cũng có một bài thơ ko nhớ đọc ở đâu đăng nghịch coi hy vọng tác giả ghé qua:     
  Kí ức kéo tôi về bằng những câu thơ 
  Ngày xưa có còn điều gì là nuối tiếc...??? 
  Đến bây giờ...và có thể sau này...chẳng bao giờ tôi biết 
  Tại vì sao...    
  Kí ức treo tôi lơ lửng trên cao 
  Vạn vật nhỏ bé...cứ tuởng mình rõ hết 
  Nhưng tháng năm trôi cuộn dòng da diết 
  Ngoái lại nhìn...ngỡ con đuờng vắng tênh...    
  Kí ức kéo tôi trên con đò lênh đênh 
  Xa xăm lắm...một bến bờ ảo vọng 
  Cũng có thể tay chèo tôi lóng ngóng 
  Nên cuối ngày chỉ thấy bóng hoàng hôn...    
  Kí ức kéo tôi về...hình như vội vã hơn 
  Tôi cũng hiểu ngày xƯa tha thiết lắm 
  Tuổi thơ qua...bình yên nhƯ dấu lặng... 
  Khuất sau lưng...một vệt nắng sau cùng...    
  Kí ức kéo tôi về...tạc lại chân dung 
  Thấy khuôn mặt mình cái thời ngơ ngác 
  Len lén dấu...một nỗi buồn man mác 
  Bỏ niềm vui...ở lại chốn xa vời...    
  Kí ức kéo tôi về để nhìn lại chính tôi 
  Để nhắc rằng thời gian không trở lại 
  Để ấp ủ...1 thời và mãi mãi 
  Giúp tôi nhìn thực tại bao dung hơn...    
  Kí ức kéo tôi về...không dằn vặt van lơn 
  Không khắc khoải, không ồn ào nghiệt ngã 
  Mà dịu lòng như cơn mưa mùa hạ 
  Cứ hồn nhiên...nào có biết gì...    
  Kí ức kéo tôi về...rồi lại đưa tôi đi... 
  Trong khoảnh khắc không biết mình sai hay đúng 
  Chẳng đếm nổi bao lần tôi lúng túng 
  Để vô tình mang tội với câu thơ...    
  Kí ức kéo tôi về...một khoảng trời ngu ngơ 
  Với những điều tôi gọi là kí ức 
  Để rồi hiểu...trái tím đang thôi thúc 
  Hãy an lành...ru kí ức ngủ yên...