Dấu yêu ơi!
TÔI BỎ MẶC TÔI Hà nội những ngày lạnh buốt đông
Tôi bỏ mặc tôi ... rối cả lòng
Tôi bỏ mặc mưa phùn gió lạnh
Tôi dần trôi hay năm tháng dần trôi?
Cơn gió u buồn, giá buốt ơi
Xuân sắp về đây, hết đông rồi
Sao tôi mơ mãi ngày xưa ấy
Những dịu dàng, e ấp yêu thương
Tôi bỏ mặc tôi giữa con đường
Hình như ảo giác vẫn còn vương
Bóng anh xa lắm…
bông hồng nhỏ
một khoảng trời xanh lan toả hương
Tôi thử đường vòng xa lắc hơn
Ham quán bar, vũ điệu điên cuồng
Sao bỗng chẳng thấy mình đâu nữa
Tôi bỏ mặc tôi, giữa buổi chiều…
Tôi bỏ mặc tôi chết vì yêu
Với nhớ nhung, hò hẹn thật nhiều
Thời gian nhanh quá như nước chảy
Tôi bỏ mặc tôi, phút giao mùa... Vũ Thị Minh Nguyệt
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2008 19:25:02 bởi Viet duong nhan >
TẤM ẢNH NHÀ THƠ BÙI MINH QUỐC
Nguyễn Trọng Tạo Mấy năm trước, Phạm Xuân Nguyên cho tôi tấm ảnh chụp nhà thơ Bùi Minh Quốc trong chuyến chu du biên giới phía Bắc. Một tấm ảnh khá quí báu, bởi chụp bên cột mốc biên giới được dựng từ năm 1981. Hiện nay những cột mốc này đã được thay thế, cột mốc cũ không còn nữa. Tôi post lên đây lưu giữ một kỷ niệm về một nhà thơ quân đội đã từng "đánh giặc và làm thơ" suốt những năm dài kháng chiến - người đồng đội, đồng nghiệp của chúng tôi.
Bạn có thể ghi cảm nhận bằng thơ văn dưới tấm ảnh này được không?
Nhà thơ Bùi Minh Quốc. 2004. Ảnh: Phạm Xuân Nguyên ============= CỘT MỐC BIÊN CƯƠNG
Tặng anh Minh Quốc và anh Nguyễn Trọng Tạo Tôi ôm lấy hồn thiêng Tổ Quốc
Tên VIỆT NAM yêu dấu đây rồi
Tôi ôm cả thịt xương đồng đội
Đã hoà vào cột mốc biên cương Dân tộc tôi, đất nước tự cường
Đã đổ máu vì từng tấc đất
Đúc cột mốc bê tông là nước mắt
Là hy sinh cho đất nước thanh bình Ngước trời cao xin các đấng anh minh
Hãy cho chúng con thêm sức mạnh
Giặc còn đến chúng con còn đánh
Để giữ gìn từng cột mốc yêu thương Bạn tôi ơi, trong chốn quan trường
Khi tham nhũng hãy nhìn vào cột mốc
Từng hạt nhỏ bê tông đang rung lên tiếng nấc:
“đất nước yên vui phải thắng được chính mình!” Ngước trời cao xin các đấng anh minh... Vũ Thị Minh Nguyệt R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2008 21:26:03 bởi Minh Nguyệt >
NHỚ BẠN
Đêm đông buốt lạnh mình ai
Lắt lay nén tiếng thở dài tàn canh
Gối ôm giấc ngủ chẳng lành
Tháng ngày quấn quýt, yến oanh xa rồi!
Thẫn thờ nhớ một nụ cười
Thèm nhìn ánh mắt rối bời ruột gan
Nhớ bờ vai ấm nồng nàn
Ngồi sau chợt lạnh, muốn choàng ... lại thôi
Đắng lòng nhau lắm người ơi
Sầu đong nhớ bạn lặng ngồi...buồn tênh
Vũ Thị Minh Nguyệt
CON ĐƯỜNG EM THƯỜNG ĐI QUA
Tặng huenn
Con đường em thường đi qua
Nơi anh đã từng ở đó
Hàng cây xì xào nỗi nhớ
Anh ấy xa rồi, bạn ơi…
Đã qua một chặng cuộc đời
Bao nhiêu buồn vui trăn trở
Bao nhiêu khó khăn gian khổ
Giữ mình một nét thanh tao
Nếu có một cuộc đời nào
Cho ta sống thêm lần nữa
Trái tim vẫn hồng thắp lửa
Yêu đời, cháy sáng niềm vui
Trên môi anh nở nụ cười
Mà sao mắt rưng rưng thế
Đã qua một thời trai trẻ
Đã qua tháng ngày bôn ba…
Cuộc đời em từng đi qua
Có bàn tay anh nâng đỡ
Biển vẫn cồn cào sóng vỗ
Bao giờ năm tháng lùi xa
Con đường em thường đi qua
Hôm nay lẵng hoa tươi đỏ
Nơi mình đã từng gặp gỡ
Chợt buồn, thoáng bóng người ta
Con đường em thường đi qua
Ước gì đèn xanh bật đỏ
Ước gì anh còn ở đó
Ngoái tìm bằng trái tim yêu
Vũ Thị Minh Nguyệt R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2008 19:27:04 bởi Viet duong nhan >
TRĂNG Trời lặng đêm, thành phố im lìm Ta lén lút hẹn hò Trăng qua cửa sổ Trăng viên mãn giữa trời khuya rờ rỡ Ta dịu dàng, buông thả, ngả ngơi Trăng dát vàng qua song cửa lả lơi Ve vuốt thân trần tới từng xen ti mét
Ta và Trăng đắm say không biết mệt Nghẹt ngào tiếng thở của đêm
Ta bay lên cùng vầng trăng dịu êm Ngàn sao rủ nhau trải chiếu mềm Mơn man gió kể ngàn câu chuyện Dòng sữa bạc loang loang
man mát trên mình Ta cùng Trăng hai đứa tự tình
Nỗi nhớ nhung tự ngàn xưa vọng lại
Bầu trời đêm hương cỏ cây ngai ngái Mùa Xuân đang dậy tình Cả vũ trụ chuyển mình Ta cùng Trăng quyện nhau từng hơi thở Ta rướn mình thân rừng rực lửa Ôm trọn vầng trăng nghả nghiêng Trăng cùng Ta chung chiêng Rồi hụt hẫng nhẹ nhàng chới với Ta cùng Trăng khát khao niềm mong đợi Rồi rơi rơi… rơi đến tận vô cùng Vũ Thị Minh Nguyệt
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2008 22:10:29 bởi Minh Nguyệt >
GỬI MỘT TRỜI YÊU Vũ Thị Minh Nguyệt Tạm biệt nhé, anh yêu
sau nốt nhạc trầm, bản tăng gô chấm hết
chỉ còn lại nỗi buồn nuối tiếc,
Em hứa với mình thanh thản xa anh
Trả lại cho em ngày tháng ngọt lành
Không nhớ nhung hay chờ mong trên từng con đường vắng
Hứa sẽ quên anh, sống cuộc đời bằng lặng
Của ngày xưa
Vậy mà trời cứ nắng cứ mưa
Em nhớ anh, anh chưa quên em được
Vẫn cứ dại khờ, làn môi mềm ướt
như cô bé tuổi trăng tròn…
Biết rồi đây năm tháng sẽ mỏi mòn
Không thể có ngày xưa bình yên nữa
Anh rời xa em mang theo hai nửa
Nửa chất chồng thù hận, nửa yêu thương
Nếu một mai kiệt sức quỵ bên đường
Em vẫn mang theo gương mặt anh rạng rỡ
Mùa thu reo chấm nắng vàng sớt lửa
Pha bột màu thương nhớ vẽ trời yêu!
CÓ THỂ Có thể
anh không là
người tình thứ nhất
mình đến với nhau khi đời quá muộn mằn Có thể với anh
em không là
người đàn bà hoàn hảo
dẫu đã từng dịu dàng, ấm áp bên em Mụ đàn bà ích kỷ nhỏ nhen
muốn sở hữu anh từng nụ cười
ánh mắt
Êm đềm bên nhau
trời khuya lơ khuya lắc
trái tim thầm thì, gõ chữ gửi vào đêm Anh đã quên em
dẫu biết vậy cứ nhớ quay nhớ quắt
bới em biết anh là người tình sau chót
em chẳng thể nào yêu ai khác
ngọt ngào hơn! Vũ Thị Minh Nguyệt
*Trăng ơi! KG thăm Trăng nè! CHẠNH NGƯỜI TRI ÂM
Người về
Trăng bến nôn nao
Vần thơ nối tiếp
Ngọt ngào hương dâng
Cớ sao
Rưng nhức bâng khuâng
Chạnh buồn
Bứt rứt
Tơ vương
Hờ ơ...Lạnh
Tiếng sáo buông nửa vời
Ngẩn ngơ
Trăng lặn tìm người
Tìm câu thương
Nhớ...
Suốt đời mang theo
Trời xanh
Xanh
Nắng trong veo
Thuyền xuôi bến nọ
Mái chèo ai lơi
Mênh mang
Sông nước mây trời
Cánh Diều chao đảo
Chạnh người tri âm
Kim Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2008 19:39:28 bởi KimGiang >
Trích đoạn: KimGiang
*Trăng ơi! KG thăm Trăng nè!
Kim Giang
Khuya lắm rồi.... Khuya lắm rồi, anh ngủ chưa anh…
Ngày cuối Hạ, đêm còn lặng gió
Em xao xuyến hỏi trong nỗi nhớ
Khuya lắm rồi, anh ngủ chưa anh? Ánh sao trời rụng xuống mong manh
Em ao ước mình là ngọn gió
Đến ru anh, đậu môi mềm như thể
Mình hôn nhau từ muôn kiếp đất trời Khuya lắm rồi, em muốn lả lơi
Muốn thánh thiện như là hơi thở
Mình cuộn vào nhau thêm chút nữa
Bỗng giật mình, anh đang ở xa… Khuya lắm rồi, trời sao như hoa
Mình em với tình yêu lặng lẽ
Gọi mùa Thu mênh mang ngọn gió
Khuya rồi …chợp mắt ngủ đi anh! Vũ Thị Minh Nguyệt
@ Kim Giang Cảm ơn bạn yêu nhé, bức ảnh trăng rất đẹp bạn ạ!
SẼ ĐẾN MỘT NGÀY Sẽ đến một ngày
theo sau
chiếc xe hoa
Em tiễn anh
hay anh sẽ đưa em về miền xa khuất?
Liệu lúc đó có đủ còn nước mắt
Hay chỉ có vết chân buồn lê lết dẫm vào tim Sẽ đến một ngày
mọi ngôn ngữ
sẽ lặng im
Những câu thơ còn ai đọc nữa
Mưa có còn rơi, nắng còn rát lửa?
Ta có còn trong ký ức xa xăm Sẽ đến một ngày
trống rỗng
cả tháng năm...
Vũ Thị Minh Nguyệt ====================
Chiều nay Tuyết Nga gọi : "Nguyệt ơi , ta buồn quá! Một anh bạn học cùng phổ thông của ta vừa mới mất vì ung thư máu. Bệnh phát có 10 ngày, gia đình đã ký một hợp đồng thay tuỷ 3 tỷ mà không kịp"
Chẳng biết an ủi bạn thế nào, nhưng rất hiểu mất một người bạn là như thế nào. Tại sao khi sống người ta cứ phải làm khổ nhau vì những chuyện không đâu? Mà cuộc sống thì vô cùng ngắn ngủi, muốn viết một cái gì đó mà bất lực quá!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2008 00:27:30 bởi Minh Nguyệt >
HOÁ ĐÁ Giữa chiều ngồi lặng thẩn thơ
Tim buồn hoá đá, hững hờ tháng năm
Thì thôi, kệ ánh trăng rằm
Thì thôi, một cuộc chơi lầm người chơi Thì thôi, hoá đá sao trời
Thì thôi, hoá đá nụ cười, niềm đau
Thì thôi, hoá đá mưa ngâu
Thì thôi, thanh thản một câu tạ từ Vũ Thị Minh Nguyệt r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2008 16:44:05 bởi Huyền Băng >
Viết trước lúc xa nhà Buổi sáng bên chái nhà tiếng chim kêu chip chip Chuông báo thức ríu ra ríu rít: “Good morning, I love you” Ánh mắt thân yêu “Dậy nào Bờm mẹ”
Trên màn hình
chú hải cẩu cúi đầu chào điệu nghệ, ưỡn ngực, dang rộng vòng tay: “Good morning, I love you” Công việc quá nhiều
chỗ nào cũng như có lửa
Đôi lúc cảm thấy mình không còn trẻ nữa trễ nải, già nua… Trước chuyến đi xa bạn bè gọi chia tay Cứ như thể mình đi đâu lâu lắm, Những câu đùa bắng nha bắng nhắng dân chuyên toán mà… Trước chuyến đi xa Các con lớn rồi mẹ đừng lo nữa Trong tim mẹ các con luôn bé nhỏ Môi cười xinh như những nụ hoa
Đóng chiếc va li trước chuyến đi xa bần thần muốn mang theo Vòng tay ôm đêm, nụ hôn buổi sáng Hai lăm năm tình yêu dịu lặng Tiếng thì thầm trong đêm sâu lắng Yêu nào, vợ xinh… Vũ Thị Minh Nguyệt
TRĂNG
Trời lặng đêm, thành phố im lìm
Ta lén lút hẹn hò Trăng qua cửa sổ
Trăng viên mãn giữa trời khuya rờ rỡ
Ta dịu dàng, buông thả, ngả ngơi
Trăng dát vàng qua song cửa lả lơi
Ve vuốt thân trần tới từng xen ti mét
Ta và Trăng đắm say không biết mệt
Nghẹt ngào tiếng thở của đêm
Ta bay lên cùng vầng trăng dịu êm
Ngàn sao rủ nhau trải chiếu mềm
Mơn man gió kể ngàn câu chuyện
Dòng sữa bạc loang loang
man mát trên mình
Ta cùng Trăng hai đứa tự tình
Nỗi nhớ nhung tự ngàn xưa vọng lại
Bầu trời đêm hương cỏ cây ngai ngái
Mùa Xuân đang dậy tình
Cả vũ trụ chuyển mình
Ta cùng Trăng quyện nhau từng hơi thở
Ta rướn mình thân rừng rực lửa
Ôm trọn vầng trăng nghả nghiêng
Trăng cùng Ta chung chiêng
Rồi hụt hẫng
nhẹ nhàng
chới với
Ta cùng Trăng khát khao niềm mong đợi
Rồi rơi
rơi…
rơi đến tận vô cùng
Vũ Thị Minh Nguyệt
ÁNG THƠ TRĂNG QUÊ. Muốn xua tan muộn phiền Anh tìm đọc thơ em Xem nỗi niềm cuộc sống Nơi ánh trăng thân quen. Mõi lần ngắm hình em Vầng trăng quê trẻ mãi Nụ cười xuân thắm lại Ánh trăng mơ dịu dàng. Cuộc đời em làm đẹp Góp sắc thắm trần gian Khi bao la niềm nhớ Lúc rộn ca khúc vàng. Tim dệt tình truyện ngắn Hồn thả mộng thi ca Chân đón đưa lữ khách Tay khéo lo việc nhà. Quên xuân thu đông hạ Nhớ những thời đi xa Khúc dân ca trăn trở Thương nhớ trời nước Nga. Ngây thơ như giọng nói Sáng trong ánh trăng ngà Đọc em...Anh đọc mãi Mong nỗi niềm mơ hoa. MINH TUẤN MINH NGUYỆT À /Nhìn hình em trong blog...<trẻ ghê >thiệt đó
...Mong em mãi hồn nhiên như vậy nhé...chúc em và gia đình hạnh phúc nhé.
XIN LỖI Cho em được một lần xin lỗi anh Vì tất cả những gì nông nổi nhất Nếu có thể đổi dòng sông nước mắt Để một lần tha thứ được không anh? Có thể nào em dám gặp lại anh Vì sự xuẩn ngu của mình như thế Em đã tự xỉ vả mình thật tệ... Lỗi một mình em, chỉ tại em Ngồi một mình với máy tính hàng đêm Một tháng bằng 2592 ngàn giây đó Mỗi một giây em thầm hỏi nhỏ Đến giờ này anh đã hết giận chưa??? Em đã biến mình thành kẻ "chẳng vừa" Để xỉ vả mụ đàn bà đê tiện đó Em đã biến mình ngang tầm họ Sẽ không bao giờ em tha thứ cho em Bạn bè khen em nết ngoan hiền Chỉ một phút giận sục sôi làm hỏng cả Để đến bây giờ trong lòng như có lửa Viết một dòng EM XIN LỖI...gửi anh! Vũ Thị Minh Nguyệt r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2008 19:47:53 bởi Huyền Băng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: