BÍCH PHƯỢNG ! Một nét Thơ ...
Mùa Đông Có Thể
Mùa đông có thể ta ấm hơn
Hay vì lạnh mà ta vong tưởng!
Mùa đông có thể ta gần hơn
Hay hơi thở có hình hơi thở!
Anh không biết mùa đông có thể là gì?
Ngoài kia là sa mạc gió rét lê thê
Bàn chân anh nứt lên từng giọt máu lệ
Em ơi! trú mình nơi ấm áp nghe em
Anh không biết mùa đông có thể là gì?
Bầy kiến đỏ cũng không còn lang thang nữa
Cánh chim cuối đã về phương nam một nửa
Em ơi! đừng ngồi nhìn hoàng hôn nghe em
Anh không biết mùa đông có thể là gì?
Sông xanh êm và nhẹ nhàng đưa dòng chảy
Trên mái dạ sớm mai đầy sương lấm tấm
Em ơi! giấu bàn tay chớ để sương vầy
Anh không biết mùa đông có thể là gì?
Trời và đất ô kìa chạm nhau đến thế
Nhưng chao ôi không gian buồn phơi cô lẻ
Vẽ gam mầu nào cho bớt xám hoang liêu
Anh không biết mùa đông có thể là gì?
Anh chỉ biết anh có em trong trí nhớ!
Mùa đông có thể ta ấm hơn
Xin vì lạnh mà ta vong tưởng!
Mùa đông có thể ta gần hơn
Xin hơi thở có hình hơi thở!
Hobac
Ôi! Con người vẫn sống với cái tư duy "XA VÀ GẦN", còn đây nữa"TỒN TẠI HAY KHÔNG TỒN TẠI" !Nhưng rồi mọi chúng ta vẫn mang được đi nụ cười trên khoé môi đầy cảm xúc.Anh chắc phải ra đi chỉ vì gần xa cái khoảnh khắc...mà con người chẵng níu kéo bởi tồn tại! Biết bao giờ và biết được nơi đâu !?Cơn gió đầu mùa làm nhàu tiếng chuông chùa nơi xa vắng...Bắng lặng tìm nơi trú ẩn tiếng ngân vang! Chỉ có trong lòng, ở đó con tim có khoảng trống mà con người phải vượt.Dù biết rằng khoảng trống ấy mênh mông !... Nỗi nhớ một mùa Đông được nhớ như một mùa Đông thì không phải...cái lạ kỳ mùa đông được nhớ bằng chính caí ấm áp của mỗi người! Sao đẹp thế một mùa lả chả những nhớ thầm...âm ỉ những ước vọng ...trống vắng những lời thơ như mộng mơ trong câu chuyện cổ tích..là cú hích cho hai tâm hồn đồng điệu xích lại gần nhau...là câu đầu tiên của một ai chòng ghẹo cái liếc nhìn một cõi hư vô...Ôi tất cả làm mùa Đông lạnh giá trở thành hành trang bước tới một mùa Xuân.
Mỗi lần như thế...Bậu cửa em ngồi tạc tượng vào năm xưa để như vậy...gởi về quá khứ nhưng nỗi niềm cánh cánh nhớ thương nhau...Cành táo đầu hè xưa không còn nữa nhưng mùa đông gởi tới mùa Xuân bao ước vọng..Để Xuân thì luôn nhớ tới mùa Đông...Và trở thành NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG !
"Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi.... "
Buồn da diết, khắc khoải một nỗi nhớ đã thành tên ... Chiều nay những ca từ ấy vang lên, lòng ta lại chông chênh như bao lần trước đó ... Phú Quang đã trở thành nỗi niềm xưa cũ, cho ta nhón chân bước nhẹ tìm về ... Và chiều nay tất cả bỗng tràn về, khi ta nhận những dòng tin anh nhắn ... Xa vắng ... Chiếc lá ngày ấy đã vàng và rụng xuống rơi nghiêng, hoa sữa thôi nồng nàn và rêu phong cũng làm mờ chốn cũ ... Chẳng còn lối nào khác để quay đầu nữa đâu anh ... Quá khứ đã hoá thành nỗi nhớ mỏng manh, nhưng lại là sợi dây vô hình thít chặt khi ai đó vô tình khiến ta chạm vào cánh cửa nhốt chặt miền ký ức ... Thổn thức ... Khúc nhạc vẫn vang lên, phảng phất khói sương của "một chiều phủ Tây hồ" hay nỗi cô đơn của một kẻ luôn sống khắc khoải về những điều đã không thoả nguyện ... Ta như tìm được một phần của chính mình trong tình khúc Phú Quang ... "Ta mơ thấy em - Ở nơi kia xa lắm - Một Hà Nội ngây ngất nắng - Một Hà Nội run run heo may ..."
Một chiều đông Hà Nội ....
Hãy khóc đi em, đừng dối trái tim mình....
Anh đi vào hơi thở nhớ nhau
Vòng tròn đó bồi hồi không tròn nữa
Sấn xíu bất ngờ hình dáng trái tim
Bổi hổi trong nhau vẫn cố lục tìm
Bến đợi bến chờ trong em run rẫy
Em ơi, em một lần có thấy...
Mùa Đông lại về...Hơi ấm khác xa xưa!?
13.11/2007!
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33184/E9EFCAB032614159A17B17E1E2847F7C.jpg[/image]
Anh là miền nhớ của riêng em ! Còn đây nguyên vẹn sóng tình
Gọi em trao gởi ánh bình mình
Sắt se gió thỏang ghìm nhung nhớ
Thầm kín một miền anh thương em!
Em ơi !
Lãng đãng mây xa...
Gợi thêm lòng nhung nhớ
Đêm trăng tỏ sáng đầy trang vở
Cuộc đời này sao lại quá bao la
Để chưa kịp một lần gặp mặt
Để anh có đôi lần
Trao lại cho em
Những lời thơ cháy bỏng
Gói nồng nàn nơi em
Gói nồng nàn nơi anh
Ôm lấy một thời tuổi trẻ !
Khắc khoải nhìn nhau
Sợ những phút chia xa
Và để con tim nói lời chân thật
Khi chẵng lỗi lầm gì
Muôn vạn kiếp chẵng phai
Cứ mãi miết đời
Để nỗi nhớ lên hương!
Em ơi vô thường là đó
Không ai ngăn nổi hương bay
Cũng như nỗi nhớ hôm nay
Anh em sắt cầm đắm đuối!
Mùa Đông này
Nỗi nhớ của Em Anh !
14/11/2007!
Phía Ngã
Từ phía ngã
rớt tuột vào nhau
cú va chạm
là chiếc u tình yêu nhú nhú
xuýt xoa
...xuýt xoa
mọi liều thuốc trở thành nguồn dinh dưỡng
lớn
lớn
... và lớn
từ phía ngã
em,
tôi
... nhức nhối!
Hobac
Một mùa Thu qua em có chơi vơi
Anh thì thể đắm buồn thơ da diết
Một nụ hôn,bờ môi xưa có biết
Nồng nàn Xuân mà se sắt thương yêu
Đã thế hơn nhiều
Giấc mơ mà anh vẫn có
Một cuộc chuyện trò anh còn bỏ dở
Một lần cầm tay còn nóng hơi anh
Một chút hương thầm còn đó mong manh
Vẫn đậm nỗi niềm thương nhớ
Đêm đêm vẫn vậy
Hương Hòang Lan Tím cả trời Thu
Hoa Sữa nồng nàn hơi ấm
Trong vui buồn lại nhớ quá đi thôi
Con tim biết đau và biết cả bồi hồi!
15/11/2007!
Lặng Lẽ!...
Anh lặng lẽ bước đi cuối chiều gió cuốn
Lững thững buồn cơn gió thổi qua vai
Bến nước con sông vẫn thổn thức hoài
Bộn bề nắng mà nhạt nhòa sông nước!
Lăn tăn sóng gởi hồn thơ nhờ gió
Nhớ về ai nhờ cậy tiếng thông reo
Đưa đến cho nhau ngóng trông cánh lá
Gói hết cuộc đời mang hồn đó vào thơ
Anh bước tới con đê ngày chờ đợi
Hoa cải vào mùa ửng nắng sáng bờ đê
Hoa cải ven sông vẫn vậy sáng câu thề
Ngóng đến mùa vui...một mùa gieo hạt!
Trầm lắng nơi xa một chiều khao khát
Bịn rịn chân đi...líu ríu chân qua
Không gian tĩnh im thể chợt vỡ òa
Vẫn muốn ôm em trong vòng tay nồng ấm!
Mặt trời chiều, phía xa là dấu chấm
Đỏ một niềm sáng nỗi nhớ thương xa...
Ôm trong lòng nỗi nhớ bao la...
Em đã đặt cho anh niềm riêng cho nỗi nhớ!
Em cũng là nỗi nhớ của riêng Anh !
15/11/2007!
Suy Tưởng(5)
Cung bậc của yêu đương
có phải bản tình ca?
anh nghe thấy!
trong bước chân hai ta đi tới
vang lên từng âm hưởng lạ
anh miên man!
gì nhỉ!?
là những thanh âm của cuộc đời
hay những chấm hết của thời gian than van
Anh!
không thể nào đo nổi!
không thể nào cân nổi!
không thể nào đếm nổi!
... và em ơi! không thể dừng nữa!
mặt trời đi ngủ!
con chim đi ngủ!
lá cành đi ngủ!
... và em ơi! anh thức chiêm bao!
Hobac
Bích Phương đi đâu vắng vậy ta!
Qua Nhà Qua nhà không thấy em đâu Hàng cau vàng quả giàn trầu úa sương Hỏi thăm hàng xóm không tường Thôi đành mấy chữ lên tường nhắn em Chữ rằng: Cái hôm hôm ấy hôm nào Bỏ quên chiếc túi hồng đào chứa tim Ngày qua ngày lại đi tìm Em cầm gió mách tôi xin chuộc về Kẻo đêm thườn thượt u mê Hồn tôi vất vưởng tái tê xác gầy Hobac
Một nét thơ BichPhuong
vẫn còn nguyên vẹn
Vác giáo án đi xa
gắn con chữ tạc vào vách đá
Cho câu thơ noọng hát với gió rừng...
Cho suối ngàn nước đổ... rưng rưng!
Các em tôi đang cần con chữ...
Và bich phuong này gởi về gió ngàn xa!
Bích Phương lên bản hả! lên bản người Tầy hay Thái mà đã học được tiếng dân tộc rồi nè!
Mùa này nắng vàng, sương sớm đẹp lắm, nhớ gửi mấy tấm hình về nhé!
Mà khiếp quá thôi, cứ như đi chiến dịch ý, nghe thấy vác là Hồ Bắc hoảng luôn rồi!
Cẩn thận nhe kẻo trai bản bỏ tình đó là hết về luôn, được làm cô sơn cước đấy bạn mình ơi!
Sớm mai trắng muốt sương rừng
Bàn tay em hứng xếp từng chữ xinh
Ơ này! cô giáo người Kinh
Yêu bản em nhé, yêu tình đừng đi
Ở đây có suối xanh rì
Có hoa lan thắm hội thì rượu ngô
Nắng trong nghiêng khuất cái ô
Chiều câu hẹn bạn ngọt bờ rừng hoang
Đêm sang đêm mặc cứ sang
Đã chàng tơ tưởng sáo vang chân đồi
Hobac
Nhớ em thổn thức câu thơ
Mắt đầy những nỗi mong chờ nơi em
Sương buông lạnh cả màn đêm
Nhớ anh em ngóng môi mềm ... nụ hôn !
Nắng vườn quê quá yêu thương
Bóng trum che mát con đường anh đi
Rì rào gió nói điều gì!
Ngẩn ngơ nhạt nắng chắc vì ...nhớ em !
Anh nhớ về em, nhớ về em!
Sao mà chờ đợi sao mà quên
Em đi em đến lòng anh thức!
Thức giữa cơn say chẵng cần men !
Anh đi anh nhớ anh thương!
Nắng vàng trải xuống con đường anh qua
Về quê lại nhớ em xa
Tiếng chiều gọi gió ...ngỡ là tiếng em !
Nhớ em thổn thức câu thơ
Mắt đầy những nỗi mong chờ nơi em
Sương buông lạnh cả màn đêm
Nhớ anh em ngóng môi mềm ... nụ hôn !
Nắng vườn quê quá yêu thương
Bóng trum che mát con đường anh đi
Rì rào gió nói điều gì!
Ngẩn ngơ nhạt nắng chắc vì ...nhớ em !
Bích Phương
các nàng lúc nào cũng hay thiệt... là hay đó nghe!!!
Em đi gửi tiếng trách về
Trách sao nỗi nhớ cứ lê thê dài
Đường xa lẻ bước trần ai
Ngẩn ngơ hạt nắng nặng vai... bóng chờ!
Hobac
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: