đoàn tụ những ngày Tết quá nhiều, nên nỗi buồn mới càng sâu trong lòng nó.
          *        *        *        *        *        *
2.

Bé Tú xách cái rổ tre, đi cùng bà nội ra vườn hái rau càng cua. Nó rất thích cái món càng cua bóp sổi, vừa chua, vừa ngọt, vừa nhân nhẫn của bà nội làm. Ở nhà quê, nó hiếm khi thấy bà nội đi chợ, thứ gì cũng có sẵn.
Vườn nhà nội rộng gần 40 sào. Một mặt quay ra sông, một mặt giáp với miếng ruộng rẫy trước nhà. Gọi là ruộng rẫy để phân biệt với ruộng đồng. Ruộng rẫy có nước sông ra vô, chỉ cấy lúa vào mùa mưa, khi nước sông ngọt. Mùa nắng, ruộng rẫy chỉ là một cánh đồng sình, nước mặn, nơi mà lũ cá kèo, cồng quều, cồng voi … ra phơi nắng và ăn bùn.  Ruộng đồng mùa nắng khô nứt đất, đi không khéo thì bị nhét dép xuống kẽ. Mùa mưa, nước mưa xuống ngập đồng thì người ta gieo mạ, cấy hoặc xạ.
 Trong vườn thì rau, trái khắp nơi. Chỉ riêng những rau cỏ hoang đã ăn không hết: Ăn canh thì có mồng tơi, bù ngót,  … mọc đầy dọc hàng rào. Ăn sổi thì có càng cua. Ăn sống thì có rau đắng, rau má … Ấy là chưa nói đến mấy thứ rau, quả mà ông bà nội trồng như: Dưa leo, dưa gang, cà chua, đậu bắp … . Cây hàng niên thì có vú sữa, xoài, mãng cầu sim, mãng cầu ta, mít, ổi, quấc ….Tha hồ mà kể cũng chưa hết cây trái trong vườn nhà nội.
Thức ăn mặn thì tôm cá dưới sông nhiều vô kể. Nhưng bé Tú chỉ thích nhất là đi vòng lũ cá kèo trên ruộng. Hôm trước, ông nội đã làm cho nó một cái cần câu, có sợi dây cước ngắn nơi đầu thành một cái thòng lọng. Nó đi dọc bờ ruộng, chỗ nào nổi đầu cá kèo to là thòng dây xuống, tròng vô đầu con cá và giật. Thòng lọng xiết chặt và thế là con cá lên đường …, chui vào giỏ của bé Tú. Tiếng nó cười làm lũ cá hoảng hốt lủi xuống nước. Vậy là bé Tú biết con cá sợ âm thanh.
Khi nước ròng, nó đi bắt cồng quều. Đợi khi nước vừa lớn, mới chảy vào ruộng, nó lấy cái vợt ra, bỏ lũ cồng đã bị tách mu, nhử cá hủng hỉnh. Lũ cá hủng hỉnh nghe mùi tanh, nhào tới đông như hội, ăn ăn, xé xé, chỉ nhử được mấy lần là lũ cồng chỉ còn trơ cái xác vôi. Cá hủng hỉnh dành để nấu cám cho con heo mọi.
Tháng nắng, khi nước lớn đầy ruộng, những cái gốc rạ mục nổi lên mặt nước, trên đó, chi chít những con ốc dừa, bé chỉ bằng cái móng tay người lớn, tha hồ mà nhặt. Thịt ốc dừa rất ngọt và thơm.
Tháng mưa, ruộng lúa xanh um, muốn ăn ốc dừa thì lội ra hàng dừa nước ở mé rạch, mé sông. Ốc dừa bám trên các bẹ dừa, cứ lựa con to mà lượm, cho vào giỏ.
Ông nội còn dạy bé Tú đi bắt tôm tít ngoài sông và cách phân biệt hang tôm tít với hang rắn, hang cá bống sao, rồi mò chem chép về nấu canh …
Nó bắt được nhiều tôm cá quá, đâm ham, hôm nào đòi ông nội dẫn ra sông. Tôm cá ăn không hết, nó cứ bắt về rộng đến ốm nhom trong mấy cái khạp. Có hôm, ông nội không đi, thế là nó một mình, lén xách giỏ ra sông. Báo hại ông bà nội dáo dác đi kiếm, thấy nó rồi, ông bà nội la cho một mẻ tưng bừng, rồi lại ôm nó khóc. Bé Tú phải hứa không một mình ra sông nữa.
          *        *        *        *        *        *
Buổi chiều, bé Tú đi một vòng quanh vườn hái càng cua, mồng tơi và bù ngót, bó một bó to mà nó phải ôm lặc lè mới ra được ngoài sân, hứng sương. Ông bà nội ngạc nhiên hỏi:
- Hái làm chi mà nhiều dữ vậy Tú, ăn sao hết?
- Cái này để mai con đem vào trường nộp kế hoạch nhỏ.
- Sao không nộp giấy cho gọn, nộp rau thì làm sao? Không lẽ thầy trò đem ra chợ bán?
- Thì đúng là tụi con đem ra chợ bán mà!
- Con tham quá, bó to như vậy làm sao đem đi?
- Thì ông nội đem dùm con!
Ông bà nội cười: Bé Nhóc nhà mình tính sẵn rồi, có ông nội làm phu khuân vác!
Lũ học trò đem cây nhà, lá vườn đi nộp kế hoạch nhỏ. Đủ thứ rau củ, chất thành một đống to như cái chợ rau: Mướp, Dưa leo, Cà chua, Rau muống, Cải ….. Thầy Cô đứng nhìn mà ngẩn ngơ, không biết làm cách nào cho đống thập cẩm đó bay ra chợ? Rồi biến thành tiền?. Cũng may là có ông nội, ông kêu người đem xe đẩy tới, đẩy đi.
Mấy Thầy Trò ra chợ bán. Người mua – Cũng là phụ huynh, ai cũng ghé vô mua một ít, đắt hàng thấy mê! Chắc Kế hoạch nhỏ năm sau, bổn cũ xài lại quá!
              *    *        *        *        *        *
Ở nhà không có bạn, bé Tú một mình chơi trốn tìm với mình. Có một hôm, nó  chạy mệt quá, chui nấp đằng sau kẹt bồ lúa và ngủ quên luôn ở đó. Lại một phen ông bà đi kiếm.
Nó cũng chán trò trốn tìm một mình bèn xoay ra tập viết chữ cho đẹp. Cứ cuốn tập có một vết dơ là nó bỏ, viết lại từ đầu. Ông nội cắt những giấy trắng, đóng thành một cuốn tập cho nó làm nháp. Cuốn tập của ông nội đóng đẹp quá, thế là nó bắt ông nội cắt tập ra để đóng. Ông nội bảo:
- Tập đóng là vì tiết kiệm giấy. Tập còn nguyên mà cắt để đóng thì uổng lắm.
- Nhưng con thấy nó đẹp hơn!
Ông nội nói cách nào, nó cũng không chịu. Thế là từ đó, nó luôn có những cuốn tập khác người.
Lúc này, nó đã viết chữ rất đẹp và ngay hàng. Nó không còn thích những cuốn tập kẻ ô sẵn, mà chỉ thích giấy trắng tinh, không hàng mà cha nó phải đem từ Sài Gòn về cho ông nội đóng sổ cho nó. Trên nền giấy trắng, chỉ có chữ bằng mực tím nổi rõ, ngay hàng, thẳng lối, rất đẹp. Cha nó còn mang về cho ông nội nguyên một thùng đồ nghề dùng để đóng tập.
 Hồi đó, bé Tú rất thích học cách viết chữ Pháp của ông nội. Nét chữ nghiêng nghiêng, nét đậm, nét nhạt, nhìn rất thích mắt. Nó phải tập rất nhiều ngày mới có thể viết coi được.
Thầy giáo mắng vốn ông nội vì bé Tú không chịu xài tập có kẻ ô như các bạn. Ông nội hỏi:
- Nó viết chữ có lên bờ, xuống ruộng hôn?
Thầy giáo phải công nhận rằng: Nó viết ngay hàng. Ông nội lại hỏi:
- Nó viết tập nó, có ảnh hưởng tới bạn bè hôn?
Thầy lại phải nói rằng: Không đứa nào học lớp ba mà thích viết tập không hàng như nó. Có hàng mà còn trèo lên, té xuống ì xèo!
Vậy là huề vốn, nó cứ tập không hàng mà viết. Buồn buồn, thầy cho một hàng chữ phê bằng mực đỏ: Còn sai nhiều lỗi chính tả!
Bé Tú hỏi:
- Ông nội ơi, làm thế nào để không sai chính tả? Rõ ràng thầy đọc sao, con viết vậy mà? Làm sao để biết khi nào bỏ dấu hỏi, khi nào bỏ dấu ngã?
Ông nội ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
- Cứ đọc nhiều sách là hết sai lỗi chính tả!
- Tại sao đọc nhiều sách thì hết sai hả ông nội?
- Con đọc đi thì biết tại sao. Con hỏi hoài, ông nội chẳng biết đường nào mà lần.
- Ông nội trồng bí rồi! – Bé Tú cười.
Tủ sách của ông nội toàn sách tiếng Pháp và sách chữ Nôm. Chỉ lèo tèo mấy cuốn truyện cổ kinh điển: Truyện cổ tích Việt Nam, truyện cổ Đan Mạch của Andecxen, Ngàn lẻ một đêm và cuốn Thần thoại Hy Lạp. Đọc có mấy ngày đã hết, bé Tú ngắm nghía cái thư viện trường, nhưng sách chỉ để Thầy Cô mượn, đâu có cho học trò lớp ba đọc.
Cô thủ thư thấy cô bé cứ lấp ló ở cửa thư viện, nhìn những dãy kệ sách một cách thèm muốn, liền hứa tháng sau, khi cô kiểm sách xong, sẽ cho nó mượn về nhà. Bé Tú mừng rơn.
Trong suốt thời gian học tiểu học, bé Tú may mắn được cô thủ thư chọn lọc sách phù hợp lứa tuổi cho nó mượn về nhà.
                   *        *        *        *        *        *
3.

Năm bé Tú học lớp sáu, nó không còn được học ở cái trường cấp I cổ kính, mái ngói rêu phong và khoảng sân rộng trồng mấy cây điệp già.
Trường cấp II nằm cạnh sân banh. Năm nay, trường mới xây thêm một dãy có 4 phòng học vách lá, mái tôn.
Lớp học của bé Tú lại ở nơi mới dựng. Đầu năm, mới vào, vách lá nguyên nếp, đưa cái sống lá dừa nước ra ngoài, có màu nâu đỏ rất đẹp.
Khổ nỗi đám nhóc ngứa tay, đi qua, xé một cái, đi lại xé một cái. Ngồi trong lớp học, mấy đứa nào ngồi gần vách lá, buồn tay, xé một miếng. Ra chơi còn tệ hơn, chúng xé vách thông hai phòng để có lỗ bắn dây thun vào “kẻ địch” phía lớp bên kia!
Đến giữa năm thì vách lá xơ xác một cách thảm hại. Từ trong lớp, có thể nhìn thông thống ra ngoài sân, buồn buồn, lũ học trò bên này quay lưng lại, nghe giáo viên bên kia giảng bài. Câu chuyện về thầy giáo mới cũng từ cái vách lá đó.
Nghe nói thầy giáo là người quận Tư, ở Sài Gòn. Lúc giới thiệu về thầy, thầy hiệu trưởng ca ngợi hết lời: Sinh viên xuất sắc, giáo viên thực tập đoạt giải I.
Thầy giáo cao, gầy và trắng như Tây. Khi vào lớp, thầy chỉ giở sách ra đọc ro ro lý thuyết và cứ theo sách làm những bài toán chứng minh lý thuyết, hết giờ, thầy cho một đống bài tập trong sách cho học trò về nhà làm.
Giờ sau, thầy xem qua vài cuốn vở bài tập học trò, thấy sai bét nhè, thế là thầy giải bài tập trên bảng cho học trò chép vô. Đứa nào thắc mắc, thầy thờ ơ nói:
- Chuyện rõ ràng, đương nhiên vậy mà cũng hỏi sao? Cứ bên này dấu bằng là cộng thì chuyển qua bên kia dấu bằng là trừ, đơn giản như 1+1=2. Các em học hành kiểu gì mà ngu dữ vậy?
Thầy giáo xuất sắc mà thờ ơ như đứng lộn chỗ? Lũ học trò vỡ mộng thần tượng, xin thầy hiệu trưởng đổi giáo viên. Nhưng kiếm đâu ra giáo viên khác mà thay? Thế là đến giờ toán, bọn nó ráp nhau quay lưng lại, ngó qua lớp bên kia. Bên kia làm gì, chúng làm theo.
Cái kiểu biểu tình của bọn nó cũng chẳng làm thầy toán nao núng.
Nói cho cùng, thầy đã làm hết cách để xin được ở lại thành phố. Thế mà một sinh viên xuất sắc, đoạt cả giải I giáo viên thực tập, lại bị chuyển về dạy ở nông thôn. Đã vậy, trường lớp gì mà tệ như cái trại chăn nuôi! Những hôm trời mưa, sân trường ngổn ngang dấu chân và bọn nhóc mang sình vào lớp, nhầy nhụa đến nỗi đi cứ nghe xèm xẹp. Bọn học trò thì ăn mặc lôi thôi, áo quần vá tứ tung, có đứa còn đi chân không, chẳng mang dép giày gì.
Thầy giáo mới làm sao hiểu được, nơi này vừa hồi lại sau mấy năm liên tiếp đồng ruộng bị dịch rầy nâu làm mất mùa. Cháo không có mà ăn, toàn là ăn rau, ăn củ và bo bo. Cũng may là đi học không mất tiền, sách giáo khoa thì thư viện trường cho học sinh mượn, cuối năm trả lại. Chỉ mua tập thôi mà có đứa còn mua không nổi. Quần áo, giày dép thì chỉ có mấy đứa dân chợ là tươm tất, dân đồng hả? Có quần áo lành lặn để mặc là tốt rồi.
Thầy giáo đem sự bất bình của mình, trút lên đầu lũ học trò nhà quê ngây thơ. Thái độ của thầy làm nhiều thầy cô khác buồn lòng. Đặc biệt là cô giáo dạy môn tiếng Anh tên Quỳnh.
Cô cũng là dân Sài Gòn, về trước thầy một năm. Một năm làm chủ nhiệm, cô đã đến rất nhiều nhà học trò. Học trò xóm Đáy thì suốt ngày đạp ruốt làm mắm, xới cá khô trên sân, người lúc nào cũng sặc mùi mắm ruốt và mùi cá khô. Học trò ở đồng thì cứ ngày mùa là nghỉ học kéo dài, cấy gặt xong, mới đi học lại. Bọn học trò ở chợ sáng sớm đã dậy phụ cha mẹ dọn hàng rồi mới đi học. Đứa nào học buổi chiều là sáng ngồi chợ bán. Tuy cực nhọc như vậy, bọn nhóc vẫn rất thích tới trường. Trong cuộc mưu sinh khó nhọc, hầu như chỉ có ở trường học, bọn nhóc mới thực sự là trẻ con. Mai này có lẽ, đó mới là nơi mãi mãi ghi lại ký ức tuổi thơ tươi đẹp của chúng.
Thoạt đầu, cô Quỳnh và mấy cô giáo nữa rủ thầy vào xóm Đáy chơi.
Những con đường đồng  be bé, chạy ngang những mảnh ruộng lúa xanh tươi, uốn quanh những ngôi nhà lá, đỏ một màu hoa giấy trên cổng rào. Nông thôn đất rộng, nhà nào cũng có một mảnh sân, trồng rất nhiều hoa và kiểng. Quanh nhà thì bí, bầu, mướp treo lủng lẳng rất thích mắt. Những luống rau, cải thẳng hàng, xanh um.
Từ khá xa, thầy đã bịt mũi vì mùi khô mắm nồng nặc. Thầy cô ghé vào căn nhà gần một con rạch.
Ở cửa hiện ra một con bé khoảng sáu bảy tuổi. Thầy toán nhớ ngay cô bé thường theo anh trai vào lớp và chuyên môn lấy phấn giáo viên vẽ bậy. Có hôm, nó đã xài sạch trơn phần phấn nhà trường phát cho lớp học. Tụi học trò không xin thêm hộp khác được. Đích thân thầy phải lên phòng giáo vụ xin, mới có. Nhìn thấy cô Quỳnh, nó khoanh tay, cúi đầu chào rất ngoan:
- Con chào cô!
- Chào em! Có ai ở nhà không em?
- Dạ, ba má đi cào, mấy bữa nữa mới về. Anh hai đang trở mắm.
Cô Quỳnh xoa đầu em bé, bước vào nhà. Thầy toán không muốn vào, cô giáo môn Sinh đẩy lưng thầy.
Trong góc nhà, thầy nhìn thấy học trò mình chỉ mặc chiếc quần xà lỏn, đang đứng đạp nhồi lớp ruốt có màu hồng mét, bốc sặc mùi tanh, trong một cái chậu lớn.
Thấy thầy cô, em nhe răng cười. Vẫn đứng trong chậu, em khoanh tay cúi đầu chào thầy cô. Xong rồi, em mới dùng tay gạt lớp ruốt dính trên da và bước ra ngoài.
Từ con rạch phía sau nhà em vang lên tiếng bủm khá lớn. Chắc hẳn là cậu học trò đã nhảy xuống sông mà tắm.
Lát sau đã thấy nó đầu tóc ướt mèm bước vào, lăng xăng lấy nước cho thầy cô uống. Cô Quỳnh hỏi:
- Em định nghỉ mấy ngày?
- Dạ, chắc em phải nghỉ thêm hai ngày nữa. Lớp ruốt ngoài sân đã dốt, phải đạp cho kịp để trống sân, vài bữa phơi cá. Cô nhớ dặn các bạn chép tập dùm em.
- Đi học bữa đực, bữa cái như vầy, làm sao mà lên lớp được đây?
- Dạ. Ba má nói: Học biết chữ là được rồi. Mai mốt cũng đi cào, học nhiều tốn thời giờ. Ở lại lớp là cho em nghỉ luôn!
Con bé ngước mắt nhìn thầy cô cười rất xinh:
- Anh hai bị nghỉ nhưng con vẫn đi học. Má nói con thông minh, mơi mốt cho đi học tới thành phố luôn.
******

<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2007 21:01:11 bởi caochuong >
#1
    Ct.Ly 03.09.2007 00:24:38 (permalink)
    #2
      caochuong 03.09.2007 00:30:52 (permalink)
      MÀU THỜI GIAN
      Thời gian có màu hồng khi bình minh thức dậy,  mặt trời như đầu một dấu hỏi đỏ cháy lòng về một ngày mới có những gì ta có thể làm được và không thể làm được.
      Thời gian có màu xanh vì ta luôn khuyến khích mình hy vọng.
      Thời gian có màu bạc vì màu tóc cha, tóc mẹ đã in dấu tháng năm.
      Thời gian có màu tím vì sự sinh ly, tử biệt làm đau lòng kẻ ở, người đi.
      Màu thời gian trong mắt ta, cứ luôn luôn thay đổi. Ngày mỗi ngày, thời gian đi qua không bao giờ trở lại, nhưng dấu thời gian còn mãi, không chỉ bởi màu thời gian trong mắt ta nhìn, trong lòng ta nghĩ, còn in trên những suy nghĩ của những thế hệ khác nhau. Đừng buộc thế hệ sau ta phải nghĩ như ta, cũng như ta từng rất mong cha mẹ nghĩ giống ta.
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.09.2007 16:46:52 bởi caochuong >
      #3
        caochuong 04.09.2007 13:19:01 (permalink)
        LÔGIC LÀ GÌ?
         
        Một cô gái trẻ mới đến làm việc. Tuy chưa có một ngày tập sự nào, nhưng cô lập tức được ký hợp đồng. Điều này làm cho nhiều người khó chịu. trong số họ, có người phải rất phấn đấu mới được ký hợp đồng, có người đã tập sự nhiều năm, nhiều sản phẩm đã được trình làng mà cái hợp đồng lao động vẫn còn mãi ký trong giấc mơ.
        Cô rất đau khổ vì sự ghẻ lạnh, khinh thường của đồng nghiệp. Nhất là khi người ta quá trẻ, rất cần bạn bè. Áp lực lớn nhất của cô chính là sợ mình làm không tốt bằng những người thâm niên “tập sự” kia. Điều đó chẳng khác nào khẳng định cô được nhận vào không phải bằng khả năng mà vì “quan hệ”. Vì thế mà cô chỉ “đẻ ra” những sản phẩm công nghiệp, không có chút phong cách riêng nào.
        Một nhân viên già đã nhìn thấu tâm sự cô gái trẻ, ông nói:
        - Tôi có vài câu hỏi, nếu em thành thật, tôi sẽ có vài câu trả lời cho em. Câu hỏi thứ nhất: “Em có thích công việc này không?”
        - Đó là mơ ước từ bé của em – cô gái trả lời.
        Câu hỏi thứ hai: “Em có ngại khó khăn, cực khổ không?”
        - Ba mẹ em cũng làm nghề này. Chưa lúc nào em thấy ba mẹ rãnh rỗi cả. Nhiều lần họ đi công tác về, trông hốc hác, đen thui, xấu xí đến đau lòng, nhưng lại thấy họ chúi mũi vào đống tài liệu mà ghi ghi, chép chép. Em là con nhà nòi, sao lại sợ khó, sợ khổ?
        Câu hỏi thứ ba: “Em có thích cười không?”
        - Lạ lùng! Cười, ai mà chẳng thích. Vấn đề là cứ ngoác miệng ra cười suốt thì trông nó ngớ ngẩn lắm.
        Ông già cười:
        - Thế em đã biết cách giải áp lực của mình chưa?
        - Sao ạ? _ Cô gái ngơ ngác.
        - Thật ra mọi thứ đều có quy luật Logic. Có nhiều việc ta không cần giải thích. Logic của họ là một định kiến bi quan: Nhất thân, nhì thế… Logic của em là niềm tin: Con nhà tông… Mỗi một logic có một thể hiện cách sống, mục đích khác nhau. Chẳng con đường nào là thảm hoa cả. Ai cũng có thuận lợi và khó khăn riêng để giải quyết. Có mấy ai thấy được mình đã hạnh phúc thế nào với hiện tại. Hầu hết mọi người đều thấy khó khăn và đau khổ vì nó. Em có nhiều thứ để vui hơn là buồn. Em may mắn là con của ba mẹ em, được học hành tử tế và được làm đúng công việc mà mình yêu thích. Thay vì buồn, em nên cố gắng để có một phong cách riêng. Đó mới chính là logic của riêng em.


        VIÊN NHẬT

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2007 17:47:50 bởi Ct.Ly >
        #4
          caochuong 04.09.2007 13:21:11 (permalink)
          ĐIỆU NHẢY NGÓN TAY

          Nâng lên nào, món quà quá nặng. Chàng lui lại, đưa mắt âu yếm trên đồ vật vô tri ấy. Những ngón tay Chàng khoái trá ve vuốt lẫn nhau một cách vật chất, tưởng chừng như thế gian này, không có gì làm chúng thỏa mãn hơn.

          Trong một buổi họp, chàng sẽ là người bị lên “máy chém”. Trong khi chàng tái mặt bồi hồi, những ngón tay run rẩy an ủi lẫn nhau, truyền cho nhau sự can đảm bằng cách cố luân phiên che chắn nhau trước mắt thế gian. Dáng chúng khoằm khoằm như nắm đấm, úp, mở liên tục.
          Người đang “góp ý” với gương mặt đầy trắc ẩn, giọng nói thiết tha, những ngón tay đang đặt trên bàn lại chậm rãi gõ nhịp. Cứ như là đang đếm thầm: 1,2,3,4 …ngã này, ngã!!!! Chẳng nói cũng biết, chàng đang bị chiếu bí rồi.

          Chàng đến nhà nàng với hùng tâm đầy rẫy, rằng thì là…. Nhất định sẽ ngỏ một lời mà chàng thầm lặng ấp ủ bấy lâu. Nhưng khi ngồi trước mặt nàng, những tráng khí bay đâu mất cả. Ngồi lọt thỏm trong lòng ghế, chàng cười ngớ ngẩn. Những ngón tay chàng hoảng sợ trốn biệt tăm, khi thì dưới gầm bàn, khi thì đít ghế. Đôi lúc chúng cũng cố anh hùng bám chặt lên tay ghế, nhưng cũng chỉ được dăm phút đã lủi mất tăm.

          Buồn tình, chàng vào quán cà phê “Một mình” tránh mưa. Chợt nhớ Ngọc Lễ từng rề rà: “Sáng nay cà phê một mình. Sài Gòn chợt mưa, chợt nắng…”. Bật cười vì sự ngẫu nhiên, chàng ngã mình ra ghế, lơ đãng trông mưa. Những ngón tay chàng thong thả đi bộ trong không khí. Chúng đang ngẫm nghĩ cái sự đời, sao mà đi mãi vẫn không khỏi cái bàn tay.
          Ai đó cho rằng đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, rằng đôi môi biểu cảm không kém …Với tôi, điều tôi tìm và thường là tìm thấy, lại chính từ Điệu Nhảy của những ngón tay./.

          VIÊN NHẬT
          #5
            caochuong 04.09.2007 13:23:57 (permalink)
             
             DẠ, THƯA THẦY

            Ai cũng từng một thời cắp sách đến trường, câu đầu môi của chúng ta khi ấy là: Dạ, thưa thầy …
            Khi ta vào đời, dù hữu ý hay vô tình, người đi trước không ít thì nhiều, đã làm thầy ta, mà chưa bao giờ được ta gọi một tiếng: Thầy ơi!
            Bài học ở trường, phần lớn là lý thuyết. Bài học ở đời, tất cả là thực hành. Có bài học, ta dùng suốt đời không hết, có bài học giúp ta ăn nên, làm ra, có bài học khiến ta thương tâm một đời …Mỗi bài học, là một trải nghiệm mà chỉ khi chúng ta đi qua mới thấu hiểu hết. Có những khi ta may mắn, vừa vào đời đã gặp người tâm huyết, quyết tâm tóm ta làm đệ tử. Có những khi ta xui xẻo, gặp những người thầy bất đắc dĩ, dạy cho ta những bài học nhớ đời ….
            Khi ta học ở trường, bài toán đơn giản của học trò lớp một là: 1+1=2 , luôn có đáp số là một hằng số.
            Khi ta vào đời, bài toán này luôn là một bài toán cắc cớ, với rất nhiều đáp án. Đến nổi, một bài toán đơn giản mà học sinh lớp một cũng có thể mạnh dạn trả lời với niềm tin rằng nó chính xác thì người lớn cứ ấm ớ, sợ trả lời sai và rồi ngớ ngẩn tự hỏi: 1+1=????
            Khi ta học ở trường, ta luôn biết: Đường thẳng nối hai điểm là đường ngắn nhất.
            Nếu ta nói như thế ở trường đời, chắc chắn sẽ nhận được một câu phang ngang thế này: Câu đó Xưa Rồi Diễm! Đường ngắn nhất nối hai điểm, là đường Parabol, tức đường vòng??? Phải chăng ta càng học nhiều ở trường đời, tính thật thà cũng bị mòn đi, mỗi lời, mỗi ý đều chứa quá nhiều vị: Ý Tại, Ngôn Ngoại?
            Thầy ở trường dạy ta: Hãy biết mơ ước. Để tiến tới ước mơ, các em phải tìm cho mình con đường với niềm tin: Hãy Gõ, Cửa Sẽ Mở!
            Tôi vẫn còn nhớ như in giọng cười trong vắt của bạn tôi khi nó nói: Cửa có một, nhưng có mấy chục cái khóa, bạn sẽ gõ mỏi tay luôn. Cứ đứng đó mà gõ. Khi nào tất cả những người giữ chìa cùng có mặt, cửa mới mở, ráng chờ đi hen!!!
            Nói đến chờ đợi, tôi lại nhớ khi xưa ta bé, điều mong chờ nhất là trở thành người lớn. Làm người lớn rồi sẽ không bị cha mẹ quản thúc tại gia nữa. Điều cha mẹ cứ nói vào tai ta rằng: Con còn nhỏ, phải lo học hành.
            Khi làm người lớn, ta mới nhận ra làm trẻ con là thích nhất. Bởi vì khi ta là người lớn, ta càng phải học nhiều hơn. Bài học trẻ con thường được thầy cô cho điểm. Bài học trường đời ta phải trả giá bằng chính cuộc đời ta, trái tim ta … Và có thể, có những bài học mà giá của nó, ta không bao giờ trả nổi. Ta ở trường đời, và khi đó, ta không thể nói: Dạ, thưa thầy, thầy bỏ qua cho em!
            Thời tôi mới bắt đầu đọc cuốn sách: Quẳng Gánh Lo Đi và Vui Sống của cố học giả Nguyễn Hiến Lê, tôi mới nhận ra rằng mình đã tự làm khổ mình quá nhiều, khi cứ mang mãi gánh lo trên vai, dù chưa biết làm sao giải quyết. Khi tôi quẳng gánh lo ra khỏi đầu, giải pháp lại xuất hiện như một trò đùa.

            Và cứ thế, tôi đi trong đời, ngày mỗi ngày, tôi có thêm nhiều bài học mới, từ gia đình, từ bạn bè, từ người đời … Với tất cả những gì mà tôi đã học, dù tốt hay xấu, cũng tạo nên một tôi giữa đời.

            <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2007 11:54:49 bởi caochuong >
            #6
              caochuong 04.09.2007 13:28:42 (permalink)
              NHÀ HOANG

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2007 13:09:48 bởi caochuong >
              #7
                caochuong 04.09.2007 13:32:51 (permalink)
                 CHIẾC CẦU TRÊN CON SÔNG MƠ

                Chiều nay công ty về một kiểu chai mới, dáng chai hình lập thể thanh thanh, lại mỏng mảnh, trong sáng đến nao lòng.

                Tôi cầm cái chai để giữa lòng bàn tay. Hình ảnh không gian ba chiều phản chiếu ánh đèn neón vào thủy tinh trong suốt, gợi tôi nhớ đến nhiều hình ảnh ở nhiều không gian khác nhau và chúng hoàn toàn không có tên gọi. Dường như đó là chút nắng chiều lọt qua ngạch cửa, gió đồng mơn man quyện mùi khói lá, hương đồng nội tinh khiết và tiếng chuông chùa đâu đó thoáng đẩy đưa. Dường như đó là dòng sông cái phẳng lặng xanh tận chân trời, chợt vỡ òa bởi một vầng sáng đỏ tươi đang từ từ lan rộng, rồi thái dương tròn như một đầu dấu hỏi nhô lên. Dường như đó là tiếng nhạc hòa lẫn tiếng sóng biển, tiếng hải âu trong những phút giây dịu dàng của mối tình đầu …. Chỉ trong tíc tắc của thời gian, hàng loạt ý nghĩ chảy qua nhau khi thị giác tôi ghi nhận hình ảnh cái chai. Trong khi tôi súc cồn và chuẩn bị ra dầu thơm vào chai mẫu, đầu óc tôi vẫn như con ngựa bất kham, không ngừng nhảy múa từ ý nghĩ này sang ý nghĩ khác. Lúc đang rót dầu thì: Màu vàng ô liu sang trọng quá, và  nước thủy tinh bị xạm đi, rồi giống màu thu vàng của Levitan quá … Bất cứ hình ảnh nào lọt vào mắt tôi đều làm cho ý nghĩ họat động. Nếu nó ứng với một không gian buồn trong tiềm thức thì ngay lập tức tôi sẽ cảm thấy dâng lên trong lòng nỗi cô độc đến gần như rũ riệt người đi. Nhưng nếu là một không gian vui, tôi lại mủm mỉm cười một mình. Nếu bất chợt có ai đó nói chuyện với tôi, thường là tôi nghe tiếng nhưng không hiểu người ta nói gì. Chỉ đến khi ý nghĩ ngừng họat động, và ghi nhận ý nghĩa của tiếng nói đó thì tôi mới có thể hiểu. Hẳn là tôi trông ngớ ngẩn lắm vì rất nhiều khi, tôi thật sự nghe mãi vẫn không hiểu được ý người khác. Tôi nghĩ có lẻ do mình hơi đần nên chỉ hiểu được chính mình mà thôi.
                Lại bắt đầu hết một ngày. Tôi nhìn bóng chiều hắt lên đầu những tán sao dầu cao cao, nhìn làn gió nhẹ vờn những chiếc lá, không khí nóng hầm đang dịu đi và chợt nghĩ, con đường về nhà mình là một trong những con đường đẹp nhất thành phố.
                Hồi đi du lịch Bắc-Nam, tôi đâu có nhớ đường Điện Biên Phủ vì nó có nhiều hoa, cũng đâu có nhớ đường Phạm Ngọc Thạch vì những tán me già như tổ tông, tôi chỉ nhớ con đường về nhà mình mà thôi. Chẳng đâu đẹp bằng kỹ niệm trong trái tim mình. Tôi đã đi qua rất nhiều nơi. Tôi cũng nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp. Nhưng bao giờ cũng vậy, hình như tôi đều nhìn thấy trong mỗi vẻ đẹp đó có chút gì của nỗi nhớ nhà trong trái tim tôi. Hồi lên SaPa, trong cái lạnh khiến hai hàm răng tôi không ngừng đánh bò cạp, đường phố, nhà cửa, cách ăn mặc … chẳng có chút gì giống miền Nam nóng bức. Để chống lại cái lạnh, thoạt đầu, tôi mặc rất dày: Bên trong là bộ thun thể thao ngắn tay có nón, chiếc áo khoác da và thêm một chiếc áo khoác dài phủ đầu gối. Thật ra, tôi cũng không cảm thấy dễ chịu cho lắm. Dường như mồ hôi vẫn âm thầm tuôn trên da, gặp khí lạnh thì bay trở vào.
                Lang thang trên đường dốc thoải một lúc thì tôi chỉ còn phong phanh bộ thun thể thao và một đống áo vắt vẻo trên tay. Đang cắm đầu ngược dốc, tôi chợt nhận ra gần ngay trước mắt mình một đôi giày len xù màu đỏ. Ngẩng lên, tôi nhìn thấy một cô bé tí xíu, xù xù đỏ từ đầu tới chân như một con gấu con màu đỏ. Đôi má cũng đỏ và đôi môi xinh thì càng đặc biệt đỏ. Đôi môi đó đang véo von như hát:

                - Cô mặc thế thì rét chết. Cô phải làm thế này này.
                Vừa nói, bé vừa nhảy lò cò. Những chùm len đỏ trên chóp mũ và trên đôi giày ngật ngưỡng chẳng biết nên nghiêng hay nên gật. Còn tôi thì đứng như thủ thế vì sợ nhỡ ra, con gấu đỏ tròn quay ấy lăn cù xuống dốc thì nguy. Vừa lúc ấy, mẹ bé đã chạy tới, bồng xốc nó lên:

                - Mẹ vừa quay mắt, con lại đi chọc phá người ta phải không?
                Cô bé vừa giẩy dụa để tuột xuống, vừa ngoáy đầu nhìn tôi. Đôi mắt đen láy lóng lánh nét cười nghịch ngợm. Còn tôi thì phải khoác vội áo vào vì đứng một chỗ nên sắp bị rét chết thật. Kể từ giây phút ấy, tôi đã xếp Sapa vào không gian vui trong bộ nhớ. Bởi vì cô công chúa đỏ thật giống đứa cháu tôi ngày nó lên ba. Trong bộ đồ ông già Noel, nó cũng đỏ và tròn quay như con vụ. Bàn tay bé nhỏ vừa vạch lên tường những đường ngoằn ngèo vừa tự hỏi:
                - Con gì đây? – Rồi bé tự đáp: - Con giun!
                Tôi đã ngỡ ngàng hỏi bé:
                - Sao con biết đó là con giun? – Đôi mắt bé tròn xoe đầy kinh ngạc, khiến tôi phải vội trả lời:

                - Phải, đó là con giun.
                Tôi biết con giun. Nhưng bé thì làm sao biết con giun? Giun có nhiều loại. Và bé nói …là con giun nào mới được chứ nhỉ????
                Bất chợt, tôi thấy ra mình thường ghi nhận mọi thứ, để rồi dùng nó như một chiếc cầu bắc trên con sông ký ức mãi mãi chảy và ngày càng đầy hơn. Ai có thể thấy sông Ngân Hà, thấy cầu Ô Thước, thấy chàng Ngưu Lang và nàng Chức Nữ? Nhưng những giọt mưa Ngâu – nước mắt của họ thì rất thật. Ký ức có thể nhạt nhòa, cũng có thể là rất thực mà cũng có thể là tôi đã tưởng là có. Điều thật nhất là tôi đã thấy mình bắc cầu trên con sông ký ức mơ màng đó, rồi vui, rồi buồn. 
                                                               
                                                                *            *              *
                VIÊN NHẬT

                #8
                  caochuong 04.09.2007 13:34:54 (permalink)
                  XUỒNG BA LÁ
                   
                  Sau nhà tôi là một con sông nhỏ. Hai bên bờ sông xanh rợp bóng dừa nước, xen lẫn những cây bần dĩa. Khi nước lớn, tôi thường đẩy chiếc xuồng ba lá ra sông, bơi chèo nhẩn nha tới lui. Thích nhất là mỗi khi có một chiếc tàu lớn đi ngang.  Những ngọn sóng cao đằng sau chiếc tàu như chực chờ dìm chìm chiếc xuồng ba lá mỏng manh, bé nhỏ đang dập dềnh giữa dòng như chiếc lá.
                  Tôi luôn có tâm trạng hồi hộp khi ngồi trên xuồng đón sóng. Tất cả những động tác của tôi là một thứ bản năng. Dường như tôi hơi ấn mạnh chèo, người hơi nhún xuống cho mũi xuồng gác nhẹ lên đầu sóng. Thế rồi cả chiếc xuồng được sóng nâng lên đến hết đà và hạ chúc xuống. Lúc này, tôi đẩy chèo cho chiếc xuồng nằm hơi nghiêng theo triền sóng. Trước khi con sóng sau chồm tới, tôi lại ấn mạnh chèo cho mũi xuồng nghiêng ghếch lên và lại gác đầu lên con sóng mới. Cái cảm giác nước lên, thuyền lên, nước hạ thuyền xuống, nhồi nhồi, lắc lắc rất kỳ lạ. Rất nhiều lần, tôi cũng muốn chú ý xem mình đã làm như thế nào để đón sóng, nhưng hầu như tôi chẳng nhớ mình đã làm ra sao khi chiếc xuồng ba lá đang cưỡi sóng. Bởi vì ngay khi mặt nước êm, chiếc xuồng có tôi ngồi trên đã mấp mé mặt nước. Còn nhớ những ngày đầu đem xuồng ra tập chèo, ngay cả xuống xuồng ngồi mà nó không chìm cũng không dễ. Này nhé, tôi phải thò một chân, từ từ thả trọng lượng của mình lên xuồng, cho đến khi cảm nhận được sự cân bằng thì bước luôn chân còn lại và ngồi xuống tháo dây ra. Tất cả những động tác diễn ra trong tíc tắc và tôi đưa xuồng lướt ra sông. Nhiều lần chưa kịp đón sóng, tôi đã để sóng chụp chìm xuồng. Sau nhiều lần còng lưng tát nước, cuối cùng, tôi đã đón sóng thành công. Khi đó, tôi chỉ là một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi.
                  Tháng ngày trôi qua, tôi rời quê, vào đời. Có rất nhiều khó khăn, buồn phiền, thất bại đi qua cuộc đời tôi và tôi luôn đem bài học đón sóng ra tự động viên mình. Những khi vướng mắc, tôi lại nhớ chiếc xuồng ba lá mỏng manh và tôi tự hỏi: Mình đã cố gắng hết sức chưa?
                  Tôi vẫn ngày mỗi ngày ngồi trên chiếc xuồng ba lá, chở cuộc đời tôi đi trong dòng đời. Những con sóng mang đầy những dấu hỏi. Không phải lúc nào tôi cũng trả lời suôn sẻ. Luôn luôn có một ít nước tràn vào xuồng khi nó nhảy sóng. Những dấu hỏi ví như những con đường mà tôi đã chọn đi qua, dù cuối đường đầy những thất vọng, mất mát, tôi cũng không bao giờ hối hận.
                  Tôi vẫn rất sợ phải đối đầu với những thất bại và những khi lực bất tòng tâm, nhưng tôi vẫn thấy buồn cười vì nhận ra mình thật quá tò mò muốn biết mình sẽ giải quyết những dấu hỏi trước mặt như thế nào?
                  VIÊN NHẬT
                  #9
                    caochuong 04.09.2007 13:36:57 (permalink)
                    SỨC MẠNH CỦA SỰ DỊU DÀNG
                     
                    Trong trí nhớ của tôi, dì là một người ăn nói nhỏ nhẹ và rất hay cười. Những khi rảnh rổi, tôi thường quanh quẩn phụ dì bán hàng. Mẹ tôi hay phàn nàn:
                    - Dì đẻ ra nó hay tôi đẻ ra nó mà nó với tôi giống ruột dư, còn với dì thì đúng là ruột già với ruột non. Thật là buồn.
                    Những lúc ấy, dì thường nhìn tôi, như hỏi, như cười.
                    Tôi luôn bắt chước cách ăn nói nhỏ nhẹ của dì. Thật ra tất cả chỉ là sự kềm chế tánh nóng nảy mà tôi thừa hưởng của mẹ. Nhiều chuyện bực mình, tôi chỉ muốn hét toáng lên, thậm chí còn muốn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay cho hả giận. Còn may là tôi nhớ ngay đến hình ảnh mẹ khi nổi hung và nụ cười bao dung của dì, để tránh phải hối tiếc, tôi thường nhanh chóng lui đi chỗ khác chờ cho cơn giận nguôi đi. Dấu vết cơn giận vẫn hằn trong lòng tôi sự bực bội âm ỉ. Điều đó thể hiện qua nét mặt cau có không vui của tôi.
                    Dì biết hết, cứ như là dì đi guốc trong bụng tôi vậy. Dì khen tôi đã biết kềm chế mình. Dì thường bảo tôi: Con người ai cũng có khuyết điểm, đồng thời cũng có rất nhiều ưu điểm. Chúng ta không phải ai sinh ra cũng có bản chất nhân hậu, dịu dàng. Giây mỗi giây, ta nhắc mình, ngày mỗi ngày, ta nhắc mình, lâu dần sẽ thấm vào máu, suy nghĩ và hành động trở nên một thứ thói quen. Nụ cười vốn rất dễ lây. Đơn giản như tôi rất thích nghe dì nói, thấy dì cười. Mẹ lúc nào cũng hay la như cháy nhà, lùng bùng hết cả tai, phần lớn là tôi co giò chạy có cờ để tránh mất. Tôi vẫn nghĩ, mình sở dĩ vẫn cứ hay nổi hung là vì mẹ không bao giờ thôi nhắc nhở tôi bằng cái tính nóng nảy của mình, khiến tôi phải mất nhiều công sức hơn để tự cải hóa. Dù là ngụy biện, tôi biết thế, nếu không thì phải nói làm sao bây giờ? Thích là một chuyện, còn làm được lại là một chuyện khác nữa, có phải không nào?
                    VIÊN NHẬT
                    #10
                      caochuong 04.09.2007 13:39:23 (permalink)
                      THÁNG TƯ – MÙA GIAO MÙA

                      Tháng tư bắt đầu bằng vài cơn mưa. Vòng tròn hai mùa mưa – nắng ở miền Nam giao nhau rồi. Và, điểm kết thúc cũng là điểm khởi đầu. Bất kỳ lúc nào trong hiện tại, dù muốn hay không, khi đã có điểm khởi đầu thì sau nó là quá khứ và trước nó là tương lai. Ngày mai vĩnh viễn là ngày mai, với rất nhiều dấu hỏi. Hôm qua vĩnh viễn là hôm qua, chỉ có điều ta đã hiểu gì từ hôm qua đó?

                      Thường thường tôi chẳng hiểu gì cả. Hôm qua có những điều không giống hôm nay và ngày mai thì càng không biết có thể xảy ra những gì. Nhưng tôi có thể dự trù một tương lai bằng cách tích cóp hiện tại. Quá khứ mỗi ngày là một bài học mới, không ít thì nhiều, cho biết ta sẽ là ai. Khó khăn của ngày hôm nay, nếu ta không hiểu nó từ đâu mà xuất hiện thì ta cứ tiếp tục mang nó trên vai từ quá khứ đi mỏi cả tương lai mà không biết làm sao bỏ nó xuống, quăng nó đi. Rất nhiều khi ta biết câu trả lời, nhưng không ngừng được vẫn hỏi, không ngừng được vẫn tái phạm sai lầm. Để rồi như vết dầu loang, sai lầm nối tiếp sai lầm, đến mức ta thật sự không biết bắt đầu sửa chữa từ đâu.

                      Mùa có thể biết điểm khởi đầu. Bởi sau những ngày nắng là đến những ngày mưa. Nhưng có rất nhiều việc, nếu ta không tự đặt một điểm khởi đầu thì vĩnh viễn cứ chạy trên đường tròn lẩn quẩn không biết bao giờ mới kết thúc được.

                      Tôi vẫn thường nghĩ đến câu thành ngữ: “Vạn sự khởi đầu nan”. Nhưng khởi đầu mà không định hướng thì đi về đâu còn gian nan hơn nhiều. Tôi đã nhiều lần khởi đầu, nhưng chẳng bao giờ kết thúc được. Bao giờ tôi cũng có nhiều lý do để biện minh cho mình. Vậy nghĩa là sao? Chẳng phải ta đã biết câu trả lời rồi là gì? Đi đâu, về đâu chỉ là cách hỏi. Nếu không có điểm đến thì không thể tiến. Không đi thì chỗ đâu mà về nhỉ?

                      Tháng tư, mùa giao mùa. Những cơn mưa đầu mùa sẽ làm đất tơi mềm chuẩn bị cho một mùa gieo trồng mới và sau đó là một mùa thu hoạch mới. Ta đã gieo trồng gì cho cây đời ta? Ta sẽ gieo trồng gì cho cây đời ta dịu dàng tươi xanh? Lại cũng là một câu hỏi, ta phải tự trả lời.

                                                             *      *          *          *



                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2007 14:18:41 bởi caochuong >
                      #11
                        caochuong 04.09.2007 13:43:56 (permalink)
                        NGƯỜI THÌ VẬY, TA THÌ SẼ RA SAO?

                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2007 13:02:41 bởi caochuong >
                        #12
                          caochuong 04.09.2007 13:48:11 (permalink)
                          THA CHO ÔNG…”

                          Thật không thể tin nổi, dân làm sách lậu lại có thể kẻ cả như thế. Rõ ràng, họ đều biết nhau. Biện pháp chống in lậu thì “tà” không tưởng: Người thì giảm chất lượng giấy, người thì hạ giá xuống cho bằng sách lậu???, người thì chén chú chén anh để được nghe câu: “ Thôi thì tha cho ông, ông in 5.000 ngàn cuốn tôi mới bắt đầu in nhé!”.

                          Nguyên tắc vàng của hàng lậu chính là lãi cao. Nếu còng lưng, chui nhủi, chỉ đủ ăn thì chẳng ai thèm làm lậu. Vậy vấn đề của sách lậu nằm ở đâu?

                          1. Nếu đã giảm giá được, tại sao ngay từ đầu không làm giá thành hợp lý, khiến cho dân in lậu thấy không ăn thì không làm.

                          2. Về chất lượng giấy, có thể sử  dụng giấy thường và chỉ in một số loại đặc biệt dành cho người có thú chơi sách, chấp nhận giá cao và sách đẹp?

                          3. Đã biết trùm in lậu là những ai, thế mà cũng không có biện pháp nào để ngăn chận, lại dùng biện pháp theo kiểu bắt tay nể mặt, rồi tha cho…  vậy chẳng khác nào công nhận rằng việc xuất bản của mình có vấn đề về giá khống quá mức, việc quản lý xuất bản không đủ sức. Hệ quả là tuy anh rất có tài khi nhìn được mãi lực của sách để đầu tư in và bán, nhưng anh không có những chiến lược cụ thể để bẻ tay những trùm in lậu một khi anh vẫn còn chỗ khống mơ ước là lãi cao để họ dòm ngó. Mà điều này, có nhà xuất bản như Tân Việt đã làm được.

                          Mỗi người có những phương pháp của mình để đạt hiệu quả tốt nhất, nhưng cách nào cũng không phải là thỏa hiệp giữa những người bán, còn người mua thì ở đâu trong lòng những người đem sách đến cho đời? Nếu không có những người mua thì bán cho ai?

                          Một món hàng thời trang thì người mua muốn mình là dân sành điệu, chấp nhận giá cao để mua và khoe trước thiên hạ. Và đương nhiên là giá cũng từ trên trời dần xuống đất để cho món thời trang sành điệu khác lên ngôi. Nhưng sách là một mặt hàng không thể có giá “sành điệu” như thế.
                          Dạo này, không chỉ nhà sách, mà lề đường cũng đều trưng bày tấm bảng giảm giá. Việc trưng bày tấm bảng giảm giá sách muôn năm như thế chỉ cho người đọc sách tâm trạng nghi ngờ mình sẽ mua hớ. Sau mua hớ lại nghĩ tiếp đến việc giá bìa ảo. Và sau giá bìa ảo, chính là tự hỏi: cơ quan nào quản lý giá sách để cho mình bị … móc túi thế này!!!!

                          VIÊN NHẬT


                          < Sửa đổi bởi: Ct.Ly -- 3.9.2007 1:47:56 >
                          #13
                            caochuong 04.09.2007 13:50:24 (permalink)
                            NHỮNG ĐỒNG XU LENG KENG

                            Khi những đồng xu va vào nhau, tiếng leng keng vui tai ấy chứa đựng những gì? Đó là cách bọn nhóc thảy những đồng xu trên bàn tay nhỏ xinh trên đường qua tiệm tạp hóa gần nhà mua chai sữa, cái bánh Choco Pie Phạm Nguyên, cái bánh mì ngọt Kinh Đô nhân socola …., với bà nội trợ là mớ rau, là nắm ớt…. . Nhưng, nhiều cái 1.000 sẽ trở thành tiền chẵn.
                            Trong suy nghĩ của nhiều người, những đồng xu leng keng được xếp vào hàng tiền lẻ. Tưởng như chẳng mấy ai quan tâm đến chúng. Thậm chí với những nhà quản lý các siêu thị, những đồng xu đã bị bỏ quên và nó lại là nguyên nhân hàng đầu của lượng khách giảm dần. Bởi vì, tiền lẻ, cũng là tiền.
                            Ở thành phố Hồ Chí Minh, ngoại trừ CO.OP Mart, gởi xe mất 1.000, các siêu thị khác gởi xe mất 2.000. Bài tính đơn giản nhất trước khi vào một siêu thị là khách hàng chưa mua gì đã lỗ 1.000.
                            Ở miền Tây, các CO.OP mart giữ xe miễn phí, trong khi các siêu thị khác thu 1.000/xe gắn máy. Chỉ là những đồng xu leng keng. Nhưng theo lời một khách hàng vào siêu thị CO.OP mart Cần Thơ thì trước đây chị đi siêu thị CiTi mart, siêu thị Quang Đại …, nhưng vì tốn tiền gởi xe, chị chuyển sang đi siêu thị CO.OP mart vì được gởi xe miễn phí. Có người tiếc rẻ: Bãi xe đầy chật thế kia, chỉ 1.000/chiếc thôi, mỗi ngày cũng thu được mấy trăm ngàn đồng. Chỉ biết rằng tại Cần Thơ, thuở mới khai trương, CiTi mart, Maxi Mart và Quang Đại cũng đông nghịt khách. Nhưng kể từ khi CO.OP mart khai trương thì giờ đây, các siêu thị kia trở nên buồn tênh. Chàng bảo vệ của siêu thị MaxiMart Cần Thơ cho biết: Trước đây, bãi xe luôn luôn chật ních, bây giờ còn có thể đếm rõ ràng có bao nhiêu chiếc trong cái bãi xe mênh mông. Ai bảo dân miền Tây là con cháu công tử Bạc Liêu thì lầm chết. Cái gì miễn phí cũng hấp dẫn, mà 1.000 đồng ở miền Tây mua được một bó rau to đấy.
                            Ở thành phố Hồ Chí Minh, CO.OP luôn dẫn đầu doanh số bán lẻ với lượng khách hàng thân thiết ngày một gia tăng. Các siêu thị khác cũng có hình thức khách hàng thân thiết như CO.OP, nhưng vẫn không thể đuổi kịp CO.OP mart. Họ cũng từng đi các siêu thị khác để so sánh giá và thấy rằng giá cả hầu như giống nhau trên các mặt hàng, thậm chí CO.OP mart còn ít mặt hàng hơn do chọn lọc nhà cung cấp.
                            Thử nghĩ đến phần chiết giảm từ 1-2% trên hóa đơn dành cho khách hàng thân thiết là bao nhiêu? Là 1.000 – 2.000 cho hóa đơn 100.000. Đó cũng là tiền lẻ. Vì sao các nhà quản lý nghĩ đến nó, lại quên chuyện đầu tiên khi khách hàng bước vào siêu thị? Có lẻ những nhà quản lý cũng không hình dung được rằng chỉ vì bài toán đơn giản từ chuyện gởi một chiếc xe đắt hơn CO.OP mart chỉ 1.000!
                            Ai có thể tin được những đồng xu leng keng lại có sức mạnh như thế? Nếu bạn hỏi tôi giá trị của những đồng xu, tôi vẫn trả lời: Đó là tiền lẻ.


                            VIÊN NHẬT

                            < Sửa đổi bởi: Ct.Ly -- 3.9.2007 1:43:55 >
                            #14
                              caochuong 08.09.2007 22:16:30 (permalink)
                              NGẠN
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2007 01:13:08 bởi caochuong >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 18 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9