BÍCH PHƯỢNG ! Một nét Thơ ...
Anh cứ đi tìm một nửa mông lung
Hình hài trong thơ chẳng bao giờ có thật
Gần kề bên anh, em là môi, là mắt...
Anh chẳng thấy đường cứ tìm mãi tận chốn thơ
Phút chạm tay anh em vẫn tưởng một giấc mơ
Ngắn ngủi một giây mà trong thơ còn ấm nóng
Em lạc vào thơ gọi anh bằng tiếng sóng
Anh chẳng ngoái nhìn, biển lặng lẽ một mình em
Anh cứ đi tìm một nửa chẳng có tên
Chẳng thật như em mới nghe tên đã nhớ
Tìm làm chi hình hài chẳng bao giờ có
Anh mải mê tìm để nỗi nhớ bỏ quên...!
31/12/07
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2008 13:53:01 bởi phuongphuong_HN >
Gởi về cho anh!
Anh lại đi tìm chốn ấy mông lung
Tìm bằng được em hiện diện
Tìm bằng được em hỡi em yêu mến
Dù em đang còn rất ảo chốn rất xa!
Em vẫn bảo anh nơi ấy rất gần
Bằng mắt bằng môi bằng cái nhìn chân thật
Bằng hình hài sống động của thời gian
Anh lại tìm em trong chiều đã tím vàng!
Bởi mùa hoa cải nở rực bến cuối sông
Em vẫn nhớ anh trong từng con sóng
Vỗ hai bờ đậm nén phù sa
Đêm vẫn về khao khát ầm oà!
Nỗi nhớ đặt tên con sóng cũng có tên
Hai bờ ấy giữa mênh mông sóng nước
Chảy mãi mê ra đến tận cửa sông
Chở nặng phù sa em còn nhắn gởi!
Đừng em nhé,câu thơ muốn nói
Em gói vào cơn gió đầu Xuân
Và vẫn vậy như thế bao lần
Em gởi về cho anh... nỗi nhớ !
01/01/2008!
Nhớ nhau vẫn thế...
Lãng đãng thơ tình lãng đãng thơ
Lãng đãng từ xưa đến bao giờ
Khách văn mặc khách tình như mộng
Cuộc sống đang dần đến với thơ!
Anh đã xa rồi nhớ tới em...
Cuộc đời sao lắm thứ bon chen
Để anh đứng lặng buồn cô quạnh
Tơ liễu buông mành xanh vẫn xanh!
Dừng gọi tên anh thương lắm mà
Em là cô gái vốn kiêu sa
Duyên se kỳ ngộ thêm buồn tủi
Đừng để mộng mơ lại bùi ngùi!
Thử thách làm gì khổ khổ anh
Mái đầu điểm bạc đâu còn xanh
Vần thơ lãng đãng là mây khói
Lởn vởn mà sao nặng đầu anh!
Khi nhớ cũng đành gởi thơ thôi
Chỉ vì tim nhỏ vẫn bồi hồi
Nhớ nhau vẫn thế và như thế
Đừng để thơ đời như mưa rơi !
02/01/2008!
Gió nào...Gởi lạnh cho em!
Anh ở chiến hào nghe tiếng gió đêm đêm
Vọng lại từ xa xôi có câu em nhắn gọi
Nụ cười của em thay cho ngàn câu nói
Đêm sương về gió lạnh thấm vai anh.
Nhớ thương em vẫn còn lam lũ quá
Cánh dồng xa vẫn còn chướng gió
Phố phường xưa còn bụi nóng mắt em
Thấp thóang ven đô vẫn chẵng sáng ánh đèn!
Đêm lạnh bên anh người chiến sỹ
Gió có gào trên chốt mưa phùn
Anh chỉ lo cơn gió lạc đường
Không muốn gởi nhưng vẫn về nơi em đó!
Ngọn gió lạnh trong tay thêm cóng
Đừng trách anh không sưởi nóng vần thơ
Gió mang lạnh về không còn ấm nữa
Đêm mưa phùn... Đêm em chẵng có anh !
03/01/2008!
Chúc Bích Phượng một năm mới vui vẻ, hạnh phúc và tràn đầy ý thơ.
Nguyên Châu
Anh ơi, anh đừng luyến láy nhiều
Thơ bộn rộn nó bồi hồi xao xuyến lạ
Em đọc thơ anh mà sao vất vả...
Thổn thức nhiều em nhớ được ít thơ
Chỉ tội làm em mắt ngóng mong chờ
Đọc được trong anh...Nói gì cho em vậy!?...
Anh nhớ không, anh còn có thấy !???!...
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33184/D530DCC01890466F966A8F6DB827748A.jpg[/image]
GỞI EM !
Em đã một thời đi giữa Núi Đôi
Hai sườn dốc đã trở thành vách đá
Mùa hoa xoan đã bao lần lả tả
Rơi vào lòng đắng đót những câu thơ
Em đã một thời về quê Thạch Nhọn
Lúng liếng ánh đèn ngầm dưới lũng sâu
Bóng một ai đã vội quay đầu
Cho gạt nước xua tan nỗi nhớ!
Em đã một thời đi xa xóm nhỏ
Xa cái cổng làng mang trong trang thơ
Cô Tấm là em đi vào thời mở cửa
Nhọc nhắn tiếng píp online!
Tất cả là xa, xa vòng tay của mẹ
Xa tiếng ru hời xa canh đắng triền sông
Để một em tôi đi giữa những khôn cùng
Mong cập bến như lời ru của Mẹ!
Em ơi ! Em hãy đừng quên nhé
Câu Quan Họ hay Xẩm Xoan đi nữa
Cũng Lý cái Bông...Cũng Lý qua cầu
Cũng Lý tung chài...nậm rượu đầy vơi.
Mùa Xuân về câu thơ... đầy vơi !
04/01/2008!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2008 21:06:28 bởi BichPhuong >
Chỉ vì dấu...
Ừh ! Đã ngần ấy năm rồi anh nhỉ!
Lại gặp hôm nay giữa cái nắng cuối Đông
Tuy đã nhạt những sắc vẫn đậm hồng
Se se lạnh nơi đầu non ngọn gió
Hai con người vẫn còn nơi đó
Vẫn nhìn nhau trìu mến nhìn nhau
Vần thơ của em vẫn thơ mộng nơi đâu
Để thơ anh vẫn qua ghềnh vượt thác
Lãng đãng quên những vài nốt nhạc
Để thác gầm tung bọt thâu đêm
Che cái dịu êm
Che tình bộn rộn
Dấu ngày xưa một thời xao động
Để ghềnh cao thác đắm đuối dòng trôi
Để một ngày nơi ấy phía chân trời
Đứng trước biển mà mông mơ trước biển
Vẫn chờ đợi một cơn gió đến
Cho mơ màng ngày ấy với hôm nay!
Ngần ấy năm rồi thơ vẫn đắm say
Chỉ vì dấu trong anh nhiều cảm xúc...
07/01/2008!
Lại một mình !
Lững thững một mình đi trên con đường nhỏ
Trời lạnh lùng cơn gió thoảng qua vai
Dừng lại bên hồ ai đang nhớ tới ai
Sóng se sẽ đùa nhau về cuối bến!
Em vẫn thế như bao câu chuyện kể
Băn khoăn nỗi nhớ chẵng thành thơ
Ngồi đó mông lung đôi mắt bâng quơ
Lãng đãng chiều đông mây chưa kịp tím!
Gió đong đưa thức một chiều dương liễu
Soi bóng hồ chải tóc trong nhớ thuơng
Ngôi một mình mà sao vẫn vấn vương
Cà phê đắng một mình trong quán vắng!
Vắng em rồi! Trôi trượt giữa mênh mông !
09/01/2008!
Nhẹ nhàng nhót gót ư em?
Một câu muôn thuở vẫn còn đợi nhau.
Cuối Thu gió thổi lá nhàu
Bâng khuâng rồi cũng còn đâu hỡi mình !?
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33184/CA91B4E02C4D4F779CDE77970CFBF630.jpg[/image]
Chiều cuối Đông !
Lá vàng rồi cũng không còn nữa
Trơ trọi cái cành cắm vào không trung
Đau nhói mũi kim bầu trời buồn không khóc
Đến hạt mưa phùn cũng chẵng thể rơi!
Dòng nước lững lờ dạt cùng dăm chiếc lá
Chiếc lá vàng cuối Thu gởi lại
Cho mùa Đông có thể ấm chút không
Nhưng mùa Đông đã lặng lẽ chẵng bồn chồn!
Chiều cuối Đông như trong chuyện dài cổ tích
Bóc mỗi phút giây xóa từng ngày lịch
Để vô hồn nhóm lửa giữa đêm Đông
Ước cho ban mai có một chút ửng hồng!
Em vẫn ngồi chờ đợi...
Chiều cuối Đông như bao lần muốn hỏi
Bồng bềnh mây sao chẵng thấy mưa giăng
Đến cả ánh trăng Rằm không thấy được
Chiều cuối Đông em vẫn ngồi em ước
Diệu kỳ ở đâu đến đón em đi...
Không gian chiều Đông như chẵng biết gì
Buông nắng nhạt trùm lên chiều cô quạnh !
Chiều cuối Đông! Chiều của những bâng quơ !
10/01/2008!
Đậm Đỏ Phù Sa !
Em đang đi trên triền sông quê
Đỏ quạnh phù sa của dòng trôi gởi lại
Cánh bèo Lộc Bình đã trôi về xa ngái
Phù sa sông đậm đỏ trong tay em
Bãi cát triền sông pha hai màu rực cháy
In mãi chân em mỗi bước đi có thấy
Gót hồng bịn rịn bước chân
Dịu êm , mượt mà của tầng trần tích!
Em ơi! Phù sa đã bao lần bồi đắp
Bến cửa sông những đêm lạnh buồn
Ầm ào sóng vỗ mạn thuyền
Đão chao một thời sóng gió
Nhưng vẫn cựa mình tải nặng phù sa
Đem về nơi em đó
Nơi có em mỗi chiều lộng gió
Tung tỏa tóc mềm..em đón nhận phù sa
Dòng sông của anh...phù sa cho em
Ôi khoảnh khắc hài hòa nơi cửa Biển !
10/01/2008!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2008 17:03:24 bởi BichPhuong >
Chủ nhật cho em!
Tờ lịch xanh rụng xuống hôm qua
Hôm nay lại đến tờ lịch đỏ
Con chim khách đã kêu trước ngõ
Anh lại về...Chủ nhật cho em!
Ngôi nhà này vẫn dành đó cho anh
Sao chim khách không biết điều thế nhỉ
Nó có kêu không phải em ẩn ý
Đâu đã lạ hơi... một tháng rồi sao?!
Anh vào đi, anh vào nhà của anh
Em vẫn đợi sao anh dè dặt thế
Chủ nhật nào anh cũng về đấy nhỉ
Mà sao anh rón rén đến em buồn !
Xa và xa những phút với tâm tình
Anh để lại cái ngày tờ xanh rơi tuần trước
Tờ lịch đỏ hôm nay em có được
Vòng tay anh đặc quánh nhớ nhung xa!?
Ôi, Chủ nhật này là của riêng ta
Cổng im bóng cánh cửa vào... đã khóa
Chiếc lều con có hai ta trong đó
Lặng im những tiếng giận hờn!...
Có Chủ nhật nào đẹp như chủ nhật này không
Líu ríu niềm vui nỗi buồn hàng tháng
Nói hết đi...trời ngày mai lại sáng...
Tờ lịch ngày mai lại xanh rụng trong tuần !
12/01/2008 !
Cửa sông nơi biển triều về!
Sông gởi về đỏ thắm phù sa
Nặng trĩu một chiều sóng dội
Hỏi gió hỏi trăng hỏi dòng sông biếc
Chỉ thấy sóng ngầm dội đội thủy triều lên
Anh vẫn biết rằng nơi ấy có em
Không kịp gỡ tóc tung nơi của biển
Vì cái xốn xang nơi phù sa mang đến
Giọt nắng đào hồng ửng má em tôi
Anh đã biết rồi dòng nước lặng lờ trôi
Gặp thủy triều lên sóng lại tung bọt đỏ
In chiều tím cho màu ai thương nhớ
Chỉ vì yêu mà sông nước ngã nghiêng theo
Có một ngày em giật mình tỉnh lại
Nhớ sông về triều đón nhận phù sa
Cửa sông ngày nào sóng dội vẫn hiền hoà
Giọt phù sa anh nâng niu mùa sóng lặng
Giọt phù sa và em là giọt nắng
Làm ửng hồng nơi ấy cửa sông em !...
13/01/2008!
Em đi trong cái ấm mùa Đông!
Ai bảo mùa đông rất rét
Còn em đâu có thấy gì
Bởi lòng em còn nóng bỏng
Nhớ anh trong tuổi xuân thì
Ai bảo mùa đông lạnh lắm
Nào em có biết được đâu
Chỉ vì có anh hơi ấm
Tỏa lan tan chảy rét rồi!
Ai bảo mùa đông cô đơn
Nào em đâu biết giận hờn
Chỉ thấy má em ửng đỏ
Chỉ vì em nhớ nhiều hơn!
Đừng đừng dọa em đông nhé
Trong lòng em ấm hơn mà
Mùa đông dẫu có đi xa
Với anh em là trọn vẹn !
Mùa đông vẫn là ước hẹn
Gặp nhau ở tận lòng ta
Đi về phía anh em nói:
Mùa đông cái ấm xuân thì !
14/01/2008!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: