MỘNG XÓA NIỀM ĐAU!
Chưa qua một nửa đời người
Nhưng tim đã nhạt đã vơi bội phần
Niềm đau mang nặng hồng trần
Trách đâu duyên số muôn phần trách đâu!
Ngậm ngùi men đắng tiêu sầu
Nên trang thơ lạnh càng mau bẽ bàng
Chút thừa ân ái... sang ngang
Một khi ngoảnh lại phũ phàng đắng cay
Dặm trường người tỏ người hay
Người vui kẻ nát tim này biết chăng?
Trách cho tạo hóa xoay vần
Trách cho Kỷ niệm trong ngần mắt nai
Trách mình thôi, chẳng trách ai!
Vì mình phận bạc mãi hoài mộng mơ!
Thơ yêu dang dở dại khờ
Ái tình phiêu lãng vật vờ khói sương
Heo may gửi mấy dặm trường
Mà trong lãng đãng vẫn vương mắt buồn
Niềm đau mong được thả buông
Cho cơn mưa nhạt sớm tuôn ấm lòng
Rửa buồn rửa hết sầu mong
Rửa đi cô quạnh cõi lòng giá băng
Cảm ơn XT đã ghé nhà HT, hix!Đâu có gì màkhen dữ, nổ bể mũi bây chừ!Chúc vui và hạnh phúc nhé!