RE: HẬN CUỒNG LONG (thể loại - Võ hiệp kỳ tình)
-
09.10.2007 18:49:02
Động đình Hồ.
Sáng sớm, sương mờ giăng giăng mặt nước, không gian cùng cảnh vật tựa như chốn thần tiên.
Thiên Hương trỏ tay ra xa, nói với Lam Phượng Hoàng :
- Tỷ tỷ, Động đình Hồ đẹp quá phải không? Tỷ xem xung quanh chúng ta phủ đầy mây trắng, con thuyền của chúng ta giống như đậu trên mây.
- Phải rồi! Một thảm mây sương trãi trên mặt nước Động Đình, chỉ lát nữa đây thôi, mặt trời lên, cảnh sắc sẽ còn lung linh hơn nữa.
Bạch Long đã đến sau lưng hai người rồi lên tiếng tán đồng. Thiên Hương quay lại hỏi :
- Đại ca nói khi mặt trời hiện ra, Động đình Hồ sẽ đẹp hơn sao ?
- Nó làm ửng hồng mặt nước, tia sáng ban mai chiếu vào mây sương sẽ tạo thành nhiều dãi cầu vồng bẩy sắc nho nhỏ.
- Thế có những nàng tiên lướt đi trên những dãi cầu vồng đó không, Đại ca?
- Có chứ, nhưng mà muội phải tưởng tượng ra kìa.
- Như vậy thì khó quá! – Thiên Hương phụng phịu – Sau đó thì sao Đại ca ?
- Sau đó mặt trời hiện rõ, đánh tan sương khói, chấm dứt làm mây nước. Thuyền Ngũ sắc của mình sẽ hiện dưới trần gian.
-Ôi..muội thật không muốn như vậy chút nào, muội không thích mặt trời mọc.
Bạch Long cười khẻ, chàng bước lại bên Thiên Hương vuốt nhẹ tóc nàng, nói:
- Muội muội còn trẻ con quá! Chắc đại ca phải thu nhận một nghĩa đệ, trò chuyện với hắn nhiều thì muội mới lớn khôn lên được ...
- Đại ca này..
Bạch Long cười lớn :
- Này nhé, nếu Đông không tàn thì mùa xuân cũng chẳng về cùng ta. Không có mặt trời, đất này mãi mãi u tối, cũng chẳng có cảnh sương giăng và không có luôn cầu vồng bẩy sắc. Mặt trời mọc rồi sẽ lặn, đâu có treo một chỗ. Muội thấy có đúng không?
Phượng Hoàng xen vào :
- Long ca nói phải, nếu như mặt trời không mọc thì chốn nhân gian này đây sẽ có nhiều quỷ khí hoành hành, khi ấy cảnh vật dù có đẹp đến đâu cũng đều vô nghĩa.
- Hứ..muội biết tỷ tỷ dạo này chỉ hay nói thêm cho đại ca thôi.
- Đâu có, thực sự thì Tỷ tỷ cũng sợ màn đêm lắm mà.
Ba người chợt im lặng. Một lúc sau Bạch Long bổng thở dài rồi lên tiếng:
- Đã tới động Đình Hồ hơn ba tháng rồi. Cảnh sắc hôm nay chẳng khác mọi hôm, tuy đẹp thật nhưng sao ta vẫn nhận thấy có chiều u uất.
Bạch Long lắc nhẹ đầu rồi bước vào trong thuyền trước sự ngạc nhiên của Thiên Hương và Phượng Hoàng.
Tiếng đàn từ bên trong thánh thoát vang xa với những âm điệu vương vất buồn, có những đoạn thanh âm trùng lại giống như nội tâm của người gảy đàn đang khúc mắc điều gì. Hẳn nhiên tiếng đàn cũng chính là tiếng lòng của người gảy.
Tiếng đàn đang lúc vút cao, bỗng dứt đột ngột. Bạch Long ôm đàn bước ra ngoài mạn thuyền, nói với hai người con gái :
- Con Ma say đã đi gần ba tháng rồi, theo phi cáp truyền thư của sứ giả báo về thì nhẽ ra gã đã có mặt trên thuyền từ ngày hôm qua. Vừa rồi ta gẩy đàn mà lòng thì nóng như lửa đốt, có linh cảm chẳng lành về hắn. Ta quyết định phải đi tìm hắn ngay bây giờ.
Cả Phượng Hoàng cùng Thiên Hiên đều ngạc nhiên. Phượng hoàng nói :
- Tửu ca mới chỉ trễ hẹn một ngày thôi, tại sao Long ca lại lo lắng quá mức như vậy, có thể trưa nay Tửu ca sẽ về tới.
Bạch Long thở dài :
- Trong khi ta đánh đàn thì có cảm giác căng thẳng như gặp phải cường địch và trong suốt ngày hôm qua, khí huyết xung lên vài lần như có người tập kích đúng vào thân thể. Từ nhỏ tới lớn ta rất ít gặp cảm giác này và mỗi lần như vậy đều có chuyện xảy ra cả.
Thiên Hương thấy vẻ mặt của đại ca mình nghiêm nghị, nàng đâm ra lo lắng cho Tửu ca ca của mình, nhưng vẫn nói :
- Có thể nào Tửu ca ca vẫn còn giận Đại ca vì chuyện của Tiểu Lục? Hay vì Tửu ca mê rượu?
- Tiểu Lục đã mãn công rồi, thời hạn ta trừng phạt hắn nó cũng đã hết. Hắn đã đi Đại Mạc. Với lại, Vân Tửu không phải người nhỏ nhen, khi hắn đi khỏi thuyền thì đã hết giận ngay rồi. Hắn đi vậy là có việc riêng. Tật mê rượu của hắn đã có từ thuở nhỏ, tuy chưa bao giờ vì rượu mà làm hỏng đại sự, nhưng có thể lần này thì khác. Muội muội, hãy hạ thuyền xuống cho đại ca !
- Dạ !
Thiên Hương đi rồi, lát sau có tiếng cọ của dây xích vào mạn thuyền. Biết thuyền con đã hạ, Bạch Long cầm tay Phượng Hoàng nói :
- Tiểu Di, ta để muội muội Thiên Hương ở lại cho muội chăm sóc. Trong lúc ta vắng mặt, nếu có kẻ thù xuất hiện thì muội dùng pháo hiệu bắn lên trời ba lần, lập tức sẽ có người Bạch gia gần đây tiếp cứu.
- Long ca yên tâm, muội sẽ nhớ lời Long ca dặn.
Bạch Long ôm đàn rồi nhảy xuống thuyền con như chiếc lá rụng. Thiên Hương vội kêu lớn:
- Đại ca, chờ tiểu muội một chút !
Nàng chạy vòng xuống cầu thang rồi nhảy xuống Thuyền. Bạch Long dùng hai tay đón lấy Thiên Hương rồi mắng khẻ :
- Muội muội cứ nhảy như vậy, cũng sẽ có ngày lọt xuống hồ cho coi.
- Không đâu, đại ca của tiểu muội giỏi lắm mà.
- Có chuyện gì đây, đại ca nói trước là không cho muội đi theo đâu nhé !
- Muội không đi theo đại ca, chỉ đưa cho đại ca cái này.
Thiên Hương đặt vào tay Bạch Long một tấm kim bài rồi nói :
- Đây là lá bùa bình an, đại ca giữa lấy nó nhé !
- Được rồi tiểu thư, tại hạ sẽ đeo nó nơi ngực.
- Không được... để tiểu muội đeo cho, đại ca hay quên lắm – Nàng vừa nói vừa choàng dây qua cổ Bạch Long rồi rút lại. Bạch Long nhăn nhó :
- Có tiểu muội muội là thấy khổ rồi, bùa bình an gì đâu mà nặng kinh. Thôi, lên thuyền đi !
Bạch Long vừa dứt lời liền tung bổng Thiên Hương lên Thuyền ngũ sắc, kình lực từ tay chàng vừa đủ cho Thiên Hương đáp lên thuyền nhẹ nhàng. Hai tay chàng vung vẩy, thuyền con lướt sóng, tiến thẳng vào bờ .
“ Còn đâu nữa lá hoa liền cành.
Tay cầm tay lãng du giang hồ
Mơ nước mây thanh bình, ta hát ca..
Trời giăng gió phiêu phiêu sương lạnh
Mây mù che khắp Động Đình Hồ
Thuyền nổi trôi bên đời, con sóng xô...
Lãng du còn trăng chưa khuất đi
Mây nước mang theo niềm hận sầu
Người trong sương gió, có thấu chăng
...trong lòng ta muôn vàn khổ đau.
Chìm trong sóng đời...người xa ta rồi...
Phiêu bồng kiếp bạc đầu xanh.
Hồng trần – Huyết hận- Lợi danh
Cuốn theo thế ...
đời phù du...”
Lam Phượng Hoàng cùng Thiên Hương nhìn theo bóng trắng Bạch Long cùng thuyền con mờ nhạt trong sương. Lúc này ánh dương quang dần dần xuất hiện. Tiếng hát của Bạch Long chỉ còn nghe văng vẳng.:
“ ...Lãng du còn trăng chưa khuất đi
Mây nước mang theo niềm hận sầu...”
Tình tang...
* *
*
Tại khách quán trong thành Tô Châu. Tửu Chúa ngồi uống rượu một mình nơi góc khuất. Rời thuyền, hắn phóng ngựa về Giang Nam để làm công việc quan trọng mà Bạch Long cùng hắn đã mất bao lần tính toán. Kết quả thì tốt đẹp, nhưng còn việc buôn bán ở thành Tô Châu đã không còn. Tất cả các cửa tiệm của Bạch Gia tại Giang Nam đều bị đóng. Những người hắn phái đi điều tra đều bị chết thảm. Vừa giận dữ lại vừa buồn rầu, hắn bèn chọn quán rượu để tạm thời tiêu bớt cái sầu.
Sáng nay, hắn định bụng sau khi ăn no, sẽ lấy thêm vò Nữ nhi hồng thượng hạng rồi rong ngựa về Gia trang cũ, sau đó sẽ lên đường đi Hồ Nam cho kịp ngày hẹn với Bạch Long.
Bỗng nhiên khách quán náo động. Một bọn người vận y phục đen xộc đến trước mặt hắn.
Thấy động, Tửu chúa ngước nhìn lên, nhận thấy có tám gã bao vây mình, mặt hầm hầm sát khí, tay đao tay kiếm nhìn hắn sừng sộ. Một trong tám người cắm phập cây kiếm lên bàn của hắn, quát hỏi :
- Ngươi có phải là Bạch Vân Tửu, đại chủ gia họ Bạch ?
- Phải thì sao mà không phải thì sao ?
- Phải thì chết mà không phải cũng chết .
Tửu Chúa ngã người ra sau thở một hơi dài, hắn lại đưa bầu rượu lên miệng, tu xong một hơi thì ngâm nga :“ Nhân sinh hửu tửu tư đan tuý.Nhất tịch hà tằng đáo cửu toàn... “. Ta sẵn sàng mời các ngươi uống vài chén rượu. Khi còn sống trên đời thì các ngươi hãy uống cho say, kẻo khi xuống dưới âm phủ rồi thì chẳng biết có được giọt rượu nào để uống hay không.
- Ngươi to gan thật !
Gã có giáng điệu là người cầm đầu của bẩy người kia, nghe Tửu Chúa nói thì gằn giọng. Tửu chúa cười khì...khì... xong nói :
- Ta đúng là người mà các ngươi muốn tìm, ta biết các ngươi muốn giết chết ta và cũng biết các người chính là thủ phạm giết sáu tên thuộc hạ của ta.
- CHúng ta không có nhiệm vụ giết bọn người đó mà chỉ nhận nhiệm vụ giêế ngươi mà thôi.
Dứt lời tay đao của người này chém thẳng vào Tửu Chúa.
Chỉ thấy Tửu Chúa đưa tay phải lên, năm ngón tay theo phép Long trảo đã chụp vào cổ tay gã, tiện đà hắn kéo gã xuống bàn, dùng thanh đao trong tay gã để hất bẩy khí giới còn lại ra ngoài.
“Leng keng”
Vũ khí va chạm mạnh, cùng tiếng rú thảm và một thân người văng ra khỏi lầu.
“Rầm”
Tửu Chúa hất tung bàn, đứng dậy quắc mắt, quát :
- Bạch gia chúng ta không thù oán với các người, cớ sao các người lại tìm tới Bạch gia gây hấn ?
Thấy Tửu chúa chỉ một cái khua tay đã loại đi một người, trông hắn lúc này lại uy vũ khác thường khiến cho bẩy người còn lại không dám làm ẩu. Một gã nói :
- Đúng là Bạch gia với bọn ta không thù không oán, nhưng mệnh lệnh bề trên ban ra, chúng ta phải thi hành cho được. Nếu hôm nay không lấy đầu của ngươi được thì chúng ta sẽ phải dâng đầu của mình cho bề trên.
Tửu Chúa cười khẩy :
- Xem ra hôm nay ta phải giết người...
Bảy người không chờ cho Tửu Chúa hết câu đã lao tới. Tửu Chúa thu bầu rượu, bước lui ra sau một bước, tay phải đẩy tới trước một luồng lực đạo mạnh như thác đổ. Cả đám bẩy người bị luồng kình lực của đối phượng chấn lui. Chưa kịp hết ngạc nhiên vì thấy công lực của đối phương mạnh quá sự tưởng tượng, đám người lại hoa mắt vì có đến mười mấy bóng chưởng chập chờn vỗ đến.
Liên tiếp những tiếng leng keng, rồi cả bẩy thứ vũ khí đều rơi xuống đất. Thân hình của Tửu Chúa vẫn như quang ảnh, xẹt qua xẹt lại trong đám người hiếu chiến.
“Bịch bịch...”
Bẩy gã áo đen tuy đã ra sức đón đỡ chưởng pháp của đối phương, nhưng thứ chưởng pháp mà Tửu Chúa đang sử dụng là “Cấp Tập Liên Hoàn Chưởng” tầng thứ bẩy của Bạch Gia thức. Rốt cuộc mỗi gã đều bị trúng mấy chưởng ngã xuống sàn Tửu lầu.
- Tốt hơn hết là các ngươi đừng bao giờ gặp lại ta lần nữa.
Tửu Chúa lạnh lùnhg nói, xong hắn khoát tay áo quật vù ra sau một cái, giở thuật khinh công Phi Thiên Kích bắn mình đi như sao xẹt. Chừng khi bẩy gã cố gượng dậy trông ra thì Tửu Chúa chỉ còn là cái bóng mờ.
Bảy hán nhân lặng lẽ nhặt kiếm lên, một gã nói :
- Ngươi không chết thì tất cả bọn ta đều phải chết. Tửu Chúa, chúng ta không gặp nhau trên trần gian thì sẽ gặp lại nhau dưới địa phủ thôi...ha...ha...
Gã nói xong thì sáu người kia đã lần lượt tự sát, người đổ xuống. Gã lại nheo mắt nhìn ra ngoài vẻ như còn luyến tiếc trời xanh cùng nhân thế lắm. Có tiếng thều thào của một người chưa chết hẳn, đã làm cho gã bừng tỉnh:
- Đại ca, chúng ta chết thì gia đình chúng ta mới được sống yên lành, sao lão chưa chịu đi ?
Lão đại của Đường Gia Tứ Xuyên gật đầu, xong quay kiếm đâm thẳng vào tim của mình trước những tiếng rú kinh hoàng của đám người hiếu kỳ.
Trong khi đó, Tửu Chúa đã chạy ra ngoài cổng thành. Mua một con ngựa khác rồi ra roi phóng về Động đình Hồ, miệng của gã lầu bầu :
- Được một việc này thì lại đau lòng về việc khác, muốn tiêu sầu bằng rượu lại càng thấy sầu hơn...hừm.. Đường Gia Tứ Xuyên thiện tài dùng độc, thật là khốn kiếp, cũng may mà ta đã có bảo bối.
Ngựa ra khỏi cổng thành một dặm. Bất ngờ, Tửu chúa lại bị một người vận võ phục xanh bó chẽn, chặt đường. Cái nón của người này đội xùm xụp, lại thêm mạng đen che lấp khuôn mặt, nên Tửu Chúa không nhận ra được hắn là ai.
Thanh giáo dài chỉ thẳng vào đầu ngựa thật đột ngột và cũng thật bất ngờ đối với hắn.
Người mang ngoại hiệu Tửu Chúa vội gò cương ngựa, làm cho con ngựa dựng hai chân trước, miệng cất tiếng hí vang động, thế rồi con ngựa tinh khôn cũng lui lại hai bước theo ý chủ nhân. Tửu Chúa khịt mũi càu nhàu:
- Khi không lại gặp một con ma sống, đưa mũi giáo ra để dọa chơi con ngựa. Này, ngựa ơi ! Mi thử hỏi hắn coi là ai? Có thù oán gì với mi không ?
- Ngươi chính là Vân Tửu, là nhị Thiếu gia của họ Bạch.
- Cái gì? Ngươi là ai, sao khi không lại đánh tụt Vân Tửu ta xuống hàng thứ hai vậy? Mà đại thiếu gia, hay nhị thiếu gia họ Bạch thì có liên quan gì tới ngươi ?
- Ngươi là Vân Tửu, ngoại hiệu Tửu Chúa, là đại Thiếu gia họ Bạch...
-Này, ta không muốn ngươi kêu ta là lão đại hay lão nhị, bởi ngay chính ta cũng không biết được kia mà. Nói đi, ngươi muốn gì ?
Người đội nón cười khẻ, xong hắn lấy lại giọng lạnh lùng:
- Ta cũng không cần biết ngươi là đại Thiếu gia hay nhị Thiếu gia, chỉ cần biết đích xác ngươi là VânTửu thì đủ rồi.
Tửu Chúa tháo bầu rượu trong khi chăm chú nhìn người chặn đường, gã đưa bầu rượu lên cổ tu một ngụm, xong lẩm bẩm:
- Nói như vậy thì hắn chẳng phải ngáng đường dọa ngựa, mà chính là để dọa ta đây – Rồi gã lớn tiếng – Các hạ chặn đường hỏi danh tánh của ta, chắc chỉ để xin rượu ngon uống phải không?
Người đội nón cười khẩy :
- Ta muốn lấy mạng của ngươi chứ không cần thứ rượu thượng hạng của ngươi.
Dứt lời, thân hình của Thanh y nhân nhoài về phía trước. Mũi giáo thu vào rồi phóng ra vun vút như ngàn con rắn độc tấn công. Tửu Chúa vỗ lưng ngựa, lấy đà rồi bắn vút lên cao, hắn lộn một vòng đã đứng ở phía sau lưng của người kia.
- Khá lắm !
Thanh y nhân ra chiêu đầu không trúng đích, buột miệng khen. Tiếng sau cùng từ miệng hắn vừa thoát ra thì mũi giáo đã thúc ngược lại, chiêu pháp mãnh liệt kinh người, khiến Tửu Chúa phải né tránh một cách vất vả. Vừa di thân như chiếc bóng mờ, hắn vừa quát hỏi :
- Ngươi là ai ?
- Ngươi không cần biết.
Thanh Y Nhân đã đánh ra hơn năm mươi chiêu như thuỷ chung vẫn không đụng vào được chéo áo của Tửu Chúa, bởi vậy càng về sau gã càng phóng ra những đòn tối độc hơi. Mũi giáo của gã quẫy lộn như rồng, đan đan thành mành lưới, mũi giáo phong tỏa toàn bộ đường tiến thoái của đối phương với chiêu thế tuyệt kỹ bình sinh ít sử dựng, đó cũng chính là chiêu “Vạn tiễn xuyên tâm” đã từng đưa gã lên hàng cao thủ võ lâm .
Tửu Chúa cảm thấy mắt hoa đầu váng vì thế giáo của đối phương. Hắn phải vận dụng hết độ tinh diệu của tuyệt học Lăng Ba Vi bộ, biến thân thành ma ảnh, loạng choạng, liêu xiêu trong vòng vây của cả ngàn mũi giáo. Thế rồi hắn cũng thoát ra ngoài một cách tài tình.
Thanh Y nhân dừng chiêu kêu “uý” một tiếng. Dường như gã ngạc nhiên ghê gớm lắn trước bộ pháp thần kỳ của đối phương.
- Ngươi đã không làm hổ danh cha ngươi, Võ Thánh !
Tửu Chúa tuy đã thoát được chiêu thế “Vạn tiễn xuyên tâm” của Thanh y nhân, nhưng hắn cũng phải lạnh cả gáy. Tửu Chúa nổi cơn giận, nói lớn :
- Người sử dụng giáo thần sầu như vậy, trên giang hồ này không ai ngoài chủ nhân Kiến Ma Sơn Trang, với ngoại hiệu Vạn Lý Giáo đầu.
Thanh y nhân không nói gì. ngọn giáo lại bay lộn như rồng, toàn thân bao phủ rồi xông tới Tửu Chúa.
“ Cảng”
Bình rượu của Tửu chúa đánh bật mũi giáo qua một bên. Thế rồi cả bầu rượu lẫn Chưởng pháp bạch gia của hắn đều phối hợp và quẫy lộn như giao long giỡn sóng, thủ kín như vách sắt tường đồng.
Thêm mười chiêu...
Hai mươi chiêu...
Trận chiến càng lúc càng diễn biến nhanh hơn, đến chiêu thứ bốn chín thì Tửu Chúa ra hư chiêu, xong dùng Cầm Long thủ chụp được mũi giáo của đối phương. Lập tức hai chân của hắn bung lên.
“Bịch..bịch..khập”
Thanh Y nhân bị trúng hai cước thối lùi ra sau, thanh giáo chẳng những đã dời khỏi tay mà còn bị chấn gãy làm hai khúc. Gã chưa kịp định thân thì nghe tiếng quát của Tửu Chúa, ngay sau đó là loạt cước phong của hắn xoáy đến người mình với một tốc độ kinh hoàng.
Khi thi triễn xong “Truy phong vô ảnh cước”, đáp mình xuống đất thì gã Thanh y nhân đã bị cước phong đẩy lùi hơi mười thước, chiếc nón đội đầu rơi xuống đất. Gã đang cố gắng giữ cho mình không bị đổ xuống. Tửu Chúa cũng đã nhận ra, đối thủ của mình chỉ độ ngoài ba mươi tuổi, diện mạo đường đường chính chính, rõ ràng người đó chính là Vạn Lý Giáo Đầu, một danh hiệp nổi tiếng võ lâm hiện nay.
- Quả nhiên là ông, Tửu chúa ta đoán không sai .
- Mỗ đích thị là Vạn Lý Giáo đầu ...Ha...ha... Hơn mười lăm năm lăn lộn chốn giang hồ, chinh chiến cả gần trăm trận chưa bại lần nào. Thật không ngờ, hôm nay lại thất thế trước “Truy phong vô ảnh” cước của một gã mặt còn hơi sữa...Ha...ha..
Vạn Lý Giáo đầu dứt chuỗi cười thì bất thần đổ vật xuống đất, hai mắt trợn trừng trừng.
Tửu Chúa lắc đầu lẩm bẩm:
- Người như vậy mà cũng được gọi là đại hiệp ư? Ta thật không hiểu nổi.
Tiếng hí của ngựa lại vang lên. Tửu Chúa ra roi phóng nhanh về phía trước.
Đi thêm ba mươi dặm đường, chợt có tiếng chân ngựa phi dồn dập phía sau, cùng với tiếng quát vang rền đưa tới trước:
- Bạch Vân Tửu, ngươi hãy dừng ngựa lại.
Tiếng ngựa hí sát bên gấp gáp. Một lằn sáng xanh quét tới cổ cửa Tửu Chúa nhanh khôn tả. Kinh hãi, Tửu chúa nghiêng người né tránh. Bóng ngựa vụt qua trong khi hắn cảm thấy luồng khí lạnh sượt qua bên cổ. Con ngựa mà hắn đang cởi lại hí vang như linh cảm được mối hiểm nguy của chủ. Gió áo phần phật, tiếp đến là ba trung niên chao mình từ trên lưng ngựa xuống đất đứng thành thế chân vạc, bao vây Tửu Chúa. Trong ba người có một người cầm xích chuỳ còn hai người kia đều cầm kiếm. Cả ba đều là đạo sỹ đứng tuổi.
Tửu Chúa gò cương ngựa, quan sát ba người, thế rồi hắn giật mình kêu lên khi nhận ra lai lịch của họ :
- Ba vị chắc là Thanh Thành Tam Kiệt ? Kiến thức của mỗ tuy có nông cạn nhưng cũng có thể nhận ra vị cầm xích có danh Xích Đầu Tử, vị mặc áo tía là Quảng Thành Tử còn vị Huyền Chân Tửu vừa rồi đã xuất ra đường kiếm âm độc suýt chút làm đầu của Mỗ bay ra khỏi cổ. Xin hỏi các vị chặn đường của Mỗ chỉ để cướp rượu hay để lấy mạng ?
Ba đạo sỹ đưa mắt nhìn nhau. Xích đầu Tử vụt hỏi :
- Mi đích thực là Bạch Vân Tửu mà giới giang hồ thường gọi Tửu Chúa, mi cũng chính là Nhị thiếu gia họ Bạch ở Tô Châu.
- Nếu không phải là con Ma Say này thì cái đầu đây đã bị đường kiếm của Lão mũi trâu cắt mất rồi.
- Nói vậy tức là ngươi đã nhận mình là thiếu gia họ Bạch, chúng ta muốn xin cái đầu ở trên cổ của ngươi.
Người cầm xích là Quảng Thành Tử nói xen vào. Tửu Chúa lấy bình rượu tu mộtt ngụm, khá một cái rồi than :
- Cha chả, không hiểu sao cái đầu của ta đây lại có nhiều người muốn lấy như vậy! Thôi được, nếu ba lão mũi trâu các người không cần rượu mà chỉ cần đầu của ta thì cứ việc lấy đi, thú thực là ta cũng chán cái đầu này lắm rồi. Có điều muốn lấy thì phải dựa vào bản lãnh của các người mới được.
Huyền Chân Tử khoa kiếm lên, gằn giọng:
- Ngươi là hậu duệ của Võ Thánh Bạch Kiếm Tiên nên công phu cũng không phải tầm thường, chẳng trách gì ngươi vượt qua hai cửa ải mà trên thân thể vẫn chưa có dấu tích gì để lại. Ba lão già chúng ta ít nhiều thì cũng đã tung hoành giang hồ hơn hai mươi năm rồi, chẳng lẽ một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa lại không thâu phục được. Lần này thì ngươi chết chắc.
-Ha ...ha...khoan đã nào! Đừng có vội kết luận sớm như vậy. Mấy lão cần phải biết đến câu “lớp sóng sau đè sóng trước“. Tuy Bạch Vân Tửu này tuổi vừa quá hai mươi, nhưng công phu của họ Bạch vốn trùm thiên hạ, dĩ nhiên suốt mười mấy năm luyện tập, mỗ cũng chẳng phải hạng tầm thường như các ông thường gặp.
- Dòng giống họ Bạch vốn có tính ngông cuồng ngạo mạn, ngươi chẳng khác cha ngươi năm xưa chút nào. Chúng ta đang chờ tuyệt học Đồng Tử Thần Công của họ Bạch đây.
Quảng Thành Tử lạnh lùng nói. Tửu Chúa cũng cười nhạt xong nghiêm giọng :
- Tuy Thanh Thành Tam Kiệt danh vang bốn biển nhưng Mỗ nghĩ việc lấy đầu của mỗ, e rằng các người vẫn chưa đủ sức.
Xích đầu Tử hừ khẻ, nói:
- Cho dù ngươi có qua được cửa ải của chúng ta thì ngươi cũng không thể nào vượt cửa ải Trùng Dương Xuyên Tâm Khách.
Tửu Chúa đang điểm miệng cười, bỗng nín thinh, hai bên thái dương của gã giật giật liên hồi. Sau cùng gã thở dài :
- Ta thật không ngờ trong một thời gian ngắn lại có thể đối đầu với nhiều danh thủ như vậy ! “Uý trời” !
Tửu Chúa vừa dứt câu thì la hoảng vì đường kiếm của Quảng Thành Tử bất ngờ xuất ra như chiếc mống bạc, chiếu thẳng vào đầu của hắn. Tửu Chúa nhích mình né tránh, nhưng ngay lập tức, thế kiếm của Huyền Chân Tử và Xích Chuỳ của Xích đầu Tử đã phong tỏa mọi lối di thân của hắn. Một lần nữa, hắn phải vận dụng bộ pháp thần kỳ “Lăng ba vi bộ” vừa nhảy nhót đỡ gạt vừa kiếm đường nhảy ra ngoài tầm sát thương của ba loại khí giới.
Dường như ngạc nhiên tí chút về thân pháp và bộ pháp của chàng thanh niên, Quảng Thành Tử thốt lên:
- Lăng Ba vi bộ của họ Bạch quả là danh bất hư truyền, tuy nhiên mi khó thoát khoải tay của ThanhThành Tam kiệt chúng ta.
“xoẹt”
Tà áo của Tửu Chúa bị hớt ngọt, cùng lúc, Xich Chuỳ của Xích Đầu Tử lao tới ngực hắn với khí thế dời non.
Trong Thanh Thành Tam Kiệt thì Xích Đầu Tử là người to lớn nhất, lại có nội lực hơn hẳn hai người kia. Dười quả chuỳ nặng hơn ba mươi cân của ông ta , đã có bao nhiêu người thiệt mạng. Nhược điểm duy nhất của người này chính là tính nóng nảy. Chính vì lời nói ngông cuồng của Vân Tửu đã khiến ông ta giận điên, chiêu xuất ào ào, có công mà không có thủ. Rốt cuộc thì ông ta đã mắc mưu khích tướng của Vân Tửu để lộ những sơ hở trong chiêu thế.
Tửu Chúa vận dụng khinh công Lăng Ba Ngự Khí cũng tức là Phi Thiên Kích theo cách gọi của võ gia họ Bạch để nhảy lên cao. Hắn xoáy mình trên không thật gọn , hệt như cái chong chóng, sau đó thoát ra ngoài vòng vây kiếm khí cùng xích chuỳ của ba cao thủ một cái tài tình.
Chính vì đòn thế xuất ra ào ào của Xích Đầu Tử mà vô tình lại ngăn cản kiếm chiêu của hai vị đạo sỹ kia. Tuy rằng xưa nay cả ba người phối hợp, tấn công địch thủ qua bao nhiêu trận đều rất hòa hợp, nhưng chỉ vì thái độ và lời nói ngông cuồng của Tửu Chúa nên trong thâm tâm ba người đều có dự tức giận không thể đè nén. Sự tức giận ấy đã khiến cho chuỳ của người dễ nổi cơn nóng giận nhất hạn chế kiếm chiêu của đồng môn. Chẳng những vậy, khi đánh hụt Tửu Chúa thì Xích Chuỳ lại nhắm phải kiếm của hai người kia.
“beng, beng”
Ba khí giới chạm nhau làm chấn động châu thân của ba người, tay cầm khí giới đều tê chồn.
Thế mới biết giả tính ngông cuồng tự tại cũng là một nghệ thuật xuất sắc của Bạch gia nhằm đánh vào tâm lý của đối phương. Nhớ lại năm xưa, cũng chính Võ Thánh Bạch Kiếm Tiên xử dụng nghệ thật này để kết thúc cuộc chiến với Lãnh Nguyệt Ma Kiếm Thành Khôn một cách nhanh tróng.
Xích Đầu Tử càng tức giận hơn, nhưng ông ta vẫn cất lời khen ngợi :
- Giỏi thật, “Phi Thiên Kích” Bạch gia diễn như chim nhạn, nhanh như chim cắt, thần tình dũng mãnh như chim ưng. Oắt con, mi khá lắm đấy! Mau phô diễn Đồng Tử Thần Công của Bạch gia cho chúng ta xem đi ! Đừng có chạy nhảy như vậy nữa .
Tửu Chúa vừa thoát chết trong đường tơ, lại nghe Xích đầu Tử nói vậy, gã tu hớp rượu, khà một tiếng rồi nói:
- Hừm...nếu lão gia tử đã luyện thành Đồng Tử Công thì các ngươi đã chết hết rồi. Tuy vậy lão gia tử sẽ cho các người biết sự lợi hại của Bạch Gia thức tầng thứ bẩy.
Tửu chúa dứt lời, xoãi chân thủ Bạch Gia thức. Từ thân hắn phát ra một vầng khí màu trắng nhạt như mây khói, y phục của hắn khẻ lay động.
Tam kiệt động thân thành ba luồng quang ảnh, lao xẹt tới. Ba thứ vũ khí nằm trong tay của ba cao thủ đã tạo nên một trận cuồng phong hãi hùng.
Tửu Chúa hét lớn, bầu rượu quẫy lộn như rồng, chưởng pháp cũng mịt mù như mưa bão.
Thật nhanh chóng. Gã bị trúng ba vết thương nhẹ, máu thấm ra ngoài lưng áo để lộ khoảng da trắng cùng cùng những vệt màu đỏ.
“Bình”
Huyền Chân Tử rú lên một tiếng thảm thiết. Ông ta đã hứng trọn một chưởng lực quá mạnh của Tửu Chúa, nên cả thân hình cất bổng và văng ra ngoài vòng chiến. Xích đầu Tử cùng Quảng Thành Tử vì thế mà cơn giận phát tiết mãnh liệt hơn. Cả hai cùng hú lên một tiếng dài, chiêu pháp biến đổi, giăng như sấm chớp.
“bốp, bốp”
Hai tiếng vang khô khốc. Chẳng một tiếng rú kèm theo như thường lệ. Hai cao thủ của Thanh Thành giật lui từng bước trong khi máu trào loang đỏ từ đầu xuống mặt và chảy qua cả bốn con mắt đang trợn trừng nhìn Tửu Chúa. Thế rồi cả hai cũng đổ người xuống mặt đất.
Tửu chúa loạng choạng đưa tay áo quệt dòng máu đang rỉ ra từ khóe miệng. Hắn rút cây kiếm của Quảng Thành Tử ra khỏi đùi mình, xé áo cột chặt vết thương với cử chỉ lạnh lùng hiếm có. Thế rồi hắn khập khiểng đi lại bên ngựa, vỗ bờm rồi nói với nó như một người bạn:
- Mi có biết Xuyên Tâm Khách là danh thủ nhất lưu của phái Hoa Sơn không hả? Dưới đường kiếm của ông ta rất ít người toàn mạng. Ta cũng chẳng biết tại sao đám người được coi là danh môn chính phái ấy lại tìm ta xin cái thủ cấp này. Thật tình mà nói, nếu như ta còn mạng để về Động đình Hồ thì lão Quái vật kia phải nể nang ta nhiều lắm. Đi nhé ngựa !
Bạch Vân Tửu lại rong ruổi trên đường đến khi trời tối . Nhờ ánh trăng non mờ ảo dẫn đường, nên cuối cùng hắn cũng có một nơi dừng chân lý tưởng. Đó là ngôi nhà hoang gần một khu rừng.
Từ trong ngôi nhà đổ nát đưa ra mồi thịt nướng thơm phức làm cho bụng hắn cồn cào hơn, đến lúc này thì hắn mới nhìn thấy ánh lửa leo lắt xuyên qua bức vách lổ chổ. Trong ấy đang có người.
Tửu Chúa đẩy cách cửa để bước vào, chẳng ngờ hắn đã hơi mạnh tay nên cách cửa đổ sập vào trong, luồng bụi bốc lên khiến cho hắn ho sặc sụa.
- Xin lỗi, tại hạ đã vô ý !
Tửu Chúa kịp nhận ra một người đàn ông trung niên, tuổi ngoài bốn mươi, đang lặng lẽ thổi phù phù vào con gà nướng đang cầm trên tay. Ôi chà, con gà mập, bóng bẩy những váng mỡ như vậy thì làm sao mà thổi được bụi trên mình nó chứ.
Tửu Chúa lên tiếng xin lỗi. Người trung niên chỉ khẻ mỉm cười. Chẳng phải ông ta đang cười với hắn, bởi vì con mắt với ít vết nhăn vẫn không rời khỏi con gà.
Tửu Chúa bước vào với cái bao tử trống rỗng, hắn đang là người bị khiêu khích, cho nên không thể không để ý đến vị chủ nhân của con gà rừng xấu số ấy.
Theo trực giác của hắn thì vị trung niên ở trước mặt hắn không phải người tầm thường. Từ thân ông ta, phát ra một khí phách phi thường, râu năm chòm phủ dài gần đến ngực lại càng tăng thêm vẻ uy nghi.
- Xin chào tiền bối, tại hạ là người lỡ đường, xin được tá túc một đêm. Chẳng hay ý tiền bối thế nào ?
Lúc này người trung niên mới quay hẳn nửa người để quan sát Tửu Chúa. Ánh mặt bất chợt bắn xạ luồng tinh quang mà chỉ có những cao thủ tuyệt đỉnh mới nhận ra được. Tửu Chúa thoáng giật mình, khí lực của hắn cũng bộc phát và ánh mắt cũng thoáng lộ sát khí. Thế nhưng cả hai người đều thâu hồi ngay tinh hoa khí lực. Vị trung niên trở lại trạng thái ban đầu, tuy nhiên ông ta cũng đã lên tiếng, cho dù có hơi lạnh lùng:
- Đây chẳng phải là nhà của lão phu, huynh đệ cứ tuỳ ý.
- Cảm ơn !
Tửu chúa ngồi xuống, hắn lấy bình rượu ra tu một hơi để cho lòng khoan khoái. Thế nhưng cái mùi gà nướng chết tiệt lại liên tục làm cho lỗ mũi của hắn nở ra, thọp vào. Hết chịu nổi, hắn gỏ ngón tay vào bầu rượu, hát nho nhỏ :
“ Đêm khuya, gió lạnh, thân mình nơi hoang dã.
Một ánh lửa hồng, một con gà nướng, một bầu rượu thơm.
Một người bụng rỗng, một người miệng khô, một tấm thảm rơm….”
Tửu chúa ngưng hát, thở dài. Bất ngờ, vị Trung niên kia lại cất tiếng ca khàn đục:
“…Nay trăng kia khuyết, mai tròn lại...
...Nhấm nháp cùng nhau, chẳng thiệt hơn “
Vị trung niên lên câu cuối cùng rồi bật cười ha hả, nói :
- Giọng ca của huynh đệ kể ra cũng khó nghe, nhưng lại vô cùng sảng khoái và trí lý. Quả thật, tự nãy giờ lão phu chưa có ăn gà bởi vì hận không có rượu, cũng nhờ huynh đệ mở lời trước. Đừng câu nệ gì cả, “Tứ hải giai huynh đệ mà” :
- Sảng khoái !
Tửu Chúa cũng cười lớn, hắn đặt bầu rượu trước mặt hai người. Trung niên hít một hơi nhẹ, rồi nói :
- Nữ Nhi Hồng của Thiệu Dương, tuyệt lắm !
- Xin kính lão huynh !
- Tốt ! Lão đệ khá lắm !
Tửu Chúa xé cánh gà ăn một cách thản nhiên. Trung niên nhìn hắn rồi đột nhiên đổi cách xưng hô. Cả hai cùng nhìn nhau rồi bật ra một chuỗi cười ha hả. Dứt cười, Trung niên nhắm ngụm rượu, khà một cái rồi hỏi :
- Vừa rồi lão đệ cất lời ca, tuy giọng không hay nhưng nhạc thì vô cùng sảng khoái, thật khó được. Phải chăng đây là điệu dân ca của Giang Nam ?
Tửu Chúa xua tay, cười khì khì rồi nói:
- Chẳng phải vậy, chẳng phải vậy! Chỉ vì bụng đói nên xuất lời ca bừa vậy thôi. Nhưng lão huynh cũng đã nói trúng một phần đấy, bởi vì điệu nhạc này là của người anh em tại hạ sáng tác. Hắn rất ưa thích bản này và thường đàn cho tại hạ nghe.
- Như vậy, hẳn người anh em của lão đệ cũng là nhân vật bất phàm !
- Hắn à! Tuy tính tình hơi cổ lỗ một chút, nhưng rất đáng mặt anh hùng. Hắn tuy là người anh em nhưng cũng có thể coi là sư phụ của tại hạ.
- Trông khí độ thì người đáng mặt anh hùng trong thiên hạ hiện nay, lão đệ là số một.
- Thật xấu hổ khi đứng bên cạnh Lão huynh. Theo đệ nhận xét thì Lão huynh mới chính là người đáng mặt anh hùng.
- Ha ha ...thật không ngờ lão đệ lại đề cao ta như vậy. Quả thật ta đã chọn không lầm người. Uống đi ! Hãy uống cho thật say. Tuy rượu chẳng bao nhiêu nhưng muốn say vẫn được, mời Lão đệ ! A ha...ừm...ta rất thích điệu nhạc vừa rồi của đệ, hai chúng ta sẽ sáng chế lời ca cho hợp và cùng hát nhé !
Cả hai cùng uống, cùng chuyện trò về thế thái nhân tình thật là tâm đắc. Tuy nhiên, họ không hỏi han nhiều về nhau nữa. Cũng như trung niên không hỏi vì sao người của Tửu chúa nhuốm đầy máu và thương tích . Tửu chúa cũng không hỏi ông ta đi đâu lại lạc bước vào chốn hoang vu này.
Có lẽ tự thâm tâm của hai người đều không muốn vậy, họ đều muốn bảo toàn một tình bạn ngắn, bất chợt…
Sáng hôm sau, khi thức dậy Tửu chúa không còn thấy trung niên bện cạnh. ông ta đã bỏ đi. Trên cây cột còn lưu lại vết tích do kiếm khắc vào “ Chúng ta sẽ gặp nhau đoạn đường phía trước” .
Tửu Chúa dậm mình phóng lên ngựa, hướng Động Đình Hồ đi thêm mười dặm. Quả nhiên, con người kỳ lạ hôm qua đang chống kiếm chờ hắn giữa đường.
Nhảy xuống ngựa, Tửu Chúa cung tay nói :
- Lão huynh, không ngờ chúng ta cùng tái ngộ nhanh như vậy.
Trung niên lạnh lùng:
- Ta phải lấy thủ cấp của ngươi.
Tửu Chúa ngậm ngùi :
“ Mai hoa đỏ, mai hoa năm cánh. Nở một bông, lại nở một bông...” Đầu củaTửu Chúa thật đáng giá nên mới khiến Trùng Dương Xuyên Tâm Khách đích thân tìm...Hà hà...Ta thật tiếc cho một đêm tri kỷ.
Trung niên cũng khẻ thở dài, nhưng giọng vẫn lạnh lùng:
- Từ khi xuất đạo đến nay, Xuyên Tâm Khách chỉ quen độc lai độc vảng, lấy việc trừ gian diệt bạo làm đầu. Chẳng ngờ lần này vì phải trả nợ cho sư môn mà ta phải làm một việc bất đắc dĩ. Tửu đại hiệp, ta chẳng qua là không muốn liên luỵ đến nhiều sinh mạng.
- Lão huynh nghĩ rằng có thể lấy đầu đầu Vân Tửu này ?
- Ta rất đề cao ngươi nhưng dưới kiếm của Trùng Dương Xuyên tâm Khách, chưa có ai thoát được. Năm ta mười bẩy tuổi, đã từng mục kích thần công tuyệt kỹ của Võ Thánh Bạch Kiếm Tiên, ta lao vào luyện tập võ công chỉ để mong có ngày thách đấu cùng ông ta. Võ thánh nay đã không còn, nhưng truyền nhân ncủa ông ta ngay trước mặt. Ngươi tuy chưa nổi danh bốn bể nhưng một phẩy tay đã hạ Đường Gia Tứ Xuyên tám sư huynh đệ, loại cả danh thủ Vạn Lý Giáo đầu cùng Thanh Thành Tam kiệt. Khi ta gặp ngươi, chỉ đo nhỡn quang đã biết công lực của ngươi không hề thua kém ta, đây quả thật là bậc kỳ tài. Ta hi vọng ngươi không làm hổ danh là truyền nhân của Võ Thánh.
Tửu Chúa lắc đầu :
- Khi gặp Lão huynh thì ta đang trong tình trạng thọ thương, nhưng ta cũng biết được huynh chính là người đang chờ để giết ta. Tại sao lão huynh không hành động ngay lúc ấy ?
- Ta không thể thừa lúc người khác thọ thương để ra tay.
Tửu chúa thở dài :
- Ai đã ra lệnh cho Lão huynh đi tìm giết Tửu Chúa này? Ai có được cái oai lực kinh người để khiến cho một danh thủ Hoa Sơn phải phục tùng như vậy?
- Không có ai ra lệnh cho ta được cả, mà ta chỉ bị ép. Ai đã ép ta làm việc này ư? Xin lỗi, ta không thể tiết lộ !
- Vậy thì lão huynh cứ ra tay đi – Tửu chúa lui lại một bước.
- Xin thứ lỗi !
“veo,veo”
Hai đạo kiếm quang phóng đến gần Tửu Chúa bỗng nhiên như hóa thành trăm cánh hoa, phủ kín toàn thân của hắn. Kiếm chưa tới nhưng khí kiếm đã cắt cứa vào da Tửu chúa rát rạt.
Tửu Chúa hét lên một tiếng lớn, đánh ra mười tám chưởng nhanh như tia chớp, đồng thời uốn mình mấy lần và xoay người như con vụ mới thoát khỏi mũi kiếm thần sầu của Xuyên tâm Khách.
Một chút ngạc nhiên lộ ra trên nét mặt, nhưng ngay lập tức Xuyên Tâm Khách lại bay mình tới, kiếm tỏa hào quang chói lòa, chiếu thẳng vào tim Tửu Chúa.
Bình sinh, Xuyên Tâm Khách chỉ có hai chiêu kiếm pháp, nhưng lại biến hóa ảo diệu và hung hiểm tột cùng. Suốt bao nhiêu năm trời, ông ta dầy công nghiên cứu Mai Hoa Kiếm Pháp, rồi chắt lọc tinh hoa thành Mai Hoa tuyệt kiếm nên gặt hái được thành công tuyệt vời. Cho nên Tửu Chúa phải xuất hết tinh hoa võ học của bản thân mới tránh được chiêu đầu của ông ấy.
Chiêu đầu đánh ra, ít người tránh nổi. Chiêu thứ hai, chấm dứt trận đấu. Đánh nhanh, thắng nhanh. Hai chiêu kiếm, trước hay sau cũng đều rọi tim địch thủ. Vì thế giang hồ mới ban tặng danh thủ Hoa Sơn này là Trùng Dương Xuyên Tâm Khách.
Mũi kiếm chiếu tới tim Tửu Chúa thì dừng lại. Từng giọt máu nhỏ xuống đất từ thân kiếm. Bàn tay phải của Tửu Chúa vẫn còn nắm chặt lưỡi kiếm, tay trái vươn bầu rượu cắch trán Xuyên Tâm Khách chưa đầu một đốt ngón tay.
“cạch”
Thanh kiếm của Xuyên tâm Khách bị bẻ gãy một phần ba. Tửu chúa thâu bầu rượu về. Hắn nhìn ngực áo ngay tim mình bị khoét một lổ, cảm thấy gai ốc nổi khắp mình.
- Ngươi đã thắng, ngươi có thể đi !
Xuyên Tâm Khách ủ rủ nói. Tửu Chúa nhìn ông ta rồi thở dài :
- Lão huynh đã nương tay cho đệ, chiếu theo lẽ thì đệ mới là người thua trong cuộc chiến này. Đầu của đệ ở đây, lão huynh cứ việc lấy.
Tửu chúa nói xong thì khoanh tay nhắm mắt lại. Xuyên Tâm Khách gắt giọng:
- Không phải ta nương tay cho ngươi, mà chỉ vì công lực của ngươi sau mấy cuộc đấu đã xa sút, với lại ta không muốn đầu mình bị vỡ khi đâm kiếm vào sâu...
Xuyên Tâm Khách ngưng lại một chút, bước đến vỗ vai Tửu Chúa, mỉm cười, giọng buồn rầu, nói tiếp:
- Hành động của ta xưa nay đều quang minh chính đại, luôn độc lai độc vãng, không bạn không bè. Chẳng ngờ lúc chán chường nhất lại gặp và đồng ý kết bạn với đối thủ của mình. Đệ hãy đi mau đi, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại và cùng uống rượu đặt lời ca. Ta thật tình cũng rất muốn gặp người đã truyền thụ võ công cùng tâm tư khoáng đạt cho đệ lắm.
- Nói như vậy, tức là Lão huynh cũng biết người đó ư ?
Tửu chúa mở bừng mắt. Xuyên Tâm Khách cười nói :
- Biết chứ, người đó là Bạch Long. Nếu như lần này ta giết được đệ thì ắt người kia cũng sẽ ép ta đi giết Bạch Long, mà thâm tâm ta thì muốn là bạn chứ không muốn là thù.
- Nếu thế thì lão Quái Vật sẽ gặp nguy nay mai. Hừm ...Lão huynh không giết hắn thì tất có người khác thôi.
- Ta cũng nghĩ là con rồng trắng kia sẽ gặp chuyện. Nhưng thật tình ta không biết bản lãnh của hắn ta thế nào.
- Thật khó đoán biết được – Tửu Chúa thở dài, tiếp – Lão huynh, đệ có việc gấp nên xin kiếu. Nhất định sau này đệ sẽ kiếm Lão huynh để cùng hàn huyên bên chén rượu.
Cát đất bụi mù theo chân ngựa. Tửu Chúa dời đi một cách vội vã. Xuyên Tâm Khách nhìn theo hắn cho đến khi khuất hẳn. Lúc này ông ta mới cầm lên đoạn kiếm gẫy, rồi thẩn thờ gắn thanh kiếm lại. Một cách vô tình, mũi kiếm rơi xuống đất cùng với hai giọt lệ của kiếm thủ Hoa Sơn.
- Tại sao ngươi không giết hắn ?
Xuyên tâm Khách giật nẩy mình quay lại.
Một người gầy khẳng khiu, mặt gân guốc với làn da xanh mét cùng những vết tích nhằng nhịt do kiếm cắt, hai con mắt lại xanh biếc một cách kì lạ, hệt như mắt mèo và hằn lên những tia sát khí.
Xuyên Tâm Khách rúng động, hỏi :
- Ngươi là ai ?
- Là người giao việc, cũng là người nắm giữ sinh mạng toàn gia cùng sư phụ, sư thúc của ngươi.
- Ngươi muốn gì ?
- Ta muốn đích thân giết chết ngươi.
- Tại sao?
- Ngươi đã không giết con Ma say kia thì phải thế mạng vào đó.
Xuyên tâm Khách vụt cười lớn, xong gằn giọng :
- Ta đang muốn tìm ngươi thì tự ngươi lại dẫn xác tới. Ngươi muốn giết ta à...hừ..không có dễ đâu .
- Xem thì biết – Người kia lạnh lùng nói- Trong khi tay trái đặt hờ vào đốc kiếm.
“Sát”
Xuyên tâm Khách hét lớn. Thân hình bay tới đối phương như một luồng sao xẹt. Kiếm tỏa thành đạo hào quang chiếu vào tim địch thủ.
“keng,keng”
Một đạo thanh quang lóe lên rồi vụt tắt.
Xuyên tâm Khách trừng mắt nhìn địch thủ trong khi mũi kiếm của hắn đang đặt nơi yết hầu của ông.
Người quái dị cũng nhìn đầu kiếm của xuyên tâm khách còn tim một khoảng bằng găng tay. Hắn ta nhếch miệng cười, lạnh lùng:
- Kiếm của ngươi cũng nhanh không kém ta, tiếc rằng nó đã bị gãy một khúc.
- Ngươi có phải là…
- Lãnh Nguyệt Ma kiếm Thành Khôn.
- Kiếm nhanh như vậy, ta đã đoán biết là ngươi. Có điều ta không hiểu, dưới tuyệt kiếm của Võ Thánh hơn hai mươi năm trước, tại sao ngươi vẫn còn sống.
- Ha...ha...hắn đâu biết được lần đó ta mặc nhuyễn tơ giáp, nên đã không bị chết vì mười hai nhát kiếm. Thiệt thòi mà ta phải chịu là diện mạo bị huỷ hoại, cùng chiếc áo giáp bị chép nát. Ta may mắn rơi xuống đầm nước không chết, nhưng phải ở dưới đó thêm ba năm...mối hận này của ta không thể nào xoá được. Hắn chết rồi nhưng hậu duệ của hắn vẫn còn. Chẳng những ta muốn tru diệt đám người mang họ Bạch mà còn vận dụng nhiều cách trả thù hắn nữa.
Xuyên tâm Khách thở dài:
- Ta là danh kiếm nhưng không được giao đấu một trận công bằng.
- Ngươi chờ kiếp sau đi !
“Phập”
Xuyên Tâm Khách trợn trừng mắt. Tiếc thay cho một danh kiếm, chỉ vì thanh kiếm gãy mà đành thất thủ thảm hại.
Tuyệt KiếmThành Khôn nhếch miệng cười, rồi vận dụng khinh công siêu việt của Lãnh Nguyệt Ma Quân “ Thiên lý thần hành” nhắm hướng tắt để đón đầu Tửu Chúa.
* *
*
Tửu Chúa phóng ngựa như bay, nhưng vẫn có một người chạy nhanh hơn ngựa. Người đó chính là Tuyệt Kiếm.
Ngựa theo lối mòn đi qua hai cánh rừng thì lão ta cũng đã đuổi kịp rồi vọt qua đầu ngựa chặn đường .
- Tửu quỷ, xuống ngựa mau !
Tửu Chúa giật mình nhìn người đối diện có hình dong cổ quái, lưng thì đeo kiếm dài. Hắn vuột miệng cười ha hả :
- Khỏi cần nhiều lời, ta biết sở dĩ lão chặn đường của ta cũng chỉ là muốn lấy cái đầu ta thôi.
- Ngươi biết rồi thì tự nạp cho lão phu đi .
- Ha ha...đúng là bực mình hết chổ nói. Này lão già, ta nhìn thấy lão đã cảm giác ghét kinh khủng rồi. Người gì đâu vừa giống cây khô, lại vừa giống quỷ. Mặt của lão chẳng khác gì cái thớt bị người ta băm chặt quá nhiều nên...
- Câm miệng ! “Chíu..”
Một tia sáng lóe lên. Tửu Chúa cuộn mình vọt lên không rồi lao sang bên phải hai trượng như một cánh én.
Tuyệt Kiếm cười khẩy, phát tiếng khen:
- Khá lắm! Thân pháp rất ảo diệu.
Tửu Chúa cười khì khì. Nhưng ngay lập tức, sắc mặt hắn biết đổi khi thấy con ngựa mà mình cỡi, không một tiếng hí mà tự dưng đổ thân xuống đất. Đến lúc này cái đầu của ngựa mới chịu lăn sang một bên. Máu từ cổ ngựa phún ra thành tia khiếp hãi.
Tửu Chúa cởi bình rượu bên hông ra, hắn nuốt hai ngụm rồi khề khà:
- Lãnh nguyệt kiếm pháp, thì ra chính là Tuyệt Kiếm Thành Khôn.
Tuyệt Kiếm ngạc nhiên nhìn Tửu Chúa nói dằn từng tiếng:
- Ngươi không sợ?
Tửu Chúa rối loạn tinh thần, than thầm: “Quái vật ơi quái vật, lần này thì ta tiêu tùng rồi, ta đã xuất hết lực vì cuộc chiến với Trùng Dương Xuyên Tâm Khách, giờ lại gặp con ma cây này nữa. Nghĩa phụ ơi, hơn hai mươi năm trước người chém nhừ lão ta như vậy mà lão ta cũng không chết thì hỏi con phải xuất bao nhiêu chưởng mới giết được lão ta đây ? Thôi khổ rồi ! “
Tuy tâm thần bấn loạn, nhưng vẻ mặt của Tửu Chúa tỉnh bơ, hắn cười khẩy, nói:
- Có gì mà phải sợ, chẳng qua lần này ta biết mình đã gặp đại địch.
- Khẩu khí của ngươi cũng chẳng kém gì cha ngươi cả .
Tay trái của Thành Khôn đặt hờ đốc kiếm. Tửu chúa xua tay lớn tiếng:
- Khoan đã !
- Còn muốn nói gì ?
- Ta muốn uống rượu !
- Được lắm, vẫn chưa phải sợ, ngươi cứ việc uống đi rồi chết.
Tửu Chúa cười hì hì, hắn mở nắp bình rượu rồi ngửa cổ uống. Rượu đổ ra được một ít xong không chảy nữa. Gã biến sắc mặt kêu lên:
- Thôi chết, không còn một giọt nào cả, chắc ta phải làm con ma khát rượu mất thôi.
- Ha...ha...rốt cuộc thì ngươi cũng đã sợ chết. Mi không còn gì để nói nữa rồi.
- Khoan đã, ta còn chứ !
Tuyệt Kiếm nổi quạu :
- Ta không rộng lượng như người khác, chỉ cho ngươi nói một câu thôi.
Tửu Chúa nheo mắt rồi hỏi:
- Lão có biết nơi đây cách Động đình Hồ bao nhiêu dặm không ?
- Bốn dặm.
- Có biết nơi lão bị Cha ta đánh gần chết bao nhiêu dặm không ?
- Chưa đầy nửa dặm.
Tuyệt Kiếm buột miệng trả lời, nhưng Lão bất chợt nổi giận đùng đùng vì Tửu Chúa đã cố tình khơi lên mối nhục hơi hai mươi năm trước. Lão định phát tác ngay nhưng rồi thầm nghĩ : “ Bọn Bạch gia thường dùng chiêu khích tướng để chọc giận đối phương, nếu ta chúng kế thì để lộ sơ hở trong chiêu thức. Như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm”
Tuyệt Kiếm nhìn Tửu Chúa rồi cười nhạt nói :
- Đúng thế, năm xưa cha của mi đánh ta rơi từ đỉnh Quân Sơn xuống vực cách nay không xa. Bây giờ ta sẽ giết chết mi rồi cắt làm nhiều mảnh, xong quăng xuống đó làm mồi cho cá.
Tửu chúa vụt cất tiếng cười vang động cả rừng. Xong hắn chỉ vào mặt Tuyệt Kiếm, lớn tiếng quát :
- Năm xưa cha ta chưa giết chết ngươi thì hôm nay ta sẽ kết liễu mạng của ngươi. Xuất chiêu đi !
Tửu Chúa vận khí lực lan toả khắp châu thân, hắn chỉ tiếc một điều là trước khi đánh một trận lớn lại không đuợc uống giọt rượu. Bây giờ hắn không thể phân tâm được nữa khi mà Tuyệt Kiếm đã đặt tay vào đốc kiếm, hai con mắt chiếu ra những tia sát khí lạnh người.
Cả hai cao thủ đang vận khí lực để mở ra cuộc huyết chiến sinh tử.
Bổng nhiên Tửu Chúa dãn sắc mặt. Hắn thâu hồi khí lực, rồi toét miệng cười nói lớn:
- Này Tuyệt Kiếm, ta có sự trợ giúp rồi. Ta sẽ chuẩn bị được ngủ một giấc! Nào, Quái vật! Xuất hiện đi chứ ?
Tửu Chúa kênh mặt kêu gọi. Tuyệt Kiếm lạnh lùng:
- Mi đừng dùng kế hoãn binh nữa, chỉ vô ích mà thôi. Mi muốn kêu con Quái vật nào đây ? Cọp, Beo hay sư Tử...hay Đười ươi? ...Ha...ha...ngươi làm cho ta có chút hứng thú rồi đấy! Giết một người đang trong tâm trạng hoảng loạn thì còn gì thú vị hơn chứ? Hà...hà...Quái vật....quái vật...ha...ha...
- Chính là tại hạ đây!.
Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau lưng Tuyệt Kiếm khiến lão ta đang cười chợt nín bặt. Tuy vậy, lão không để lộ vẻ gì ra ngoài mặt, chỉ nghĩ thầm: “Có người xuất hiện sau lưng mà ta không biết, người này ắt hẳn là một cao thủ”.
Tiếng cười trầm ấm đầy vẻ thân thiện chấm dứt, bìa rừng xuất hiện thêm một nho sỹ áo trắng. Người này mặt mày tuấn tú, ngũ quan hài hòa. Một tay ôm Đàn trước ngực, miệng thì luôn điểm nụ cười. Trông diện mạo ước đoán tuổi của hắn cũng trạc như Tửu Chúa.
Tuyệt Kiếm chiếu ánh mắt sắc lạnh vào gã nho sỹ áo trắng, lạnh lùng :
- Tiểu tử, mi làđồng bọn của hắn?
- Nói phải cũng đúng mà không phải cũng đúng.
- Hừm, nếu vậy thì hai ngươi cùng vào một lượt đi, đỡ cho ta phải mất công rút kiếm nhiều lần.
Nho sỹ không nói thêm với Tuyệt Kiếm mà bước đến bên Tửu chúa hỏi:
- Ma say, ngươi không sao chứ? Ta xem thương thế của ngươi cũng khá nặng đấy! Để ta ứng chiến trận này cho.
- Ôi chà, thương thế nhằm nhò gì đâu, Đồng Tử Thần Công của ngươi bị phế rồi. Ta không tin ngươi đủ sức.
Tửu Chúa nói câu này chỉ là do chút thể diện thôi. Hắn thực đang rất muốn làm một giấc. Thật không ngờ Bạch Long lại thừa cơ khích lại hắn:
- Đừng xem thường ta như thế. Dù gì bản lĩnh của ngươi cũng do ta đào tạo mà thành.
Tửu chúa đang cười, vụt nín thinh, hắn nổi quạu:
- Ngươi mà còn ra vẻ sư phụ ta thì ta cho ngươi đổ máu nay nhé! Nói thấy ghét! Ở ngoài lược trận đi!
- Này, đừng nổi khùng lên vậy chứ. Trận này để ta!
- Không được!
Thấy Tửu chúa bị trúng kế khích tướng của mình. Bạch Long cười khẽ:
- Thế này đi. Hai ta cùng hợp sức. Ta chỉ nhờ thân xác của ngươi thôi.
- Được! Cho ngươi có cơ hội nắm đầu ta đấy!
- Là ngươi nói đó nghe – Bạch Long cười khì – Bây giờ ngươi muốn gì trước!
- Trúc diệp thanh! Ngươi đưa Trúc Diệp Thanh cho ta trước đã. Ta đã ngửi thấy mùi từ rất xa kìa.
Nho sỹ áo trắng không ai khác chính là Bạch Long. Chàng ta mỉm cười rồi lấy trong ống tay áo ra một bình rượu nhỏ, đưa cho Tửu Chúa, vừa nói:
- Xem ra chỉ có rượu mới khiến cho ngươi phục hồi công lực nhanh được.
Tửu Chúa đưa bình rượu lên hít hà rồi hớp một ngụm lớn, ra chiều thật khoan khoái.
Tuyệt Kiếm lạnh lùng thấy hai kẻ trước mặt trò chuyện, cười vui như không biết có mặt một anh thủ như lão ở bên thì khí giận sôi sục. Tuy vậy lão buộc phải nén giận, điều hoà khí lực cho tốt trước khi vào trận chiến. Lão hừ một tiếng rồi nói:
- Hai ngươi chuẩn bị hành trang xuống gặp Diêm Vương chưa?
Tửu chúa vẫn gật gù tán đồng ý nghĩ rượu ngon của gã. Khi nghe Tuyệt Kiếm nói, hắn quay sang Bạch long:
- Lão quái vật à, cơ hội này xem như một sự thứ thách ngón Cầm khúc của ngươi cùng công phu của ta. Ngươi ở ngoài, nếu thấy ta đuối thì đừng có chần chừ nay nhé! Lão này kinh lắm đấy!
Tửu chúa nói trong khi liếc mắt nhìn qua Tuyệt kiếm. Nói dứt lại cười khì khì làm Tuyệt Kiếm suýt chút thét lên vì lửa giận cháy đến đầu.
Bạch Long cười khẻ rồi lui ra sau, đoạn ngồi xấp bằng dưới đất. Cây cổ cầm đặt trước mặt.
Tuyệt Kiếm nuốt giận, gật đầu nói:
- Được lắm “Cầm chưởng liên công “ lão phu sẽ đùa bỡn với hai ngươi một lúc coi sao.
Tửu Chúa sau khi uống được ít rượu thì tinh thần phấn chấn, công lực cũng dồi dào hơn. Hắn bỏ bình Trúc diệp thanh xuống đất một cách cẩn thận, xong cầm bầu rượu của mình, tiến sát đến Tuyệt kiếm.
“Tình tang...”
Bạch Long mở màn khúc nhạc. Nhạc tấu lên lên với âm hưởng vừa vui vừa chất chứa âm hưởng sát phạt.
Tuyệt Kiếm vội vận khí lực hộ tâm, đề phòng thanh âm tiếng đàn tấn công thần khí của mình. Thế nhưng lão ta nhận thấy thanh âm tiếng đàn không hề làm ảnh hưởng đến tinh thần của mình.
Tửu Chúa thì khác. Đôi mắt dần dần khép lại, thân hình đu đưa như kẻ say nhạc trong khi thần thái lại tỏ ra ung dung vô cùng. Tiếng đàn đang đánh thức năng lực tiềm tàng trong cơ thể của hắn và thúc đẩy chân khí của hắn tuôn trào ra ngòai, bao bọc lấy thân tạo nên vầng Bạch khí mờ mờ ảo ảo. Bàn tay của Tửu Chúa với các ngón cử động khẻ.
Thân hình của Tuyệt kiếm lao vút tới. Kiếm chưa xuất nhưng khí kiếm đã bao vây thân hình Tửu chúa.
Tửu chúa mở bừng mắt, tinh quang phát xạ khiếp người, hắn thét lên một tiếng kinh thiên động địa như tiếng hổ gầm, rồi nhập thân vào sát kiếm của lão ma. Các chiêu thức tinh diệu của bạch gia luôn đánh sát các đường kiếm của Thành Khôn. Từ cuộc đấu, bão xóay cuồn cuộn lan rộng, hai thân hình của cao thủ như hòa thành một, vần vũ như Giao Long giỡn sóng.
Tiếng kiếm khí rít lên lạnh người, thanh quang loang lóang, tiếng chưởng kình phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, bụi đất mịt mù che lấp hai thân hình không còn nhận ra ai với ai…
Cùng song hành với cuộc chiến của hai cao thủ là tiếng đàn của Bạch Long. Thanh âm tiếng đàn khi ầm ầm như thiên binh vạn mã, lúc ào ào như gió táp mưa sa. Một khúc đàn tấu lên như đang bầy ra cuộc chiến máu lửa hãi hùng…
Trận chiến giữa một người mệnh danh Tuyệt kiếm và một kẻ mới nổi danh trên giang hồ với ngọai hiệu Tửu Chúa ngàn ly không say bỗng trở nên ghê gớm chưa từng thấy. Tuyệt Kiếm sau lúc giao chiêu mới nhận biết rằng một kẻ hậu sinh như Tửu Chúa chẳng những chiêu pháp tinh diệu mà cường lực của hắn cũng ghê gớm chẳng thua kém mình chút nào. Những chiêu kiếm tuyệt luân Lãnh Nguyệt Kiếm Pháp đã bị kẻ hậu sinh đó ngăn chặn, khống chế uy lực ngay khi kiếm chiêu còn chưa đạt tới mức tinh diệu nhất.
Bản thân của Tửu Chúa tuy có được sự hậu thuẩn về tinh thần của Bạch Long nhưng bản thân hắn không hòan tòan tin tưởng vào khả năng của mình khi mà phải giao chiêu một mất một còn với Tuyệt kiếm, kẻ nổi danh thiên hạ cùng thời với nghĩa phụ. Thế nhưng, nhờ tiến đàn của Bạch Long mà càng đánh hắn lại càng nhận ra năng lực của mình vẫn chưa khai khai thác hết, hắn không ngờ bản lĩnh của mình lại cao thâm như vậy. Tuyệt kiếm xuất ra chiêu kiếm nào hắn cũng khống chế được, thậm chí nội kình của hắn còn ép Tuyệt Kiếm rơi vào thế bị động trong những lúc lão ta chủ động tấn công. Chính vì vậy mà kiếm khí từng làm kinh hòang bao nhiêu cao thủ của lão đã không thể phát huy đến mức tột cùng.
Tuy ở bên ngòai cuộc đấu nhưng Bạch Long cũng phải vận hết nội khí, chuyển ý, khí và lực phổ vào tiếng đàn. Cho đến lúc này, thân hình của chàng ta đã bao phủ một vầng bạch khí và mười ngón tay đã không chạm vào dây đàn mà tiếng đàn phát ra chỉ nhờ vào mười tia khí trắng giống như móng vuốt của lòai chim.
Mới nhìn qua trận chiến, ai cũng nghĩ đối thủ chính của Tuyệt kiếm hiện thời là Tửu Chúa nhưng thực chất thì không phải vậy. Tuyệt Kiếm bây giờ mới ngộ ra được kẻ đang giao chiến với mình chỉ là xác thân của Tửu Chúa mà thôi. Kỳ thực đối thủ của lão chính là kẻ đang phát ra tiếng đàn ma, tiếng đàn đã điều khiển chiêu thức của Tửu Chúa và thúc đẩy nội khí của hắn cứ trào lên từng đợt như sóng cuồng. Lão không thể biết tường tận được rằng, giữa Tửu Chúa và Bạch long có một mối liên thông về sự nhận biết. Vì thế cuộc chiến hiện tại là cuộc chiến giữa Bạch Long với Tuyệt kiếm và Tửu Chúa chỉ là người đem chiêu thức và công lực của Bạch Long giao chiêu cùng với lão ma đầu, cuộc chiến càng khốc liệt chừng nào thì thanh âm tiếng đàn càng tàn độc chừng ấy.
Tự lúc nào, một lão Tăng già có đôi mi bạc chảy dài xuống má xuất hiện. Ông ta chăm chú theo dõi cuộc giao chiến giữa hai cao thủ võ lâm và một nho sỹ đánh đàn. Từ cuộc đấu, từ âm thanh tàn độc dội tới lão tăng già làm cho thâm tâm của vị tăng dâng lên một mối cảm hòai. Không thể chịu đựng hơn nữa, lão tăng đưa tay lên ngực:
- Adida phật! Thiện tai! Thiện tai!!
Tiếng niệm phật phát ra không một chút bình thường khi mà thanh âm trầm trầm kia đã khiến cho đám bụi đất cuộn lên và tụ thành hình những chữ “Pháp” to nhỏ khác nhau. Những chữ ấy được hình thành từ bụi khí cứ từ từ nhắm thẳng vào Bạch Long và xuyên qua vầng bạch khí hộ thể của chàng.
Bạch Long đang lúc tập trung cao độ thì bỗng đâu thanh âm tiếng phật hiệu vô cùng hòa nhã đưa đến tai chàng, đồng thời khí hộ thể đột nhiên tan biến, đám bụi đất với hình chữ “Pháp” chẳng biết xuất hiện từ đâu đè xuống mặt đàn của chàng. Bạch Long thu một tay về rồi dùng ống tay áo quạt mạnh một cái vào chữ kia làm chữ tan trở lại thành bụi. Tuy nhiên, một chữ vừa tan đi lại có chữ khác đè xuống khiến chàng không thể không phân lực quạt mạnh ống tay áo thổ ra một luồng nhu kình đánh tan các chữ kia. Kỳ công của lão tăng già vừa bị Bạch Long phá tan, nhưng ngay tức khắc, khí lực của chàng phản ứng đi ngược vào trong rồi gây nên tình trạng rối lọan chân khí. Nội khí đang phát ra lại giống như dòng nước bị đập cao chặn lại khiến cho dòng nước ấy lồng lộn, dâng cao và công phá vật cản.
“Păng...bựt...”
Hai dây đàn đứt. Huyết khí vọt ra từ miệng Bạch Long phủ trùm cả cây đàn, biến cây đàn thành một màu đỏ thẩm.
Tiếng đàn chấm dứt đột ngột. Liền lập tức Tửu chúa như đang say ngủ bổng bừng tỉnh trở lại, chiêu thức của hắn rối lọai ngay tức khắc.
Lợi dụng thời cơ khi đối thủ còn chưa kịp lấy lại thế quân bình trong tâm. Và chỉ trong thời gian cực ngắn ấy, kiếm chiêu của Tuyệt Kiếm như bứt đứt được sợi dây vô hình cột chặt từ đầu cuộc chiến đến giờ.
Tửu Chúa ré lên một tiếng lớn, thân như diều đứt dây bay thẳng vào người Bạch Long. Hắn đã bị kiếm khí và cường lực mãnh liệt của kiếm công phá được khí Bạch gia hộ thể, tạo ra một vết thương vắt từ vai qua ngực cộng thêm một cước của Tuyệt Kiếm trúng vào hông nên thân hình mới văng xa như vậy.
Tuyệt Kiếm không bỏ qua cơ hội một kiếm đâm xuyên hai địch thủ. Vì thế mà giống như ta chớp lóe giữa trời, mũi kiếm kéo theo thân người xoắn tít, rọi vào ngực Tửu Chúa.
‘Kịch...bùng”
Bạch Long thấy nguy thì phản ứng cực nhanh. Bằng chút khí lực còn lại, một tay hất Tửu chúa sang bên, tay kia thò hóa thành chưởng to như cây quạt xòe đánh thẳng vào ngực Tuyệt kiếm. Thế nhưng trong lúc nguy cấp, chàng ta chỉ cứu được mạng Tửu Chúa mà không thể cứu được mạng của mình, mũi kiếm của Tuyệt Kiếm đã đâm vào giữa ngực của chàng.
Mũi kiếm của Tuyệt Kiếm đâm trúng ngực Bạch Long nhưng lại phát ra thanh âm lạ lùng, và rồi chưởng kình của Bạch Long trượt qua lưỡi kiếm thốc thẳng vào ngực của lão khiến cho lão dội ngược về phía sau, kiếm dời khỏi tay, bay lên cao.
Một kiếm thủ mà để kiếm tuột khỏi tay khác gì sự sỉ nhục không tưởng. Tuyệt Kiếm bắn mình lên cao chụp lại được cây kiếm rồi rơi xuống đất một cách nặng nề, hai chân của lão run bắn, máu vọt ra từ miệng thành vòi.
Tuy đang bị nội thương trầm trọng vì tiếng niệm phật của Lão tăng làm nội khí nghịch chuyển nhưng Bạch Long vẫn có thể phát ra luồng cương kình đánh trọng thương Tuyệt kiếm. Việc này thật ngòai sức tưởng tượng của những người đang có mặt. Phát ra một chưởng đẩy lui Tuyệt kiếm nhưng Bạch Long cũng lại thổ ra huyết khí lần nữa, thân hình chàng xiêu đi rồi đổ xuống đất như thân cây bị chặt gốc.
Tửu Chúa thóat chết trong đường tơ kẻ tóc, hắn chồm người dậy chụp lấy Bạch Long la lớn:
- Lão quái vật! Lão quái vật!
Trong khi quên hẳn vết thương đang tươm máu của mình, Tửu chúa đang bấn lọan tinh thần đè cả hay tay lên ngực Bạch long để chặn dòng máu đang chảy ra từ ngực của chàng ta.
Tuyệt Kiếm tuy bị trọng thương nhưng sát khí vẫn còn chưa mất, lão quyết không để cho hai người kia có cơ hội sống sót nên tia kiếm khí của lão đã hóa thành đạo thanh quang và giống như cầu vồng cụt quét qua hai người.
Đang lúc họ Bạch sinh mạng như chỉ mành treo chuông thì có đạo hòang ảnh bay tới án ngữ ngay trước hai người. Một cơn cuồng phong nổi lên thổi bay đạo thanh quang và bức Tuyệt kiếm lùi ra sau hơn một trượng.
- A di đà phật! Thiện lai thiện báo, ác lai ác báo. Thí chủ đã thóat được ma chưởng của hai thí chủ đây rồi, hà cớ gì phải cố chấp thêm nữa.
Tuyệt Kiếm trợn mắt nhìn lão tăng già, thanh kiếm cử động rồi chiếu ra tia kiếm khí giống như luồng sét với tòan bộ công lực còn lại của lão.
“Păng”
Chỉ thấy lão sư khẻ cử động thân mình.Không biết ông ta dùng thủ pháp gì mà đẩy được đường kiếm của Thành khôn trở ngược lại khiến cho mấy cọng tóc trên đầu lão ma rơi xuống lả tả.
- “ Đàn chỉ thần công” Ông chính là Bạch Mi Thần Tăng!
Tuyệt Kiếm kêu lên kinh ngạc. Tuy Bạch Mi Thầhn Tăng không dùng nội kình đả thương lão, nhưng vì một chưởng của Bạch Long quá mạnh làm lão thọ thương nặng, lại cố vận công lực ra chiêu hòng đọat mạng chàng ta nên bây giờ chân khí của lão đã suy kiệt quá mức. Nói vừa dứt thì lão gập người thổ máu liên tục.
Bạch Mi Thần Tăng phất tay điểm ra vô số luồng chỉ phong hệt như những cánh mai vàng bay trong gió. Các luồng chỉ phong điểm tới mười tám huyệt đạo của Thành khôn giúp cho lão ta khống chế luồng nội khí chạy lọan trong người. Nếu chẳng nhờ sự giúp đỡ của Thần Tăng thì Tuyệt Kiếm Thành khôn đã bị tàn phế do mất hết võ công vì kinh mạch lệnh lạc.
- Adi đà phật! Hơn hai mươi năm mới gặp lại thí chủ, Lãnh Nguyệt Kiếm Pháp của Thí chủ đã tiến thêm một bậc, sát khí cũng tăng thêm một bậc.
Tuyệt Kiếm đóng kiếm vào vỏ, giọng hậm hực:
- Ta cảm ơn ông đã cứu ta một mạng, nhưng nếu lần sau ta gặp lại ông ta vẫn giết ông như thường. Hãy nhớ lấy điều đó!
Tuyệt Kiếm nói xong xoay người bước đi từng bước nặng nề, cây kiếm của lão bị kéo lê dưới đất. Tuyệt kiếm bây giờ chẳng khác chi kẻ không luyện võ bị ốm nặng, đến đứa trẻ chăn trâu nếu muốn, cũng có thể đánh ngã lão vào lúc này.
Tửu Chúa lúc này vẫn thấy Bạch Long bất động hai mắt lại nhắm nghìền, hắn đưa tay đặt nơi mũi Bạch Long rồi mặt mày tái mét, la lớn:
- Bạch Long! Long lão quái! Lão quái vật! Mi không thể chết được! Mi mau đứng dậy cho ta!
- Thí chủ, xin thí chủ bình tĩnh!
- Lão già khốn tránh ra! – Tửu Chúa xô mạnh người Bạch Mi Thần tăng- Lão hại chết hắn rồi! Lão là đồ khốn!
- Ái dà!!- Bạch Mi Thần Tăng nhắm mắt lại, than – Bần tăng đã sai rồi! Sai rồi!
Tửu Chúa tay quẹt nước mắt rồi túm đầu Bạch Long kéo lên vừa kêu lớn:
- Mi đừng lừa ta! Mi không chết dễ dàng như vậy được! Mi còn nhiều việc phải làm, mi chết rồi ta sẽ làm sao đây? Lão quái! Lão quái! Mi có mở mắt ra không nào?
Tửu Chúa vừa lay gọi Bạch Long vừa lớn tiếng chửi chàng ta không ra gì, vết thương nơi ngực của hắn vì bị hắn làm động mà rộng miệng ra, máu rơi xuống mặt Bạch Long từng giọt lộp bộp.
Bổng nhiên da mặt trơ khấc của Bạch Long chuyển động, rồi cánh mũi nở rộng, khịt khịt một vài cái xong bất ngờ ngồi thẳng dậy làm cho Tửu Chúa giật nẩy mình bật ngửa ra sau, mắt trợn tròn:
- Nhìn gì thế? Máu của ngươi rơi cả vào lỗ mũi của ta! Thật là khó chịu!
- Ngươi chưa chết thật à?
Tửu Chúa chồm dậy kê mặt sát mặt Bạch Long, giọng chưa hết kinh ngạc. Bạch Long cười khì:
- Ngươi chưa chết thì làm sao ta chết được!
- Đồ điên!
Tửu Chúa thét lên rồi bất ngờ co chân đạp một cái vào thẳng mặt Bạch Long. Quá bất ngờ nên Bạch Long không tránh kịp, chàng ngã ngửa ra sau. Đến khi ngồi dậy thì mặt đã đỏ chét, từ mũi chảy hai dòng máu.
- Thật quá đáng!
Bạch Long rút khăn lau máu trên mặt vừa làu bàu, thế rồi lại nhìn Tửu Chúa, cả hai bất giác cười ha hả...
- Adi da phật! Hai vị thí chủ đây đúng là con của nhà phật. Không màng chi sự sống chết của bản thân...
- Còn nói nữa! – Tửu Chúa đang cười nghiêng ngã thì ngưng bặt, hắn lão đảo đứng dậy ngắt lời Bạch Mi Thần Tăng –Ta còn chưa tính sổ với ông đó! Ông tu ở chùa nào? Nói đi ! Nói cho ta biết để ta đến đó mắng cho Trụ trì của ông một trận!
Bạch Mi Thần Tăng bị Vân Tửu mắng tét tát nhưng không có vẻ gì giận. Ông ta mỉm cười:
- Là lỗi của bần tăng! Bần tăng khẩn thiết xin hai vị Thiếu hiệp tha thứ cho!
Tửu Chúa thấy vị sư tuy già nhưng không vì lời nói của mình mà tự ái, lại giữ thái độ khiêm nhường nói lời xin lỗi thì cơn giận nhanh chóng xẹp xuống, chàng ta lầu bầu, phẩy tay:
- Thôi bỏ đi! Dù sao ông cũng cứu mạng của chúng ta rồi!
Quay qua Bạch Long, Tửu chúa chỉ tay vào ngực chàng ta rồi nói:
- Rõ ràng ta thấy lão quái bị trúng kiếm của lão tà kia, máu từ ngực của lão chảy ra không ít, làm sao lão lại kông chết được nhỉ?
- Con may say muốn ta chết lắm sao? – Bạch Long vừa nói vừa đưa tay vào trong ngực rồi quăng một vật cho Tửu chúa, tiếp – Bạch gia có hộ thể thần công mà, kiếm của Thành Khôn chỉ đâm vào ngực ta sâu không bằng nửa đốt tay. Lúc nãy chẳng qua ta giả chết để đùa ngươi một tý thôi.
- Cái gì đây! – Tửu chúa nhìn cái vật Bạch Long mới đưa còn loang lỗ máu – Lá bùa, chà bị thủng một lổ. Sao nó lại nặng thế nhỉ? Lão cũng đeo thứ này sao? Hộ thể thần công của lão à?
- Của Thiên Hương đấy!
- Cha! Con bé này cũng được gớm nhỉ! Sau khi về Thuyền ta kêu nó xin cho ta một cái, rủi khi nào gặp lại Tuyệt Kiếm thì có nó để hộ tâm.
Tửu Chúa vừa nói vui vừa tung lên tung xuống miếng lệnh bài mà quên cả vết thương đang chảy máu của mình. Bạch Long quăng cho Tửu chúa bình thuốc trị thương vừa nói:
- Con ma say này! Đó là Vàng thật đấy! Đủ cho ngươi uống rượu nửa năm. Mà ngươi đừng quên vết thương của ngươi không nhẹ đâu đấy!
Nói rồi chàng bước đến trước Lão tăng già thi lễ rồi nói:
- Người anh em của vãn bối tính tình bộc trực nên lời lẽ vừa rồi đã mạo phạm Đại sư, mong đại sư rộng lượng bỏ qua cho! Nhân thể, vãn bối cũng xin cảm ơn đại sư đã ra tay tương trợ, cứu mạng vãn bối.
Bạch Mi Thần Tăng chắp tay niệm phật hiệu rồi nói, giọng hiền từ:
- Lời của Thí chủ thật khiến cho bần tăng áy náy. Thí chủ không cần phải cảm ơn Bần tăng. Nếu không vì bần tăng đã dùng công phu của bổn môn, tấn công thí chủ trong lúc bất ngờ thì mạng của Tuyệt kiếm đã không còn giữ được rồi. Hậu sinh khả úy, được mục kích vị thiếu hiệp này dùng Bạch Gia thức thần diệu như vậy, Bần tăng như thấy lại hình ảnh của vị cố nhân.
- Đại sư qua khen rồi! – Tửu chúa vội nói.
- Hai vị thí chủ chớ quá khiêm nhường, Cầm Chưởng Liên Công oai lực kỳ hùng, tâm ý tương thông quả là thế gian hiếm có. Hai vị thí chủ đây, chỉ sau vài năm nữa thôi danh tiếng sẽ hiển hách vô cùng, công phu cũng khó ai sánh bằng. Thứ lỗi cho Bần tăng hiếu kì một chút! Chẳng hai vị đối với Võ Thánh có liên quan gì?
Tửu Chúa cung tay đáp:
- Thưa đại sư, người đó là nghĩa phụ của tại hạ. Đây là Bạch Long là trưởng tử của người.
Lão tăng nghe Tửu chúa giới thiệu xong thì nét mặt lộ vẽ vui mừng:
- Ra là vậy! Hai vị thí chủ chính là con trai của Bạch Kiếm Tiên lão đệ, không những tài cao mà dung mạo và nhân phẩm của hai vị thật đường chính phi phàm. Khó được! Khó được!
Bạch Long chấp tay cung kính hỏi:
- Đại sư có thể cho vãn bối biết cao danh quý tánh của người chăng?
- Bần tăng pháp danh Vô Hối, người võ lâm thường gọi là Bạch Mi Thiền Sư vì lão tăng có đôi mi dài và trắng.
Lão Tăng già trả lời xong thì cười. Bạch Long kêu lên:
- Quả nhiên là Đại sư, vãn bối đã nghĩ là người. Lúc sinh thời, tiên phụ mỗi lần nhắc đến đại sư đều ca ngợi Đại sư chẳng những đức cao vọng trọng mà công phu cũng quán tuyệt võ lâm.
Bạch Mi Thiền Sư xua tay rồi lắc đầu cười nói:
- Kiếm Tiên lão đệ đã đề cao Bần tăng quá rồi. Thực ra chính lão đệ ấy mới là nhất lưu cao thủ. Bất kể môn công phu nào từ quyền, kiếm, chưởng, chỉ, khinh công, bộ pháp, thân pháp đều vượt trên Bần tăng một bậc. Hơn hai mươi năm trước, lệnh tôn của thí chủ đã ấn chứng võ công với nghĩa phụ của của mình là Nam Ngạc Thần Quân rồi được người đó dùng bút vàng của Võ Lâm ban tặng đề danh cho lệnh tôn của thí chủ là Võ Thánh. Lệnh tôn của thí chủ đã không làm Nam Ngạc Thần Quân thất vọng, đánh bại đệ nhất Võ Lâm là lão tà ma Thiên Sơn Lão Quái bằng môn công phu Đồng Tử Thần Công của mình. Thành tích như vậy, lão tăng không thể bằng được.
Tửu Chúa vừa xé áo cột vết thương vừa hỏi xen vào:
- Theo vãn bối được biết thì Thần Tóan Tử Nắm Huyền Cơ Bạch Mi Thần Tăng đã ẩn cư từ lâu, không màng chi thế sự. Cớ sao bây giờ lại xuống núi? Phải chăng đại sư vì vụ huyết án đã xảy ra tại phái Võ Đang?
- Adi đà phật! Đúng là vậy, Bần tăng vì sự kiện các chưởng môn nhân bảy phái bị mất tích, rồi họa diệt môn của Võ Đang với hơn trăm mạng người bị giết mà không thể an nhàn niệm phật nơi chốn rừng sâu. Linh Cát Thượng Nhân là người có trình độ kiếm thuật rất cao, cũng là một trong những sư phụ của Bạch Kiếm Tiên lão đệ, vậy mà bị thương nặng vì kiếm khí , việc này khiến cho Bần tăng lo lắng nên dạo bước khắp nơi mong tìm ra chút manh mối.
- Vậy thì lão sư phụ đã tìm ra manh mối rồi đó! – Tửu Chúa uống hớp rượu rồi nói – Kẻ đã diệt môn phái Võ Đang không ai ngòai Tuyệt Kiếm.
- Bần Tăng cũng chỉ nghi ngờ.
Bạch Long lên tiếng:
- Đại sư có nghĩ đến họa diệt môn của Võ Đang có liên quan đến Bạch gia không?
- Bần Tăng cũng nghi ngờ vậy, bởi Kiếm Tiên lão đệ bái Linh Cát Thượng Nhân làm ân sư để nghiên cứu kiếm thuật! Năm xưa Bạch Kiếm Tiên đã dùng kiếm pháp Võ Đang khiến Tuyệt Kiến Thành Khôn bị thảm bại. Con người như Thành Khôn không quên mối hận, chắc hắn đã tìm đến Võ Đáng báo thù rửa hận.
- Vậy mà khi nãy Đại sư vì cứu Lão ta mà ra tay đả thương Long lão quái.
- Bần Tăng chỉ vì nhất thời bị sát khí từ tiếng đàn của Bạch Long thí chủ tác động mạnh cho nên liều thân cứu Tuyệt kiếm. Qủa thực khi ấy bần tăng vẫn chưa giám chắc đối thủ đang giao chiến với thiếu hiệp đây có phải là Thành Khôn hay chăng. Bần tăng giải nguy cho hắn cũng vì muốn tìm hiểu rõ sự kiện diệt môn của Võ Đang phái.
Bạch Long gật đầu:
- Đại sư hành động không hề sai! Dung mạo của Tuyệt kiếm đã bị hủy họai vì kiếm cho nên nhất thời chỉ có thể nhận ra Lãnh Nguyệt Kiếm Pháp mà không biết kẻ sử dụng kia liệu có phải là Tuyệt kiếm hay không. Trong thâm tâm đại sư, kẻ sử dụng kiếm kia là đầu mối của vụ huyết án xãy ra trên Võ Đang sơn.
- Cảm ơn thí chủ đã hiểu cho bần tăng!
Tửu chúa thở khì một cái rồi nhăn mặt nói:
- Xem ra cả hai người chỉ mới nghĩ đến một mình Tuyệt kiếm mà không biết đến sau lưng lão ta còn một nhân vật rất lợi hại. Chính nhân vật này đã điều phối một thế lực rất lớn đang khuấy động Võ Lâm trung nguyên, mưu đồ làm bá chủ thiên hạ. Việc chưởng môn thất đại môn phái bị mất tích, việc các danh thủ chính phái không thù không óan với ta nhưng liều chết truy sát ta. Việc hủy diệt Bạch gia phái muời mấy năm về trước cũng chỉ do một người đứng sau lưng tuyệt Kiếm chỉ đạo.
Lời của Tửu chúa nói ra làm Lão Tăng già kinh ngạc. Bạch Long ừ hử rồi nói:
- Ừm, xem ra ngươi làm việc không tệ lắm.
Tửu chúa cười khẩy, đổi cách xưng hô:
- Mi tưởng mi tài lắm sao? Nên nhớ là ta ở ngòai giang hồ nhiều hơn ở nhà. Chính mi giao cho ta quyền điều phối Bạch gia thay mi đã gần nửa năm rồi! Mi làm ta ăn không ngon, ngủ không yên giấc, lận đận long đong trong khi mi với tên tiểu đồng của mi bế quan tu luyện cả nửa năm thì mi làm sao biết được những chuyện xảy ra trên chốn giang hồ cơ chứ.
- Con ma say này! Khi không ngươi lại ăn nói thô lỗ với ta. Đã có chuyện gì xảy ra chăng?
Tửu Chúa gắt giọng:
- Ta gần chết mi cũng đâu có biết. Hơn hai mươi thuộc hạ của ta bị bọn người bí mật xẻo thịt chẳng còn một đứa nào. Tám sư huynh đệ Đường Gia Tứ Xuyên đổ lên đầu của ta một đống chất độc, lại thêm một gã khùng điên với ngọai hiệu Vạn Lý Giáo đầu ngửa tay xin cái đầu ta về làm ghế ngồi. Chưa hết, lại thêm mấy lão đạo già Thanh Thành Tam kiệt chọc khóet đùi ta là chảy bao nhiêu máu, rồi đến cao thủ nhất lưu Trùng Dương Xuyên Tâm khách muốn lấy mạng của ta...Hừ hừ...Ta vừa thóat chết dưới kiếm của ông ấy thì lại gặp con ma cây Thành Khôn. Mi không thèm hỏi han sức khỏe của ta một câu lại còn giả chết để đùa bởn ta nữa. Mi nói đi! Nếu như mi đổi lại là ta thì những sự việc vừa rồi có làm cho mi cười được nữa không!
Thấy Tửu Chúa bừng bừng nổi giận. Bạch Mi Thần tăng mỉm cười vì tính tình bộc trực của Tửu Chúa. Còn Bạch Long thì hiểu được nội tâm của hắn đang buồn khi các thuộc hạ cùng ăn, cùng vui với hắn ở ngòai thiên hạ đã bị giết hại. Chàng vỗ vai Tửu Chúa rồi nói:
- Đừng nhỏ mọn như thế chứ! Ta biết ngươi chịu nhiều thiệt thòi. Ngươi gặp nguy hiểm thì lòng ta cũng xốn xang không yên. Ngươi tưởng ta khi không lại bỏ tiểu muội muội để rồi chạy tới đây rong chơi sao?
Tửu Chúa nghe Bạch Long nói vậy thì cơn giận vừa bùng phát lại xẹp xuống tức thì. Hắn làu bàu:
- Lần này thì ta không tính, nhưng lần sau ngươi còn làm vậy thì ta sẽ không tha đâu.
- Vậy mới được chứ! Bây giờ thì nói được chưa?
Tửu chúa chưa vội trả lời mà nhìn quanh rồi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi Bạch Long:
- Tiểu Lục không đi với ngươi sao? Tên tiểu đồng của ngươi lúc nào cũng lẽo đẻo theo ngươi kia mà!
- Hắn à! Vì chuyện phá rối của hắn làm ngươi nổi giận bỏ đi nên ta đã nhốt hắn xuống hầm thuyền bắt hắn luyện công ba tháng. Cách đây không lâu, ta giao việc cho hắn đi Đại Mạc, hắn vẫn chưa tin về. Có lẽ bây giờ hắn đang rong chơi ở phương nào đó. Chậc! Hắn vẫn còn mê chơi. Sau này, ngươi cũng khó gặp lại hắn lắm.
- Phải rồi, hắn là công tử của ta kia mà. Ta có mua cho hắn một bộ y phục đó. Xem ra ta lại lại làm việc vô ích !
-Y phục màu vàng phải không? Hắn chẳng thích đâu, nhưng ngươi cứ để lại cho ta! Ngươi không giận nó sao?
- Nói nhảm! Ta làm sao có thể giận hắn được. Ta đang lo hắn gặp chuyện không lành đấy! Hàn Như Nguyệt cũng biết hắn mà. Hừ, đi xa ta cũng nhớ hắn nhưng không hiểu sao cứ nhìn thấy mặt hắn là ta lại thấy ghét. Ta ghét hắn vì tính tình, điệu bộ của hắn giống ngươi như đúc.
Bạch Long nghe Tửu chúa nói vậy thì phì cười, sau chàng nói:
- Yên tâm đi! Hắn tự biết lo cho bản thân. Thôi, hãy để chuyện này nói sau, nhân lúc có đại sư đây, ngươi điều tra đuợc gì thì hãy nói ra đi!
Tửu Chúa gật đầu rồi hướng về Lão Tăng mi bạc hỏi:
- Đại sư có biết trên giang hồ hiện nay có một nhân vật tự xưng Long Vương hay không?
- Bần tăng chưa nghe và chưa biết nhân vật này.
- Còn lão quái thì sao?
Bạch Long mỉm cười:
- Thật ra ta đã có mật tin về một giáo phái có tên Quy Nguyên Giáo, giáo chủ tự xưng là Long Vương. Bởi vậy ta phái Tiểu Lục đi Đại Mạc để tìm hiểu...
- Giáo phái đó hiện đang ở Trung nguyên chứ chẳng phải Đại mạc.
- Nhưng giáo phái này đã từ nơi đó xâm nhập vào Trung Nguyên.
- Nói gì thì nói, tên tiểu đồng đã bị ngươi hại chết rồi! Quy Nguyên Giáo lớn mạnh đến mức nào ngay cả ta còn không biết, không điều tra nổi huống chi là tiểu đồng mới lớn của ngươi. Ngươi có biết vì sao thuộc hạ của ta chết hết hay không? Chỉ vì điều tra cái gíao phái ấy đấy.
- Ta tin vào Tiểu Lục.
- Hừ! Đúng là đồ gàn! Nếu Tiểu Lục xảy ra chuyện gì thì ta lột da của ngươi đó.
Tửu Chúa nói rồi quay sang lão tăng, tiếp:
- Theo những gì tại hạ điều tra được thì kẻ tự xưng Long Vương rất có uy lực. Hắn có bốn trợ thủ đắc lực xưng danh Tứ tuyệt, bốn người ấy đều là nhất lưu cao thủ hiện thời. Tuyệt Trí, Tuyệt Độc, Tuyệt chưởng và Tuyệt Kiếm chính là bốn người mà tại hạ vừa nói tới. Hàn Như Nguyệt, người mà tại hạ kêu là Di nương ấy là một trong Tứ Tuyệt, mệnh danh là Tuyệt Độc. Nói như vậy tức là Quy Nguyên Giáo đã vươn chiếc vòi bạch tuộc vào đến Trung Nguyên không phải gần đây mà là lâu lắm rồi.
Bạch Long tiếp lời:
- Người mang danh Tuyệt Trí có ngọai hiệu là Độc Thủ Thư Sinh. Tuyệt Kiếm chúng ta không lạ gì cả, lão có ngọai hiệu là Lãnh Nguyệt Ma Kiếm, còn Tuyệt Chưởng xuất thân từ vùng Đại Mạc, hiện thời chưa tại hạ chưa biết rõ lai lịch người này vì còn phải chờ tin của Tiểu đồng của tại hạ báo về.
Nghe Bạch Long nói, Tửu Chúa cười khẻ:
- Thế hóa ra ngươi cũng biết nhiều chuyện đấy nhỉ? Có lẽ ta đã xem thường tên đệ tử của ngươi rồi.
Bạch Long miệng thoáng điểm nụ cười vui. Chàng trầm ngâm một lát rồi cung tay nói với lão Tăng già:
- Đại sư, theo như tinj tức mật của Bạch gia báo về thì võ lâm Trung nguyên sắp gặp phải tai kiếp từ con người tự xưng Long vương này. Bây giờ tại hạ phải đến thăm chưởng môn nhân Võ Đang Linh Cát Thượng Nhân để làm sáng tỏ một số nghi vấn. Xin Đại sư cho tại hạ biết nơi dưỡng thương của sư tổ!
- Adi đà phật! Chưởng môn nhân Võ Đang hiện thời đang dưỡng thương tại Bổn tự. Thí chủ cứ tìm đến.
- Vậy Đại sư có về chùa không?
- Bần Tăng đang theo đuổi một việc quan trọng nên không thể trở về bây giờ. Đành chia tay hai vị thí chủ tại đây!
Bạch Mi Thần Tăng niệm phật rồi chậm rãi quay mình bước đi, nhưng được một đọan, ông ta quay trở lại rồi lấy trong ống tay áo ra một bình thuốc nhỏ, xong nói:
- Đây là “Hồi mệnh đơn” do Bần tăng bỏ bao nhiêu năm mới bào chế thành công. Nó có công dụng khác vạn độc, trị thương cũng thần diệu, rất có ích cho nhị vị thí chủ sau này. Đây cũng chính là tấm lòng của Bần tăng đối với hậu nhân của người bạn vong niên cũ. vậy xin hai vị đừng từ chối!
- Đa tạ đại sư!
Bạch Long vội đưa hai tay đỡ lấy vật tặng của lão tăng già. Vị sư nhìn chàng, mỉm cười hiền hậu:
- Thí chủ là một nhân tài khó gặp, chỉ tiếc sát nghiệp quá nặng nên sau này phải gánh chịu nhiều nỗi truân chuyên. Adi đà Phật!
Bạch mi thần tăng niệm xong tiếng phật hiệu rồi rủ áo tăng bào một cái đã thấy xa tít tắp. Khinh công của vị sư làm cho hai vị cao thủ võ lâm trẻ tuổi phải thán phục thầm.
- Lão quái!
- Gì?
- Tại sao ta lại bị đám người tự xưng là chính phái truy sát vậy?
- Vì chưởng môn nhân của họ bị Quy Nguyên Giáo bắt đi. Đây là thủ đọan của kẻ tự xưng là Tuyệt trí, lão thích dùng kế “mượn đao giết người”. Những kẻ ngu trung chỉ vì tấm lệnh bài chưởng môn, hoặc vì trả ơn dưỡng dục nên sẽ giết bất cứ người nào mà Tuyệt Trí yêu cầu.
- Bây giờ ta phải đi đâu?
- Thuyền ta trên Động Đình Hồ, thoắt ẩn thoắt hiện không có đối thủ. Vì vậy ngươi về Động Đình Hồ dưỡng thương đi ! Thiên Hương đang chờ ngươi!
- Ta không muốn gặp con bé đó tý nào cả, nó luôn làm cho ta sợ, làm cho ta đau đầu. Thôi được rồi, ta cần phải nghỉ xả hơi một thời gian...Hí...hí...hí...
- Cầm lấy bình Hồi mệnh đơn này đi!
- Ngươi cứ giữ lấy! Ngươi đi Tung sơn chuyến này ta có linh cảm chẳng lành cho lắm. Ngươi đem theo nó ta sẽ yên tâm hơn! Thôi ta đi đây!
Tửu Chúa nói rồi co giò phóng vụt đi. Bạch Long nhìn theo bóng Tửu chúa, lắc đầu:
- Nói là sợ con bé nhưng trông điệu bộ của hắn thì biết tỏng là hắn mong về thật nhanh để gặp con bé đó!
********