BÍCH PHƯỢNG ! Một nét Thơ ...
Thế là ngày của thơ ca thì không sao viết nổi.Nhân tình thế thái đong đưa bộn bề những điều không thể hiểu. Một ngày đẹp trời đan xen trong giọt nắng Xuân nhè nhẹ. Đậu trên vai em giọt nắng lung linh đó mà xa vời vợi. Câu nói lời thương bộc trực thanh thản như ánh nắng rọi vào từng kẽ lá.Giọt sương không kịp dấu mình,mơn man cùng cái gió Xuân se lạnh đến ửng hồng. Trái đất như bừng giấc Xuân.Đâu đó trên các cành cây,chắc đang bật lên, nhú lên những mần xanh sẽ rồi mơn mởn. Ôi mùa Xuân, ai đo được điều diệu kỳ nơi em! Cái ngày mà tuổi đôi mươi còn" Chọn những vần thơ đẹp nhất. Gởi về em khi đồi núi sang Xuân.Khi nắng vàng hanh sưởi ấm ven rừng.Khi ruộng rẫy đang đón chờ hạt giống..." Khi mà "Anh gởi cho em bài thơ thứ nhất .Của tình yêu cuộc sống đang lên.Anh muốn chòm hôn trái đất.Ôm cả bầu trời với những ánh sao đêm..." đã qua lâu rồi. Thì đã bao Xuân nhẹ lướt qua ta.Qua cả cái niềm ước vọng tôn thờ chờ đợi. Có bao giờ con người bước qua chờ đợi dúng lúc không?...Để một lần em được thấy hình anh. Cái tìm tòi cái kiếm tìm ...cứ vòng vẫn trong anh đến bao giờ nhỉ. Chỉ biết rằng trong cái suy tư trong cái ngợi nghĩ...dần dần em lại đến bên anh... Ôi mùa Xuân !
Ôi mùa Xuân nâng cánh trọn một đời...
Từng bừng sáng giọt sương trên cánh lá
Nụ tầm xuân ơi, đừng rơi nhiều lả tả
Để Xuân còn phải sống với mùa xuân !
Để còn hát ca với cuộc sống gấp trăm lần
Để còn biết một lần bước qua chờ đợi...
Để cho xuân này trang chói những vòng quay
Để mùa xuân trên mảnh đời này
Biết hát biết ru nhân tình thế thái...
Dù hanh phúc còn xa xa ngái...
Và ưư tư phiền muộn những đau lòng
Giữa Xuân này...ai đó biết ngóng trông !!?? ...
21/02/2008!
Nắng mới !
Thế là nắng đã ngập tràn con phố
Mịn màng Xuân thảm lụa chín vàng
Xóm ngoài đê bỗng cũng xốn xang
Mùa hoa cải rắc vàng bên xóm nhỏ...
Dòng sông xuân xanh nhiều hơn anh tưởng
Mượt mà trôi êm dịu con đò sang
Sóng gợn đều sao nghe thấy miên man
Hương của nắng ấp e ngày xuân mới...
Vọng từ xa, dòng sông vàng vẫy gọi...
Nắng đôi bờ vui từng giọt long lanh
Cánh buồm hồng đâu chỉ thấy mong manh
Vẫn căng gió trong nắng chiều tha thướt...
Bồi hồi Xuân ...bồi hồi trong mong ước
Những khẽ khàng nắng đậu trên vai...
Một thóang duyên thầm ai nhớ tới ai...
Màu nắng mới nhuộm hồng đôi má ấy...
Một màu hồng anh vẫn nhung nhớ đấy
Cảm ơn nắng chiều...em lại thiết tha hơn
Mặn mòi hơn và không thấy cô đơn...
Một cánh thơ đời... Nắng với thơ vẫy gọi !...
22/02/2008!
Bâng khuâng !?...
Quặn mình trong nỗi đau
Xót xa với bước đường ngang trái
Rực đôi mắt khi chưa từng sợ hãi
Gồng sức lực cuối cùng vẫn bước tới tương lai
Chồi đang nhú từ thân già cội
Bật tiềng cười vỏ khô đắng vị hương
Giọt sương đêm nước mắt nhỏ trong đêm
Long lanh sáng nụ cười mai sáng!
Ngày lại trôi như nhiều năm tháng
Đêm lại buồn rả rích tiếng Mèn kêu
Trong xa xăm nào có chi nhiều...
Một giọt đắng gởi vào thương nhớ!
Khẽ khàng run trong nắng xuân bỡ ngỡ
Chồi vẫn lên muôn thuở ...bâng khuâng!?..
23/02/2008!
Những khổ thơ tự thích !
Trước biển đêm mênh mông ánh trăng
Em thẫn thờ viết tên anh trên cát trắng
Gió mặn mòi niềm nhớ thương im lặng
Con sóng giận hờn, bạc nỗi tương tư.
Trước biển và trăng, em lẫn đi trong cát
Tan giữa mênh mang như hạt cát trong tên anh
Chỉ còn nỗi nhớ thương ánh lên trong im lặng
Để tên anh lấp lánh giữa trời khuya.
2007!
Em cùng anh có nỗi buồn đáng yêu
Khi cơn gió bật chiều thành tiếng nấc
Anh cùng em trở mình tỉnh giấc
Cùng nhìn ra một thoáng trời đêm...
Đêm dần xuống khoảng trời sang màu tím
Phía chân trời,mây đủng dỉnh nhẹ trôi
Chiều hắt bóng em ngồi trong im lặng...
Nhìn về xa...chưa thấy bóng anh về...
2007!
Tơ hồng ai buộc quấn thân Sắt se bổi hồi tơ đồng óan ai... Duyên hương thoang thoảng hoa Nhài Sầu đong đong mãi mỏi hoài cái tay ... Bên nhau trong thế giới muôn màu Anh vẫn thể tìm em trong gam màu hồng nhạt Cánh hoa thơm trong hương trời bát ngát Trong lòng anh...trong kỷ niệm vời xa... Hết sầu sao được hở em Ấm áp trong lòng đến tận tim Râm ran nắng ấm chia chia lửa Đốt cháy trong lòng suốt cả đêm ! Tại anh..ừ nhỉ cũng tại anh Bởi quá yêu em ... vội nói nhanh Sợ cơn gió cuốn đi mãi mãi... Em bỗng rời xa.. xa bóng anh ! Thế thôi...sao thế hở em Hồn anh đã đến bên em cơ mà Giữ gìn ở giữa bao la Của mình em vẫn lại là chính anh !?!?...
Tại em hay tại chính anh Bâng khuâng một thuở tìm nhành diêu bông. Diêu bông ở chốn hư không Thực hư anh ngỡ tơ hồng vấn vương. Tình ơi thương mấy là thương Đa mang lạc lối biết đường nào ra...
Khổ...thơ !
Biển đã cạn sóng lại còn bạc trắng
Bờ vô hồn đơn lẻ dưới trăng côi
Lòng kiên nhẫn nghe thể đã hết rồi
Sao câm lặng đá ghềnh khi sóng còn gào thét !?
Biển vẫn ghi vào đáy ngầm bao chuyện kể
Những phương trời bỏng rát những cô đơn
Phủ những lớp dong rêu kín những tâm hồn
Và che phủ bởi sóng cồn trăn trở
Và tất cả trả về bờ nhung nhớ...
26/02/2008!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2008 08:13:40 bởi BichPhuong >
!!!...
Anh biết không khi biển say là biển vẫn còn đang hát
Đang nồng nàn nghiêng ngã với chiều nay
Sóng tha thẩn vẩn vơ đùa với đùa cùng biển
Còn anh và em ngơ ngẩn ngóng sao trời
Biển không bờ biển nói gì với những phút chơi vơi !?
Anh của ai chênh vênh bước thế
Lọ lem buồn nậm rượu bước chênh vênh
Nỗi buồn nhỏ giọt sương xuân xanh thế
Đạp lên nỗi buồn ngạo ngễ với trăng suông !?
Chuyển mùa xuân những nặng sương
Đông qua dễ cùng lẽ thường vô tri...
Chuyển giao mùa nói những gì...
Để cơn gió thổi...xuân thì lại xuân !
Có cả một mùa Xuân để chuyển
Chuyển mùa Đông thành nắng vàng xuân
Còn nhiều nhiều cánh lá rãi trước sân
Để vàng úa chứng minh mùa xưa hết
Gió vẫn lùa qua phên không mỏi mệt
Ngã ngớn lòng chao đảo cánh hoa Xuân...
Bên thềm...
Tạm biệt mùa Đông em về cuối chân trời
Mang theo cả chiều mưa giá buốt
Mang theo cả kỷ niệm xưa thổn thức...
Chờ thời gian bằng lồng ngực tuổi Xuân !
27/02/2008!
NƠI ẤY...
Em đừng buồn em nhé , em ơi!
Buồn như thế anh lại buồn thêm nữa
Chỉ mong manh sợi nắng chiều không đổ lửa
Để bùng lên cháy cả khỏang mênh mông
Em có biết rằng anh cũng buồn thế không
Sao ngọn gió thổi vê tê tái vậy
Cành lá mùa xuân vẫn còn run rẩy
Bình minh rồi còn đọng giọt sương đêm
Long lanh đi em, đừng có yếu mềm
Chấp chới mây bay giỡn đùa con Én liệng
Tiếng của thời gian qua cành trìu mến
Đong đưa một chút giao mùa...
Con thuyền mùa Xuân nắng chói mãi giấc trưa
Xô mãi mạn thuyền con sóng bạc
Biển vẫn vô tư ầm òa ca hát
Nỗi lòng ai con sóng ngầm sâu...
Sóng về đâu...Sóng bạc sẽ về đâu
Để biển lặng cũng cồn cào thương nhớ
Phương trời xa tiếng sấm rền tan vỡ
Hoàng hôn buồn...mây tím lặng lờ trôi...
Anh biết em buồn buồn mãi trong chơi vơi
Những không thể gởi gì thêm sao nữa
Chân trời xa và biển đời đã hứa
Thương nhau nhiều ...nơi ấy tận phương xa !
Nơi ấy chân trời với biển đã hôn nhau trong bao la !
27/02/2008!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2008 12:14:45 bởi BichPhuong >
Cho anh được ôm hôn lên bờ cát Những lời yêu dấu kín của thời gian Nơi đã bao lần sóng đã phải xốn xang Thở dồn dập khi hôn bờ cát trắng Cái phút giây biển nín thinh câm lặng Để sóng bạc đầu nói hết những lời yêu Tím lặng mênh mông ...đỏ cả ráng chiều ! Em biết không khi biển say là biển vẫn còn đang hát Đang nồng nàn nghiêng ngã với chiều nay Sóng tha thẩn vẩn vơ đùa với đùa cùng biển Còn anh và em ngơ ngẩn ngóng sao trời Biển không bờ biển nói gì với những phút chơi vơi !? 02/2008!
Cành Mai năm ngoái...
Lặng nhìn vào cành Mai năm ngoái
Vẫn còn hoa sao gốc chịu khô tàn
Ngỡ biết mình khi độ đã sang Xuân
Thì có lẽ Mai vàng , vàng hơn thế chứ
Cái nắng phía nam nào có lần tha thứ
Cho rét rát lòng phía bắc chẳng nào ngơi
Đông đi qua cái rét vẫn chơi vơi
Níu kéo một mùa dài hơn nhiều năm trước
Tiết lộc xuân chùn trong vỏ bâng khuâng
Chưa chịu bung ra dù chỉ một lần
Nấn ná mãi xuân đành quên cả nụ
Mai vàng ơi không buồn đấy chứ
Khung trời xa phương bắc chửa chịu thương
Cành Mai Vàng năm ngoái...
Cuộc chia ly không thể nào ngoái lại
Tiết trời nào hoa ấy mới thương nhau !
27/02/2008!
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33184/42E762DD5B5F4C238DB4D8C016C80645.jpg[/image]
Về đi em, anh đón em về em nhé!
Về quê anh sóng vỗ rung chiều...
Về đi ta đếm những lời yêu....
Cùng đong đếm cả những chiều thương nhớ
Đừng cho gió thổi vò nhàu bao trang vở
Những đêm dài cô lẻ biển quặn đau !
02/2008!
Tặng em !
Em thả nỗi buồn theo mây bay
Giả từ em , buồn bay về quá khứ
Em có cả trong lòng em có cả
Có thơ có mình và em vẫn có anh
Đặt tay lên trái tim mình tự hỏi
Sao chỉ rộn ràng khi nhăc tới em thôi
Trái tim yêu thương vẫn đập bồi hồi
Đắng đót lời yêu thương nhiều lắm
Em và anh đi trên đường đầy nắng
Nắng chan hòa đậu mãi ở bờ vai
Anh vẫn nhớ nhiều. Em biết anh nhớ ai
Ngọt ngào đắng cay, nỗi niềm không tan vỡ.
Em ơi em! Đời sống bằng nỗi nhớ !
O1/3/2008!
Khôn cùng !
Đã lâu lắm rồi anh mới lại về đây
Nghe sóng vỗ vào đêm dày huyền ảo
Nghe con nước dâng trào xao động
Những ánh đèn soi bóng xuống lung linh
Nơi ngày xưa kỷ niệm của chúng mình
Lanh lãnh tiếng cười xa vời vợi
Ngọn gió trong đêm như ngàn câu hỏi
Thổi vào lòng đánh thức mọi bâng khuâng
Anh nhớ về em có biết... rất nhiều lần
Đong đếm mấy tầng trầm tích
Đã biết bao lần bay đi từng tờ lịch
Để nhớ nhung vò nát bến bờ kia...
Đường ven bờ..ghi mãi buổi đi về...
Thao thức mãi đêm dài cùng con sóng
Tóc tỏa tung với đêm dài gió lộng
Anh nhớ về em...Em đâu biết nhớ không?
Vũng Tàu về đêm...Với nỗi nhớ khôn cùng !
Đêm 03/03/2008!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: