hoangai
-
Số bài
:
62
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 27.08.2007
|
RE: 50 bài thơ tình song ngữ
-
16.12.2007 13:09:18
Puskin, Alexander (1799-1837) CÒN LẠI GÌ CHO EM Còn lại gì cho em trong tên gọi Sẽ chết đi như tiếng dội buồn thương Của ngọn sóng vỗ bờ xa mòn mỏi Như rừng sâu tiếng vọng giữa đêm trường. Cái tên gọi trong những dòng lưu bút Để lại cho em dấu chết, tựa như Lời ai điếu giữa những viền hoạ tiết Mà lời văn nghe u ẩn, mịt mù. Cái tên gọi đã từ lâu quên lãng Trong những cơn xúc động mới cuồng điên Chẳng hề gợi trong hồn em một thoáng Hoài niệm xưa bao tha thiết êm đềm. Nhưng nếu gặp ngày âm thầm đau đớn Phút u buồn xin em hãy gọi tên Và hãy nói: vẫn còn đây kỷ niệm Em vẫn còn sống giữa một trái tim(1). * * * Что в имени тебе моем? Оно умрет, как шум печальный Волны, плеснувшей в берег дальний, Как звук ночной в лесу глухом. Оно на памятном листке Оставит мертвый след, подобный Узору надписи надгробной На непонятном языке. Что в нем? Забытое давно В волненьях новых и мятежных, Твоей душе не даст оно Воспоминаний чистых, нежных. Но в день печали, в тишине, Произнеси его тоскуя; Скажи: есть память обо мне, Есть в мире сердце, где живу я... Rubtsov, Nicolai (1936-1971) ANH ĐÃ QUÊN MẤT RẰNG YÊU LÀ GÌ Anh đã quên mất rằng yêu là gì Khi bước đi dưới trăng trên đường phố Đã thốt ra biết bao lời nguyền rủa Giờ nhớ về bỗng thấy tối tăm ghê. Có một lần anh áp mặt vào tường Theo dấu vết một hình thù quái gở Rồi một mình kêu lên trong giấc ngủ Khi thức giấc, anh cất bước lên đường. Cánh cửa mở ra trong đêm muộn màng Em không vui, gương mặt còn ngái ngủ Anh đứng bên bục cửa như con thú Khao khát vô cùng ấm áp tình thương. Anh đi đi! Em tái nhợt kêu lên Tình cảm chúng mình chỉ là quá khứ Giờ với anh, em không còn gì nữa Anh đi đi! Em khóc, chớ đứng nhìn… Và anh quay lại theo con đường rừng Trên con đường đã đi nhiều đám cưới Không tự chủ được mình, rất tăm tối Anh lo âu đi trong bão tuyết đêm… РАСПЛАТА Я забыл, что такое любовь, И под лунным над городом светом Столько выпалил клятвенных слов, Что мрачнею, как вспомню об этом. И однажды, прижатый к стене Безобразьем, идущим по следу, Одиноко я вскрикну во сне И проснусь, и уйду, и уеду... Поздно ночью откроется дверь. Невеселая будет минута. У порога я встану, как зверь, Захотевший любви и уюта. Побледнеет и скажет: - Уйди! Наша дружба теперь позади! Ничего для тебя я не значу! Уходи! Не гляди, что я плачу!.. И опять по дороге лесной Там, где свадьбы, бывало, летели, Неприкаянный, мрачный, ночной, Я тревожно уйду по метели... Severianin, Igor (1887-1941) GẶP GỠ ĐỂ RỒI CHIA XA Gặp gỡ để rồi chia xa Yêu để mà không yêu nữa. Ta muốn cười lên hề hề Ta muốn khóc lên nức nở! Thề thốt để nuốt lời thề Ước mơ để rồi nguyền rủa… Thật khổ cho người hiểu ra Tất cả những trò vô bổ. Ở quê muốn lên thành phố Ở phố muốn về quê chơi Đâu đâu cũng gương mặt người Mà sao lòng lang dạ thú… Sắc đẹp thường hay quái gở Quái hình có vẻ đẹp xinh Thường có cao thượng đê hèn Vô tội cả điều ác dữ. Làm sao không khóc nức nở Làm sao không cười hề hề Khi nào có thể chia xa Khi nào thì không yêu nữa? Встречаются, чтоб расставаться Встречаются, чтоб расставаться Встречаются, чтоб расставаться, Влюбляются, чтоб разлюбить. Мне хочется расхохотаться И разрыдаться, и не жить! Клянутся, чтоб нарушить клятвы, Мечтают, чтоб клянуть мечты... О, горе тем, кому понятны Все наслаждения тщеты. В деревне хочется столицы... В столице хочется души... И всюду человечьи лица Бесчеловеческой души... Как часто красота уродна И есть в уродстве красота... Как часто низость благородна И злы невинные уста. Так как же не расхохотаться, Не разрыдаться, как же жить, Когда возможно расставаться, Когда возможно разлюбить? Soloviev, Vladimir (1853 – 1900) ANH CHẲNG TIN CHÚT NÀO Anh chẳng tin chút nào, em yêu ạ Chẳng ánh mắt, tình cảm, chẳng lời em Và anh cũng không tin mình, mà chỉ Tin những ngôi sao sáng giữa trời đêm. Những ngôi sao, dải Ngân hà trải rộng Gửi cho anh những giấc mộng chân thành Ươm cho anh trên đồng hoang vô tận Những bông hoa không có ở miền anh. Giữa hoa này, trong mùa hè muôn thuở Được tưới đầy màu ánh bạc thanh thiên Và trong ánh sao trời em tuyệt quá Như tình tự do, thanh sạch, trinh nguyên! * * * Милый друг, не верю я нисколько Ни словам твоим, ни чувствам, ни глазам, И себе не верю, верю только В высоте сияющим звездам. Эти звезды мне стезею млечной Насылают верные мечты, И растят в пустыне бесконечной Для меня нездешние цветы. И меж тех цветов, в том вечном лете, Серебром лазурным облита, Как прекрасна ты, и в звездном свете Как любовь свободна и чиста! Rasul Gamzatov (1924 – 2004) NẾU MỘT NGHÌN ĐÀN ÔNG Nếu trong đời có một nghìn đàn ông Nhờ mối mai trước nhà em tập hợp Hãy nhớ rằng trong một nghìn đàn ông Có tên anh – Rasul Gamzatov. Nếu từ lâu đã yêu em say đắm Đứng trước nhà một trăm kẻ đàn ông Trong số họ có một người trông ngóng Người miền rừng có tên gọi: Rasul. Nếu yêu em chỉ còn lại mười người Đứng trong hàng nóng lòng như lửa đốt Có một kẻ vừa buồn khổ, vừa vui Đó là anh – Rasul Gamzatov. Nếu yêu em tất cả còn chỉ một Kẻ điên cuồng thề thốt mãi tình chung Thì kẻ đó từ đỉnh cao chót vót Người miền rừng có tên gọi: Rasul. Còn nếu như em cô đơn buồn khổ Không còn ai yêu nữa buổi hoàng hôn Thì nghĩa là chốn cao nguyên đất đỏ Trên núi cao Gamzatov không còn. Если в мире тысяча мужчин Снарядить к тебе готовы сватов, Знай, что в этой тысяче мужчин Нахожусь и я – Расул Гамзатов. Если пленены тобой давно Сто мужчин, чья кровь несется с гулом, Разглядеть меж них не мудрено Горца, нареченного Расулом. Если десять влюблены в тебя Истинных мужей, огня не спрятав, Среди них, ликуя и скорбя, Нахожусь и я – Расул Гамзатов. Если без ума всего один От тебя, не склонная к посулам, Знай, что это – с облачных вершин Горец, именуемый Расулом. Если не влюблен в тебя никто И грустней ты сумрачных закатов, Значит, на базальтовом плато Погребен в горах Расул Гамзатов. Berggolts, Olga (1910- 1975) MÙA RỤNG LÁ CÂY Mùa thu ở Matxcơva, trên đường phố treo những tấm biển đề dòng chữ “Mùa rụng lá cây, xin hãy dè chừng!” Mùa thu! Giữa trời Matxcơva Những đàn sếu bay về trong sương khói Những chiếc lá màu vàng sẫm tối Đang cháy lên trong những khu vườn. Những tấm biển treo dọc theo con đường Những tấm biển nhắc nhở cùng tất cả Dù ai có lứa có đôi, ai người đơn lẻ: “Mùa rụng lá cây, xin hãy dè chừng!” Ôi, con tim của tôi sao mà cô đơn Trên con đường xa lạ! Buổi chiều lang thang bên những ô cửa sổ Và khẽ rùng mình dưới những cơn mưa. Tôi ở đây một mình có phải để cho Một người mà tôi vui, một người mà tôi quí? Không hiểu vì sao lòng tôi lại nhớ: “Mùa rụng lá cây, xin hãy dè chừng!” Lúc này đây đã không có gì cần Thì cũng có nghĩa chẳng còn gì để mất Ngay cả người thân yêu, người gần gũi nhất Đã không còn có thể gọi bạn thân. Thì tại vì sao tôi lại cứ buồn Rằng đến muôn đời tôi đành vĩnh biệt Một kẻ không vui, một kẻ không hạnh phúc Một kẻ cô đơn. Chỉ đáng nực cười hay thiếu cẩn trọng chăng Hay phải biết đợi chờ, hay chịu đựng… Không – thật vô cùng khiếp đảm Vẻ dịu dàng khi vĩnh biệt, như mưa. Cơn mưa tối sầm, mưa ấm áp nhường kia Mưa lấp loá và mưa run rẩy thế Mong anh hạnh phúc và mong anh vui vẻ Trong phút giây này vĩnh biệt, như mưa. … Tôi một mình đi bộ ra ga Một mình thôi, không cần ai tiễn biệt Tôi chưa nói với anh mọi điều đến hết Nhưng mà thôi, không nói nữa bây giờ. Con đường nhỏ tràn đầy trong đêm khuya Những tấm biển dọc đường như vẫn nói Với những kẻ cô đơn trên đường qua lại: “Mùa rụng lá cây, xin hãy dè chừng!” Листопад Осенью в Москве на бульварах вывешивают дощечки с надписью "Осторожно, листопад!" Осень, осень! Над Москвою Журавли, туман и дым. Златосумрачной листвою Загораются сады. И дощечки на бульварах всем прохожим говорят, одиночкам или парам: "Осторожно, листопад!" О, как сердцу одиноко в переулочке чужом! Вечер бродит мимо окон, вздрагивая под дождем. Для кого же здесь одна я, кто мне дорог, кто мне рад? Почему припоминаю: "Осторожно, листопад"? Ничего не нужно было,- значит, нечего терять: даже близким, даже милым, даже другом не назвать. Почему же мне тоскливо, что прощаемся навек, Невеселый, несчастливый, одинокий человек? Что усмешки, что небрежность? Перетерпишь, переждешь... Нет - всего страшнее нежность на прощание, как дождь. Темный ливень, теплый ливень весь - сверкание и дрожь! Будь веселым, будь счастливым на прощание, как дождь. ...Я одна пойду к вокзалу, провожатым откажу. Я не все тебе сказала, но теперь уж не скажу. Переулок полон ночью, а дощечки говорят проходящим одиночкам: "Осторожно, листопад"... Esenin, Sergei (1895-1925) EM SẼ NHỚ VỀ ANH Những bông hoa bảo tôi rằng: vĩnh biệt Những nụ hoa cúi xuống giọng đau buồn Rằng mãi mãi tôi không còn được biết Mặt hoa hồng và gương mặt quê hương. Nhưng em ạ, dù sao thì anh đã Thấy mặt đất này và đã thấy em Nên giờ đây trước phận mình nghiệt ngã Anh vui lòng nhận cái chết dịu êm. Và bởi vì anh đã từng hiểu được Đã đi qua cuộc sống với nụ cười Anh vẫn nói rằng trong từng khoảnh khắc Mọi thứ trên đời đều lặp lại thôi. Đến một ngày rồi sẽ có một người Chẳng xua đi nỗi đau người đi trước Và người đó sẽ viết cho em tôi Những bài ca đẹp hơn điều mong ước. Rồi em yêu sẽ ngồi với người tình Cùng lắng nghe bài ca trong đêm tối Và biết đâu em sẽ nhớ về anh Như bông hoa không bao giờ lặp lại. Цветы мне говорят - прощай, Головками склоняясь ниже, Что я навеки не увижу Ее лицо и отчий край. Любимая, ну, что ж! Ну, что ж! Я видел их и видел землю, И эту гробовую дрожь Как ласку новую приемлю. И потому, что я постиг Всю жизнь, пройдя с улыбкой мимо, - Я говорю на каждый миг, Что все на свете повторимо. Не все ль равно - придет другой, Печаль ушедшего не сгложет, Оставленной и дорогой Пришедший лучше песню сложит. И, песне внемля в тишине, Любимая с другим любимым, Быть может, вспомнит обо мне Как о цветке неповторимом. Yevtushenko, Yevgeny(1933-) ANH ĐÃ HẾT YÊU EM Anh đã hết yêu em… một kết cục tầm thường Vô vị như cuộc đời, vô vị như cái chết Anh làm cho đứt dây khúc tình cay nghiệt Vờ vĩnh để làm chi – một nửa cây đàn! Chỉ con chó không hiểu – nó què quặt, xù lông Em và anh cứ vẽ vời để làm chi không biết. Anh kéo về mình – nó kêu bên cửa nhà em thút thít Còn em thả nó ra – nó rên ừ ừ bên cửa nhà anh. Có lẽ sẽ cuồng điên rồi sẽ chạy loăng quăng Con chó đa cảm đa sầu, mi quả là trẻ lắm Nhưng ta không cho phép mình làm người đa cảm Hễ tiếp tục đớn đau – sẽ kéo đến cuối cùng. Làm người đa cảm không phải yếu hèn, mà tội lỗi Khi lại vẫn mềm lòng thì lại vẫn hứa suông Rên ư ử, khừ khừ rồi lại hình dung Với tên gọi dại khờ rằng “Tình cứu rỗi”. Cứu tình yêu là trong những ngày đầu tiên, với “Không bao giờ!” của nhiệt huyết, “mãi mãi!” của trẻ con. “Không cần hứa!” – tiếng những con tàu vang lên “Không cần hứa!” – tiếng những dây diện thoại. Cành chớm gãy và u ám giữa trời xanh Cảnh báo cho ta, những con người ít học Rằng lạc quan tràn đầy là do không hiểu biết Rằng vô vọng mới là điều hy vọng đáng tin. Nhân đạo hơn là làm người tỉnh táo và cân Và hỏi kỹ trước khi đeo vào – đó là qui luật Đừng hứa gì trời xanh, nhưng hãy trao dù chút đất Không đến ngày xuống mồ, nhưng dù khoảnh khắc rất cần. Nhân đạo hơn là đừng nói “em yêu…” khi yêu anh Kẻo rồi thật nặng nề, từ những bờ môi ấy Nghe những lời trống không, buồn cười, giả dối Và nghe dối gian như cả thế giới hoang tàn. Không cần hứa… Tình – là không thể thi hành Gian dối để làm chi, cũng giống như vương miện Ảo ảnh là hay, một khi ảo ảnh chưa tan biến Nhân đạo hơn là đừng yêu, kẻo sau đấy – cuối cùng. Con chó kêu rên đến rối loạn tâm thần Đập cửa nhà anh, rồi bên cửa nhà em ư ử. Vì đã hết yêu, anh không hề xin em tha thứ Chỉ tha thứ cho anh vì một thuở đã yêu em. * * * Я разлюбил тебя... Банальная развязка. Банальная, как жизнь, банальная, как смерть. Я оборву струну жестокого романса, гитару пополам — к чему ломать комедь! Лишь не понять щенку — лохматому уродцу, чего ты так мудришь, чего я так мудрю. Его впущу к себе — он в дверь твою скребется, а впустишь ты его — скребется в дверь мою. Пожалуй, можно так с ума сойти, метаясь... Сентиментальный пес, ты попросту юнец. Но не позволю я себе сентиментальность. Как пытку продолжать — затягивать конец. Сентиментальным быть не слабость — преступленье, когда размякнешь вновь, наобещаешь вновь и пробуешь, кряхтя, поставить представленье с названием тупым «Спасенная любовь». Спасать любовь пора уже в самом начале от пылких «никогда!», от детских «навсегда!». «Не надо обещать!» — нам поезда кричали, «Не надо обещать!» — мычали провода. Надломленность ветвей и неба задымленность предупреждали нас, зазнавшихся невежд, что полный оптимизм — есть неосведомленность, что без больших надежд — надежней для надежд. Гуманней трезвым быть и трезво взвесить звенья, допрежь чем их надеть,— таков закон вериг. Не обещать небес, но дать хотя бы землю. До гроба не сулить, но дать хотя бы миг. Гуманней не твердить «люблю...», когда ты любишь. Как тяжело потом из этих самых уст услышать звук пустой, вранье, насмешку, грубость, и ложно полный мир предстанет ложно пуст. Не надо обещать... Любовь — неисполнимость. Зачем же под обман вести, как под венец? Виденье хорошо, пока не испарилось. Гуманней не любить, когда потом — конец. Скулит наш бедный пес до умопомраченья, то лапой в дверь мою, то в дверь твою скребя. За то, что разлюбил, я не прошу прощенья. Прости меня за то, что я любил тебя. Kaputikyan, Silva Barunakovna (1919-) Em bảo anh: “Đi đi!” Em bảo anh: “Đi đi!” Sao anh không ở lại? Em bảo anh: “Đừng đợi!” Sao anh lại ra đi? Những lời em trái ngược Mắt em lệ đầy vơi Tại sao anh tin lời? Sao không nhìn đôi mắt? Да, я сказала: "Уходи"... Да, я сказала: "Уходи", - Но почему ты не остался? Сказала я: "Прощай, не жди", - Но как же ты со мной расстался? Моим словам наперекор Глаза мне застилали слезы. Зачем доверился словам? Зачем глазам не доверялся? Isakovsky, Mikhail (1900-1973) NGHE ANH NÀY EM XINH Nghe anh này em xinh Nghe anh này em đẹp Em – hoàng hôn của anh Một tình yêu không tắt. Anh đi theo đường phố Còn trăng sáng trên trời Còn trăng sáng trên trời Cho chúng mình gặp gỡ. Khi lưỡi hái đang mài Trên đồng chưa cắt cỏ Anh đào chưa nở đầy Nghiêng cây vào cửa sổ. Khi hãy còn tuổi trẻ Ân ái hãy còn nhiều Yêu, khi còn được yêu Gặp, khi còn gặp gỡ. Gặp gỡ này em xinh Gặp gỡ này em đẹp Em – hoàng hôn của anh Một tình yêu không tắt. Услышь меня, хорошая, Услышь меня, красивая - Заря моя вечерняя, Любовь неугасимая! Иду я вдоль по улице, А месяц в небе светится, А месяц в небе светится, Чтоб нам с тобою встретиться. Еще косою острою В лугах трава не скошена, Еще не вся черемуха В твое окошко брошена; Еще не скоро молодость Да с нами распрощается. Люби ж, покуда любится, Встречай, пока встречается. Встречай меня, хорошая, Встречай меня, красивая - Заря моя вечерняя, Любовь неугасимая! Annensky, Innokenty (1855-1909) CANZONE Nếu bỗng nhiên sống lại chuyện thần tiên Thì anh đặt ngọn đèn lên cửa sổ Em đến đây… chúng mình không chia sẻ Hạnh phúc này, anh trao hết cho em. Em đến đây với giọng nói đượm buồn Bởi vì em dịu dàng, trong sáng quá Bởi vì trao em cho anh từng hứa ánh trăng vàng và tím tử đinh hương. Nhưng mà anh hay có phút giây, thường Rất sợ hãi và trống trơn trong ngực Thấy nặng nề – anh lặng im, cúi gập Em đi đi! Anh muốn một mình hơn. CANZONE Если б вдруг ожила небылица, На окно я поставлю свечу, Приходи... Мы не будем делиться, Всё отдать тебе счастье хочу! Ты придешь и на голос печали, Потому что светла и нежна, Потому что тебя обещали Мне когда-то сирень и луна. Но... бывают такие минуты, Когда страшно и пусто в груди... Я тяжел — и немой и согнутый... Я хочу быть один... уходи! Asadov, Eduard (1923-2004) TÌNH YÊU Tình yêu không phải trò đùa: ai ai cũng rõ Tình là tiếng gõ mùa xuân của trái tim Còn người như em, chỉ sống bằng lý trí Quả là tầm phơ và dại dột vô cùng! Nói một cách khác, thì những ước ao Những con đường dưới trời đêm trăng sáng Và có để làm gì với mùa xuân chim én Và người ta bán hoa cho những kẻ yêu nhau?! Vì rằng một khi không có tình yêu Thì trong vườn có ai cần đi dạo Và thậm chí, ngay cả chim họa mi Từ núi đồi sẽ bay vào sân khấu. Những cuộc dạo chơi và tĩnh lặng để cho ai Vì trong những đôi mắt không hề có lửa? Còn ánh trăng thanh sẽ trở thành vô nghĩa Chỉ là ánh trăng han gỉ giữa bầu trời. Em thử hình dung: không ai có thể yêu Thì người ta sẽ ngủ nhiều kinh khủng Sẽ ít khi cạo râu mà chỉ ăn cho đầy bụng Và chẳng còn một ai thèm đọc gì thơ… Nhưng không, chẳng vô tình mà có ánh trăng thanh Và tiếng đàn ghi ta vẫn vang lên ầm ĩ Và mùa xuân đến với ta không hề uổng phí Và những lứa đôi sánh bước dạo trong vườn. Em hãy xua đi những ngờ vực của mình! Hãy yêu và hãy tin. Còn gì đơn giản thế Vì họa mi hót trong đêm không hề uổng phí Dù có hót cho đến khản tiếng trong rừng! ЛЮБОВЬ Известно все: любовь не шутка, Любовь - весенний стук сердец, А жить, как ты, одним рассудком, Нелепо, глупо наконец! Иначе для его мечты? Зачем тропинки под луною? К чему лоточницы весною Влюбленным продают цветы?! Когда бы не было любви, То и в садах бродить не надо. Пожалуй, даже соловьи Ушли бы с горя на эстраду. Зачем прогулки, тишина. Ведь не горит огонь во взгляде? А бесполезная луна Ржавела б на небесном складе. Представь: никто не смог влюбиться. И люди стали крепче спать, Плотнее кушать, реже бриться, Стихи забросили читать... Но нет, недаром есть луна И звучный перебор гитары, Не зря приходит к нам весна И по садам гуляют пары. Бросай сомнения свои! Люби и верь. Чего же проще? Не зря ночные соловья До хрипоты поют по рощам! Dementiev, Andrei (1928-) ĐỪNG BAO GIỜ TIẾC THƯƠNG MỘT ĐIỀU GÌ Đừng bao giờ tiếc thương một điều gì Điều xảy ra, thay đổi là không thể Vò nỗi buồn như bức thư ngày cũ Quá khứ này bạn đừng tiếc thương chi. Điều đã xảy ra đừng bao giờ tiếc thương Hoặc cả với điều không bao giờ còn xảy Chỉ mong sao cõi lòng đừng tê tái Hy vọng như chim bay lượn trong hồn. Với số phận mình cũng đừng tiếc thương Ngay cả khi đầy mỉa mai, chua chát… Mặc ai lên cao, mặc ai xuống thấp Đừng tiếc thương, mặc thiên hạ vui buồn. Đừng bao giờ thương tiếc một điều gì Dù bắt đầu muộn hay ra đi quá sớm Dù ai đó chơi đàn rất ấn tượng Nhưng bài ca từ hồn bạn lấy về. Đừng bao giờ thương tiếc một điều gì Không ngày đã mất, không tình đã chết Mặc cho ai đó chơi đàn rất tuyệt Nhưng tuyệt vời hơn là bạn biết nghe! НИ О ЧЕМ НЕ ЖАЛЕЙТЕ Никогда ни о чем не жалейте вдогонку, Если то, что случилось, нельзя изменить. Как записку из прошлого, грусть свою скомкав, С этим прошлым порвите непрочную нить. Никогда не жалейте о том, что случилось. Иль о том, что случиться не может уже. Лишь бы озеро вашей души не мутилось Да надежды, как птицы, парили в душе. Не жалейте своей доброты и участья. Если даже за все вам — усмешка в ответ. Кто-то в гении выбился, кто-то в начальство... Не жалейте, что вам не досталось их бед. Никогда, никогда ни о чем не жалейте — Поздно начали вы или рано ушли. Кто-то пусть гениально играет на флейте. Но ведь песни берет он из вашей души. Никогда, никогда ни о чем не жалейте — Ни потерянных дней, ни сгоревшей любви. Пусть другой гениально играет на флейте, Но еще гениальнее слушали вы. Mandelstam, Osif (1891-1938) GỬI CASSANDRA Anh không đi tìm những khoảnh khắc đầy hoa Bờ môi em, Cassandra, hay ánh mắt Nhưng những đêm không ngủ trong tháng chạp Kỷ niệm xưa vẫn hành hạ hai ta. Năm 1917, trong tháng chạp Ta đã để mất tất cả, trong tình Một người bị ý chí nhân dân cướp bóc Còn người kia tự cướp bóc chính mình… Rồi thủ đô sẽ có một khi nào Trên bờ sông Nê-va, trong ngày lễ Trong tiếng ồn đêm hội rất kinh sợ Ai giật chiếc khăn tuyệt đẹp trên đầu. Nhưng nếu như cuộc đời – cần mê sảng Và một rừng thông – những ngôi nhà cao – Anh đã yêu em, vụng về chiến thắng Và một mùa đông dịch hạch năm nào. Trên quảng trường với những xe bọc thép Anh nhìn ra người ấy – một con người Dọa bệnh than như chó sói dọa người Hô: bình đẳng, tự do và luật pháp. Còn em, Cassandra đớn đau, lặng lẽ Anh đã không còn có thể nữa đâu em Mặt trời Aleksandr đã từng cháy lên Một trăm năm trước soi cho tất cả? КАССАНДРЕ Я не искал в цветущие мгновенья Твоих, Кассандра, губ, твоих, Кассандра, глаз, Но в декабре торжественного бденья Воспоминанья мучат нас. И в декабре семнадцатого года Всё потеряли мы, любя; Один ограблен волею народа, Другой ограбил сам себя... Когда-нибудь в столице шалой На скифском празднике, на берегу Невы При звуках омерзительного бала Сорвут платок с прекрасной головы. Но, если эта жизнь — необходимость бреда И корабельный лес — высокие дома,— Я полюбил тебя, безрукая победа И зачумленная зима. На площади с броневиками Я вижу человека — он Волков горящими пугает головнями: Свобода, равенство, закон. Больная, тихая Кассандра, Я больше не могу — зачем Сияло солнце Александра, Сто лет тому назад сияло всем? Merezhkovsky, Dmitry (1866 – 1941) YÊU THƯƠNG – THÙ HẬN Ta yêu nhau nhưng mà ta không hiểu Cả hai người cái mới vẫn khát khao Nhưng mà ta cũng không phản bội nhau Dù tình yêu rất cầu kỳ, nũng nịu. Ta muốn được tự do như ngày trước Ta nghĩ rằng xiềng xích sẽ giật tung Nhưng đều vô phương cứu chữa bao lần Kiếp nô lệ của mình ta hiểu được. Và cả hai đều không ưa tiên đoán Vì cả hai không biết cách sống chung Không thù hận bằng tất cả tấm lòng Không yêu thương đến vô cùng vô tận. Ôi, những điều quở trách muôn thuở ấy Hận thù này quả láu lỉnh, tinh ranh Cả hai cô đơn, cả hai thấy buồn Cả hai thấy ghét – gần nhau mãi mãi. Nhưng tranh cãi với em, anh mệt lử Anh vẫn yêu, vẫn đau khổ, đọa đầy Em yêu ơi, anh cảm nhận điều này Nơi không có em, cuộc đời chẳng có. Điều dối gian hay sự quỷ quyệt nào Mà cả đời ta cùng nhau cãi cọ Mỗi người đều muốn trở thành tiếm chủ Có ai chịu làm nô lệ ai đâu. Nhưng dù sao, tình chẳng cho ta quên Mà lớn lên khắp nơi và muôn thuở Như cái chết, mù quáng và mạnh mẽ Tình yêu thương như thù hận mà em. Chỉ khi một người đã dưới suối vàng Thì người còn lại may ra hiểu được Sức mạnh của tình yêu không thương xót Trong giờ cuối cùng, trong phút lâm chung! ЛЮБОВЬ – ВРАЖДА Мы любим и любви не ценим, И жаждем оба новизны, Но мы друг другу не изменим, Мгновенной прихотью полны. Порой, стремясь к свободе прежней, Мы думаем, что цепь порвем, Но каждый раз все безнадежней Мы наше рабство сознаем. И не хотим конца предвидеть, И не умеем вместе жить,- Ни всей душой возненавидеть, Ни беспредельно полюбить. О, эти вечные упреки! О, эта хитрая вражда! Тоскуя - оба одиноки, Враждуя - близки навсегда. В борьбе с тобой изнемогая И все ж мучительно любя, Я только чувствую, родная, Что жизни нет, где нет тебя. С каким коварством и обманом Всю жизнь друг с другом спор ведем, И каждый хочет быть тираном, Никто не хочет быть рабом. Меж тем, забыться не давая, Она растет всегда, везде, Как смерть, могучая, слепая Любовь, подобная вражде. Когда другой сойдет в могилу, Тогда поймет один из нас Любви безжалостную силу - В тот страшный час, последний час!
|