Tặng PhôiPha - Vinh
Còn đây trong giấc mơ yêu
Còn đây em hỡi những chiều bên nhau
Còn đây trong mối duyên đầu
Hai ta thề ước chung sầu chia vui.
Còn đây giây phút ngậm ngùi
Mà anh hoài cố chôn vùi em ơi
Mình anh đứng lặng giữa đời
Nhớ ngày xưa bỗng lệ rơi nhạt nhoà.
Niềm vui chỉ thoáng trôi qua
Nỗi sầu còn lại vỡ oà tim anh
Đất trời thì vẫn an lành
Tình đôi ta bỗng hoá thành hư không.
Bốn mùa xuân hạ thu đông
Bốn mùa em chẳng ngóng trông đợi chờ
Riêng anh ôm mãi giấc mơ
Để rồi lặng lẽ bơ vơ giữa đời.
Em nằm với gió mây trời
Chỉ mình anh đứng bên đời quạnh hiu
Em nằm giữa những lời yêu
Mình anh ngồi với mây chiều lang thang.
Em ôm cả giấc mộng vàng
Để ta với những dở dang cuộc đời
Em cùng mây gió dạo chơi
Để cho ta mãi muôn đời nhớ thương.
Em về với cỏi vô thường
Còn ta ở lại đoạn trường nỗi đau
Em giờ nằm dưới mộ sâu
Mình ta thương nhớ ưu sầu mà thôi.
Nụ cười em … vẫn trên môi
Nụ cười ta … đã xa rồi … Em ơi!!!
Nụ cười em … vẫn rạng ngời
Nụ cười ta … đã nữa đời … theo em
HoaBangTuyet