NỖI NIỀM - Thơ: Nguyễn Thành Dũng
MỘT...
Trao cho em một nụ cười
Bâng khuâng nghe chợt hồn tôi dâng buồn…
Ngày nào hò hẹn... chung đường
Trong mơ vẫn gặp người thương đi về
Thuyền tình tôi cập bến mê
Lời em theo gió, tôi về trắng tay!
Đêm buồn khuyết mảnh trăng gầy
Tôi buồn khuyết những tháng ngày không em
Thu buông lá rụng bên thềm
Nghe như nỗi nhớ gọi tên bồi hồi...
Bây giờ xa cách hai nơi
Còn chăng dư vị một thời hương xưa…?
Bâng khuâng nghe gió chuyển mùa
Từ trong ký ức cơn mưa lặng thầm...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2012 22:17:16 bởi diên vỹ >
KHÔNG ĐỀ
Xạc xào chi thế gió ơi
Ta buồn mà gió đùa vui vô tình
Em đi khép lại bình minh
Ta về gặp lại bóng mình hoàng hôn
Thơ ta như xác không hồn
Tìm đến cội nguồn mới biết tại em!
Thả hồn theo gió vào đêm
Ta về tìm lại êm đềm dấu xưa...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2012 17:52:27 bởi diên vỹ >
KHÔNG ĐỀ
Xạc xào chi thế gió ơi
Ta buồn mà gió đùa vui vô tình
Em đi khép lại bình minh
Ta về gặp lại bóng mình hoàng hôn
Thơ ta như xác không hồn
Tìm đến cội nguồn mới biết tại em!
Thả hồn theo gió vào đêm
Ta về tìm lại êm đềm dấu xưa...
GIÓ VẪN VÔ TÌNH
Xưa nay gió vẫn vô tình
Măc ai buồn tủi một mình mặc ai
Gió theo mây trắng dông dài
Đùa vui trên khắp muôn loài hoa tươi...
Trách chi gió hỡi người ơi
Có duyên_ không phận_Mấy đời đợi nhau
Thôi thì đành để mùa sau
Gió phiêu diêu mãi sẽ mau quay về
* chúc Thành Dũng vui và có nhiều thơ rất lãng mạn nha
Hà Nội bây giờ chắc đã vào đông,những cớn gió lạnh chắc đã tràn về...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2012 17:23:31 bởi thaianh49 >
quote:
Trích đoạn: bietaiaibiet
quote:
Trích đoạn: ThanhThanhKhiet
Gửi người em yêu
Xin anh hãy để em mơ
Cho mùa xuân đến lời thơ dâng trào
Lòng em như nụ hoa đào
Mùa vui chẳng đậu quả nào tặng anh
Cánh hồng - đẹp – quá mỏng manh
Một cơn gió lộng gẫy cành thiên hương
Trời cho một chút tơ vương
Tình này nguyện đứng bến Tương suốt đơì
Thanh Thanh Khiết
5.11.2012
Chào đồng hương!
Bữa nay rảnh rối, anh ghé thăm và tặng em một bài anh mới viết đây nè!
Chúc Thanh Thanh Khiết luôn vui, khỏe và hạnh phúc! nhưng đừng như bài thơ: "Gửi người em yêu" này của em nhé! (vì nó tuy có hay nhưng nghe buồn lắm đấy!hi!hi!)
Thân mến!
MỘT...
Trao cho em một nụ cười
Chạnh lòng nghe chợt hồn tôi dâng buồn…
Ngày nào... hò hẹn... chung đường
Trong mơ vẫn gặp người thương đi về
Thuyền tình tôi cập bến mê
Lời em theo gió, tôi về trắng tay!
Đêm buồn khuyết mảnh trăng gầy
Tôi buồn khuyết những tháng ngày không em
Thu buông lá rụng bên thềm
Nghe như nỗi nhớ gọi tên bồi hồi...
Bây giờ xa cách hai nơi
Còn chăng dư vị một thời hương xưa…?
Bâng khuâng nghe gió chuyển mùa
Từ trong ký ức cơn mưa lặng thầm...
Đồng hương ơi TTK Lấy bài này giao lưu với anh nè dở đừng chê nhé
Giọt buồn
Giọt buồn chia nửa cho em
Mong anh nhẹ bớt nỗi niềm trong tâm
Cuộc đời được mấy tri âm
Cơn đau phong kín khôn cầm sao đây
Hai cành ghép lại một cây
Nơi nào lá rụng cũng đầy xót thương
Lòng tằm đã trót để vương
Sợi tơ nào kể đỏ - hường …hay trong
Khi trao nhau chữ tương đồng
Thì xin mãi giữ tình nồng màu duyên
Vẹn câu ước hẹn thề nguyền
Buồn vui đâu phải chuyện riêng nữa nào
Thanh Thanh Khiết
15.11.2012
NỖI BUỒN THI VỊ
Tôi ngày ấy yêu em hơn tất cả
Tôi đã yêu đến quên mất chính mình
Rất có thể chưa bao giờ em biết
Tôi yêu em như yêu một đức tin!
Em ngày ấy ngây thơ, hồn nhiên lắm!
Và đáng yêu ngay cả lúc giận hờn
Không ít lần tôi băn khoăn tự hỏi:
Em với Nàng Thơ ai dịu dàng hơn?
Nhưng mấy ai biết trước được đường đời
Bao ngả rẽ bước chân chưa kịp tới
Em trong tầm tay mà ngoài tầm với
Tiễn em về tôi lại gặp bóng tôi…
Ngày em đi, hồn tôi bỏ theo người
Tôi lặng lẽ xé từng đêm ra đốt
Em nông nổi? hay tại tôi ngốc nghếch?
Mà tình yêu tuột mất khỏi tay mình
Người quên rồi! sao ta chẳng thể quên
Sao nỗi nhớ cứ nghiêng về bên ấy?!
Buồm tơi tả biển đừng khơi gió dậy
Cho thuyền ta về bến được bình yên
Đi mỏi đường đời chưa đến đích
Đi hết cuộc tình không đến em
Ta đành chọn cô đơn làm tri kỷ
Nỗi buồn này không thể đặt tên
Nhưng vẫn cảm ơn em vì tất cả:
Những buồn vui... kỷ niệm ngọt ngào
Và ta biết – một điều – chưa từng biết
Thế nào là thi vị của buồn đau!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2012 13:02:32 bởi bietaiaibiet >
NỤ HÔN HỜ
Đa tình đi với đa mang
Vấn vương một lúc dở dang một đời
Có khi bán cả kiếp người
Còn chưa mua được một lời học khôn!
Tình chung lững thững hoàng hôn
Niềm riêng lặng gửi nỗi buồn vào thơ
Em trao một nụ hôn hờ
Ta nghe xa lắc đôi bờ tương tư...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2012 02:43:08 bởi bietaiaibiet >
Góp chút nỗi niềm với huynh BAAB nha ... lâu quá mí thí huynh lạng vô dd nè hihihi chúc vui và sáng tác đều tay nha huynh ...
Thu buông lá rụng bên thềm
Nghe như nỗi nhớ gọi tên bồi hồi...
Bây giờ xa cách hai nơi
Còn chăng dư vị một thời hương xưa…?
NHỮNG NGÀY NHUNG NHỚ
Gió đông rào rạt chuyển lùa
Cho bao nhiêu tuyết ..tuyết lùa lên hoa
Dù gì từ buổi mình xa
Cũng chưa lâu lắm ...thế mà ...đủ quên!
Quên hương yêu vốn chong chênh
Quên nơi kỷ niệm lối thênh thang chờ ..
Ta vay một chữ ..thương vờ
Cho nên đau khổ bên bờ nhớ nhung,
Nỗi niềm dẫu có vô cùng
Thì riêng ta biết ... ta từng ... có yêu!
NẾU BIẾT ĐẾN ĐÂU LÀ ĐỦ
Nếu sông biết đâu là đủ
Đã không bên lở bên bồi
Nếu cây đừng vươn cao thế
Thì đâu chịu gió tả tơi...
Nhân loại biết đâu là đủ
Đã không tang tóc chiến tranh
Con người với nhau nhân ái
Thế gian được sống yên lành
Ở đời biết đâu là đủ
Giúp ta tránh được buồn đau
Giá em hiểu điều ấy sớm
Bây giờ mình chẳng mất nhau!
BÊN HÒN VỌNG PHU
Thương lắm! tuổi xuân cũng có thì
Bồng con mòn mỏi ngóng người đi
Bóng chim tăm cá... chờ vô vọng!
Ai biết người xa có nhớ về?
Một ngày... Trời bỗng nổi bão giông
Nỗi buồn hoá đá! đứng trông chồng
Vơi đầy nước mắt nhoà năm tháng
Để nỗi bây giờ mặn biển Đông
Dãi dầu mưa nắng đã bao năm
Nàng vẫn bồng con vẫn nặng lòng
Để tiếng thở dài... cho hậu thế
Nỗi buồn duyên kiếp ngập sông Ngân
Một chiều se lạnh ghé qua chơi
Dừng lại nghỉ chân ngẫm chuyện đời
Bên đá vọng phu nghe gió hỏi:
"Thời nay chung thủy được mấy người?!" r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2014 13:09:11 bởi bietaiaibiet >
MỘT CHIỀU ĐỒ SƠN
Lớp lớp sóng vuốt ve bờ cát
Cánh hải âu nghiêng một góc trời chiều
Biển xanh thẳm nỗi niềm mong đợi
Mắt trẻ thơ chợt thấy cứ trong veo
Tôi lắng nghe lòng mình xao xuyến
Biển vẫn ru lời ru ngàn xưa
Và nước biển - cô gái nào thủa trước
Lệ nhớ ai còn mặn đến bây giờ...
Ai ra khơi ta gửi hồn theo với
Mỗi bước đi bãi cát níu chân mình
Lớp lớp sóng tung ướt đầm vạt áo
Như tóc em gửi lại để làm tin
Người dân chài cần cù kéo lưới
Lớp da nâu nhuộm nắng gió bao ngày
Cười rung biển đón con thuyền nặng lái
Chở đầy như niềm vui hôm nay
Tôi đứng trước Đồ Sơn lộng gió
Lòng bâng khuâng như say, như say
Chợt bài ca: "Xa khơi" ngày ấy
Trở về đây hôm nay, hôm nay...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2012 14:38:47 bởi bietaiaibiet >
CHUYẾN ĐÒ CHIỀU ẤY
Đã xa rồi những ngày xanh...
Đường đời lắm ngả mình thành lạc nhau
Bến chiều chờ chuyến đò sau
Ngỡ ngàng ánh mắt chạm nhau vỡ oà!
Tưởng rằng dĩ vãng phôi pha
Nào ngờ gặp lại như là căn duyên
Em nay ván đã đóng thuyền
Thôi thì theo lái cho yên một bề
Lời yêu buộc mái tóc thề
Ngày nào bịn rịn đi về trong mơ...
Anh về ủ rượu vào thơ
Rót tràn ký ức... đến giờ còn say
Nếu còn thương thủa vơi đầy
Đừng nghiêng ngả gió cho day dứt diều
Bếp lòng dẫu ấm than yêu
Chỉ xin bớt lạnh một chiều chia phôi
Người sang bên ấy thì thôi
Sao còn mang cả hồn tôi qua đò...
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2013 09:05:38 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: bietaiaibiet
quote:
Giọt buồn
Giọt buồn chia nửa cho em
Mong anh nhẹ bớt nỗi niềm trong tâm
Cuộc đời được mấy tri âm
Cơn đau phong kín khôn cầm sao đây
Hai cành ghép lại một cây
Nơi nào lá rụng cũng đầy xót thương
Lòng tằm đã trót để vương
Sợi tơ nào kể đỏ - hường …hay trong
Khi trao nhau chữ tương đồng
Thì xin mãi giữ tình nồng màu duyên
Vẹn câu ước hẹn thề nguyền
Buồn vui đâu phải chuyện riêng nữa nào
Thanh Thanh Khiết
15.11.2012
Bữa nay mình có một bài thơ mới viết, mang qua giao lưu với đồng hương đây nè!
Chúc Thanh Thanh Khiết luôn vui và an hòa nhé!
Thân mến!
NỖI BUỒN THI VỊ
Tôi ngày ấy yêu em hơn tất cả
Tôi đã yêu đến quên mất chính mình
Rất có thể chưa bao giờ em biết
Tôi yêu em như yêu một đức tin!
Em ngày ấy ngây thơ, hồn nhiên lắm!
Và đáng yêu ngay cả lúc giận hờn
Không ít lần tôi băn khoăn tự hỏi:
Em với Nàng Thơ ai dịu dàng hơn?
Nhưng mấy ai biết trước được đường đời
Bao ngả rẽ bước chân chưa kịp tới
Em trong tầm tay mà ngoài tầm với
Tiễn em về tôi lại gặp bóng tôi…
Ngày em đi, hồn tôi bỏ theo người
Tôi lặng lẽ xé từng đêm ra đốt
Em nông nổi? hay tại tôi ngốc nghếch?
Mà tình yêu tuột mất khỏi tay mình
Người quên rồi! sao ta chẳng thể quên
Sao nỗi nhớ cứ nghiêng về bên ấy?!
Buồm tơi tả biển đừng khơi gió dậy
Cho thuyền ta về bến được bình yên
Đi mỏi đường đời chưa đến đích
Đi hết cuộc tình không đến em
Ta đành chọn cô đơn làm tri kỷ
Nỗi buồn này không thể đặt tên
Nhưng vẫn cảm ơn em vì tất cả:
Những buồn vui... kỷ niệm ngọt ngào
Và ta biết – một điều – chưa từng biết
Thế nào là thi vị của buồn đau!
Hình như bài này của TTK sinh ra để giao lưu với đồng hương hi….hi…chúc ĐH tìm thấy niềm vui
Thêm tên một người
Em hiểu tình anh sáng lung linh
Nên luôn tự hỏi trái tim mình
Ước lệ nhân gian ai chả biết…
Nhưng rồi dạ vẫn một niềm tin
Tình bướm yêu hoa nặng thái sơn
Gió không thả nắng đứng ghen hờn
Thẳm xanh ánh mắt luôn dò hỏi
Mây nhuộm màu trời có biếc hơn
Chiều rơi cánh hạc vút ngang đời
Ảo ảnh loang mờ mộng vỡ đôi
Nào đâu có nghĩ xa tầm với
Nghiệt nỗi nơi đầu nặng cái tôi
Khắc khoải chông chênh gợi bóng người
Bời bời trong dạ lửa lòng sôi
Cốt tỏ bên ngoài ta mãi ngốc
Hay đâu tự gạt chính mình thôi
Gió đến mơn man nhủ …hãy quên
Nhưng giây chỉ đỏ buộc luôn bền
Nỗi nhớ chợt bùng như sóng dậy
Tâm hồn run rẩy chẳng ngơi yên
Chiều theo ý nguyện của con tim
Lạc bước bao năm trở lại tìm
Nặng chút tình riêng nên thỏa ước
Tặng mình một chữ ghép thêm tên
Từ nay thôi hết những sầu đau
Thấm đẫm trầm hương với ngọt ngào
Có xá nơi nào miền sóng cả
Xuân tình cất cánh mãi bay cao
Thanh Thanh Khiết
EM CÓ CHẠNH LÒNG?
Duyên dáng
Trong tà áo
Tơ tằm
Em khiến
Bao người
Phải bâng khuâng...
Nhưng tằm
Rút ruột
Xe tơ đấy!
Em có
Khi nào
Chạnh lòng không?
Trốn Tìm
Nắng trốn vào mây
mây trốn gió
Mải chơi quên cả
khoảng trời xanh
Đôi lúc muốn tìm
về thơ ấu
Lại sợ em đùa
trốn mãi anh!
VỀ THĂM QUÊ MẸ
"Chiều chiều ra đứng bờ sông
Muốn về quê mẹ mà không có đò"
(Ca dao)
---------------------------------------
Tôi về thăm mẹ, thăm em
Đò chưa về bến, lối quen lạ người
Câu ca dao ngọt mềm môi
Tiếng chim da diết hót lời cuối thu...
Bờ sông một dải gió lùa
Chạnh lòng thương mẹ nắng mưa tảo tần...
Tôi về gom nhặt tháng năm
Ru em tròn giấc trăng rằm đêm mơ
Rặng tre đầu ngõ đung đưa
Cánh cò dầu dãi cõng mùa qua sông
Tôi về trời đã chớm đông
Con đò ôm lấy bến sông chung tình
Cau vàng nhai với trầu xanh
Bởi tình, bởi nghĩa mà thành đỏ tươi!
Tôi xa quê đã lâu rồi
Lòng như sông cũng lở, bồi bâng khuâng...
Cây đa, bến nước, dòng sông
Tình quê một thủa... trong lòng không phai
Đêm xa như nỗi niềm ai
Thân thương bóng mẹ... canh dài... thân thương...
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2013 09:03:40 bởi Huyền Băng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: