BÍCH PHƯỢNG ! Một nét Thơ ...
Giấc Mơ Chạy Trốn
Ta có một giấc mơ chạy trốn
ta và khỏi ta...
đến bên em ngủ dài trong ngực ấm
lan hương đêm bình thản ngón tay ngà
không còn những cái nhìn ngơ ngác lạ
những thót mình của giá lạnh sương sa
thiên đường nhỏ cả khoảng khắc lên hoa
ngủ... ngủ... ngủ cứ ngủ thôi yên lặng
từng thì thầm là từng đau xa vắng
nước mắt kia lỡ rớt lệ my buồn
mầu đèn vàng bóng sẫm ngả cô đơn
thêm da diết chặt vòng tay nồng ngọt
ngủ... ngủ... ngủ cứ ngủ thôi chua xót
lửa thương yêu cào xé buốt tâm hồn
không gian bao dung tình em từ tốn
những chân thành hoá bận rộn tang mê
em ơi! ta muốn khóc một ngày về
Từ bữa ấy, ta giấc mơ chạy trốn
ta và khỏi ta... ta đến bên em
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2007 04:43:09 bởi hobac >
Khi nào bình yên !?...
Đêm lại qua nõi nhớ lại dài thêm
Mỗi sáng dậy lại thấy mình hạnh phúc
Vì có thêm một lần ta lại được
Hạnh phúc nhân đôi… vì được yêu thương!
Tiếng của lòng đắm đuối suốt cơn giông
Khắc khoải nghĩ suy bao lần định nói
Anh cứ tưởng rồi trở thành câu hỏi
Để lại nhiều lần như vậy thật ư em?
Em có nhớ khi chao động mạn thuyền
Sóng sánh vỗ , sóng đổi chiều theo gió
Ngầm vẫn cuộn cao mạn thuyền chực vỡ
Có ai hiểu rằng: Biển gào thét để nhớ nhung !
Có nỗi buồn màu tím sẫm hai ta
Có vòng tay đặc quánh vỡ òa
Và kim đồng hồ gày rộc
Và tình yêu … chao đảo mạn thuyền!
Có bao lần em đã đốt cháy anh
Bằng nỗi nhớ bỏng lòng đứng đợi
Khi mãi vu vơ khi anh mãi kiếm tìm
Có bao giờ tình yêu đến... bình yên !?
15/10/2007
Suy Tưởng
Hạt sương vỡ tận ngày theo vỡ
Tôi cũng vỡ như ngàn ánh sao
Chân trời khép lép mắt môi trào
Và bắt đầu đáy linh hồn lạnh
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.10.2007 00:17:24 bởi hobac >
Hãy một lần!
Hãy một lần em nhé.Một lần thôi!
Anh và em vẫn nơi ấy ta ngồi
Và vòng tay ấy...Vòng tay ấy
Rộn rực tim ta...lửa sáng ngời!
Ta đã đi qua suốt cuộc đời
Đã bao lần trong cả những chơi vơi
Nụ hôn vẫn thế...em vẫn thế!
Cháy bỏng cho anh đốt một đời !
Em vẫn đợi chờ nụ hôn...xưa
Vẫn đón vòng tay... như đón cơn mưa
Vẫn e ấp trong hồn ai diệu vợi
Ôi ngọn lửa lòng đang cháy trong em!
Anh lại đi trong sóng sánh nhớ em
Trong cái cồn cào nóng bỏng
Gom gom cả... gởi vào khoảng trống
Chốn vô hình anh được... yêu em !
17/10/2007!
Những Ngày Không Tên
Nhưng ngày không có tên
Những ngày không về gọi
Chỉ có miền mong mỏi
Em và Anh giữa đời
Dệt mắt vào thẳm khơi
Dệt hồn men rã rượi
Ôi ngày sao chẳng mới
Ta sao đứng bên đời!
Hobac
Một lần em nhỉ, một lần thôi
Vì sao níu kéo cả một đời !
Ngọt ngào như thế gì hơn nữa
Để lại một đời ai chơi vơi!?
Nồng cháy ! Giản đơn thế thế thôi,
Trái tim em đã biết bồi hồi...
Bộn rộn sắt se người con gái
Nụ của đời ra trái ngọn em ơi!
Dù một ngày nào đó chống chênh
Gió lạnh mùa Đông anh không về nơi ấy được
Thước đo lòng lửa bỏng cả trong đêm
Thấp thóang bóng ai tạc tượng phía sau rèm!
....
17/17/2007!
Hãy nhìn vào mắt nhau đi em!
Hãy nhẹ nhàng đặt kề hai má
Hãy hãy để cho tâm hồn thư thả
Và lời yêu lại thỏ thẻ bên tai
Và nụ hôn môi vẫn trong môi...
Kéo giọt dài thương nhớ
Rồi mai sau nơi vô hình không lỡ
Ao ước một lần...một lần đó thôi sao!
Em đã đánh thức anh trong những cồn cào
Gọi cả mùa Xuân về trong nắng
Gọi cho anh cả một đêm thức trắng
Để có đủ lời ngào ngạt với tình yêu!
Xốn xang xuyến xao... có chi nhiều...
Chỉ thấy tình yêu để lại...
Để lại cho đời giọt nhớ...giọt thương !
18/10/2007!
Từ ngày ấy em đã ra đời!
Ngày em ra đời dòng sông không gợn sóng
Chỉ có heo may phảng phất gió trên bờ
Áng mây trời như muốn gọi vần thơ
Để một thóang nhân duyên gieo vần mai đó!
Trời vẫn thể mịn màng hơi thở
Chứa chan tình ấp ủ tiếng cười em
Long lanh đen…đôi mắt hạt huyền…
Vẫn vẫn thế mỗi lần em cưòi sóng…
Dòng sông quê rất ít lần biến động
Chỉ em tôi chiu chắt mỗi ngày…
Vẫn một dòng sông chảy thế bấy nay
Và em lớn để sông dài rộng nữa…
Sông không biết trong em còn ngọn lửa…
Cháy bùng lên trong những tháng năm xa!
Sông !Sông ơi đừng giận em thế nữa…
Tội tình gì…em đâu nỡ quên sông !
Nghĩ cho cùng em đâu lỗi gì đâu!
Năm tháng đủ để sóng buồn vẫn vậy
Em lớn lên ! Em ơi có thấy!?
Nặng phù sa…nhưng bên lở bên bồi!
Cám ơn đời…đã có một em tôi
Biết đứng đó sông dài và gió lộng
Tóc vờn mây…biết cười cùng nhịp sóng
Của một đời nơi ấy có... dòng sông !
18/10/2007!
Sao em bảo bây giờ không nhớ
để cồn cào đêm qua trắng của anh!?
Sao em bảo nỗi nhớ buồn lắm lắm
để đêm dài đứng lặng đến mong manh!?
Đừng ,đừng buồn như vậy lúc nhớ anh
Em hãy vui như nắng trời Thu vậy nhé!
Như ,như thế gió vờn bay lặng lẽ...
Se lạnh ít nhiều nhưng vẫn vậy nhớ anh hơn !
20/10/2007!
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33184/78FF8236D62244BDB71C7A951DB40702.jpg[/image]
Tự làm cho mình một vần thơ !
"...Anh đã có nửa đời nghe biển hát
Những lời yêu vồ vập mãi bờ xanh
Mãi đến lúc gặp em anh mới biết
Sóng bạc phơ mà biển vẫn đa tình !..."
Nhân ngày 21/10 hàng năm ! [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33184/45C0846E996640BDAF14470776F247CE.jpg[/image]
Đến rồi mà em !
Đừng buồn , đừng khóc thế nữa em!
Em đã thấy không !Anh đã kề bên!
Ấm áp đó, vòng tay em thấy đó
Ôm cả biển trời với lồng ngực yêu thuơng !
Nụ hôn của nhau chờ đợi suốt năm trường
Dãi nắng dầm mưa tình gởi về se sắt
Ầm òa rung hay những lần khoan nhặt
Em ơi! Tình sắt cầm tay...dành cho em tất cả!
Đôi mắt nhìn nhau... vòng tay ấm hương đời
Hòa quện cho nhau một thời xa cách...
Em đến với anh, một lần vượt qua thử thách
Để một lần qua được những đợi mong...
Cầm lấy khăn này, lau nước mắt đi em!
Em hãy cười đi cho ngày gặp mặt!
Cầm bàn tay của anh thật chặt...
Môi giữ nụ hôn đời...em nhé đừng lơi !
...Anh và em đã đến với nhau rồi !
21/10/2007!
Suy Tưởng(2)
Lại một lần ta chạm sâu nỗi nhớ
Lại vu vơ ta đứng giữa không cùng
Muôn vàn thực thể, thực thể vẫn thế
Riêng tâm hồn sao vẫn mãi mông nung
Là mây ư! khi hồn đang bay bổng
Là giông ư! khi hồn lỡ dại ngây
Là sóng ư! khi hồn đang gào khóc
...
Là gì đây? khi hồn sống đoạ đầy
Muôn vàn thực thể, thực thể mang tên
Chẳng có tên tâm hồn là thể xác
Lại một lần ta chạm bờ hoang mạc
Lại vu vơ ta đứng giữa mịt mùng
Tâm hồn ta có thể là cánh đồng?
Một cánh đồng... của ngày chưa gặt hái!
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2007 14:48:33 bởi hobac >
Cái rét đầu Đông !
Một chút bụi mờ quấn với gió lạnh đông
Quất vào tán cây cuối chiều Thu vắng
Bóng thân muội vàng nắng đổ ướt ven đê
Lất phất mưa bay đón gió hướng em về
Cuối chiều tê tái…
Gió liệng lá khô bay về nơi xa ngái
Đã vàng rồi sao vẫn đậm sương đêm
Hanh khô sao vẫn ướt sẫm đêm
Bốn bề lành lạnh
Đêm về rồi ráo hõanh tiếng chuông ngân !
Em đứng đợi anh
Áo chòang chưa kịp khóac
So vai lạnh lùng mắt đang ước nơi xa…
22/10/2007!
Nụ cười em là thơ, In vào tim ai đó, Một tình yêu chợt đến... Một thoáng chiều vấn vương./.
Đêm Cuối Thu
Đêm cuối Thu gió buồn man mác
Lạnh một nỗi buồn, cái nhớ lung linh
Nghĩ về chúng mình
Anh thảng thốt tự buồn như vậy đó
Vì cơn lạnh đầu Đông đã chớm, cuối Thu rồi
Gói lại bồi hồi
Đong từng câu chữ
Anh cài lên cánh là đón cuối năm
Nhọc nhằn con tằm lụi hụi
Nong tràn xanh biếc ngọn dâu
Em ở nơi đâu…
Anh đi tìm vô vọng
Chải chuốt một mùa nắng nhạt với heo may
Đêm cuối Thu nỗi nhớ lại dâng đầy
Tràn cả ly cốc tai mằn mận
Anh nâng lên mà sao se sắt
Nhớ về em… Thơ hát mặn mòi !
Đừng nhé ! Đêm cuối Thu chơi vơi!
10h40p.m. – 25/10/2007!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: