Muộn màng làm sao bài thơ tôi viết 
  Để giờ này hối tiếc những ngày qua 
  Người đã xa tất cả cũng sẽ xa 
  Chỉ còn tôi với bài thơ viết dở     
  Biết làm sao khi tôi lầm lỡ 
  Tự chôn vùi hồn xuống huyệt sâu 
  Biết làm sao,ta khóc vì đâu 
  Không hiểu nỗi,trọn đời không giải thích     
  Chuyện của tôi không như trong cổ tích 
  Kết thúc buồn còn không hiểu vì sao 
  Bài thơ tặng người tôi ấp ủ biết bao 
  Sao không thể trao đến người được.     
  Có khi nào nhìn bầu trời phía trước 
  Người chạnh lòng nhớ người ở phương xa? 
  Có khi nào trên đường phố xa hoa 
  Người bước đi mong có tôi bên cạnh?     
  Và giờ đây giữa trời đông giá lạnh 
  Tôi muốn mình cũng lạnh giá như băng 
  Lòng nhủ thầm:trời sắp sửa sang xuân 
  Tôi cũng sẽ trở về tôi ngày trước     
  Nhưng ngày mai tôi làm sao biết được 
  Tôi là tôi của ngày tháng năm nao?     
  Tôi thấy mình sao quá trời tự cao 
  Mà cũng phải hạ mình...xin lỗi 
  Người không thương mà còn nỡ lối 
  Khép tôi vào tội lỗi đáng trách nguyền 
  Biết làm sao yêu mến sai duyên 
  Nên chỉ có mình tôi hối tiếc.       
Bài thơ tặng mẹ       Đêm về khuya,con ngắm nhìn mẹ ngủ 
  Chợt nhận ra mẹ đã già hơn 
  Và nhận ra trong từng hơi thở 
  Vẻ nhọc nhằn mẹ đang trút từng cơn...       
Mảnh nhớ       Tình yêu trót vỡ tan tành 
  Còn gom mảnh nhớ để dành làm chi! 
  Người đi theo bóng người đi 
  Còn tôi ở lại hàng mi ướt nhoè       
Cúc dại   Tôi chỉ là hoa nở bên đường    
  Không người dòm ngó để mà thương    
  Buổi sáng lòng hoa đương rạo rực    
  Nở cả tâm hồn toả ngát hương....          
  Cứ tưởng rằng yêu sẽ được yêu    
  Nào ngờ sắc tạ với ban chiều    
  Bao nhiêu hương đầu đầy say đắm    
  Trao vội đến người chẳng nghĩ suy          
  Ai hiểu lòng hoa nở bên đường    
  Loài hoa cúc dại thật bình thường    
  Bao nhiêu ánh mắt nhìn hờ hững    
  Là bấy nhiêu lần nhạt nhoà hương      
Vô tình       Đời em như chiếc lá trên cành 
  Đong đưa theo gió những ngày xanh 
  Thời gian lướt nhẹ vàng sắc lá 
  Gió mới hay rằng lá mỏng manh?