HẬN CUỒNG LONG (thể loại - Võ hiệp kỳ tình)
saotrieuduong 06.10.2007 02:37:15 (permalink)
Hận hạnh được gửi tới huynh đệ tỉ muội truyện đầu tay của tại hạ. Rất mong các vị bằng hữu góp ý thêm! Cám ơn nhìu


GIÓ BUỒN BIÊN CƯƠNG
(Sáng tác - Hoa Vũ)
CHƯƠNG 1
 
Hà trấn.
Một địa phận nhỏ nằm gần hẻo lánh ở gần giải biên thùy Tây nam của Đại Lý Quốc xưa kia. Thuộc tỉnh Vân Nam, giáp biên giới của nước Đại Việt.
Trên con đường độc đạo dẫn lên biên giới, nơi cách xa Hà Trấn  hơn một dặm đường. Hai bên chỉ có đám cỏ xăng mang sắc vàng ủng, mọc cao tầm ngực người.  Cảnh vật gần dãi biên thuỳ trông thật tiêu sơ.
Giờ ngọ, mặt trời đứng bóng, ánh nắng chói chang hắt xuống đường, khí nóng bốc lên, nhiều khi đánh lừa được cả mục quang của những khách vãng lai. Từ xa nhìn lại, thấy vạn vật như mờ ảo, gió thổi từng hồi ngột ngạt, chim chóc thú rừng cũng cố đi tìm nơi mát mẻ để ẩn lánh.
Giữa khung cảnh hoang vắng và khí hậu khó chịu của buổi trưa lại xuất hiện đám người mặc đồ đen, với các khuôn mặt bịt kín bằng miếng vải trùm và hai đứa bé ăn vận theo lối người xuôi, đang mãi mê kiếm tìm những chú bướm nhỏ.
Nhóm người bịt mặt xuất hiện ở nơi đây từ sáng. Họ lặng lẽ ép mình dưới các lùm cây và đám cỏ xăng. Mặc cho sức nắng của mặt trời và từng cơn gió thổi tới ngột ngạt, cũng mặc cho đám côn trùng như ruồi, muỗi tả xung hữu đột quanh mình, thậm chí cả những con rắn lỳ lợm trườn qua trườn lại. Đám người vẫn im lìm, không một cử động, dù là rất nhỏ.
Còn hai đứa bé kia, một trai một gái, dám chừng chúng trốn cha mẹ và vì mãi chơi nên mới lạc tới chốn này. Đứa bé trai tuổi chừng hơn mười, đứa bé gái chỉ khoảng bẩy tuổi. Cô bé theo sát anh trai, tay cầm một chiếc lồng tre nhỏ, trong lồng có đến vài con chuồn chuồn thân vàng, lẫn cả với một hai con bướm sắc.
Hai anh em nhón gót nhẹ nhàng  dõi theo một cánh bướm tứ sắc. Đứa anh đưa cao cây vợt, chưa kịp chụp xuống thì một vật đen to lớn ở cạnh bên vọt lên cùng tiếng thét:
- Tấn công!
Đứa bé trai hoảng kinh vì đám người lạ nên quăng vợt, quay đầu chạy, đẩy ngã cả   đứa em gái của mình. Loáng cái,  đứa bé trai đã chạy mất hút, để lại bé gái đang loi ngoi giữa đám cỏ.
Ở ngoài đường mòn.  Hai kỵ sỹ từ xa phóng ngựa lao qua bãi cỏ xăng. Người ngồi trên lưng ngựa đi đầu là một nam nhân tướng mạo phi phàm, y phục màu xanh rộng thùng phủ trên mình ngựa.  Đôi mắt của nam nhân lóe lên tia sắng sắc lạnh và oai nghiêm khi nghe tiếng quát bất thần kèm, theo nhiều thân người lộ ra từ hai bên đường.
 Cây kiếm sau lưng ông ta tuy chưa rút, nhưng dường như nó đang rung lên từng hồi tỏ vẻ khó chịu.
Người phi ngựa theo sát ông ta chỉ là một đứa trẻ khỏang hơn mười tuổi,  y phục màu trắng đã loang màu bụi đất. Cậu bé có dáng người thanh kỳ, mặt đẹp như ngọc, mắt sáng lấp lánh như hai vì sao đêm, đặc biệt là cặp môi đỏ như son cũng mím chặt lại đầy vẻ cương nghị. Từ cặp môi của cậu bé ẩn hiện một nét cười huyền hoặc, mặc dù cậu ta  không hề cười.
Ngựa dừng đột ngột cùng tiếng quát :
- Long nhi,  cẩn thận !
Mười mấy thân người ào ào xô tới nam nhân cùng đứa bé, trong đó có hai luồng đao sáng chiếu vào đầu chàng thiếu niên, nhưng nhờ con ngựa tinh khôn đã tung vó tránh kịp hai đường đao mà cứu được cậu chủ.
Chẳng đợi hai thân người kia tiếp cận thêm, Nam nhân đã rời lưng ngựa phóng mình lên cao, bóng chưởng trùng trùng xô tới.
 “Lạch cạch...lốp bốp...”
Tiếng đao chạm vào nhau cùng tiếng động như người giã gạo  cối đá. Hai  Hắc y nhân dội ngược trở lại, loạng choạng ôm lấy ngực của mình. Gần như cùng lúc đó, bốn người áo đen khác nhảy xổ tới tấn công đứa bé trên lưng ngựa. Cậu bé kêu lên một tiếng rồi nhảy vụt lên cao để tránh tám bàn tay đang chụp tới mình. Con ngựa bị động mạnh nên nhảy về phía trước khiến cho cậu bé từ trên cao đáp xuống không còn điểm tựa và lọt ngay  vào vòng vây của cả bốn người. Cậu kinh hãi la lên:
- Mấy người là ai? Sao tự dưng lại tấn công ta?
Một trong bốn người gằn giọng :
- Chú nhóc biết điều thì đưa tay chịu trói sớm, nếu ngoan cố chống cự thì sẽ bị tổn thương đấy!
Hắn vừa nói vừa vươn ngón tay như mấy chiếc móc câu chụp vào ngực áo cậu bé.
Cô bé gái lúc này cũng chui ra khỏi lùm cỏ xăng, ngó đầu nhìn cậu bé trạc tuổi anh mình. Nhìn thấy cậu bé trai bị uy hiếp  như vậy thì cô bé sợ quá bịt mắt lại kêu “úi chà” một tiếng. Cùng một lúc thì tiếng “úi cha” lớn hơn của gã áo đen cũng thóat ra đầy vẻ kinh ngạc. Cô bé mở mắt nhìn lại thì thấy cậu bé đang luồn qua lách lại giữa vòng vây bốn người. Trông các bước di chuyển của cậu bé thì không nhanh cũng không chậm, nhưng cả bốn người kia mãi vẫn không đụng đến được chéo áo của cậu ta. Cả bốn người nổi hung chửa rủa om sòm, quyền cước tung ra ào ạt nhắm vào cậu bé, trong khi cậu bé vẫn thọat đông thọat tây, bước đi xiêu vẹo ngã nghiêng và đều tránh thóat các đường quyền cước hung bạo. Thậm chí, đôi khi còn khiến cho đám người bao vây mình đánh lầm phải nhau. Lúc đầu cô bé tỏ ra lo lắng lắm, nhưng lâu thì lại cảm thấy thích thú vô cùng. Bất giác vẻ hồn nhiên của cô bé gái trở lại, cô lộ hẳn người ra ngòai, chân nhảy lò cò la hét :
- Ca ca hay quá đi! Ca ca giỏi quá đi ! Oái..! Ma đen lại chụp không trúng rồi...
Cô bé có la khản cả cổ cũng không ai nghe được, bởi vì cuộc giao tranh đang hồi ầm ĩ . Thật tôi nghiệp làm sao, đứa bé gái kia chẳng hề biết mình đang đứng nơi mà tính mạng của nó nguy hiểm nhất. Chỉ cần đường đao bay lạc, hay một cái khoa chân, chắn chắn nó sẽ không thể sống sót.
Người áo đen phát lệnh tấn công có lẽ là thủ lãnh. Hắn đang chống đao quát gọi thêm tám người nữa vây đánh nam nhân áo xanh. Cuộc chiến có phần quyết liệt hơn, đao kiếm mù trời, kình phong dấy lọan. Tám người áo đen  đều là cao thủ nên mỗi chiêu xuất ra đều kèm theo tiếng rít kinh người của các loại vũ khí. Họ bao vây nam nhân vào giữa, tạo thành một màng lưới đao sáng lòa và đang từ từ khép kín lại .
Điều đặc biệt là tám con người này không phát ra tiếng la hét như bốn người đang vây cậu bé kia, chỉ có chiêu thế là như muốn nói chuyện và dĩ nhiên là nói chuyện về chết chóc.
“Xẹt..xẹt”
Nam nhân bị hai tia kiếm cắt đứt vạt áo. Đôi tay của ông ta múa quanh người kín mít, kình phong cũng phát ra từ đó. Một điều lạ là với đôi bàn tay thịt có vầng khí trắng bao bọc kia, cứng đến không ngờ. Bởi vì  mỗi lần đao kiếm chạm vào, lập tức bị dội ngược trở lại và chủ nhân của nó tê chồn cả hổ khẩu tay  đồng thời  bật lui ra khỏi vòng chiến .
Lại thêm hai tiếng vải bị chém rách, Nam nhân lại mất thêm hai vạt áo. Xem chừng ông ta đã tức giận nhiều lắm nên mới quát lớn một tiếng, thân người của ông ta vụt thóat khỏi màn lưới đao kiếm và vút bổng lên cao gần hai trượng, thân hình xoay tít ở trên không. Từ trên cao, một màng hào quang kiếm khí do tia nắng mặt trời phản vào đang chụp xuống phía dưới với tốc độ kinh hồn, kèm theo tiếng rít veo veo, kiếm khí bắn xuống đất bụi mù. Có nhiều tiếng va chạm kinh thiên, ngay sau đó  mấy tiếng rú nửa chừng tắc nghẽn, cục trường xao động.
 Trung niên đáp mình xuống đất, ông ta đặt cây kiếm lên vai, chiếu tia mắt lạnh lùng vào ba xác chết nằm dưới đất và đám người còn lại đang với vẻ kinh hãi, giọng ông lạnh lùng:
- Các người thuộc phái nào? Ai sai các người chặn đường của cha con ta?
Năm người còn lại im lặng, họ chỉ  khí giới vào nam nhân trong khi cặp mắt vằn lên những tia máu đỏ.
Gã Thủ lĩnh khẻ dịch người một cái đã tiếp cận ngay sát nam nhân, thân pháp của hắn thật là nhanh, nhưng trung niên lại chẳng biểu lộ điều gì cả. Điều này đã vô tình làm cho gã thủ lãnh tăng thêm phần tức giận, giọng của hắn cũng không kém phần  lạnh lẽo :
- Nếu mi chịu để lại tấm địa đồ rồi tức khắc dời đi,  ta sẽ tha mạng cho hai cha con ngươi,  bằng không trái lệnh thì cả hai ngươi mãi mãi không còn lê thân về Giang nam được nữa.
-Ha...ha...các ngươi dựa vào đâu mà dám lớn tiếng trước mặt ta như vậy, dựa vào võ công như mèo ba chân của các ngươi ư ?
- Quả nhiên ngông cuồng! Vậy thì  cuộc kịch đấu ngày hôm nay đã không thể tránh khỏi rồi. Tiếp chiêu !
Gã thủ lĩnh quát lớn một tiếng, ánh đao đã phủ kín thân hình và tạo thành một khối quang đao giống như trái cầu tròn cuốn tới nam nhân. Đao pháp của người này vượt xa tám người kia. Những tia kim quang trùm kín tòan bộ dãi kiếm của nam nhân và buộc Ông  ta phải lui ra sau gần ba  trượng mới thóat hiểm.
Nam nhân thóat khỏi quang đao, nhảy mình ra xa rồi gật gù buột miệng:
- Nghe danh “ Kim Quang Ma đao” tung hòanh miền Vân Nam đã lâu không gặp đối thủ. Nay được tiếp chiêu mới hay danh bất hư truyền. Tuy vậy, đối với ta thì  Kim quang ma đao vẫn còn thiếu uy lực .
Người  thủ lĩnh  nghe ông ta nói, chỉ hơi  rùng mình, giọng khàn khàn :
- Nghe đồn Giang Nam Võ Thánh Bạch Kiếm Tiên  tài trùm thiên hạ, nay nếu không tận sức thử tài cùng mi thì uổng cả một cuộc đời cầm đao của ta.  Tiếp chiêu đi !
 Gã vừa dứt lời thì hai đạo kim quang đã dí sát vào ngực nam nhân, tức Bạch Kiếm Tiên.
Chỉ thấy Bạch Kiếm Tiên nhích người một cái, hai đạo quang đao của gã áo đen đã tiện đứt mảng áo trên vai ông, tuy nhiên hắn cũng lật đật thu đao nhảy lui.
Tiếng thét hào hùng của Bạch Kiếm Tiên vang động. Kiếm chiêu phóng ra tạo thành vầng hào quang xoắn chặt lấy ánh đao vàng của đối phương. Tiếng binh khí chạm nhau rùng rợn, từng tia lửa bắn ra tứ phía. Gã áo đen lúc này đã dồn tòan thân công lực vào chiêu pháp nên Kim Quang Ma đao rít lên từng hồi nghe thật chói tai. Cả hai đối thủ như nhập làm một, kiếm khí, ảnh đao quẩy lộn như rồng, không còn biết người nào là Võ Thánh, người nào là tên thủ lĩnh nữa. Chỉ trông thấy xóay lốc cuộn lên bụi mù và hai hình người di chuyển theo một khối màu thấp thóang.
Cuộc đấu kéo dài thêm chừng một nửa cây nhang cháy. Lúc này năm người bịt mặt đứng ngòai vòng đấu mới để ý đến bốn tên đồng bọn đang bao vây đứa nhỏ. Cho đến bây giờ, ngòai những tiếng quát tháo ra cả bốn tên  vẫn chưa đụng được chéo áo của cậu bé. Đã thế, mỗi tên đều bị cậu ta đánh trúng mấy đòn, xiểng liểng.
Thấy cậu bé tay không một tấc sắt, nhưng với  bộ pháp thần kỳ và đòn thế ảo diệu, công thủ nhịp nhàng, biết phân bố sức lực y như một cao thủ võ lâm thực thụ khiến cho năm người đứng ngòai rất lấy làm kinh ngạc. Một gã buột miệng nói ra lời đầu tiên:
- Xem ra, với sức của bốn người kia thì có đánh đến tối cũng không sao hạ được thằng nhỏ này. Chi bằng năm chúng ta đồng lọat bao vây tiểu tử đó, tóm được hắn rồi thì lo gì gã Võ Thánh không thần phục ta chứ ?
Bốn gã còn lại gật gù tỏ vẽ tán đồng ý kiến của đồng bọn. Cả năm đưa mắt nhìn nhau hiểu ý, rồi cùng lúc nhảy vào vòng truy bắt cậu bé.
Đang lúc khó khăn với bốn tên áo đen, bây giờ lại thêm năm người nữa nhảy vào vòng chiến. Võ công của năm người này cao hơn bốn tên kia, vì vậy chúng chỉ mới xuất sáu, bẩy chiêu đã làm cho cậu bé lúng túng, tâm trí hỏang hốt và trúng liền hai nhát kiếm vào vai. Cũng may, nhờ thân pháp nhanh nhẹn nên nhát kiếm chỉ làm tổn thương ngòai da của cậu bé. Thế nhưng,  cậu bé cũng kêu lên kinh hải :
- Úi  cha!...Ghê quá! ...Cha ơi, ở đây con bị chín người vây đánh, sao cha chỉ có một...
Cậu chưa kịp dứt lời phân bì với cha mình thì vai trái đã bị một gã áo đen chụp trúng. Hỏang kinh, cậu bé liền dương hai ngón tay nhắm ngay huyệt “đản trung” giữa ngực của gã áo đen đó điểm tới. Gã áo đen giật mình buông ngay vai của cậu bé để nhảy tránh, miệng quát lớn :
- Thằng nhỏ khá thật, ta muốn nương tay với ngươi chắc là không được rồi!
Gã  áo đen chưa dứt lời thì ngọn cước của hắn đã đá trúng vào hông cậu bé.
Thật tình mà nói thì cú đá của hắn không theo một chiêu thức gì cả, chẳng qua hắn chỉ chữa thẹn trước mặt đồng bọn mà thôi, ai ngờ hú họa sao lại đắc dụng làm cho cậu bé văng đi hơn hai thước.
Bạch Kiếm Tiên đang giao đấu với gã thủ lĩnh. Khi nghe tiếng của con trai la hỏang thì ông ta đánh dồn đối phương của mình ra sau, miệng mắng mỏ cậu bé:
- Tiểu tử kia, ta dặn mi sao? Khi lâm trận không được hỏang hốt! Chỉ mới bị chín người vây đánh mà Lăng ba vi bộ của họ Bạch không còn phát huy diệu dụng nữa ư ? Ngươi không xứng làm con cháu Bạch Gia.
Ông vừa hết câu thì cậu bé đã tung người lên cao, cước phong vù vù quật vào hai gã áo đen đang lao đến, buộc hai người này phải lật đật thối lui. Đúng là cha nào con nấy, tuy còn nhỏ nhưng cậu bé đã chứng tỏ được trình độ võ công của mình không có tầm thường chút nào. Đặc biệt là cậu bé có nguồn nội lực mạnh đến khó tin. Cước chân đi ra tạo nên những tiếng rít của gió đầy uy lực làm cho cả đám người vây đánh  phải sững sờ mà dừng thế công một chút.
Bạch Kiếm Tiên liếc mắt nhìn qua, thấy con mình sử dụng “Truy phong vô ảnh cước”  tốt đến như vậy thì khóai chí cười ha hả:
- Tốt lắm ! Bây giờ phải dùng đến khinh công “Phi thiên kích” để mà thóat hiểm, rồi sử dụng Bạch gia thức các chiêu “ Ngọc điệp điểm hoa”,  “Thần long xuất kích”, “Bạo vũ bạt sơn”....
Bạch Kiếm Tiên đọc ra chiêu nào là tấn công đối phương của mình bằng chiêu đó. Ông  đã đem chưởng pháp gia truyền tấn công ra bằng kiếm nhưng không hề có sự gượng gạo nào. Kiếm chiêu càng đánh càng thêm phần tinh diệu và áp lực tấn công đối phương càng tăng, khiến cho tên thủ lĩnh chống đỡ vô cùng vất vả.
Còn cậu bé được cha nhắc nhở thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, hai chân di chuyển không còn thấy rõ ràng mà chỉ thấy mờ mờ ảo ảo. Hai cánh tay như biến thành mấy mươi, đánh ra bốn phương tám hướng, kình phong phát  ù ù. Đây đúng là chuyện lạ đối với đám cao thủ đang bao vây cậu, chúng không ngờ được bản thân mình lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, nhưng xem ra võ công chưa đạt được thành tựu như đứa bé hơn mười tuổi đầu ở ngay trước mặt mình .
Tên thủ lĩnh cũng liếc mắt qua cuộc đấu của đám thuộc hạ, ngay lập tức hắn giận điên lên, quát giọng khàn khàn:
- Các ngươi là một lũ ăn hại ! Còn đứng đó làm gì ? Mau lấy mạng đứa bé cho ta!
- Chúng nó chưa chắc làm được đâu, ta dám đánh cuộc, chỉ cần thêm bốn năm nữa thôi thì ngay cả ông cũng không phải là đối thủ của con trai ta. Nó là một thần đồng đấy !
- Ngươi cũng phải chết !
Tên thủ lĩnh dường như bị Bạch Kiếm Tiên chọc giận một cách quá đáng nên hắn xuất đao mãnh liệt hơn.
Sau khi đứng thất thần vì mục kích tài năng của cậu bé. Cả đám người bị gã thủ lĩnh quát tháo thì giật mình nhớ ngay đến nhiệm vụ chính. Chúng liền cử đao kiếm chém tới cậu bé ào ào mà không cần nương tay để bắt sống cậu ta nữa.
Chỉ thấy cậu bé nhảy nhót như bướm vờn hoa, lúc thì loanh quanh dưới đất, lúc lại lộn vòng trên không và có  đôi khi đạp cả vào đao kiếm đối phương để làm điểm tựa, phóng vút lên cao tới gần hai trượng trước các con mắt tròn xoe vì tức giận của đám người đồ đen.
Cô bé  nấp ở lùm cây cũng đang tròn xoe mắt xem chừng cuộc đấu. Khi thấy vị ca ca kia bị kiếm chém rách áo, đứt  một ít tóc thì thân hình cô bé run lên vì sợ hãi. Cũng có lúc thấy cậu ta đá chúng đầu bọn ma đen,  hay quật tay áo gạt được lưỡi đao và lòn dưới nách đám người xấu tránh thóat vòng vây, thì cô bé lại nhô hẳn người lên cao vỗ tay reo ầm ĩ.
Bỗng cô bé thấy vị ca ca đạp chân trúng phải cục đá khiến thân người lọang chọang nên  bịt vội lấy mắt, rú lên một tiếng kinh hãi khi thấy ba bốn lũi đao cùng bổ vào thân vị ca ca.
Đứa bé quả thật đang gặp phải nguy hiểm. Chân cậu ta đạp chướng ngại vật làm bộ pháp rối lọan. Chưa kịp định thân thì kiếm thế, quyền cước của đám người lớn con ập đến vô phương thóat thân, khiến cậu ta chỉ còn nước nhắm mắt chờ chết.
Thế nhưng sự đời sinh tử không phải chỉ đơn giản như vậy. Bạch Kiếm Tiên vẫn chú ý đến con trai của mình. Khi thấy cậu bé vừa đạp chân lọang chọang dưới màn đao kiếm của đám người kia, ông liền  gầm lên một tiếng kinh thiên động địa khiến cho tất cả người có mặt vì thế mà bủn rủn cả người, tinh thần chấn động đến nỗi ngơ ngác buông lỏng đao kiếm trong một tích tắc ngắn. Tiếng gầm vừa dứt thì Tên thủ lĩnh cảm thấy một luồng gió nhẹ phớt qua mặt, rồi kiếm quang của Bạch Kiếm Tiên phát ra như một cái mống bạc và dài gần một trượng. Tia kiếm loằng ngoằng như chớp giật, hớt đứt ngay lập tức cả bốn cánh tay đang vươn tới cậu bé. Sự việc không dừng lại ở đó, thân pháp Bạch Kiếm Tiên nhanh như sao xẹt, chỉ lóang mắt một cái ông ta đã tiếp cận bốn người, rồi cả bốn người kia tưởng như bị gió vô hình nhấc bổng lên cao, ném văng ra ngòai.
Đã không có một ai nhìn thấy được thủ pháp  của Võ Thánh xuất ra thế nào ngọai trừ người sử dụng Kim Quang Ma đao. Hắn ta tuy nhìn không được rõ nhưng cũng thấy được kiếm khí bất thần của Võ Thánh vươn dài chặt đứt tay hai người, xong một tay vươn ra nắm áo một người quẳng lên không, cước chân liên tiếp đẩy hai người nữa ra ngòai vòng đấu. Hành động của ông ta  nhanh đến nỗi, nhìn vào chỉ thấy hầu như cùng lúc sáu bẩy bóng người bay tứ tán mà thôi. Ngay cả người bị trúng đòn cũng không biết mình vừa bị đánh vào đâu trên người nữa.
Bạch Kiếm Tiên cứu con chỉ bằng một tiếng quát cướp hồn mọi người và hành động trong chớp mắt. Ông  đỡ cậu bé đứng dậy, nhìn đám người đang la rú vì mới phát hiện mình mất cánh tay và bị trúng đòn đang phát cơn đau đớn thì  vụt cười lên một chàng dài. Dứt tiếng cường hùng hồn, ông quay sang nhìn gã thủ lĩnh, lúc này đã lộ rõ mặt là một lão già diện mạo quắc thước, tuổi độ lục tuần. Ông  nói:
- Quả nhiên ta đoán không sai! Ông chính là Lãnh Nguyên Tiêu, vị chủ nhân đích thực của “Kim Quang Ma Đao”. Hừm, ta cho ông một cơ hội cuối cùng. Hãy rút lui mau!
Lãnh Nguyên Tiêu lúc này bỗng nhận thấy trán mình hơi buốt, đồng thời có một giọt nước từ mũi nhỏ xuống môi và thấm qua miệng, vừa có vị mặt lại có mùi tanh. Rõ ràng đó không phải là giọt mồ hôi bình thường của lão. Lãnh Nguyên Tiêu đưa ngón tay sờ lên mặt, lão tỏ vẻ kinh hòang vì cái khăn trùm đã bị rớt đi tự lúc nào, từ trán xuống mũi đã bị kiếm khí của Bạch Kiếm Tiên cứa vào làm rỉ từng giọt máu.
Một cao thủ nổi danh mà bị kiếm đối phương cắt đứt khăn trùm mặt, làm thương trán cùng mũi lúc nào chẳng hay. Bất giác, tòan thân Lãnh Nguyên Tiêu run lên bần bật, nửa vì hổ thẹn, nửa vì hoảng sợ. Lão giơ cao thanh Kim đao, mũi đao chỉ thẳng lên trời, mắt như tóe lửa, gầm lớn :
-Lão phu ra giang hồ khi ngươi còn lẩm chẫm tập đi, thế nhưng hôm nay Lão phu đã bị mi hạ nhục. Bạch Kiếm Tiên kia, giữa lão phu với mi phải có một người chết tại nơi đây!
Bạch Kiếm Tiên cau mặt lại, hai mắt chiếu ra tia sáng quắc. Ông  đặt cậu bé xuống đất rồi trầm giọng nói với Lãnh Nguyên Tiêu :
- Bình sinh, những ân óan võ lâm, Kiếm Tiên mỗ không muốn dính dáng vào. Đối với các nhân sĩ Võ lâm ở vùng Vân Nam này, Kiếm Tiên ta cũng luôn luôn nể trọng. Tuy nhiên, sự không mến khách của ông đã dồn ta đến mức đường cùng. Không đánh không xong!
Bạch Kiếm Tiên nói xong cắm kiếm xuống đất, dựng song chưởng, giọng  lạnh lùng, tiếp :
- Kiếm Tiên mỗ sẽ dùng Bạch Gia thức để lãnh giáo tuyệt học của ông. Mời!.
Lãnh Nguyên Tiêu trợn mắt hét :
- Mi giỏi! Hãy tiếp chiêu của lão phu đây !
Dứt lời, Nguyên Tiêu chuyển đao qua tay phải, mũi đao trỏ xuống đất và rồi lao tới Bạch Kiếm Tiên, đao kéo theo sau một đường lửa dài. Bất thần đao vung lên theo thế “Tuyết sa trăng lạnh”, kim đao chói lòa, khí đao điểm ra “veo veo”  trong không gian và trùm kín lấy đối thủ.
Bạch Kiếm Tiên đã thủ bộ từ trước, người tỏa ra một vầng Bạch khí, vầng khí tuy nhạt màu và mỏng nhưng đó lại là tất cả tinh hoa khí công của Bạch Gia Thức.  Luồng khí này luân chuyển trong kỳ kinh bát mạch rồi tiết ra tòan thân tạo nên một thứ cuơng khí mà khó có một lọai đao kiếm nào khả dĩ đâm thủng được.
Khi đao của Lãnh Nguyên Tiêu tỏa hào quang  thì Bạch Gia thức cũng phát huy cao độ. Từng tiếng rú ầm ì, tiếng rít của đao và tiếng đập của chưởng tạo thành một thứ âm thanh hỗn tạp rất là khó chịu. Hai thân người xoắn tít lấy nhau còn hình ảnh thì nhạt nhòa trong khói bụi và quang đao. Họ di chuyển tới đâu là đám cây dại và cây cỏ xăng bên đường gục đổ đến đó và ngay  cả đất đá cũng bay lên tứ tán. Áp  khí từ hai cao thủ xô ra càng lúc càng mạnh tạo thành cơn lốc phong dị kì.
Bỗng nghe tiếng hú vang dội từ cuộc đấu, tiếp đến là lọat tiếng nổ nhỏ cùng tiếp đập lốp bốp như chày giã gạo, cuối cùng là tiếng “cạch” khô khốc.
Lãnh Nguyên Tiêu giật  lùi từng bước, tóc tai của lão xổ tung bay lơ phơ trong gió, còn thanh Kim đao nơi tay lão bây giờ chỉ còn lại cái chuôi, nhẹ hổng. Phần thân đao bị gãy đang nằm trên tay Bạch Kiếm Tiên. Con người ấy khi bẻ mất đao của người ta, lại nhìn vào nét mặt chưa hết kinh hòang của người đó, nghiêm giọng:
- Ta sẽ cho ông một cơ hội lần nữa, nếu như  ông chịu nói kẻ đứng sau lưng ông là ai !
Lãnh Nguyên Tiêu ôm ngực thổ ra ngòai một búng máu bầm, lão khạc xong, quắc mắt nhìn Bạch Kiếm Tiên nói :
- Ngươi đừng lầm tưởng lão phu sợ chết...hừm...á..!
Lãnh Nguyên Tiêu đang nói, đột nhiên chân của lão nhói đau dữ dội. Lão nhìn xuống chân và hết sức tức giận khi thấy đứa bé gái chẳng biết từ đâu chui ra đang còn dùng miệng cắn chặỉt vào chân của lão.
Điên tiết, Lãnh Nguyên Tiêu  cúi xuống thộp cổ đứa bé rồi nhấc bổng lên qua đầu, quát lớn:
-Con giặc non này,  ngay cả mi cũng dám cắn lão phu nữa hả ?
Bạch Kiếm Tiên cũng ngạc nhiên không kém. Tự nhiên xuất hiện một đứa  bé gái, chẳng biết con cái nhà ai mà lại lạc đến đây rồi làm chuyện rồ dại.  Nhìn lại bộ mặt đang giận phùng phừng của Lãnh Nguyên Tiêu, ông chột dạ, liền trầm giọng nói:
- Lão già kia, ngươi không được hại đứa bé đó,  mau buông nó ra !
- Hừm...
Lãnh Nguyên Tiêu trợn mắt nhìn Bạch Kiếm Tiên, trong khi cô bé thì hỏang sợ quá, vừa quẩy đạp chân tay, vừa la khóc :
- Lão ma đen là người xấu...
- Xấu gì hử?  Hừm..hừm...
Lãnh Nguyên Tiêu càng thêm tức giận quát mắng đứa bé, còn cô bé  càng dãy mạnh hơn, cổ lại bị chẹn thành ra giọng kêu “khào, khào” như con mèo:
- Đại ca...hu...cha của ta tới...
Thấy Lãnh Nguyên Tiêu có vẻ mất bình tĩnh trầm trọng, nên Bạch Kiếm Tiên vận hết công lực chuẩn bị cứu mạng đứa bé, trong lúc đó tay trái của ông vẫn cầm mũi đao gãy của Lãnh Nguyên Tiêu.
Lãnh Nguyên Tiêu gục gặc cái đầu rồi bỗng dưng hét lớn một tiếng. Lão giơ cao đứa bé xong ném vụt vào người trước mặt, cùng một lúc lão ta lao vụt vào Bạch Kiếm Tiên, chưởng thế như sóng ba đào, cuồn cuộn thóat ra.
Đúng là một con người thâm độc không những về suy nghĩ mà cả về hành động. Lãnh Nguyên Tiêu đã dùng một đứa bé như thứ ám khí hại người, rồi lựa lúc Bạch Kiếm Tiên lo cứu mạng đứa bé không dám động chân khí thì chưởng kình của Lãnh nguyên Tiêu  sẽ sát thương ông ta.
Tuy Bạch Kiếm Tiên xông pha trận mạc đã bao lần, nhưng đây là lần đầu ông cảm thấy khí giận phát tiết đùng đùng vì một hành động quá ư bỉ ổi của người mệnh danh là Kim đao đại hiệp. Bạch Kiếm Tiên đã kịp nhảy lùi ra sau và quạt hai ống tay áo rộng về phía đứa bé, rồi biến kình từ cương sang nhu, tạo thành một luồng khí mềm mại giống như tấm lưới cá hứng lấy cô bé xong lại đẩy cái thân hình nhỏ nhoi ấy lên cao hơn hai trượng. Trong thời gian đó,  chưởng của Lãnh Nguyên Tiêu đã vỗ trúng vào ngực của Bạch Kiếm Tiên như đánh phải một tấm đồng dầy và vang lên hai tiếng “bịch, bịch”.
Bạch Kiếm Tiên bị đẩy bật ra sau hơn ba bước, một đạo sáng vàng từ tay của ông lao thẳng về phía đám người đang bao vây đứa con trai, trong khi miệng la lớn :
-           Long nhi mau đỡ lấy...
Lãnh Nguyên Tiêu thấy đối phương bị trúng hai chưởng của mình nhưng vẫn không hề hấn gì mà lại phóng mũi đao gãy về phía đám người kia. Lão tranh thủ ngay lúc đó để tấn công hai chưởng nữa. Thế nhưng chưởng của lão đã đi vào khoảng trống  và Bạch Kiếm Tiên đã biến mất nơi nào.
Đang tức giận vì đối phương bỏ trốn thì  Lão lão chợt phát hiện  Bạch Kiếm Tiên đang nhập vào đám thuộc hạ của mình bên cạnh đứa con trai của ông ta. Tức khắc, bên tai lão nghe hai tiếng rú tắc nghẹn và một cơn gió tạt qua bên người lạnh buốt.
Cảm giác lạnh buốt của Lãnh Nguyên Tiêu xuất phát từ sự kinh hòang qúa đỗi bởi thân pháp qủy dị của Bạch Kiếm Tiên. Cái người được mệnh danh Võ Thánh đã đứng đối diện với lão sau khi đã lọai hai tên áo đen và chuyển mình về chỗ cũ chỉ trong vài cái chớp mắt. Và rồi Lão lại thấy  xung quanh người của lão bị một thứ áp lực dồn vào như bị núi đè.
“Ình...ình..ình..”
Lãnh Nguyên Tiêu rung động cả người vì bị chưởng kình của đối phương tấn công chớp nhoáng. Lão cảm giác thấy hai cánh tay của mình như bị gãy vụn, đau đớn chẳng khác ngàn cây kim xuyên qua da thịt. Lão buông thỏng tay rồi ngước mặt nhìn đối phương với một thần thái hết sức khác lạ.
 Nói lại cậu bé. Đang lúc tập trung giao đấu với đám người lớn tướng, bỗng dưng nghe tiếng nói của cha “ mau đỡ lấy..” . Chưa kịp hiểu điều gì đang xãy ra thì có ánh sáng vàng từ  nơi khác bay đến cắt ngang qua cổ của tên áo đen đang tấn công mình. Tiếp đến, một bóng đen từ trên không rớt thẳng xuống người cậu.
Không kịp suy nghĩ là vật gì, cậu bé liền đưa hai tay hứng lấy. Sức nặng của vật lạ làm cho cậu bé xiểng liểng đôi chân, cũng may trong lúc nhất thời cậu đã vận dụng bộ pháp Lăng ba để chạy một vòng tròn nhằm hóa giải sức nặng, cũng như  tránh những thế công đang dồn tới.
Cũng đúng vào lúc Cậu bé bắt được vật trên không thì  gã áo đen bị trúng phải miếng đao gãy đổ người phịch xuống. Cậu bé lại thấy người của mình nhẹ hổng rồi chuyển dời qua nơi khác giống như bàn tay vô hình đã nhấc bổng cậu lên,  kịp thời  tránh hai mũi đao đang đang xé gió  quất vào ngang lưng cậu.
Án ngữ ngay trước mặt là thân hình to lớn của người cha. Bạch Kiếm Tiên chỉ khóat tay một cái đã nắm được hai thanh đao và tung bổng chủ nhân của nó ra khỏi vòng chiến, thế rồi lại biến đi trong khỏanh khắc.
Hành động loại ba người trong nháy mắt để cứu con thóat khỏi tình trạng nguy nan, xong lại phóng chưởng tấn công Lãnh Nguyên tiêu đúng là nhanh hơn qủy thần, ngòai cả sức tưởng tượng của Kim đao đại hiệp. 
Lão ta đứng sũng nhìn Bạch Kiếm Tiên trong khi than thầm: Hắn đúng là ma qủy, vì chỉ có ma qủy mới chợt biến chợt hiện được như vậy. Đang giao chiêu  với mình, thoắt một cái đã nhảy sang bên kia giết chết mấy người, xong mới quay lại tấn công ta mà ta cũng không kịp nhận biết. Chao ơi, thật là kinh khủng! Xưa nay ta vẫn thường tự phụ với võ công của mình khó người nào bằng. Bây giờ gặp Võ Thánh mới biết công phu của ta chẳng đáng gì, đúng là “ếch ngồi đáy giếng, tưởng trời bằng vung”. Nãy giờ hắn không muốn giết ta ngay, cũng chỉ nhằm mục đích cho con trai hắn luyện tập lâm trận. Nếu không như vậy thì một đường kiếm khi nãy đã có thể cắt đứt đầu ta làm hai, bẩy chưởng vừa rồi đã nát lồng ngực...Oâi Lãnh Nguyên Tiêu...Lãnh nguyên Tiêu...
Lãnh Nguyên Tiêu đứng nhìn Bạch Kiếm Tiên một lúc trong khi da mặt lão co giật liên hồi, môi mím chặt. Đột nhiên lão cất tiếng cười ha hả, tiếng cười càng về sau càng lộ vẽ thê lương. Dứt chuỗi cười, lão lại buông tiếng thở dài nảo ruột, xong quay người rồi bỏ đi một cách chậm chạp. Đầu của lão cúi xuống đất, miệng lảm nhảm :
- Ta chẳng khác gì con ếch trong giếng sâu...Kim Quang Ma Đao của tiên tổ ta không những chưa luyện thành mà còn đem ra để làm  trò cười cho thiên hạ...ta cũng đã phụ lòng ân công mất rồi...ôi Lãnh Nguyên Tiêu, ngươi còn sống làm gì nữa chứ ?
“Phập!”
Lãnh Nguyên Tiêu bước thêm mấy bước rồi đổ mình lật ngửa dưới đất, đôi mắt trợn ngược và miệng rỉ ra một dòng máu. Trên ngực của lão, phần còn lại của thanh Kim đao đã cắm sâu vào tim. Lão đã tự  tử trong lúc thần trí chán trường bi thảm nhất. Cái chết của lão thật đơn giản và cũng thật nhanh tróng, ngòai sự tiên liệu của Bạch Kiếm Tiên.
Cậu con trai khi được cha mình giải quyết ba địch thủ, cậu ta dùng  bộ pháp “Lăng ba” trốn chạy. Có điều lúc này cậu chạy nhảy khó khăn hơn, bởi vì còn phải ôm chặt cái vật to lớn,  mềm mềm vừa ở trên trời rơi xuống. Cậu ta không có thời gian để biết cái vật lạ kia là gì mà cứ xiết cứng lấy cổ của mình như vậy, đã thế  lại thêm mấy sợi dây lòa xòa bít lấy mặt mũi.
Còn đứa bé gái kia, khi bị Con ma đen quăng vèo vào ra ngòai, chưa kịp biết gì thì lại bị hất bổng lên cao rồi rớt xuống con người đang chạy loăng quăng dưới đất. Cô bé kinh hãi quá liền nhắm tịt đôi mắt, hai cánh tay quàng qua cổ cậu bé trong khi đôi chân thì quắp chặt vào hông cậu ta giống như  Sam đeo vậy.
Chạy quanh quanh một lát Cậu bé cũng mường tượng được vật đang ở trên lưng mình. Cậu bé đang nghĩ mình bị con Khỉ lớn ôm chặt lấy thân . Đã có mấy lần cậu bé định gỡ con khỉ ấy ra rồi quăng xuống đất cho đỡ vướng víu, thế nhưng  cậu chẳng có thời gian để làm việc ấy, mà con khỉ tai quái càng ngày càng xiết chặt cổ cùng hai đùi của cậu ta hơn. Dùng dằng thêm một lát, cậu bé quyết định phải giải quyết con khỉ trước rồi  mới có thể đối phó với địch nhân được.
Đúng vào lúc cậu bé chụp tay vào cổ, gỡ cánh tay con khỉ ra thì thấy một gã áo đen lao tới. Chưa biết làm sao khi hai đùi đang bị xiết chặt, cậu bé lại nghe tiếng của cha vang lên :
- “Ngọc chẩm huyệt” ! “ Xuyên vân chỉ!”...
Cậu bé nhìn ra, quả nhiên thấy đao pháp của gã áo đen kín mít, chỉ có một sơ hở ở phía sau gáy phải. Cậu bé liền vận khí lực vào ngón “quan xung”  ngón tay thứ tư trong phép  “Xuyên vân chỉ” của Bạch Gia. Trong khi đảo người rồi chụm chân nhảy một cái thóat ra sau lưng gã áo đen, cậu bé liền điểm luồng chỉ vào “Ngọc chẩm huyệt”  của hắn.
Chỉ nghe một tiếng “xùy”, xuyên vân chỉ thóat ra một luồng khói trắng và mảnh  như một sợi chỉ, lao trúng vào huyệt Ngọc chẩm của gã áo đen. Tiếng rú của hắn thóat ra rồi tắc nghẹn, thân hình to lớn đổ xụp xuống đất. Cậu bé hỏang hồn, nhảy lui la lớn:
- Cha ơi, hài nhi làm chết người rồi !
Cậu vừa dứt lời thì thêm một gã khác lao tới. Bạch Kiếm Tiên lại mách :
- Lùi lại một bước, nhắm vào “Mệnh môn huyệt” của hắn.
Đang ra chiêu “Dạ xoa thám hải “ mũi đao đâm về phía cậu bé. Nghe Bạch Kiếm Tiên nhắc con đánh vào huyệt Mệnh môn của mình thì gã áo đen nghĩ thầm:    “Thằng  này ngu thật! Chỉ con đánh vào chỗ đó thì khác chi xúi nó đi vào cửa tử? Ta chỉ cần ấn mũi đao tới trước rồi lật đao ngang qua. Như vậy, chẳng những đao ta hớt được chân của thằng bé mà còn cắt đôi thân hình hai đứa nhỏ này nữa” . Trong lúc nghĩ như vậy, đao của gã áo đen vẫn đưa tới trước, không dè cậu bé chẳng phải nhắm vào “Mệnh môn huyệt” của hắn mà lại nhắm ngay vào đồng bọn của hắn cạnh bên, với một ngọn cước nhanh đến khó ngờ. Chỉ nghe một tiếng rú khẽ, lại thêm một người ngã  lăn cù.
 
Đến lúc này thì gã áo đen đang tấn công bằng chiêu “Dạ xoa thám hải” đã đi lệch mục tiêu. Hắn lại chuyển sang thế “ Mãng xà xuất động “ phóng đao vào ngực đứa bé, lòng chắc mẩm: “Với chiêu thế này chắc chắn thằng bé tránh không kịp và đao của mình sẽ xuyên luôn hai đứa”.
Gã áo đen nghĩ vậy và hắn lại  lầm thêm lần nữa. Đứa bé kia chỉ hơi nghiêng người cho mũi đao xẹt qua lưng con khỉ và ngay lập tức gã áo đen cảm thấy huyệt “Dương trì” ở cổ tay cầm đao của mình nhói mạnh rồi lưỡi đao lại bật lên nhắm ngay vào mặt của mình. Gã kinh hãi, theo phản xạ gã tránh đầu qua bên, nhưng rồi huyệt “mệnh môn” của gã đã bị đá trúng một cái khá mạnh.
Gã áo đen cuối cùng ngã dụi xuống đất, đao nằm một nơi, còn người thì bị tê liệt. Gã vừa kinh hỏang lại vừa hổ thẹn, chửi thầm chính bản thân mình : “Mẹ kiếp, Lỗ Ti Trúc này có tới hơn mười năm cầm đao, võ công tuy không được coi là cao cường, nhưng chiến tích giết người đã vô số kể. Thế mà hôm nay hợp cả huynh đệ, tám chín người cũng không làm gì nổi một đứa bé miệng còn hơi sữa, bản thân ta cũng bị nó đá lộn nhào, nằm lăn lóc như con chó con mới tắm. Nhục quá đi mất ! Hừm..hùm...”
Gã trợn mắt lên nhìn thấy cậu bé đang xốc hai chân đứa bé gái lên cao để di thân cho gọn. Cái gã Trương Kiên kia lúc nãy trúng đòn của thằng nhỏ lăn quay, bây giờ bỗng dưng nhảy nhỏm đánh đá như một thằng điên, chẳng ra thể thống gì cả. Lỗ Ti Trúc lại nghĩ thầm: “ Con bò mộng kia so với đứa nhỏ thì to gấp ba lần, tay hắn lại cần kiếm, trong khi thằng nhỏ thì chẳng có tấc sắt, lại còn đeo theo con bé kia nữa chứ. Trận đấu này hắn mà thua nữa thì có nước ta chui xuống mười tám tầng diêm đài trốn cho xong!”
Lỗ Ti Trúc mới nghĩ tới đó thì Trương Kiên đã rú lên một tiếng, buông rơi tay kiếm. Rõ ràng hắn mới bị cậu bé dùng gót chận nện trúng vào huyệt “Đản trung” trên  ngực và bồi thêm một cước nữa vào huyệt “Khí hải” ở rốn, làm cho hắn phòi cả bòn bọt ra miệng. Đòn đánh ra của đứa bé chắc phải nặng mấy mươi cân nên mới gây ra được tình trạng thảm thương của “con bò mộng”  thế kia chứ.
Lỗ ti Trúc chửi lớn:
- Mi đúng là đồ con bò ..
Thế rồi Lỗ Ti Trúc thở gấp một hồi, đọan hắn trợn mắt, vẹo  đầu sang một bên. Hắn ta chết vì quá uất ức!
Cậu bé lần lượt hạ gục mấy người xong rồi mới đứng thở hồng hộc, mồ hôi tuôn ra nhể nhại. Bạch Kiếm Tiên bước tới nhìn thấy hòan cảnh của con mình như vậy thì  miệng ông ta khẻ điểm nụ cười. Đứa bé nói không ra hơi :
- Cha ơi, cái “con khỉ” ...
Bạch Kiếm Tiên mỉm cười, tay kéo đứa bé gái ra khỏi người của con trai. Cậu con trai chỉ tay vào cô bé, thế rồi cậu ngưng bặt, khuôn mặt bừng đỏ,  la lên:
- Thì ra là bé gái à! Làm gì mà ôm chặt người ta đến thế chứ ? ...Ô hay ! Nó từ đâu xuất hiện vậy cha ?
 - Cha không biết!
- Vậy mà con cứ tưởng là con khỉ...
Cô bé lúc này đã hòan hồn, bỏ tay ra khỏi cổ cậu bé rồi hết nhìn Bạch Kiếm Tiên lại chuyển cái nhìn ngơ ngác sang cậu bé. Bỗng dưng nó nhoẻn  miệng cười :
- Ca ca giỏi quá ! Giỏi hơn đại ca nhiều nhiều ...
- Hừ...
Cậu bé  ngửng mặt lên trời. Bạch Kiếm Tiên bật cười giòn, xong ông xoay cô bé lại, nhẹ nhàng hỏi :
- Bé con, sao lại ở nơi đây hả? Thế cha mẹ con đâu rồi ?
- Con không có mẹ, chỉ có cha thôi. Con với Đại ca đi bắt bướm, cha biết được sẽ đánh. Mà đại ca bị Ma đen đuổi chạy mất rồi ...
- Hừm! Nếu lúc nãy nếu ta không cứu kịp thì con đã chết dưới tay “Ma đen” rồi, có biết không hả?
Bạch Kiếm Tiên ngắm nhìn cô bé, gật gù khen thầm:  “con bé này lớn lên sẽ thành một mỹ nhân hiếm có ...” . Ông đang gật gù thì đứa bé gái vụt la tóang lên:
- A...Trên cổ của ca ca có con Bướm kìa, nó đẹp quá ! Đúng là con bướm của Đại ca bắt lúc nãy rồi.
Cô bé nhảy lên vỗ tay, điệu bộ hết sức vui mừng. Cậu bé vội vàng xua tay nói :
- Không phải đâu tiểu muội muội à, đây là Ngọc điệp của ca ca, nó là giả đấy, nó chẳng có bay được đâu, hiểu không ?
Cô bé tròn mắt :
- Nó đẹp?...Mà nó...Không biết bay ư ?Nó không biết đập cánh phải không ca ca ?
Cô bé vừa hỏi vừa đưa hai cánh tay lên vẫy vẫy, điệu bộ ngây thơ vô cùng. Bất giác cậu bé thấy vui vui và mỉm cười. Cái cười của cậu lại làm cho cô bé tròn mắt nhìn chăm chú. Cô bé không biết phân biệt cái miệng cười của vị ca ca đẹp hay xấu, nhưng thấy ca ca cười thì cô bé rất thích, thích đến độ tròn mắt mà nhìn. Cậu bé vì thế mà chột dạ, khép ngay miệng lại, mặt trở nên nghiêm nghị. Thấy vậy cô bé la lên:
-  Ca ca cười nữa đi! Tiểu muội thích ca ca cười lắm, ca ca cười không giống đại ca,  mà đại ca lúc nào  cũng cau mặt lại, khi cười  muội chẳng thích chút nào  ...
Bạch Kiếm Tiên vụt cười sảng khóai vì câu nói ngây thơ của cô bé, nhưng rồi ông nói :
- Long nhi, chúng ta chuẩn bị lên đường đi thôi! Nếu cha đóan không lầm thì người thân  của cô bé này đang chạy tới kìa !
Bạch Kiếm Tiên vừa nói vừa chỉ tay ra xa, xong ông kéo hai con ngựa lại gần, nói tiếp :
- Vừa rồi, con mới chỉ làm bốn người bị ngất. Công lực như vậy là chưa đủ, sau này đừng vì thấy người ta lăn quay ra đã hỏang sợ. Ồ, có một người vì con mà tức giận quá nên xung huyết chết. Thôi đi mau đi con trai !
- Dạ .
Cậu bé liếc qua đứa bé gái một cái rồi tung mình lên lưng ngựa trước con mắt ngơ ngác của nó. Ngựa mới đi được vài bước thì đã dừng vì tiếng bé gái gọi .
- Ca ca ơi! ...Ca ca ơi ...
Bước chân  ngắn, chạy rối lọan nên cô bé mới bị ngã sấp mặt xuống đường. Cậu bé vội nhảy xuống ngựa rồi đỡ đứa bé gái đứng lên.
- Ca ca không ở đây chơi với tiểu muội nữa sao? Ca ca đừng đi nhé! Cha của tiểu muội có nhiều kẹo gốm lắm.
Cô bé nói trong khi nước mắt lại chảy dài xuống má. Cậu bé hơi cúi xuống lau vòng nước mắt trên má cô bé, phủi bụi trên áo cô  rồi nhẹ nhàng:
- Ngã một cái như vậy cũng không đau lắm đâu, phải không nào? Lần sau tiểu muội đừng trốn cha đi chơi một mình như vậy nữa nhé! Thôi Long ca ca phải đi đây.
- Ca ca đừng đi !
Đứa bé gái níu chặt lấy ống tay áo của cậu bé. Thật kỳ lạ, chỉ mới gặp nhau nhưng giữa hai đứa  trẻ đã thấy lưu luyến. Thở dài một tiếng, cậu bé một thoáng ngập ngừng rồi đưa tay tháo con Bướm bằng ngọc của mình, đeo vào  cổ cô bé, mỉm cười nói :
- Long ca tặng tiểu muội ngọc điệp này, tiểu muội phải giữ cẩn thận, đừng cho ai biết và đừng để mất nhé !
Cô bé tròn mắt, hai giọt nước lại lăn dài xuống má. Nhìn cậu bé, miệng cô bé mấp máy :
- Long ca ca tốt quá, Tiểu Di sẽ giữ con Bướm sắc của ca ca mãi...
- À, Tiểu Di hả? Tiểu Di muội, Long ca ca đi nhé! Đừng chạy theo ca ca nữa nghe!
Bạch Kiếm Tiên thấy con trai mình tặng Ngọc điệp thì trở ngựa quay lại. Ông định đưa tay cản con nhưng rồi thu tay lại, đoạn  nói khẻ :
- Long nhi tặng cho con bé Ngọc điệp, chắc con có ý định tìm kiếm nó sau này chứ?
Cậu bé tròn mắt nhìn cha, khẻ lắc đầu, giọng ngạc nhiên:
- Hài nhi không hiểu ý cha !
Bạch Kiếm Tiên thở dài, ông cũng lắc nhẹ đầu rồi nhìn con trai với ánh mắt trìu mến, nói:
- Ta hi vọng về sau này con sẽ không giống như ta, vì tình mà khổ luỵ. Thôi, chúng ta đi mau đi !
Bạch Kiếm Tiên giật cương cho ngựa chạy trước. Cậu bé nhìn cô bé rồi nở nụ cười lần cuối trước khi giật cương cho con ngựa phóng đuổi theo cha của mình.
Lúc này có một trung niên cùng với đứa bé bắt Bướm hồi nãy đã tới nơi. Cả hai chỉ kịp nhìn thấy bóng ngựa lấp ló trong bụi mù đang từ từ cuốn về phía trước.
Trung niên hết nhìn theo vó ngựa lại nhìn đám người la liệt dưới đất. Ông ta ôm vội đứa bé gái vào lòng.
Còn đứa bé gái vẫn dõi cặp mắt về hướng ngựa phi, tay mân mê con Bướm ngọc, miệng không ngớt gọi ca ca....
 
*          *
*
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2007 02:41:46 bởi saotrieuduong >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9