Thóang Đắng Dân Gian
Ngậm Ngùi Tam tòng bỏ chợ Tứ đức trôi sông Cám cảnh đời thường thôi đà lẻ bóng Ngậm ngùi nhân ảnh đành phải côi cô Nhậu nhẹt - tu thân Cờ bạc - tề gia Hối lộ - bình thiên hạ Ngu ngơ giữa cỏi thực nên mang tiếng đồ điên Lạc lỏng nơi bến mơ thành ra người ngu dại Vác mảnh trăng gầy long đong đây đó "Ngồi hè" Mang túi thơ còm lận đận nẻo đời " Đứng phố " Khi vu vơ đầu non Lúc bàng hòang cuối bải Đêm gối đầu lên phảng phất hương sen ngẩm nghỉ đời nặng nợ Ngày xỏ chân vào bồng bềnh mây gió hững hờ kiếp nhân sinh Thu quá giang theo lá rụng mơ vàng tà áo Tỳ kheo Đông gửi hồn cùng gió bấc mộng se bờ vai Lão trượng Cũng có khi giật mình nghe tiếng chuông ngân, ngơ ngẩn cỏi bình yên Rồi đôi lúc thản nhiên đọc trang kinh củ, tự tại chốn vô ưu Giữa phù vân mộng mị gom góp đôi dòng thơ lạc Trong cỏi trần giả tạm nhặt nhạnh chút nghĩa tương giao Đào huyệt giữa đồng trăng Cắm bia nhành cỏ dại Xin kết cuộc trăm năm Cùng hoang sơ vạn đại. Quãng Nhẫn
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: