Bờ cát trắng tựa bến hoàng hôn
Hạt Cát Quê Tôi Cát lặn biển sâu rồi lên bờ tắm nắng Nằm ngã nghiêng mơ mộng giữa cuộc đời Mặc bóng chiều xa tít phía mù khơi Cơn gió lạnh dưới hàng dương trú rét Quê hương ta bom đạn cày tan tác Bờ dừa xanh vẫn bám cát xanh ươm Những con người anh dũng tuốt giáo gươm Hoá thành cát mỉn cười trong mãn nguyện. 2007
Bạch Vân Nam
**Chúc bạn có nhiều thơ hay và hân hạnh được làm quen với bạn**
Cuộc đời ta nhỏ như một hạt cát
Xa chân cầu theo dòng nước cuốn trôi
Bay mịt mù trong sương gió cuộc đời
Điểm dừng chân bao giờ là điểm cuối?
Ta nằm xuống thân ta về cát bụi
Ta bước đi trên cát bụi in hằn
Bụi vào mắt giọt lệ ướt nhẹ lăn
Vun phù sa cho quê hương ta đó
Hạt cát xưa ươm tình trên ngọn cỏ
Để bây giờ cỏ đã hoá thành cây
Có ai hay hạt cát nhỏ đoạ đày
Nhìn cây cao mà mỉm cười hạnh phúc
Hạt cát đành giam tình trong căn ngục
Ngục tình yêu bao ngày tháng một mình
Nghìn thu qua còn ai nhớ đến mình
Vì cuộc đời ta chỉ là... hạt cát (Cảm ơn bạn đã đọc thơ của mình. Mình còn dở lắm mong bạn góp ý nhé. Thân.)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2007 14:17:24 bởi cát trắng miền tây >
Ta gọi em ngàn thu qua giấc mộng Ta yêu hoài người thiếu nữ trong thơ Đến bên ta em e ấp đợi chờ Giữa đêm dài trong mịt mờ sương khói Em đến đây làm lòng ta đau nhói Ta bàng hoàng bừng tỉnh giữa cơn mơ Trong khát khao ta mòn mỏi dại khờ Người em nhỏ xa vô vàn hư ảo Ta mong em một ngày trong mưa bão Em về đây sưởi ấm trái tim ta Đôi môi thơ ngây, nồng ấm hiền hòa Làn mắt em nhìn ta sâu thăm thẳm Ta mong em dù lệ nhòa ướt đẫm Dù ngoài kia giông tố có bay về Ta vẫn mong trong gió rũ lê thê Em bên ta….một ngày rồi sẽ đến
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2007 19:33:46 bởi cát trắng miền tây >
Cuộc đời ta bị chữ tình đay nghiến Nát thân hình khối óc cả trái tim Tình yêu ta bị xã hội nhấn chìm Gác lên vai lời nhân gian cay xé Ta mất đi một tình yêu nhỏ bé Oằn lưng còng vác nặng một chữ YÊU Vì người mang gian dối, một chữ KIÊU Trong căn ngục tình yêu ta vật vã Ta chết đi dưới mối tình nghiệt ngã Thắp hương trầm đốt cháy cõi hư vô Lòng đất kia xây lên một nấm mồ Trên bia đá, chữ TÌNH KHỜ nhức nhối Bão tố đưa hồn ta theo sương khói Vì chữ TÌNH ta mang cả chữ ĐIÊN Sống chu du ta bay khắp mọi miền Mang tình yêu ta đi theo trăm ngả Vì chữ TÌNH mà chân ta quỵ ngã Vì chữ YÊU mà thịt nát xương tan Vì chữ CHO ta bay trên gió ngàn Vì chữ EM hồn ta thành sương khói