pigman83
-
Số bài
:
38
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 19.06.2007
|
Ma Kiếm Lục
-
05.10.2007 01:47:54
MA KIẾM LỤC Tác giả: Tàn Nguyệt Bi Mộng (nguồn: hjsm.tom.com) Chương 1 Vong trần bi ca, tiếu dẫn U Minh lộ Nhân sinh chẳng bao giờ đẹp đẽ như tưởng tượng, sinh mệnh vốn có rất nhiều bi ai và thống khổ! (Cổ Long - Luận) Người chết rồi, sẽ đi về đâu? Có đến được thế giới khác chăng? Thế giới khác đó là ở đâu? Có thể đầu thai được chăng? Có thể quay trở lại hồng trần chăng? Đương nhiên, trước mặt chẳng phải có một du hồn đang vật vờ kia sao? Bộ y phục màu đen, thân thể gần như trong suốt, dưới chân không mảy may động đậy, trên gương mặt xanh tái là đôi mắt thất thần, hầu như đã khẳng định cái chết của y. Trông y rất anh tuấn, tuổi chừng tam thập, mà sao lại biến thành du hồn? Lẽ ra y còn có thể sống được hơn ba mươi năm nữa, thậm chí nhiều hơn. Cũng không biết y vật vờ như thế đã bao lâu, chỉ thấy cảnh sắc trước mặt dần dần thay đổi, cây xanh hoa đỏ biến mất, thay vào đó là đá đen cây khô, không còn nghe thấy tiếng chim hay tiếng côn trùng, thay vào đó là từng hồi tiêu u oán. Trong không trung lềnh phềnh hiện lên ba chữ lớn màu vàng kim 'U Minh Giới', du hồn cũng chẳng để tâm, tiếp tục trôi về phía trước... Cuối cùng, không còn cô độc nữa, đã đến được U Minh Giới, phát hiện ra hàng ngàn hàng vạn du hồn cũng giống như mình, nối đuôi nhau đi lên đằng trước. Đây là cái gì? Ngoảnh đầu sang nhìn, 'Nại Hà Kiều'. Là Mạnh Bà Thang [1] chăng? Uống hết rồi sẽ quên được mọi sự chăng? Cuối cùng, du hồn cũng có chút động tịnh, không mặc thân thể trôi vật vờ nữa, mà khe khẽ nhúc nhích, đi đến một tảng đá lớn bên đường, ngồi xuống đó. Y là một kẻ thất bại, ở cái thế giới này, thất bại chỉ có một sự lựa chọn thôi, đó là chết, tất cả những chuyện của kiếp trước lại hiện lên trước mắt y.... *** "Vị Linh Phong, ngươi thân là thủ lãnh Ma tộc, tại sao lại cố chấp như thế, vì một người con gái, ngươi trở mặt thành thù với tất thảy anh hùng trong tam giới." Một trung niên mình khoác chiến giáp kim sắc, đầu cắm hai sợi lông gà, tay cầm trường thương, lớn tiếng chỉ trích y. Một giọng khác cất lên: "Thượng Tiên, nói với gã ma đầu này cũng vô dụng thôi, hôm nay chúng ta sẽ bắt hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, sẽ bắt hắn lấy máu tươi của chính mình ra mà bồi tội." Toàn bộ cao thủ của cửu đại môn phái, kể cả người trong Ma Môn của Vị Linh Phong, đều vây kín lấy y, nhưng không ai trong bọn dám khinh suất động thủ. Vì họ sợ, sợ thanh kiếm trong tay y, đó là một thanh ma kiếm, một thanh ma kiếm đứng đầu trong Thất Tà Kiếm. Trên trần thế, biết bao nam nhân si tình, biết bao nữ nhân nhu tình... Vị Linh Phong, mê mẩn, ngoan cố, ngắm người con gái đã lạnh cứng nằm trong lòng. Y khóc, lệ máu tuôn rơi, khe khẽ rỏ xuống gương mặt nàng. Ai nói nam nhi khó rơi lệ, chỉ là vì chưa đến lúc quá thương tâm. Vị Linh Phong hét: "Tại sao? Các người chẳng phải là thượng tiên sao? Chẳng phải là danh môn chính phái sao? Cớ gì đối xử với chúng ta như vậy? Điều mà Vị Linh Phong này muốn hết sức đơn giản, nhưng vì sao các người đều không chịu đáp ứng?" Người trên đầu cắm lông gà, được gọi là Thượng Tiên lại lên tiếng: "Tiên và Ma không phải là không thể thành thân. Nhưng ngươi thì không được, ngươi là thủ lãnh của Ma tộc, còn nàng lại là thánh nữ của Tiên tộc." Vị Linh Phong nổi giận, ma kiếm trong tay tán phát sát khí đen đặc rùng rùng vô cùng vô tận, y thét: "Ta đã không phải là thủ lãnh, cũng không phải là chưởng môn gì nữa. Ta đã từ bỏ tất cả, các ngươi còn muốn thế nào?" Mọi người hầu như đều lùi lại, một lão hoà thượng râu bạc bước ra nói: "Vị thí chủ, thí chủ nói không sai, nhưng sát nghiệp của thí chủ quá nặng, khi thí chủ cầm kiếm, lẽ ra nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Nhân quả báo ứng, cái chết của nữ tử đó, có thể nói là do thí chủ làm liên luỵ, A di đà phật!" Vị Linh Phong nhìn thanh kiếm trong tay, nhìn người con gái đang ôm trong lòng, trái tim tràn ngập vô vàn cảm xúc. Đúng, đúng là vì thanh kiếm của mình, nàng mới phải chết, mình mới có ngày hôm nay. Nhưng mà, lẽ nào ta đã giết nhầm? Những kẻ Vị Linh Phong ta hạ sát đều đáng chết, chẳng lẽ bọn người kia không hiểu? Lúc này một lão nhân vận bộ đạo bào thanh sắc, dáng điệu hiền hoà bước lên nói: "Vị Linh Phong, ngươi còn nghĩ ngợi gì? Ngươi còn muốn tạo thêm sát nghiệp ư? Những chuyện của kiếp này, thôi hãy coi như phù vân, sao còn quyến luyến như vậy, chi bằng uống một ngụm Mạnh Bà Thang, trở lại làm người." Vị Linh Phong nắm chặt ma kiếm, sát khí càng thêm dày nặng. Tại sao? Lẽ nào quả thực mình đã sai? Nhưng nếu mình đúng, tại sao bọn họ đều chỉ trích? Nâng trường kiếm lên, Vị Linh Phong thét lớn: "Vị mỗ tự vấn lương tâm không hối hận, chẳng lẽ ta giết những kẻ đáng chết lại là sai? Lẽ nào bọn chúng không đáng giết?" Lúc ấy, Thượng Tiên đầu cắm lông gà lại nói: "Ngươi là một tên ma đầu sát nhân, Thiên - Địa - Nhân tam giới, biết bao nhiêu người đã chết dưới tay ngươi, bây giờ ngươi vẫn còn lấp liếm sao?" Vị Linh Phong cười lạnh, đầy vẻ bi thương đầy vẻ thống hận. Trời đất rộng lớn thế này, nhất định sẽ có chỗ dung thân, thôi đi, thôi đi! Tay trái vụt chuyển, đưa người con gái vẫn ôm trước ngực cõng về sau lưng, tiếp đó y rút dải lưng, mau chóng cột chặt thân thể nàng lại với mình. Vị Linh Phong vung trường kiếm lên vạch một đường lấp loá, kéo theo làn khí đen dày đặc, y hét lớn: "Các người tự xưng là thượng tiên, ai có sức, hãy bước lên đấu với Vị mỗ một trận!" Thượng Tiên lầm bầm: "Cái này, cái này... ngươi là ma đầu sát nhân, chết tới nơi rồi vẫn lớn lối như vậy. Hôm nay tất thảy anh hùng trong thiên hạ sẽ đấu với ngươi, thế nào?" Vị Linh Phong vừa nghe dứt, máu nóng trào sôi, hào khí can vân đáp: "Được... Vị mỗ bình sinh hành sự không thẹn với trời đất. Hôm nay, Vị mỗ thân đơn thế cô đấu lại với anh hùng trong thiên hạ, dù chết cũng không đáng tiếc." Nhất thời, mọi người đều chùn bước vì cái hào khí của Vị Linh Phong, không ai dám hé răng Vì họ hiểu rõ, Vị Linh Phong là ma, một tên ma đáng sợ, một tên ma mà trong tam giới không ai địch nổi, cho dù tất cả những người có mặt ở đây hợp sức lại, cũng không thể nào thắng nổi y, chính vì vậy, Vị Linh Phong mới bị đố kỵ, mới lâm vào bước đường ngày hôm nay. Lúc ấy, lão hoà thượng ban nãy lại bước ra nói: “Vị thí chủ, thí chủ còn quyến luyến hồng trần ư, thị thị phi phi, ân ân oán oán, đều là phù vân, vì sao thí chủ không mở rộng cánh cửa lòng minh ra. Cho dù có giết sạch những người ở đây, thì thí chủ cũng làm gì còn chỗ dung thân?” Phải rồi, Vị Linh Phong ơi Vị Linh Phong, vì sao lại có ngày hôm nay, lẽ nào người bị ngươi giết còn chưa đủ ư? Không sai, bọn chúng đúng là đáng chết, nhưng vì sao kẻ giết chúng lại đều là ngươi? Hôm nay, cho dù có giết sạch những người ở đây, thì người ngươi yêu cũng không thể sống lại, Vị Linh Phong cũng không còn chỗ dung thân nữa rồi. Ánh lửa trong hai mắt Vị Linh Phong vụt mờ đi, rất lâu y không nói một lời, tựa như im lặng suy nghĩ, tựa như nghiền ngẫm ra quyết định. Đột nhiên y ngẩng đầu chằm chằm nhìn tất cả mọi người, mục quang như xuyên thấu hết thảy... Những người có mặt đều phát run... Vị Linh Phong nắm ngang trường kiếm, nói: “Được, Vị Linh Phong đáng chết, nhưng không phải chết vì những kẻ tự xưng là anh hùng như các ngươi. Vị Linh Phong sống cũng chẳng còn thú vị gì, chẳng quyến luyến gì cõi hồng trần này nữa, nhưng Vị Linh Phong ta hận, hận tất cả mọi người trong thiên hạ, cho dù có uống Mạnh Bà Thang, ta vẫn sẽ hận. Hôm nay... Vị mỗ ta tuyên bố với tất cả những kẻ tự xưng là anh hùng các ngươi, có thể hai mươi năm nữa, một Vị Linh Phong khác sẽ lại xuất hiện. ” Một đạo hắc quang loé lên, rất nhanh, lưỡi kiếm rất nhanh, chẳng ai nhìn thấy kiếm trong tay Vị Linh Phong đã rạch ngang cổ họng y như thế nào, mà cũng chẳng ai ngờ rằng Vị Linh Phong sẽ làm như vậy... Máu tươi trào ra. Chính vào lúc Vị Linh Phong gục xuống, một thân ảnh trắng loá, như lưu tinh bạch sắc xẹt ngang trời đêm, hiện ra trên đầu mọi người, lướt lại gần bên thân y, giơ tay giữ lấy hai người bọn họ đang từ từ ngã xuống. Sau lưng y đeo trường kiếm, phục sức theo lối kiếm khách, tuổi chừng tam thập, gương mặt cương nghị lộ vẻ tang thương, đôi mắt lạnh băng như phiêu tuyết ngày đông giá. Thấy Vị Linh Phong, cặp mắt bạch y kiếm khách thoắt đẫm lệ, y lớn tiếng hét: “Tại sao? Tại sao? Vị Linh Phong! Tại sao ngươi lại ngốc nghếch như vậy? Ngươi quên buổi luận kiếm năm nay rồi sao? Là ta không tốt, ta đến chậm một bước, ngươi đừng đi, ta sẽ giết sạch những kẻ này... ” Ai nấy bị ánh mắt của người đó làm cho kinh hoảng. Họ đã nhận ra, y chính là kiếm giả tối cao của Nhân tộc, mỗi năm vào ngày 15 tháng 8 lại một lần tỷ thí kiếm pháp với Vị Linh Phong của Ma tộc. Mười năm gần đây, hai người trước sau đều đánh hoà. Kiếm giả lúc này hầu như phát cuồng, lại muốn giết hết những người ở đây... Vị Linh Phong thu chút hơi tàn kiên quyết lắc đầu nói: “Đừng, huynh đệ, là ta đối với cõi trần thế hắc bạch bất phân này đã không... còn chút vương vấn gì nữa, để ta nghỉ ngơi... một lát. Nếu ngươi... còn coi ta là huynh đệ, thì đừng làm khó họ, đến... Nại Hà Kiều tiễn ta một chung... rượu cuối cùng đi! ” Lời còn chưa dứt, Vị Linh Phong đã cạn khí. Một đời kiêu hùng, lại bị những kẻ bại loại giang hồ này bức tử trên Nguyệt Thương Sơn. Bạch y kiếm giả cặp mắt tròn ầng ậng, ngẩng lên nhìn những người 'anh hùng' trước mặt lắc đầu nói: “Nếu không phải vì Vị Linh Phong có dặn dò lúc lâm chung, ta sẽ đưa các ngươi về địa phủ để bồi tội... còn không cút mau đi! ” Ai nấy như cất được gánh nặng, họ thở phào, rồi cùng hạ sơn, chỉ một chút công phu, hàng trăm hàng ngàn người đó đã mất dạng. Bạch y kiếm giả điểm tay phải, kiếm từ sau lưng lao vút lên, bắt đầu bay lượn trong không, chỉ nháy mắt, dưới mặt đất đã hiện ra một cái hố lớn sâu chừng 4, 5 thước. Bạch y kiếm giả thu kiếm về, ôm lấy Vị Linh Phong và người con gái, nhẹ nhàng đặt xuống hố, rồi đứng dậy, nói: “Huynh đệ, đợi ta nhé, ta sẽ xuống địa phủ gặp ngươi... ” Một luồng sáng trắng, tan biến trong màn đêm. *** Hồi tưởng lại phù vân của kiếp trước, Vị Linh Phong cảm thấy muốn khóc, đời này thế là hết rồi... Đột nhiên luồng sáng trắng loé lên, một làn nhân ảnh xuất hiện ngay bên cạnh, người đó nào phải ai khác, chính là hảo huynh đệ của Vị Linh Phong, bạch y kiếm giả. Bạch y kiếm giả nhìn dáng vẻ chịu đựng của Vị Linh Phong, nét mặt hết sức phức tạp, y kéo Vị Linh Phong bảo: “Đi, cùng ta quay về nhân gian! ” Vị Linh Phong bình tĩnh lắc đầu: “Thể xác đã hoại, quay về cũng uổng công thôi, thêm nữa Vị mỗ không còn vương vấn hồng trần nữa, quay về làm gì? Lãnh đệ là người duy nhất mà Vị mỗ tôn trọng, tri kỷ giờ phút này có thể gặp nhau, cũng không còn hối tiếc gì nữa. ” Nghe Vị Linh Phong nói, gương mặt Lãnh Kiếm cứng lại, bên nhau 10 năm, y hiểu rõ tính khí của Vị Linh Phong, giờ này huynh đệ âm dương cách biệt, lòng y cảm thấy tan nát. Y vụt hét lên: “Bạch Vô Thường, mang rượu lại đây! ” Tiếng hét như sấm nổ giữa trời quang, dội vào tai tất cả các du hồn. Bạch Vô Thường sớm đã trông thấy sát tinh này, chỉ có điều chưa lại gần. Lòng vẫn đang cảm thấy kỳ quái, Lãnh đại hiệp hôm nay sao lại chạy tới nơi địa phủ đây, gã chăm chú nhìn kỹ, lại còn có cả thủ lãnh của Ma môn, Vị Linh Phong. Địa phủ và Ma môn giống như quan phủ và giang hồ trên nhân gian, nhưng vì uy tín của Vị Linh Phong rất lớn, người trong địa phủ cũng phải kiêng dè y ba phần... Bạch Vô Thường nghe thấy Lãnh Kiếm gọi mình, vội vàng lấy ra hai đàn rượu từ chỗ Mạnh Bà, lểnh khểnh chạy tới bên họ, cung kính nói: “Lãnh đại hiệp, mời! ” Lãnh Kiếm đón lấy rượu, đưa cho Vị Linh Phong, tự mình cũng cầm lấy một hồ, mắt đẫm lệ, bi thương nói: “Hảo huynh đệ, hãy để Lãnh mỗ tiếp cho huynh say... ” Nói đoạn không nỡ nhìn vẻ thương cảm của Vị Linh Phong, y nâng hồ rượu, rót vào miệng từng ngụm thật lớn. Vị Linh Phong lòng chua xót, đời người được một tri kỷ là coi như đủ. Lãnh Kiếm đã vì y mà đến tống tiễn trên đường xuống hoàng tuyền, nhất thời, bao nhiêu lời muốn nói không thể nào thốt ra được, y nâng hồ rượu, cũng uống từng ngụm thật lớn. Bạch Vô Thường tuy là sứ giả dẫn lối dương - âm, nhưng chưa từng gặp qua tình thâm ý trọng dường này, gã quay đầu đi, không nỡ nhìn tiếp đoạn bi thương ấy nữa... Hai hồ rượu mạnh tuôn chảy không ngừng, chảy hết vào cổ họng hai người họ... Vị Linh Phong ném hồ rượu đi, khẳng khái nói: “Trăng có khi tròn khi khuyết, khi tỏ khi mờ, người có khi vui khi buồn, khi hợp khi tan, Lãnh đệ hà tất phải thương cảm như vậy, linh hồn của Vị mỗ vẫn còn, sau này Lãnh đệ nhớ đến ta, hãy lên nhân gian thăm ta nhé! ” Lãnh Kiếm trợn mắt: “Gì cơ, Vị huynh vì sao không đầu thai vào Ma tộc, lại đi làm người?” Vị Linh Phong lắc lắc đầu, nét mặt lặng lẽ: “Thiên - Địa - Nhân tam giới, người là bình phàm nhất, ta còn có gì để theo đuổi nữa? Chẳng lẽ Lãnh đệ không cảm thấy ta làm người là sự lựa chọn tốt nhất hay sao?” Lãnh Kiếm lắc lắc đầu, y hiểu rất rõ Vị Linh Phong, một khi Vị Linh Phong đã quyết định rồi, thì y cũng chẳng thể nói gì thêm được nữa... Lúc đó, Bạch Vô Thường xem giờ: “Vị môn chủ, đã tới lúc lên đường rồi, bằng không sẽ muộn đấy! ” Lãnh Kiếm đổi sắc mặt: “Ta và huynh đệ nán lại với nhau một lát, ngươi cũng dám thúc ư? Có tin ta sẽ làm cho ngươi hồn phiêu phách tán, vĩnh viễn biến ra cát bụt không?” Câu nói đó khiến Bạch Vô Thường trông thêm khó coi, mặt trắng nhợt xanh tái. Vị Linh Phong chen vào: “Hà tất làm khó hắn, hắn cũng chỉ là muốn tốt cho ta, Lãnh đệ, Vị Linh Phong vô năng, không thể cùng đệ tỷ kiếm nữa, thôi ta đi trước. ” Nói dứt y đi đến bên Mạnh Bà, giơ tay đón lấy bát dược thang, ngửa mặt cười một tràng điên cuồng, rồi quay nhìn Lãnh Kiếm: “Hảo huynh đệ, bảo trọng nhé, huynh đệ đi trước đây. ” Nói đoạn, y húp một hơi cạn sạch, nét mặt vụt trở nên đờ trệ, như trẻ con, nhãn thần vô quang, giống như những du hồn y vừa thấy lúc trước, rồi thân thể y trôi vụt đi, xa mãi... Lãnh Kiếm trông theo bóng Vị Linh Phong khuất dần, rồi mất dạng. Mắt ứa một giọt lệ đầy... CHƯƠNG HAI Tiếu Khán Hồng Trần, Du Thưởng Tây Tử Hồ Phong cảnh của đời, dùng nét bút nào khắc hoạ được, dùng ánh mắt nào thẩm thị được, dùng linh hồn nào dung nạp được? (Cổ Long - Luận) Giang Nam. Nhân kiệt địa linh. Sơn thanh thuỷ tú. Nước non ngàn dặm nơi đây đã sinh ra bao nhiêu tài tử? “Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ Dục bả Tây Hồ tỉ Tây Tử Đạm trang nồng mạt tổng tương nghi” Bài thơ này ví Tây Hồ với mỹ nhân Tây Thi, do vậy, Tây Hồ còn có thêm một nhã hiệu khác, là 'Tây Tử Hồ'. Tháng 3, Tây Hồ mỹ cảnh. Cùng một lúc có biết bao văn nhân nhã khách tới đây du thưởng, vô hình đã điểm thêm phong vị cho Tây Tử Hồ. Còn Liễu Dật, hoàn toàn chỉ vì nhà ở gần, y mới chạy ra chen vào cái đám nhiệt náo này. Đi cùng y là Thập Kiệt Nhất, một tên thô lỗ, chữ nghĩa gom góp lại chưa đầy một 'bồ', sở dĩ gã tới Tây Hồ chỉ vì lão đại của gã, Liễu Dật, cũng tới đây. Đúng lúc đang định ngồi xuống một chỗ trong đình viên để thưởng thức cảnh đẹp, đột nhiên một thanh âm vang lên: “Ô la la, đây chẳng phải là tiểu công tử của Liễu phủ sao? Ôi, nhầm, là Liễu đại tài tử chứ, sao hôm nay lại có hứng đến du hí vậy? Xem ra phong quang của Tây Hồ nhờ Liễu công tử mà đã tăng thêm không ít hương sắc rồi! ” Liễu Dật nghe tiếng, bèn quay sang nhìn, thấy cách mình chừng mười trượng, có một người mình mặc áo dài màu tím, đầu đội mũ kiểu thư sinh, mày mỏng mắt ti hí, tướng mạo rất tối tăm, dáng lùn tịt thấp bé, niên kỷ ước độ hai mươi. Liễu Dật nào lạ gì tên lùn này. Học phủ 'Quảng An Các' có danh khí nhất Giang Nam hiện nay là do phụ thân hắn lập ra, còn hắn, đương nhiên là đại tài tử của Quảng An Các. Tuy tướng mạo bần tiện xấu xí, nhưng cứ ra đường hỏi: Có biết Lý Dẫn không? Bảo đảm cả một đám đông nhận có. Lý Dẫn vốn không phải là người xấu, chỉ vì tài tử nổi tiếng nhất ở Giang Nam lại là Liễu Dật, hai bên xã giao còn tạm được, nhưng đồng hành lại là oan gia. Đều là tài tử, nhưng Lý Dẫn không sao chấp nhận nổi Liễu Dật. Đúng là, cừu nhân chạm mặt, hai mắt đỏ vằn. Lý Dẫn vốn tâm tình thoải mái, muốn đến ngoạn cảnh Tây Hồ, bất giác trông thấy Liễu Dật cũng ở đây, lòng đâm khó chịu. Liễu Dật nghe giọng Lý Dẫn, cũng tự nhiên bực mình, y cung tay đáp lễ: “Cứ tưởng cơn gió lành vừa rồi thổi ai tới, thì ra là Lý đại công tử! ” Thập Kiệt Nhất đứng bên ngây ngô bảo: “Lão đại, đệ đâu có thấy cơn gió nào... Với lại, vừa rồi đệ mới để sút một cái rắm. ” Mấy tên gia nhân sau lưng Lý Dẫn nghe thấy, hầu như cùng xông lên một lượt, xem ra muốn nện cho tên ngốc kia một trận, chỉ là chưa nói thẳng ra mà thôi. Lý Dẫn cũng tức, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để ngăn đám gia nhân lại, vì hắn biết tên Thập Kiệt Nhất này, tuy ngu muội nhưng đã học được mấy năm công phu ở đâu đó, lợi hại vô cùng. Những lần trước chưa biết, nên đã ăn đòn đủ, hầu như bị tên ngốc đánh cho tàn tạ, sau đó còn phải nghe gã huênh hoang: “Ta chính là một trong đương kim thập đại kiệt xuất thiếu niên, thiên hạ gọi ta là Thập Kiệt Nhất, không phục thì đi kêu thêm người nữa đến đây đánh nhau. ” Lý Dẫn vừa ngăn đám gia nhân, vừa nhìn Thập Kiệt Nhất đang trợn trừng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, u ám bảo: “Liễu huynh, huynh xem, chuyện gì thế này, chúng ta đều là văn nhân, sao có thể thô lỗ thế. Hành vi của những kẻ ngu xuẩn kia, ta nghĩ Liễu huynh cũng không thể tán thành! ” Liễu Dật nhìn tên lùn có nét mặt biến đổi còn nhanh hơn con tắc kè thay màu da ấy: “Lý công tử nói sai rồi, khoái ý ân cừu trong giang hồ, thực ra chính là tưởng vọng của Liễu mỗ. ” Lý Dẫn nghe thấy câu đó, lại nhìn Thập Kiệt Nhất có vẻ như đang muốn phát tác: “Liễu huynh, lâu nay vẫn nghe về các mặt cầm - kỳ - thư - hoạ, huynh đã đạt tới trình độ rất cao, Lý mỗ lấy làm bội phục, không biết... Liễu huynh có chịu cùng tiểu đệ tỷ thí một chút không?” Liễu Dật ngắm quả cầu thịt, không biết hắn đang định giở trò gì, đáp: “Lý huynh nói sao, những thứ đó là sở thích của Liễu mỗ, học để rèn luyện bồi đắp tâm tính, chứ không phải là để tỷ thí với người. ” Lúc này, bên cạnh họ đã bu quanh một đám đông, trong ba vòng, ngoài ba vòng. Người Giang Nam ai mà không biết đại tài tử Liễu Dật và Lý Dẫn là oan gia, mỗi lần gặp nhau đều có kịch vui để xem, hôm nay cũng không ngoại lệ, mọi người cùng chong chong ánh mắt đợi chờ. Lý Dẫn giơ cái quạt gấp trong tay lên, nhè nhẹ mở ra, chậm rãi nói: “Những môn mà Liễu huynh dùng để bồi dưỡng tâm tính ấy, tiểu đệ tất nhiên không thể so bì, hay là chúng ta tỷ thí bằng các câu đối?” Nguyên là Lý Dẫn đã có tính toán, hắn biết Liễu Dật rất giỏi cầm - kỳ - thư - hoạ, vì vậy mới cố ý ra đề khó, là làm câu đối. Lý Dẫn thấy Liễu Dật không có phản ứng, bèn xoay mình hỏi đám đông xung quanh: “Các vị, các vị có muốn xem Liễu đại tài tử và tiểu sinh so tài bằng câu đối không?” Đám đông tức thì hô lên như điên, chẳng bao giờ thấy câu đối của Liễu đại tài tử, bây giờ mà được chứng kiến, thì đúng là cơ hội ngàn năm có một. Liễu Dật không phải loại ngốc, đương nhiên nhận ra thâm ý của Lý Dẫn không muốn cho mình đường rút lui, bắt mình phải lộ mặt xấu. Nhưng y có coi cái việc đối đáp cỏn con này là cái gì, nhất thời máu nóng dâng lên, y nói: “Được, Lý huynh đã có nhã hứng, Liễu mỗ cũng đành chịu tiếng kém cỏi vậy. ” Lời vừa nói ra, lập tức xung quanh người ta hô vang, vỗ tay như sấm: “Hay lắm, hay lắm! ” Lý Dẫn cầm chiếc quạt gấp, phẩy khe khẽ: “Liễu huynh, vậy Lý mỗ không tự lượng sức đành bắt đầu trước. ” Liễu Dật chìa quạt về phía Lý Dẫn: “Mời! ” Lý Dẫn bước lên mấy bước, ngẩng đầu nhìn trời cao, khe khẽ phe phẩy chiếc quạt, đoạn quay mình, ngâm: “Từ trào mặc tận, thiên tình vạn oán, anh kiệt sầu. ” Đám đông vừa nghe, đã cùng kêu lên: “Hay, quả nhiên là vế ra rất hay! ” Liễu Dật thở dài, lắc lắc đầu, không cân nhắc lâu đáp liền: “Khúc chung nhân tán, phát hoa mấn bạch, hồng nhan một”. Mọi người vừa nghe, còn kêu to hơn, vế đối thật tinh tế, hai câu hợp lại quả là một cặp tuyệt đối. Liễu Dật chẳng thèm nghĩ ngợi gì, tung ngay vế dưới ra, có thể thấy văn tài trác tuyệt dường nào. Lý Dẫn nghe xong, lòng đâm hoang mang, tay vẫy cây quạt, lại ra một vế trên khác: “Oanh oanh yến yến tuý tuý hồng hồng xứ xứ dung dung kháp kháp”. Vế trên vừa đưa ra, xung quanh bỗng lặng ngắt, câu này khó quá. Liễu Dật khe khẽ đưa cây quạt gấp, tiếp ngay: “Phong phong vũ vũ hoa hoa diệp diệp niên niên mộ mộ triêu triêu. ” Vế dưới vừa xuất, đám đông lại một lần nữa rộn lên tiếng vỗ tay giòn giã. Lý Dẫn chẳng còn lòng dạ nào mà nghe, vừa xoay mình, vừa bật ra vế đối trên đã chuẩn bị sẵn: “Thời thời hội nhất nhật, nhật nhật hội nhất nguyệt, nguyệt nguyệt hội nhất niên, niên phục nhất niên” Liễu Dật nhè nhẹ giơ quạt lên, lông mày cau lại, Lý Dẫn ngó thấy, phá ra cười lớn: “Liễu huynh, có tìm được vế dưới không?” Liễu Dật lắc đầu: “Lý công tử, xem câu này ra sao nhé! Nhất nhật tư nhất nguyệt, nhất nguyệt tư nhất niên, nhất niên tư nhất sinh, sinh sinh thế thế. ” Lý Dẫn gấp quạt, không biết đáp lại thế nào. Xung quanh tức thì vang lên tiếng rào rào. Có người nói thật to: “Hay lắm! ”, có người giục Lý Dẫn mau ra câu đối khác, lại có người khích bác Lý Dẫn: “Gã này không còn câu đối nào rồi, Liễu đại tài tử là người mà hắn có thể so bì được sao! Đúng là không biết tự soi gương mà! ” Lý Dẫn biết hôm nay không muốn xấu cũng không được, bèn nghiến răng nói: “Vẫn còn một vế ra nữa, mời Liễu huynh đối. ” Liễu Dật ung dung: “Xin mời! ” Lý Dẫn phe phẩy cây quạt: “Tiếu ni cô hạnh nhãn hàm xuân mạch mạch hàm tình xuân tâm đãng dạng uyển chuyển oánh đề thiên kiều bách mị tình bất tự cấm hỉ bất tự thắng quyết ý dục tư xuân. ” Vế ra đã hết, mọi nguời nghe xong một lúc lâu, rồi cùng phá ra cười, bảo nhau, Lý Dẫn này cùng đồ mạt lộ rồi, mới xuất một câu đối hạ lưu đến thế. Chỉ có điều không biết Liễu Dật có thể đối lại một câu dài như vậy không? Liễu Dật đi xung quanh Lý Dẫn hai vòng, rồi kề sát vào tai hắn bảo: “Tuấn hoà thượng hổ mục sinh sân hận sinh thán phật ý kiên đỉnh khảng khái bi ca vạn niệm câu hôi tâm như mao thạch bi tùng trung lai đoạn nhiên yếu ngộ không. ” Vế đối vừa dứt, Liễu Dật phẩy chiếc quạt, cười ha ha thật sảng khoái, xoay mình sải bước ra bên ngoài nói: “Thập Kiệt Nhất, đi nào, về nhà ăn cơm thôi! ” Thập Kiệt Nhất gật đầu, cùng Liễu Dật đi về hướng một quán ăn. Ở chỗ cũ chỉ còn Lý Dẫn đứng sững, vế đối cuối cùng là hắn đã mất ba ngày nghiền ngẫm mới viết ra được, không ngờ bị cái tên tiểu tử kia đối mất. Còn những người vây quanh, tuy họ không biết Liễu Dật có đối được không, nhưng nhìn thái độ của cả hai, cũng đoán được tám chín phần. Chỉ có điều không biết câu đối của Liễu Dật là gì, đáng tiếc... Nhưng hôm nay xem được màn vui ra trò này, kể cũng đã không tệ. Họ trông theo bóng Liễu Dật tiêu sái đi xa dần, ai nấy không ngớt khen ngợi, tài tử như vậy, làm sao có thể là người trần. Đương nhiên, nói Liễu Dật là tài tử, tất nhiên không phải là vô bằng vô cớ, ai cũng biết y là tam công tử nhà họ Liễu. Cho dù là ở kinh thành hay ngoại ô, danh tiếng của y cũng rất nổi. Liễu Dật từ nhỏ đã thích cầm - kỳ - thư - hoạ, lại thêm có thiên tư, cái gì cũng chỉ nhìn qua một lần là nhớ, điều duy nhất y không thích là luyện võ. 13 tuổi đã nổi danh tiểu tài tử, 18 tuổi vẽ bức tranh đầu tiên 'Long Phụng Trình Tường Đồ' được đương kim hoàng thượng đánh giá rất cao, được vời vào cung, từ đó danh tiếng Giang Nam tài tử của Liễu Dật không ngừng bay xa. Năm 20 tuổi, đã vẽ được 15 bức tuyệt thế trân phẩm, hiện lưu giữ tại nhà các hoàng thân quý tộc, cao quan trọng thần, cho dù họ không phải là những người yêu tranh. Nguyên nhân khá đơn giản, tranh của Liễu Dật vạn lạng cũng khó mua, tổng cộng mới có 15 bức, lấy được một bức chứng tỏ thực lực đã rất không tầm thường, hàng ngày đem ra khoe khoang cũng tốt. Còn Liễu Dật, từ năm 20 tuổi trở đi, y không động đến bút vẽ nữa, thành ra 15 bức kia càng trân quý đến bực nào, chẳng cần nghĩ cũng biết. Vậy mới nói Liễu Dật là tài tử, hoàn toàn không phải vô bằng vô cớ. Tài tử, trong giới giang hồ ở Giang Nam cái không đáng tiền nhất chính là tài tử. Giới giang hồ kiếm ít mà ăn nhiều kia đời nào thèm để ý đến một tên tài tử nhỏ nhoi? Nhưng Liễu Dật thì khác, địa vị tài tử trong giới giang hồ của y đã được khẳng định, vì chỉ cần lấy được của y một bức hoạ, là nửa đời còn lại sẽ không phải nỗ lực cướp bóc, cũng không phải phóng hoả giết người làm gì nữa. Đã là tài tử, đương nhiên rất nhiều người chú ý đến y, kiểu như Lý Dẫn hãy còn tàm tạm, nghiêm trọng hơn là có những kẻ trong giang hồ, tham luyến tranh của y, đã nghĩ cách cưỡng ép y vẽ. Nhưng bọn họ cũng vì việc đó mà lao tâm khổ tứ, bởi bên mình Liễu Dật lúc nào cũng có Thập Kiệt Nhất, một trong thập đại kiệt xuất thiếu niên, gã tiểu tử ngốc nghếch này không biết học ở đâu mà võ công rất cao cường, lại không rời Liễu Dật lấy nửa bước, kể cả lúc ngủ, hai người cũng bên nhau... Điều này khiến cho bao nhiêu kẻ trong giang hồ phải từ bỏ tà niệm với Liễu Dật, cái danh tài tử của y, vì thế cũng trở thành một truyền thuyết trong nhân gian...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2007 02:25:23 bởi Ct.Ly >
|