Không gian thật vắng lặng nó bao trùm khắp cả căn phòng hiện giờ anh ạ , em nhìn mưa lòng buồn đến não ruột . thời gian trôi qua mau quá hả anh ,đã hơn sáu năm rồi kể từ ngày em theo gia đình sang đây định cư , cũng là lúc em phải nói lời tạm chia tay với anh và cũng là lúc em bắt đầu trầm mình trong thương nhớ để rồi đây giữa căn phòng trống trải em cảm thấy mình như lạnh giá, tại mưa phải ko anh
.giá mà lúc này có hàng ngàn ngọn đuốc sưởi ấm cho em ,nhưng chắc có lẽ hơn hết em cần một ngọn đuốc sống là anh để sưởi ấm cho cái lạnh lẽo muôn thuở ở tâm hồn ,nhưng em vẫn không được toại nguyện anh ạ. Vài tháng nữa thôi em sẽ về lại Việt Nam và cho biết một tin vui mà em nghĩ là sẽ chẳng bao giờ vui được nếu người nghe ấy là anh
. em sắp lấy chồng anh ạ mà người chồng ấy theo lẽ em phải gọi bằng cha thì đúng hơn.Em phải chấp nhận chia tay với anh để làm vui lòng mẹ em ,dù biết rằng định kiến "áo mặc sao qua khỏi đầu" đã không còn tồn tại ở cái xã hội hiện thời nhưng em lại không muốn làm buồn lòng mẹ em. giá như em đừng quen biết anh ,đừng yêu anh để rồi đừng đem đau khổ đến cho anh. Hãy hiểu và thông cảm cho em anh nhé, xin gửi lại anh đoá hồng đã phai tàn
người tình phụ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2004 20:30:40 bởi chànghiu >