Con Đường Nào Em ĐI - IV - Trần Quang Thiệu
NgụyXưa 04.09.2007 01:34:18 (permalink)
Nguồn: vinasoft.com

Con Đường Nào Em Đi
 
Chương Bốn

Người bảo vệ gõ nhẹ vào cánh cửa đã mở sẵn trong lúc Vũ đang nói chuyện điện thoại:
-     Thưa ông Vũ, ông có khách.
      Vũ ngưng nói, nhìn lên thấy Thủy đứng sau lưng người bảo vệ. Anh nói nhỏ vào điện thoại, lấy tay trái bịt ống nói trước khi vồn vã mời:
-     Thủy, vào đây em.
      Thủy rụt rè bước vào văn phòng rộng rãi và trang bị hiện đại của Vũ. Anh tươi cười chỉ chiếc ghế cạnh bàn:
-     Thủy ngồi đây, đợi anh một chút. Anh nói chuyện cũng gần xong với ông khách này.
      Thủy gật nhẹ, ngồi xuống nhìn vu vơ quanh phòng. Vũ bỏ tay bịt ống nói:
-     I’m listening. Please go ahead.
      Thủy kín đáo quan sát Vũ đang chuyện trò với ai đó bằng tiếng Anh. Giọng anh trầm tĩnh, cử động khoan thai, bàn tay không cầm điện thoại giơ lên giơ xuống theo tiết điệu của tiếng nói. Chiếc cravate mầu nâu nhạt thắt lỏng trên cổ áo chemise trắng tinh dù rằng máy điều hòa không khí gắn trên cửa sổ chạy rè rè. Vài phút sau Vũ buông điện thoại, sau khi chào tạm biệt người khách:
-     Thanks a lot. I’m looking forward to hearing from you again.
      Anh  nhìn Thủy mỉm cười:
-     Xin lỗi em nhé. Anh nói chuyện với một đại diện thương mại của Oracle tại Singapore. Họ muốn bán linh kiện, mình muốn mua, mà bàn cãi về giá cả mãi không xong. Em đi đâu mà lạc vào đây?
      Thủy giọng ướt sũng:
-     Em mang cơm cho anh Kha. Hỏi ông bảo vệ, xin vào gặp, ổng nói hổng biết Kha là ai nên phải nói tên anh ổng mới cho vào.
      Vũ cười xoà:
-     Kha mới vào làm được ít lâu nên người ta chưa biết mặt, quen tên. Để anh đưa em sang gặp Kha. Kha ngồi ở phòng bên cạnh.
      Thủy vùng vằng:
-     Hổng thèm gặp anh Kha nữa. Cho chết đói luôn. Em hẹn mang cơm tới mà không chịu ra ngoài đón em.
-     Có lẽ Kha bận cái gì đó. Thủy theo anh nào.
      Thủy theo chân Vũ ra hành lang dẫn tới một căn phòng rộng ngăn thành những cubicles. Thủy rụt rè giữa những khoảng cách nhỏ hẹp nên Vũ phải đi thật chậm. Anh nói đùa:
-     Chịu khó mang cơm đến tận đây. Nhớ Kha lắm hả?
      Thủy cười e thẹn:
-     Đâu có anh. Anh Kha có giờ học chiều nay, không đủ giờ về nhà ăn cơm nên em … thương hại mang tới. Nhưng dễ ghét, hổng chịu ra ngoài cổng đón … người ta.
      Vũ giảng hoà:
-     Ở đây ai cũng bận rộn, nhiều người không về nhà ăn cơm mà mang theo thức ăn trưa. Để anh xem, yêu cầu ông phó phòng xếp giờ cho Kha sao để Kha có đủ thì giờ về nhà ăn cơm trước khi tới trường.
      Thủy hốt hoảng:
-     Anh đừng can thiệp. Anh Kha biết sẽ giận em là tụi em lợi dụng lòng tốt của anh. Với lại chỉ có ngày thứ Tư trong tuần anh Kha mới phải tới trường sớm buổi chiều.
      Vũ cười xoà:
-     Được rồi. Đây, chỗ ngồi của Kha đây. Hai em cứ ‘vô tư’.
      Vũ mỉm cười với từ mình mới học được ít lâu nay để hoà nhập với mọi người. Kha nghe tiếng Vũ lật đật đứng dậy:
-     Anh ạ.
      Vũ tươi cười vẫy tay cho Kha ngồi xuống, và quay ra, định trở về văn phòng.  Thủy nói nhanh:
-     Anh Vũ, anh ăn cơm trưa chưa?
      Vũ lắc đầu:
-     Chưa, nhưng có người mời anh. Chút nữa anh Tám sẽ đưa anh ra ngoài tiệm.
      Thủy cười:
-     Em định bới cơm cho anh Kha và cho anh luôn, nhưng chắc là anh không …
      Thủy không nói hết câu nhưng Vũ hiểu, anh cảm động:
-     Cám ơn em. Để khi khác ba anh em mình sẽ đi ăn trưa chung với nhau.
      Vũ quay đi, vẫn còn nghe tiếng Thủy cằn nhằn Kha “Ghét anh”, và tiếng Kha năn nỉ:
-     Anh xin lỗi. Mải đọc cái article này trên mạng nên quên không ra đón em.
      Vũ mỉm cười, thấy vui vì hạnh phúc của đôi bạn trẻ. Anh giơ tay coi đồng hồ nói thầm:
-     Còn cả giờ nữa mới tới giờ hẹn với Lệ. Không biết hôm nay ‘mệ’ định ‘bán’ cho mình cái gì.
      Lệ là người ông Hân giới thiệu cho Vũ như một người môi giới mua bán nhà cửa, tìm thuê người làm, hay bất cứ những việc nhỏ nhặt nào thân chủ cần đến. Người đàn bà Huế dễ thương, nói giọng Huế chay nghe như hát, nhiều khi phải lập lại hai ba lần, và phải pha tiếng Bắc, tiếng Sài-Gòn cho Vũ dễ hiểu, nhưng Lệ rất kiên trì, không biết mệt khi thuyết phục khách hàng về bất cứ một vấn đề gì. Vũ đang nhờ Lệ kiếm dùm một ‘oshin’, Vũ mỉm cười, tại sao mà gọi người làm là ‘oshin’ thì Vũ còn đang học hỏi cho tiếng Việt của mình thêm phong phú.
 
Bà Năm coi việc nhà cho Vũ mới được ba tháng đã xin nghỉ vì bà ấy than là chẳng có … việc gì làm, và hàng xóm chẳng có ai trong cái khu nhà … Tây cho bà ấy giao du nên bà chán ngấy! Vũ thuyết phục không được nên đành nhờ Lệ tìm hộ người khác, mặc dù việc nhà không có gì nhiều ngoài bữa cơm buổi chiều, và mang quần áo ra tiệm giặt ủi.
 
      Trước khi ra về cả Kha và Thủy đều ghé vào văn phòng chào Vũ. Biết là Kha luôn luôn e dè khi bước vào văn phòng mình nên Vũ đứng dậy, ra đứng trước bàn giấy để nói chuyện với hai người. Vũ mở lời trước:
-     Các em ăn xong rồi há.
      Thủy nhìn Vũ cười:
-     Anh Kha ăn hết, đâu có còn gì cho em đâu.
Kha kí nhẹ lên đầu Thủy:
-     Lần sau không nhờ em nữa.
-     Nhớ  nhé.
      Thủy nói vậy nhưng mắt nhìn Kha âu yếm. Kha có vẻ ngượng với Vũ:
-     Xin phép anh chúng em về.
      Vũ gật đầu:
-     Các em về. Nhớ lái xe cẩn thận.
      Thủy cười hi hi:
-     Cẩn thận như anh Vũ ấy.
      Vũ mỉm cười chỉ ngón tay về phía Thủy như đe dọa. Thủy cười ngặt ngẽo, bước lùi ra cửa nhưng còn cố nói:
-     Chủ nhật má em nói anh tớí ăn cơm. Và nhớ đi taxi, hay đi xe ôm.
Vũ cười lớn lắc đầu:
-     Xe ôm? Đàn ông ôm eo đàn ông coi giống … ‘gay’ quá. Anh không dám.
Cả Kha và Thủy đều bật cười. Vũ nheo mắt nhìn theo đôi bạn ra khỏi văn phòng rồi mới vui vẻ trở lại ghế ngồi, nhấc điện thoại gọi anh Tám lái xe:
-     Allo, anh Tám. Nhờ anh đưa tôi xuống bờ sông Sài-Gòn chút nhé.
 
o0o
 
      Lệ đã ngồi chờ Vũ trong tiệm ăn sang trọng ngay đầu đường Nguyễn Huệ, hấp tấp đứng lên chào ngay khi thấy Vũ bước vào. Vũ cười xã giao:
-     Xin lỗi chị tôi tới trễ.
Lệ đon đả:
-     Mô có. Còn 5 phút nữa mới tới giờ hẹn mà.
      Vũ kéo ghế ngồi xuống:
-     Cứ tới sau đàn bà là coi như trễ.
-     Chu choa, đàn ông bên Mỹ ai cũng galant như rứa hỉ?
Vũ cười lảng tránh:
-     Chị nói mang người tới giới thiệu. Bà ta đâu?
      Lệ chồm người qua bàn nói nhỏ:
-     Ngồi bàn bên kia tề. Anh coi được tui sẽ kêu qua.
Vũ nhìn sang dãy bàn gần kề, chỉ thấy một cô gái còn trẻ và có vẻ quê mùa lạc lõng trong nhà hàng sang trọng. Mái tóc hình như mới uốn, áo quần chắc cũng mới mua ngoài phố, hãy còn những nếp gấp. Người con gái hình như không mấy thoải mái, mặt cúi gầm, hai tay loay hoay với ly nước giải khát, như thể là đang ngồi ‘làm việc’ với chính quyền.
Vũ nhíu mày:
-     Tôi nói chị tìm dùm tôi người đứng tuổi. Cô gái này còn trẻ quá!
Lệ cười tít mắt:
-     Răng mà anh xưa quá đi. Tìm bà già mần chi. Con gái nhanh nhẹn, làm được nhiều việc, và phục vụ hết mình.
Lệ nhấn mạnh chữ ‘phục vụ’ và cứ nhìn Vũ mỉm cười. Vũ chợt hiểu, anh lắc đầu:
-     Không, tôi chỉ cần người giúp việc nấu dùm bữa cơm,  giữ nhà cho sạch sẽ. That’s it, no more no less.
Lệ cười giả lả:
-     Anh Vũ nì. Con nhỏ đó tội lắm, mới ở quê lên, cần việc làm. Anh giúp nó đi. Tui thấy mấy ông Việt kiều già về nước cũng tìm mướn những người còn trẻ để phục vụ. Anh răng mô tề!
-     Chị Lệ, đó là cái tệ nạn khiến người ta khinh bỉ Việt kiều. Tôi không phải là hạng người như vậy.
-     Chi mô mà sợ. Mấy người có tiền ở đây cũng có người ‘phục vụ’ chứ riêng gì Việt kiều.
Lệ nhoài người qua bàn, nói nhỏ vào tai Vũ:
-     Ngay trong công-ty của anh cũng có người như rứa. Tui nói anh nghe …
Vũ xua tay vội vã:
-     Tôi không muốn biết. Ai làm gì là chuyện của họ, tôi không thể làm vậy. Bất nhẫn quá.
Lệ nhìn thẳng vào mắt Vũ thuyết phục:
-     Nếu anh không giúp nó thì chắc là nó cũng sẽ bị gả bán cho Đại-Hàn hay Đài-Loan. Đời nó sẽ còn khổ hơn nhiều. Anh mướn nó là anh cứu vớt được một đứa con gái khỏi lưu lạc nơi xứ người.
Lòng Vũ chùng xuống xót xa:
-     Tôi biết thế, nhưng không thể được chị ạ. Dù tôi chỉ mướn cô ta để làm việc nhà cũng không ai tin là tôi không làm những việc vô luân, và như thế sẽ rất khó cho công việc của tôi ở đất nước này. Tôi biết tình trạng đau thương của những người con gái quê. Tôi đã đọc nhiều về tệ trạng này, đã từng rớt nước mắt vì cảm thương, không thể nào tưởng tượng được sao lại có những người Đài-Loan thiếu tình người như vậy.
      Ngừng một chút Vũ lại chua chát:
-     Giá mà chính phủ mở rộng cửa hơn, dễ dàng cho các doanh nghiệp làm ăn đứng đắn như Intel, như hãng tôi đang làm, sang đây mở thêm nhà máy thì biết đâu chẳng có thêm việc làm cho những người như cô gái kia. Mã Lai Á làm được, Thái Lan làm được, Ấn Độ và nhiều nước khác nữa làm được thì tại sao nước Việt không làm được? Tôi không phải là chính trị gia, không phải là nhà xã hội học, tôi chỉ là một chuyên viên kỹ thuật với kiến thức giới hạn nên không thể rút ra được một kết luận, nhưng thú thật với chị, tôi rất buồn mỗi khi nghĩ tới điều này.
      Lệ thở dài:
-     Anh đã nói rứa thì chắc là tôi khó làm anh đổi ý. Thôi, để tui cho o đó về.
Lệ đứng lên, Vũ giơ tay cản lại:
-     Khoan đã.
Anh mở ví, lôi ra một ít tiền trao cho Lệ:
-     Chị đưa cô ấy chút tiền này, nói là cho tôi xin lỗi. Số tiền ít ỏi, nhưng mong là  giúp được cô ta buôn bán lặt vặt, sống qua ngày, hay trở về quê quán. Chúng mình không giúp được tất cả, nhưng ít ra cũng cố gắng giúp lấy một người.
Lệ tần ngần cầm tiền bước sang dãy bàn bên cạnh, nói nhỏ với người con gái đang e ấp ngồi chờ. Vũ thấy Lệ vỗ vai cô ta, trao hết số tiền, và kéo ghế cho cô gái đứng lên. Đi qua bàn Vũ, cô gái ngập ngừng rồi cúi chào thật thấp trước khi chạy nhanh ra cửa. Vũ thấy một giọt nước mắt đọng trên khoé mắt của khuôn mặt còn thơ ngây, anh nhìn theo bùi ngùi.
Trở về chỗ ngồi,  Lệ có vẻ  hơi buồn:
-     Anh Vũ, thôi chúng mình ăn cái gì đã rồi hãy bàn chuyện tiếp.
Vũ gật đầu, giơ tay vẫy người phục vụ, hỏi ý-kiến Lệ, và gọi món ăn cho cả hai người. Lệ trầm ngâm nhìn Vũ thật lâu:
-     Tôi chưa thấy Việt kiều nào như anh. Anh nhất định muợn một bà già?
Vũ gật đầu:
-     Vâng. Chị giúp tôi được thì càng tốt. Nếu không tôi ăn cơm tiệm, làm lấy mấy việc vặt trong nhà cũng được.
Vũ cười nói tiếp:
-     Tập sự để mai mốt lấy vợ cho vợ sai bảo là vừa.
Lệ bật cười, nhưng chợt ngập ngừng, khác hẳn lúc trước đây:
-     Anh Vũ, già như cỡ tôi được không?
Vũ mỉm cười:
-     Chị chưa già mô!
Vũ thích thú pha tiếng Huế để chọc cười Lệ:
-     Chị chừng tuổi tôi hoặc hơn chút đỉnh là cùng.
Lệ thở dài:
-     Hơn ba mươi tuổi, một đời chồng, một lần li dị, nhiều lúc tôi thấy mình già lắm anh Vũ à.
 Vũ đưa mắt kín đáo quan sát Lệ. Khuôn mặt người đàn bà trang điểm kỹ, và hình như có sự trợ giúp của bàn tay bác sĩ giải phẫu nên trông Lệ rất đằm thắm. Bộ ngực căng tròn dưới lần áo mỏng hợp thời trang, trông Lệ giống như một mệnh phụ, vợ của một ông lớn,  hơn là một người trung gian cung cấp dịch vụ. Vũ khen kín đáo:
-     Tôi nghe nói đàn bà con gái Huế đều xinh đẹp. Tôi chưa đến Huế nhưng tôi rất tin.
Lệ cuời lớn, khoe hàm răng trắng bóng:
-     A ha, không ngờ ông Việt kiều sinh đẻ tại Mỹ mà ăn nói mặn mà như rứa.
Vũ cười:
-     Thôi ăn đi chị Lệ. Tôi sắp phải trở về sở làm.
Lệ vẫn chưa chịu cầm đũa;
-     Tối nay tôi mang một bà già tới nhà giới thiệu cho anh, được không?
Vũ ngần ngại:
-     Sợ phiền chị. Tôi về nhà hơi trễ.
-     9 giờ hay 10 giờ?
-     Đâu quá trễ như vậy. Thường thì độ gần 8 giờ tôi về đến nhà.
-     Vậy khoảng 9 giờ tôi tới.
Lệ lấy sổ tay và cây viết ra khỏi xách tay:
-     Tôi đã có số di động và số văn phòng của anh. Đọc cho tôi điạ chỉ nữa là đủ.
Vũ biết là không thể từ chối nên đành đọc địa chỉ cho Lệ. Lệ nắn nót viết vào sổ tay, miệng mỉm cuời như có điều gì thích thú:
-     Bây giờ mình ăn được rồi. Anh khỏi gọi anh Tám. Tôi sẽ đưa anh về bằng cái Toyota cũ rích của tôi.
 
o0o
 
Nghe tiếng chuông Vũ nghĩ thầm, bà Lệ này đúng giờ như … Mỹ, nói 9 giờ mà mới 9 giờ thiếu 5 phút đã bấm chuông. Vũ nhanh nhẹn mở cửa, và chỉ thấy Lệ đứng đó tươi cười, anh đưa mắt nhìn quanh xem còn ai đó tới cùng với Lệ nhưng không thấy bóng dáng một người nào:
-     Good evening chị Lệ, còn bà già nào đâu?
      Lệ cười chúm chím, lấy ngón tay chỉ vào ngực mình:
-     Đây, bà già đây.
-           You must be kidding.
Vũ buột mồm nói bằng tiếng Anh. Lệ lắc đầu:
-     Not really! Anh có mời Lệ vào nhà không?
Vũ xin lỗi và mở rộng cánh cửa, mỉm cười khen Lệ:
-     Chị Lệ nói tiếng Anh hay quá.
Lệ nhún vai:
-     Cũng phải học. Chẳng nhẽ nói chuyện với mấy lão Tàu và Đại-Hàn bằng tay.
Vũ cười xòa:
-     Xin lỗi, tôi quyên mất. Chị cứ đi dép vào nhà.
Lệ hình như không nghe Vũ nói, tự động tháo dép, khoe đôi chân trần nhỏ nhắn với những móng chân sơn màu bạc. Khác hẳn với buổi trưa nay khi tới gặp Vũ tại tiệm ăn, Lệ trang điểm rất nhẹ, mặc quần jean ngắn bó sát bắp chân dài, áo chemise trắng ngắn tay, trông Lệ giống một cô sinh viên hơn là một người chào hàng. Vũ đã nhìn thấy vẻ khác lạ và cũng nhận ra cách xưng hô khác biệt, nhưng anh vẫn giữ đúng phép lịch sự, chỉ chiếc sofa:
-     Mời chị ngồi. Tôi biết khách tới nhà phải mời dùng trà, nhưng tôi không uống trà tại nhà.
Lệ ngắt lời, đưa cao một bao giấy cầm lủng lẳng trên tay:
-     Anh ăn cơm chưa?
-     Rồi chị, trước khi về nhà.
-     Tôi có ít bánh ngọt. Anh có máy pha café tại nhà không?
Vũ gật đầu mỉm cười:
-     Cái đó thì có. Tôi nghiện café. Mời chị ngồi, chờ tôi một chút.
Lệ lắc đầu:
-     Anh cứ để đó cho Lệ.
Lệ đi thẳng vào bếp, mở tủ tìm đĩa, xếp những miếng bánh gateau vàng âu ngay ngắn, nhìn Vũ cười:
-     Nhà không có đàn bà, nhưng vẫn sạch sẽ. Café anh để đâu?
Vũ lắc đầu cười trừ. Anh mở hộp café, lóng ngóng định bỏ vào máy thì Lệ đã giằng lấy, và rất tự nhiên như người trong nhà, cô dành lấy việc pha café trong lúc Vũ chỉ biết mỉm cười đứng nhìn.
Mùi café thơm phức, Lệ cầm miếng bánh đưa lên miệng cắn, và đưa đĩa bánh tới trước mặt Vũ như thể Lệ là chủ nhà. Lệ nhìn Vũ cười cười:
-     Thì anh cứ coi Lệ như là Oshin của anh tối nay. Lệ không mượn người cho anh được thì Lệ phải tới làm thay. Is it fair?
Vũ vừa buồn cười vừa ngạc nhiên, không ngờ người đàn bà mình mới quen biết ít lâu lại thông minh và thú vị như thế:
-     It’s fair, and thank you, chị Lệ.
-     Anh bỏ cái tiếng chị đi được không. Trưa nay anh chẳng nói Lệ cỡ tuổi anh là gì.
Vũ đành cười xòa:
-     OK. Lệ làm tôi thật ngạc nhiên.
-     Sao?  Boring?
-     No. Interesting!
Lệ lại nhìn Vũ cười. Cả hai người vẫn đứng trong bếp. Lệ rót café ra tách, bỏ một muỗng đường vào tách của mình, nhướng mắt nhìn Vũ như có ý hỏi, anh sao, nhiều hay ít đường. Vũ giơ ngón tay chỏ và ngón tay cái mở rộng lên cao. Lệ gật đầu:
-     Nhiều đường cho ngọt ngào. Anh và Lệ giống nhau.
Trao tách café cho Vũ, và cầm tách café của mình, Lệ lững thững đi quanh nhà:
-     Xem anh ăn ở ra sao, để còn tính tiền công.
Lệ ngoái cổ lại nhìn, cười với Vũ đang im lặng theo sau. Căn nhà nhỏ chỉ có hai phòng ngủ, bếp và phòng khách. Lệ bước vào phòng ngủ của Vũ, hoàn toàn chủ động, đặt tách café trên bàn ngủ, leo lên giường, khoanh tay, ngồi tựa lưng vào tường. Vũ lóng ngóng dựa lưng vào cửa, đưa mắt nhìn, và không biết nói gì. Lệ ngước lên nhìn Vũ:
-     Anh Vũ, có bao giờ anh thấy đêm thật dài và cuộc đời buồn tênh?
Vũ chợt nghĩ đến những ngày khi Thu-Loan mới bỏ đi. Anh nằm trên giường nhìn trần nhà, thấy cuộc đời vô vị. Vũ gật đầu:
-     Tôi cũng từng có nhiều đêm không ngủ.
-     Anh ngồi xuống đây, nói cho Lệ nghe tại sao. -Lệ vỗ nhẹ xuống tấm đệm dày. - Hay là anh muốn nghe Lệ nói trước.
Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống cuối chân giường, hai tay vẫn ôm tách café, lâu lâu đưa lên miệng nhấm nháp. Thái độ ngổ ngáo và tinh nghịch của Lệ hình như đã biến mất. Mắt cô nhìn xa vắng:
-     Anh Vũ, anh thấy Lệ có xấu xí quê mùa hay có gì đáng ghét không?
Vũ vội vã lắc đầu:
-     Không. Trái lại là đàng khác.
Lệ cười buồn:
-     Thế mà Lệ bị người ta bỏ rơi, đi theo một người đàn bà mà người ta nói là ‘đáng thương’.
Vũ rụt rè:
-     Người ta là chồng Lệ, phải không?
-     Chồng cũ! Có những điều Lệ không thể hiểu, và đôi khi nghĩ đến cái chết như là một lối đi về.  Anh Vũ có đọc thơ Việt-Nam không, có bao giờ anh nghe câu này của Du Tử Lê: Ở chỗ nhân gian không thể hiểu. Đi với về cùng một nghĩa như nhau.”
Vũ lắc đầu:
-     Tôi hầu như không biết gì về văn thơ. Con người tôi nông cạn lắm.
Lệ cười buồn:
-     Nếu anh nông cạn thì còn ai ở trên đời này cho đàn bà như Lệ tìm được một bờ vai.
Lệ cúi đầu nhìn xuống, và Vũ thấy một giọt nước mắt đọng trên bờ mi Lệ. Vũ hốt hoảng, anh xích tới, ngồi gần Lệ:
-     Lệ, sao thế.
Lệ ngửng lên nhìn Vũ:
-     Không sao cả. Tự nhiên Lệ muốn khóc. Hay là Lệ điên, vừa mới vui đây đã chợt buồn. Có điều đã từ lâu Lệ không khóc trước mặt ai, nhất là trước mặt đàn ông. Anh Vũ, anh làm Lệ khóc, anh biết không?
      Vũ lúng túng:
-     Tôi … tôi có lầm lỗi gì với Lệ không?
-     Không đâu anh Vũ. Trưa nay Lệ đã muốn khóc, nhưng phải đợi đến bây giờ. Anh đối xử với một con bé nhà quê xa lạ bằng một tấm lòng bao la. Em chưa gặp ai cho em một chút chân tình. Người ta chỉ ham muốn em, có nice với em cũng chỉ vì thân xác này. Anh Vũ,  em cũng là đàn bà yếu đuối, như những như cô bé nhà quê đó, tâm hồn em cũng bơ vơ, chưa bao giờ được thật sự yêu thương. Em tủi thân.
Giọt nước mắt lệ lăn dài trên má. Vũ thấy lòng mình chùng xuống, anh đưa tay gạt dòng nước mắt, giọng anh bùi ngùi:
-     Cuộc đời ai cũng có những buồn phiền. Tôi … tôi cũng đã từng làm cho một người đàn bà đau khổ, và người ấy đã qua đời, một phần là lỗi của tôi. Nếu mà tôi ‘nice’ như Lệ nói thì tôi đã không có những nỗi buồn ray rứt, và dù có trốn chạy đến chỗ này, tôi vẫn chưa quên.
Lệ ngạc nhiên nhìn Vũ:
-     Thật vậy ư? Anh kể cho em nghe chuyện buồn của anh được không? Biết đâu …
Lệ muốn nói biết đâu chúng mình chẳng chia xẻ được với nhau nhưng Lệ chỉ nhìn xững người đàn ông mà cô cảm mến, không nói thêm một lời. Vũ ngồi trầm ngâm, thở một hơi dài rồi cúi đầu chậm rãi kể lại chuyện tình của mình với Thu-Loan cho Lệ nghe. Khi kể xong anh ngước lên nhìn Lệ, và thấy cô nước mắt đầm đià. Vũ quàng tay ôm vai Lệ, và Lệ gục mặt trên vai Vũ, nước mắt thấm qua làn áo mỏng.
Có lẽ nhờ nói ra được những điều mang nặng trong lòng nên Vũ thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng hơn. Anh đứng lên, đưa tay đỡ Lệ:
-     Chúng mình ra ngoài phòng khách ngồi. Café nguội hết rồi. Để tôi đi làm tách khác cho Lệ.
      Lệ nhìn anh như thầm cám ơn. Nếu anh muốn em đã không chối từ. Thân xác này còn gì quí giá nữa đâu anh. Chưa bao giờ em gặp người như anh. Thế nhưng anh đã không lợi dụng lúc em yếu mềm. Cám ơn anh, cám ơn anh. Lệ đứng lên níu tay Vũ:
-     Thôi anh. Lệ phải đi về. Cám ơn anh một buổi tối buồn nhưng cũng đầy ý nghiã.
Lệ vòng tay ôm cổ Vũ, hôn nhẹ lên môi anh, mỉm cười:
-     Friend?
Vũ cũng mỉm cười:
-     Friend forever. Tôi thật là may mắn, ở nơi xa lạ này lại gặp được những người rất dễ thương.
Lệ khoác tay Vũ đi ra cửa:
-     Anh Vũ này?
-     Yes?
-     Anh cô đơn không?
-     Có bạn như Kha, như Thủy và bây giờ như Lệ tôi thấy bớt cô đơn nhiều lắm.
-     Còn về tình yêu?
Vũ thở dài:
-     Tôi không biết. Có thể một ngày nào …
Lệ cười nhẹ:
-     Em cũng mong như vậy. Một ngày nào, nhưng một ngày nào vẫn chưa đến.
-     Không biết được Lệ nhỉ.
-     Dạ. Thôi em về nhé. Mà này, anh Vũ!
-     Sao?
-     Anh đừng mượn người làm nữa. Cuối tuần em đến giúp anh một tay. Anh có đi đâu cứ để cửa đừng khoá. Khu này có bảo vệ đi tuần nên rất an toàn.
      Vũ mỉm cười:
-     Có phải trả công không?
-     Có, như thế này.
Lệ quay sang hôn nhẹ lên má Vũ trước khi bỏ đi nhanh ra chỗ đậu xe. Vũ đứng trước cửa nhìn theo cho đến khi chiếc Toyota khuất bóng, nhẹ thở dài, nghĩ thầm. Có lẽ không bao giờ mình hiểu được đàn bà.  Mình đã như rơi vào cơn lốc, may mà cầm được lòng. Nếu không chẳng biết sẽ ra thế nào, nhưng mình biết chắc đó không phải là tình yêu. Thu-Loan ơi, anh vẫn còn yêu em, và chỉ có em …
 
o0o
 
Hôm nay là thứ Tư, Vũ biết thế nào Thủy củng ghé vào nên có ý ngồi đợi. Đã mấy tuần liền Thủy mang cơm cho Kha nhưng cũng mang cho Vũ  trái cây như cam, quít và măng cụt mà Thủy biết Vũ rất thích. Kha phải tới trường liền, nhưng Thủy thường ngồi nán lại chuyện trò với Vũ ít phút rồi mới ra về. Thủy tươi vui như con chim non nên Vũ thấy thật dễ chịu, thích thú ngồi nghe Thủy líu lo kể chuyện nhà, kể chuyện trường, kể chuyện bạn bè, và lâu lâu than thở về Kha.
-     Anh Vũ biết hông, anh Kha hổng thương em như xưa nữa. Ngày nào cũng mải mê tới sở nhưng lâu lâu mới ghé em một lần.
Vũ an ủi:
-     Có nhiều thứ Kha phải học để mai mốt có thể trở thành nhân viên thực thụ của hãng này. Thủy thông cảm cho Kha, em nhớ là Kha đang lo cho tương lai của cả hai đứa đó.
Thủy nghe lời Vũ nhưng vẫn phụng phịu. Nhiều lần Vũ phải kín đáo nhắc Kha nhưng hình như Kha mới tìm thấy niềm đam mê trong công việc nên đôi khi vẫn chậm trễ đón đưa và thăm viếng Thủy như ngày xưa thường làm.
Thủy tới khi Vũ đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ. Không đợi Vũ mời Thủy ngồi ngay xuống ghế, nước mắt lưng tròng:
-     Anh Vũ!
Vũ biết là chắc lại có chuyện gì giữa Kha và Thủy:
-     Gì nữa đây? – Anh trêu Thủy – Kha nó mắng em hả?
-     Hổng phải. Nhưng anh không chịu đi tới nhà nhỏ bạn em tối nay cùng với em. Ảnh nói phải trở lại đây chạy cái test gì đó.
-     Kha đâu sao không thấy? Để anh nói Kha mai chạy test cũng được.
-     Ảnh chạy như ma đưổi tới trường rồi. Mà thôi, anh đừng nói gì nghe. Kha hay giận lẫy lắm.
Vũ đùa:
-     Anh tưởng em mới là hay ‘mít ướt’.
Thủy lườm Vũ:
-     Em mang cho anh trái quít, nhưng anh nói xấu em. Hổng cho anh ăn nữa.
Thủy nói thế nhưng vẫn lột vỏ quả quít đặt trên bàn, mắt nhìn Vũ không nói.
Vũ làm hoà:
-     Anh giỡn chơi đó thôi. Em ngoan, tháng tới anh về Mỹ họp, khi trở lại anh sẽ mua quà cho em.
Thủy nhoẻn miệng cười:
-     Anh mua gì cho em?
-     Không nói trước được. Mất vui.
-     Hứ! Anh về Mỹ bao lâu?
-     Một tuần hoặc 10 ngày là nhiều.
-     Anh Vũ nè …
-     Anh nghe đây.
-     Thôi hổng nói nữa. Chủ nhật tới nhà ăn cơm rồi em nói anh nghe. Mà hổng có gì đâu.
-     OK! Con gái nói không là có!
-     Ngạo em há.
            Vũ cười hì hì:
-     Đâu dám. Anh đang học cách xã giao với con gái Việt-Nam đó mà.
            Thủy che miệng  cười, nhắc Vũ:
-     Anh ăn đi. Bộ phải chờ em nhắc nữa sao.
-     Tưởng em không cho anh ăn.
-     Mới nói ‘con gái nói không là có’ đó thôi.
Vũ cầm múi quít bỏ vào miệng:
-     Rồi anh ăn đây.
Thủy bổng nhiên hỏi Vũ:
-     Anh mướn được người làm chưa?  Ai dọn nhà cho anh?
Tự nhiên Vũ nghĩ tới Lệ và không hiểu sao thấy lúng túng, không muốn cho Thủy biết là cuối tuần nào Lệ cũng tới dọn dẹp nhà cửa cho mình.
-     Chưa em ạ. 
-     Anh muốn em giúp anh không?
Vũ vội vàng:
-     Không cần em ạ. Với lại … anh chờ chị Tám rồi. Cuối tuần anh Tám đưa vợ tới nhà giúp anh. Anh Tám cũng thích tới nhà coi đá banh trên cái TV to đùng!
Vũ không hiểu sao mình nói dối. Có gì bứt rứt nên Vũ cố giải thích với Thủy:
-     Cuối tuần nào anh cũng tới nhà Thủy. Thủy bận giúp chị Hai nấu cơm mời anh, như vậy là giúp anh nhiều rồi.
-     Thì để trả công anh dạy em học mà. À, cuối tuần này anh dịch hộ em bài Anh Văn nhé.
Vũ lắc đầu:
-     Không, em dịch rồi anh coi lại chứ anh không dịch hộ em.
-     Ác. Hổng chơi với anh nữa. Em đi về đây.
Thủy đứng lên. Vũ cũng đứng lên đi với Thủy ra ngoài:
-     Tối em đi party vui nhé. Anh sẽ nhắc Kha đưa đón em nếu anh thấy Kha ở trong này.
-     Cám ơn anh. Em về.
-     Take care. See you Sunday.
Thủy muốn nói gì đó như rồi chỉ mỉm cười rồ máy nhập vào đoàn xe cộ đông đúc trên đường. Vũ đứng đó nhìn theo lắc đầu nhè nhẹ. Cũng chẳng khác gì Jennifer. Mỗi lần gặp anh là hỏi đủ điều lẩm cẩm. Vũ thấy ấm áp trong lòng nên huýt sáo nho nhỏ trên đường trở lại văn phòng.
Đi qua văn phòng ông Hân thấy cửa mở, và Hân đang ngồi sofa đọc giấy tờ gì đó, Huy ló đầu vào:
-     Hello Mr. Hân!
Hân vẫy Vũ rối rít:
-     Ông Vũ, vào đây, vào đây uống nước cái đã.
      Dù biết Vũ không uống trà ông Hân vẫn rót ra tách và đưa tay mời. Vũ hỏi:
-     Ông bận không?
Hân gật gù:
-     Thì lúc nào chả bận. Mà này tôi hỏi ông nhé. Thế không làm việc thì ông làm gì? Có mục gì đặc biệt không?
Vũ cười cười:
-     Mục gì là mục gì?
-     Hì hì. Ông làm cái gì mà bà Lệ cứ lắc đầu cười cười. Hỏi gì cũng không nói.
-     À, Lệ vui tính lắm. Thỉnh thoảng tụi này đi nghe nhạc, đi nhảy với nhau, hay đôi khi chỉ gặp nhau tán gẫu.
-     Này, nhiều người theo cô ta lắm đấy.
-     Oh, come on. Chúng tôi chỉ là bạn thôi. – Vũ ngần ngừ - là bạn vì thông cảm, và có cùng một niềm  khổ đau.
Hân nhìn Vũ không hiểu, nhưng Vũ cũng chẳng buồn giải thích. Anh đứng lên:
-     Vào thăm ông tí thôi. Mọi chuyện ở phòng điện toán đều tốt, không có vấn đề gì ngoài tầm tay.
-     Cám ơn ông. Anh Vọng vẫn thường lên gặp tôi báo cáo đầy đủ.
-     Very good. Ông phó lúc nào cũng năng động.
-     Này khoan đã, ông cho tôi hỏi nhỏ một tí. Mai mốt liệu mình có nâng anh Vọng lên thay ông khi ông trở về Mỹ không?
-     Anh Vọng là người của ông mà!
-     Đã đành, nhưng nếu không được CIO ở bên đó chấp thuận thì cũng không được.
Vũ mỉm cười đưa tay bắt tay Hân:
-     Tôi còn ở đây ít lâu. Chúng mình sẽ bàn cãi vấn đề này sau.
Nghĩ tới Vọng Vũ tủm tỉm cười. Vọng đã đứng tuổi, nguyên là giáo viên dạy Toán tại một trường phổ thông, đổi nghề sau khi theo học mấy lớp tại một trường chuyên môn về điện toán mới đây. Vọng là bạn học cũ của Hân nên được Hân đề bạt, và Vọng biết Vũ là cái mắt xích quan trọng nên luôn luôn lấy lòng Vũ, mời mọc Vũ tới những nơi giải trí nhiều lần nhưng Vũ vẫn giữ một khoảng cách vì muốn cho mình đủ sáng suốt trong vai trò giúp đỡ và thẩm định một cơ sở mới.
 
Vũ không mấy thích những cuộc vui ‘thiếu nghiêm túc’ ở nơi công cộng nên đã nhiều lần từ chối lời mời của Vọng. Vũ thích hòa mình với những người trẻ như Kha và Thủy, và mới đây với Lệ, đi đến những nơi vui tươi, như những đêm văn nghệ, những cuộc họp mặt của sinh viên, và đôi khi, đến một vũ trường. Buổi tối giữa tuần này Vũ thấy trống rỗng. Thủy đi party với bạn, Kha bận với đam mê nghề nghiệp, chỉ còn Lệ, không biết là tối nay có hẹn hò với kép già kép trẻ nào không? Vũ mỉm cười, móc điện thoại di động gọi Lệ:
-     Allo, người đẹp sông Hương!
Vũ nghe thất tiếng cười khúc khích từ xa:
-     Chi rứa?
-     Nothing, just want to talk!
-     Anh Vũ nì, răng mà bữa ni anh nhàn rỗi và ‘nice’ như rứa.
Vũ cười nhẹ:
-     Lúc nào tôi cũng thế thôi. Tối nay Lệ rảnh không?
Lệ ngần ngừ:
-     Có hẹn với một khứa lão đi coi một khu đất chiều ni, nhưng không biết chừng mô mới về. Sợ ông khách mời ăn tối luôn.
Giọng Vũ có vẻ buồn buồn:
-     Tiếc quá, định rủ Lệ đi nghe nhạc hay làm gì đó, something more exciting!
-     Hi hi, thế thì em không thể từ chối. Anh Vũ ở nhà, chừng 8 giờ Lệ tới đón anh.
-     Sure?
-     Yes sir. Em có sai hẹn với anh bao giờ đâu.
-     OK. See you then.
-     Bye anh.
 
Càng ngày Vũ càng có cảm tình với Lệ. Người đàn bà đó có chút buông thả, nhưng thẳng thắn, lúc nào cũng đối xử với Vũ như một người bạn chân tình. Tối đó ra khỏi phòng trà Queen Bee, Lệ bám vai Vũ cười nghiêng ngả:
-     Anh Vũ cái gì cũng được. Chỉ có khiêu vũ là dở ơi là dở.
      Vũ gật đầu thú nhận:
-     Ở Mỹ bạn bè tôi không chơi nhạc ‘tour’ như ở đây. Nhạc mở lên, ai cũng có thể ra sàn nhẩy được, và muốn nhảy kiểu nào cũng OK. Lẽ dĩ nhiên không lịch sự như ở đây, nhưng mà vui.
-     Anh Vũ muốn em dạy anh nhảy không?
-     Muốn chứ. Bao giờ?
      Lệ ghé tai Vũ nói nhỏ:
-     Tối nay. Anh cũng có thể ở lại với em. No string attached!
      Vũ bật cưởi:
-     Are you kidding me?
 
      Dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi mắt Lệ long lanh nhìn Vũ. Cô nhè nhẹ lắc đầu …
 
Còn tiếp …
 
Tháng Chín – 2007 
 
 Đã mang vào thư viện
 
Thành thật cảm ơn tác giả
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2007 05:26:47 bởi Ct.Ly >
#1
    NgụyXưa 14.09.2007 01:26:59 (permalink)
    Nguồn: http://vinasoft.com
     
    Con Đường Nào Em Đi
     
    Chương Năm
     
          Thủy mở cửa cho Vũ, kiễng chân thì thầm:
          -     Có người đẹp chờ anh?
          Vũ nhướng mắt:
          -     Ai đó. Sao hôm nay anh hên vậy?
          Thủy bưng miệng cười khúc khích:
          -     Để rồi xem!
          Vũ thấy bà Tuân ngồi với một người con gái lạ trong phòng khách. Anh gật đầu chào:
          -     Chào dì, chào cô.
          Bà Tuân niềm nở:
          -     Ngồi đó để dì giới thiệu. Đây là anh Vũ, kỹ sư, Việt kiều, bạn thằng Kha và con Thủy. Còn đây là bác-sĩ Thoa, con của bạn dì. Mấy hôm rày dì đau quá. Đi không nổi nên nhờ cháu Thoa tới coi dùm, nhân tiện cũng khá trễ nên mời cháu Thoa ở lại dùng cơm với gia đình.
          Vũ lịch sự cúi chào Thoa một lần nữa:
          -     Chào bà bác sĩ. Rất hân hạnh.
    Từ nãy giờ Thoa vẫn im lặng quan sát Vũ. Cô đưa tay che miệng cười:
          -     Anh đừng gọi tôi là ‘bà bác sĩ’ nữa, vì tôi không muốn gọi anh là ‘ông kỹ-sư’.
          Vũ bật cười, fair enough, trông hãy còn non nớt, không ngờ cũng bản lãnh ghê:
          -     Xin vâng lời.  – Và Vũ hỏi thêm cho có chuyện. – Cô là bác sĩ chuyên môn về ngành gì ạ?
          Thoa lắc đầu:
          -     Không, tôi chỉ là bác sĩ gia đình, bệnh đàn bà trẻ con vậy thôi.
          Bà Tuân chen vào:
          -     Thoa nó mát tay lắm Vũ à. Dì đau là phải nhờ nó chứ đi bác sĩ nào cũng không hết.
          Vũ nhìn Thoa cười cười:
          -     Thế cô Thoa có chữa bệnh … đàn ông không?
          Thoa không vừa:
          -     Đàn ông thì không, nhưng anh Vũ thì tôi nhận lời.
          Vũ thấy Thủy đứng dựa cửa bụm miệng cười. Anh chống chế:
          -     Hiện giờ tôi khá khoẻ mạnh. Chừng nào có chuyện sẽ đi kiếm cô Thoa.
          -     Nghe Thủy nói anh té xe. Vết thương anh lành hẳn chưa.
          Thủy chen vào:
          -     Vết thương của ảnh lành rồi, nhưng tim ảnh chưa lành. Chị Thoa chữa dùm.
          Bỗng nhiên nhớ tới mối tình buồn cũa Vũ, Thủy thấy hối hận vì câu nói đùa của mình. Thủy lại gần ôm vai Vũ:
          -     Cho em xin lỗi. Em … em …
          Vũ vỗ nhẹ bàn tay Thủy:
          -     Không sao đâu em.  Ngồi xuống đây với anh. – Vũ cười với Thủy - Mà có lẽ anh đau tim thật, để anh nhờ chị Thoa chữa nhé.
          Thoa chỉ lẳng lặng nhìn. Cái ông Việt kiều này hay nhỉ, lịch sự chứ không kiêu căng ta đây, và hình như có chuyện gì buồn:
          -     Đau nặng thì Thoa không chữa được nhưng nhè nhẹ thì Thoa cũng thử coi.
          Vũ gật gù:
          -     Nhớ nhé. Cô Thoa ra trường lâu chưa.
          -     Cũng khá lâu rồi anh. Già rồi mà.
          Bà Tuân cướp lời:
          -     Già gì mà già, Thoa nó mới 29, Vũ à.
          -     Gần 30 rồi thím Tư. Già và ế.
          -     Tại cháu kén chọn chứ đâu phải hổng có người để ý.
          -     Dạ, có mấy ông già goá vợ!
          Thủy chỉ ngón tay vào ngực Vũ:
          -     Anh Vũ chưa già và chưa có vợ đó chị Thoa.
          Thoa liếc nhìn Vũ nhưng chỉ mỉm cười không nói, trong lúc Thủy cứ nhìn Vũ cười cười. Bà Tuân nhắc con:
          -     Còn thằng Kha đâu, con gọi nó chưa?
          Mặt Thủy xịu xuống:
          -     Con đâu biết, má hỏi anh Vũ đó.
          -     Ủa, sao vậy?
          -     Anh Kha nói chạy vô sở chừng 5 phút rồi tới liền mà đã hơn nửa giờ. Chắc có cô nhân viên nào đó bắt mất hồn anh Kha ở trỏng!
          Vũ bật cười:
          -     Có Sophia.
          Thủy có vẻ ngơ ngác:
          -     Thiệt hả? Mỹ hay Việt kiều hả anh?
          Vũ bẹo má Thủy:
          -     Anh nói đùa đó. Sophia là tên cái server. Bọn anh dùng tên cô đào Sophia Loren đặt cho nó vì nó to chần dần!
          Thoa có vẻ thú vị:
          -     Server là cái gì, anh Vũ.
          Vũ cố giải thích một cách giản dị và khôi hài:
          -     Server là cái computer lớn cho mấý cái computer nhỏ xúm lại đòi ăn, như heo nái cho heo con xúm lại bú.
          Cà Thoa và Thủy đều bật cười. Vừa lúc đó có tiếng xe máy nổ lạch bạch ngoài sân, Kha lật đật đi vào cúi đầu chào mọi người. Thủy đứng lên khoác tay Kha nói thầm:
          -     Anh Vũ nói anh là con … heo con!
          Kha trợn mắt:
          -     Cái gì?
          Thủy không nói, chỉ cười ngặt nghẽo. Bà Tuân cất tiếng gọi Thủy:
          -     Anh Kha tới rồi. Con lên lầu mời ba xuống ăn cơm.
     
          Trong bữa ăn Thủy là người ăn uống tự nhiên và truyện trò thân mật với tất cả mọi người. Nhìn Thủy Vũ thấy lòng ấm áp, ước gì ngày nào mình cũng được sống trong không khí gia đình êm đềm như lúc này. Thoa cũng rất tự nhiên, vừa ăn vừa hỏi chuyện Vũ về công việc Vũ đang làm tại Việt-Nam. Chỉ có Kha là đăm chiêu. Vũ gợi chuyện:
          -     Kha vào sở chạy test hả.
          Kha như choàng tỉnh:
          -     Dạ. Em thử cái script tự động gửi dữ kiện sang Mỹ nhưng nó chỉ chạy nửa chừng là lại đứng ì ra đó. Em loay hoay sửa đi sửa lại mãi vẫn không xong.
          Vũ an ủi:
          -     Em đừng cố gắng quá. Cần quên nó đi cho đầu óc sáng suốt em ạ.
          Kha chỉ lắc đầu. Vũ kể thêm:
          -     Ngày xưa anh cũng như Kha. Có lần nghĩ mãi về một vấn đề mà không tìm ra giải pháp, lái xe thấy đèn đỏ không ngừng, tí nữa thì xảy ra tai nạn. Nhớ là em còn có cô bé dễ thương ngồi bên cạnh chờ em đưa đi chơi đâu đó.
          Kha cười như người phạm tội, nói nhỏ vào tai Thủy:
          -     Anh xin lỗi em.
          Thủy bĩu môi:
          -     Đây là lần thứ mấy rồì?
          Nói thế nhưng Thủy gắp thức ăn bỏ vào bát Kha:
          -     Anh ăn đi. – Cô nhìn Vũ. – Anh Vũ nữa, đưa đũa đây em gắp cho. Em biết anh thích ăn thịt bò xào hành em làm mà.
          Thoa khen:
          -     Em làm món đó ngon lắm. Anh Vũ, anh thật là người hiểu biết.
          Vũ mỉm cười:
          -     Cám ơn cô.
          Thủy hớn hở như mới nghĩ ra điều gì:
          -     Bây giờ thì em biết tại sao anh té xe ngay trước cửa nhà em. Chắc cũng đang nghĩ tới cái chương trình điện toán quỉ quái nào đó.
          Mọi người đều bật cười. Bà Tuân la Thủy:
          -     Con có để cho các anh ăn không.
          Thủy không chịu ngừng:
          -     Con nói thật mà. Đúng như vậy không, anh Vũ.
    Vũ lắc đầu:
          -     Không phải.
          -     Chứ tại sao?
          -     Anh nghĩ là duyên số! Đó là theo triết lý đông phương. Còn tây phương thì cho đó là sự tình cờ.
          Tự nhiên Thủy im lặng, và như đang nghĩ ngợi điều gì. Vũ thong thả nói tiếp:
          -     Anh được gặp Kha và Thủy là do sự tình cờ, còn tôi và cô Thoa gặp nhau là do …
          Không thấy Vũ nói tiếp, Thoa hỏi:
          -     Là do gì?
          Vũ cuời:
          -     Là do dì xắp sếp!
          Mọi người đều cười lớn, kể cả Thoa, nhưng mặt cô đỏ rần. Vũ nói nhỏ thêm với Thoa:
          -     Và biết đâu chẳng do duyên kiếp.
          Thoa liếc nhìn Vũ, cưòi bằng mắt. Từ bên kia bàn, Thủy kín đáo nhìn xuống, hình như có ý dấu một vẻ thoáng buồn.
          Bà Tuân hứng khởi, nhìn Vũ tươi cười:
          -     Tuần tới có ngày lễ nhằm ngày thứ hai trong tuần, gia đình dì tính lên Đà Lạt chơi vài ngày. Cháu và Thoa đi chung cho vui.
          Thủy reo lên:
          -     Đi nhé anh Vũ. Anh lên Đà-Lạt bao giờ chưa?
          Vũ lắc đầu:
          -     Chưa em ạ. Anh nghe nói nhiều về thành phố này như vẫn chưa có dịp thăm viếng. Cám ơn dì, nếu chỉ đi vài ba ngày thì cháu có thể đi theo.
          Quay sang Thoa Vũ hỏi:
          -     Còn cô Thoa, bỏ bệnh nhân vài ba ngày được không?
          Thoa cười thật tươi:
          -     Cũng như anh, vài ba ngày thì được. Lâu hơn Thoa có thể đóng cửa phòng mạch riêng của mình nhưng phải xin phép bệnh viện, phiền toái lắm.
          -     Chắc cô và cả nhà đây đã đi Đà-Lạt nhiều lần.
          Kha lên tiếng:
          -     Em chưa đi bao giờ.
          -     Như vậy anh em mình cùng một bọn cù lần! Thủy và Thoa làm hướng dẫn viên nhé.
          Kha thở ra:
          -     Em hẹn với mấy người bạn, tuần nghỉ lễ đó tranh thủ học thi với nhau. Không biết là em đi được không.
          Vũ ái ngại:
          -     Em cố gắng dàn xếp, đi với cả nhà cho vui.
     
          Kha nhìn lên mắt có vẻ buồn. Họ đâu có thể hiểu được. Lãnh lương lần đầu tiên mình đưa gần hết cho mẹ. Cầm tiền mẹ rớt nước mắt mừng vui. Còn lại một ít mình chia cho các em, đâu còn gì nhiều nhặn cho mình. Đi theo gia đình Thủy, để mọi người phải ‘bao’ mình, tủi lắm. Thà đừng đi còn hơn.
     
          Bà Tuân lên tiếng:
          -     Rồi, cứ coi như tất cả sáu người đều sẽ đi. Để tôi kêu mướn xe, và đặt phòng khách sạn. Dự trù sáng thứ Bảy lên đường, thứ Hai về lại Sài-Gòn. Chịu không?
          Thủy lên tiếng lớn nhất:
          -     Chịu. Má cho tiền con mua áo lạnh.
          -     Cái con nhỏ xí xọn này. Mới mua áo lạnh năm ngoái, mặc có một lần, mua chi nữa.
          Thủy phụng phịu:
          -     Áo cũ rồi má. Mà áo đó mẹ mua chứ con đâu có chọn. Trông quê thấy mồ.
          Vũ bật cười:
          -     Đừng làm phiền má nữa. Mai mốt anh dẫn em đi mua áo. Cả Kha nữa, đi với anh nhé.
          Kha chỉ im lặng mỉm cười. Thủy buông đũa, giơ hai thay lên trời:
          -     Bravo anh Vũ. Em sẽ nấu cơm cho anh ăn, và mời cả … chị Thoa nữa. Chịu không?
          -     Ăn thì anh chịu, còn cái vụ kia thì em hỏi Thoa chứ sao lại hỏi anh?
          Thoa đỏ mặt ngồi yên. Kha cũng chỉ nhẹ thở dài. Mình lạc lõng ở nơi này rồi ư? Anh Vũ tốt quá, mình mang ơn, nhưng hình như anh ở trên cao mình với không tới. Còn cái bà Thoa này nữa. Mình cũng đã gặp một lần, với mình mặt lạnh như tiền, bà bác sĩ mà, coi thằng sinh viên nghèo ra cái gì. Đi chung với họ chắc chẳng có gì vui. Ước gì chỉ có Thủy và mình. Thôi đành. Đợi một ngày nào đó anh sẽ đưa em đi góc biển chân trời nào em muốn. Ước gì như xưa, khi chỉ có hai chúng mình, quanh quẩn bên nhau, chẳng phải đi xa, chẳng cần tới những nơi như phòng trà ca nhạc mà anh không có đủ tiền. Anh yêu em nhưng anh cũng biết thân phận của mình. Em cứ đi với mọi người. Miễn là em vui.
     
    o0o
     
          Buổi tối trời Đà-Lạt chỉ hơi se lạnh. Vũ mặc chiếc áo len mang từ Mỹ về lần đầu tiên, đứng ngoài hành lang khách sạn Empress nhìn xuống hồ Xuân-Hương. Cảnh đẹp, tuy nhiên cũng đâu đẹp bằng những nơi mình đã đi qua, nhưng sao mình thấy như có gì thân quen, chắc là đã từng nghe bố mẹ nói nhiều lần về nơi này nên hình ảnh còn đâu đó trong tiềm thức. Một lớp sương mong manh phủ mặt hồ, đèn đường mờ ảo, giá mình có bao thuốc và xuống tản bộ quanh bờ hồ thì thích hơn. Mọi người chắc đã ngủ, ông bà Tuân kêu mệt sau bữa ăn tối. Thoa và Thủy cũng đã kéo nhau về phòng loay hoay với máy hình kỹ thật số, xem những tấm ảnh chụp chiều nay ở  Trúc Lâm thiền viện. Không còn nghe tiếng cười vọng ra, chắc là cũng đã lên giường. Vũ nhắm mắt thả hồn bay bổng, suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên nghe tiếng nói thật dịu dàng:
          -     Anh chưa ngủ sao?
          Thủy đã ra đứng cạnh anh từ lúc nào. Vũ mỉm cười:
          -     Chưa em. Đêm đẹp quá, anh không muốn ngủ, với lại cũng còn sớm.
          -     Em cũng không ngủ được, định dựng chị Thoa dạy và rủ anh đi chơi, nhưng chị Thoa ngủ say như chết.
          -     Thì còn hai đứa chúng mình! Em có muốn đi dạo với anh không?
          Thủy nhìn anh, đôi mắt long lanh:
          -     Đi anh, mình đi bộ lên café Tùng. Em biết là anh đang thèm café, phải không?
          -     Đúng vậy. Anh bỏ thuốc lâu rồi, nhưng giá lúc này có điếu thuốc lá nửa thì ấm cúng biết bao.
          -     Ứ ừ. Em ghét khói thuốc lá.
          Vũ cười:
          -     Anh biết. Mỗi lần ba em hút thuốc, em hay nheo mũi. Em mặc vậy có đủ ấm không?
          Thủy gật nhẹ, khoác tay Vũ:
          -     Đi anh. Đêm đẹp quá mà mai chúng mình phải về rồi.
          Vũ cẩn thận dìu Thủy xuống những bực thang bằng đá từ khách sạn trên đồi thông xuống hồ. Thủy bám vào cánh tay rắn chắc của anh, lâu lâu lại ngước mắt nhìn anh mỉm cười. Khi đã xuống tới mặt đường Thủy cười nhẹ, thì thầm:
          -     Đáng nhẽ em phải cố đánh thức chị Thoa dạy, người đi bên cạnh anh trong khung cảnh này phải là chị Thoa chứ không phải em.
          Vũ cũng cười nhẹ:
          -     Cũng như người em muốn đi sát bên em phải là Kha chứ không phải là anh, đúng không.
          Giọng Thủy có vẻ buồn:
          -     Em không biết nữa. Anh Kha dạo này làm sao ấy.
          -     Anh không nghĩ thế. Kha lúc nào cũng yêu em. Anh có cảm tưởng là Kha không thích đám đông, chỉ muốn có em, và một mình được ở bên em là vui.
          -     Em mong là vậy. Nhưng thôi, còn anh, anh thấy chị Thoa sao?
          Vũ mỉm cười, trêu Thủy:
          -     Sao là sao … trên trời?
          Thủy huých mạnh vào vai Vũ:
          -     Anh đừng có chọc quê em!
          Vũ trầm ngâm:
          -     Chắc chỉ có thể là bạn. Trưa nay ngồi ăn với anh tại bãi cỏ bên hồ Tuyền Lâm anh và Thoa đã biết thêm nhiều về nhau …
          Thủy thấy tim đập nhẹ trong lồng ngực:
          -     Rồi sao?
          -     Thoa hỏi anh về công việc, về dự tính tương lai. Anh nói vài tháng nữa anh phải về Mỹ, Thoa hỏi không ở lại Việt-Nam luôn được sao. Anh lắc đầu. Thoa có vẻ câm nín. Anh đùa với Thoa là Thoa có thể sang Mỹ … ở luôn với anh. Anh tưởng là Thoa  sẽ giận vì anh đùa quá lời, nhưng không, Thoa hỏi anh một cách nghiêm chỉnh là qua đó Thoa có được hành nghề không. Anh trả lời là không, phải thi lại rất là khó khăn, nhất là vấn đề sinh ngữ. Thoa mím môi nhìn anh rồi lắc đầu nói là Thoa chẳng bao giờ muốn qua xứ đó.
          Vũ ngừng nói, đưa mắt nhìn những ngọn đèn đường. Thủy nắm nhẹ bàn tay Vũ:
          -     Anh buồn hả?
          Vũ vội vàng xua tay:
          -     Không. Có gì đâu mà buồn. Anh coi Thoa như người bạn mới quen vậy thôi, cũng như …
          -     Như ai?
          Vũ muốn nói cũng như Lệ nhưng rồi ngập ngừng:
          -     Như bất cứ một người quen nào.
          -     Như em?
          Vũ cười lắc đầu:
          -     Như em sao được. Em và Kha là trường hợp đặc biệt. Lúc nào anh cũng yêu quí các em và coi các em như em của anh.
          Thủy nghe lòng ấm áp nhưng tự nhiên cũng thấy  thoáng buồn mà không biết tại sao.
     
          Con giốc Hoà-Bình thoai thoải nhưng bước chân của Thủy đã chậm lại. Vũ hỏi:
          -     Em mệt hả?
          Thủy lắc đầu:
          -     Không …
          Vũ chờ đợi Thủy nói tiếp nhưng chỉ thấy Thủy mỉm cười đi sát vào anh hơn. Phố xá vẫn còn lác đác người đi bộ, phần lớn là những cặp tình nhân hay bạn bè. Vũ chợt trạnh lòng nghĩ tới một buổi tối anh và Thu-Loan đi bộ với nhau ở Lake Tahoe. Trời lạnh hơn nhiều. Thu-Loan co ro trong vòng tay anh, hơi thở như sương khói nhưng vẫn còn muốn đi thêm chứ không chịu trở về khách sạn. Vũ ngước lên nhìn trời, buổi tối hôm đó trời cũng đầy sao, những vì sao nhấp nháy như muốn hỏi chuyện hai người. Vũ kín đáo thở dài nhè nhẹ. Bây giờ trong đáy mộ sâu, không có trời sao, không có gió lạnh, có chăng là tiếng côn trùng khóc than cho mối tình dở dang.
          Cuối tuần ngày lễ nên café Tùng đầy người và khói thuốc mịt mù. Vũ nói nhỏ vào tai Thủy:
          -     Chúng mình đừng vào đây nữa. Nhiều khói thuốc lá, em không chịu được đâu.
          Thủy cũng nói thầm vào tai anh:
          -     Nhưng anh đang muốn uống café mà.
          Vũ mỉm cười:
          -     Anh chỉ thèm café khi có điều gì suy nghĩ hay những lúc thơ thẩn một mình.
          Thủy dựa nhẹ đầu lên vai anh:
          -     Vậy mình quay lại. Để em kiếm mua hạt dẻ nóng cho anh nhé.
          Vũ gật đầu, dắt Thủy đi xuống dốc chợ. Chợ đêm vẫn còn lác đác người nhưng không có chỗ nào bán hạt dẻ nóng nên hai người đi chầm chậm về khách sạn. Thủy phân trần:
          -     Tại số anh Vũ hôm nay xui. Bị chị Thoa … chê, đi kiếm cái gì uống cũng không được!
          Vũ bật cười:
          -     Ừ chắc tại số anh xui, nhưng …
          Vũ bỏ lửng câu nói. Thủy vẫn đi bên anh:
          -     Anh Vũ này …
          -     Sao? Thủy định nói gì nào?
          -     Lúc trở về sao thấy đường như ngắn hơn lúc đi nhiều quá há.
          Vũ không trả lời, anh thấy Thủy đang nhìn về một nơi nào đó rất xa xôi, và đôi mắt với hàng mi cong hình như ướt mềm.
     
    o0o
     
          Chiếc xe van 7 chỗ ngồi dừng tại trưóc nhà Vũ. Vũ xuống xe, chào ông bà Tuân:
          -     Cám ơn chú và dì. Chào cô Thoa nhé. Anh về, nghe Thủy.
          Thoa duyên dáng chìa tay bắt tay Vũ như hai người bạn trai. Thủy tự nhiên như mọi lần, nghiêng đầu ra ngoài xe hôn nhẹ lên má anh:
          -     Anh in hình rồi mang lại cho em xem ngay nhé.
          Vũ gật đầu:
          -     Anh không quên đâu. Có thể anh sẽ đưa cho Kha mang lại cho em sớm.
          Thủy mỉm cười:
          -     Em gọi về nhà chỉ gặp Dung. Chắc là anh Kha đi học chung với bạn chưa về.
          -     Hì hì, có thề là Kha đang đợi em ở nhà.
          Vũ đóng cửa xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh, anh đưa tay vẫy, và anh thấy Thủy ngoái cổ lại nhìn.
     
          Khi Thoa đã xuống xe, vào hẳn trong nhà, bà Tuân ra hiệu cho Thùy từ băng sau lên ngồi cạnh mình:
          -     Thủy à, con thấy thằng Vũ và con Thoa có chịu nhau không?
          Thủy lắc đầu:
          -     Con chắc má khó ăn đầu heo quá à.
          -     Sao vậy? Đứa nào hổng chịu?
          -     Chị Thoa hổng chịu qua Mỹ. Sức mấy mà chỉ bỏ phòng mạch hái ra tiền của chị ấy ở đây! Anh Vũ mà chịu về Việt-Nam luôn thì may ra.
          -     Còn thằng Vũ. Bộ nó cũng không chịu sao?
          -     Cái đó thì con hổng biết. Má hỏi ảnh đó! Mà má hỏi chi hỏi hoài vậy.
          -     Cái con nhỏ này kỳ. Má tưởng con biết thì má hỏi vậy thôi. Mệt hả con?
          Ông Tuân từ lâu vẫn ngồi yên, bỗng cười hô hố:
          -     Tui đã cá với bà mà. Giờ thua rồì tính sao đây?
          Bà Tuân không chịu:
          -     Thua hồi nào? Để rồi coi. Tôi chưa hết kế. Ông đừng có sớm làm tàng.
          Thủy đang ngồi chầu bậu cũng bật cười vì thấy ba má cãi nhau. Khi xe dừng trước cữa nhà Thủy đã nhìn thấy Kha đang đứng chờ. Kha mở cửa xe, gật đầu chào ông bà Tuân và đưa tay đỡ Thủy xuống xe:
          -     Em đi chơi vui không.
          Thủy không biết nói sao nhưng thấy Kha có vẻ như buồn nên cô dịu dàng khoác tay Kha:
          -     Tiếc là không có anh.
          Kha đở chiếc túi xách cho Thủy:
          -     Anh bận quá. Em đừng buồn anh.
          -     Dạ không. Em biết mà. Anh Vũ lúc nào cũng khen anh, vừa có khả năng vừa chăm chỉ. Anh Vũ quí anh vô cùng.
          -     Anh biết. Mai mốt anh ấy về Mỹ chúng mình sẽ buồn lắm.
          -     Bao giờ ảnh về Mỹ, anh biết không?
          -     Về luôn thì chưa biết, nhưng tuần tới anh ấy về Mỹ họp hành gì đó.
          Thủy thấy hụt hẫng:
          -     Sao không thấy ảnh nói.
          -     Anh cũng chỉ nghe ông Vọng nói vậy thôi.
          Kha xách chiếc xách tay lên tận phòng cho Thủy:
          -     Chắc là em mệt. Bây giờ mới 4 giờ chiều. Em ngủ một lát đi. Tối anh trở lại.
          Thủy hôn nhẹ lên má Kha:
          -     Anh …
          -     Gì nữa nào?
          Thủy muốn nói mai hãy gặp lại nhau đi nhưng thấy không đành lòng nên chỉ khẽ lắc đầu:
          -     Không có gì. Anh về đi, đừng lo cho em.
     
          Thủy đóng cửa phòng nằm vật ra giường. Chiếc giường êm ái khiến Thủy thở phào khoan khoái, mắt lim dim nhớ lại cuộc hành trình. Trên đường về bà Tuân đã kêu Thoa lên ngồi chung băng giửa với bà và Thủy vì thấy Thoa có vẻ mệt muốn ói. Nhân dịp đó Thủy đã leo ra băng sau ngồi với Vũ và mệt mỏi ngủ thiếp trong tay anh. Hình như trong giấc mơ Thủy thấy mình và Vũ đi trên con đường đầy sương mù không còn rõ lối nhưng Thủy không thấy sợ hãi vì được Vũ vòng tay đỡ sau lưng. Chỉ khi Thủy thấy gió thổi bay mình lên cao, Vũ chạy theo nhưng không kịp, Thủy mới kêu lớn “anh Vũ”, giật mình thức dậy, và ngượng ngùng thấy mình đang dựa vào Vũ ngủ mê.
     
          Vũ chỉ tháo giầy, để nguyên quần áo nằm lăn ra giuờng. Suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi yên không động đậy đỡ cho Thủy ngủ bây giờ Vũ thấy mỏi rã  rời. Hương tóc Thủy và mùi nước hoa channel dính vào áo còn phảng phất làm Vũ chợt nhớ tới chiếc khăn thoảng mùi con gái Thủy đưa cho Vũ lau mặt lúc Vũ té xe trước nhà. Vũ thấy lòng dấy lên một chút bâng khuâng nhưng lập tức xua đuổi ý tưởng vừa đến, choàng dạy đi vào nhà tắm ngâm mình trong bồn nước nóng.
     
          Tiếng điện thoại reo khi Vũ ra khỏi nhà tắm. Vũ nhấc máy:
          -     Allo.
          -     …
          Vũ ngần ngừ:
          -     Anh chưa ăn, nhưng không thấy đói. Em cám ơn ba má dùm anh.
          -     …
          -     Có cả Kha nữa hả. Thôi, em và Kha vui nhé. Anh cần gọi điện thoại về Mỹ một chút.
          -     …
          -     Bye em.
          Vũ thẫn thờ, ngồi im lìm. Bỗng nhiên Vũ thở dài, cầm điện thoại bấm số:
          -     Hello
          -     …
          -     Lệ hả. Anh mới về. Lệ tới đón anh, chúng mình đi ăn rồi đi đâu đó chơi tối nay.
          -     …
          -     Sure. See you soon …
     
    Còn tiếp …
     
    Tháng Chín – 2007
     
     
    #2
      NgụyXưa 14.09.2007 01:31:18 (permalink)
      Nguồn: http://vinasoft.com
       
      Con Đường Nào Em Đi
       
      Chương Sáu
       
            Ra khỏi phòng họp Vũ cảm thấy yên lòng, tạm thời quên công việc để có thể vui với bạn bè và gia đình mấy ngày còn lại ở California. Martin, boss trực tiếp của Vũ, hài lòng với những thành quả Vũ đã thực hiện được ở Việt-Nam, và nhất là không nhìn thấy trở ngại nào đáng kể, cần sự giúp đỡ của trung ương. Mr. Parker cũng vui vẻ cám ơn Vũ về những báo cáo sản xuất đã được tự động chuyển về Mỹ hàng ngày, tuy rằng chưa hoàn toàn đầy đủ.
            Cali đã vào thu, trời xanh và nắng ấm, nên Vũ quyết định lái xe về San Diego thăm gia đình thay vì đi máy bay. Đã mấy tháng nay Vũ gần như ngộp thở vì đường xá đông đúc của Sài-Gòn, bây giờ trên xa lộ liên bang số 5 rộng thênh thang và thẳng tắp, chiếc 911 của Vũ gầm lên, phóng như bay cho thỏa những ngày nằm chết dí trong garage, chỉ một tuần một lần được người quen của Vũ tới khởi động, giữ cho máy móc an toàn. Mới hơn 12 giờ trưa, chắc là Vũ sẽ về tới nhà trước khi trời tối, và sẽ lại được ăn một bữa cơm gia đình do mẹ nấu mà đã lâu lắm rồi Vũ vẫn không quên hương vị.
            Vũ móc điện thoại đi động, bấm số gọi về nhà. Jennifer reo lên khi nghe tiếng anh:
            -     Where the hell have you been. Bây giờ anh ở đâu? Từ hôm biết anh về Mỹ ngày nào mẹ cũng nhắc.
            Vũ cười lớn trong điện thọai:
            -     I’m on the way home. Chỉ chừng 7 giờ tối là anh về đến nhà. Đợi anh về rồi cả nhà hãy ăn cơm nghe.
            Chưa kịp nghe Jennifer trả lời Vũ đã hốt hoảng nhìn thấy xe cảnh sát công lộ chớp đèn đỏ chạy sát theo xe mình.  Anh nói vội vàng:
            -     I’m in trouble. Chắc là vượt quá tốc độ hạn định nên xe cảnh sát rượt theo. Bye Jenni nghe. See you soon.
            Vũ bớt tốc độ, từ từ ngừng lại bên lề, quay kính xe xuống, và ngồi yên đợi chờ. Người cảnh sát công lộ thận trọng tiến lại gần, đứng cách xa Vũ một bước, lễ phép hỏi:
            -     Sir, do you know why we stop you?
            Biết rồi, khổ lắm nói mãi, Vũ nghĩ thầm. Anh tự động đưa trình bằng lái xe và thẻ chủ quyền:
            -     Yes sir, I think I know, and I’m sorry for the speeding.
            Người cảnh sát lặng lẽ xem xét giấy tờ của Vũ, hý hoáy viết, cuối cùng đưa trả lại giấy tờ cho Vũ kèm thêm một tờ giấy phạt vì lội lái xe quá nhanh.
            -     Please drive carefully, and thank you for your cooperation.
            Vũ gật đầu, nói cám ơn và rồ máy xe. Chiếc xe lại vọt lên nhưng lần này Vũ cố giữ tốc độ trên dưới 70 dậm một giờ, chỉ vài dậm cao hơn tốc độ được phép. Bị phạt kể ra thì cũng tốn kém và bực bội, nhưng dù sao cũng công bình, và cảnh sát công lộ rất lịch sự. Một lần tại Sài-Gòn, người tài xế taxi tạt xe vào lề đường đón Vũ trên đường Nguyễn Huệ đông đúc, bị cảnh sát chận lại, giữ bằng lái xe, không chịu xử lý ngay khiến Vũ ngồi chờ trong xe nóng bức cho đến khi người tài xế ‘thông cảm’ với cảnh sát công lộ xe mới được cho phép đi tiếp. Người tài xế than phiền “Thế là ngày hôm nay nhịn đói” làm Vũ  trạnh lòng. Khi xuống xe Vũ cho ‘tip’ nhiều hơn thường lệ một chút, và Vũ đã ngậm ngùi thấy người tài xế già cúi đầu thật thấp cám ơn.
            Qua Westminster Vũ tạt vào nghĩa trang thăm mộ Thu-Loan. Mấy tháng rồi Vũ mới trở lại nơi này. Trời đã về chiều, nghĩa trang vắng vẻ nên trông càng thêm u buồn. Vũ không còn ứa nước mắt mỗi lần tới đây như xưa nhưng lòng anh vẫn buồn ray rứt. Vũ ngồi xuống, đưa tay xoa nhẹ tấm hình Thu-Loan gắn trên mộ bia, thì thầm như thể ngày nào còn sống với nhau:
            -     Anh về nè này Loan. I miss you so much.
            Sợ không kịp về đến San Diego trước khi trời tối nên Vũ không dám nán lại nghĩa trang lâu hơn. Anh nói nhỏ trước khi giã từ:
            -     Vài ngày nữa anh trở lại. Anh sẽ mua hoa cho em. Mua hoa hồng đỏ và cả hoa vàng mà em thích. Ngủ ngoan nghe Loan.
            Vũ hơi thẫn thờ nên lái xe chầm chậm trên đọan đường từ nghĩa trang về nhà. Xe ngừng trên driveway là Jennifer đã nhẩy ra reo hò, đỡ chiếc suitecase nhỏ trên tay anh:
            -     Mẹ chờ anh nãy giờ.
            Vũ khoác tay em đi vào nhà:
            -     Em dạo này sao? Khỏe không, mà sao trông em đen vậy?
            Jennifer liếng thoắng:
            -     Dạo này trời nóng, em đi tắm biển thường. Mẹ nói em trông như con mọi! Hì hì, trời sắp lạnh rồi. Trốn ở trong nhà ít lâu là lại trắng mốc ra!
            Vũ bật cười:
            -     Em nói tiếng Việt khá lắm. Bộ mới có boy friend Việt Nam hả?
            Jennifer nhìn anh nhè nhẹ gật đầu. Vũ mỉm cười hỏi thêm:
            -     FOB?
            -     No. Not ‘Fresh Off the Boat’. Tâm qua Mỹ vài năm rồi. Không nói chuyện em nữa. Em muốn nghe anh nói về Việt-Nam, và đời sống của anh bên đó, nhất là – Jennifer cười hi hí – các người đàn bà anh gặp!
            -     Các nggười đàn bà! Em làm như anh đào hoa lắm không bằng. Nhưng thôi, để tối nay anh sẽ nói em nghe.
            Em lớn thật rồi, Vũ nghĩ thầm, và nhìn dáng dấp em Vũ không khỏi bâng khuâng nghĩ tới Thủy. Bây giờ đã là buổi sáng ở Sài-Gòn. Giờ này có lẽ Thủy đã tời trường, không biết có lớp không hay là đang dạo phố với Huỳnh Mai và Diễm-Chi. Vũ biết dạo này Kha bận nên hầu như không tới đón Thủy tại trường. Mong là em không buồn. Vũ nhè nhẹ thở dài.
            Mẹ đón Vũ ngay cửa, mắt nhìn đầy thương nhớ, chưa kịp nghe Vũ chào đã than:
            -     Con dạo này gày quá. Ăn uống thế nào hả con?
            Lòng Vũ chùng xuống, con hơn ba mươi tuổi rồi, còn bé bỏng gì nữa đâu mà mẹ cứ lo toan. Anh gọi “mẹ” thật dịu dàng, và an ủi:
            -     Mẹ đừng lo cho con. Thời tiết bên đó khá nóng nên con hơi gầy, nhưng con khỏe mẹ ạ. Bố đâu?
            -     Bố con ở trong nhà, đợi con về ăn cơm đó con.
            Bố ngồi yên trên ghế, đầu hơi cúi, nghe Vũ hỏi thăm sức khỏe. Lâu lắm bố mới nhìn lên:
            -     Bố vẫn thường. Con dạo này còn …
            -     Sao cơ hả bố?
            -     Con cũng lớn tuổi rồi. Đã đến lúc nghĩ tới việc lập gia đình. Con Loan dầu sao thì cũng đã yên phận. Con phải nghĩ tới mình. Đừng buồn nữa Vũ ạ.
            Bố mẹ chưa bao giờ gặp Loan nhưng Vũ đã gửi hình về nhà và hẹn Christmas năm đó sẽ đưa Loan về. Cuộc tình đổ vỡ, Vũ cũng đã kể cho bố mẹ nghe. Mẹ là người giầu tình cảm nên cứ xót xa khi biết Loan gặp tai nạn qua đời, nhưng bố không bao giờ nhắc đến Loan, cho đến lúc này. Vũ chỉ nói vắn tắt:
            -     Con đang cố đó bố ạ. Nhưng vợ chồng, như mẹ nói, là do duyên số, con cũng đành với phận mình.
            Jason cũng đã từ trên gác xuống chào anh, và mọi người ngồi vào bàn ăn. Jennifer chưa quên câu chuyện hồi nãy:
            -     Anh Vũ, anh quen những ai ở Việt-Nam, nói em nghe, nếu không để em giới thiệu bạn em cho.
            Jason phê bình:
            -     Bạn của Jenni là lũ con nít. Em còn không thèm. Sức mấy anh Vũ chịu.
            Jenifer cãi lại:
            -     Xí. Bạn em nói Jason là ông cụ non, no fun! Anh Vũ lúc nào cũng vui vẻ. They like him!
            Mẹ lên tiếng:
            -     Các con có im lặng nghe anh nói chuyện không nào! Tại sao các con cứ hay cãi nhau vậy?
            Jennifer và Jason im lặng nhìn nhau. Vũ cười, nhìn mẹ và các em:
            -     Ở gần thì vậy đó mẹ. Mai mốt, đi làm xa hay theo chồng tới một nơi nào đó là lại nhớ thương anh em và gia đình rất nhiều.
            Jennifer mủi lòng:
            -     Tụi em lúc nào cũng nhớ anh Vũ, phải không Jason?
            Jason không nói, chỉ gật đầu. Jennifer hỏi Vũ:
            -     Anh quen ai ở bên đó không? Anh mà lấy vợ Việt-Nam là mẹ mừng.
            Vũ cười:
            -     Anh có quen một người, nhưng …
            Vũ cúi đầu nghĩ tới một người nhưng lại nói về một người:
            -     Nhưng cô ấy là bác sĩ nên không muốn qua Mỹ đâu.
            Vũ thở dài nói tiếp:
            -     Ở đời có một trăm chuyện thì tới chín muơi chín chuyện không được hài lòng. Cũng như Lệnh Hồ Xung yêu tiểu sư muội nhưng cô ta lại yêu một người khác nên ngày nghe tin cô ta lấy chồng Lệnh Hồ Xung khoáng đạt như thế mà vẫn chạy lên núi khóc dòng.
            Giọng Vũ thoảng buồn. Jennifer ngơ ngác:
            -     Lệnh Hồ Xung là ai?
            Bố lên tiếng:
            -     Các con ăn cơm đi. Lúc nào có dịp bố sẽ nói cho nghe.
       
      o0o
       
            Hôm nay là thứ Tư, như thường lệ Thủy lại mang cơm tới sở cho Kha. Nhìn Kha ngồi ăn vội vã Thủy muốn hỏi nhưng rồi vẫn giữ lặng yên, cúi đầu nhìn bàn chân đang vẽ những vòng tròn vô nghĩa trên nền gạch hoa. Kha ăn xong, nhẹ nhàng kéo tay Thủy:
            -     Đi em, bây giờ anh phải tới trường. Tối anh tới gặp em.
            Thủy nhẹ gật đầu, xếp lại bát đũa vào trong túi xách, đứng lên đi về hướng văn phòng Vũ. Kha nhắc:
            -     Anh Vũ vẫn chưa về, mình ra lối này cho gần.
            Thủy ngần ngừ nhưng rồi vẫn hỏi:
            -     Anh biết bao giờ anh Vũ trở lại không?
            Kha lắc đầu:
            -     Không, anh không được biết.
            -     Có bao giờ anh Vũ đi luôn không nhỉ?
            Kha cười:
            -     Em nghĩ vớ vấn. Nhiệm kỳ của anh ấy ở đây còn cả năm. Lúc này công việc đã bận rộn nên anh ấy sẽ phải đi về thường xuyên, nhiều khi không biết trước, nghe bên đó gọi là ra phi trường liền.
            -     Thiệt hả?
            -     Anh có nghe anh Vũ nói qua một lần, còn ông Vọng luôn luôn nhắc nhở chúng anh làm tốt để anh Vũ có kết quả khả quan về Mỹ báo cáo. Thôi anh đi nhé.
            Và Kha ghé tai Thủy thì thầm bằng tiếng Anh:
            -     I love you.
            Thủy vùng vằng:
            -     Bộ nói bằng tiếng Việt ngượng hả?
            Kha cười xòa, lặng lẻ vẫy tay chào Thủy và rồ máy  xe lẫn vào đám đông. Thủy cũng lên xe nhưng tự dưng không muốn về, cô quay đầu xe tới thẳng nhà Diễm-Chi.
            Nghe tiếng chuông Diễm-Chi ra mở cữa, ngạc nhiên thấy Thủy dắt xe đứng chờ:
            -     Ủa.  Trời nắng quá mà mày đi đâu đó?
            Thủy cằn nhằn:
            -     Tới thăm mi không được sao. Mở cửa đi con quỉ nhỏ.
            Diễm-Chi mở rộng cánh cửa cho Thủy dắt xe vào:
            -     Tao hỏi vậy thôi, nhưng biết rồi. Mày tới tao bất thường là vì lại cãi nhau với anh Kha nên buồn cần người tâm sự chứ gì?
            Thủy cười gượng, buông mình ngồi xuống sofa:
            -     Không đúng hẳn, nhưng …
            -     Nhưng quả có buồn?
            -     Và tức nữa, mà không phải tại anh Kha.
            -     Ai?
            -     Anh Vũ!
            -     Cái ông anh người Mỹ da vàng mà mày đòi giới thiệu cho tao ấy hả?  Ông ấy làm gì mà mày buồn?
            -     Ảnh về Mỹ mà hổng nói cho tao biết!
            -     Về luôn?
            -     Không. Về bển họp hành gì đó.
            -     Xời. Tưởng gì! Bộ mày …
            Thủy im lặng không nói. Diễm-Chi rụt rè:
            -     Bộ mày … nhớ ổng hả?
            Thủy vẫn im lặng. Diễm-Chi ngồi xuống cạnh Thủy, vòng tay ôm vai bạn:
            -     Mày sao vậy. Coi chừng … lậm là khổ. Mà không phải chỉ mình mày đâu.
            Thủy lắc đầu:
            -     Tao hổng biết. Chắc không phải tao … thương ảnh đâu. Bất quá tao nhớ ảnh vậy thôi. Tức nữa. Trước đây tuần nào tao cũng gặp ảnh một hai lần, làm gì ảnh cũng cho tao biết. Đùng một cái đi về Mỹ mà hổng cho tao biết để tao … tiễn đưa.
            Nói một hơi xong Thủy thấy nguôi ngoai phần nào. Cô nhìn bạn:
            -     Mày thấy tao … có điên không?
            Diễm-Chi bật cười:
            -     Tao nghĩ là mày bình thường vậy thôi. Có … thương mới nhớ, và mới giận hờn. Đúng không?
            -     Tao đã nói là không biết mà!
            Diễm-Chi thở dài:
            -     Có lẽ tình cảm mày chưa rõ rệt. Nhưng tao hỏi mày nhé. Mày đối với anh Kha bây giờ thế nào?
            Thủy ngần ngừ:
            -     Tao vẫn thương anh ấy mà! Tao vừa mang cơm vô sở cho ảnh nè.
            Diễm-Chi lắc đầu như thế chịu thua. Thủy nhìn bạn, bâng khuâng tự hỏi lòng mình, có phải Thủy mang cơm vào để chỉ gặp Kha, hay là …
            Thủy lại cúi đầu im lặng, bỗng nhiên Diễm-Chi hỏi một câu làm Thủy ngẩn ngơ:
            -     Còn anh Vũ, anh ấy đối với mày ra sao?  Anh ấy có … yêu mày không?
            Thủy ngồi yên, bỗng dưng cô ứa nước mắt:
            -     Tao không biết. Chưa bao giờ anh ấy tỏ tình. Lúc nào cũng để ý săn sóc tao nhưng chỉ như người em gái thôi.
            Diễm-Chi lắc đầu:
            -     Tao không tin giữa hai người con trai và con gái xa lạ nhưng còn trẻ lại chỉ có tình anh em.
            Nghe Diễm-Chi nói bỗng dưng Thủy thấy xúc động, và mơ hồ cảm thấy Diễm-Chi đã nhìn rõ những gì Thủy không dám tìm hiểu cho chính mình. Diễm-Chi hỏi tiếp:
            -     Nếu anh ấy cũng yêu mày thì mày tính sao?  Mày sẽ đối xử với Kha thế nào?
            Thủy Chưa bao giờ nghĩ đến điều này nên bối rối, không biết trả lời sao. Cô dậm chân, đứng lên:
            -     Chán mày quá. Tao tới để … tâm sự với mày chứ đâu phải để mày ‘thẩm vấn’ tao.
            Thủy vùng vằng bỏ ra về. Diễm-Chi thở dài nhìn theo bạn. Thủy ơi, tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn. Tao đã hát câu này hàng đêm, và tao cũng chẳng hơn gì mày, cũng buồn, rất buồn và đau khổ vì tao yêu người có vợ mà người ta không biết, chỉ coi tao như cô sinh viên mới lớn, đắm đuối nghe thầy giảng bài.
       
      o0o
       
            Mới chín giờ sáng chủ nhật Thủy đã quần áo chỉnh tề, buớc xuống cầu thang. Bà Tuân nhìn con:
            -     Ủa, sao dậy sớm vậy con? Con tính đi đâu hả.
            Thủy sà vào lòng mẹ nhõng nhẽo:
            -     Con đi chơi với Chi và Mai, tính lên chợ Bến-Thành mua ít vải về may quần áo ngủ.
            -     Ừ, con đi sớm cho đỡ nắng. Nhớ về sớm đừng để ba má chờ cơm. À, má quên hỏi con thằng Kha trưa nay có tới ăn cơm không, và anh Vũ về chưa con?
            Thủy xịu mặt:
            -     Con hổng biết. Một người thì lúc nào cũng đăm chiêu, còn một người thì biến đâu mất tiêu. Dễ ghét!
            Bà Tuân cười khì:
            -     Ai người ta cũng bận công chuyện chứ ai như con, đi học không thôi, sướng quá mà!
            -     Mááá!
            -     Rồi! Bộ má nói không đúng sao. Con đừng có nhăn nhó với thằng Kha nữa, tội nó. Còn anh Vũ đi đã hơn tuần, chắc là cũng đã về.
            -     Sao má biết?
            -     Thì má cũng đoán vậy thôi. Sao con không gọi điện xem ảnh về chưa?
            Thủy không muốn nói cho mẹ biết là tối qua Thủy đã gọi tới nhà, và cả số di-động của Vũ, nhưng không ai trả lời. Thủy mong có người trả lời nhưng đồng thời cũng ngại nghe thấy tiếng Vũ. Nếu Vũ về rồi mà không gọi cho Thủy biết thì Thủy sẽ buồn vô cùng. Những mâu thuẫn giằng co nên chuông điện thoại mới reo chừng ba bần là Thủy đã vội vàng tắt máy.  Cô nói với mẹ như thể là không mấy quan tâm:
            -     Đươc rồi, trên đường về con ghé qua nhà ảnh xem. Ảnh thường để máy ghi âm chứ ít khi bắt điện thoại liền.
            Bà Tuân gật đầu:
            -     Ừa. Nếu con gặp ảnh nói ảnh tới ăn cơm luôn nghe con.
            Thủy hôn nhẹ lên má bà Tuân:
            -     Dạ. Con đi nghe má.
            Bà Tuân âu yếm nhìn theo con dắt xe ra khỏi nhà. Nó lớn bộn rồi. Thằng Kha bây giờ đã có công ăn việc làm, hè năm tới nó ra trường là mình cho cưới liền, rồi bắt nó ở rể. Chắc bố mẹ thằng Kha cũng chịu. Nhà nó đông anh em, con Thủy về đó ở vào đâu, tội con nhỏ.
       
            Thủy chưa đến nhà Vũ bao giờ nhưng biết khu nhà có người gác đó rất rõ ràng. Hôm ở Đà-Lạt về xe đã dừng trước nhà cho Vũ xuống, và Thủy đã nhìn đã nhìn thấy Vũ mở cánh cửa màu xanh lá cây. Thủy cố lấy vẻ tự nhiên hỏi người bảo vệ:
            -     Anh cho hỏi ông Vũ ở căn nhà có cửa màu xanh đó đã từ Mỹ về chưa?
            Người bảo vệ nhìn Thủy chăm chú. Thấy vẻ hiền lành dễ thương của cô gái, không có gì đáng nghi ngờ, nên nhỏ nhẹ:
            -     Tôi không biết ổng đã về chưa nhưng sáng nay thấy hình như có người  mở cửa.
            Thủy nghe tim đập mạnh trong lồng ngực:
            -     Để tui vô xem thử.
            Người bảo-vệ gật đầu:
            -     Cô cứ tự nhiên, khoá xe để đó, tôi coi dùm.
            Thủy rụt rè đưa tay bấm chuông, và hồi hộp đứng chờ. Mãi vẫn không có động tĩnh, Thủy định đưa tay bấm chuông một lần nữa thì cánh cửa hé mở và một khuôn mặt đàn bà xuất hiện, nhìn Thủy với vẻ tò mò:
            -     Chào cô.
      Thủy thấy bất ngờ, lúng túng:
            -     Chào chị. Chị cho tôi hỏi ông Vũ.
      Người đàn bà vẫn như đang quan sát Thủy:
            -     Anh Vũ vẫn chưa về.
            Thủy nuốt nước bọt:
            -     Chị có biết bao giờ anh Vũ về không?
            Người đàn bà lắc đầu:
            -     Tôi cũng không rỏ lắm. Xin lỗi cô là thế nào của anh Vũ?
            Thủy lại thấy lúng túng:
            -     Dạ, tôi là … em anh Vũ.
            Người đàn bà có vẻ ngạc nghiên, nhưng chợt mỉm cười:
            -     Cô là Thủy phải không?
            Thủy mừng rỡ:
            -     Dạ, sao chị biết ạ?
      Người đàn bà mở rộng cánh cửa:
            -     Tôi có nghe anh Vũ nói là anh ấy quen thân một đôi trai gái mà anh ấy coi như em. Còn tôi là Lệ, bạn của anh Vũ. Mời cô vào chơi.
            Thủy bỡ ngỡ bước vào phòng khách, ngồi xuống ghế do Lệ mời. Lệ có vẽ như vui thích, chọn một cái ghế đối diện với Thủy, mỉm cười:
            -     Anh Vũ không uống trà tại nhà. Cô dùng chút nước ngọt vậy nhé.
            Thủy vội vã lắc đầu:
            -     Cám ơn chị, nhưng không cần chị Lệ ạ.
            Và như đã lấy lại được bình tĩnh, Thủy hỏi thêm:
            -     Chị quen anh Vũ lâu chưa. Sao không thấy anh Vũ nói gì với Thủy.
            Lệ cười, khoe hàm răng trắng bóng:
            -     Tôi vừa là bạn vừa là Oshin nên không có gì đáng cho anh Vũ … khoe với mọi người!
            Thủy có vẻ ngạc nhiên:
            -     Thủy không hiểu.
            Lệ mỉm cười:
            -     Kể ra thì cũng không có gì phức tạp. Anh Vũ nhờ tôi kiếm người làm. Tôi kiếm không được nên tình nguyện giúp anh ấy lau chùi nhà cửa vào cuối tuần.
            -     Ồ ra thế. Thủy không được biết.
            -     Kha đâu không thấy đi với Thủy?
            -     Chị biết cả anh Kha nữa ư?
            Lệ mỉm cười lắc đầu:
            -     Không. Tôi chỉ nghe anh Vũ nói. Hai người hình như sắp làm đám cưới, phải không?
            Thủy lắc đầu:
            -     Không có đâu chị. Tụi này quen nhau đã lâu, nhưng chưa có dự định gì cả.
            Lệ im lặng nghĩ thầm, con bé dễ thương thế này ai mà không thích. Không biết ông Vũ có nói thật không? Khó tin quá đi. Hay là lại chỉ được cái vẻ hiền lành, cao thượng bên ngoài. Mình phải hỏi Vũ cho rõ mới được. Mà việc gì đến mình nhỉ? Đã nói là không có gì quan trọng ở đời đáng cho mình quan tâm cơ mà, nhưng …
            Thủy cũng yên lặng quan sát Lệ. Người đàn bà này đẹp và sắc xảo quá đi. Bạn của anh Vũ mà sao không bao giờ ảnh nhắc tới với mình. “Tình nguyện” giúp anh ấy lau chùi nhà cửa? Thật không? Mình có lần cũng muốn giúp anh ấy, nhưng anh ấy từ chối, nói là đã có chị Tám giúp cho rồi. Sao anh ấy nói dối mình? Mà mình có là gì đâu mà anh ấy phải nói dối. Dù sao đi nữa anh ấy không thành thật với mình! Tức thiệt!
            Thủy thấy nghèn nghẹn,  cúi đầu lặng yên.
            Lệ nhìn nét mặt buồn của Thủy, nghĩ thầm, chả nhẽ cô bé này yêu Vũ? Tội nghiệp em. Em còn bé bỏng quá mà đã bị cuốn vào những cuộc tình không biết về đâu. Lệ dịu dàng:
            -     Thủy này.
      Thủy ngửng lên:
            -     Dạ.
            -     Thủy có biết nhiều về anh Vũ không?
            -     Biết nhiều là sao chị? Thủy chỉ biết qua về gia đình anh ở Mỹ và công việc làm của anh ấy ở đây. Thủy mới quen anh Vũ vài tháng thôi.
            -     Anh Vũ có bao giờ nói với em về chuyện tình buồn của anh ấy?
            -     Dạ có. Người yêu của anh ấy qua đời vì tai nạn, và Thủy nghĩ là anh ấy vẫn còn yêu chị gì đó.
            -     Thu-Loan. Em không được nghe anh Vũ kể chi tiết sao?
            Thủy lắc đầu yếu ớt:
            -     Dạ không? Chi tiết gì ạ? 
            Lệ thở dài:
            -     Anh Vũ vẫn còn đang buồn và ân hận về cái chết của Loan. Anh cho là mình có lỗi, không biết rộng lòng tha thứ, và chưa biết yêu hết mình. Anh tự trách mình, đang đi tìm quên trong công việc ở một nơi xa lạ. Em ngồi đó để chị kể em nghe truyện tình buồn này.
            Thủy ngỡ ngàng ngồi nghe Lệ nói về cuộc đời Thu-Loan. Khi nghe tới cái chết của người bạc mệnh Thủy đưa tay chận ngực, cố nén một nỗi nghẹn ngào. Lệ lắc đầu buồn bã:
            -     Chị cũng có chuyện tình buồn, do đó anh Vũ và chị rất hiểu nhau, và trở thành bạn, an ủi nhau trong những lúc buồn phiền.
            Thủy mím môi, lấy hết can đảm hỏi người đàn bà mới quen:
            -     Chị … chị yêu anh Vũ?
            Lệ cười lớn:
            -     Chị còn yêu được ai, và ai còn yêu được chị. Thủy hỏi thế vì Thủy đã yêu anh Vũ rồi phải không?
            Thủy lúng túng soắn hai bàn tay vào nhau:
            -     Thủy không biết nữa chị.
            Lệ cười:
            -     Chị hiểu rồi. Tội nghiệp em, tội nghiệp đàn bà chúng mình. Thủy này, chị chỉ xin em một điều là đừng làm anh Vũ buồn thêm. Anh ấy là người tốt.
            -     Dạ, em biết anh Vũ là người tốt. Em … em sẽ không làm gì để anh ấy buồn. Em cám ơn chị, chào chị em về.
            -     Ừ em về. Em rất là dễ thương, và em cứ yên tâm. Thế nào anh Vũ cũng gọi em khi anh ấy về đến nơi. Chị tin là như vậy.
       
            Thủy ra về, thấy bâng khuâng. Bây giờ thì em biết rõ là em đã yêu anh. Em không thể còn nói dối được mình. Em không ngờ cuộc tình của anh xót xa như vậy, nhưng em biết anh là người tốt, chị Thu-Loan đã tha thứ cho anh, rồi anh sẽ quên, em sẽ làm cho anh quên, em sẽ săn sóc anh suốt đời để không bao giờ anh buồn nữa. Em sẽ theo anh tới bất cứ nơi nào, miễn là anh yêu em. Em không biết lúc này anh nghĩ về em ra sao, nhưng dù thế nào đi nữa em cũng sẽ cố gắng. Anh sẽ là của em. Em yêu anh thật mà, anh biết không.
            Thủy thấy Kha đang ngồi với bà Tuân khi Thủy dắt xe nhà. Lòng Thủy lại dấy lên một nỗi buồn. Kha dựng xe cho Thủy:
            -     Em đi chơi vui không?
            Thủy gượng cười:
            -     Sài-Gòn nắng gắt. Em nhức đầu quá anh Kha à.
            Kha đưa tay sờ trán người yêu:
            -     Em chỉ hơi nóng đầu. Nghỉ một chút là hết mệt liền.
            Bà Tuân cằn nhằn:
            -     Má biểu mà con không nghe. Phải mang mũ che nắng mỗi lần ra ngoài. Nhớ nghe con.
            Thủy dạ nhỏ, xin lỗi Kha và mẹ bỏ lên lầu. Em biết rồi đây Kha sẽ buồn, nhưng em xin lỗi anh. Em đã rõ lòng mình, và em không muốn lừa dối mình, lừa dối Kha lâu hơn.
            Thủy gục đầu xuống gối. Giờ này anh làm gì ở bên đó, có bao giờ nghĩ tới em. Thủy thiếp đi và trong giấc mơ Thủy lại thấy cùng với Vũ đi trên con đường đầy sương mù không rõ lối đi, chỉ khác với giấc mơ lần trước là con đường rất dài, Vũ và Thủy cứ đi, đi mãi mà Thủy không cảm thấy lo sợ vì cánh tay Vũ đỡ sau lung, trong lúc Thủy ngước nhìn Vũ mỉm cười.
       
      Còn tiếp …
       
      Tháng Chín - 2007
       
       
      #3
        NgụyXưa 14.09.2007 01:35:02 (permalink)
        Nguồn: http://vinasoft.com

        Con Đường Nào Em Đi
         
        Chương Bảy
         
         
             Đêm qua Vũ về tới Sài-Gòn khá trễ nhưng sáng nay vẫn tới sở làm. Ông Hân có vẻ vui mừng thấy Vũ trở về:
             -     Vắng ông ít lâu tôi cứ lo ngay ngáy. Nhỡ máy móc chúng nó lăn đùng ra là chết cả đám.
             Vũ bật cười:
             -     Đâu đến nỗi thế. Thực ra thì tôi rất yên tâm vì nhân viên I.T. ở đây đã biết hết những điều cơ bản của hệ thống chúng ta xử dụng. Ông đừng có lo ngại quá.
             Hân hỏi nhỏ:
             -     Ông thấy headquarters họ nghĩ sao về công việc của chúng mình làm ở bên này. Ông Parker sắp sang thanh tra, và tôi cứ lo lo không biết là có gì sơ suất không?
             Vũ mỉm cười trấn an Huân trước khi  xuống trung tâm điện toán tìm gặp nhân viên. Mọi người tụ tập, tíu tít chào hỏi Vũ. Vũ thấy lòng ấm áp, anh cười với mọi người, cám ơn Vọng đã thay anh điều hành công việc, báo tin cho mọi người biết là Global-Flextronics quí này tổng số sản luợng tăng hơn 10 phần trăm, và giá cổ phiếu cũng tăng vọt. Vũ vui vẻ nói:
             -     Hy vọng là tiền thưởng cuối năm cũng sẽ nhiều hơn.
             Anh báo thêm tin vui:
             -     Tôi đã xin, và đã được chấp thuận trên nguyên tắc, là chúng ta sẽ gửi một số nhân viên qua bên Mỹ du-hành quan sát, tìm hiểu thêm về hệ thống điện toán đang được xử dụng tại trung ương. Anh Vọng và tôi sẽ làm việc với nhau để tuyển chọn ứng viên sau khi biết rõ con số.
             Vũ nhìn thấy những khuôn mặt hoan hỉ của nhân viên, và con mắt cảm phục cửa Kha. Trở về văn phòng anh điện thoại cho Kha:
             -     Khi nào rảnh em lên gặp anh một chút. Anh có chuyện này muốn nói với em.
             Kha vâng dạ và lên gặp Vũ tức thì. Vũ tiếp Kha như một người bạn chứ không phải như là nhân viên lên trình bày công việc:
             -     Em khoẻ không Kha.
             -     Em vẫn thường, nhưng trông anh có vẻ mệt mỏi. Sao anh không nghỉ thêm một ngày.
             Vũ mỉm cười:
             -     Anh phải ngừng ở Singapore, gặp đại diện của Oracle, bay nhiều chặng, và giờ giấc sai biệt nên cơ thể chưa điều chính. Cũng phải mất ít lâu mới bình thường. Anh có cái này cho em.
             Vũ trao cho cho Kha chiếc túi đeo lưng màu đen:
             -     Em mở ra xem.
             Kha lóng ngóng kéo khóa và trợn mắt ngạc nhiên nhìn thấy chiếc Sony laptop bên trong. Giọng Kha hoảng hốt:
             -     Anh cho em món quà đắt tiền thế này em đâu dám nhận.
             Kha an ủi:
             -     Món quà đó không đáng giá bao nhiêu so với lòng tốt của em và Thủy. Hơn thế nữa, em làm việc chăm chỉ, cứ coi như đó là phần thưởng của công ty.
             Kha cảm động không nói nên lời, cúi đầu vuốt ve chiếc máy tính mà Kha từng ước mơ nhưng biết lúc này ước vọng đó hãy còn ngoài tầm tay.
             Giọng Vũ ôn tồn:
             -     Em hảy dùng nó nối kết vào sở từ bất cứ nơi nào, không phải vào đây thường xuyên như trước, dành nhiều thì giờ cho Thủy, săn sóc nhau và thương yêu nhau hơn. Em nghe anh nói không?
             Giọng Kha dưng dưng:
             -     Dạ , em nghe, và em cám ơn anh.
             Nhìn Vũ, Kha nói thêm:
             -     Em sẽ xin ông Vọng cho nghỉ sáng nay. Em muốn đi tìm Thủy liền.
             Vũ gật đầu, mỉm cười:
             -     Nói với Thủy là chiều nay anh sẽ ghé thăm.
             -     Dạ. Em biết là Thủy rất mong anh về. Mấy lần Thủy hỏi em bao giờ anh về nhưng em chỉ nói là không biết.
             -     Ngay anh cũng không biết. Công việc đòi hỏi những quyết định vào phút chót. Thí dụ như anh đâu có ý định ghé Singapore nhưng cuối cùng phải đi vì boss anh muốn anh nhìn tận mắt, quan sát tại chỗ linh kiện mà chúng mình định mua, đang được xử dụng tại một công ty bên Singapore như thế nào. Đáng lẽ anh về đây hôm cuối tuần nhưng trễ lại mất thêm hai ngày.
             Kha chào Vũ thêm lần nữa, ra tới cửa còn quay lại nhìn Vũ mỉm cười gật đầu. Bây giờ chắc Thủy đang ở trên trường, mình tới đó chờ Thủy ngoài lớp học. Chắc là Thủy sẽ ngạc nhiên. Anh xin lỗi em, từ ngày đi làm anh đã quá bận bịu với công việc, lơ là với em. Anh Vũ nói đúng, nhưng xin em hiểu cho, chọn lựa nào cũng khó khăn, lúc nào anh cũng vẫn yêu em, dù không được quấn quít bên em nhiều như xưa.

        o0o

             Chưa bao giờ Thủy có cảm giác hồi hộp như vậy trong đời. Sáng nay gặp Kha ngoài cửa lớp Thủy vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Nếu là trước đây thì Thủy đã chạy ào tới khoác tay, dụi đầu trên vai Kha, mặc cho Diễm-Chi và Huỳnh-Mai chế nhạo. Thế nhưng lần này Thủy chỉ mỉm cười:
             -     Anh Kha không đi làm sáng nay sao?
             Khi Kha báo tin là Vũ đã về và khoe Thủy cái máy tính di động, Thủy đã đưa tay lên chặn ngực, dằn nỗi mừng vui. Kha tuởng là Thủy xúc động vì món quà của Vũ, nên ghé tai Thủy thì thầm:
             -     Anh Vũ thật tốt. Bây giờ anh có thể ở nhà với em nhiều hơn.
             Thủy nghĩ thầm, ở nhà nhưng cúi đầu vào máy tính thì cũng như không, có khi còn bực mình thêm, nhưng Thủy chỉ nhẹ mỉm cười, hỏi Kha như thể là Thủy rất quan tâm:
             -     Anh Vũ cưng anh quá há, mua quà cho anh mà không mua gì cho em!
             Kha mỉm cười cải chính:
             -     Thế nào cũng có quà cho Thủy. Anh ấy nói chiều nay sẽ tới thăm Thủy và ba má.
             Thủy hỏi vội vàng:
             -     Ảnh có nói lúc mấy giờ?
             Kha lắc đầu:
             -     Anh ấy không nói. Chắc là sau giờ tan sở. Bây giờ anh đưa Thủy về nghe.
             Thủy lặng lẽ đi bên Kha nhưng Kha đang nghĩ ngợi nhiều về chiếc máy tính di động, mong về đến nhà để mở ra xem kỹ, nên cũng không để ý đến vẻ thầm lặng bất thường của Thủy, và có biết đâu rằng Thủy đang rất là bâng khuâng.
             Tiễn Kha ra khỏi cổng là Thủy chạy vọt lên lầu, chút nữa là đụng phải bà Tuân làm bà la chói lói:
             -     Cái con này làm gì mà chạy như bị ma đưổi? Thằng Kha về rồi hả?
             Thủy vừa chạy vừa trả lời:
             -     Ảnh mới về rồi má. Có đồ chơi mới nên ngồi không yên.
             Bà Tuân lắc đầu không hiểu. Dạo này con nhỏ này sao ấy, lúc vui lúc buồn, nhiều lúc ngồi cạnh thằng Kha mà cứ nhìn đâu như người xa lạ. Không biết tụi nó có chuyện gì không.
              
             Thủy đóng cửa phòng, ngồi xuống bàn phấn, chăm chú nhìn vào gương xem kỹ từng điểm nhỏ trên mặt mình, gật đầu tạm hài lòng với nước da trắng hồng không một vết nám. Cô cầm cây son thoa một lớp mỏng nhưng rồi vội vả lấy khăn tay chùi thật nhanh. Người lạ phải chú ý lắm mới thấy một chút màu hồng còn sót lại trên môi.
             Thủy đứng lên lục tìm trong tủ bộ quần áo đẹp nhất nhưng rồi lại ngại ngùng, sợ quá lộ liễu là mình sửa soạn để đón Vũ. Thủy nằm lăn ra giường, ôm chiếc gối dài, nghĩ tới Vũ. Có bao giờ em nhớ ai quay quắt và trông chờ từng giây từng phút như bây giờ đâu. Anh đi có mấy ngày mà em tưởng như là đã mấy năm. Nếu anh không về, trời ơi nếu anh không về, không biết là em có sống được không? Nếu em chết hồn em sẽ bay đi tìm anh, dù anh ở bất cứ nơi nào!
             Thủy ngồi dậy, cúi đầu, vòng tay trước ngực. Mấy giờ rồi nhỉ, chắc cũng đã sắp đến giờ tan tầm. Anh mà không đến ngay là em sẽ khóc, nhưng em không thèm gặp anh nữa đâu.
             Thủy thấy tim mình đập nhanh khi nghe tiếng chuông gọi cửa và tiếng bà Tuân lao xao, nhưng vẫn ngồi yên. Chỉ khi bà Tuân lên tiếng gọi Thủy hơn một lần Thủy mới mở cửa phòng, bước những bước thật chậm xuống cầu thang. Em biết là anh ở dưới đó, em muốn chạy xuống thật nhanh, khoác tay anh, hôn lên má anh, như em vẫn làm mỗi lần anh đến thăm, nhưng sao bây giờ em hồi hộp, bước chân em rụt è, dù rằng trong lòng em nghe tiếng reo vui.
             -     Anh Vũ.
             Tiếng Thủy như nghẹn trong cổ họng. Vũ đón Thủy ở ngay chân cầu thang,  anh quan tâm:
             -      Em mệt hả? Ho hay sao mà khản tiếng vậy?
             Thủy cố gắng giữ cho tiếng nói được bình thường:
             -     Em không sao. - Thủy mỉm cười - chắc tại lâu ngày không gặp nên anh nghe tiếng em lạ đó thôi. Anh mới về?
             Vũ bật cười, đưa tay dắt Thủy ngồi xuống sofa và ngồi xuống cạnh Thủy, tự nhiên như Vũ vẫn thường làm mỗi lần gặp nhau:
             -     Anh đi có hơn một tuần chứ lâu gì. Anh mới về đêm hôm qua, quá khuya nên không gọi cho ai. Sáng nay gặp Kha anh có nhắn và gửi lòi thăm cả nhà.
             Thủy muốn đưa tay ôm khuôn mặt mà cô hằng thương nhớ nhưng chỉ ngồi yên đưa mắt nhìn:
             -     Dạ anh Kha có nói, và anh Kha cũng mới ở đây về, rất vui với món quà của anh.
             Thủy đã gần như trở lại bình thường, cô kéo tay áo Vũ:
             -     Còn quà của em đâu? Không có là em nghỉ chơi với anh.
             Bà Tuân la Thủy:
             -     Con nhỏ này hư quá. Không đi rót nước mời anh Vũ. Ở đấy mà đòi quà.
             Vũ lôi từ túi áo vest một gói nhỏ đưa cho Thủy:
             -     Quà của em đây. Làm sao anh dám quên.
             -     Thiệt hả? Cái gì đó anh. Em mở được không?
             Vũ gật đầu, giúp Thủy mở hộp giấy. Thủy la lên:
             -     iPod?
             Vũ cười:
             -     Yes. It is. Anh thấy em thích nghe nhạc nên nghĩ là em sẽ thích cái máy nhỏ bé này.
             Thủy chớp mắt, nghiêng người hôn nhẹ lên má Vũ:
             -      Cám ơn anh. Em sẽ mang nó …
             Thủy muốn nói em sẽ mang nó trước trái tim bất cứ lúc nào để nhớ tới anh, như cô chỉ nhìn Vũ đăm đăm, ánh mắt nói thầm cho những gì cô đang nghĩ. Vũ tươi cười:
             -     Em download nhạc từ máy vi-tính hay trên mạng xuống, được cả ngàn bài, tha hồ nghe. Nếu gặp trở ngại nhờ Kha giúp dùm.
             Thủy nói nhỏ:
             -     Còn anh, tại sao anh không giúp em?
             -     Ồ, anh chỉ biết một vài bản nhạc Việt. Anh sợ là không biết cách nào tìm nhạc giúp em.
             Thủy mân mê chiếc iPod nhỏ bé:
             -     Nó dễ thương quá. Không, em không cho Kha mó vô đâu. Lỡ hư của em thì sao.
             Vũ bật cười nhưng chỉ lắc đầu chứ không nói gì. Bà Tuân từ nãy vẫn ngồi yên la Thủy:
             -     Con nhỏ này thiệt kỳ. Lớn rồi mà cứ như con nít thích đồ chơi.
             Thủy nhìn mẹ phân trần:
             -     Anh Vũ tặng anh Kha máy vi tính giá mấy chục triệu lận. Ảnh đâu có … thương con bằng … người ta. Hổng cho anh Kha mó vô đồ chơi của con!
             Vũ nhẹ nắm tay Thủy:
             -     Hồi sáng anh có nói với Kha là dùng máy đó nối kết vào sở, khỏi phải đi lại mất thì giờ, dành khoảng thời gian đó mà săn sóc và yêu thương lẫn nhau. Mong em và Kha thật hạnh phúc.
             Bà Tuân hình như rất cảm động:
             -     Thủy à, con và thằng Kha phải cám ơn anh Vũ thật nhiều. Ảnh lo cho hạnh phúc của hai đứa như vậy là quá lắm rồi.
             Thủy chỉ cúi đầu không nói. Muộn rồi má ơi, người con yêu không phải là Kha nữa. Người con yêu ngồi ngay đó nhưng vẫn còn cách xa, con phải làm sao bây giờ để cho anh ấy biết là con đã   yêu mà đang mòn mỏi mong chờ?
             Thủy vẫn cúi đầu, gọi Vũ:
        -        Anh Vũ.
        -        Anh nghe đây.
             -     Nếu không bận tối nay anh đưa em đi ăn nhà hàng nhé.
             Vũ chưa kịp trả lời, Bà Tuân đã bật kêu lên thảng thốt:
             -     Sao tự nhiên con lại đòi đi ăn nhà hàng cho tốn tiền. Con muốn gì má nói chị Hai nấu cho.
             Thủy nhìn mẹ:
             -     Mááá! Con muốn ra bờ sông cho mát. Lâu lâu má cho con đi chơi chút đi.
             Vũ mỉm cười, vỗ nhẹ lên lưng Thủy:
             -     Em muốn đi đâu anh đưa đi. Gọi cho Kha một tiếng rồi ba đứa chúng mình lấy taxi qua nhà Bè. Nơi đó có mấy quán đặc sản ngay bên bờ sông rất mát mẻ.
             Thủy lắc đầu:
             -     Anh Kha mới ở đây về. Để lần khác anh Vũ à.
             Cảm thấy Vũ hơi ngần ngừ Thủy nói như hờn dỗi:
             -     Bộ em vô duyên lắm sao mà anh Vũ hổng chịu đi với em.
             Vũ vội vàng:
             -     Em biết là anh không có ý đó. Thôi được, em lên thay quần áo rồi xin phép má đi với anh. Nhớ mang theo áo lạnh, vì gió sông ban đêm.
             Thủy tươi nét mặt, hôn nhẹ lên má Vũ, tung tăng chạy lên lầu nhưng vẫn ngó xuống mỉm cười. Bà Tuân nhìn theo phân trần với Vũ:
             -     Nó còn con nít lắm. Anh Vũ đừng chiều nó quá nghe.
             Vũ lắc đầu:
             -     Jennifer em gái cháu cũng vậy đó dì a. Vừa rồi gần nửa đêm bắt cháu đưa ra bãi biển, ngồi uống café, tâm sự với cháu về người bạn trai mới quen. Chắc Thủy cũng có gì muốn nói về Kha nên không muốn Kha đi theo.
             -     Dì muốn hai đứa nó cưới nhau phứt cho rồi. Để lâu nhức đầu quá
             Vũ nói với tấm lòng chân thật:
             -     Cháu cũng mong như vậy dì ạ.
             Thủy bước xuống thang gọn gàng trong chiếc váy màu xanh nước biển và chiếc áo pull hở cổ  màu trắng lấm tấm hoa vàng. Mái tóc dài được vắt qua một bên, khoe chiếc cổ trắng ngần, trông Thủy vừa ngây thơ vừa quyến rũ khiến Vũ cũng thấy lòng mình bâng khuâng.
             Thủy ôm hôn mẹ, khoác tay Vũ dục:
             -     Đi anh.
             Vũ chào bà Tuân:
             -     Chào dì, xin phép dì, cháu đưa Thủy đi ăn tối một lúc thôi.
             Bà Tuân chỉ mỉm cười không nói, bần thần nhìn theo. Ông Tuân về khi Vũ và Thủy vừa ra khỏi nhà ít lâu. Ông hỏi bà:
             -     Ai hình như con Thủy và thằng Vũ vừa đi khỏi. Tôi thấy chúng nó trong taxi đi ngược chiều. Chúng nó không ăn cơm nhà sao?
             Bà Tuân lắc đầu:
             -     Thằng Vũ mới về, con Thủy đòi đi ăn nhà hàng. Tôi nói nó ở nhà ăn cơm nhưng nó không nghe.
             Bà thở dài, ngồi xuống ghế:
             -     Ông này.
             -     Hử?
             -     Tôi thấy lo quá. Con Thủy dạo này sao khác quá à!
             -     Khác là sao?
             Bà Tuân không trả lời, co một chân lên ghế, vòng tay ôm gối lầm bầm:
             -     Tội nghiệp thằng Kha quá. Mà thằng Vũ cũng tốt quá chừng. Rõ thiệt khổ.

        o0o

             Trời vửa tối, ngoài sông vài chiếc ghe câu đã lên đèn, chập chờn trong bóng đêm như những hồn ma vật vờ. Bàn ăn kê sát lan can bên bờ sông dưới ánh đèn mờ, gió sông thổi nhẹ làm tóc Vũ rũ xuống che vầng trán cao cho anh nét phong trần quyến rũ. Em yêu anh đâu chỉ phải vì hình hài mà còn vì tấm lòng tha thiết với đất nước này, với người xa lạ cũng như người thân quen. Trước anh em nhỏ bé, em dại khờ, đừng bỏ em đi nữa nghe anh.
             Vũ nhắc:
             -     Em ăn đi. Đòi anh đưa đi ăn nhà hàng mà chỉ ngồi đó nhìn anh ăn.
             Thủy gắp con tôm bỏ vào chén của Vũ:
             -     Em ăn đủ rồi. Anh ăn nữa đi. Dạo này trông anh ốm quá.
             Vũ chống chế:
             -     Anh mới đi xa về nên ngó vậy thôi. Sao em giống mẹ anh quá. Cứ gặp là bắt ăn.
             Thủy cúi mặt, tiếng nhẹ như hơi thở:
        -        Vì mẹ yêu anh.
             Vũ vô tình:
             -     Mẹ nào chả yêu con. Anh thấy má em yêu chiều em hơn bất cứ ai. May mà em không hư.
             Thủy nghiêng mái tóc nhìn Vũ mỉm cười:
             -     Sao anh Vũ biết là em không … hư?
             -     Anh biết chứ. Những cô gái hư hỏng chẳng bao giờ thèm nhìn đến một người xa lạ té lăn bên đường, và còn băng bó vết thương cho người ta. Anh cám ơn em và Kha.
             -     Anh nhắc làm gì chuyện đó nữa. Anh biết em mấy tháng rồi. Bộ em chỉ có vậy thôi sao.
             -     Không, em còn dễ thương như Jennifer, em gái anh. Vừa rồi anh về bên đó, Jennifer cũng nói anh gày hơn xưa, cũng bắt anh ăn thêm cho đày đủ, như Thủy vừa lo cho anh.
             Thủy thở dài nhè nhẹ, nhìn Vũ đăm đăm:
             -     Anh về bên đó có ghé Westminster thăm mộ chị Loan không?
             Vũ giật mình, mình chưa bao giờ nói chi tiết này cho Thủy và Kha biết cơ mà, anh nhè nhẹ gật đầu:
             -     Có, trên đường về nhà và khi trở lại San Jose anh đều có ghé thăm mộ Thu-Loan. Mà sao em biết mộ phần của Loan ở Westminster?
             Thủy không trả lời câu hỏi của Vũ ngay, cô với tay qua bàn, nắm nhẹ bàn tay Vũ:
             -     Anh Vũ, anh đừng buồn nữa. Anh phải quên, anh còn có nhiều người khác thương yêu anh, anh còn cả cuộc đời.
             Vũ ngạc nhiên:
             -     Hôm nay em thật là khác lạ, không chỉ là cô bé dễ thương và hồn nhiên.
             Thủy cười buồn:
             -     Em thay đổi nhiều phải không anh? Em đã biết hết chuyện tình buồn của anh, em muốn khóc, và thấy mình nghĩ về người khác nhiều hơn. Em đã gặp chị Lệ, anh Vũ ạ.
             Vũ chợt hiểu:
             -     Thì ra vậy. Em gặp Lệ ở đâu?
             -     Tại nhà anh. Lâu không thấy anh về nên em tìm đến xem sao. - Thủy cười nhẹ - Anh có cô ‘oshin’ đẹp quá!
             Vũ cười và có chút ngượng ngịu:
             -     Lệ sống có chút buông thả, anh sợ là không mấy thích hợp với đời sống sinh viên như của em, của Kha nên anh không bao giờ nhắc tới Lệ với em. Anh xin lỗi em vì anh đã thiếu ngay thẳng trong vấn đề này. Thực ra thì Lệ cũng đáng thương lắm. Quen nhiều, biết rộng nhưng rất cô đơn, và lúc nào cũng phải đề phòng người ta lợi dụng mình.
             -     Em biết, vì thế chị Lệ quí anh vì anh chân thật và bao dung. Em mới gặp một lần nhưng em cũng quí chị Lệ vì sự thẳng thắn của chị ấy. Em … em không nghĩ ngợi gì xa xôi đâu.
             -     Cám ơn em. Chắc em cũng biết, Lệ cũng có chuyện tình buồn do đó anh và Lệ dễ thông cảm. Nhiều lúc anh cứ nghĩ Lệ như một người bạn trai.
             Chợt Thủy nhìn ra dòng sông, mắt xa xôi:
             -     Anh Vũ này.
             -     Anh nghe.
             -     Nếu em cũng có chuyện tình buồn thì anh nghĩ sao về em?
             -     Em và Kha có chuyện gì hả?
             -     Em nói giả dụ mà. Nhưng biết đâu.
             Vũ lắc đầu:
             -     Em dễ thương như vậy đâu có ai làm cho em buồn. Anh biết lâu nay Kha quá bận rộn về công việc mới, anh cũng rất quan tâm nên cố gắng giúp Kha có cơ hội chăm sóc em như xưa. Thú thật với em là, đôi lúc anh cảm thấy ân hận vì anh đã làm xáo trộn đời sống của em và Kha.
             Giọng Thủy thoáng buồn:
             -     Anh đừng nói thế. Gặp anh là cơ duyên, em lúc nào cũng mong … em …
             Thủy không nói hết câu, chéo tay ôm bờ vai, cúi mặt tránh ánh mắt Vũ. Vũ quan tâm:
        -        Em lạnh rồi. Chúng mình về nhé?
             Thủy nhìn lên mỉm cười với anh:
             -     Dạ. Anh cũng cần về nghỉ sớm. Anh còn mệt vì những chuyến bay dài mà.
             Vũ cười:
             -     Trái giờ nên anh chưa buồn ngủ. Còn em, tối nay có bài làm không?
             Thủy nhè nhẹ lắc đầu. Vũ nhắc:
             -     Vậy đi ngủ sớm nhé. Sweet dream.
             -     Anh Vũ này.
             -     Yes?
             -     Hôm nọ em nằm mơ thấy anh dắt em đi vào rừng đầy sương mù?
             -     Oh, I’m sorry.
             -     Chúng mình không tìm thấy đường về.
             Vũ đuà:
             -     Và em trở thành cô công chúa ngủ trong rừng như chuyện thần tiên, phải không?
             -     Em mong là như vậy. Nhưng …
             -     Sao?
             -     Má đánh thức em dậy đi học. Dễ ghét quá hà!
             Vũ bật cười:
             -     Bữa đó công chúa có tới lớp trễ không?
             Thủy không trả lời, chỉ mỉm cười. Vũ đưa Thủy về tới trước sân nhà, nói nhỏ “Good night, em”. Bất thình lình Thủy xoay người, kiễng chân hôn nhẹ lên bờ môi anh trước khi bỏ chạy thật nhanh vào nhà.

        o0o

             Vũ pha cho mình một ly café, ngả người trên sofa, gác chân lên bàn. Cảm giác trên bờ môi còn làm Vũ bâng khuâng. Quả tình anh không biết em nghĩ gì, có thể nào anh đã khuấy động trái tim em? Nếu thật thế thì anh thật là ân hận. Em dễ thương như thế ai chẳng mềm lòng, nhưng chưa bao giờ anh mơ tới niềm hạnh phúc là có em bên đời. Mong rằng đó chỉ là một thoáng xúc động nhẹ nhàng. Vũ bưng tách café nhấm nháp, chợt giật mình vì tiếng điện thoại reo. Vũ nghe tim mình đập nhẹ, chẳng lẽ là Thủy gọi lại mình? Chúng mình vừa mới chia tay, em có gì để nói thêm với anh? Vũ nhấc máy:
             -     Allo.
             Tiếng Lệ văng vẳng từ xa:
             -     Lệ đây anh, mới về hả?
             Vũ thở phào như chút được một gánh nặng:
             -     Oh, Lệ!
             -     Tưởng là ai đó hả?
             -     Come on! Lệ khỏe không.
             -     Em thường. Buổi chiều vừa gặp lão Hân nên mới biết anh đã trở lại.
             Vũ phân trần:
             -     Anh bận quá nên chưa liên lạc với Lệ.
             -     Em biết. - Tiếng Lệ cười khúc khích - Buổi tối em gọi nhưng không gặp, muốn gọi số cell nhưng sợ có người buồn.
             Vũ bật cười, trêu Lệ:
             -     Răng mà bữa ni em …
             -     Em sao?
             -     Rắc rối quá. Anh đưa Thủy đi ăn tối.
             -     Em cũng đoán thế nên không gọi số di động. Sợ làm cô bé nghi ngờ.
             Vũ thở dài:
             -     Em gặp Thủy rồi phải không?
             -     Chắc là Thủy đã nói với anh?
             -     Ừ. Thủy rất ái mộ em?
             -     Really?
             -     Anh nói thật. Thủy nói em là ngưòi thẳng thắn, dễ thông cảm.
             -     Hì hì. Cô bé dễ thương thật. Nhưng anh Vũ này.
             -     Sao?
             -     Anh có biết là Thủy nó yêu anh không!
             -     ….
             -     Anh nghe em nói không?
             Vũ ngập ngừng:
             -     Anh cũng cảm thấy có điều gì khác lạ, nhưng anh không chắc. Có thể đó chỉ là một phút xúc động thoáng qua của người con gái mới lớn.
             -     Anh Vũ nì. Anh ngây thơ như vậy hay là anh dối lòng?
             Vũ không trả lời. Vũ không biết mình nghĩ gì, anh bâng khuâng:
             -     Lệ tới anh bây giờ không?
             -     Không!
             -     Sao vậy?
             -     Anh mới đi xa về, để anh ngủ sớm cho đỡ mệt. Em gọi là vì em …
             Lệ không nói hết câu nhưng Vũ cũng đã hiểu. Anh nhẹ nhàng:
             -     Cám ơn em. Good night, Lệ.
             -     Good night anh.
             Tiếng Lệ xa vắng và hình như có thoáng buồn. Vũ buông điện thoại lòng ngẩn ngơ. Mình đi tìm quên nhưng vẫn chưa quên, và không chừng sẽ còn có những chuyện u buồn cho mình mang theo suốt đời. Vũ thở dài, bỏ dở ly café, rót cho mình một ly Cognac đầy, và cầm luôn chai rượu, mang vào phòng ngủ.

             Lúc đó Thủy đã thay quần áo, nằm ôm gối trên giường nghĩ tới Vũ. Bây giờ chắc là anh đã biết là em yêu anh. Em chưa nói, nhưng cần gì nói anh nhỉ, đôi mắt em nhìn anh nồng nàn, đôi môi em run trên bờ môi anh, thế chưa đủ nói hết lòng em sao? Em biết là em đang phụ bạc một người để yêu một người nhưng em không làm chủ được tim em. Kha rộng lượng sẽ tha thứ cho em, còn anh, anh có rộng lòng đón nhận em không?
             Thủy mân mê cái điện thoại di động. Em muốn gọi anh lắm, nhưng sợ anh ngủ rồi, anh đi đường xa về mệt, ước gì em ở bên anh lúc này, để được nhìn anh ngủ, kéo cho anh mép chăn,  mà anh đừng suy nghĩ gì trong lúc ngủ nghe, đừng nhăn trán, đừng buồn phiền, hãy nằm mơ như em, hãy dắt em đi trên con đường mù sương, em chẳng cần lối về vì em có anh. Em yêu anh, anh Vũ ơi.
             Bà Tuân gõ nhẹ, mở cửa vào phòng con, ngồi xuống cạnh mép giường:
             -     Thấy còn đèn nên má vô coi xem con ngủ chưa?
             Thủy xoay ngang người, gối đầu lên đùi bà Tuân:
             -     Má.
             Bà Tuân vuốt tóc con:
             -     Thủy à.
             -     Gì má.
             -     Má thấy con đi chơi riêng với thằng Vũ như vậy là không phải. Thằng Kha nó biết nó buồn, con ạ.
             Thủy xoay đầu khỏi lòng mẹ, úp mặt xuống gối, không trả lời. Má không hiểu được lòng con đâu. Con biết anh Kha sẽ buồn, nhưng được đi với anh Vũ tới góc biển chân trời con cũng đi chứ kể gì tối nay.
             Bà Tuân lại ngồi xích tới, vuốt tóc con:
        -        Con nghe má nói không Thủy?
             Thủy ngồi dậy, vòng tay ôm đầu gối:
             -     Con nghe má, nhưng má biết không, mấy hôm anh Vũ về Mỹ con ngơ ngác như người mất hồn, thấy ảnh trở về con như sống lại. Không bao giờ con có cảm giác đó với anh Kha. Có lẽ con yêu Kha quá vội vàng, khi vừa mới lớn, chưa suy nghĩ nhiều, chưa hiểu được những giá trị của cuộc đời. Anh Vũ mang đến cho con luồng gió mới, đưa con đến những chân trời xa rực rỡ hơn là những buổi chiều quanh quẩn trong sân nhà. Má ơi, con biết là con sẽ làm anh Kha buồn, nhưng má có muốn con chết vì thương nhớ một người không?
             -     Con đừng có nói bậy nào. Thế nhưng Vũ đối với con ra sao? Má thấy hình như nó chỉ coi con như em gái gì đó của nó ở bên Mỹ thôi.
             -     Không đâu má ơi, bạn con nó nói rằng “không thể nào chỉ có tình anh em giữa đôi trai gái xa lạ và còn trẻ”. Có thể anh Vũ chưa yêu con, hay có thể anh Vũ yêu con nhưng không nói được. Con .. con sẽ cố gắng để ảnh thôi không còn nhớ đến mối tình buồn.
             Bỗng dưng Thủy bật khóc:
             -     Má ơi, má. Má đừng trách con. Duyên nợ mà má. Nếu con vô duyên, có chết vì tình như chị Thu-Loan thì cũng là tại số con như vậy. Má đừng hắt hủi con nghe má.
             Bà Tuân cũng ứa nước mắt, kéo Thủy vào lòng vào lòng vỗ về:
             -     Thôi con đừng khóc nữa. Lúc nào má cũng thương con mà. Ngủ đi con. Mai còn phải tới trường sớm, Thủy à.
             Bà đỡ Thủy nằm xuống, kéo chăn đắp cho con, với tay tắt đèn, vuốt tóc con, rồi mới nhẹ nhàng khép cửa phòng bước ra hành lang. Một giọt nước mắt còn đọng ở khóe mắt, bà đưa tay lau mắt, cúi đầu nói nhỏ trong đêm:
        -        Rõ thiệt khổ!

        Còn tiếp …

        Tháng Chín - 2007
            
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2007 01:37:20 bởi NgụyXưa >
        #4
          NgụyXưa 14.09.2007 01:44:00 (permalink)
          Nguồn: http://vinasoft.com

          Con Đường Nào Em Đi
           
          Chương Tám
           
                Kha đứng chờ Thủy ở sân trường nhưng không gặp, chỉ thấy Huỳnh-Mai cắm cúi đi một mình. Anh gọi:
                -     Mai … Mai.
              Huỳnh-Mai ngơ ngác nhìn quanh, thấy Kha vừa vẫy tay vừa đi về phía mình. Mai mỉm cười:
              -     Anh Kha!
              Kha hỏi:
              -     Mai thấy Thủy đâu không?
              Mai lắc đầu:
              -     Không thấy Thủy và Diễm-Chi tới lớp hôm nay.
              Kha nhíu mày:
              -     Đi đâu thế nhỉ?
              -     Mai không biết. Dạo này Thủy và Chi hay ‘xé lẻ’ đi chơi riêng, không cho Mai biết, nhưng hình như cả hai đều có chuyện gì buồn nên hay tìm nhau tâm sự. Anh Kha và Thủy …
              Mai cúi đầu không nói tiếp. Kha thở dài:
              -     Tôi quá bận thành ra lâu lâu mới tranh thủ tới đón Thủy, không còn gặp nhau nhiều như xưa. Còn Mai sao?
              -     Thì vẫn thế anh. - Giọng Mai có chút chua chát - vẫn là con nhà nghèo xấu xí, cô đơn.
              Kha an ủi:
              -     Thì tôi cũng đâu hơn gì. Cũng nghèo xác sơ.
              -     Tưởng anh Kha đã đi làm, nghe Thủy nói thu nhập khá lắm mà.
          Kha lắc đầu:
              -     Đâu có ăn thua gì, tiền kiếm được chỉ tạm đủ giúp đỡ gia đình. Mai ngó tôi này. Có gì thay đổi từ mấy năm nay đâu. Vẫn  bộ quần áo nhàu nát, vẫn chiếc xe không ai thèm lượm. 
              Mai nhìn buâng quơ:
              -     Thế nhưng vẫn có ngưòi rất … yêu anh Kha.
              Kha cười buồn:
              -     Tôi không biết nữa. Tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn.
              Mai mỉm cười:
              -     Đã có Diễm-Chi bây giờ lại thêm anh Kha hát câu này nữa. Bộ Thủy cũng làm gì cho anh Kha buồn sao?
              -     Cuộc tình nào mà chẳng có những lúc sóng gió. Còn Mai, sao cứ độc thân vui tính hoài vậy?
              Mai ấp úng:
              -     Mai không được may mắn như … Thủy.
              Kha lặng lẻ nhắm nhìn Mai. Người con gái này cũng đâu xấu xí, có thể nói xinh xắn là đàng khác, nhưng Mai lúc nào cũng trầm lặng, không như Thủy lúc nào cũng nhí nhảnh dễ thương nên đi cạnh nhau Mai như bị đắm chìm. Kha yêu Thủy nhưng cũng có cảm tình với Mai, cùng hoàn cảnh con nhà nghèo nên dễ thông cảm nhau. Anh hỏi Mai:
              -     Mai đi đâu bây giờ?
              -     Mai đi bộ ra trạm xe bus gần đây để về nhà.
              -     Hay là Mai để tôi chở về.
              -     Phiền anh không?
              -     Gì mà phiền. Chúng mình một nhóm chơi với nhau đã lâu, vả lại nhà Mai cũng ở Phú-Nhuận, đúng không?
              -     Dạ.
              -     Vậy theo tôi ra lấy xe.
              Mai hơi ngần ngại nhưng gật đầu đi sóng đôi với Kha ra khỏi sân trường:
              -     Anh Kha này.
              -     Tôi nghe đây Mai.
              -     Anh đừng cho Mai là nhiều chuyện nghe, nhưng có lần Mai thấy Thủy nó khóc. Mai hỏi nó không trả lời, chỉ lắc đầu, chùi nước mắt. Mai tưởng là anh và Thủy yêu nhau lắm cơ mà.
              Kha thở dài nghiêng đầu nhìn Mai:
              -     Tôi chẳng muốn dấu Mai nữa. Tôi tới đón Thủy, cố gắng vớt vát một cuộc tình. Thủy không khóc vì tôi đâu.
              Mai ngạc nhiên:
              -     Sao vậy anh? Anh nói cho Mai nghe được không?
              -     Tôi nghĩ là Thủy đã yêu người khác nhưng không được đáp ứng nên buồn. Thủy cố ý tránh mặt tôi, và dù có gặp nhau cũng câm nín, chỉ chuyện trò vu vơ chứ không còn tâm tình với nhau như xưa. Có lẽ Thủy vẫn còn chút e dè không muốn làm tôi đau khổ, còn tôi, tôi vẫn yêu Thủy, không có can đảm chấm dứt mối tình hầu như đã vô vọng, nhưng vẫn cố gắng chứng tỏ tình cảm của mình với Thủy, coi như là không có gì đổi thay.
              -     Mai thật ngỡ ngàng. Có người nào hơn được anh cho Thủy thay lòng đổi dạ?
              -     Người ấy hơn tôi xa, Mai ạ. Anh ấy có điạ vị, ngoại hình thanh nhã, hào phóng và có tâm hồn.  Cả tôi và Thủy, chúng tôi lúc nào cũng cảm mến anh ấy. Tôi có buồn vì thân phận, nhưng tôi không trách Thủy đâu.
              Mai thấy chua xót, cô nhẹ nắm tay Kha:
              -     Mai không ngờ. Có lẽ chỉ tại chúng mình nghèo. Nếu Mai là Thủy, Mai sẽ thật là hạnh phúc với tình yêu của mình. Nếu so sánh thì thế nào cũng sẽ có người hơn. Nhưng chẳng nhẽ cứ đi tìm kiếm suốt đời. Anh Kha, anh đừng buồn nữa. Nếu Thủy đã thế thì …
              -     Cuộc đời có lẽ không đơn giản như Mai nghĩ. Hoàn cảnh đưa đẩy, và con người đổi thay. Tôi không tin số mạng, nhưng có những sự tình cờ có thể làm đời sống chúng ta hạnh phúc hơn hoặc cay đắng hơn. Tôi đang làm hết sức mình, và nếu cuối cùng tôi vẫn mất Thủy thì cũng đành.
              Giọng Kha xa vắng như cam chịu. Mai nhìn anh xót thương. Anh đâu biết rằng em ghen với Thủy mỗi lần thấy hai người quất quít bên nhau. Em hiểu thế nào là cam chịu, anh cam chịu nhìn Thủy vuột khỏi tầm tay, em cam chịu vì thua kém nên không dám ước mơ, và anh có bao giờ anh biết là em cũng yêu anh hay không?
              Kha bóp nhẹ tay Mai:
              -     Cám ơn Mai đã nghe tôi tâm sự, nhưng Mai đừng nói gì với Thủy nghe. Tôi sợ chỉ làm tình thế rối thêm.
              -     Dạ. Nếu Mai làm được gì anh cứ cho Mai biết.
              Kha gật đầu, đưa mắt nhìn Mai và anh chợt bàng hoàng nhận thấy tia nhìn thiết tha từ đôi mắt Mai, chẳng khác gì mắt Thủy lúc anh đưa  Thủy về những ngày tình yêu còn nồng ấm trước đây.

          o0o

          Diễm-Chi đưa Thủy lên phòng riêng của mình, đóng chặt cửa rồi mới thì thào:
              -     Thứ Bảy này tao sẽ đi gặp thày Minh.
              Thủy tròn mắt:
              -     Bằng cách nào?
              -     Khi nộp bài tập tao kèm thêm mảnh giấy nhỏ, ghi vắn tắt “Em muốn gặp riêng thày, có vài điều cần hỏi”. Chắc là Minh hiểu nên khi trả lại bài tập cũng kèm thêm mảnh giấy viết rất là thân tình: “Thứ Bảy nào, vào khoảng 10 giớ sáng,  tôi cũng có mặt ở nhà sách Xuân Thu trên đường Đồng Khởi. Em có thể gặp tôi ở đó. Có gì giúp được tôi rất sẵn lòng”. Mày thấy sao?
          Thủy lắc đầu:
              -     Mày liều quá. Có ai thấy là mày chết.
              -     Mày ngu quá. Có ai thấy thì đã sao. ‘Tình cờ’ gặp nhau trong nhà sách có gì mà phải sợ. Tùy tình hình tao sẽ liệu.
              -     Chi …
              -     Gì?
              -     Mày … không chứ!
              -     Không gì? cái đó hả? – Chi mím môi - Để tao xem. Tao yêu Minh, có gì ở đời này để tiếc nuối.
              -     Coi chừng, nhỡ …
              -     Biết rồi. Tao không để chuyện đó xảy ra ngay.
              Mắt Chi sáng long lanh, nét mặt cưong quyết như là đang sắp sửa nhập cuộc đấu tranh với một địch thủ vô hình. Thủy thở dài ngồi ngẩn ngơ. Chi lay vai bạn:
              -     Còn mày. Có gì mới lạ không?
              Thủy buồn bã lắc đầu:
              -     Không. Anh ấy tránh mặt tao. Khi mang cơm tới sở cho Kha, tao không bao giờ thấy ảnh trong văn phòng. Có tới thăm tao thì cũng chọn lúc nào có đầy đủ mọi người, chỉ ngồi chơi chốc lát, ít khi ở lại ăn cơm, lấy cớ là có người này mời, người kia cần gặp vì lý do công việc! Đối với tao lúc nào ảnh cũng vẫn ân cần như xưa, nhưng không cho tao dịp tiến xa hơn.
              -     Còn mày với Kha thì sao?
              -     Cũng đại khái như vậy, nhưng trong trường hợp này tao là người tránh mặt. Tao không đang tâm dứt tình hẳn, sợ làm ảnh đau khổ, ảnh hưởng tới sự học và công việc. Chỉ mong ảnh hiểu ngầm và dần dần xa cách nhau.
              Diễm-Chi vung tay:
              -     Như vậy thì còn lâu. Mày phải cứng dắn và quyết liệt  hơn.
              -     Sao?
              -     Với anh Vũ, tìm gặp riêng ảnh. Ở nhà ảnh thì càng tốt. Khóc. Càng nhiều càng có hiệu quả. Không đàn ông nào cầm lòng được với nuớc mắt đâu.
              Thủy cúi đầu thú nhận:
              -     Tao có tới mấy lần nhưng không gặp. Hình như ảnh chỉ về nhà lúc khuya, ngủ dạy là đi làm. Tao gọi điện nhiếu lần nhưng không nói gì được nhiều. Không biết có thật không, nhưng lúc nào cũng có người chờ ở đầu giây.
              Chi thở dài:
              -     Bây giờ thế này. Tao đến xin bà già mày cho mày tới tao ngủ một đêm. Sáu giờ sáng tao chở mày đến nhà anh Vũ coi anh ấy trốn đâu. Dù sao thì cũng phải gặp riêng một lần mới biết rõ được.
              Thủy ngần ngừ:
              -     Chắc phải làm thế quá, nhưng tao vẫn ngại sao đó. Nhỡ ảnh đóng cửa không tiếp thì chắc tao chết vì ê chề.
              Chi trấn an bạn:
              -     Tao không nghĩ là anh Vũ lại tàn nhẫn như vậy. Mày đả nói vơí tao bao nhiêu lần là anh luôn luôn dịu dàng với mày, quan tâm tới cả người xa lạ. Con người như thế không thể nào nhẫn tâm, bỏ mày đứng đó mà không mở cửa?
              Thủy có vẻ tin tưởng nên chỉ cúi đầu ngồi yên. Chi vỗ lên vai bạn:
              -     Tao thú thật với mày là tao cũng không có giải pháp nào để giải quyết tình trạng của mày và Kha. Kha vẫn còn rất yêu mày, dù biết rằng mày đã yêu anh Vũ, phải không?
              Thủy gật đầu yếu ớt:
              -     Tao nghĩ vậy.
              -     Mày nói cho Kha biết hay ảnh chỉ đoán vậy?
              -     Không. Má tao nói cho ảnh biết.
              -     Trời!
              -     Má tao thương ảnh, nói cho ảnh biết để ảnh khỏi trách móc sau này. Có điều tao không hiểu là, thái độ của ảnh đổi với tao không thay đổi, lúc nào cũng cư xử như xưa, không giận hờn, không mỉa mai cay độc.
              Chi thở dài:
              -     Thật là dũng cảm, dù biết mình đã thua. Tao nghĩ là Kha sẽ thành công lớn ở đời.
              -     Tao cũng nghĩ vậy, và cũng mong như vậy. Quả tình tao rất ân hận. Nhưng anh Vũ đã làm tao mềm lòng. Tao dối lòng mình nhưng tao biết là tao đã yêu anh từ hôm chúng tao đi với nhau lên con giốc sương mù trên Đà-Lạt. Bàn tay anh ấm áp, cử chỉ anh dịu dàng, nâng đỡ tao từng bước đi. Ước gì con đường không bao giờ hết. Mày biết không, tao thường nằm mơ thấy chúng tao lạc trong rừng đầy sương mù, mà tao không sợ hãi, chỉ mong không bao giờ tìm được lối ra.
              Thủy ngừng nói, đưa tay dụi mắt:
              -     Từ hôm biết anh có chuyện tình buồn, tao càng yêu anh hơn. Anh có một quá khứ làm tao thổn thức, Kha thì không. Mày hiếu tại sao tao yêu anh rồi, phải không?
              Chi an ủi bạn:
              -     Làm gì có ‘tại sao’ khi yêu. Tao hiểu. Thôi mày đừng buồn nữa. Nằm xuống đó nghỉ chút đi.
              Chi với tay mờ CD player để trên đầu giường. Giọng ca Khánh-Ly trong bài Mưa Hồng  của TCS nghe thật não nề:

              …
              Người ngồi đó trông mưa nguồn
              Ôi yêu thương nghe đã buồn
              Ngoài kia lá như vẫn xanh
              Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng

              Nay em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
              Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
              Em đi về cầu mưa ướt áo
              Đường phượng bay mù không lối vào
              Hàng cây lá xanh gần với nhau
              …

              Thủy nằm yên đó lắng nghe, “Ôi yêu thương nghe đã buồn”, từng lời ca thấm vào da thịt làm cho Thủy muốn khóc oà.

          o0o
             
              Vũ có thói quen dậy sớm, dù là ngày nghỉ hay ngày phải đi làm. Anh thong thả tập bài quyền Tài-Chí, làm vệ sinh cá nhân, pha cho mình ly café, ngồi vào bàn đọc email và tin tức trên mạng trước khi làm việc trong ngày.
              Email của Nam từ Minesota “Ba tháng nữa là tới ngày đám cưới của tao và Emily. Mày về làm phù rể cho tao được không? Cuôc đời tình ái và sự nghiệp của mày tới đâu rồi? ”
              Vũ mỉm cười đánh máy thật nhanh “Về chứ. Sự nghiệp thì vẫn là thằng làm công. Còn cuộc đời tình ái thì ‘biết ra sau ngày sau’. Mày hỏi Emily xem có cô phù dâu nào sáng giá thì nhớ để dành cho tao. Cheers.”
              Nghe tiếng chuông Vũ ngạc nhiên nhìn đồng hồ. Mới gần bảy giờ sáng. Ai đến sớm mà không báo trước thế này nhỉ. Vũ mở cửa và sửng sốt thấy Thủy đứng đó nhìn anh rồi bật lên khóc oà. Vũ cuống quít:
              -     Kìa Thủy. Sao thế em?
              Thủy vẫn nức nở, Vũ vòng cánh tay ôm vai cô:
              -     Vào đây với anh. Nín đi nào. Có chuyện gì cho anh biết.
              Thủy không nói, chỉ ngả đầu lên vai anh nức nở, nuớc mắt nhạt nhoà. Vũ luống cuống, dìu Thủy ngồi xuống sofa, và cũng ngồi xuống cạnh cô,  cánh tay vẫn ôm vai Thủy:
              -     Em đi đâu giờ này, ba má biết không? Hay là có chuyện gì?
              Mặt Thủy cúi gầm:
              -     Ba má không biết. Em … em nhớ anh.
              Thủy lại bật lên khóc nức nở. Vũ hình như đã hiều, anh thở dài, xoa nhẹ bờ vai Thủy:
              -     Anh đây. Em nín đi cho anh hỏi chuyện.
              Thủy vẫn cúi mặt thút thít. Vũ lại dỗ dành:
              -     Em uống chút café cho tỉnh táo nhé. Để anh đi lấy cho em. Em vào phòng tắm lau mặt đi rồi ra đây với anh.
              Thủy ngửng mặt lên:
              -     Trong em xấu lắm hả?
              Vũ bật cười:
              -     Không. Lúc nào em cũng dễ thương, kể cả lúc em khóc. Nhưng anh sợ con gái khóc lắm. Cười lên cho anh coi nào.
              Thủy đứng lên:
              -     Em không khóc nữa. Nhưng anh không đuổi em về chứ?
              Vũ lắc đầu, thở ra nhè nhẹ:
              -     Không, anh không đuổi em. Không bao giờ anh đuổi em.
              Thủy nhoẻn miệng cười. Những hạt nước mắt vẫn đọng trên mi long lanh như những giọt sương. Khi Thủy trở ra, cô ngồi xuống cạnh Vũ,  nét mặt đã tươi hơn:
              -     Anh Vũ.
              Vũ đưa cho Thủy tách café sữa:
              -     Uống một chút đi đã rồi có gì nói cho anh nghe.
              Thủy đón tách café nhấp một ngụm nhỏ rồi để ngay xuống bàn:
              -     Anh Vũ, em có làm gì để anh ghét bỏ đến nỗi phải tránh mặt em?
              Giọng Thủy lại như muốn khóc. Vũ vội vàng:
              -     Thủy, nghe anh. Không, em không làm gì cho anh ghét bỏ. Anh thực lòng không muốn thế. Gia đình em là chỗ cho anh lui tới trong lúc xa nhà. Em và Kha là nguồn vui cho anh thăm viếng, chuyện trò. Anh không muốn làm cho ai buồn, nhất là em, nhưng …
              Thủy rỗi hờn :
              -     Không muốn làm cho em buồn, nhưng anh lại muốn làm em khóc.
              -     Đừng Thủy. Anh xin lỗi em, anh xin lỗi Kha. Anh đã khuấy động đời sống của các em, dù vô tình hay cố ý, anh cảm thấy rất là băn khoăn.
              Thủy cúi đầu, tiếng nói yếu ớt:
              -     Anh … anh biết là em thương anh không?
              -     Anh biết. Đó là điều anh khổ tâm. Ước gì chỉ có hai đứa chúng mình trên cõi đời này, không có Kha, không có Thu-Loan, dù rằng Loan chẳng còn sống trên thế gian này.
              -     Anh nói sao? Nếu chỉ có hai đưa chúng mình?
              Vũ buồn bã gật đầu:
              -     Em hiểu anh muốn nói gì phải không.  Anh rất khổ tâm, và đôi lúc thật buồn.
              -     Anh Vũ này.
              -     Anh nghe.
              -     Làm sao để chúng mình lại được như xưa? Để mỗi lần gặp anh em lại có thể hôn lên má anh mà không ngại ngùng.
              -     Anh sợ là không thể được.
              -     Tại sao? tại vì anh Kha.
          Vũ nặng nề gật đầu:
              -     Em biết là anh rất quí Kha.
              -     Dạ, em biết. Nhưng nếu Kha không yêu em nữa thì sao?
              Vũ lắc đầu:
              -     Trên đời này không ai yêu em hơn Kha.
              Thủy nhớ lời Chi dặn, cô nhìn thẳng vào mắt Vũ:
              -     Trên đời này cũng không có ai yêu anh hơn em. Ngay cả khi em không còn trên cõi đời này, em vẫn yêu anh.
              Nước mắt Thủy lại ứa ra.:
              -     Anh Vũ, đừng hắt hủi em.
              Cô gục mặt vào ngực Vũ, nước mắt thấm qua làn áo mỏng. Vũ thở dài vuốt tóc Thủy:
              -     Em ngoan nào. Đừng khóc nữa.
              Vũ biết mình sẽ phải làm gì. Anh nhủ thầm, thà một lần đau rồi ngày tháng cũng sẽ phôi pha. “Dans un mois, dans un an, tu ne m’aimera plus”, như là Sagan đả viết cách đây mấy chục năm trời.
              Vũ vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc Thủy:
              -     Anh sẽ không trốn tránh em nữa đâu. Em muốn tới thăm anh lúc nào cũng được, em đi một mình hay em đi với Kha. Lúc nào anh cũng vẫn coi các em như xưa. Em biết là anh có chuyện buồn, anh trốn chạy tới nơi này mong quên Thu-Loan, mong quên lỗi lầm một thời anh mắc phải. Lòng anh vẫn chưa yên. Một năm hay một tháng, anh không biết, có thể là chuyện buồn sẽ phôi pha, có lẽ lúc đó nếu anh có yêu ai thì trong lòng anh mới cảm thấy bình yên. Em hiểu cho anh nghe Thủy.
              Thủy ngửng lên nhìn anh:
              -     Anh nói sao? Em có thể gặp anh bất cứ lúc nào? Anh không còn hất hủi em nữa?
              Vũ mỉm cười:
              -     Đúng thế.  Nhưng như anh nói. Cho anh thời gian, cho Kha thời gian, biết đâu một ngày nào …
              Thủy bỗng dưng nhoẻn miệng cười:
              -     Nghĩa là em vẫn có hy vọng một ngày nào.
              Vũ cũng mỉm cười:
              -     Yes. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không ai biết được tương lai, hãy cứ  sống với tấm lòng chân thật, yêu thương cuộc đời, tránh những ưu phiền.
              -     Như vậy thì em sẽ chờ cái ngày nào đó. Em tin ở mình.
              -     Ừ, chúng mình hãy chờ đợi. Bây giờ để anh đưa em đi ăn sáng, muốn gọi Kha hay không là tùy em.
              Thủy lắc đầu:
              -     Để em nghĩ lại và nói chuyện với Kha trước đã. Đã đến lúc em và Kha cần hiểu nhau hơn.
              Vũ mỉm cười:
              -     Em không còn là cô bé nữa! Em cười lên anh coi nào.
              Thủy lại nhoẻn miệng cười:
              -     Anh Vũ này.
              -     Gì nữa nào.
              -     Hay là mình mời chị Lệ đi ăn sáng chung. Chị ấy từng trải, biết đâu chị ấy chẳng chỉ cho em một con đường?
              Vũ mỉn cười:
              -     Ử để anh gọi Lệ.
              Vũ đứng lên, hôn nhẹ lên má Thủy, cứ như xưa, ít ra là lúc này, Vũ nhủ thầm.

          o0o

              Vọng triệu tập nhân viên phòng điện toán vào phòng hội vì ông Hân và Vũ có điều muốn tuyên bố. Nhân viên có vẻ xôn xao, không biết có chuyện gì, nhưng nhìn nét mặt hí hửng của Vọng mọi người đều nghĩ là có chuyện vui.
              Vũ mở lời trước, báo tin cho mọi người biết là anh đã được tổng công ty triệu hồi vì Mỹ. Anh nghe tiếng mọi người lao xao vì ngạc nhiên, và có cả vài tiếng kêu lớn như thất vọng. Vũ nhìn mọi người, giọng anh đầm ấm nhưng không dấu được vẻ thoáng buồn:
              -     Tôi về đây đã được gần chín tháng, có cơ hội làm việc với một nhóm chuyên viên đầy đủ khả năng và nhiệt tình nên những gì được dự trù coi như đã hoàn tất, trừ một vài việc nhỏ nhưng cần thời gian. Tổng công ty đánh giá cao thành quả của chúng mình, và nghĩ rẳng các bạn bây giờ đã đủ khả năng tự gánh vác trách nhiệm, không cần đến sự giúp đỡ của chuyên viên Hoa-Kỳ nên tôi được điều động trờ về Mỹ, nhận một nhiệm vụ mới.
              Vũ tạm ngừng như để tránh xúc động trước khi tiếp lời:
              -     Như các bạn biết, trong những tháng vừa qua chúng ta đã làm việc chặt chẽ với nhau như một nhóm bạn hữu thân tình, người Mỹ gọi phong thái đó là ‘team work’. Tôi đã hân hạnh được làm bạn với những người tôi rất quí mến, Và – Vũ đột ngột chuyển sang tiếng Anh như để tránh xúc động – I’m going to miss you very much, but you should be proud of yourself … Vâng, các bạn rất đáng hãnh diện về những thành quả này. Một lần nữa tôi xin cám ơn các bạn về sự hợp tác chân thành và tình bạn mà các bạn đã dành cho tôi. Xin chúc cách bạn gặt hái được thành quả. So long!
              Vũ đưa mắt nhìn mọi người. Hình như ai cũng xúc động, vài người cúi đầu, và trong đám đông lặng câm Vũ nhìn thấy Kha đưa tay dụi mắt. Ông Hân hắng giọng trước khi cầm micro nói với mọi người:
              -     Chúng ta đều rất mang ơn ông Vũ đã đến đây dẫn dắt chúng ta trong lúc tổ chức còn phôi thai. Bây giờ chúng ta đã đủ mạnh để đứng được trên hai chân mình, và đến lúc ông Vũ phải về lại Hoa-Kỳ nhận nhiệm vụ khác, tất cả chúng ta đều sẽ cảm thấy sự thiếu vắng, nhưng chúng tôi – Hân quay sang Vũ – xin cầu chúc ông thành công trong nhiệm vụ mới sẽ được giao phó. Biết là ông từ giã chúng tôi, nhưng mối giây liên lạc vẫn còn đó. Phòng điện toán này vẫn trực thuộc kỹ thuật của CIO bên tổng công ty. Chúng mình vẫn còn nhiều gặp gỡ, làm việc chung cho cùng một tập thể. Một lần nữa xin cám ơn ông về sự giúp đõ của ông những ngày vừa qua.
              Vũ gật đầu như đáp nhận. Hân lại quay về phía nhân viên ngồi dưới:
              -     Theo lời đề nghị của ông Vũ và đã được sự phê chuẩn của tổng công ty tôi xin thông báo là ông Vọng được chính thức đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng điện toán ngay sau khi ông Vủ trở về Hoa-Kỳ.
              Hân và Vũ bắt tay chúc mừng Vọng, Vũ giơ cao tay vẫy chào mọi người và theo Hân ra khỏi phòng hội, để Vọng và nhân viên tiếp tục hội thảo.
              Vũ trở về phòng ngồi trầm tư. Suốt đêm qua Vũ hầu như không ngũ, cố gắng thuyết phục Martin cho anh trở về Hoa-Kỳ sớm hơn hạn định, và chấp thuận cho Vọng thay mình. Martin ngần ngừ nhưng Vũ đã dùng đến lý do cá nhân, và ngỏ ý xin thôi việc, nên Martin đành phải nghe lời. Từ 10 ngàn dậm xa, tiếng Martin văng vẳng:
              -     Vũ, anh không cần phải xin nghỉ việc luôn. tổng công ty lúc nào cũng cần những người như anh. Tôi chỉ mới biết anh chừng một năm nay nhưng tôi đã không chọn lầm người. Thôi được, anh thu xếp ở bên đó rồi về đây, sẽ có việc cho anh làm. Tôi sẽ gửi email xác nhận những gì chúng ta vừa bàn cãi, và thông báo cho ông Hân biết quyết định của tôi.
              Vũ cám ơn Martin, và dù đã quyết định, suốt đêm đó Vũ không sao ngủ được, lòng mênh mang buồn. Vũ nghĩ tới Kha, tới Thủy, và cả tới Lệ, không biết là quyết định của mình đúng hay sai.
              Buổi sáng Vũ gặp Hân, ông ta ngạc nhiên:
              -     Thế này là thế nào? Tại sao họ gọi ông về. Tôi phải kiếu nại việc này, và nhờ ông Parker can thiệp.
              Vũ vội vã phân trần:
              -     Xin ông đừng quan tâm. Thực ra là tôi xin về sớm vì có việc riêng và vai trò của tôi không còn cần thiết như lúc ban đầu.
              Hân ngơ ngác:
              -     Việc riêng? - Chợt Hân cười cười – Liên quan tới bà Lệ hả? Hay là cô nào?
              -     Không. - Vũ thoái thác. – Ông bà cụ tôi muốn tôi về ở gần. Mẹ tôi không mấy hài lòng vì tôi ở quá xa.
              Vũ nói liền sang việc khác để Hân không còn cơ hội tò mò:
              -     Ông cho gọi anh Vọng lên đây. Tôi có việc muốn nhờ.
              Hân bấm số gọi, và Vọng tới liền như thể đang đứng bên ngoài:
              -     Anh gọi?
              -     Ừ, ông ngồi đó đi. Ông Vũ có điều muốn nói.
              Vũ đưa tay bắt tay Vọng:
              -     Chúc mừng ông, CIO đã chấp thuận trên nguyên tắc để ông trở thành trưởng phòng điện toán khi tôi về Mỹ.
              Vọng hoan hỉ ra mặt
              -     Thế ạ, cám ơn ông Vũ đã đề bạt, và xin ông chuyển lời cám ơn của tôi tới ông Martin dùm.
          Vũ gật đầu:
              -     Tôi phải về Mỹ liền sau khi dàn xếp xong vài việc cá nhân. Có vài việc tôi cần nhờ ông. Thứ nhất liên quan đến công vụ, tôi tin là ông có đủ khả năng quản trị, còn về kỹ thuật thì thực ra ở địa vị trưởng phòng ông cũng không cần quan tâm lắm, ông sẽ không có vấn đề gì nan giải. Tuy nhiên ông cần trau dồi Anh ngữ. Thỉnh thoảng các trưởng phòng điện toán từ khắp nơi về họp tại một địa điểm được CIO chọn lựa, báo cáo công việc đang tiến hành và trình bày kế hoạch tương lai. Năm ngoái họ họp ở bên Mexico, năm tới có thể là ở Austria, nước Áo, ông sẽ được mời.
          Vọng có vẻ bất an, dạ dạ luôn mồm. Vũ trấn an:
              -     Hãy còn nhiều thì giờ cho ông chuẩn bị, đừng ngại. Còn đây là việc cá nhân tôi nhờ ông. Ông biết Kha chứ gì?
              Vọng mau mắn:
              -     Dạ, lẽ dĩ nhiên tôi biết.
              -     Kha là người có khả năng. Năm tới Kha tốt nghiệp, ông cho Kha vào ngạch dùm tôi.
              -     Ồ tưởng việc gì. Điều đó là lẽ dĩ nhiên. Tôi cũng rất quí cậu ấy vì cậu ấy có khả năng và chăm chỉ.
              -     Kha cũng rất khẳng khái. Tôi có cái xe gắn máy muốn tặng cho cậu ấy nhưng tôi biết là Kha sẽ cương quyết chối từ. Ông giúp tôi, mang xe đó về nhà ông. Sau khi tôi về Mỹ, ông giao xe đó cho Kha, như thế Kha không còn cách chối từ. Ông làm được chứ?
              -     Việc đó quá dễ. Ông cứ để tôi lo. Ông tốt với Kha quá.
              Vũ thờ dài:
              -     Kha là người tốt. Anh ấy giúp tôi trong lúc tôi gặp nạn. Một chút quà không đủ để đền ơn. Tôi cũng ân hận là đã khuấy động đời sống của Kha nên cố giúp Kha.

              Vọng có vẻ ngơ ngác nhưng Vũ cũng không giải thích thêm. Dù đã dàn xếp mọi việc cho Kha, Vũ vẫn thấy ân hận. Giá không có mình, giá mình không tới đây thì  Thủy và Kha vẫn yêu thương lẫn nhau. Mình vô tình làm tan vỡ một mối tình thơ mộng.
              Vũ nghĩ đến câu ‘xa mặt cách lòng’ nên quyết định trở về Mỷ sớm hơn hạn định, mong là Thủy sẽ quên. Anh thương yêu các em, và không muốn các em chia lià.

              Kha tới tìmVũ ngay sau buổi họp. Mắt Kha đỏ hoe:
              -     Anh Vũ, anh đừng đi.
              Vũ cố gắng dịu dàng:
              -     Anh được tổng công ty gọi về sớm vì những tiến triển tốt đẹp ở đây. Em nên mừng cho anh.
              Kha như muốn khóc:
              -     Anh đừng dối em. Anh đã lo cho em quá nhiều cho một cái ơn quá nhỏ nhoi. Bây giờ anh lại muốn hy sinh cho em. Em biết là anh xin về vì muốn Thủy quên anh. Nhưng có lẽ đó là điều không cần thiết. Em vẫn tranh đấu cho tình yêu của mình, anh không cần phải hy sinh cho em.
              Vủ cười buồn:
              -     Em đừng nghĩ là anh hy sinh. Anh có gì mất mát đâu.
              -     Anh Vũ, anh đừng dối lòng!
              Vũ thoáng buồn ngẩn ngơ:
              -     Muộn rồi em ạ. Bây giờ anh có muốn ở lại cũng không được. Em nghe anh, lo cho Thủy … dùm anh. Lúc nào anh cũng thương yêu các em.
              Kha ứa nước mắt:
              -     Chúng em có bao giờ gặp lại anh không? Anh đừng quên chúng em.  Chúng em lúc nào cũng nhớ anh.
              -     Anh đâu có biến mất trên cái cỏi đời này. Anh sẽ trở lại thăm các em, và rất mong được dự đám cưới của các em. Các em cũng có thể liên lạc với anh bằng email. Mai mốt em có dịp qua Mỹ du-hành quan sát, anh sẽ đón em về nhà. Chúng mình lúc nào cũng là anh em.
              -     Anh …
              Giọng Kha nghẹn ngào. Vũ ôm vai Kha:
              -     Vui lên em. Em đừng cho Thủy biết tin vội. Anh … xin phép em được gặp riêng Thủy một lúc  tối nay. Dù sao thì anh cũng đã phụ lòng Thủy, anh muốn là người báo tin thay vì để Thủy nghe qua người khác.
              -     Dạ. Anh cứ đưa Thủy đi chơi tối nay. Cũng như em, em biết là Thủy sẽ buồn lắm. Thôi, em chào anh.
              Vũ khẽ gật đầu, bóp nhẹ vai Kha. Còn lại một mình Vũ trong phòng, Vũ đóng cửa nhấc điện thoại bấm số của văn phòng Lệ. Anh biết Lệ cũng sẽ khóc, và anh cũng sẽ buồn. Dễ gì có bạn tâm giao, phải không em.
              Chuông reo, không có người trả lời. Vũ buông máy nhìn ra. Anh không cần gọi nữa. Lệ đã đứng đó, nước mắt lưng tròng. Có lẽ là ông Hân đã báo tin!

          Còn tiếp …

          Tháng Chín –
          2007
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2007 08:51:51 bởi NgụyXưa >
          #5
            NgụyXưa 14.09.2007 01:51:01 (permalink)
            Nguồn: http://vinasoft.com
             
            Con Đường Nào Em Đi
             
            Chương Kết
             
                  Diễm-Chi nhìn thấy Kha dừng xe đứng đợi dưới tàng cây. Kha không nhìn quanh như thể là đã hẹn với ai ở chỗ nhất định đó nên vẫn ngồi yên trên xe cúi đầu, không thấy Chi đi ngang. Chi gọi lớn:
                  -     Anh Kha!
                  Kha giật mình nhìn lên, luống cuống:
                  -     Ồ Chi.
                  -     Anh chờ Thủy hả. Hôm nay không thấy Thủy tới lớp.
                  Kha ậm ờ trong miệng, không trả lời. Chi thoảng buồn:
                  -     Hay là nó đau. Anh tới nhà coi xem sao.
                  Kha trả lời mơ hồ:
                  -     Tuần rồi tôi có ghé thăm, thấy Thủy vẫn bình thường.
                  Diễm-Chi cau có:
                  -     Tôi nói hôm nay chứ tuần trước ăn thua gì. Hay là anh và tôi tới nhà thăm Thủy bây giờ, được không?
                  Kha có vẻ bối rối:
                  -     Tôi bận chút công việc. Chi tới trước. Có gì tối tôi sẽ tới.
                  Diễm-Chi ngạc nhiên:
                  -     Chứ không phải là ‘ông’ đợi Thủy ở đây sao?
                  -     Tôi … tôi …
                  Tiếng Huỳnh-Mai nhỏ nhẹ từ sau lưng Diễm-Chi:
                  -     Anh Kha chờ Mai. Mai có việc tới bưu điện nên nhờ anh Kha đưa đi dùm.
                  Diễm Chi quay lại thoáng ngạc nhiên nhưng rồi như hiểu ra:
                  -     À ra thế. Xin lỗi nhé. Hừm …
                  Diễm Chi bỏ đi, không thèm chào giã từ. Huỳnh Mai buồn bã cúi đầu. Em hiểu là thế nào rồi bạn bè em cũng sẽ biết, họ sẽ mỉa mai, chê cười, tưởng như là em chiếm đoạt tình yêu của bạn, Nhưng Diễm Chi ơi, bạn biết là Thủy đã lơ là với anh Kha rồi mà, mình có lỗi gì đâu.
                  Kha nhìn Mai dịu dàng:
                  -     Em đừng để tâm. Diễm Chi thương Thủy nên nhiều lúc hơi quá đáng. Khi biết anh Vũ bỏ về Mỹ, Diễm Chi đã vội vàng kết tội anh ấy là đồ này đồ nọ khiến anh phải quát lên Chi mới chịu im. Bây giờ biết là anh không còn theo đưổi Thủy nữa nên Chi giận lây cả em. Em lên xe đi, đừng nghĩ ngợi xa xôi nghe Mai.
                  Huỳnh Mai leo lên yên xe, nép đầu vào lưng Kha như tìm sự che chở. Kha thở dài, em hiền dịu quá nên lúc nào cũng mặc cảm. Xin lỗi em, anh đã đến với em vì một mục đích riêng tư, nhưng anh rất mến em, và rồi thời gian mang đi những buồn phiền, biết đâu là anh sẽ chẳng yêu em, và có thể còn yêu em hơn là anh đã yêu người cũ.
                  Kha ân cần:
                  -     Anh đưa em đi ăn trua rồi anh sẽ đưa em về. Đừng buồn nữa em.
                  Mai chỉ dụi nhẹ đầu vào lưng Kha không trả lời. Sài-Gòn không có mùa xuân, Kha rồ ga phóng nhanh chiếc xe do Vũ để lại, cho gió thổi bay đi bớt ưu phiền.
             
            o0o
             
                  Lâu rồi Thủy không còn khóc nữa nhưng cũng từ lâu lắm Thủy ít còn nói cười, từ ngày Vũ về Mỹ, để lại cho Thủy bao nhiêu là xót xa vì tình yêu dang dở. Thỉnh thoảng Thủy vẫn nhận được email của Vũ, vẫn dịu dàng thăm hỏi như người anh xa nhà viết về cho gia đình. Thủy vừa mong thư, vừa buồn tủi, nên nhiều lúc chẳng trả lời. Quả tình Thủy rất yêu Vũ nhưng cũng không tránh khỏi giận hờn, nhất là mỗi lần gặp Diễm-Chi, nghe Chi kết tội Vũ là ‘quân tử Tàu’, là … hèn bỏ trốn. Diễm Chi còn dùng những lời cay độc hơn, chỉ khi nào Thủy quắc mắt, hoặc khóc oà, Diễm Chi mới ngồi yên, vòng tay ôm vai bạn, chia xẻ nỗi buồn.
                  Bà Tuân là người đau khổ nhất. Nhìn Thủy héo hon lòng bà xót xa, và thấy Kha hầu như không còn lai vãng bà thở dài tiếc nuối. Bà không giận Vũ vì biết Vũ lúc nào cũng cư xử bằng tấm chân tình nhưng bà ước gì giá Vũ đừng bao giờ xuất hiện cho gia đình bà vẫn hạnh phúc như xưa. Chỉ có ông Tuân là vẫn bình chân như vại, ông coi đó là ‘chuyện nhỏ’, con nít yêu đương, con nít giận hờn, có gì mà bà lo cuống quít. Thì con Thủy nó buồn, nhưng rồi nó cũng sẽ nguôi ngoai, mới có vài tháng chứ mấy, nó còn trẻ, còn như con nít, trước sau gì rồi đâu cũng sẽ vào đấy. Ông lạc quan, và đôi khi còn trêu chọc bà về vụ làm mai cho Vũ với Thoa nhưng không thành!
                  Bà Tuân vẫn không yên tâm, nhất là thấy Thủy bỏ học thường như sáng nay, nằm vùi trong phòng. Bà nhè nhẹ đưa tay sờ trán Thủy xem Thủy có đau ốm gì không, chỉ khi thấy nhiệt độ bình thường bà mới nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường:
                  -     Con không dậy đi học sao Thủy?
                  Thủy úp mặt xuống gối:
                  -     Con thấy nản quá má. Hôm nay má để con nghỉ đi.
            Bà Tuân thở dài:
                  -     Con bỏ học hoài như vậy ba con biết ba con buồn lắm. Rồi thằng Vũ nữa, thư nào má cũng thấy nó nhắc con ráng học. Con không nghe lời nó chừng nó biết nó buồn. Mà má nghe con nói là con thương nó, không bao giờ muốn làm nó buồn nữa mà.
                  Thủy bật khóc:
                  -     Con đâu muốn làm ảnh buồn, nhưng ảnh có bao giờ biết là con khóc hoài vì anh không?
                  Bà Tuân cuống quít:
                  -     Lại khóc nữa rồi. Con không nghe lời má, má cũng buồn thúi ruột nè con.
                  Thủy vẫn thút thít khóc, bà Tuân như đành cam chịu:
                  -     Thôi con ngủ thêm chút nữa đi vậy. Chừng trưa má lên đánh thức con dậy ăn cơm.
             
                  Diễm-Chi tới khi Thủy vửa trở dậy, nhìn giáng điệu giận dữ của Chi Thủy ngạc nhiên:
                  -     Mày sao vậy? Bộ có chuyện gì với thày Minh hả?
                  Diễm Chi cao giọng:
                  -     Thày Minh mà làm gì. Tao nắm đầu êm ru. Tức là tức con Mai với ‘ông’ Kha nhà mày. Hai đứá chúng nó bồ với nhau rồi mày biết không?
                  Thủy hơi ngạc nhiên:
                  -     Không, tao không biết. – Cô nhẹ thở dài – nhưng vậy mà hay. Lỗi là lỗi tại tao chứ đâu phải tại anh Kha và Mai.
                  -     Ai mà không biết vậy. Nhưng mà mới đó thôi. Đàn ông gì mà … Còn con Mai nữa, bộ hết người rồi sao mà phải yêu người yêu cũ của bạn, không để cho người ta có cơ hội trở về với nhau.
                  Thủy lắc đầu thở dài:
                  -     Mày sao khó quá à. Mày biết là tao không thể nào trở về với anh Kha mà. Tao vẫn còn thương anh Vũ. Hổng biết bây giờ ảnh sao? Có ai chưa?
                  Diễm-Chi bùi ngùi:
                  -     Mày vẫn được email của ảnh mà.
                  -     Ừ, nhưng không bao giờ anh nói chuyện tình cảm. Chỉ khuyên tao gắng học, mong tao và Kha hạnh phúc. Nhiều lúc tao tức muốn chết, mày biết không?
                  -     Tao hiểu. Tao cũng tức nữa, nhưng nhiều lúc nghĩ lại cũng tội ảnh. Tao vẫn thắc mắc không biết ảnh có bao giờ thương mày không. Chẳng lẽ tao đoán sai!
                  Thủy buồn bả:
                  -     Tao không biết, nhưng …
                  -     Nhưng sao …
                  Thủy e dè:
                  -     Chị Lệ nói là ảnh rất thương tao. Kha cũng có lần nói là ‘anh Vũ hy sinh’!
                  Diễm-Chi kêu lên:
                  -     Thế là thế nào. Rắc rối quá. Mà mày tin được bà Lệ không? Bả là bồ anh Vũ, đúng không?
                  Thủy lắc đầu:
                  -     Tao cũng không biết nữa. Hai người có một tình bạn hơi khác thường, nhưng chắc không phải là người yêu của nhau. Hơn thế nữa chị Lệ sắp lấy chồng, bỏ xứ qua Anh quốc.
                  -     Ủa, thiệt hả?
                  Thủy gật đầu:
                  -     Tháng trước tao có gặp chỉ. Chỉ nói là đã chán cái nghề môi giới, chẳng khác gì tú bà. Ông chồng tương lai của chị là nhân viên tòa đại sứ Anh, đến nhờ chị làm mai mối nhưng mê luôn bà mai. Anh Vũ về Mỹ, chị Lệ chán đời nên nhận lời lấy ông Harry.
                  Diễm Chi cườI buồn:
                  -     Mỗi người đàn bà đẹp lấy chồng xa xứ là lại có dăm ba vị đàn ông buồn! Mà sao bà Lệ biết là anh Vũ thương mày?
                  -     Tao có hỏi. Chị ấy chỉ cười, nói là cứ tin vào kinh nghiệm và trực giác của chị ấy đi. Tao nghe vậy thì biết vậy. Còn anh Vũ vẫn đi biền biệt, và tao vẫn buồn. Nhưng thôi, để tao hỏi, chuyện của mày tới đâu rồi? Nhiều lúc tao lo cho mày quá đi.
                  -     Đừng. Tao biết lo thân mà. Minh hứa giải quyết chuyện gia đình rồi sẽ bàn tính chuyện tương lai với tao.
                  -     Lại thêm một sự đổ vỡ.
                  -     Đời mà mày. Mày coi ông bà già tao đó, cũng ngoại tình, cũng li dị, vợ nọ con kia. Tiền bạc rủng rỉnh nên vẫn hạnh phúc như thuờng. Thôi tao về nhé, từ mai tao sẽ đến chở mày đi học, không cho mày nằm nhà gậm nhấm nỗi buồn nữa. OK?
             
                  Diễm Chi về rồi Thủy vẫn ngồi im lìm ở sofa một lúc sau mới chập chạp lên lầu, ngồi trước máy vi tính gửi thư cho Vũ “Bây giờ thì Kha cũng đã bỏ em. Em biết là lỗi em, nhưng sao em cô đơn quá anh Vũ ơi…” Ấn nút ‘SEND’ rồi nhưng Thủy vẫn thẫn thờ, một giọt nước mắt lại ưá ra, lăn trên gò má mịn màng.
             
            o0o
                 
                  Từ ngày trở về Mỹ nhiều lúc Vũ rơi vào trạng thái ngẩn ngơ. Nhiều đêm Vũ lang thang, ngồi uống rượu trong bar một mình, cuối tuần phóng xe trên xa lộ mà cũng chẳng biết mình có ý định đi đâu. Vũ vùi đầu vào công việc nhưng vẫn thấy cuộc đời trống rỗng, chán chường.
                  Hôm lên Minesota dự đám cưới của Nam về, Vũ thấy buồn hơn. Emily giới thiệu cô bạn phù dâu thế nhưng Vũ không nhớ nổi tên. Nam là người ngạc nhiên nhất, nói với Vũ là tao không hiểu được mày. Từ một thằng play boy, lức nào cũng vui vẻ yêu đời biến thành một thằng chán đời, sống vất vưởng như hồn ma, bộ mày thất tình hả? Vũ cười buồn, có lẽ thế đấy mày ạ. Bây giờ thì tao biết là tao nhớ thương ai, và từ bên kia bờ đại dương tao biết là người ấy cũng nhớ thương tao, thế nhưng có những ngang trái khiến cho chọn lựa nào cũng mang đến buồn phiền. Nhưng tao sống với lý tưởng của mình, tao yêu thương Thủy nhưng tao cũng quí mến Kha, tao muốn họ có hạnh phúc, không muốn là người làm tan vỡ một mối tình, thế nhưng mày biết không, ba người, chẳng có người nào hạnh phúc cả, it’s big mess, you know?
                  Có những lá thư của Thủy làm Vũ mủi lòng nhưng Vũ nghiến răng làm như không hiểu, cố gắng đóng cho trọn vai trò ông anh ở miền xa. Nhưng email mới nhất của Thủy làm Vũ bàng hoàng “Bây giờ thì Kha cũng đã bỏ em. Em biết là lỗi em, nhưng sao em cô đơn quá anh Vũ ơi…” Như vậy thì sự hy sinh của mình vô ích sao? Anh muốn em và Kha hạnh phúc nên anh bỏ đi, có lẽ mình đã làm một việc sai lầm, thật là tội nghiệp cho Thủy. Vũ không trả lời thư Thủy nhưng vội vàng viết vài chữ cho Kha: “Kha, có thật là em không còn yêu thương Thủy nữa hay sao? Anh rất quan tâm”.
             
            o0o
             
                  Kha đọc email của Vũ, thở dài thật buồn, nhưng Kha biết là mình phải làm gì. Mình đã đi được nửa đoạn đường, vờ như không còn yêu thương Thủy nữa mà lòng đau như dao cắt, thế nhưng thà một mình mình mang nặng nỗi buồn còn hơn là cả bốn người. Hơn thế nữa Mai cũng là cô gái đáng thương, yêu mình nhưng câm nín, vì mặc cảm nghèo nàn. Mình đến với Mai để cho anh Vũ thấy là mình không còn là trở ngại cho anh và Thủy yêu nhau, và cho Mai một chút ấm áp của cuộc đời.  Mong là anh Vũ và Thủy sẽ hạnh phúc. Để mình viết thư cho anh xem sao.
             
                  “Anh Vũ,
                  Em cũng đã muốn nói với anh chuyện này từ lâu, nhưng vẫn ngại ngùng. Em biết tại sao anh bỏ về Mỹ sớm, em biết là anh muốn Thủy và em trở lại yêu nhau như ngày chưa gặp anh, và em đã cố gắng, nhưng đành làm ‘người tình thua’. Em không bao giờ giận hờn Thủy, riêng đối với anh, lúc nào em cũng một lòng kính trọng, và mang ơn. Nhưng như anh thường nói, ở đời có trăm chuyện thì tới 99 chuyện không được hài lòng, Thủy không còn yêu em nữa nên em buồn. Huỳnh-Mai đến với em, mang cho em niềm an ủi, và thưa anh, chúng em đã yêu nhau, và có ý định đi với nhau cho hết cuộc đời.
                  Gia đình em và gia đình Mai ‘môn đăng hộ đối’, nghĩa là chúng em nghèo như nhau nên dễ thông cảm. Tình yêu đến muộn nhưng sẽ vững bền. Em và Thủy gặp nhau trong lúc Thủy còn rất thơ ngây nên tình yêu không được bền chặt, thôi thì cứ coi như là số phận.
                  Anh đã cho em nhiều nhưng em muốn xin anh thêm một việc nữa. Xin anh nghĩ lại những gì anh đang làm, đừng mắc phải cùng một lỗi lầm lần thứ hai. Thủy bây giờ đã trưởng thành, đã chín chắn, và cũng yêu anh tha thiết như chị Thu-Loan đã từng yêu anh, Thủy cũng đang héo hon, ngơ ngác buồn từ ngày anh đi. Xe cộ ở Sài-Gòn chạy ra sao thì anh đã hiểu, không chú tâm lái xe trên đường như Thủy lúc này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chỉ có anh mới có thể mang lại cho Thủy đời sống bình thường. Em biết là anh yêu thương Thủy cũng như là em đã từng yêu thương Thủy ngày xưa.
                  Em coi như ‘yên phận’. Tháng Sáu này em ra trường, và sẽ làm đám hỏi với Huỳnh-Mai. Muà xuân sang năm chúng em sẽ làm đám cưới. Chúng em rất mong anh và Thủy tới chung vui. Xin anh coi em và Mai như những đứa em trong gia đình, cho anh thương yêu và dùi dắt trên đời.
                 
                  Anh Vũ,
                  Em gặp anh như một sự tình cờ, hoàn cảnh đã mang đến chúng mình những ngọt ngào, và những chua cay, nhưng không bao giờ em hối hận hay tiếc nuối. Nếu có cơ hội gặp được những người như anh, không sẽ bao giờ em giờ chối từ. Em nghĩ là anh hiểu được lòng em.
                  Rất mong tin anh. Cho chúng em được đón anh ở phi trường. Chúng em sẽ khóc, nhưng mà đó sẽ là những giọt lệ của mừng vui.
                  Em của anh,
                 
                  Kha.”
                 
            o0o
             
                  Cũng cái bàn đó bên bờ dòng sông ngày trước Thủy ngồi lặng nhắm nhìn Vũ trong bóng tối nhạt nhoà. Vẫn nụ cuời khoan dung, nét môi tươi, và ánh mắt ân tình mà em tưởng là không bao giờ em còn gặp lại. Anh biết không, chưa bao giờ em khóc nhiều như thế khi anh gọi em từ bên kia Thái Bình Dương nói với em là anh yêu em, và anh sẽ về với em. Má hốt hoảng, tưởng là em có gì đau khổ nhưng khi biết là anh sẽ về má cũng ứa nước mắt, quên bao nỗi nhọc nhằn vì lo lắng cho em những ngày qua. Anh cứ cho đó là sự tình cờ chúng mình gặp nhau, nhưng bây giờ thì em tin là số mạng. Thượng đế nào nỡ lòng phụ những người tốt như anh.
                  Vũ cũng ngồi yên nhìn Thủy. Em gày hơn xưa nhưng cũng đẹp hơn xưa, đôi mắt em đắm đuối chứ không còn trẻ thơ, đôi mắt sẽ trói buộc anh suốt một đời. Vũ nắm nhẹ tay Thủy:
            -        Em biết không, Jennifer nói anh ‘mau lên’, cả nhà đang chờ.
                  Mặt Thủy nóng bừng:
                  -     Anh biết mà. Em đâu muốn xa anh lâu.
                  -     Mai anh về lại bên đó lo giấy tờ cho em. Không được buồn nhé.
                  -     Dạ. Em không buồn, nhưng chắc là em sẽ khóc vì nhớ anh.
                  -     Vài tháng thôi, chúng mình sẽ gặp lại nhau, và sẽ không bao giờ xa nhau nữa.
                  -     Anh …
                  -     Sao em?
                  -     Người ta nói “Nhớ như chưa từng bao giờ nhớ”. Bây giờ em đã hiểu.
            Vũ đưa tay đỡ Thủy đứng dậy. Anh hôn nhẹ lên môi Thủy:
                  -     Anh sẽ gọi cho em hàng ngày.  Để anh đưa em về. Chúng mình hãy còn đêm nay.
             
                  Hai người dựa vào nhau đi ra chỗ để xe. Đèn đường chiếu hai chiếc bóng dài quấn quít. Thủy ngước mặt nhìn trời sao. Sao đêm nhấp nháy như muốn hỏi thầm, Thủy nheo mắt, sao ơi, đêm nay đừng ngủ, để Thủy kể chuyện tình của Thủy cho sao nghe.
             
            H Ế T
             
            Trần Quang Thiệu
            Tháng Chín - 2007
             
            #6
              Ct.Ly 14.09.2007 16:28:36 (permalink)
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9