BÍCH PHƯỢNG ! Một nét Thơ ...
Ai đi trong mùa chuyển gió
Hương thầm gợi nhớ cho ai
Miệt mài ngóng qua cửa sổ
Năm canh...Đêm thật là dài!
Anh ơi ! Thu không ngoái lại
Bồn chồn cánh lá bay bay
Đông sang em cười năm ngoái
Không còn một cánh đào phai!
Gom mình rồi đi anh nhé!
Xuân đâu, mà chẵng thấy về !?
Cuối Thu rồi !
Tầm Ca
"Vui theo cái nụ tầm xuân
Buồn theo con gió quẩn chân ca chờ"
Ru đời một giấc tầm ca
Cung mây tình lẩy cung sa hẹn hò
Ba vai gối góc tâm chờ
Có chia tôi với cung tơ tưởng người?...
Hobac
Anh !
Anh gởi lại cho em
Miền băng giá
Giữa bao la có đủ mây mưa
Bão bùng nắng đổ
Cho cuộc đời
Thêm đắng cay ư!
Cho đến bao giờ
Tình tan chảy hỡi em?
Khi đêm về thành thế đã quen…
Mơ mãi về anh
Đã gần như hơi thỏ
Trong con tim đập dồn theo nỗi nhớ
Và ánh mắt này đắm đuối với yêu thương
Trên mọi nẻo đường
Anh còn đi đếm bước
Cho kịp thời gian em đã ngóng trông nhau
Sao đến qua cầu bất hạnh
Thảm rêu bên câu vẫn vậy
Xuôi chảy về sao không dứt
Khỏi tảng đá ngầm trong dòng chảy hỡi em!
Chỉ biết rằng đêm đêm
Anh vẫn thường thảng thốt
Đừng đừng nhé con tim hãy đập
Cho mỗi phút giây
Của nỗi nhớ với mong chờ
Đừng tan chảy nhưng hòa vào em nhé!
Đợi một chút đi em !
Anh đợi em một chút...
Để rạo rực này nhen nhóm lửa lòng anh
Để cái mơn man bùng cháy khát thèm... 2007!
Em!
Đừng vội ràu thêm
cho mùa đông mau đến
bên góc cuộc đời thêm nặng dấu ưu tư
có thể nào đâu không lẽ chỉ câu tạ từ
là vĩnh cửu trước thời gian vô nghĩa
Gió vẫn mang về êm thôi sao vọng thét gào giông bể
đừng nhé em một mình hứng lạnh cả triền đê
Cuộc đua!
anh ngược dòng số phận
bước chân lầy vũng tối những hoang mê
rệu rã thân anh nhưng phút ê chề
tim còn đập hướng về miền thương nhớ
Ngày đã sang rồi sao đêm còn lòng thòng sắc tím
ngăn giữa hai ta những khoảng khắc đi tìm
Ta chới với
sóng cồn cào xô ta ngã
đứng lên trầy trật buốt giá máu trào
dẫu gập ghềnh con đường ta vẫn phải lao
về phía ấy nơi hồn ta đứng đợi
có người con gái... là em... là mùa mới
mùa hội tụ... cho ta ca tiếng hát xuân đời
Ta nhìn thấy em từ sâu trong tiềm thức
nhưng không phải là rạo rực của si mê
Hobac
Nhớ hoài Em !
Đêm Đông về đầu tiên lại là nỗi nhớ
Lãng đãng bên dòng thơ lại khắc khoải tìm nhau
Em lặng thinh như bức tượng bên cầu
Gió heo may lạnh lùng tìm nơi trú ẩn…
Đông về với em mỗi bận…
Qua Thu se sắt nồng nàn
Cứ mỗi lần gió thổi rân ran
Gọi nắng ,gọi ai…tỏ tình cùng sóng
Lăn tăn gió thổi dưới cầu
Đôi mát huyền em mãi nhìn đâu
Sao mà thăm thẳm…
Đôi bờ sông vẫn tràn ánh nắng
Để em được ấm bên nhau!
Sao em lại tạc tượng em vào trí nhớ
Của Anh vĩnh viễn một đời!
Đừng buồn em nhé ! Em ơi ….
Chơi vơi rồi cũng một thời Xuân sang !
Anh vẫn nhớ Hoài Em !
10/10/2007 !
Gởi tới PP_HN !
Ghét!...
Mới chớm sang Đông
Sao mà em thấy ghét
Ghét cái mùa em cứ mãi nhớ tới Anh
Nhớ ngày nào tựa vai trong vòng tay
Để xốn xang nụ hôn đời vĩnh viễn!
Bủn rủn run mỗi lần nhớ đến
Bần thần bộn rộn Anh ơi !
Để con tim mãi mãi bồi hồi
Mỗi khi trời se lạnh
Vẫn thấy mơn man vòng tay đặc quánh
Nhóm lửa trong lòng
Em lại đốt cháy Anh !
Cái rét đầu Đông …Em ghét !
10/10/2007!
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33184/B1F9C0EBD0AB41648557C9C0FFB5122B.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2007 12:06:31 bởi BichPhuong >
Trích đoạn: BichPhuong
Nhớ hoài Em !
Đêm Đông về đầu tiên lại là nỗi nhớ
Lãng đãng bên dòng thơ lại khắc khoải tìm nhau
Em lặng thinh như bức tượng bên cầu
Gió heo may lạnh lùng tìm nơi trú ẩn…
Đông về với em mỗi bận…
Qua Thu se sắt nồng nàn
Cứ mỗi lần gió thổi rân ran
Gọi nắng ,gọi ai…tỏ tình cùng sóng
Lăn tăn gió thổi dưới cầu
Đôi mát huyền em mãi nhìn đâu
Sao mà thăm thẳm…
Đôi bờ sông vẫn tràn ánh nắng
Để em được ấm bên nhau!
Sao em lại tạc tượng em vào trí nhớ
Của Anh vĩnh viễn một đời!
Đừng buồn em nhé ! Em ơi ….
Chơi vơi rồi cũng một thời Xuân sang !
Anh vẫn nhớ Hoài Em !
10/10/2007 !
Ghê chưa, Em! mới sang thăm đã "Hoài em", thêm tý nữa khéo bị gõ đầu côm cốp mất!... ác thật
Em!(2)
Khi bản tình ca thổn thức
hồn em rung anh ơi! không cần có sóng
con chong chóng
em đuổi bắt dữ dội... em
ngày tung vào biển mộng
đêm tung vào rừng mê
hơi đời rắt réo nhịp tim đến tận
mắt trào... ứa
môi trào...ứa
ngọt ngào ru, hờn mái tóc thanh tân
Khi bản tình ca thổn thức
hồn em động anh ơi! không cần có gió
cánh chuồn chuồn
em chao bắt dữ dội... em
mùa tan thành nhịp phách
cội cành hoá giáng thăng
bước em gieo cung bậc
tay em thả nốt lành
ngất ngây ru, hờn ngón chuốt ngọc ngà
Khi bản tình ca thổn thức
hồn em say anh ơi! không cần có anh
em ghét anh
rung động em vỡ, con tim em nức nở
mùa em bơ vơ, cội cành em bỡ ngỡ...
em còn trong hơi thở
em tìm bắt dữ dội... anh
Anh ơi! bản tình ca thổn thức!
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2007 03:38:29 bởi hobac >
Em có biết...
Em có biết rằng anh đang nhớ em không?
Khi định gọi sợ chuông kêu đánh thức
Em lại hỏi ai! Không biết trả lời sao!
Dù biết trong anh đang cháy lửa cồn cào.
Em có biết rằng anh đang gọi em không?
Thảng thốt một chiều bắng lặng
Em có hỏi lòng mình trong sâu lắng
Phút giây này .Anh đang ở nơi đâu!?
Em có biết rằng anh đang đợi em không?
Đợi một chút nhìn anh của đôi mắt ấy!
Đôi mắt cười níu kéo lúm đồng chinh!
Rồi giòn tan…câu chuyện của chúng mình!
Em có biết và em ơi có biết…
Khi đợi chờ nhau da diết xốn xang lòng
Thảng thốt vào ra trong ngõ ngóng trông
Sao không thể ào qua vòng tay chào đón !?..
11/10/2007!
Buồn tháng Mười...
Tháng Mười đến rồi sao em vẫn đợi
Đợi đến tháng Mười sao lạnh vậy em?
Tháng của nhân duyên
tháng của mỗi cánh thuyền
Chực buồn mưa bão …
Gió thỏang hương nồng
Từ cơn gió ở cây cao
Những muội vàng lất phất mưa bay
Long não đan dày
Bằng lăng không kịp tím
Liễu ven hồ đắng đót buông xuôi
Hương sữa nơi ai mang cả bùi ngùi
Đem về cuối bến
Nơi anh đến ,nơi em mơ đến
Bến bờ xưa thánh thót chim kêu
Một dáng yêu kiều em tôi chờ đợi!
Đợi đến tháng Mười …
Đợi đến tháng tình yêu…
Áng mây xa buông tím mỗi chiều
Trời dựng thành khỏang trống!
Em đợi anh trong gió chiều lồng lộng
Lành lạnh này đâu có hề chi !...
11/10/2007!
Cám ơn đời !
Em cám ơn đời đã được có anh
Dù mong mảnh một thời thiếu nữ...
Lặng tình sâu vẫn còn đấy chứ!
Vì đã yêu mình nên cũng rất thuơng em!
Cám ơn đời... đã có thể cho em
Một mình anh hiểu trên đường đời tít tắp
Em có anh trong những lần bắt gặp
Những dối lừa êm dịu với lời yêu...
Cám ơn anh, em gởi rất nhiều...
Vì chỉ mình anh...chỉ mình anh hiểu !...
10/2007!
Đông Thú Tội
Đông đã đến ư, tôi tự hỏi lòng
Người con gái có kịp áo tránh đông
Hay vẫn thế tơ tình hong trước cửa
Cho diêu tan để nỗi nhớ phiêu bồng
Đông đã đến ư, tôi tự hỏi lòng
Ngăn sao em, em khỏi chạm vào đông
Ôi! ve vuốt xa vời không gian rỗng
Đông vẫn về sổ tuyết lạnh mênh mông
Tôi muốn say sưa một giấc mơ nồng
Trong thực tại bên em và trân trọng
Nhưng bước chân bạc hoài theo dấu mộng
Vẫn lê dài trong bến lạc thinh không
Hobac
Đừng mà em !
Đừng mà em ,em đừng đứng lại
Để mai ngày chống chếnh khoảng không xa
Đi trong bao la, đi trong mùa Thu đang chợt vỡ òa
Tất tưởi nắng hong vàng gốc muội
Liễu ven hồ rủ rượi buông xuôi
Còn hương nồng nàn vẫn thế chơi vơi
Âm thầm tỏa cho một đời hoa sữa
Dịu êm thế sao nhóm vào anh ngọn lửa
Cháy bùng lên trong hương của nhớ mong
Rạo rực trong lòng
Tỏa lan cùng em nồng cháy
Nụ hôn này cầm sắt của trăm năm!
Không gian xa xôi và cũng rất gần
Hương thầm trao
Trong mùa hoa sữa!
Mùa Thu lại đi rồi…buồn hơn cả mùa Thu !
Đêm 12/10/2007!
Nhớ !
Nhớ anh cơn mưa cuối mùa
Thu lạnh rùng mình khẽ nép
Vào anh trong phút so vai...
Tóc em hong thoảng hoa nhài
Bịn rịn vương đầy hương sữa
Mùi hoa của thế gian này!
Của đêm chúng mình thức giấc
Cùng mơ... cùng nhớ... hương bay !
12/10/2007!
Em àh!...
Cùng anh đi trong hương nồng nàn
Hoa sữa âm thầm trao hương bay
Em và anh tay lại có trong tay
Ngọn gió cuối mùa se lạnh
Vòng tay không còn chống chếnh
Êm êm như gió ngàn say
Em ơi!
Đường trong đêm nay…
Nồng nàn cho cành me muội vàng rung sắc
Bên vai anh…bên những chờ mong…
Hương cốm mùa vui
Một tiếng rao xa xôi vọng đến
Gót hồng em tôi bịn rịn
Mắt cười hát những lời thơ
Như hai đứa mình đi trong giấc mơ
Bổi hổi nhìn nhau xao xuyến
Anh và em đi đến cuối đường Xuân !
Đêm 12/10/207!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2007 11:23:19 bởi BichPhuong >
Bỏ dở...đừng anh !
Không còn cánh cò bay trắng buổi chiều
Không còn thấy câu hò lả lơi trên sông vắng
Không thấy đàn chim chiền chiện hót bên sông
Chỉ thấy nước trôi nổi trắng cánh đồng
Quê tôi mùa nước lũ!
Sóng cuộn chảy khi mái đê sụt lở
Dìm quê nghèo xuống nỗi khổ, thương quê !
Chới với lũy tre
Vật vờ mái ngói
Lá dừa xưa chải tóc gục bên bờ...
Thổn thức bơ vơ đắng ngoét câu thơ!
Quê đã khổ, nước trời chưa thương đỡ...
Vành đai đau ngấm xuống tận ngàn xưa!
Cơn mưa đã đem lũ về quê tôi đó...
Bao ước ao đang còn bỏ dở...
Lặng tìm nhau... để nối những nhịp cầu...
Yêu thương lấy, quê mình... anh nhé !
Từ nỗi đau đứng dậy...mà anh !
10/10/2007!
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33184/802467F68F4C4595AFBAC099A0869F10.jpg[/image]
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: