50 bài thơ tình song ngữ
hoangai 05.10.2007 18:18:33 (permalink)
50 bài thơ tình song ngữ

(Tiếng Pháp: 6, Tiếng Đức: 1, Tiếng Ba Lan: 1, Tiếng Nga: 15, Tiếng Anh: 20, Tiếng Tây Ban Nha: 4, Tiếng Latin: 1, Tiếng Ý: 2)

Người dịch: Nguyễn Viết Thắng

***********************
 

 
Triệu bông hồng
 
Ngày xưa có một chàng họa sĩ
Có rất nhiều tranh và có ngôi nhà
Nhưng chàng đã đem lòng yêu quí
Một nàng nghệ sĩ rất yêu hoa.
 
Thế rồi một hôm chàng đem bán
Những bức tranh và bán ngôi nhà
Có bao nhiêu tiền chàng dành dụm
Rồi đem mua cả một biển hoa.
 
Triệu bông hồng, triệu bông hồng đỏ thắm
Em hãy từ cửa sổ đứng nhìn xem
Ai đang yêu nghiêm túc và say đắm
Biến đời mình thành hoa đẹp cho em.

 
Và bên cửa sổ lúc sáng sớm
Liệu em có sung sướng phát cuồng?
Tựa hồ như mình trong giấc mộng
Nhìn thấy hoa tràn ngập quảng trường.
 
Một chút lạnh trong lòng, em chợt nghĩ
Đại gia nào sao hoang phí thế này?
Thì dưới khung cửa sổ, như nghẹt thở
Tội nghiệp cho chàng họa sĩ đứng đây.
 
Triệu bông hồng, triệu bông hồng đỏ thắm
Em hãy từ cửa sổ đứng nhìn xem
Ai đang yêu nghiêm túc và say đắm
Biến đời mình thành hoa đẹp cho em.

 
Họ gặp nhau chỉ phút giây vậy đó
Rồi nàng theo tàu về chốn xa xăm
Nhưng dù sao, trong đời nàng đã có
Khúc hát tình si của những bông hồng.
 
Còn chàng vẫn sống cuộc đời gian khó
Nhà không còn và chàng vẫn cô đơn
Nhưng dù sao, trong đời chàng đã có
Những bông hoa đầy cả quảng trường!
 
Triệu bông hồng, triệu bông hồng đỏ thắm
Em hãy từ cửa sổ đứng nhìn xem
Ai đang yêu nghiêm túc và say đắm
Biến đời mình thành hoa đẹp cho em.

 

 
Миллион алых роз (tiếng Nga)
 
Жил был художник один,
Домик имел и холсты,
Но он актрису любил,
Ту, что любила цветы.
 
Он тогда продал свой дом,
Продал картины и кров,
И на все деньги купил
Целое море цветов.
 
Миллион, миллион, миллион алых роз
Из окна , из окна, из окна видишь ты,
Кто влюблен, кто влюблен, кто влюблен, и всерьез,
Свою жизнь для тебя превратит в цветы.

 
Утром ты встанешь у окна,
Может, сошла ты с ума?
Как продолжение сна,
Площадь цветами полна.
 
Похолодеет душа,
Что за богач здесь чудит?
А под окном, чуть дыша,
Бедный художник стоит.
 
Миллион, миллион, миллион алых роз
Из окна , из окна, из окна видишь ты,
Кто влюблен, кто влюблен, кто влюблен, и всерьез,
Свою жизнь для тебя превратит в цветы.

 
Встреча была коротка,
В ночь ее поезд увез,
Но в её жизни была
Песня безумная роз.
 
Прожил художник один,
Много он бед перенес,
Но в его жизни была
Целая площадь цветов!
 
Миллион, миллион, миллион алых роз
Из окна , из окна, из окна видишь ты,
Кто влюблен, кто влюблен, кто влюблен, и всерьез,
Свою жизнь для тебя превратит в цветы.

 

 
Million of Scarlet Roses (tiếng Anh)
 
Once upon a time there was an artist,
He had a cottage and canvasses,
But he loved an actress,
You, who loved flowers.
 
Therefore he sold his house,
Sold paintings and shelter,
And with all the money he bought
An entire sea of flowers.
 
Million, million, million scarlet roses
From the window, from the window, from the window you see,
Who is in love, in love, in love and serious,
Would turn his life into flowers for you.

 
In the morning you stand by the window,
Perhaps you've gone insane?
Like the continuation of a dream,
The square is full of flowers.
 
Your heart goes cold,
Why these miraculous riches?
But beneath the window, barely breathing,
Stands the poor artist.
 
A million, million, million scarlet roses
From the window, from the window, from the window you see,
Who is in love, in love, in love and serious,
Would turn his life into flowers for you.

 
The meeting was short,
That night her train left,
But in her life there was
A crazy song of roses.
 
The artist lived out his life alone,
He went through many tragedies,
But in his life there had been
A whole square full of flowers!
 
A million, million, million scarlet roses
From the window, from the window, from the window you see,
Who is in love, in love, in love and serious,
Would turn his life into flowers for you.

 


 
Apollinaire, Guilaume (1880-1918)

CẦU MIRABEAU

Dưới cầu Mirabeau êm đềm trôi dòng Seine
Trôi cả tình yêu của anh và em
Không biết anh có còn nên nhớ
Niềm vui sẽ đến theo sau nỗi ưu phiền.

Giờ cứ điểm, đêm cứ đến gần
Tháng ngày trôi, đây vẫn còn anh.

Mặt đối mặt và tay trong tay nhau
Vòng tay ta như cầu
Dưới cầu dòng nước chảy
ánh mắt rã rời vì li biệt dài lâu.

Giờ cứ điểm, đêm cứ đến gần
Tháng ngày trôi, đây vẫn còn anh.

Tình ra đi như dòng nước trôi nhanh
Tình yêu của em và anh
Cuộc đời ơi, sao mà chậm rãi
Hy vọng sao mà dữ dội cuồng điên.

Giờ cứ điểm, đêm cứ đến gần
Tháng ngày trôi, đây vẫn còn anh.

Vẫn trôi đều ngày tuần, tháng năm
Quá khứ và tình yêu quay trở lại không còn
Chỉ một điều không bao giờ thay đổi
Dưới cầu Mirabeau êm đềm trôi dòng Seine.

Giờ cứ điểm, đêm cứ đến gần
Tháng ngày trôi, đây vẫn còn anh.


Le pont Mirabeau

Sous le pont Mirabeau coule la Seine
Et nos amours
Faut-il qu'il m'en souvienne
La joie venait toujours après la peine

Vienne la nuit sonne l'heure
Les jours s'en vont je demeure

Les mains dans les mains restons face à face
Tandis que sous
Le pont de nos bras passe
Des éternels regards l'onde si lasse

Vienne la nuit sonne l'heure
Les jours s'en vont je demeure

L'amour s'en va comme cette eau courante
L'amour s'en va
Comme la vie est lente
Et comme l'Espérance est violente

Vienne la nuit sonne l'heure
Les jours s'en vont je demeure

Passent les jours et passent les semaines
Ni temps passé
Ni les amours reviennent
Sous le pont Mirabeau coule la Seine

Vienne la nuit sonne l'heure
Les jours s'en vont je demeure.



Aragon, Louis (1897 – 1982)

TÌNH HẠNH PHÚC KHÔNG HỀ CÓ

Con người chẳng có quyền gì. Không ở trong sức mạnh
Không ở trong tim, trong sự yếu đuối của mình
Khi giang rộng vòng tay – thì tai họa đứng sau lưng
Xiết chặt vào lòng – là giết mình mãi mãi
Sự hành hạ con người đôi cánh rộng mở ra
Tình hạnh phúc không hề có.

Bị tước mất vũ khí, đời người lính còn gì
Khi người ta đem đặt thứ khác vào số phận
Mỗi buổi sáng thức giấc thấy đời trống vắng
Rồi chờ đợi buổi chiều với một nỗi buồn thương
Không cần nước mắt đâu. Đó là cuộc đời anh
Tình hạnh phúc không hề có.

Tình của anh và nỗi đau, nỗi đau đớn của anh
Như con chim bị thương, em trong tim anh đó
Anh và em bước đi dưới ánh mắt thiên hạ.
Anh bện vào những lời rồi nhắc lại những lời anh
Vì đôi mắt của em mà người ta xin chết sẵn sàng
Tình hạnh phúc không hề có.

Không, ta đã muộn màng để học cách sống từ đầu
Cứ để cho hai con tim trong buổi chiều cùng đau khổ
Cần đau đớn để cho bài ca sinh hạ
Và lòng thương, khi đám cháy đã không còn
Cần thổn thức để cùng cây đàn ghi ta hát lên
Tình hạnh phúc không hề có.

Không có trên đời tình yêu mà không biết đến đau thương
Không có trên đời tình yêu mà khổ đau không mang đến
Không có trên đời tình yêu mà không sống bằng đau đớn
Và anh cũng như em, vẫn yêu đất nước quê hương
Không có tình yêu mà không có nước mắt, đau buồn
Tình hạnh phúc không có nhưng tình vẫn sống
Và đâu phải vì điều này mà anh hết yêu em.


Il n'y a pas d'amour heureux

Rien n'est jamais acquis à l'homme ni sa force
Ni sa faiblesse ni son coeur et quand il croit
Ouvrir ses bras son ombre est celle d'une croix
Et quand il croit serrer son bonheur il le broie
Sa vie est un étrange et douloureux divorce
Il n'y a pas d'amour heureux

Sa vie Elle ressemble à ces soldats sans armes
Qu'on avait habillés pour un autre destin
A quoi peut leur servir de se lever matin
Eux qu'on retrouve au soir désoeuvrés incertains
Dites ces mots Ma vie et retenez vos larmes
Il n'y a pas d'amour heureux

Mon bel amour mon cher amour ma déchirure
Je te porte dans moi comme un oiseau blessé
Et ceux-là sans savoir nous regardent passer
Répétant après moi les mots que j'ai tressés
Et qui pour tes grands yeux tout aussitôt moururent
Il n'y a pas d'amour heureux

Le temps d'apprendre à vivre il est déjà trop tard
Que pleurent dans la nuit nos coeurs à l'unisson
Ce qu'il faut de malheur pour la moindre chanson
Ce qu'il faut de regrets pour payer un frisson
Ce qu'il faut de sanglots pour un air de guitare
Il n'y a pas d'amour heureux

Il n'y a pas d'amour qui ne soit à douleur
Il n'y a pas d'amour dont on ne soit meurtri
Il n'y a pas d'amour dont on ne soit flétri
Et pas plus que de toi l'amour de la patrie
Il n'y a pas d'amour qui ne vive de pleurs
Il n'y a pas d'amour heureux
Mais c'est notre amour à tous les deux.


Char, René (1907 – 1988)

SỰ AN ỦI

Tình yêu của tôi thơ thẩn trên đường phố. Chẳng lẽ còn ý nghĩa đi về đâu trong sự lựa chọn con đường? Đã lìa đứt sợi chỉ của thời gian. Giờ đã không còn là tình yêu tôi nữa mà mỗi người đều có thể chuyện trò. Tình đã quên tất cả, tình đã chẳng nhớ ra, ai đã trao cho tình linh hồn ngày đó?


Tình bây giờ đi tìm người như thế trong sự hứa hẹn của những ánh mắt nhìn. Tình xuyên qua không gian mà sự thủy chung của tôi vẫn giữ gìn. Tình vẽ ra hy vọng rồi xóa đi niềm hy vọng thật vô tâm. Tình trăm trận trăm thắng không tham dự vào những chiến công.

Tôi vẫn sống trong sâu thẳm của tình, giống như mảnh vỡ hạnh phúc của con tàu bị chìm. Tình không biết rằng sự cô đơn của tôi trở thành sự giàu có của tình. Trên đường kinh tuyến mênh mông, nơi đánh dấu sự thăng hoa của tình, tự do của tôi làm cho tình đổ vỡ.

Tình yêu của tôi thơ thẩn trên đường phố. Chẳng lẽ còn ý nghĩa đi về đâu trong sự lựa chọn con đường? Đã lìa đứt sợi chỉ của thời gian. Giờ đã không còn là tình yêu tôi nữa mà mỗi người đều có thể chuyện trò. Tình đã quên tất cả, tình đã chẳng nhớ ra, ai đã trao cho tình linh hồn ngày đó, ai đã chiếu sáng cho tình từ xa, để cho tình khỏi ngã.


Allégeance


Dans les rues de la ville il y a mon amour. Peu importe où il va dans le temps divisé. Il n'est plus mon amour, chacun peut lui parler. Il ne se souvient plus; qui au juste l'aima?

Il cherche son pareil dans le voeu des regards. L'espace qu'il parcourt est ma fidélité. Il dessine l'espoir et léger l'éconduit. Il est prépondérant sans qu'il y prenne part.

Je vis au fond de lui comme une épave heureuse. A son insu, ma solitude est son trésor. Dans le grand méridien où s'inscrit son essor, ma liberté le creuse.

Dans les rues de la ville il y a mon amour. Peu importe où il va dans le temps divisé. Il n'est plus mon amour, chacun peut lui parler. Il ne se souvient plus; qui au juste l'aima et l'éclaire de loin pour qu'il ne tombe pas?


Prudhomme, Sully (1839 – 1907)

GIỐNG NHAU

Nếu em muốn biết được vì sao anh
Lại yêu em chân thành, tha thiết vậy?
Em yêu ạ, anh yêu em là bởi
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.

ánh mắt em đầy hy vọng nhưng buồn
Tỏa ánh sáng chói ngời như tia chớp
Trong lòng em ngập tràn bao mơ ước
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.

Thân hình em kì diệu và mong manh
Như người đẹp thành Tơ-roa thuở trước
Vẻ lộng lẫy trên mái tóc, trên ngực
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.

Tình yêu chân thành, tha thiết cháy lên
Mỗi giây phút lời “yêu em” anh nói
Nhưng em bước đi, không thèm ngoái lại
Em giống như thời tuổi trẻ của anh.

Ressemblance

Vous désirez savoir de moi
D'ou me vient pour vous ma tendresse.
Je vous aime, voici pourquoi!
Vous ressemblez à ma jeunesse.

Vos yeux noirs sont mouillés souvent
Par l'espérance et la tristesse
Et voux allez toujours rêvant:
Vous ressemblez à ma jeunesse.

Votre tête est de marbre pur
Faite pour le ciel de la Grèce
Où la blancheur luit dans l'azur:
Vous ressemblez à ma jeunesse.

Je vous tends chaque jour la main
Vous offrant l'amour qui m'oppresse.
Mais vous passez votre chemin,
Vous ressemblez à ma jeunesse!


Rimbaud, Athur (1854-1891)

CẢM GIÁC

Buổi chiều xanh, trên những con đường nhỏ
Rảo bước chân trên hoa cỏ nhẹ nhàng
Mơ ước trong đầu, trên tóc ngọn gió
Tôi nhận ra hơi mát dưới bàn chân.

Không nghĩ suy, không lời trên môi lặng
Nhưng con tim yêu hết thảy trên đời
Và ngọt ngào trong hoàng hôn thơ thẩn
Thiên nhiên tựa hồ như người đẹp cùng tôi.

SENSATION

Par les soirs bleus d'été j'irai dans les sentiers,
Picoté par les blés, fouler 1'herbe menue :
Rêveur, j'en sentirai la fraîcheur à mes pieds,
Je laisserai Ic vent baigner ma tête nue !

Je ne parlerai pas, je ne penserai rien.
Mais 1 'amour infini me montera dans l'âme :
Et j'irai loin, bien loin, comme un bohémien,
Par la Nature, — heureux comme avec une femme.


Verlaine, Paul (1844 – 1896)

La Chanson des Ingénues

Những mắt xanh thơ ngây
Từ trong câu chuyện cổ
Khăn xếp quấn trên đầu
Người đời không còn nhớ.

Ta thân thiết vô vàn
Ánh sáng ngày tinh khiết
Như bí ẩn kín thầm
Như màu xanh mơ ước.

Ta chạy ra đồi cây
Chỉ bóng đêm rơi xuống
Cùng chuyện trò, bắt bướm
Cười vui suốt cả ngày.

Đội trên đầu mũ rơm
Che cho ta ánh nắng
Vải áo quần nhẹ mỏng
Còn màu nào trắng hơn!

Caussades hay Richelieux
Hay chàng Faublas
Ta nghe tiếng thầm thì
Và những mắt mỏi mệt.

Nhưng thở than vô ích
Các chàng chỉ đứng nhìn
Những chiếc váy thì thầm
Lời mỉa mai chua chát.

Trêu tức vẻ hình dung
Những chàng trai tinh nghịch
Vẻ kiêu kỳ trinh bạch
Tránh lời nói dịu dàng.

Nhưng dù sao trong tim
Những ý nghĩ kín thầm
Ngày mai rồi yêu mến
Điều hú họa gì chăng.

La Chanson des Ingénues

Nous sommes les Ingénues
Aux bandeaux plats, à l'oeil bleu,
Qui vivons, presque inconnues,
Dans les romans qu'on lit peu.

Nous allons entrelacées,
Et le jour n'est pas plus pur
Que le fond de nos pensées,
Et nos rêves sont d'azur ;

Et nous courons par les prés
Et rions et babillons
Des aubes jusqu'aux vesprées,
Et chassons aux papillons ;

Et des chapeaux de bergères
Défendent notre fraîcheur
Et nos robes - si légères -
Sont d'une extrême blancheur ;

Les Richelieux, les Caussades
Et les chevaliers Faublas
Nous prodiguent les oeillades,
Les saluts et les "hélas !"

Mais en vain, et leurs mimiques
Se viennent casser le nez
Devant les plis ironiques
De nos jupons détournés ;

Et notre candeur se raille
Des imaginations
De ces raseurs de muraille,
Bien que parfois nous sentions

Battre nos coeurs sous nos mantes
À des pensers clandestins,
En nous sachant les amantes
Futures des libertins.


Goethe, Johann Wolfgang von (1749-1832)

GỬI MIGNON

Bay trên trời chiếu sáng
Xe mặt trời màu vàng
Tỏa sáng tận xa xăm
Nhưng than ôi, gần sáng
Trong con tim sâu thẳm
Thức dậy nỗi đau buồn.

Đêm nghiệt ngã cùng ta
Vỗ về những giấc mơ
Giờ khắc trôi chầm chậm
Nhưng than ôi, gần sáng
Trong con tim sâu thẳm
Đan kết nỗi buồn xưa.

Tưởng nhớ tháng ngày qua
Dưới bầu trời mờ xa
Những con tàu cập bến
Nhưng ở trong lòng ta
Một nỗi buồn cay đắng
Không đi khỏi bao giờ.

Ta ngỡ là khỏe mạnh
Mặc áo quần sang trọng
Chỉ dành cho ngày vui
Nhưng những ai chào đón
Có ai người cảm nhận
Trong tim ta ngậm ngùi.

Mặc lòng khóc cay đắng
Nhưng nước mắt ta chùi
Giá như đau khổ này
Đưa ta về ngôi mộ
Thì từ lâu ta đã
Ngủ yên trong đất rồi.

AN MIGNON

Über Tal und Fluß getragen,
Ziehet rein der Sonne Wagen.
Ach, sie regt in ihrem Lauf,
So wie deine, meine Schmerzen,
Tief im Herzen,
Immer morgens wieder auf.

Kaum will mir die Nacht noch frommen,
Denn die Träume selber kommen
Nun in trauriger Gestalt,
Und ich fühle dieser Schmerzen,
Still im Herzen
Heimlich bildende Gewalt.

Schon seit manchen schönen Jahren
Seh ich unten Schiffe fahren,
Jedes kommt an seinen Ort;
Aber ach, die steten Schmerzen,
Fest im Herzen,
Schwimmen nicht im Strome fort.

Schön in Kleidern muß ich kommen,
Aus dem Schrank sind sie genommen,
Weil es heute Festtag ist;
Niemand ahnet, daß von Schmerzen
Herz im Herzen
Grimmig mir zerrissen ist.

Heimlich muß ich immer weinen,
Aber freundlich kann ich scheinen
Und sogar gesund und rot;
Wären tödlich diese Schmerzen
Meinem Herzen,
Ach, schon lange wär ich tot.


Szymborska, Wislawa (1923-)

NHÀ GA

Sự không có mặt của em đến thành phố N
Đã theo đúng thời gian biểu.

Em đã báo trước với anh
Bằng bức điện mà rồi em không gửi.

Và anh đã không kịp tới
Theo thời gian hẹn hò.

Con tàu đi vào đường thứ ba
Có rất nhiều người ra đón.

Trong đám đông, em hướng về phía cổng
Không có người đưa đón của mình.

Một vài người phụ nữ vội vàng
Nhìn theo em
Bước đi vội vã.

Có ai đấy chạy đến bên một người phụ nữ
Người này em không quen
Nhưng người phụ nữ nhận ra người đàn ông
Chỉ trong khoảnh khắc.

Họ hôn nhau thắm thiết
Không bằng nụ hôn của chúng mình
Và chiếc va li bị lấy cắp
Không phải là chiếc va li của em.

Nhà ga thành phố N
Đã trả thi rất giỏi
Về sự tồn tại khách quan.

Cái chung vẫn còn nguyên vẹn
Cái riêng đã hoàn thành
Theo như số trời định sẵn.

Và ngay cả lần hò hẹn
Cũng đã định trước rồi.

Nhưng, than ôi
Sau khi chúng mình có mặt.

Và thiên đường đã mất
Giống như chân lý cuộc đời.

Ở đâu, chứ không phải ở đây
Ở đâu, chứ không phải ở đây
Vang lên những lời thánh thót.

Dworzec

Nieprzyjazd mój do miasta N.
odbył się punktualnie.

Zostałeś uprzedzony
niewysłanym listem.

Zdążyłeś nie przyjść
w przewidzianej porze.

Pociąg wjechał na peron trzeci.
Wysiadło dużo ludzi.

Uchodził w tłumie do wyjścia
brak mojej osoby.

Kilka kobiet zastąpiło mnie
pośpiesznie
w tym pośpiechu.

Do jednej podbiegł
ktoś nie znany mi,
ale ona rozpoznała go
natychmiast.

Oboje wymienili
nie nasz pocałunek,
podczas czego zginęła
nie moja walizka.

Dworzec w mieście N.
dobrze zdał egzamin
z istnienia obiektywnego.

Całość stała na swoim miejscu.
Szczegóły poruszały się
po wyznaczonych torach.

Odbyło sie nawet
umówione spotkanie.

Poza zasięgiem
naszej obecności.

W raju utraconym
prawdopodobieństwa.

Gdzie indziej.
Gdzie indziej.
Jak te słówka dźwięczą.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2009 10:17:20 bởi hoangai >
#1
    hoangai 16.12.2007 13:09:18 (permalink)
     
    Puskin, Alexander (1799-1837)

    CÒN LẠI GÌ CHO EM

    Còn lại gì cho em trong tên gọi
    Sẽ chết đi như tiếng dội buồn thương
    Của ngọn sóng vỗ bờ xa mòn mỏi
    Như rừng sâu tiếng vọng giữa đêm trường.

    Cái tên gọi trong những dòng lưu bút
    Để lại cho em dấu chết, tựa như
    Lời ai điếu giữa những viền hoạ tiết
    Mà lời văn nghe u ẩn, mịt mù.

    Cái tên gọi đã từ lâu quên lãng
    Trong những cơn xúc động mới cuồng điên
    Chẳng hề gợi trong hồn em một thoáng
    Hoài niệm xưa bao tha thiết êm đềm.

    Nhưng nếu gặp ngày âm thầm đau đớn
    Phút u buồn xin em hãy gọi tên
    Và hãy nói: vẫn còn đây kỷ niệm
    Em vẫn còn sống giữa một trái tim(1).

    * * *

    Что в имени тебе моем?
    Оно умрет, как шум печальный
    Волны, плеснувшей в берег дальний,
    Как звук ночной в лесу глухом.

    Оно на памятном листке
    Оставит мертвый след, подобный
    Узору надписи надгробной
    На непонятном языке.

    Что в нем? Забытое давно
    В волненьях новых и мятежных,
    Твоей душе не даст оно
    Воспоминаний чистых, нежных.

    Но в день печали, в тишине,
    Произнеси его тоскуя;
    Скажи: есть память обо мне,
    Есть в мире сердце, где живу я...


    Rubtsov, Nicolai (1936-1971)

    ANH ĐÃ QUÊN MẤT RẰNG YÊU LÀ GÌ

    Anh đã quên mất rằng yêu là gì
    Khi bước đi dưới trăng trên đường phố
    Đã thốt ra biết bao lời nguyền rủa
    Giờ nhớ về bỗng thấy tối tăm ghê.

    Có một lần anh áp mặt vào tường
    Theo dấu vết một hình thù quái gở
    Rồi một mình kêu lên trong giấc ngủ
    Khi thức giấc, anh cất bước lên đường.

    Cánh cửa mở ra trong đêm muộn màng
    Em không vui, gương mặt còn ngái ngủ
    Anh đứng bên bục cửa như con thú
    Khao khát vô cùng ấm áp tình thương.

    Anh đi đi! Em tái nhợt kêu lên
    Tình cảm chúng mình chỉ là quá khứ
    Giờ với anh, em không còn gì nữa
    Anh đi đi! Em khóc, chớ đứng nhìn…

    Và anh quay lại theo con đường rừng
    Trên con đường đã đi nhiều đám cưới
    Không tự chủ được mình, rất tăm tối
    Anh lo âu đi trong bão tuyết đêm…

    РАСПЛАТА

    Я забыл, что такое любовь,
    И под лунным над городом светом
    Столько выпалил клятвенных слов,
    Что мрачнею, как вспомню об этом.

    И однажды, прижатый к стене
    Безобразьем, идущим по следу,
    Одиноко я вскрикну во сне
    И проснусь, и уйду, и уеду...

    Поздно ночью откроется дверь.
    Невеселая будет минута.
    У порога я встану, как зверь,
    Захотевший любви и уюта.

    Побледнеет и скажет: - Уйди!
    Наша дружба теперь позади!
    Ничего для тебя я не значу!
    Уходи! Не гляди, что я плачу!..

    И опять по дороге лесной
    Там, где свадьбы, бывало, летели,
    Неприкаянный, мрачный, ночной,
    Я тревожно уйду по метели...


    Severianin, Igor (1887-1941)

    GẶP GỠ ĐỂ RỒI CHIA XA

    Gặp gỡ để rồi chia xa
    Yêu để mà không yêu nữa.
    Ta muốn cười lên hề hề
    Ta muốn khóc lên nức nở!
    Thề thốt để nuốt lời thề
    Ước mơ để rồi nguyền rủa…
    Thật khổ cho người hiểu ra
    Tất cả những trò vô bổ.
    Ở quê muốn lên thành phố
    Ở phố muốn về quê chơi
    Đâu đâu cũng gương mặt người
    Mà sao lòng lang dạ thú…
    Sắc đẹp thường hay quái gở
    Quái hình có vẻ đẹp xinh
    Thường có cao thượng đê hèn
    Vô tội cả điều ác dữ.
    Làm sao không khóc nức nở
    Làm sao không cười hề hề
    Khi nào có thể chia xa
    Khi nào thì không yêu nữa?

    Встречаются, чтоб расставаться

    Встречаются, чтоб расставаться
    Встречаются, чтоб расставаться,
    Влюбляются, чтоб разлюбить.
    Мне хочется расхохотаться
    И разрыдаться, и не жить!
    Клянутся, чтоб нарушить клятвы,
    Мечтают, чтоб клянуть мечты...
    О, горе тем, кому понятны
    Все наслаждения тщеты.
    В деревне хочется столицы...
    В столице хочется души...
    И всюду человечьи лица
    Бесчеловеческой души...
    Как часто красота уродна
    И есть в уродстве красота...
    Как часто низость благородна
    И злы невинные уста.
    Так как же не расхохотаться,
    Не разрыдаться, как же жить,
    Когда возможно расставаться,
    Когда возможно разлюбить?


    Soloviev, Vladimir (1853 – 1900)

    ANH CHẲNG TIN CHÚT NÀO

    Anh chẳng tin chút nào, em yêu ạ
    Chẳng ánh mắt, tình cảm, chẳng lời em
    Và anh cũng không tin mình, mà chỉ
    Tin những ngôi sao sáng giữa trời đêm.

    Những ngôi sao, dải Ngân hà trải rộng
    Gửi cho anh những giấc mộng chân thành
    Ươm cho anh trên đồng hoang vô tận
    Những bông hoa không có ở miền anh.

    Giữa hoa này, trong mùa hè muôn thuở
    Được tưới đầy màu ánh bạc thanh thiên
    Và trong ánh sao trời em tuyệt quá
    Như tình tự do, thanh sạch, trinh nguyên!

    * * *

    Милый друг, не верю я нисколько
    Ни словам твоим, ни чувствам, ни глазам,
    И себе не верю, верю только
    В высоте сияющим звездам.

    Эти звезды мне стезею млечной
    Насылают верные мечты,
    И растят в пустыне бесконечной
    Для меня нездешние цветы.

    И меж тех цветов, в том вечном лете,
    Серебром лазурным облита,
    Как прекрасна ты, и в звездном свете
    Как любовь свободна и чиста!


    Rasul Gamzatov (1924 – 2004)

    NẾU MỘT NGHÌN ĐÀN ÔNG

    Nếu trong đời có một nghìn đàn ông
    Nhờ mối mai trước nhà em tập hợp
    Hãy nhớ rằng trong một nghìn đàn ông
    Có tên anh – Rasul Gamzatov.

    Nếu từ lâu đã yêu em say đắm
    Đứng trước nhà một trăm kẻ đàn ông
    Trong số họ có một người trông ngóng
    Người miền rừng có tên gọi: Rasul.

    Nếu yêu em chỉ còn lại mười người
    Đứng trong hàng nóng lòng như lửa đốt
    Có một kẻ vừa buồn khổ, vừa vui
    Đó là anh – Rasul Gamzatov.

    Nếu yêu em tất cả còn chỉ một
    Kẻ điên cuồng thề thốt mãi tình chung
    Thì kẻ đó từ đỉnh cao chót vót
    Người miền rừng có tên gọi: Rasul.

    Còn nếu như em cô đơn buồn khổ
    Không còn ai yêu nữa buổi hoàng hôn
    Thì nghĩa là chốn cao nguyên đất đỏ
    Trên núi cao Gamzatov không còn.

    Если в мире тысяча мужчин
    Снарядить к тебе готовы сватов,
    Знай, что в этой тысяче мужчин
    Нахожусь и я – Расул Гамзатов.

    Если пленены тобой давно
    Сто мужчин, чья кровь несется с гулом,
    Разглядеть меж них не мудрено
    Горца, нареченного Расулом.

    Если десять влюблены в тебя
    Истинных мужей, огня не спрятав,
    Среди них, ликуя и скорбя,
    Нахожусь и я – Расул Гамзатов.

    Если без ума всего один
    От тебя, не склонная к посулам,
    Знай, что это – с облачных вершин
    Горец, именуемый Расулом.

    Если не влюблен в тебя никто
    И грустней ты сумрачных закатов,
    Значит, на базальтовом плато
    Погребен в горах Расул Гамзатов.


    Berggolts, Olga (1910- 1975)

    MÙA RỤNG LÁ CÂY

    Mùa thu ở Matxcơva, trên đường phố
    treo những tấm biển đề dòng chữ
    “Mùa rụng lá cây, xin hãy dè chừng!”



    Mùa thu! Giữa trời Matxcơva
    Những đàn sếu bay về trong sương khói
    Những chiếc lá màu vàng sẫm tối
    Đang cháy lên trong những khu vườn.
    Những tấm biển treo dọc theo con đường
    Những tấm biển nhắc nhở cùng tất cả
    Dù ai có lứa có đôi, ai người đơn lẻ:
    “Mùa rụng lá cây, xin hãy dè chừng!”

    Ôi, con tim của tôi sao mà cô đơn
    Trên con đường xa lạ!
    Buổi chiều lang thang bên những ô cửa sổ
    Và khẽ rùng mình dưới những cơn mưa.
    Tôi ở đây một mình có phải để cho
    Một người mà tôi vui, một người mà tôi quí?
    Không hiểu vì sao lòng tôi lại nhớ:
    “Mùa rụng lá cây, xin hãy dè chừng!”

    Lúc này đây đã không có gì cần
    Thì cũng có nghĩa chẳng còn gì để mất
    Ngay cả người thân yêu, người gần gũi nhất
    Đã không còn có thể gọi bạn thân.
    Thì tại vì sao tôi lại cứ buồn
    Rằng đến muôn đời tôi đành vĩnh biệt
    Một kẻ không vui, một kẻ không hạnh phúc
    Một kẻ cô đơn.

    Chỉ đáng nực cười hay thiếu cẩn trọng chăng
    Hay phải biết đợi chờ, hay chịu đựng…
    Không – thật vô cùng khiếp đảm
    Vẻ dịu dàng khi vĩnh biệt, như mưa.
    Cơn mưa tối sầm, mưa ấm áp nhường kia
    Mưa lấp loá và mưa run rẩy thế
    Mong anh hạnh phúc và mong anh vui vẻ
    Trong phút giây này vĩnh biệt, như mưa.

    … Tôi một mình đi bộ ra ga
    Một mình thôi, không cần ai tiễn biệt
    Tôi chưa nói với anh mọi điều đến hết
    Nhưng mà thôi, không nói nữa bây giờ.
    Con đường nhỏ tràn đầy trong đêm khuya
    Những tấm biển dọc đường như vẫn nói
    Với những kẻ cô đơn trên đường qua lại:
    “Mùa rụng lá cây, xin hãy dè chừng!”

    Листопад

    Осенью в Москве на бульварах
    вывешивают дощечки с надписью
    "Осторожно, листопад!"



    Осень, осень! Над Москвою
    Журавли, туман и дым.
    Златосумрачной листвою
    Загораются сады.
    И дощечки на бульварах
    всем прохожим говорят,
    одиночкам или парам:
    "Осторожно, листопад!"

    О, как сердцу одиноко
    в переулочке чужом!
    Вечер бродит мимо окон,
    вздрагивая под дождем.
    Для кого же здесь одна я,
    кто мне дорог, кто мне рад?
    Почему припоминаю:
    "Осторожно, листопад"?

    Ничего не нужно было,-
    значит, нечего терять:
    даже близким, даже милым,
    даже другом не назвать.
    Почему же мне тоскливо,
    что прощаемся навек,
    Невеселый, несчастливый,
    одинокий человек?

    Что усмешки, что небрежность?
    Перетерпишь, переждешь...
    Нет - всего страшнее нежность
    на прощание, как дождь.
    Темный ливень, теплый ливень
    весь - сверкание и дрожь!
    Будь веселым, будь счастливым
    на прощание, как дождь.

    ...Я одна пойду к вокзалу,
    провожатым откажу.
    Я не все тебе сказала,
    но теперь уж не скажу.
    Переулок полон ночью,
    а дощечки говорят
    проходящим одиночкам:
    "Осторожно, листопад"...


    Esenin, Sergei (1895-1925)

    EM SẼ NHỚ VỀ ANH

    Những bông hoa bảo tôi rằng: vĩnh biệt
    Những nụ hoa cúi xuống giọng đau buồn
    Rằng mãi mãi tôi không còn được biết
    Mặt hoa hồng và gương mặt quê hương.

    Nhưng em ạ, dù sao thì anh đã
    Thấy mặt đất này và đã thấy em
    Nên giờ đây trước phận mình nghiệt ngã
    Anh vui lòng nhận cái chết dịu êm.

    Và bởi vì anh đã từng hiểu được
    Đã đi qua cuộc sống với nụ cười
    Anh vẫn nói rằng trong từng khoảnh khắc
    Mọi thứ trên đời đều lặp lại thôi.

    Đến một ngày rồi sẽ có một người
    Chẳng xua đi nỗi đau người đi trước
    Và người đó sẽ viết cho em tôi
    Những bài ca đẹp hơn điều mong ước.

    Rồi em yêu sẽ ngồi với người tình
    Cùng lắng nghe bài ca trong đêm tối
    Và biết đâu em sẽ nhớ về anh
    Như bông hoa không bao giờ lặp lại.


    Цветы мне говорят - прощай,
    Головками склоняясь ниже,
    Что я навеки не увижу
    Ее лицо и отчий край.

    Любимая, ну, что ж! Ну, что ж!
    Я видел их и видел землю,
    И эту гробовую дрожь
    Как ласку новую приемлю.

    И потому, что я постиг
    Всю жизнь, пройдя с улыбкой мимо, -
    Я говорю на каждый миг,
    Что все на свете повторимо.

    Не все ль равно - придет другой,
    Печаль ушедшего не сгложет,
    Оставленной и дорогой
    Пришедший лучше песню сложит.

    И, песне внемля в тишине,
    Любимая с другим любимым,
    Быть может, вспомнит обо мне
    Как о цветке неповторимом.


    Yevtushenko, Yevgeny(1933-)

    ANH ĐÃ HẾT YÊU EM

    Anh đã hết yêu em… một kết cục tầm thường
    Vô vị như cuộc đời, vô vị như cái chết
    Anh làm cho đứt dây khúc tình cay nghiệt
    Vờ vĩnh để làm chi – một nửa cây đàn!

    Chỉ con chó không hiểu – nó què quặt, xù lông
    Em và anh cứ vẽ vời để làm chi không biết.
    Anh kéo về mình – nó kêu bên cửa nhà em thút thít
    Còn em thả nó ra – nó rên ừ ừ bên cửa nhà anh.

    Có lẽ sẽ cuồng điên rồi sẽ chạy loăng quăng
    Con chó đa cảm đa sầu, mi quả là trẻ lắm
    Nhưng ta không cho phép mình làm người đa cảm
    Hễ tiếp tục đớn đau – sẽ kéo đến cuối cùng.

    Làm người đa cảm không phải yếu hèn, mà tội lỗi
    Khi lại vẫn mềm lòng thì lại vẫn hứa suông
    Rên ư ử, khừ khừ rồi lại hình dung
    Với tên gọi dại khờ rằng “Tình cứu rỗi”.

    Cứu tình yêu là trong những ngày đầu tiên, với
    “Không bao giờ!” của nhiệt huyết, “mãi mãi!” của trẻ con.
    “Không cần hứa!” – tiếng những con tàu vang lên
    “Không cần hứa!” – tiếng những dây diện thoại.

    Cành chớm gãy và u ám giữa trời xanh
    Cảnh báo cho ta, những con người ít học
    Rằng lạc quan tràn đầy là do không hiểu biết
    Rằng vô vọng mới là điều hy vọng đáng tin.

    Nhân đạo hơn là làm người tỉnh táo và cân
    Và hỏi kỹ trước khi đeo vào – đó là qui luật
    Đừng hứa gì trời xanh, nhưng hãy trao dù chút đất
    Không đến ngày xuống mồ, nhưng dù khoảnh khắc rất cần.

    Nhân đạo hơn là đừng nói “em yêu…” khi yêu anh
    Kẻo rồi thật nặng nề, từ những bờ môi ấy
    Nghe những lời trống không, buồn cười, giả dối
    Và nghe dối gian như cả thế giới hoang tàn.

    Không cần hứa… Tình – là không thể thi hành
    Gian dối để làm chi, cũng giống như vương miện
    Ảo ảnh là hay, một khi ảo ảnh chưa tan biến
    Nhân đạo hơn là đừng yêu, kẻo sau đấy – cuối cùng.

    Con chó kêu rên đến rối loạn tâm thần
    Đập cửa nhà anh, rồi bên cửa nhà em ư ử.
    Vì đã hết yêu, anh không hề xin em tha thứ
    Chỉ tha thứ cho anh vì một thuở đã yêu em.

    * * *

    Я разлюбил тебя... Банальная развязка.
    Банальная, как жизнь, банальная, как смерть.
    Я оборву струну жестокого романса,
    гитару пополам — к чему ломать комедь!

    Лишь не понять щенку — лохматому уродцу,
    чего ты так мудришь, чего я так мудрю.
    Его впущу к себе — он в дверь твою скребется,
    а впустишь ты его — скребется в дверь мою.

    Пожалуй, можно так с ума сойти, метаясь...
    Сентиментальный пес, ты попросту юнец.
    Но не позволю я себе сентиментальность.
    Как пытку продолжать — затягивать конец.

    Сентиментальным быть не слабость — преступленье,
    когда размякнешь вновь, наобещаешь вновь
    и пробуешь, кряхтя, поставить представленье
    с названием тупым «Спасенная любовь».

    Спасать любовь пора уже в самом начале
    от пылких «никогда!», от детских «навсегда!».
    «Не надо обещать!» — нам поезда кричали,
    «Не надо обещать!» — мычали провода.

    Надломленность ветвей и неба задымленность
    предупреждали нас, зазнавшихся невежд,
    что полный оптимизм — есть неосведомленность,
    что без больших надежд — надежней для надежд.

    Гуманней трезвым быть и трезво взвесить звенья,
    допрежь чем их надеть,— таков закон вериг.
    Не обещать небес, но дать хотя бы землю.
    До гроба не сулить, но дать хотя бы миг.

    Гуманней не твердить «люблю...», когда ты любишь.
    Как тяжело потом из этих самых уст
    услышать звук пустой, вранье, насмешку, грубость,
    и ложно полный мир предстанет ложно пуст.

    Не надо обещать... Любовь — неисполнимость.
    Зачем же под обман вести, как под венец?
    Виденье хорошо, пока не испарилось.
    Гуманней не любить, когда потом — конец.

    Скулит наш бедный пес до умопомраченья,
    то лапой в дверь мою, то в дверь твою скребя.
    За то, что разлюбил, я не прошу прощенья.
    Прости меня за то, что я любил тебя.


    Kaputikyan, Silva Barunakovna (1919-)

    Em bảo anh: “Đi đi!”

    Em bảo anh: “Đi đi!”
    Sao anh không ở lại?
    Em bảo anh: “Đừng đợi!”
    Sao anh lại ra đi?

    Những lời em trái ngược
    Mắt em lệ đầy vơi
    Tại sao anh tin lời?
    Sao không nhìn đôi mắt?

    Да, я сказала: "Уходи"...

    Да, я сказала: "Уходи", -
    Но почему ты не остался?
    Сказала я: "Прощай, не жди", -
    Но как же ты со мной расстался?

    Моим словам наперекор
    Глаза мне застилали слезы.
    Зачем доверился словам?
    Зачем глазам не доверялся?


    Isakovsky, Mikhail (1900-1973)

    NGHE ANH NÀY EM XINH

    Nghe anh này em xinh
    Nghe anh này em đẹp
    Em – hoàng hôn của anh
    Một tình yêu không tắt.

    Anh đi theo đường phố
    Còn trăng sáng trên trời
    Còn trăng sáng trên trời
    Cho chúng mình gặp gỡ.

    Khi lưỡi hái đang mài
    Trên đồng chưa cắt cỏ
    Anh đào chưa nở đầy
    Nghiêng cây vào cửa sổ.

    Khi hãy còn tuổi trẻ
    Ân ái hãy còn nhiều
    Yêu, khi còn được yêu
    Gặp, khi còn gặp gỡ.

    Gặp gỡ này em xinh
    Gặp gỡ này em đẹp
    Em – hoàng hôn của anh
    Một tình yêu không tắt.

    Услышь меня, хорошая,
    Услышь меня, красивая -
    Заря моя вечерняя,
    Любовь неугасимая!

    Иду я вдоль по улице,
    А месяц в небе светится,
    А месяц в небе светится,
    Чтоб нам с тобою встретиться.

    Еще косою острою
    В лугах трава не скошена,
    Еще не вся черемуха
    В твое окошко брошена;

    Еще не скоро молодость
    Да с нами распрощается.
    Люби ж, покуда любится,
    Встречай, пока встречается.

    Встречай меня, хорошая,
    Встречай меня, красивая -
    Заря моя вечерняя,
    Любовь неугасимая!


    Annensky, Innokenty (1855-1909)

    CANZONE

    Nếu bỗng nhiên sống lại chuyện thần tiên
    Thì anh đặt ngọn đèn lên cửa sổ
    Em đến đây… chúng mình không chia sẻ
    Hạnh phúc này, anh trao hết cho em.

    Em đến đây với giọng nói đượm buồn
    Bởi vì em dịu dàng, trong sáng quá
    Bởi vì trao em cho anh từng hứa
    ánh trăng vàng và tím tử đinh hương.

    Nhưng mà anh hay có phút giây, thường
    Rất sợ hãi và trống trơn trong ngực
    Thấy nặng nề – anh lặng im, cúi gập
    Em đi đi! Anh muốn một mình hơn.

    CANZONE

    Если б вдруг ожила небылица,
    На окно я поставлю свечу,
    Приходи... Мы не будем делиться,
    Всё отдать тебе счастье хочу!

    Ты придешь и на голос печали,
    Потому что светла и нежна,
    Потому что тебя обещали
    Мне когда-то сирень и луна.

    Но... бывают такие минуты,
    Когда страшно и пусто в груди...
    Я тяжел — и немой и согнутый...
    Я хочу быть один... уходи!


    Asadov, Eduard (1923-2004)

    TÌNH YÊU

    Tình yêu không phải trò đùa: ai ai cũng rõ
    Tình là tiếng gõ mùa xuân của trái tim
    Còn người như em, chỉ sống bằng lý trí
    Quả là tầm phơ và dại dột vô cùng!

    Nói một cách khác, thì những ước ao
    Những con đường dưới trời đêm trăng sáng
    Và có để làm gì với mùa xuân chim én
    Và người ta bán hoa cho những kẻ yêu nhau?!

    Vì rằng một khi không có tình yêu
    Thì trong vườn có ai cần đi dạo
    Và thậm chí, ngay cả chim họa mi
    Từ núi đồi sẽ bay vào sân khấu.

    Những cuộc dạo chơi và tĩnh lặng để cho ai
    Vì trong những đôi mắt không hề có lửa?
    Còn ánh trăng thanh sẽ trở thành vô nghĩa
    Chỉ là ánh trăng han gỉ giữa bầu trời.

    Em thử hình dung: không ai có thể yêu
    Thì người ta sẽ ngủ nhiều kinh khủng
    Sẽ ít khi cạo râu mà chỉ ăn cho đầy bụng
    Và chẳng còn một ai thèm đọc gì thơ…

    Nhưng không, chẳng vô tình mà có ánh trăng thanh
    Và tiếng đàn ghi ta vẫn vang lên ầm ĩ
    Và mùa xuân đến với ta không hề uổng phí
    Và những lứa đôi sánh bước dạo trong vườn.

    Em hãy xua đi những ngờ vực của mình!
    Hãy yêu và hãy tin. Còn gì đơn giản thế
    Vì họa mi hót trong đêm không hề uổng phí
    Dù có hót cho đến khản tiếng trong rừng!

    ЛЮБОВЬ

    Известно все: любовь не шутка,
    Любовь - весенний стук сердец,
    А жить, как ты, одним рассудком,
    Нелепо, глупо наконец!

    Иначе для его мечты?
    Зачем тропинки под луною?
    К чему лоточницы весною
    Влюбленным продают цветы?!

    Когда бы не было любви,
    То и в садах бродить не надо.
    Пожалуй, даже соловьи
    Ушли бы с горя на эстраду.

    Зачем прогулки, тишина.
    Ведь не горит огонь во взгляде?
    А бесполезная луна
    Ржавела б на небесном складе.

    Представь: никто не смог влюбиться.
    И люди стали крепче спать,
    Плотнее кушать, реже бриться,
    Стихи забросили читать...

    Но нет, недаром есть луна
    И звучный перебор гитары,
    Не зря приходит к нам весна
    И по садам гуляют пары.

    Бросай сомнения свои!
    Люби и верь. Чего же проще?
    Не зря ночные соловья
    До хрипоты поют по рощам!


    Dementiev, Andrei (1928-)

    ĐỪNG BAO GIỜ TIẾC THƯƠNG MỘT ĐIỀU GÌ

    Đừng bao giờ tiếc thương một điều gì
    Điều xảy ra, thay đổi là không thể
    Vò nỗi buồn như bức thư ngày cũ
    Quá khứ này bạn đừng tiếc thương chi.

    Điều đã xảy ra đừng bao giờ tiếc thương
    Hoặc cả với điều không bao giờ còn xảy
    Chỉ mong sao cõi lòng đừng tê tái
    Hy vọng như chim bay lượn trong hồn.

    Với số phận mình cũng đừng tiếc thương
    Ngay cả khi đầy mỉa mai, chua chát…
    Mặc ai lên cao, mặc ai xuống thấp
    Đừng tiếc thương, mặc thiên hạ vui buồn.

    Đừng bao giờ thương tiếc một điều gì
    Dù bắt đầu muộn hay ra đi quá sớm
    Dù ai đó chơi đàn rất ấn tượng
    Nhưng bài ca từ hồn bạn lấy về.

    Đừng bao giờ thương tiếc một điều gì
    Không ngày đã mất, không tình đã chết
    Mặc cho ai đó chơi đàn rất tuyệt
    Nhưng tuyệt vời hơn là bạn biết nghe!


    НИ О ЧЕМ НЕ ЖАЛЕЙТЕ

    Никогда ни о чем не жалейте вдогонку,
    Если то, что случилось, нельзя изменить.
    Как записку из прошлого, грусть свою скомкав,
    С этим прошлым порвите непрочную нить.

    Никогда не жалейте о том, что случилось.
    Иль о том, что случиться не может уже.
    Лишь бы озеро вашей души не мутилось
    Да надежды, как птицы, парили в душе.

    Не жалейте своей доброты и участья.
    Если даже за все вам — усмешка в ответ.
    Кто-то в гении выбился, кто-то в начальство...
    Не жалейте, что вам не досталось их бед.

    Никогда, никогда ни о чем не жалейте —
    Поздно начали вы или рано ушли.
    Кто-то пусть гениально играет на флейте.
    Но ведь песни берет он из вашей души.

    Никогда, никогда ни о чем не жалейте —
    Ни потерянных дней, ни сгоревшей любви.
    Пусть другой гениально играет на флейте,
    Но еще гениальнее слушали вы.


    Mandelstam, Osif (1891-1938)

    GỬI CASSANDRA

    Anh không đi tìm những khoảnh khắc đầy hoa
    Bờ môi em, Cassandra, hay ánh mắt
    Nhưng những đêm không ngủ trong tháng chạp
    Kỷ niệm xưa vẫn hành hạ hai ta.

    Năm 1917, trong tháng chạp
    Ta đã để mất tất cả, trong tình
    Một người bị ý chí nhân dân cướp bóc
    Còn người kia tự cướp bóc chính mình…

    Rồi thủ đô sẽ có một khi nào
    Trên bờ sông Nê-va, trong ngày lễ
    Trong tiếng ồn đêm hội rất kinh sợ
    Ai giật chiếc khăn tuyệt đẹp trên đầu.

    Nhưng nếu như cuộc đời – cần mê sảng
    Và một rừng thông – những ngôi nhà cao –
    Anh đã yêu em, vụng về chiến thắng
    Và một mùa đông dịch hạch năm nào.

    Trên quảng trường với những xe bọc thép
    Anh nhìn ra người ấy – một con người
    Dọa bệnh than như chó sói dọa người
    Hô: bình đẳng, tự do và luật pháp.

    Còn em, Cassandra đớn đau, lặng lẽ
    Anh đã không còn có thể nữa đâu em
    Mặt trời Aleksandr đã từng cháy lên
    Một trăm năm trước soi cho tất cả?

    КАССАНДРЕ

    Я не искал в цветущие мгновенья
    Твоих, Кассандра, губ, твоих, Кассандра, глаз,
    Но в декабре торжественного бденья
    Воспоминанья мучат нас.

    И в декабре семнадцатого года
    Всё потеряли мы, любя;
    Один ограблен волею народа,
    Другой ограбил сам себя...

    Когда-нибудь в столице шалой
    На скифском празднике, на берегу Невы
    При звуках омерзительного бала
    Сорвут платок с прекрасной головы.

    Но, если эта жизнь — необходимость бреда
    И корабельный лес — высокие дома,—
    Я полюбил тебя, безрукая победа
    И зачумленная зима.

    На площади с броневиками
    Я вижу человека — он
    Волков горящими пугает головнями:
    Свобода, равенство, закон.

    Больная, тихая Кассандра,
    Я больше не могу — зачем
    Сияло солнце Александра,
    Сто лет тому назад сияло всем?


    Merezhkovsky, Dmitry (1866 – 1941)

    YÊU THƯƠNG – THÙ HẬN

    Ta yêu nhau nhưng mà ta không hiểu
    Cả hai người cái mới vẫn khát khao
    Nhưng mà ta cũng không phản bội nhau
    Dù tình yêu rất cầu kỳ, nũng nịu.

    Ta muốn được tự do như ngày trước
    Ta nghĩ rằng xiềng xích sẽ giật tung
    Nhưng đều vô phương cứu chữa bao lần
    Kiếp nô lệ của mình ta hiểu được.

    Và cả hai đều không ưa tiên đoán
    Vì cả hai không biết cách sống chung
    Không thù hận bằng tất cả tấm lòng
    Không yêu thương đến vô cùng vô tận.

    Ôi, những điều quở trách muôn thuở ấy
    Hận thù này quả láu lỉnh, tinh ranh
    Cả hai cô đơn, cả hai thấy buồn
    Cả hai thấy ghét – gần nhau mãi mãi.

    Nhưng tranh cãi với em, anh mệt lử
    Anh vẫn yêu, vẫn đau khổ, đọa đầy
    Em yêu ơi, anh cảm nhận điều này
    Nơi không có em, cuộc đời chẳng có.

    Điều dối gian hay sự quỷ quyệt nào
    Mà cả đời ta cùng nhau cãi cọ
    Mỗi người đều muốn trở thành tiếm chủ
    Có ai chịu làm nô lệ ai đâu.

    Nhưng dù sao, tình chẳng cho ta quên
    Mà lớn lên khắp nơi và muôn thuở
    Như cái chết, mù quáng và mạnh mẽ
    Tình yêu thương như thù hận mà em.

    Chỉ khi một người đã dưới suối vàng
    Thì người còn lại may ra hiểu được
    Sức mạnh của tình yêu không thương xót
    Trong giờ cuối cùng, trong phút lâm chung!

    ЛЮБОВЬ – ВРАЖДА

    Мы любим и любви не ценим,
    И жаждем оба новизны,
    Но мы друг другу не изменим,
    Мгновенной прихотью полны.

    Порой, стремясь к свободе прежней,
    Мы думаем, что цепь порвем,
    Но каждый раз все безнадежней
    Мы наше рабство сознаем.

    И не хотим конца предвидеть,
    И не умеем вместе жить,-
    Ни всей душой возненавидеть,
    Ни беспредельно полюбить.

    О, эти вечные упреки!
    О, эта хитрая вражда!
    Тоскуя - оба одиноки,
    Враждуя - близки навсегда.

    В борьбе с тобой изнемогая
    И все ж мучительно любя,
    Я только чувствую, родная,
    Что жизни нет, где нет тебя.

    С каким коварством и обманом
    Всю жизнь друг с другом спор ведем,
    И каждый хочет быть тираном,
    Никто не хочет быть рабом.

    Меж тем, забыться не давая,
    Она растет всегда, везде,
    Как смерть, могучая, слепая
    Любовь, подобная вражде.

    Когда другой сойдет в могилу,
    Тогда поймет один из нас
    Любви безжалостную силу -
    В тот страшный час, последний час!
    #2
      hoangai 16.12.2007 13:20:38 (permalink)
      Burns, Robert (1759-1796)

      QUÁN TRỌ ĐÊM ĐÔNG

      Giữa rừng đêm tối mịt
      Ngọn gió rét tháng giêng
      Nhà cửa bưng kín mít
      Tôi tìm nơi trọ đêm.

      May mắn thay trên đường
      Tôi gặp người con gái
      Nàng tỏ ý sẵn lòng
      Mời tôi về nghỉ lại.

      Tôi cúi chào lễ phép
      Người con gái làm ơn
      Rồi tỏ ra lịch thiệp
      Nhờ nàng giúp trải giường.

      Tấm vải rộng làm chiếu
      Nàng trải chiếc giường con
      Rót mời tôi chén rượu
      Nàng chúc tôi ngủ ngon.

      Rồi lấy đi ngọn đèn
      Nhìn theo nàng tôi gọi:
      “Nàng ơi cảm phiền em
      Cho anh nhờ chiếc gối”.

      Nàng mang tôi chiếc gối
      Đặt nhẹ xuống đầu giường
      Nàng dễ thương quá đỗi
      Khiến tôi ôm chặt nàng.

      Đôi má nàng ửng đỏ
      Như thoáng chút thẹn thùng
      “Nếu yêu em hãy giữ
      Đời con gái nghe anh!”.

      Mái tóc xoăn mềm mại
      Toả mùi hương ngất ngây
      Của mùi hương hoa huệ
      Khiến lòng tôi mê say.

      Bộ ngực nàng tròn căng
      Ngỡ như cơn gió mạnh
      Của buổi sớm mùa đông
      Dồn tuyết về thành đụn.

      Tôi hôn nàng mải miết
      Lên mắt biếc môi hồng
      Thịt da nàng tinh khiết
      Như hương ngọn gió rừng.

      Nàng ngoan ngoãn dễ thương
      Đôi mắt hiền nhắm lại
      Giữa tôi và bức tường
      Nàng ngủ say êm ái.

      Tỉnh giấc lúc sáng trời
      Tôi yêu nàng lần nữa
      “Trời, em chết mất thôi!”-
      Nàng rưng rưng, nức nở.

      Hôn đôi mắt đẫm ướt
      Mái tóc đượm mùi hương
      Tôi nói: “còn nhiều lượt
      Em giúp anh trải giường!”

      Nàng ngồi dậy tìm kim
      May cho tôi chiếc áo

      Nàng ngồi may chiếc áo.

      Thời gian thấm thoắt trôi
      Hoa bên rừng đã nở
      Nhưng tôi nhớ suốt đời
      Đêm mùa đông quán trọ.

      The bonie lass made the bed to me-

      When Januar wind was blawing cauld,
      As to the north I took my way,
      The mirksome night did me enfauld,
      I knew na whare to lodge till day.-

      By my gude luka maid I met,
      Just in the middle o’ my care;
      And kindly she did me invite
      To walk into a chamber fair.-

      I bow’d fu’ low unto this maid,
      And thank’d her for courtesie;
      I bow’d fu’ low unto this maid,
      And bade her mak a bed for me.-

      She made the bed baith large and wide,
      Wi’ twa white hands she spread it down;
      She put the cup to her rosy lips
      And drank, “Young man now sleep ye sound”.-

      She snatch’d the candle in her hand,
      And frae my chamber went wi’ speed;
      But I call’d her quickly back again
      To lay some mair below my head.-

      A cod she laid below my head,
      And served me wi’ due respect;
      And to salute her wi’ a kiss,
      I put my arms about her neck.-

      Haud aff your hands young man, she says,
      And dinna sae uncivil be:
      Gif ye hae ony luve for me,
      O wrang na my virginitie.-

      Her hair was like the links o’ gowd,
      Her teeth were like the ivorie,
      Her cheeks like lilies dipt in wine,
      The lass that made the bed to me.-

      Her bosom was the driven snaw,
      Twa drifted heaps sae fair to see;
      Her limbs the polish’d marble stane,
      The lass that made the bed to me.-

      I kiss’d her o’er and o’er again,
      And ay she wist na what to say;
      I laid her between me and the wa’,
      The lassie thought na lang till day.-

      Upon the morrow when we rase,
      I thank’d her for her courtesie:
      But ay she blush’d, any ay she sigh’d
      And said, Alas, ye’ve ruin’d me.-

      I clasp’d her waist and kiss’d her syne,
      While the tear stood twinklin in her e’e;
      I said, My lassie dinna cry,
      For ye ay shall mak the bed to me.-

      She took her mither’s holland sheets
      And made them a’ in sarks to me:
      Blythe and merry may she be,
      The lass that made the bed to me.-

      The bonie lass made the bed to me,
      The braw lass made the bed to me;
      I’ll ne’er forget till the day that I die
      The lass that made the bed to me.-


      Byron, George Gordon(1788-1824)

      FARE THEE WELL

      Than ôi! họ đã từng là bạn của nhau
      Nhưng ác nhân đầu độc lòng chung thủy
      Dù sự thật vẫn sống ở trên cao
      Nhưng tuổi thanh xuân phí hoài, vô nghĩa
      Và cuồng điên ngự trị ở trong đầu
      Và cuộc đời từ đây chia hai ngả.
      ***
      Không bao giờ họ còn gặp lại nhau
      Để con tim lại mừng vui, hớn hở
      Biệt ly này có ai muốn gì đâu
      Như vách đá bị chia làm hai nửa.
      Biển buồn bã giữa con sóng bạc đầu
      Không sấm chớp, oi nồng hay băng giá
      Tình đã chết ở trong lòng, tuy thế
      Hai người đã từng một thuở của nhau.

      Coleridge. Christabel.


      Vĩnh biệt em! và nếu là mãi mãi
      Thì đến muôn đời vĩnh biệt em
      Lòng hận thù anh không còn giữ lại
      Và em nhé, hãy quên.

      Có lẽ nào trên ngực của anh
      Nơi mái đầu của em từng cúi xuống
      Nơi đã từng say sưa trong giấc mộng
      Em còn nhớ chăng giấc mộng của mình?

      Và với anh, có lẽ nào em nỡ
      Khi đã nhìn xuyên suốt trái tim anh
      Rồi sau đấy em dễ dàng chối bỏ
      Trái tim anh em nỡ coi thường.

      Có thể là thiên hạ sẽ khen em
      Nhưng là điều tai họa, em có biết
      Rằng khi nhận về lời khen cho mình
      Em mang bất hạnh đến cho người khác.

      Ừ thì anh lỗi lầm, anh vẫn biết
      Anh vẫn mong chuộc lại lỗi lầm
      Nhưng tại sao bàn tay, em nỡ giết
      Bàn tay từng âu yếm cùng anh?

      Và dù sao, em đừng tự dối mình
      Ngọn lửa tình đâu đã tàn phai hẳn
      Dù bây giờ đã ly biệt con tim
      Tình đau đớn trong tim này vẫn sống.

      Tình của em trong tim anh vẫn giữ
      Đớn đau này rỉ máu trái tim anh
      Một ý nghĩ vẫn làm anh đau khổ
      Rằng sẽ không còn gặp nữa chúng mình.

      Em có nghe tiếng nức nở của ai
      Như tiếng khóc lạc loài trên xác chết
      Ta vẫn sống, nhưng mỗi sáng hai người
      Đều goá bụa trên giường khi tỉnh giấc.

      Và khi em âu yếm cùng con gái
      Dạy con mình cất tiếng gọi “Cha ơi!”
      Thì với con của mình, em có nói:
      Cha của con vẫn sống ở trên đời?

      Khi bàn tay đứa con quàng âu yếm
      Khi hôn môi con em có biết rằng
      Anh vẫn mong và vẫn luôn cầu nguyện
      Vẫn nghĩ về em như thuở yêu anh.

      Nếu em thấy con gái mình rất giống
      Với kẻ mà xưa em nỡ phụ tình
      Nếu bỗng nhiên con tim em rung động
      Nhịp đập chân thành em hãy hướng về anh.

      Lỗi lầm anh, có thể là em biết
      Vẻ điên cuồng em chẳng biết được đâu
      Niềm hy vọng của anh còn tha thiết
      Như bên tai còn vọng mãi u sầu.

      Và tâm hồn rất kiêu hãnh của anh
      Trước tình em cúi xuống
      Hồn anh đuổi theo em
      Từ giã anh đi về nơi xa vắng.

      Hết thật rồi, tất cả lời trống rỗng
      Càng phí hoài hơn thế những lời anh
      Nhưng ý nghĩ không thể nào ngăn cản
      ý nghĩ khát khao bay đến với tình.

      Vĩnh biệt em! giờ tình yêu đã hết
      Mất em rồi, tình yêu đã xa xôi
      Không bao giờ tim anh còn được chết
      Bởi từ đây con tim đã chết rồi.

      Fare Thee Well

      "Alas! they had been friends in youth:
      But whispering tongues can poison truth;
      And constancy lives in realms above;
      And life is thorny; and youth is vain;
      And to be wroth with one we love,
      Doth work like madness in the brain;
      ________
      But never either found another
      To free the hollow heart from paining -
      They stood aloof, the scars remaining.
      Like cliffs which had been rent asunder;
      A dreary sea now flows between,
      But neither heat, nor frost, nor thunder,
      Shall wholly do away, I ween,
      The marks of that which once hath been."

      Coleridge, Christabel

      Fare thee well! and if for ever,
      Still for ever, fare thee well:
      Even though unforgiving, never
      'Gainst thee shall my heart rebel.

      Would that breast were bared before thee
      Where thy head so oft hath lain,
      While that placid sleep came o'er thee
      Which thou ne'er canst know again:

      Would that breast, by thee glanced over,
      Every inmost thought could show!
      Then thou wouldst at last discover
      'Twas not well to spurn it so.

      Though the world for this commend thee -
      Though it smile upon the blow,
      Even its praise must offend thee,
      Founded on another's woe:

      Though my many faults defaced me,
      Could no other arm be found,
      Than the one which once embraced me,
      To inflict a cureless wound?

      Yet, oh yet, thyself deceive not;
      Love may sink by slow decay,
      But by sudden wrench, believe not
      Hearts can thus be torn away:

      Still thine own its life retaineth,
      Still must mine, though bleeding, beat;
      And the undying thought which paineth
      Is - that we no more may meet.

      These are words of deeper sorrow
      Than the wail above the dead;
      Both shall live, but every morrow
      Wake us from a widowed bed.

      And when thou wouldst solace gather,
      When our child's first accents flow,
      Wilt thou teach her to say "Father!"
      Though his care she must forego?

      When her little hands shall press thee,
      When her lip to thine is pressed,
      Think of him whose prayer shall bless thee,
      Think of him thy love had blessed!

      Should her lineaments resemble
      Those thou never more may'st see,
      Then thy heart will softly tremble
      With a pulse yet true to me.

      All my faults perchance thou knowest,
      All my madness none can know;
      All my hopes, where'er thou goest,
      Wither, yet with thee they go.

      Every feeling hath been shaken;
      Pride, which not a world could bow,
      Bows to thee - by thee forsaken,
      Even my soul forsakes me now:

      But 'tis done - all words are idle –
      Words from me are vainer still;
      But the thoughts we cannot bridle
      Force their way without the will.

      Fare thee well! thus disunited,
      Torn from every nearer tie.
      Seared in heart, and lone, and blighted,
      More than this I scarce can die.


      William Blake (1757 – 1827)

      BÍ MẬT CỦA TÌNH

      Đừng bao giờ về tình
      Với người bằng lời nói
      Bởi lời theo gió thổi
      Lặng lẽ và vô hình.

      Tôi nói hết với em
      Những lời chất trong ngực
      Lạnh run trong nước mắt
      Sao tình vội đi nhanh!

      Sau đó kẻ du hành
      Đi qua đường lặng lẽ
      Vô hình và kín kẽ
      Sao tình thổn thức lên.

      Love's Secret

      Never seek to tell thy love,
      Love that never told can be;
      For the gentle wind does move
      Silently, invisibly.
      I told my love, I told my love,
      I told her all my heart;
      Trembling, cold, in ghastly fears,
      Ah! she did depart!
      Soon as she was gone from me,
      A traveler came by,
      Silently, invisibly
      He took her with a sigh.


      Dickinson, Emily (1830-1886)

      YÊU KHI TÌNH ĐÃ MẤT

      Yêu nước – những ai trong cơn khát
      Quí đất – người đang giữa đại dương
      Vui vẻ, hân hoan chỉ biết đến khi buồn
      Ai đang chiến đấu – kẻ yêu hoà bình nhất.
      Còn ta yêu – là khi tình đã mất
      Khi tuyết trắng trời ta lại nhớ về chim.

      ***

      Water, is taught by thirst;
      Land - by the Oceans passed.
      Transport - by throe -
      Peace - by its battles told -
      Love, by Memorial Mold -
      Birds, by the Snow.


      Donne, John (1572-1631)

      BUỔI SÁNG

      Trước khi mình yêu, có phải em và anh
      Có phải chưa bao giờ chúng mình xa nhau cả?
      Và có phải mình đã từng đùa vui trên hoa cỏ?
      Có phải hai đứa đã từng ngủ ở trong hang?
      Nhưng tất cả những điều này quả đến lạ lùng.
      Hễ mắt anh nhìn thấy vẻ đẹp nào như thế
      Là lại khát khao, lại mơ ước về em.

      Và giờ đây mỗi buổi sáng hai chúng mình
      Đã không còn nhìn thấy nhau, trong nỗi sợ
      Tình làm cho cả thế gian trở thành xa lạ
      Căn phòng nhỏ này trở thành rộng mênh mông.
      Thì cứ mặc cho những nhà thám hiểm sẽ đi tìm
      Và cứ để cho họ sẽ mở ra những bến bờ xa lạ
      Nhưng chỉ một thế giới này của anh và em.

      Gương mặt anh trong mắt em và em trong anh
      Hai con tim chân thành cùng chung nhịp đập
      Còn ở đâu tìm ra hai nửa bán cầu
      Mà đã lặng phía Tây, đã yên phía Bắc
      Sẽ mất đi những thứ vô tình trộn lẫn vào nhau
      Nhưng nếu như hai tình yêu hòa chung làm một
      Thì nghĩa là chúng mình còn mãi đến nghìn sau.

      The Good-Morrow

      I wonder, by my troth, what thou and I
      Did, till we loved? were we not weaned till then,
      But sucked on country pleasures, childishly?
      Or snorted we in the seven sleepers' den?
      'Twas so; but this, all pleasures fancies be.
      If ever any beauty I did see,
      Which I desired, and got, 'twas but a dream of thee.

      And now good morrow to our waking souls,
      Which watch not one another out of fear;
      For love all love of other sights controls,
      And makes one little room an everywhere.
      Let sea discovers to new worlds have gone,
      Let maps to others, worlds on worlds have shown:
      Let us possess one world; each hath one, and is one.

      My face in thine eye, thine in mine appears,
      And true plain hearts do in the faces rest;
      Where can we find two better hemishperes,
      Without sharp North, without declining West?
      Whatever dies was not mixed equally;
      If our two loves be one, or thou and I
      Love so alike that none do slacken, none can die.


      Moore, Thomas (1779-1852)

      NẾU EM LÀ NGƯỜI TÌNH

      Nếu em là người tình thì muôn báu vật
      Của biển, đất, trời xin đặt dưới chân em
      Và tất cả những gì tươi đẹp nhất:
      Những giai điệu ngọt ngào, những hy vọng dịu êm
      Đều của ta – nếu em là người tình!

      Đường ta về muôn loài hoa sẽ nở
      Suối sẽ reo vang khúc nhạc thần tiên
      Cõi tình yêu những vì sao rực rỡ
      Mặt đất này như một giấc mơ xinh
      Trong mắt ta – nếu em là người tình!

      Bao ý nghĩ trong mạch nguồn ẩn khuất
      Như dòng sông bắt ngọn tự trời xanh
      Trong tim ta sẽ giữ miền hạnh phúc
      Được tắm bằng dòng suối nước long lanh
      Mãi trong xanh – nếu em là người tình!

      Những điều này được tạo bởi Yêu Thương
      Cho tất cả những ai hằng mơ ước
      Và ông Trời sẽ dựng chốn thiên đường
      Trên mặt đất, nơi có niềm hạnh phúc
      Cùng đắp xây – nếu em là người tình!

      If Thou'lt Be Mine

      If thou'lt be mine, the treasures of air,
      Of earth, and sea, shall lie at thy feet;
      Whatever in Fancy's eye looks fair,
      Or in Hope's sweet music sounds most sweet,
      Shall be ours -- if thou wilt be mine, love!

      Bright flowers shall bloom wherever we rove,
      A voice divine shall talk in each stream;
      The stars shall look like world of love,
      And this earth be all one beautiful dream
      In our eyes -- if thou wilt be mine, love!

      And thoughts, whose source is hidden and high,
      Like streams that come from heaven-ward hills,
      Shall keep our hearts, like meads, that lie
      To be bathed by those eternal rills,
      Ever green, if thou wilt be mine, love!

      All this and more the Spirit of Love
      Can breathe o'er them who feel his spells;
      That heaven, which forms his home above,
      He can make on earth, wherever he dwells,
      As thou'lt own, -- if thou wilt be mine, love!


      Plath, Sylvia (1932 – 1968)

      BẢN TÌNH CA CỦA CÔ GÁI ĐIÊN

      Nhắm mắt lại, cả thế giới lụi tàn
      Mở mắt ra, tất cả đều mới mẻ
      (Em cứ ngỡ rằng em đã nghĩ ra anh).

      Những ngôi sao với màu đỏ và xanh
      Dưới trời hoàng hôn tối đen như mực
      Nhắm mắt vào, cả thế giới lụi tàn.

      Hướng về ánh mắt, bờ môi dịu dàng
      Và những bài ca dưới trăng em đợi
      (Em cứ ngỡ rằng, em đã nghĩ ra anh).

      Cả cơn nóng địa ngục và Thượng Đế không còn
      Biến mất hết cả thần tiên, quỷ sứ
      Nhắm mắt vào, cả thế giới lụi tàn.

      Em mơ màng những câu nói của anh
      Rồi lớn lên, và rồi em quên lãng
      (Em cứ ngỡ rằng, em đã nghĩ ra anh).

      Yêu con chim tiếng sấm, trong cái lần
      Giữa mùa xuân, không dữ dằn đến nỗi
      Nhắm mắt vào, cả thế gian tàn lụi
      (Em cứ ngỡ rằng, em đã nghĩ ra anh).

      Mad Girl's Love Song

      "I shut my eyes and all the world drops dead;
      I lift my lids and all is born again.
      (I think I made you up inside my head.)

      The stars go waltzing out in blue and red,
      And arbitrary blackness gallops in:
      I shut my eyes and all the world drops dead.

      I dreamed that you bewitched me into bed
      And sung me moon-struck, kissed me quite insane.
      (I think I made you up inside my head.)

      God topples from the sky, hell's fires fade:
      Exit seraphim and Satan's men:
      I shut my eyes and all the world drops dead.

      I fancied you'd return the way you said,
      But I grow old and I forget your name.
      (I think I made you up inside my head.)

      I should have loved a thunderbird instead;
      At least when spring comes they roar back again.
      I shut my eyes and all the world drops dead.
      (I think I made you up inside my head.)"


      Poe, Edgar Allan (1809 – 1849)

      Annabel Lee

      Chuyện xảy ra đã nhiều năm về trước
      Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì
      Một cô gái, hẳn mọi người dã biết
      Nàng có tên là Annabel Lee
      Nàng đã sống với một điều ao ước
      Yêu người và được yêu lại nhường kia.

      Nàng con trẻ, tôi cũng là con trẻ
      Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì
      Chưa từng có ai yêu nhau như thế
      Như tôi và nàng Annabel Lee
      Yêu đến mức để thiên thần ghen tỵ
      Dù thiên thần vẫn ở chốn xanh kia.

      Chính vì thế mà đã từ lâu lắm
      Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì
      Cơn gió lạnh từ mây đen ập xuống
      Đã giết chết nàng Annabel Lee
      Anh em, họ hàng cao sang đổ đến
      Những người thân đã mang xác nàng đi
      Rồi họ đã chôn nàng trong mồ lạnh
      Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì.

      Niềm hạnh phúc, dù mới là một nửa
      Mà thiên thần đã ganh tỵ nhường kia
      Chính vì thế (mọi người hay biết cả
      Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì)
      Cơn gió lạnh từ đám mây đen đúa
      Đã giết chết nàng Annabel Lee.

      Nhưng tình yêu chúng tôi càng mạnh mẽ
      Hơn những ai sống hạnh phúc đến già
      Và những ai khôn khéo đã chắc gì –
      Dù cả thiên thần ngự trên cao ấy
      Hay quỉ ma dưới sóng biển rầm rì
      Cũng không ngăn cách nổi hồn tôi với
      Linh hồn của nàng Annabel Lee.

      Ánh trăng sáng gợi ra nhiều giấc mộng
      Tôi mơ về nàng Annabel Lee
      Nhìn những ngôi sao thấy đôi mắt sáng
      Đẹp tuyệt vời của Annabel Lee
      Cứ hằng đêm, hằng đêm tôi lại đến
      Với người vợ hiền, người yêu, người bạn
      Năm trong nấm mồ bên chốn biển xa
      Đang ngủ yên trong sóng biển rầm rì.

      Annabel Lee

      It was many and many a year ago,
      In a kingdom by the sea,
      That a maiden there lived whom you may know
      By the name of Annabel Lee;
      And this maiden she lived with no other thought
      Than to love and be loved by me.

      I was a child and she was a child,
      In this kingdom by the sea:
      But we loved with a love that was more than love -
      I and my Annabel Lee;
      With a love that the winged seraphs of heaven
      Coveted her and me.

      And this was the reason that, long ago,
      In this kingdom by the sea,
      A wind blew out of a cloud, chilling
      My beautiful Annabel Lee;
      So that her high-born kinsmen came
      And bore her away from me,
      To shut her up in a sepulchre
      In this kingdom by the sea.

      The angels, not half so happy in heaven,
      Went envying her and me -
      Yes! that was the reason (as all men know,
      In this kingdom by the sea)
      That the wind came out of the cloud one night,
      Chilling and killing my Annabel Lee.

      But our love it was stronger by far than the love
      Of those who were older than we -
      Of many far wiser than we -
      And neither the angels in heaven above,
      Nor the demons down under the sea,
      Can ever dissever my soul from the soul
      Of the beautiful Annabel Lee;

      For the moon never beams without bringing me dreams
      Of the beautiful Annabel Lee;
      And the stars never rise but I feel the bright eyes
      Of the beautiful Annabel Lee;
      And so, all the night-tide, I lie down by the side
      Of my darling -my darling -my life and my bride,
      In the sepulchre there by the sea -
      In her tomb by the sounding sea.
      #3
        hoangai 16.12.2007 13:23:09 (permalink)
         
        Frost, Robert (1874-1963)

        ĐỒNG CỎ

        Tôi ra đi dọn đồng cỏ mùa xuân
        Trên đồng cỏ tôi sẽ cào lá rụng
        Và đồng cỏ sạch sẽ, tôi ngắm nhìn
        Rồi tôi sẽ quay về. – Em hãy đến.

        Tôi ra đi giúp cho con bê non
        Đứng bên mẹ. Bê hãy còn bé lắm
        Bước chân bê chao đảo, chưa vững vàng
        Rồi tôi sẽ quay về. – Em hãy đến.

        The Pasture

        I'm going out to clean the pasture spring;
        I'll only stop to rake the leaves away
        (And wait to watch the water clear, I may):
        I sha'n't he gone long.-You come too.

        I'm going out to fetch the little calf
        That's standing by the mother. It's so young,
        It totters when she licks it with her tongue.
        I shan't be gone long.-You come too.


        Ginsberg, Allen (1926 – 1997)

        BÀI CA

        Gánh nặng chốn trần gian
        là tình.
        Dưới gánh nặng
        của sự cô đơn
        dưới gánh nặng của sự không bằng lòng

        gánh nặng
        gánh nặng ta mang
        là tình.

        Ai người phủ nhận?
        Rằng trong mộng
        tình chạm
        vào thân
        trong ý tưởng
        tình làm nên
        điều kỳ diệu, kỳ công
        trong trí tưởng tượng
        tình đau buồn
        một khi chưa sinh
        trong người trần –
        nhìn từ trái tim
        tinh khiết cháy lên –
        vì gánh nặng chốn trần gian
        là tình

        nhưng gánh nặng ta mang
        mệt mỏi
        ta cần sự dịu êm
        trong vòng tay tình ái
        và cuối cùng
        có tĩnh lặng, dịu êm
        trong vòng tay tình ái

        nhưng chẳng có dịu êm
        chẳng tình
        không ngủ
        không nói mớ
        về tình –
        lạnh lẽo hay điên cuồng
        ám ảnh bởi thiên thần
        hay máy móc
        thì điều cuối cùng mong ước –
        là tình
        - chẳng cay đắng trong lòng
        không thể nào phủ nhận
        không thể nào giấu diếm
        dù có chối phăng:

        gánh nặng quả vô cùng nặng

        ta cần đem cho
        mà chẳng nhận về
        như ý tưởng
        từng đến
        trong sự cô đơn
        trong tất cả vẻ huy hoàng
        trong sự thừa mứa của tình.

        Thân xác ấm nồng
        cùng toả sáng lên
        trong bóng tối
        bàn tay qua lại
        về điểm trung tâm
        của xác thân
        làn da run bần bật
        vì hạnh phúc
        và tâm hồn
        hân hoan trong ánh mắt –

        vâng, vâng
        quả thật rằng
        tôi ao ước
        tôi luôn luôn ao ước
        tôi luôn luôn ao ước
        quay trở về
        với thể xác kia
        nơi tôi sinh ra ngày trước.

        Song

        The weight of the world
        is love.
        Under the burden
        of solitude,
        under the burden
        of dissatisfaction

        the weight,
        the weight we carry
        is love.

        Who can deny?
        In dreams
        it touches
        the body,
        in thought
        constructs
        a miracle,
        in imagination
        anguishes
        till born
        in human--
        looks out of the heart
        burning with purity--
        for the burden of life
        is love,

        but we carry the weight
        wearily,
        and so must rest
        in the arms of love
        at last,
        must rest in the arms
        of love.

        No rest
        without love,
        no sleep
        without dreams
        of love--
        be mad or chill
        obsessed with angels
        or machines,
        the final wish
        is love
        --cannot be bitter,
        cannot deny,
        cannot withhold
        if denied:

        the weight is too heavy

        --must give
        for no return
        as thought
        is given
        in solitude
        in all the excellence
        of its excess.

        The warm bodies
        shine together
        in the darkness,
        the hand moves
        to the center
        of the flesh,
        the skin trembles
        in happiness
        and the soul comes
        joyful to the eye--

        yes, yes,
        that's what
        I wanted,
        I always wanted,
        I always wanted,
        to return
        to the body
        where I was born.


        Hughes, Langston (1902-1967)

        Đời vẫn đẹp sao

        Anh đi ra bờ sông
        Ngồi lên mỏm đá.
        Không cần nghĩ suy gì cả
        Anh nhảy xuống sông.

        Anh lặn xuống nhiều lần
        Cứ ngỡ là anh chìm nghỉm!
        Giá mà dòng nước ấm
        Và cạn hơn – lòng sông.

        Nhưng dòng nước
        Chảy trên sông
        Lạnh vô cùng!


        Thang máy anh bước vào
        Mười sáu tầng nhà cao
        Anh nhớ em, và nghĩ:
        Sẽ không nhảy xuống đâu!

        Một nỗi buồn vơi đầy
        Anh muốn kêu lên ầm ĩ
        Giá mà không cao như thế
        Thì anh nhảy xuống chết ngay!

        Nhưng mà cao
        Nhà cao lắm!
        Thật là cao!


        Giờ anh vẫn sống mà em
        Và anh vẫn còn sống nữa.
        Có để làm gì cơ chứ
        Sinh ra rồi chết vì tình.

        Em có nghe tiếng anh kêu
        Và có thấy anh đang khóc
        Nhưng mà anh không muốn chết
        Anh không muốn chết, em yêu!

        Đời vẫn đẹp sao!
        Ngọt ngào như rượu!
        Đời vẫn đẹp sao!


        Life Is Fine

        I went down to the river,
        I set down on the bank.
        I tried to think but couldn't,
        So I jumped in and sank.

        I came up once and hollered!
        I came up twice and cried!
        If that water hadn't a-been so cold
        I might've sunk and died.

        But it was
        Cold in that water!
        It was cold!


        I took the elevator
        Sixteen floors above the ground.
        I thought about my baby
        And thought I would jump down.

        I stood there and I hollered!
        I stood there and I cried!
        If it hadn't a-been so high
        I might've jumped and died.

        But it was
        High up there!
        It was high!


        So since I'm still here livin',
        I guess I will live on.
        I could've died for love--
        But for livin' I was born

        Though you may hear me holler,
        And you may see me cry--
        I'll be dogged, sweet baby,
        If you gonna see me die.

        Life is fine!
        Fine as wine!
        Life is fine!



        Joyce, James (1882-1941)

        LÁ TRĂNG

        O bella bionda,
        Sei come l’onda! *


        Ánh trăng lộng lẫy huy hoàng
        Trùm lên bóng đêm tê tái
        Nơi trong khu vườn cô gái
        Đang ngồi nhặt lá dưới trăng.

        Trên tóc nàng giọt sương lấp lánh
        Và trăng hôn lên trán dịu dàng
        Nàng vừa nhặt lá, vừa hát rằng:
        Em đẹp xinh, tuyệt vời như ngọn sóng!

        Hãy bịt lấy đôi tai này, xin cầu Chúa
        Để cho yên lặng ở trong tim
        Để cho không còn thánh thót vang lên
        Tiếng hát dưới trăng của người nhặt lá.
        ____________
        *Ơi người đẹp có mái tóc vàng
        Em tựa hồ như ngọn sóng! (tiếng Italia)


        Simples

        O bella bionda,
        Sei come l'onda!


        Of cool sweet dew and radiance mild
        The moon a web of silence weaves
        In the still garden where a child
        Gathers the simple salad leaves.

        A moondew stars her hanging hair
        And moonlight kisses her young brow
        And, gathering, she sings an air:
        Fair as the wave is, fair, art thou!

        Be mine, I pray, a waxen ear
        To shield me from her childish croon
        And mine a shielded heart for her
        Who gathers simples of the moon.



        Kipling, Rudyard (1865-1936)

        BẢN TÌNH CA CỦA NÀNG HAR DYAL

        Một mình em trên mái nhà nhìn về phương bắc
        Trông những vì sao lấp lánh giữa trời xanh
        Trời phương bắc phản chiếu bước chân anh
        Người yêu hãy quay về hoặc là em sẽ chết.

        Khu chợ nhỏ dưới chân em tĩnh mịch
        Đang ngủ say sưa những chú lạc đà
        Những chú lạc đà, những kẻ bị bắt tù
        Người yêu hãy quay về hoặc là em sẽ chết.

        Vợ của cha càng ngày càng cay nghiệt
        Em còng lưng làm việc suốt ngày đêm
        Nước mắt trào ra, em đau khổ, em buồn
        Người yêu hãy quay về hoặc là em sẽ chết.

        The love song of Har Dyal

        Alone upon the housetops to the North
        I turn and watch the lightnings in the sky -
        The glamour of thy foodsteps in the North.
        Come back to me , Beloved , or I shall die.

        Below my feet the still bazar is laid -
        Far , far below the weary camels lie -
        The camels and the captives of thy raid .
        Come back to me , Beloved , or I shall die.

        My father's wife is old and harsh with years ,
        And drudge of all my father's house am I -
        My bread is sorrow and my drink is tears .
        Come back to me , Beloved , or I shall die.



        Millay, Edna St Vincent (1892-1950)

        TÌNH ĐÂU PHẢI LÀ TẤT CẢ

        Tình đâu phải là tất cả: không cơm ăn, nước uống
        Chẳng giấc ngủ ngon, không mái nhà che nắng che mưa
        Cũng không phải chiếc bè thả xuống, một khi mà
        Kẻ chết đuối đang dần dần chìm xuống.

        Tình không thể làm đầy trong lồng ngực
        Không khí cho ta, khi khó thở, nhọc nhằn
        Tình không lọc máu, không gắn kết xương
        Nhưng nếu thiếu tình, người ta sẽ chết.

        Em cứ ngỡ rằng trong giờ khắc khó nhọc
        Khi đớn đau, khi buồn bã vô cùng
        Để đổi lấy hòa bình cho thân xác
        Hay sự lặng yên em đem bán tình anh

        Hoặc kỷ niệm những đêm, đổi lấy đồ ăn.
        Cũng có thể. Nhưng mà em chẳng cần.

        Love is not all: it is not meat nor drink
        Nor slumber nor a roof against the rain;
        Nor yet a floating spar to men that sink
        And rise and sink and rise and sink again;

        Love can not fill the thickened lung with breath,
        Nor clean the blood, nor set the fractured bone;
        Yet many a man is making friends with death
        Even as I speak, for lack of love alone.

        It well may be that in a difficult hour,
        Pinned down by pain and moaning for release,
        Or nagged by want past resolution's power,
        I might be driven to sell your love for peace,

        Or trade the memory of this night for food.
        It well may be. I do not think I would.



        Yeats, William Butler (1865-1939)

        KHI EM ĐÃ GIÀ

        Khi em đã già, mái tóc điểm bạc
        Một mình em bên bếp lửa, cúi đầu
        Em mở cuốn sách này, hãy đọc thật lâu
        Có bóng xưa toả ra từ ánh mắt.

        Biết bao kẻ yêu vẻ vui tươi phút chốc
        Yêu vẻ đẹp của em, giả dối hoặc chân thành
        Nhưng chỉ một người yêu tâm hồn hành hương của em
        Và yêu nét buồn đổi thay trên gương mặt.

        Em cúi xuống, giọng thì thào, khoan nhặt
        Đượm vẻ buồn sao tình vội qua mau
        Tình vút bay lên tận đỉnh núi cao
        Giữa đám đông các vì sao giấu mặt.

        When You Are Old

        WHEN you are old and grey and full of sleep,
        And nodding by the fire, take down this book,
        And slowly read, and dream of the soft look
        Your eyes had once, and of their shadows deep;

        How many loved your moments of glad grace,
        And loved your beauty with love false or true,
        But one man loved the pilgrim Soul in you,
        And loved the sorrows of your changing face;

        And bending down beside the glowing bars,
        Murmur, a little sadly, how Love fled
        And paced upon the mountains overhead
        And hid his face amid a crowd of stars.
        #4
          hoangai 16.12.2007 13:25:55 (permalink)
           
          Milosz, Czeslaw (1911- 2004)

          TRÒ CHUYỆN CÙNG JEANNE

          Ta triết lý với nhau, có để làm gì đâu hở Jeanne
          Tốn bao nhiêu lời, tốn bao nhiêu giấy mực
          Anh nói thật cùng em về sự xa cách của mình
          Rằng anh không đến nỗi đắng cay vì cuộc đời này khó nhọc
          Với đau đớn đời thường không tốt hơn mà cũng chẳng xấu hơn.

          Cuộc tranh luận của ta kéo dài không dưới ba mươi năm
          Còn bây giờ, trên đảo này, dưới bầu trời nhiệt đới
          Ta chạy trốn cơn giông, phút giây dưới mặt trời sáng chói
          Còn lại đây ngọc bích của màu xanh.

          Ta đắm chìm vào bọt biển, bơi về chốn xa xăm
          Nơi mặt trời móc vào những tàu lá chuối
          Với những lá cọ trên cối xay gió vẫn còn vẫy vẫy
          Và người ta đã buộc tội anh
          Vì không đạt đến đỉnh cao trong nghề nghiệp của mình
          Rằng không đòi hỏi cho mình như Jaspers đã chỉ
          Rằng đã coi thường những yêu cầu thế kỉ.

          Đung đưa trên ngọn sóng, anh ngắm nhìn những đám mây.

          Jeanne ạ, quả thế, anh không biết quan tâm đến sự cứu rỗi của linh hồn
          Một người này có năng khiếu thì người kia cũng làm được những gì có thể
          Anh xứng đáng với những gì đã xảy ra và anh đồng ý.
          Anh không chơi cái trò biết điều theo lối cổ xưa
          Là đặc tính của cuộc đời này, sự tồn tại của ta:
          Trên bãi tắm phụ nữ cởi trần với sắc đồng trên ngực
          Hoa hồng vàng, hoa huệ đỏ, hoa phong lan… và xực
          Bằng đôi mắt, bờ môi, lưỡi và nước ép prune de Cynthere
          Rượu rum và nước đá, nước quả ép và nước xi-rô
          Những hàng cây gốc khẳng khiu trong rừng ẩm ướt
          Và em vẫn nói rằng ta đã gần cái chết
          Rằng ta khổ vì hạnh phúc quá ít chốn trần gian.

          Những luống đất của vườn rau có màu tím đen
          Em có còn ở lại đây nhìn đất, hay là chẳng
          Biển sẽ vẫn như hôm nay, thở từ trong sâu thẳm
          Biển co vào, mất hút trong bao la mà vẫn tự do hơn.

          Guadeloupe

          Conversation with Jeanne
          Czeslaw Milosz

          Let us not talk philosophy, drop it, Jeanne.
          So many words, so much paper, who can stand it.
          I told you the truth about my distancing myself.
          I've stopped worrying about my misshapen life.
          It was no better and no worse than the usual human tragedies.

          For over thirty years we have been waging our dispute
          As we do now, on the island under the skies of the tropics.
          We flee a downpour, in an instant the bright sun again,
          And I grow dumb, dazzled by the emerald essence of the leaves.

          We submerge in foam at the line of the surf,
          We swim far, to where the horizon is a tangle of banana bush,
          With little windmills of palms.
          And I am under accusation: That I am not up to my oeuvre,
          That I do not demand enough from myself,
          As I could have learned from Karl Jaspers,
          That my scorn for the opinions of this age grows slack.

          I roll on a wave and look at white clouds.

          You are right, Jeanne, I don't know how to care about the salvation of my soul.
          Some are called, others manage as well as they can.
          I accept it, what has befallen me is just.
          I don't pretend to the dignity of a wise old age.
          Untranslatable into words, I chose my home in what is now,
          In things of this world, which exist and, for that reason, delight us:
          Nakedness of women on the beach, coppery cones of their breasts,
          Hibiscus, alamanda, a red lily, devouring
          With my eyes, lips, tongue, the guava juice, the juice of la prune de Cythère,
          Rum with ice and syrup, lianas-orchids
          In a rain forest, where trees stand on the stilts of their roots.
          Death, you say, mine and yours, closer and closer,
          We suffered and this poor earth was not enough.

          The purple-black earth of vegetable gardens
          Will be here, either looked at or not.
          The sea, as today, will breathe from its depths.
          Growing small, I disappear in the immense, more and more free.
          Guadeloupe


          Keats, John (1795-1821)

          LA BELLE DAME SANS MERCI (1)

          “Chàng kỵ sĩ có điều chi phiền muộn
          Mà đi lang thang buồn bã một mình?
          Để cây bên hồ chỉ còn lá rụng
          Và chẳng còn nghe tiếng hót của chim.

          Chàng kỵ sĩ có điều chi phiền muộn
          Có điều chi lo lắng ở trong lòng?
          Cho chú sóc một vụ mùa đầy đặn
          Đã kết thúc mùa gặt hái trên đồng.

          Ta thấy rằng: như hoa huệ trong sương
          Vầng trán ngươi ướt đầm đìa lạnh lẽo
          Có điều chi đau đớn lắm trong hồn
          Đôi má ngươi như hoa hồng đang héo”.

          Ta đã gặp trên đồng người con gái
          Nàng đẹp xinh tựa như một cô tiên
          Mái tóc dài, gót chân nàng tươi rói
          Và lẳng lơ, hoang dại ánh mắt nhìn.

          Ta kết vòng hoa cho nàng đội lên đầu
          Vòng đeo tay toả hương thơm ngào ngạt
          Nàng nhìn ta với ánh mắt u sầu
          Và ta nghe tiếng thở dài dịu ngọt.

          Ta bế nàng lên yên ngựa của mình
          Suốt cả ngày với nàng trong yên lặng
          Nàng cất lên những bài hát của tiên
          Đôi mắt nàng nhìn về nơi xa vắng.

          Nàng trao ta cội nguồn hương dịu mát
          Và những gì mật ngọt tháng ngày xanh
          Rồi thốt lên những lời kỳ quặc:
          “Em yêu anh chân thành”.

          Nàng đưa ta vào lâu đài tình ái
          Rồi nàng khóc nghe nức nở trong hồn
          Ta nhìn thấy đôi mắt nàng hoang dại
          Ngắm nhìn ta say đắm tựa môi hôn.

          Nàng vỗ về, ru ta vào giấc ngủ
          Ta đi vào giấc mộng – nhưng than ôi!
          Giấc mơ cuối cùng ta không còn nhớ
          Rằng chỉ mình ta lạnh lẽo trên đồi.

          Ta nằm mơ thấy hoàng tử tình si
          Vẻ tái nhợt trong cơn đau gào thét:
          “La Belle Dame Sans Merci
          Ngươi thấy rồi và ngươi đã chết!”

          Ta nhìn thấy những bờ môi khát khao
          Đang gào lên những lời nghe khiếp đảm.
          Ta tỉnh giấc và thấy trên đồi cao
          Một mình ta nằm bên bờ dốc lạnh.

          Từ dạo đấy ta đâm ra thờ thẩn
          Vẻ xanh xao ta lảng vảng một mình
          Cây bên hồ giờ chỉ còn lá rụng
          Và chẳng còn nghe tiếng hót của chim.
          -----------------
          (1) Người đẹp không thương xót (tiếng Pháp).

          La belle dame sans merci

          Ah, what can ail thee, wretched wight,
          Alone and palely loitering?
          The sedge is withered from the lake,
          And no birds sing.

          Ah, what can ail thee, wretched wight,
          So haggard and so woe-begone
          The squirrel's granary is full,
          And the harvest's done.

          I see a lily on thy brow
          With anguish moist and fever dew,
          And on thy cheek a fading rose
          Fast withereth too.

          I met a lady in the meads,
          Full beautiful, a faery's child:
          Her hair was long, her foot was light,
          And her eyes were wild.

          I set her on my pacing steed,
          And nothing else saw all day long;
          For sideways would she lean, and sing
          A faery's song.

          I made a garland for her head,
          And bracelets too, and fragrant zone;
          She looked at me as she did love,
          And made sweet moan.

          She found me roots of relish sweet,
          And honey wild, and manna dew,
          And sure in language strange she said,
          "I love thee true!"

          She took me to her elfin grot,
          And there she gazed and sighed deep,
          And there I shut her wild, sad eyes--
          So kissed to sleep.

          And there we slumbered on the moss,
          And there I dreamed, ah! woe betide,
          The latest dream I ever dreamed
          On the cold hill side.

          I saw pale kings, and princes too,
          Pale warriors, death-pale were they all;
          Who cried--"La belle Dame sans merci
          Hath thee in thrall!"

          I saw their starved lips in the gloam,
          With horrid warning gaped wide,
          And I awoke and found me here,
          On the cold hill side.

          And that is why I sojourn here,
          Alone and palely loitering,
          Though the sedge is withered from the lake,
          And no birds sing.


          Shakespeare, William (1564-1616)

          Sonnet 093

          Anh vẫn sống như ngày em chung thủy
          Như người chồng bị phụ bạc làm thinh
          Dù trái tim chẳng còn trao anh nữa
          Đôi mắt em vẫn chan chứa ân tình.

          Trong mắt em không có điều thù hận
          Nên nhìn vào anh không biết đổi thay
          Bao người khác nếu trong lòng gian lận
          Qua mắt nhìn người ta nhận ra ngay.

          Nhưng có lẽ theo ý trời tai ác:
          Gương mặt em chỉ mang nét ngọt ngào
          Và con tim cho dù yêu người khác
          Thì mắt nhìn vẫn say đắm, khát khao.

          Như quả táo Êva hái trong vườn cấm
          Độc ác bên trong nhưng bề ngoài hấp dẫn.

          Sonnet 093

          So shall I live, supposing thou art true,
          Like a deceived husband, so love’s face
          May still seem love to me, though alter’d new:
          Thy looks with me, thy heart in other place.

          For there can live no hatred in thine eye,
          Therefore in that I cannot know thy change.
          In many’s looks the false heart’s history
          Is writ in moods and frowns and wrinkles strange;

          But heaven in thy creation did decree
          That in thy face sweet love should ever dwell;
          What e’er thy thoughts or thy heart’s workings be,
          Thy looks should nothing thence but sweetness tell.

          How like Eve’s apple doth thy beauty grow,
          If thy sweet virtue answer not thy show!
          #5
            hoangai 16.12.2007 13:28:19 (permalink)

             
            Walcott, Derek (1930-)

            TÌNH YÊU SAU MỘT TÌNH YÊU

            Rồi sẽ đến một ngày
            Khi nhìn vào gương
            Với chính mình, em cười mỉm.
            Rồi sẽ đến một ngày
            Con tim em hồi hộp
            Khi nghe tiếng bàn chân em bước
            Bên ngưỡng cửa nhà em.

            Thì em hãy mời vào nhà chính bản thân mình
            Thết rượu vang, bánh mì và trả lại con tim
            Và hãy nhận về cho mình – một người quen xa lạ
            Người ấy với em chung thủy
            Yêu em suốt cả cuộc đời
            Người ấy vì em mà mệt mỏi rã rời.

            Em hãy cất khỏi chiếc bàn chân dung của những kẻ xa vời
            Những bức thư tình, những bài thơ tuyệt vọng…
            Rồi ngồi xuống bên bàn. Mở tiệc mừng long trọng
            Mừng cho bản thân mình. Mừng cho cuộc đời em.

            Love after love

            The time will come
            when, with elation
            you will greet yourself arriving
            at your own door, in your own mirror
            and each will smile at the other's welcome,

            and say, sit here. Eat.
            You will love again the stranger who was your self.
            Give wine. Give bread. Give back your heart
            to itself, to the stranger who has loved you

            all your life, whom you ignored
            for another, who knows you by heart.
            Take down the love letters from the bookshelf,

            the photographs, the desperate notes,
            peel your own image from the mirror.
            Sit. Feast on your life.



            Eliot, T. S (1888-1965)

            ĐẤT HOANG

            "Nam Sibyllam quidem Cumis ego ipse
            oculis meis vidi in ampulla pendere, et cum
            illi pueri dicerent: Σίβυλλα τί θέλεις;
            respondebat ilia: άποθανείν θελω".
            (Tôi từng nhìn thấy Xibila ở Cumai ngồi trong chai.
            Khi bọn trẻ hỏi: “Bà muốn gì, Xibila?”
            Xibila trả lời: “Muốn chết” (tiếng Latinh và tiếng Hy Lạp cổ).

            Tặng Ezra Pound
            il miglior fabbro.
            (bậc thầy cao hơn tôi (tiếng Italia)(1).


            I. Lễ mai táng người chết

            Tháng tư là tháng khắc nghiệt, gây ra
            Màu tím tử đinh hương của đất, rồi hòa
            Ký ức với ước mong, và gây xúc động
            Nguồn cội mơ màng bằng mưa xuân trút xuống.
            Mùa đông sưởi ấm lòng ta
            Chở che mặt đất bằng tuyết dày quên lãng
            Nuôi cuộc đời bằng những cọng cây khô.
            Mùa hè đến bất chợt trên hồ Starnbergersee(2)
            Với những cơn mưa, chúng em dừng chân bên dãy cột to
            Sau đó đi về Hofgarten trong ánh nắng
            Chúng em uống cà phê và suốt cả giờ trò chuyện.
            Bin gar keine Russin, stamm’ aus Litauen, echt deutsch.
            (Em không phải người Nga, sinh ở Lít-va, là người Đức chính cống)
            Ngày còn bé chúng em thường đến chơi với người anh
            Hoàng tử Áo – anh ấy rủ em đi xe trượt tuyết
            Thấy em sợ hãi thì anh ấy động viên:
            Marie, em giữ cho chắc vào. Ta bắt đầu đầu trượt.
            Giữa núi đồi sẽ thanh thoát nhẹ nhàng.
            Em đọc sách ban đêm và đi về phương Nam mùa đông.

            Rễ nào bám vào, cành nào mọc lên
            Từ đá vỡ này? Con người trần(3)
            Không thể nói ra, ước chừng, vì chỉ biết
            Một đống hình vỡ, nơi ánh mặt trời đập
            Cây chết không cho bóng, cào cào chẳng làm khuây(4)
            Đá khô không có nước, mà chỉ có ở đây
            Chiếc bóng của loài đá đỏ(5)
            (Hãy đứng dưới bóng của loài đá đó)
            Và em sẽ chỉ cho anh một cái gì đó
            Không như cái bóng người buổi sáng ở sau lưng
            Hay cái bóng buổi chiều ở trước mặt anh
            Em sẽ chỉ ra trong một nắm tro tàn sợ hãi.
            Frisch weht der Wind(6)
            Der Heimat zu.
            Mein Irsch Kind
            Wo weilest du?

            (Mát lành cơn gió thổi
            Gió thổi về quê hương.
            Em nơi mô chờ đợi
            Hở cô bé Ai-len?)

            “Năm ngoái người trao em hyacinths(7) lần đầu tiên
            Người ta gọi em là lan dạ hương thiếu nữ”.
            – Nhưng khi ta trở về từ vườn Hyacinth đó
            Tay em đầy hoa và mái tóc đầy sương
            Anh không nói nên lời, đôi mắt anh mơ màng
            Dở sống, dở chết, anh không biết gì hết cả
            Anh nhìn vào con tim ánh sáng – và lặng lẽ
            Od’ und leer das Meer(8).
            (Biển hoang vu, vời vợi, triền miên).

            Bà Sosostris(9) nhìn thấu được cả những cái vô hình
            Dù bà có bị cảm lạnh nhưng mà vẫn
            Nổi tiếng khắp châu Âu là người đoán đúng
            Với một cỗ bài. Bà nói: con bài của anh kia
            Người thủy thủ bị chìm của xứ Phê-ni-xi(10).
            (Hãy xem kìa: đôi mắt như ngọc châu lấp lóa)
            Còn đây là Belladonna(11), bà chúa tể của bao vách đá
            Bà chủ của những tình thế nọ kia.
            Người đàn ông với ba cây gậy, và đây bánh xe
            Còn đây là nhà thương gia một mắt
            Quân này trống, có vật gì trên lưng được đặt
            Thì ta chẳng nhìn ra. Không nhận ra
            Người treo cổ. Hãy coi chừng chết đuối.
            Ta thấy một đoàn người đi quanh vòng ấy.
            Cám ơn. Nếu anh nhìn thấy ngài Equitone(12)
            Thì nói rằng lá số ta mang đến cho ông
            Thời buổi này hãy nhớ dè chừng, cẩn thận.

            Thành phố có vẻ như trong tưởng tượng
            Dưới làn sương mù của buổi sáng mùa đông
            Người ta chen chúc nhau trên cầu Luân Đôn
            Tôi đã không nghĩ rằng thần chết bắt nhiều người ghê gớm(13).
            Những tiếng thở dài trong không trung hiếm hoi và ngắn(14)
            Và mỗi người đều đưa mắt nhìn xuống bàn chân.
            Đi lên đồi và đi xuống phố King William(15)
            Nơi đồng hồ chuông Saint Mary Woolnoth buông xuống
            Âm thanh chết của giờ thứ chín.
            Tôi nhìn thấy một người quen và tôi gọi: “Stetson!
            Có phải ta đã cùng chiến đấu trên tàu ở Mylae(16) không?
            Cái xác mà anh chôn ở trong vườn năm ngoái
            Có xanh tốt? Có nở hoa, kết trái?
            Có sống qua được băng giá của đời?
            Hãy tránh xa chó, chó không hẳn là bạn của người
            Kẻo nó dùng móng chân của mình đào bới lại!(17)
            Anh! Hypocrite lecteur! – mon semblable, – mon frere!”(18)
            (Anh! Bạn đọc đạo đức giả! – người giống tôi, – người anh em của tôi!)

            ___________

            Trường ca “Đất hoang” in lần đầu ở tạp chí Criterion (London) tháng 10 – 1922. “Đất hoang” là biểu tượng của châu Âu sau chiến tranh thế giới I, khủng hoảng tinh thần, thiếu lòng tin… Tuy vậy ẩn ý của trường ca là những cuộc truy tìm chiếc Chén Thần (Holy Grail), chiếc chén mà Chúa Giê-su đã uống trong bữa ăn cuối cùng. Eliot lên hệ với truyền thuyết trong tác phẩm “Cành vàng” của J. Fraser. Vua Cá (Fisher King – biểu tượng của cuộc sống) bị làm bùa phép và bị giết, mặt đất trở thành đất hoang. Chàng hoàng tử Perceval (Percyvelle) giải thoát được cho nhà vua bằng cách vượt qua nhiều thử thách tìm đến Nhà Nguyện để nhận biết những nghi lễ của Chén Thần… Eliot thường xuyên so sánh, đối chiếu hiện tại với quá khứ.
            Trường ca có 5 phần. Chúng tôi trích dịch phần I – là phần nổi tiếng nhất, thường được đưa vào các tuyển tập. Trong các tác phẩm của mình, Eliot dùng tiếng Anh xen lẫn với tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Italia, tiếng Hy Lạp cổ… Trung thành với nguyên tác chúng tôi dịch phần tiếng Anh còn các ngôn ngữ khác để nguyên như trong nguyên tác và thêm phần tiếng Việt trong dấu mở, đóng ngoặc.
            (1)Đề từ của trường ca lấy từ tác phẩm Satyricon (chương 48) của nhà văn La Mã Arbite (Gaius) Petronius (? – 66). Xibila ở Cumai (the Cumaean sibyl) xin thần Apollo cho một cuộc sống vĩnh cửu nhưng quên xin một tuổi trẻ vĩnh cửu. Cơ thể của Xibila nhăn nheo, teo tóp bỏ được vào trong chai. Trong “Đất hoang” Xibila trở thành bà Sosostris, là người giống như nhà tiên tri mù Tiresias trong thần thoại Hy Lạp. Theo thần thoại Hy Lạp, Tiresias biến thành phụ nữ trong bảy năm rồi lại trở về làm đàn ông, sau đó trở thành người trọng tài trong cuộc tranh luận giữa các vị thần (Zeus và Hera): Ai là người nhận được nhiều hơn khoái cảm của tình yêu – đàn ông hay phụ nữ? Khoái cảm của phụ nữ mạnh hơn khoái cảm của đàn ông gấp chín lần – kết luận của Tiresias. Vì điều kết luận này mà nữ thần Hera tức giận, đã làm cho Tiresias trở thành mù nhưng được thần Zeus ban cho một cuộc sống trường thọ.
            Bậc thầy cao hơn tôi (il migllior fabbro) – đây là câu trả lời của Guido Guinizelli nói về A. Daniel trong những lời trò chuyện với Dante. (Dante. Tĩnh ngục, XXVI, 112-118).
            (2)Starnbergersee – hồ nước ở gần Munchen (Munich). Hofgarten là tên một công viên.
            (3)Xem: Cựu ước_Ê-xê-chi-ên 2:1 (chú thích của Eliot): Hỡi con người, chân ngươi hãy đứng, ta sẽ phán cùng ngươi. ở chương 37:3 Chúa hỏi Ê-xê-chi-ên: Hỡi con người, những hài cốt này có thể sống chăng? Và Ê-xê-chi-ên trả lời: Lạy Chúa Giê-hô-va, chính Chúa biết điều đó!
            (4)Xem: Cựu ước_Truyền đạo 12:5 (chú thích của Eliot), nơi người truyền đạo nói về những ngày gian nan, khó nhọc:
            Lúc ấy người ta sợ hãi lên cao
            Đi trên đường sẽ vô cùng khiếp sợ
            Và sẽ trổ bông những khóm hạnh đào
            Cào cào nặng, ước ao không còn nữa.
            (5)Xem: Cựu ước_Ê-sai 32:2: Sẽ có một người như nơi núp gió và chỗ che bão táp, như suối nước trong nơi đất khô, như bóng vầng đá lớn trong xứ mòn mỏi.
            (6)Mát lành cơn gió thổi... lời thơ trích từ vở nhạc kịch câu chuyện tình “Tristan und Isolt” (Trixtăng và Iđơn, tiếng Đức) của Richard Wagne (1813-1883).
            (7)Hyacinth – theo thần thoại Hy Lạp là một chàng trai trẻ đẹp. Sau khi Hyacinth chết thần Apollo lấy xác của hyacinth gieo thành loài hoa lan dạ hương.
            (8)Biển hoang vu… tiếng kêu của người đầy tớ mà vua Mác sai đi nhìn ra biển xem có thấy con tàu chở Iđơn.
            (9)Thầy bói có tên một Pharaon Ai Cập, Eliot lấy từ một bi kịch của A. Huxley.
            (10)Xứ Phê-ni-xi (Phoenicia) – quốc gia cổ đại ở vùng biển Địa Trung Hải.
            (11) Belladonna – tên Italia của một quân bài.
            (12) Equitone – cũng là tên một trong các quân bài.
            (13)Xem: Dante. Địa ngục, III, 55-57 (chú thích của Eliot):
            Cuốn theo sau một đoàn người dằng dặc
            Đông đến mức tôi không thể nào tin được
            Rằng thần chết đã nhanh tay như thế!
            (Nguyễn Văn Hoàn dịch, nxb KHXH. H., 2005).
            (14)Xem: Dante. Địa ngục, IV, 25-27 (chú thích của Eliot):
            ở đó những gì mà tôi nghe được
            Không phải tiếng kêu van mà là tiếng thở dài
            Làm xáo động cả bầu không khí.
            (Nguyễn Văn Hoàn dịch, nxb KHXH. H., 2005).
            (15)Đồng hồ chuông của nhà thờ Saint Mary Woolnoth trên phố King William là nơi Eliot thường qua lại khi sống ở Luân Đôn. Để đi đến khu trung tâm tài chính của Luân Đôn (City) cần đi qua cầu Luân Đôn sang bờ bên kia của sông Thames.
            (16)Trận đánh Mylae (Battle of Mylae) trong chiến tranh Punic giữa người Roma và người Carthaganian năm 260 – 146 tr. CN.
            (17)Eliot dẫn John Webster (1580-1625), tác giả của bi kịch “Con quỉ trắng” (The White Devil, 1612) “Hãy đuổi chó sói/ Kẻ thù của con người/ Để nó không dùng móng chân đào xác chết”. Đây là tiếng khóc của một phụ nữ có đứa con trai đã giết người anh em của mình rồi đào mồ chôn người anh em bị giết.
            (18)Đây là một câu trong “Những bông hoa ác” (Les fleurs du mal) của Charles Baudelaire (1821- 1867).


            The Waste Land

            "Nam Sibyllam quidem Cumis ego ipse
            oculis meis vidi in ampulla pendere, et cum
            illi pueri dicerent: Σίβυλλα τί θέλεις;
            respondebat ilia: άποθανείν θελω".

            Ezra Pound
            il miglior fabbro.


            I. THE BURIAL OF THE DEAD

            APRIL is the cruellest month, breeding
            Lilacs out of the dead land, mixing
            Memory and desire, stirring
            Dull roots with spring rain.
            Winter kept us warm, covering
            Earth in forgetful snow, feeding
            A little life with dried tubers.
            Summer surprised us, coming over the Starnbergersee
            With a shower of rain; we stopped in the colonnade,
            And went on in sunlight, into the Hofgarten,
            And drank coffee, and talked for an hour.
            Bin gar keine Russin, stamm' aus Litauen, echt deutsch.
            And when we were children, staying at the archduke's,
            My cousin's, he took me out on a sled,
            And I was frightened. He said, Marie,
            Marie, hold on tight. And down we went.
            In the mountains, there you feel free.
            I read, much of the night, and go south in the winter.
            What are the roots that clutch, what branches grow
            Out of this stony rubbish? Son of man,
            You cannot say, or guess, for you know only
            A heap of broken images, where the sun beats,
            And the dead tree gives no shelter, the cricket no relief,
            And the dry stone no sound of water. Only
            There is shadow under this red rock,
            (Come in under the shadow of this red rock),
            And I will show you something different from either
            Your shadow at morning striding behind you
            Or your shadow at evening rising to meet you;
            I will show you fear in a handful of dust.
            Frisch weht der Wind
            Der Heimat zu.
            Mein Irisch Kind,
            Wo weilest du?
            'You gave me hyacinths first a year ago;
            'They called me the hyacinth girl.'
            —Yet when we came back, late, from the Hyacinth garden,
            Your arms full, and your hair wet, I could not
            Speak, and my eyes failed, I was neither
            Living nor dead, and I knew nothing,
            Looking into the heart of light, the silence.
            Od' und leer das Meer.
            Madame Sosostris, famous clairvoyante,
            Had a bad cold, nevertheless
            Is known to be the wisest woman in Europe,
            With a wicked pack of cards. Here, said she,
            Is your card, the drowned Phoenician Sailor,
            (Those are pearls that were his eyes. Look!)
            Here is Belladonna, the Lady of the Rocks,
            The lady of situations.
            Here is the man with three staves, and here the Wheel,
            And here is the one-eyed merchant, and this card,
            Which is blank, is something he carries on his back,
            Which I am forbidden to see. I do not find
            The Hanged Man. Fear death by water.
            I see crowds of people, walking round in a ring.
            Thank you. If you see dear Mrs. Equitone,
            Tell her I bring the horoscope myself:
            One must be so careful these days.

            Unreal City,
            Under the brown fog of a winter dawn,
            A crowd flowed over London Bridge, so many,
            I had not thought death had undone so many.
            Sighs, short and infrequent, were exhaled,
            And each man fixed his eyes before his feet.
            Flowed up the hill and down King William Street,
            To where Saint Mary Woolnoth kept the hours
            With a dead sound on the final stroke of nine.
            There I saw one I knew, and stopped him, crying 'Stetson!
            'You who were with me in the ships at Mylae!
            'That corpse you planted last year in your garden,
            'Has it begun to sprout? Will it bloom this year?
            'Or has the sudden frost disturbed its bed?
            'Oh keep the Dog far hence, that's friend to men,
            'Or with his nails he'll dig it up again!
            'You! hypocrite lecteur!—mon semblable,—mon frère!'
            #6
              hoangai 16.12.2007 13:31:44 (permalink)

               
              Mistral, Gabriela (1889-1957)

              YÊU TÌNH

              Tỏa sáng như mặt trời, làm bạn với rừng xanh
              Giẫm trên đất và vẫy vùng trong gió
              Em đừng xua tình đi như ý nghĩ
              Em hãy lắng nghe tình!

              Tiếng nói của đồng và tiếng nói của chim
              Lời thủ thỉ – nhưng là lời của biển
              Em đừng giơ tay dọa, em đừng giận
              Em không đuổi được tình!

              Tình đến như ông chủ, không cần phải thanh minh
              Khi đập vỡ bình hoa, làm tan nước đá
              Em đừng buồn, không dễ dàng chối bỏ
              Hãy mở cửa cho tình!

              Tình bước vào nhà, thỏ thẻ bên tai em
              Những lời khôn ngoan, những lời nhỏ nhẹ
              Chúa không cứu được em, không ai có thể
              Em hãy tin!

              Như sợi dây lanh, tình buộc vào tay em
              Nhưng mà em không thể nào thoát được
              Và em đi theo tình, dù em vẫn biết
              Em đi vào cõi tiên!

              AMO AMOR

                 Anda libre en el surco, bate el ala en el viento,
              late vivo en el sol y se prende al pinar.
              No te vale olvidarlo como al mal pensamiento:
                       ¡le tendrás que escuchar!

                 Habla lengua de bronce y habla lengua de ave,
              ruegos tímidos, imperativos de mar.
              No te vale ponerle gesto audaz, ceño grave:
                       ¡lo tendrás que hospedar!

                 Gasta trazas de dueño; no le ablandan excusas.
              Rasga vasos de flor, hiende el hondo glaciar.
              No te vale decirle que albergarlo rehúsas:
                       ¡lo tendrás que hospedar!

                 Tiene argucias sutiles en la réplica fina,
              argumentos de sabio, pero en voz de mujer. 
              Ciencia humana te salva, menos ciencia divina:
                       ¡le tendrás que creer!

                 Te echa venda de lino; tú la venda toleras.
              Te ofrece el brazo cálido, no le sabes huir.
              Echa a andar, tú le sigues hechizada aunque vieras
                       ¡que eso para en morir!


              Garcia Lorca, Federico (1898-1936)

              SERENATA

              Dưới trăng, bên bờ sông
              Hương đêm dịu mát
              Trên ngực trăng của nàng Lolita
              Những bông hoa vì tình yêu đang chết.

              Những bông hoa vì tình yêu đang chết.

              Bên triền sông đêm trần truồng đang hát
              Còn trên nhịp cầu tháng ba
              Nàng Lolita lên thân mình đang rắc
              Rất dịu dàng những ngọn sóng và hoa.

              Những bông hoa vì tình yêu đang chết.

              Đêm màu hồi, ánh bạc
              Lấp loá trên những mái trần truồng
              Ánh bạc của những làn gương nước
              Và màu hồi những bắp vế của em.

              Những bông hoa vì tình yêu đang chết.

              Serenata

              Por las orillas del río
              se está la noche mojando
              y en los pechos de Lolita
              se mueren de amor los ramos.

              Se mueren de amor los ramos.

              La noche canta desnuda
              sobre los puentes de marzo.
              Lolita lava su cuerpo
              con agua salobre y nardos.

              Se mueren de amor los ramos.

              La noche de anís y plata
              relumbra por los tejados.
              Plata de arroyos y espejos.
              Anís de tus muslos blancos.

              Se mueren de amor los ramos.



              Pablo Neruda (1904–1973)

              FAREWELL

              1

              Từ trong sâu thẳm nhìn vào mắt em
              Những ước mơ chưa trở thành hiện thực

              Vì cuộc đời này ta đem hoà nhập
              Cuộc đời của anh và của em.

              Vì những bàn tay này, những bàn tay của ta
              Ta hãy học cách xây và phá bỏ

              Vì những đôi mắt này em hãy chùi giọt lệ
              Dù lệ không còn, sẽ đau đớn gấp ba.

              2

              Những điều này không cần nữa đâu em
              Mặc cho hai ta không còn giữ gìn
              Cái sức mạnh từng bắt hai chúng mình làm một.

              Không phải lời mà em thoáng nghĩ ra
              Không phải điều mà bằng lời không tả được

              Không phải cơn bão lòng, thuở trước
              Không phải bờ mi em run rẩy phút chia xa.

              3

              Anh thích tình yêu của những người đi biển
              Gặp gỡ rồi chia xa

              Họ hứa hẹn sẽ quay về
              Nhưng họ không về, em có thấy

              Và bến tàu – như cô gái
              Vẫn mong rằng họ sẽ về mau

              Nhưng ngoài biển khơi, nơi con sóng bạc đầu
              Họ lấy cho mình cái chết.

              4

              Anh thích tình yêu, nơi hai người sẻ chia
              Bánh mì và nơi ngủ trọ.

              Tình yêu cho một thời gian
              Hay tình yêu muôn thuở.

              Tình yêu là sự nổi loạn ở trong tim
              Chứ không phải là con tim tê liệt.

              Tình yêu, có tình yêu bắt kịp
              Và có tình yêu không bắt kịp bao giờ.

              5

              Mắt anh không còn uống đã ánh mắt em
              Nỗi đau ngày nào trong tim không thành sẹo

              Nhưng dù ở đâu, anh vẫn thấy mắt em nhìn
              Và nỗi đau anh vẫn theo em khắp mọi nẻo.

              Em đã từng của anh. Anh đã từng của em
              Nghĩa là ta đã từng sống trong tình.

              Anh đã từng của em. Em đã từng của anh
              Khi em yêu người khác. Kẻ đó là người tình.

              Anh từ giã buồn đau. Nhưng muôn đời đau khổ
              Từ nơi gặp gỡ của chúng mình anh chẳng biết sẽ về đâu?

              Vĩnh biệt! Một giọng nói thủ thỉ trong tim
              Và anh cũng nhủ lòng: vĩnh biệt!


              FAREWELL

              1

              Desde el fondo de ti, y arrodillado,
              un niño triste, como yo, nos mira.

              Por esa vida que arderá en sus venas
              tendrían que amarrarse nuestras vidas.

              Por esas manos, hijas de tus manos,
              tendrían que matar las manos mías.

              Por sus ojos abiertos en la tierra
              veré en los tuyos lágrimas un día.

              2

              Yo no lo quiero, Amada.

              Para que nada nos amarre
              que no nos una nada.

              Ni la palabra que aromó tu boca,
              ni lo que no dijeron las palabras.

              Ni la fiesta de amor que no tuvimos,
              ni tus sollozos junto a la ventana.

              3

              (Amo el amor de los marineros
              que besan y se van.

              Dejan una promesa.
              No vuelven nunca más.

              En cada puerto una mujer espera:
              los marineros besan y se van.

              Una noche se acuestan con la muerte
              en el lecho del mar.

              4

              Amo el amor que se reparte
              en besos, lecho y pan.

              Amor que puede ser eterno
              y puede ser fugaz.

              Amor que quiere libertarse
              para volver a amar.

              Amor divinizado que se acerca
              Amor divinizado que se va.)

              5

              Ya no se encantarán mis ojos en tus ojos,
              ya no se endulzará junto a ti mi dolor.

              Pero hacia donde vaya llevaré tu mirada
              y hacia donde camines llevarás mi dolor.

              Fui tuyo, fuiste mía. Qué más? Juntos hicimos
              un recodo en la ruta donde el amor pasó.

              Fui tuyo, fuiste mía. Tu serás del que te ame,
              del que corte en tu huerto lo que he sembrado yo.

              Yo me voy. Estoy triste: pero siempre estoy triste.
              Vengo desde tus brazos. No sé hacia dónde voy.

              ...Desde tu corazón me dice adiós un niño.
              Y yo le digo adiós.


              J. R. Jiminez

              Cây cầu tình yêu xưa

              Ta lại đứng bên cây cầu tình yêu xưa
              Cây cầu nối hai bờ vách đá
              Con tim hãy quên bóng cành bóng lá
              Và hãy quên những cuộc hẹn hò.

              Giờ với ta dòng nước là bạn gái
              Dòng nước đi nhưng chẳng đổi thay
              Dòng nước chảy như thời gian trôi vậy
              Dẫu ra đi, không từ giã người này.

              A la puente del amor

              A la puente del amor,
              piedra vieja entre altas rocas
              — cita eterna, larde roja —,
              vengo con mi corazón:

              Mi novia sola es el agua,
              que pasa siempre y no engaña,
              que pasa siempre y no cambia,
              que pasa siempre y no acaba. –
              #7
                hoangai 16.12.2007 13:34:22 (permalink)
                 
                Catullus, Gaius Valerius (84-54 tr.CN)

                GỬI LESBIAM

                Lesbia, ta hãy sống, hãy yêu nhau
                Mặc ai già cả thở dài than vắn
                Ta sẽ không cho họ một cắc nào
                Mặc kệ mặt trời cứ lên rồi lặn.
                Em hãy nhớ rằng ngày của ta chóng tàn
                Ta về ngủ trong đêm dài vô tận
                Hãy hôn anh nghìn nụ hôn cháy bỏng
                Rồi lại một nghìn, rồi lại một trăm
                Còn khi đã hôn nhau cả trăm ngàn lần
                Không cần biết và ta không cần đếm
                Để ai ganh tỵ về ta đừng nói nhảm
                Rằng hai chúng mình…
                Đã hôn nhau cả vạn, cả ngàn.

                AD LESBIAM

                Vivamus mea Lesbia, atque amemus,
                rumoresque senum seueriorum
                omnes unius aestimemus assis!
                soles occidere et redire possunt:
                nobis cum semel occidit breuis lux,
                nox est perpetua una dormienda.
                da mi basia mille, deinde centum,
                dein mille altera, dein secunda centum,
                deinde usque altera mille, deinde centum.
                dein, cum milia multa fecerimus,
                conturbabimus illa, ne sciamus,
                aut ne quis malus inuidere possit,
                cum tantum sciat esse basiorum.



                Petrarca, Francesco (1304-1374)

                Sonneto CCC

                Ta ghen tỵ với tro tàn trong mộ
                Ngươi tham lam giấu người ấy ta buồn
                Ngươi lấy đi người con gái yêu thương
                Chỗ nương tựa trong cuộc đời đau khổ.

                Và linh hồn trên trời ta ghen tỵ
                Ngươi nhận về người con gái trẻ trung
                Đem nàng về trong vòng sáng của mình
                Còn ta đây vì sao ngươi chối bỏ.

                Ta ghen tỵ với hạnh phúc của họ
                Để giờ đây ta chiêm ngưỡng một mình
                Vầng trán của nàng toả sáng linh thiêng.

                Và ta ganh tỵ với ngươi – thần chết
                Mang cuộc đời em về cõi của mình
                Bỏ lại ta trên đời như sa mạc.

                sonneto 300

                Quanta invidia io ti porto, avara terra,
                ch'abbracci quella cui veder m'e tolto,
                et mi contendi l'aria del bel volto,
                dove pace trovai d'ogni mia guerra!

                Quanta ne porto al ciel, che chiude et serra
                et si cupidamente a in se raccolto
                lo spirto da le belle membra sciolto,
                et per altrui si rado si diserra!

                Quanta invidia a quell'anime che 'n sorte
                anno or sua santa et dolce compagnia
                la qual io cercai sempre con tal brama!

                Quant'a la dispietata et dura Morte,
                ch'avendo spento in lei la vita mia,
                stassi ne suoi begli occhi, et me non chiama!


                Montale Eugenio (1896 – 1981)

                XENIA (1964-1966)(1)

                1

                Côn trùng dễ thương ơi, anh không biết
                tại vì sao em lại gọi là ruồi
                ngày hôm nay trời hầu như tối mịt
                còn anh đọc quyển Deuteroisaia(2) phần hai
                khi em lại hiện lên trước mặt anh đây
                chỉ một điều em không đeo kính
                nên em không thể nào nhìn ngắm
                còn anh không thể thiếu kính này
                để nhận ra em trong làn khói.

                2

                Không có râu ria, không có kính
                không cánh bay, tội nghiệp quá em ơi
                em chỉ bay trong giấc mộng mà thôi
                bài hát cổ xưa trong Kinh Thánh
                có quá ít điều thú vị và đêm đen
                sấm chớp và sau đó mưa dông
                không phải mưa dông, chẳng lẽ là em có thể
                vội vàng ra đi
                không nói năng một điều gì
                dù anh vẫn nghĩ rằng đôi môi ngày ấy.

                3

                Khách sạn Saint James ở Pari anh cần thuê
                phòng một người (họ không vui
                khi khách đi lẻ), và thế rồi
                ở khách sạn Bisanzio cũng thế
                sau đó, khi đi tìm
                cái phòng của những cô nhân viên điện thoại
                là những người quen biết của em
                thì đã không còn dây máy
                khao khát có em
                dù chỉ một cử chỉ, dù chỉ một thói quen.

                4

                Ta học theo cách, để sau khi chết hai ta
                theo dấu này tìm ra nhau nhanh chóng.
                Anh thử huýt gió lên với niềm hy vọng
                rằng sự đã rồi, không biết rằng ta đã cõi hư vô.

                5

                Anh vẫn không hiểu rằng, có phải anh đã từng
                là con chó trung thành của em đau ốm
                và có phải em cũng vậy của anh.
                Còn với những người khác em chỉ là côn trùng
                bị đánh mất trong tiếng kêu rỉ rả
                cao hơn thế gian. Trong sự giản dị
                của những kẻ láu lỉnh, tinh ranh
                rằng chúng chỉ là trò chơi trong tay em
                trong bóng tối thấy rõ ràng không cần thêu dệt
                với linh cảm của em chính xác
                bằng sự định vị của chuột bay.

                6

                Em không nghĩ rằng sẽ để lại sau mình dấu vết
                trong thơ văn mà em say đắm đã từng
                chính vì thế mà sau này anh cảm thấy buồn nôn
                chính vì thế mà anh sợ rằng em, sau đấy
                quẳng anh vào nhóm các nhà thơ mới(3)
                như cái đầm.

                7

                Lòng thương mình, đau đớn tận cùng và buồn chán
                của người yêu đất đai và hy vọng
                (ai dám nói rằng “thế giới khác”?
                ………………………………
                “Lòng thương lạ lùng, kì quặc”(4) (Azucena, màn thứ hai).

                8

                Lời của em lảng bảng và khó khăn
                những gì còn, cám ơn ngành bưu điện.
                Nhưng bây giờ lời của em khó nhận
                anh học cách phân biệt giọng nói của em
                khi để ý lắng nghe tiếng tíc tắc của máy đánh tin
                trong vòng khói bập bềnh của thuốc lá
                từ Brissago(5).

                9

                Em có thể nhìn thấy bằng thính giác
                tiền điện thoại sẽ giảm được rất nhiều.

                10

                “Cô ấy cầu nguyện không?” – “Vâng cô ấy cầu Thánh Antonio(6)
                để tìm thấy chiếc ô mất và tìm thấy đồ
                từ trong tủ của Thánh Ermete”
                “chỉ thế thôi à?” – “Và cầu cho người đã chết
                và cầu cho tôi”.
                “Thế đủ rồi” – vị mục sư bảo thế.

                11

                Kí ức về tiếng khóc của em (gấp hai lần – của anh)
                không che khuất tiếng cười xưa vui vẻ
                có vẻ như báo trước ngày Tận thế
                của riêng em, nhưng thật không may mắn, đã không thành.

                12

                Giống như con chuột chũi, rảo bước mùa xuân
                anh đã không còn nghe em nói về chất độc
                của thuốc kháng sinh, về nỗi đau thường xuyên trên cơ bắp
                về sự may mắn, mà em yêu
                không sưởi ấm được bao nhiêu.

                Mùa xuân đến gần với những lớp sương mù
                ngày dài hơn, và giờ không thể chịu
                anh đã không còn nghe em đấu tranh với tiếng kêu ầm réo
                của thời gian, của dấu hiệu không giải quyết được vấn đề
                của mùa hè kia.

                13

                Bầy côn trùng từ trong đêm Strasburg
                với dao chạm đi vào khe hở nhà thờ
                Maison Rouge và chàng hầu bàn của em có tên là
                Ruggero, hơi thọt chân và nhẹ nhàng, vui vẻ
                còn Striggio, không rõ người ở đâu rất hay mổ
                hắn bị người yêu phụ bạc – cô gái Thổ Nhĩ Kì
                (mũi hắn đỏ lên vì xấu hổ
                và nếu ai nhắc đến sự xấu hổ thì mặt hắn xéo đi vì
                addition,(7) nhiều hơn trì hoãn không chịu nổi)
                khi đó hiện ra trước mặt em những gì?
                có thể chỉ vẩn vơ. Nhưng mà em chỉ nói
                “Hãy uống thuốc ngủ vào” – là lời cuối
                lời cuối cùng của em nói về anh.

                14

                Anh trai của em chết sớm, khi đó em
                là cô gái tóc xù, rằng em đứng lặng
                nhìn sang anh từ bức ảnh hình ôvan.
                Anh ấy viết nhạc mà không ai nghe tiếng đàn
                những bản nhạc này chưa in, giờ nằm trong tủ
                hay thành giấy loại. Có thể là ai đó
                viết lại những bản nhạc này mà không rõ
                chúng đã từng được viết ra.
                Dù chưa từng quen nhưng anh yêu anh ta
                giờ về anh ấy, ngoài em, không ai còn nhớ
                anh không đi tìm: bây giờ chuyện này vô bổ
                sau em, anh là kẻ cuối cùng
                nhớ về anh ấy. Nhưng anh ấy biết rằng
                có thể yêu bóng hình, bởi ta cũng là chiếc bóng.

                15

                Người ta vẫn nói rằng thơ anh
                không của ai, không thuộc về ai cả
                nhưng đã từng của em, thì nghĩa là tất cả
                là của em, bởi em không còn là bản chất, mà chỉ bóng hình.
                Người ta nói rằng thơ ca trong mức độ của mình
                vượt trội hơn tất cả
                không thừa nhận rằng tia chớp lửa
                có thể chậm hơn những chú rùa.
                Chỉ em biết rằng sự chuyển động
                không khác gì sự đứng yên
                rằng trống rỗng là đầy, rằng tĩnh lặng
                bầu trời trong – vẻ phổ biến của mây.
                còn anh hiểu hơn về con đường dài
                qua ngục tù thạch cao và vải gạc
                nhưng không mang đến cho anh vẻ lặng yên, tĩnh mịch
                rằng anh hoà nhập với em, dù một hoặc hai người.

                __________
                (1)Tập thơ “Xenia” là những kỉ niệm của Eugenio Montale về người vợ đã mất - Drusilla Tanzi (thường gọi là Mosca),. “Xenia” – tiếng Hy Lạp cổ nghĩa là “món quà”.
                (2)Sách tiên tri Ê-sai trong Kinh Cựu Ước.
                (3)Các nhà thơ mới “neoteroi” – nhóm các nhà thơ La Mã thế kỉ I tr. CN, người nổi tiếng nhất là Gaius Valerius Catullus (87-54 tr. CN).
                (4)“Lòng thương lạ lùng kì quặc”- lời cô gái Digan Azuccena, màn thứ hai trong một vở Opera của Giuseppe Verdi (1813-1901).
                (5)Tên một loại thuốc lá và là địa danh ở Thuỵ Sĩ.
                (6)Theo truyền thuyết Thánh Antonio giúp tìm ra đồ bị thất lạc.
                (7)Addition – sự thêm vào (tiếng Anh). Trong thơ của mình, đặc biệt là ở giai đoạn sau Eugenio Montale rất hay sử dụng tiếng Anh trong những bài thơ viết bằng tiếng Italia.


                XENIA (1964-1966)

                1

                Caro piccolo insetto
                che chiamavano mosca non so perche,
                stasera quasi al buio
                mentre leggevo il Deuteroisaia
                sei ricomparsa accanto a me,
                ma non avevi occhiali,
                non potevi vedermi
                ne potevo io senza quel luccichio
                riconoscere te nella foschia.

                2

                Senza occhiali, ne antenne,
                povero insetto, che ali
                avevi solo nella fantasia,
                una bibbia sfasciata ed anche poco
                attendibile, il nero della notte,
                un lampo, un tuono e poi
                neppure la tempesta. Forse che
                te n'eri andata cosi presto senza
                parlare? Ma e ridicolo
                pensare che tu avessi ancora labbra

                3

                Аl Saint James di Parigi dovro chiedere
                una camera 'singola' (non amano
                i clienti spaiati). E cosi pure
                nella falsa Bisanzio del tuo albergo
                veneziano; per poi cercare subito
                lo sgabuzzino delle telefoniste,
                le tue amiche di sempre; e ripartire,
                esaurita la carica meccanica,
                il desiderio di riaverti, fosse
                pure in un solo gesto o un'abitudine.

                4

                Аvevamo studiato per l'aldila
                un fischio, un segno di riconoscimento.
                Mi provo a modularlo nella speranza
                che tutti siamo gia morti senza saperlo.

                5

                Non ho mai capito se io fossi
                il tuo cane fedele e incimurrito
                o tu lo fossi per me.
                Per gli altri no, eri un insetto miope
                smarrito nel blabla
                dell'alta societa. Erano ingenui
                quei furbi e non sapevano
                di essere loro il tuo zimbello:
                di esser visti anche al buio e smascherati
                da un tuo senso infallibile, dal tuo
                radar di pipistrello.

                6

                Non hai pensato mai di lasciar traccia
                di te scrivendo prosa o versi. E fu
                il tuo incanto - e dopo la mia nausea di me.
                Fu pure il mio terrore: di esser poi
                ricacciato da te nel gracidante
                limo dei neoteroi.

                7

                Pieta di se, infinita pena e angoscia
                di chi adora il quaggiu e spera e dispera
                di un altro... (Chi osa dire un altro mondo?).
                . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
                'Strana pieta...' (Azucena, atto secondo).

                8

                La tua parola cosi stenta e imprudente
                resta la sola da cui mi appago.
                Ma e mutato l'accento, altro il colore.
                Mi abituero a sentirti o a decifrarti
                nel ticchettio della telescrivente,
                nel volubile fomo dei miei sigari
                di Brissago.

                9

                Ascoltare era il solo tuo modo di vedere.
                Il conto del'telefono s'e ridotto a ben poco

                10

                "Pregava?". "Si, pregava Sant'Antonio
                perche fa ritrovare
                gli ombrelli smarriti e altri oggetti
                del guardaroba di Sant'Ermete".
                "Per questo solo?". "Anche per i suoi morti
                e per me".
                     "E sufficiente" disse il prete.

                11

                Ricordare il tuo pianto (il mio era doppio)
                non vale a spegner lo scoppio delle tue risate,
                Erano come l'anticipo di un tuo privato
                Giudizio Universale, mai accaduto purtroppo.

                12*

                La primavera sbuca col suo passo di talpa.
                Non ti sentiro piu parlare di antibiotici
                Velenosi, del chiodo del tuo femore,
                dei beni di fortuna che t'ha un occhiuto omissis
                spennacchiati.

                La primavera avanza con le sue nebbie grasse,
                Con le sue luci lunghe, le sue ore insopportabili.
                Non ti sentiro piu lottare col rigurgito
                del tempo, dei fantasmi, dei problemi logistici
                dell' Estate.

                13

                Il grillo di Strasburgo notturno col suo trapano
                in una crepa della cattedrale;
                la Maison Rouge e il barman tuo instillatore di basco,
                Ruggero zoppicante e un poco alticcio;
                Striggio d'incerta patria, beccatore
                Di notizie e antipasti, tradito da una turca
                (arribinato il naso di pudore
                ove ne fosse cenno, occhio distorto
                da non piu differibile addition)
                ti riapparvero allora? Forse nugae
                anche minori. Ma tu dicesti solo
                "prendi il sonnifero", l'ultima
                tua parola - e per me.

                14

                Tuo fratello mori giovane, tu eri
                La bimba scarrufata che mi guarda
                'in posa' nell'ovale di un ritratto.
                Scrisse musiche inedite, inaudite,
                Oggi sepolte in un baule o andate
                Al macero. Forse le riinventa
                Qualcuno inconsapevole, se cio ch'e scritto e scritto.
                L'amavo senza averlo conosciuto.
                Fuori di te nessuno lo ricordava.
                Non ho fatto ricerche: ora e inutile.
                Dopo di te sono rimasto il solo
                per cui egli e esistito. Ma e possibile,
                lo sai, amare un ombra, ombre noi stessi.

                15

                Dicono che la mia
                sia una poesia d'innapartenenza.
                Ma s'era tua, era di qualcuno,
                di te, che non sei piu forma, ma essenza.
                Dicono che la poesia al suo culmine
                magnifica il Tutto in fuga
                negano, che la testuggine
                sia piu veloce di un fulmine.
                Tu sola sapevi, che il moto
                non e diverso dalla stasi,
                che il vuoto e il pieno e il sereno
                e la piu diffusa delle nubi.
                Cosi meglio intendo il tuo lungo viaggio
                Impriggionata tra le bende e le gessi.
                Eppure non mi da riposo
                sapere che in uno o in due noi siamo una sola cosa.
                #8
                  hoangai 28.02.2008 12:22:55 (permalink)

                   
                  CHUYỆN TRÒ

                  - Anh yêu em như thế nào, anh hãy nói?
                  - Anh sẽ nói bây giờ…
                  - Anh nói đi.
                  - Anh yêu em ngày dưới mặt trời, đêm dưới nến
                  Yêu em khi em đội mũ, quàng khăn
                  Yêu em trong nhà hát, giữa ngã tư đường
                  Trong tím tử đinh hương, trong bạch dương, phúc bồn tử
                  Yêu em cả khi em đi làm, khi em ngủ
                  Và khi em đập quả trứng vỡ rất dễ thương
                  Ngay cả khi chiếc thìa nhỏ em buông.
                  Trong xe tắc xi, khi gần, khi xa thẳm
                  Và cả khi em đi bộ đến
                  Yêu em cả bắt đầu, cả ở cuối con đường
                  Khi em chải tóc bằng chiếc lược con.
                  Cả dưới biển, trên rừng, cả khi em khó xử
                  Yêu bây giờ. Yêu hôm qua, ngày mai. Cả ngày và đêm cũng thế
                  Và khi chim én bay về báo hiệu mùa xuân.
                  - Thế mùa hè anh có yêu em không?
                  - Cháy bừng như nắng hạ.
                  - Thế mùa thu mây đen khắp nơi, cây rụng lá?
                  - Anh yêu, ngay cả khi em đánh mất chiếc ô!
                  - Thế mùa đông, khi tuyết rơi bên cửa sổ trắng mờ?
                  - Ô! Mùa đông anh yêu em như ngọn lửa
                  Luôn ở trong tim em. Khi gần, khi xa cũng thế
                  Dù ở bên ngoài cửa sổ tuyết trắng rơi
                  Còn quạ đen bay dưới tuyết, giữa trời.
                  (Konstanty Ildefons Gałczyński)


                  Rozmowa lirycna

                  - Powiedz mi jak mnie kochasz.
                  - Powiem.
                  - Więc?
                  - Kocham cie w słońcu. I przy blasku świec.
                  Kocham cię w kapeluszu i w berecie.
                  W wielkim wietrze na szosie, i na koncercie.
                  W bzach i w brzozach, i w malinach, i w klonach.
                  I gdy śpisz. I gdy pracujesz skupiona.
                  I gdy jajko roztłukujesz ładnie -
                  nawet wtedy, gdy ci łyżka spadnie.
                  W taksówce. I w samochodzie. Bez wyjątku.
                  I na końcu ulicy. I na początku.
                  I gdy włosy grzebieniem rozdzielisz.
                  W niebezpieczeństwie. I na karuzeli.
                  W morzu. W górach. W kaloszach. I boso.
                  Dzisiaj. Wczoraj. I jutro. Dniem i nocą.
                  I wiosną, kiedy jaskółka przylata.
                  - A latem jak mnie kochasz?
                  - Jak treść lata.
                  - A jesienią, gdy chmurki i humorki?
                  - Nawet wtedy, gdy gubisz parasolki.
                  - A gdy zima posrebrzy ramy okien?
                  - Zimą kocham cię jak wesoły ogień.
                  Blisko przy twoim sercu. Koło niego.
                  A za oknami śnieg. Wrony na śniegu.





                  ANH CHẲNG TIN
                   Anh chẳng tin điều gì ở trời xanh
                  Chẳng đọc kinh dù Tân hay Cựu Ước
                  Mà anh chỉ tin ở đôi mắt em
                  Trong đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.

                  Anh chẳng hề tin vào chuyện thánh thần
                  Chẳng đọc kinh dù Tân hay Cựu Ước
                  Mà anh chỉ tin ở trái tim em
                  Ngoài trái tim chẳng có thần nào khác.

                  Anh chẳng tin ác độc những linh hồn
                  Chẳng hề tin vào khổ đau địa ngục
                  Mà anh chỉ tin ở đôi mắt em
                  Anh chỉ tin con tim em tai ác.
                  (Heinrich Heine)


                  ICH GLAUB' NICHT AN DEN
                  HIMMEL ...

                  Ich glaub' nicht an den Himmel,
                  Wovon das Pfäfflein spricht;
                  Ich glaub' nur an dein Auge,
                  Das ist mein Himmelslicht.

                  Ich glaub' nicht an den Herrgott
                  Wovon das Pfäfflein spricht;
                  Ich glaub' nur an dein Herze,
                  'Nen andern Gott hab' ich nicht.

                  Ich glaub' nicht an den Bösen,
                  An Höll' und Höllenschmerz;
                  Ich glaub' nur an dein Auge,
                  Und an dein böses Herz.
                    
                  #9
                    hoangai 27.05.2009 10:45:44 (permalink)
                    Anna Akhmatova

                    TÌNH YÊU

                    Tình như con rắn cuộn tròn
                    Trong sâu thẳm con tim làm phép thuật
                    Tình là bồ câu suốt ngày đêm
                    Bên cửa sổ gật gù khoan nhặt.

                    Tình là lấp lánh trong sương
                    Thuỷ dương mai trong mơ màng linh cảm...
                    Nhưng tình rất chân thành và bí ẩn
                    Tình bắt nguồn từ tĩnh lặng, hân hoan.

                    Tình là biết ngọt ngào, nức nở
                    Trong lời cầu nguyện của cây đàn.
                    Và thật khủng khiếp nhận ra tình
                    Trong nụ cười hãy còn xa lạ.



                    Любовь

                    То змейкой, свернувшись клубком,
                    У самого сердца колдует,
                    То целые дни голубком
                    На белом окошке воркует,

                    То в инее ярком блеснет,
                    Почудится в дреме левкоя...
                    Но верно и тайно ведет
                    От радости и от покоя.

                    Умеет так сладко рыдать
                    В молитве тоскующей скрипки,
                    И страшно ее угадать
                    В еще незнакомой улыбке.





                    Marina Tsvetaeva

                    NHỮNG MÀN SƯƠNG XƯA CŨ CỦA TÌNH

                    1

                    Trên dải đen của miền đất mũi
                    Trăng như người kị sĩ đủ giáp binh.
                    Trên bến tàu, với tiếng cười, mũ đội
                    Tôi muốn trở thành nghệ sĩ, thi nhân.

                    Hơi thở của ngọn gió lớn vô cùng
                    Hơi thở của những khu vườn phương bắc
                    Tiếng thở dài to lớn và đau thương:
                    — Ne laissez pas trainer mes lettres!

                    2

                    Đôi bàn tay tôi đút trong túi quần
                    Tôi đứng nhìn nước màu xanh sẫm tối.
                    – Giờ lại đi yêu một người nào đấy?
                    Anh ra đi trong buổi sớm bình minh.

                    Những màn sương nóng bỏng của phố phường
                    Trong đôi mắt của anh. Tôi biết đến…
                    Tôi sẽ vẫn còn nhớ hoài – cái miệng
                    Và tiếng kêu: – hãy khỏe mạnh nhé em!

                    3

                    Tình cuốn đi những son phấn màu hồng
                    Ôi tình yêu. Xin mỗi người hãy thử
                    Tình như nước mắt – mặn mòi. Tôi sợ
                    Ngày mai này tôi chết buổi bình minh.

                    Từ Ấn Độ hãy gửi đá cho em.
                    Bao giờ gặp lại nhau? – Trong giấc ngủ.
                    – Nông nổi quá! – Anh gửi lời thăm vợ
                    Và cái người phụ nữ đôi mắt xanh.

                    4

                    Rung trên chiếc khăn ngọn gió ghen hờn
                    Cái giờ này đoán xét tôi – và nữa
                    Tôi cảm thấy trong miệng mình, trong thế kỷ
                    Như của loài muông thú, nỗi đau thương.

                    Vẻ yếu đuối quanh quẩn dưới bàn chân
                    Vẻ yếu đuối, cái mũi tên của Chúa!
                    Ngày hôm nay ánh bình minh đẹp quá!
                    Tôi sẽ điên rồ như một Các-men.

                    Đôi bàn tay tôi lại đút túi quần
                    Tôi đứng đây. Giữa hai người – biển cả.
                    Những màn sương, màn sương trên thành phố.
                    Những màn sương rất xưa cũ của tình.





                    ЛЮБВИ СТАРИННЫЕ ТУМАНЫ

                    1

                    Над черным очертаньем мыса --
                    Луна -- как рыцарский доспех.
                    На пристани -- цилиндр и мех,
                    Хотелось бы: поэт, актриса.

                    Огромное дыханье ветра,
                    Дыханье северных садов, --
                    И горестный, огромный вздох:
                    -- Ne laissez pas trainer mes lettres!

                    2

                    Так, руки заложив в карманы,
                    Стою. Синеет водный путь.
                    -- Опять любить кого-нибудь? --
                    Ты уезжаешь утром рано.

                    Горячие туманы Сити --
                    В глазах твоих. Вот так, ну вот...
                    Я буду помнить -- только рот
                    И страстный возглас твой: -- Живите!

                    3

                    Смывает лучшие румяна --
                    Любовь. Попробуйте на вкус,
                    Как слезы -- солоны. Боюсь,
                    Я завтра утром -- мертвой встану.

                    Из Индии пришлите камни.
                    Когда увидимся? -- Во сне.
                    -- Как ветрено! -- Привет жене,
                    И той -- зеленоглазой -- даме.

                    4

                    Ревнивый ветер треплет шаль.
                    Мне этот час сужден -- от века.
                    Я чувствую у рта и в веках
                    Почти звериную печаль.

                    Такая слабость вдоль колен!
                    -- Так вот она, стрела Господня!
                    -- Какое зарево! -- Сегодня
                    Я буду бешеной Кармен.

                    ...Так, руки заложив в карманы,
                    Стою. Меж нами океан.
                    Над городом -- туман, туман.
                    Любви старинные туманы.




                     
                     
                    Boris Pasternak
                     
                    ĐỪNG KHÓC NỮA

                    Đừng hồi hộp, đừng làm, đừng khóc nữa
                    Sức hết rồi, chớ làm khổ con tim
                    Anh giữ em trong lồng ngực của mình
                    Như một dịp, như bạn thân, trụ đỡ.

                    Lòng tin vào tương lai anh không sợ
                    Em ngỡ anh như một kẻ hay lời
                    Ta chẳng liên minh, không phải cuộc đời
                    Điều gian dối hai người đem chặt bỏ.

                    Từ nỗi buồn của những người do dự
                    Anh mang ra giữa thoáng đãng trời xanh
                    Như bàn tay, người anh em của anh
                    Như bức thư gửi dành riêng em đó.

                    Em xé toang vào giữa, như bức thư
                    Với nhận biết ở trong từng dòng chữ
                    Hãy bỏ qua những tháng ngày mệt lử
                    Và chuyện trò theo kiểu núi An-pơ.

                    Rất rõ ràng trên mặt nước của hồ
                    Với óc núi chính xác vào xương tuỷ
                    Hãy tin rằng anh không người chơi chữ
                    Đem đặt vào đúng chỗ những dòng thơ.

                    Hãy lên đường. Mối ràng buộc hai ta
                    Và danh dự không còn dưới mái nhà
                    Như mầm cây đang hướng về ánh sáng
                    Em bây giờ nhìn tất cả khác xưa.


                    ***

                    Не волнуйся, не плачь, не труди
                    Сил иссякших, и сердца не мучай
                    Ты со мной, ты во мне, ты в груди,
                    Как опора, как друг и как случай

                    Верой в будущее не боюсь
                    Показаться тебе краснобаем.
                    Мы не жизнь, не душевный союз —
                    Обоюдный обман обрубаем.

                    Из тифозной тоски тюфяков
                    Вон на воздух широт образцовый!
                    Он мне брат и рука. Он таков,
                    Что тебе, как письмо, адресован.

                    Надорви ж его вширь, как письмо,
                    С горизонтом вступи в переписку,
                    Победи изнуренья измор,
                    Заведи разговор по-альпийски.

                    И над блюдом баварских озер,
                    С мозгом гор, точно кости мосластых,
                    Убедишься, что я не фразер
                    С заготовленной к месту подсласткой.

                    Добрый путь. Добрый путь. Наша связь,
                    Наша честь не под кровлею дома.
                    Как росток на свету распрямясь,
                    Ты посмотришь на все по-другому. 



                    Akeksandr Blok

                    ANH LẠI MƠ THẤY EM

                    Anh lại mơ thấy em – trên sân khấu, đầy hoa
                    Điên cuồng như đam mê, lặng lẽ như giấc mộng
                    Còn anh ngoan ngoãn, đầu gối anh quì xuống
                    Và nghĩ rằng: “Hạnh phúc biết nghe ra!”

                    Nhưng em nhìn Hamlet, em là Ophelia
                    Không hạnh phúc, tình yêu, thiên thần sắc đẹp
                    Còn hoa hồng rắc lên nhà thơ tội nghiệp
                    Cùng với hoa hồng những mơ ước tuôn ra...

                    Em đã chết trong hồng thắm nhuộm màu
                    Hoa trên ngực và hoa trên mái tóc
                    Còn anh đứng trong hương em ngào ngạt
                    Với hoa trên tay, trên ngực, trên đầu...


                    ***

                    Мне снилась снова ты, в цветах,
                    на шумной сцене,
                    Безумная, как страсть, спокойная, как сон,
                    А я, повергнутый, склонял свои колени
                    И думал: "Счастье там, я снова покорен!"

                    Но ты, Офелия, смотрела на Гамлета
                    Без счастья, без любви, богиня красоты,
                    А розы сыпались на бедного поэта,
                    И с розами лились, лились его мечты...

                    Ты умерла, вся в розовом сияньи,
                    С цветами на груди, с цветами на кудрях,
                    А я стоял в твоем благоуханьи,
                    С цветами на груди, на голове, в руках...


                     
                    Eduard Asadov

                    CÓ BAO NHIÊU NGƯỜI YÊU NHAU TRÊN ĐỜI?

                    Có bao nhiêu người yêu nhau trên đời?
                    Hiện tại chưa có thống kê như thế
                    Nhưng, nếu như không một nửa loài người
                    Thì chắc chắn một phần ba, có lẽ.

                    Thế còn tất cả những ai còn lại
                    Đã từng yêu hoặc chỉ mới biết yêu
                    Và mỗi người khi ngắm những ngôi sao
                    Sẽ ước mơ hạnh phúc khi nào đấy.

                    Thế hạnh phúc của em ở trên đời?
                    – Trong tình yêu như cuộc đời vô tận.
                    Không cả nhân loại như vậy trả lời
                    Thì là một nửa loài người, chắc chắn.

                    Ai dù một lần trong buổi chiều êm
                    Không rời khỏi kim đồng hồ ánh mắt
                    Không chờ đợi giờ hẹn hò gặp mặt
                    Không tỏ tình yêu, dù chỉ một lần!?

                    Có trong lời “yêu” một sức mạnh tuyệt vời
                    Hy vọng và niềm vui, nỗi buồn và đau đớn
                    Và nếu như cái vẻ dễ thương luống cuống
                    Không trải qua hết tất cả mọi người
                    Thì chín trong số mười người – chắc chắn.

                    Nhưng chưa phải trao con tim, khi nói lời
                    Thiếu tình cảm, không có gì thay được.
                    Không phải tất cả có khả năng nhận thức
                    Tình cũng như tài năng, không tất cả mọi người.

                    Thế có bao nhiêu người, có bao nhiêu người
                    Mọi cơ hội, hoặc không cần cơ hội
                    Mà về tình yêu sẵn sàng nói lời
                    Như bức điện theo đường dây được gửi.

                    Chưa phải là yêu, dù anh đã hôn
                    Hay xúc động ôm lần này lần khác
                    Và lời “anh yêu em” – ngay lập tức
                    Và ngay lập tức lời đáp: – Anh của em!

                    Thú nhận trong tình, đến muôn thuở một lần
                    Nhưng quả thật có rất nhiều trường hợp
                    Như người bị phá sản, khi trao tờ séc
                    Không biết rồi sao thanh toán nợ nần.

                    Trên đời này lời hay có thật nhiều
                    Tại sao cứ phải làm mình đau khổ
                    Sự phải lòng đâu phải đã tình yêu
                    Như dòng sông, dù bến bờ không rõ
                    Dù là vịnh – nhưng đã phải biển đâu!

                    Nếu không thể cháy bằng tình yêu – đừng cháy
                    Chỉ đi nói về sự phải lòng thôi
                    Và hãy biết quí trọng vẻ hiền dịu
                    Dù ít ỏi hơn nhưng thực với người.

                    Và nếu như yêu không phải mọi người
                    Thì mọi người đừng nói ra lời ấy.
                    Không mọi người, thậm chí không nửa loài người
                    Mà chỉ những ai yêu nhau. Chắc chắn vậy!



                    Сколько влюблённых живёт по свету?

                    Сколько влюблённых живёт по свету?
                    Такой статистики нет пока.
                    Но, если полчеловечества нету,
                    То треть, пожалуй, наверняка.

                    А все остальные, а все остальные
                    Влюблялись ещё или только влюбятся.
                    И каждый, на звёзды глядя ночные,
                    Мечтает, что счастье когда-нибудь сбудется.

                    Но в чём же счастье твоё на планете?
                    - Оно в любви, что, как мир, широка! -
                    Не всё человечество так ответит,
                    Но полчеловечества - наверняка.

                    А кто хоть однажды в хороший вечер
                    Со стрелок часов не спуская глаз,
                    Не ожидал назначенной встречи,
                    И не признался в любви хоть раз !?

                    Есть в слове "любовь" и хмельная сила,
                    И радость надежды, и боль, и тоска,
                    И если его смущенно и мило
                    Не всё человечество произносило,
                    То девять десятых - наверняка.

                    Но слово сказать - не сердце отдать.
                    Отсутствие чувств не заменишь ничем.
                    Любовь не всем суждено познать,
                    Она, как талант, даётся не всем.

                    А сколько людей, а сколько людей
                    По всякому поводу и без повода
                    Готовы сказать о любви своей,
                    Как "телеграмму отбить по проводу".

                    Поцеловал, ещё не любя,
                    Обнял взволнованно раз, другой,
                    И сразу: - Поверь, я люблю тебя! -
                    И тотчас, как эхо: - Любимый мой!

                    Признавшийся разом в любви навек
                    Не слишком ли часто порой бывает
                    Похож на банкрота, что выдал чек,
                    А как расплатиться поток - не знает.

                    На свете немало хороших слов.
                    Зачем же их путать себе на горе.
                    Влюбленность - ведь это еще не любовь.
                    Как речка, пусть даже без берегов,
                    Пусть в самый розлив - всё равно не море!

                    Не можешь любовью гореть - не гори.
                    Влюблён, про влюблённость и говори.
                    Нежность тоже ценить умей,
                    Пускай это меньше. Но так честней.

                    И если не каждый любит пока,
                    Так пусть и не каждый то слово скажет.
                    Не все и не полчеловечества даже,
                    А те лишь, кто любят. Наверняка!
                    #10
                      hoangai 07.07.2009 10:35:39 (permalink)

                       
                      Nếu yêu thì đi tìm
                       
                      Trong điệu nhảy vũ hội buổi tối này
                      Bàn tay anh lên tay em khẽ chạm
                      Và bỗng nhiên như từ đâu cơn nóng
                      Cơn nóng rần rần trong những ngón tay.
                       
                      Sau đó ở đâu anh không còn nhớ
                      Chỉ nhớ bờ môi trong phút lặng im
                      Và chỉ những lời em nói với anh
                      Những lời thì thầm trước lúc từ giã:
                       
                      Nếu yêu thì đi tìm
                      Nếu muốn thì đến gặp
                      Cho ngày còn dấu vêt.
                      Nhưng nếu chẳng có tình
                      Thì gọi em vô ích
                      Anh chẳng tìm thấy em.
                       
                      Và từng đêm tôi mơ chẳng vô tình
                      Về chiếc ghế trong đêm dài giá lạnh
                      Và làn da dịu dàng khi khẽ chạm
                      Lên bàn tay trần sạm nắng của em.
                       
                      Chẳng lẽ không còn quay lại nữa chăng
                      Cái đêm hè mơ màng thiu thiu ngủ
                      Giọng nói thân thương thì thào to nhỏ
                      Và êm đềm hơi thở nhẹ của em:
                       
                      Nếu yêu thì đi tìm
                      Nếu muốn thì đến gặp
                      Cho ngày còn dấu vêt.
                      Nhưng nếu chẳng có tình
                      Thì gọi em vô ích
                      Anh chẳng tìm thấy em.

                       
                       

                       
                      Если любишь – найди
                       
                      В этот вечер в танце карнавала
                      Я руки твоей коснулся вдруг.
                      И внезапно искра пробежала
                      В пальцах наших встретившихся рук.
                       
                      Где потом мы были, я не знаю,
                      Только губы помню в тишине,
                      Только те слова, что, убегая,
                      На прощанье ты шепнула мне:
                       
                      Если любишь - найди,
                      Если хочешь - приди,
                      Этот день не пройдет без следа.
                      Если ж нету любви,
                      Ты меня не зови,
                      Все равно не найдешь никогда.
                       
                      И ночами снятся мне недаром
                      Холодок оставленной скамьи,
                      Тронутые ласковым загаром
                      Руки обнаженные твои.
                       
                      Неужели не вернется снова
                      Этой летней ночи забытье,
                      Тихий шепот голоса родного,
                      Легкое дыхание твое:
                       
                      Если любишь - найди,
                      Если хочешь - приди,
                      Этот день не пройдет без следа.
                      Если ж нету любви,
                      Ты меня не зови,
                      Все равно не найдешь никогда.

                      #11
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9