Arthur Rimbaud - chàng Hoàng tử của thơ Pháp

Tác giả Bài
Phương xa
  • Số bài : 7
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 13.09.2007
Arthur Rimbaud - chàng Hoàng tử của thơ Pháp - 27.09.2007 10:46:51
Arthur Rimbaud
***

(nguồn: www.tienve.org)

 

NHỮNG NHÓM TỪ
 
Khi thế giới chỉ còn là một cụm rừng đen cho bốn con mắt kinh ngạc của chúng ta, - một bãi biển cho hai đứa trẻ thủy chung, - một ngôi nhà âm nhạc cho thiện cảm trong suốt của chúng ta, - anh sẽ tìm thấy em.
 
Khi chỉ còn dưới thế gian này một ông già cô độc, trầm tĩnh và đẹp xinh, vây bọc bởi sự “xa xỉ phi thường”, - thì anh sẽ quì xuống dưới chân em.
 
Khi anh đã thực hiện được mọi kỉ niệm về em, hãy để cho anh được làm người phụ nữ có thể trói cột chân tay em lại, - anh sẽ trấn áp em.
__________
 
Khi chúng mình thật cường tráng, - ai sẽ thối lui? thật vui vẻ, - ai sẽ bị lố bịch? Khi chúng mình thật độc ác, - thiên hạ sẽ cư xử với chúng mình như thế nào?
 
Em hãy ăn mặc và trang điểm, nhảy múa, cười đùa, - anh sẽ chẳng bao giờ có thể ném Tình Yêu ra cửa sổ.
__________
 
Cô bạn gái của ta ơi, con nhỏ ăn mày, đứa bé quái gở! nhưng em bất cần mà, những mụ đàn bà đau khổ ấy và những mưu mô ấy, và những nỗi khó khăn của chính anh đây! Hãy cột em vào với chúng ta bằng cái giọng nói quá quắt ấy của em, ôi cái giọng nói của em! niềm an ủi độc nhất dành cho nỗi tuyệt vọng này.
***
 

CỔ TÍCH
 
Một ông Hoàng nọ đã bứt rứt vì tiêu pha sức lực vào việc chu toàn những sự đại lượng tầm thường. Ông ta đã tiên đoán những cuộc cách mạng tình yêu lạ kì, và hồ nghi đám thê thiếp có thể cống hiến nhiều hơn là sự đồng tình có điểm tí trời xanh và xa xỉ. Ông ta muốn nhìn thấy sự thật, cái phút của dục ái và của thỏa mãn tột cùng. Dẫu là một sự sai lầm của lòng sùng kính, ông ta cũng muốn vậy. Chí ít thì ông ta cũng đã có khá đầy đủ quyền bính trong tay.
 
Đám phụ nữ đã chung chạ với ông ta đều bị giết sạch. Ôi cái cảnh tơi bời hoa lá của khu vườn hương sắc! Dưới mũi kiếm, lũ đàn bà đã ban phúc lành cho ông ta. Ông ta không ra lệnh tuyển chọn cung phi mới.- Bọn đàn bà lại xuất hiện.
 
Ông ta cũng giết hết bọn hạ thần, sau một cuộc đi săn hay sau những buổi yến tiệc linh đình. -- Bọn hạ thần vẫn đi theo ông ta.
 
Ông ta đã tiêu khiển bằng cách thọc huyết những con thú quí. Ông ta đã truyền lệnh đốt phá các dinh thự. Ông ta đã lăn xả vào đám đông để chém giết thỏa thuê. - Quần chúng, các mái nhà thếp vàng, các con thú đẹp sang vẫn còn hiện hữu.
 
Người ta có thể say sưa trong sự tàn phá, hồi xuân nhờ sự bạo tàn chăng! Dân chúng không dám mở miệng. Không ai buồn ủng hộ những ý đồ kia.
 
Một buổi chiều ông Hoàng kiêu hãnh cưỡi ngựa đi dạo. Một vị Thần bỗng dưng xuất hiện, có vẻ đẹp phi thường, ngoài sức tưởng tượng. Nét mặt và cung cách của vị Thần toát ra một lời hứa hẹn cho tình yêu đa dạng và phức tạp! một hạnh phúc khôn tả, quá sức chịu đựng của con người! Ông Hoàng kia và vị Thần nọ chắc hẳn đã tiêu diệt lẫn nhau để hòa thành một sự tráng kiện thiết yếu. Làm sao mà họ có thể đã không chết được vì việc đó? Bởi vậy mà cả hai đã cùng chết với nhau.
 
Thế nhưng ông Hoàng ấy đã qua đời, trong cung điện của mình, ở một lứa tuổi khá bình thường. Ông Hoàng đã là vị Thần. Vị Thần đã là ông Hoàng. - Âm nhạc thông thái còn vắng bóng trong mơ ước của chúng ta.
***