TỰ CHAT VỚI MÌNH...
TrinhTuan 08.10.2007 15:01:21 (permalink)
Trịnh Tuấn

    - Hổm rày nghe chừng lắm chuyện, nào là chuyện kinh doanh, chuyện thơ văn lại cả chuyện thư pháp thư phiếc nữa, mệt không?
    + Mệt.
    - Vẫn sống đấy chứ?
    + Sống.
    - Vợ con thế nào?
    + Khỏe.
    - Mày trả lời như thằng khùng ấy. Tao biết hết suy nghĩ của mày, cả những điều mày đã chia sẻ với người đời, cả những điều mày thinh nín. Mà mày thinh nín để làm gì cơ chứ?
    + Tao có lý do.
    - Thôi đi ông nội! Cái lý do của mày tao cũng biết tỏng rồi. Tao chỉ muốn mày thật với với tao, cũng là thật với chính mày. Nhiều lúc tao thấy tủi thân, mày ôm đồm đủ thứ, chẳng bao giờ mày tự hỏi mày, tức hỏi tao xem phải ôm đồm thế làm gì. Cuộc sống hẩy mày lên cái bục sân khấu nham nhở tì vết son phấn thế chưa đủ hay sao? Có khi nào mày nghĩ cho mình?
    + Tao biết phải nói gì bây giờ. Mọi thứ chung quanh tao giống như những trang sức của nỗi buồn, nó càng tô điểm thì càng buồn. Tao chỉ muốn dừng lại mọi thứ, cho các tế bào thần kinh ngơi nghỉ, nhưng đó lại là điều xa xỉ nhất mà tao không bao giờ có được. Thì đành xoắn tay lên làm, mà đã làm thì nói để làm gì!
    - Ừ, mà cũng khó cho mày. Tao biết trong đầu mày được nhồi nhiều các giá trị khuôn thước, cổ điển và cổ hủ. Đó là những cái gông mày tự đeo vào cổ, nhưng cũng chính lại là thứ trang sức duy nhất làm cho mày dễ dàng nhận diện trong cái thời buổi hiện sinh này.
    + Mày bảo thời này mà hiện sinh á? Mày bao dung hay mày keo kiệt về góc nhìn thực tại mà lại phát ngôn như thế? Tao nghĩ mày đang làm nhục Thủy tổ của chủ nghĩa hiện sinh để vinh danh Thủy tổ của chủ nghĩa thực dụng.
    - Aaaa! Thế là tao chọc cho mày nói được rồi. Có thế chứ. Cứ nói toạc hết ra, tội quái gì mà phải ngậm miệng tự sướng, tự đau lấy một mình. Mày không thấy sao, bạn mày đó, nó có cần đếch gì nghĩ ngợi khi nói, khi viết. Ấy thế mà nó vẫn sống bằng nhuận bút của mấy tờ báo lá cải đó thôi. Hết đề tài, nó moi cả chuyện bố mẹ nó ra để đưa lên báo, rốt cuộc, lại đỡ cho mẹ cha nó ít tiền phải cung phụng nó hằng tháng. Tao nhớ hôm đọc "Giấc mơ hình chiếc thớt" của Trần Quang Quý, bỗng chợt nhớ đến câu nói vui của Nguyễn Hòa về cái dự định ông sẽ viết một bài phê bình tựa đề là "Thực tại dáng con dao". Nghĩ thấy vui vui. Hai cái thứ "Thớt" và "Dao" có vẻ như đối lập, nhưng nó cứ làm tao liên tưởng đến những hoạt động tác động có tính bền vững đến kinh ngạc. Thế mới biết, thớt thiếu dao thớt ì chơ cái mặt, dao thiếu thớt, dao biết chém cái chi...(xin khất lỗi tác giả bài hát Tình cây và đất, nhưng nếu được, xin vui lòng viết thêm một bài Tình dao và thớt).
    + Mày có cái kiểu nửa mếu nửa cười đó từ bao giờ thế? Cứ cho là cuộc đời này nó là thế đi, nhưng đã ai chết vì những điều khốn nạn đó đâu. Tao có đọc cái bài "Phê bình sự phê bình có tính văng mạng" của Nguyễn Hòa rồi, nhưng đọc xong, tao thấy cái việc ông ấy lo và nghĩ cũng chả giải quyết được vấn đề gì, có chăng là lại làm cho mấy tay được "phê bình" cười hả bụng, vì họ luôn có cách phản ứng là, người ta khen hay chửi mình tức là có...đọc và biết đến mình! Đấy, đến như nhân cách và nhân phẩm lẫn đạo đức tối thiểu để giữ gìn chút liêm sỉ họ cũng đem ra để đổi lấy một chút tiếng tăm, thì trách gì mấy đứa trẻ con!
    - Mày bảo ai trẻ con? Xin lỗi mà ạ! Có họa chúng nó coi mày là trẻ con thì có. Trong mắt chúng nó, mày chẳng là cái đếch gì đâu. Thế mày không nhớ à? Một thằng sinh viên choạc chọe học chẳng môn nào quá năm điểm, nhưng cứ mở mồm là tinh thông bách nghệ, đàm luận trăm ngành, không những thế, nó còn lôi cả các giáo sư tiến sĩ ra vuốt lại râu cho Âu - Nhan - Liễu - Triệu, lẫn bố con nhà họ Vương bên Tàu và cả Alexandre De Rhodes bên Tây đó sao? Mày ăn nói coi chừng, kẻo bờ vách có tai, chúng lại cho mày lên báo bây giờ!
    + Ừ, chết thật, mày nói tao lại mới nhớ, cách đây ít bữa, tao nhỡ góp ý đôi nhời với một ông tiến sĩ văn học về cái bài ổng phang túi bụi giới viết trẻ, tao thấy ổng chụp mũ quá, lại phê bình theo cái lối cảm tính, với giọng điệu kẻ cả đầy phán xử. Tao cũng chưa cho đăng ở đâu, mới gửi qua mail cho ổng đọc, thì ổng trả lời quanh co một hồi, sau đó đề nghị theo cái kiểu của những kẻ xỏ dép hai chân rằng: "Tuấn đăng ở đâu cũng được, nhưng đề nghị không được đăng ở...nhé". Đúng là tiến sĩ văn học có khác (nghe đồn là có thêm cả học hàm Phó giáo sư), viết một câu văn đề nghị nhưng lại có hai chữ "không được", nghe cứ như là ra lệnh chứ đâu phải là đề nghị đề xuất gì. Tao nói thật với mày, tao chả muốn lấy cái "hiện tượng " đó để gán cho cái "bản chất" của một số người vừa lo làm chức sắc, vừa viết lách dạy đời, nhưng tao buồn lắm mày ạ.
    - Thì tao bảo rồi, mày chỉ được cái đa đoan, mà đa đoan thì đa nghĩ, đa nghĩ thì đa huệ lụy. Thôi, kệ thây hết đi cho rảnh nợ.
    + Nói là nói thế thôi, chứ quẳng thế quái nào được. Nhiều khi tao thấy mình như thằng dở hơi, chuyện mình chẳng lo cứ đi lo chuyện người khác. Mà thôi, để mai nói chuyện tiếp nhé, tao đi hầm móng heo cho mẹ thằng cu. Hix, cuối cùng thì cả ngày cũng làm được một việc có nghĩa là vô bếp nấu cho mẹ con nó được chút đồ ăn. Đúng là, khi nhìn mẹ nó ăn và nhìn con nó bú, tao thấy ý nghĩa hơn mấy vạn ngữ ngôn chật ních trong sách vở mày ạ.
    - Ừ.



+ Nghe mày ừ, tao thấy chẳng giống mày tí nào. Mày xưa giờ vẫn thường hăng hái, dũng khí lắm cơ mà! Sao nghe tao ví việc nấu đồ ăn cho vợ con còn ý nghĩa hơn mấy vạn ngữ ngôn trong sách vở, thì mày lại tư lự thế?
- Tao đang nhớ nhà. Quê nhà đang bão lũ, nước dâng ngập mọi ngả đường, đồng ruộng. Muốn về thăm cũng chẳng dứt ra về được. Mọi liên lạc đều qua điện thoại, lúc được lúc không. Sông Chu nước lớn vượt báo động 3, sông Mã có nơi nước tràn ngập vào khu dân cư xấp xỉ mái nhà, sông Cầu Chày phải mở hết các cửa đập Cầu Nha mà nước vẫn lớn gần tới mặt đê. Tao không lo năm nay quê nhà sẽ vỡ đê, vì liên tục mấy năm được nhà nước đầu tư kè đắp cũng ổn. Nhưng còn mùa màng...Lại đói thôi!
+ Cũng dễ lắm. An ninh lương thực địa phương mấy năm nay nghe chừng không ổn. Kể từ sau cái vụ phá lúa trồng mía theo cái quy hoạch vùng kinh tế mía trọng điểm của tỉnh, bà con có nơi bán mía mua lúa chẳng đủ ăn, lấy đâu dự trữ. Năm nay nước ngập khắp các cánh đồng, kiểu gì rồi sau khi nước rút, chỗ nào còn cây mía sống được cũng hóa bông hết, tỉ lệ đường giảm, thì bán được mấy xu. Không đói mới là lạ.
- Thì mày tính một xã như xã Quảng Phú, thuộc diện miền núi, thu nhập trong dân chủ yếu dựa vào cây mía cây sắn, thế mà cán bộ tham ô tham nhũng từ trên xuống dưới đến bạc tỷ. Đợt vừa rồi công an về tóm cả chủ tịch lẫn bí thư. Cũng may cho dân...
+ Ôi dào, mày chỉ được cái nghĩ xa xôi, ngay xã mày đó thôi, tay chủ tịch xã tham nhũng, bị kỷ luật, sau đó lại được đề bạt làm bí thư đảng bộ xã. Có cái ngược đời nào mà bị kỷ luật lại được lên chức bao giờ. Dân họ phản đối, phía tổ chức cán bộ huyện mới thu xếp khéo cho lão ấy về. Nhưng vừa qua lại nghe tin lão được bầu làm bí thư chi bộ xóm 21, vì chả còn ai có trình độ để làm. Cái vòng là cái vòng vèo ấy, nghĩ chỉ tổ nát đầu thôi. Nhưng phúc đức là Đảng và Nhà nước gia sức chống tham ô tham nhũng, bọn hại dân mọt nước ấy mới bị đưa ra ánh sáng. Nếu không, kiểu gì nhân cái vụ...bão bùng này chúng lại có cớ mà kiếm chác.
- Mày nhỏ nhỏ cái mồm thôi...
+ Ơ hay, thế tao nói sai à?
- Không sai, nhưng với nhiều người thì...không đúng.
+ Ơ, với ai?
- Thì tao cứ nói thế, mày cứ đợi rồi hẵng biết. Thế mày định bán đất quê không bao giờ về làng nữa sao mà toàn lôi mấy vị đó ra mà rủa thế. Làm ơn nín đi cho tao được nhờ cái phúc khi lá rụng...về vườn.
+ Mày cứ làm như nhà mày lắm đất ở quê lắm không biết! Gớm, có được 35 mét vuông, nhờ bố mày đi bộ đội bị thương tật đầy người, mới được mua theo giá gốc. Cả nhà bốn người cộng với ba con chó, đi vô đi ra đụng nhau chan chát, ở quê, một mụn đất ấy có bán cũng chả mua được một chiếc xe Tàu. Bán với chả chác!
- Tao cứ lo xa thế đấy. Cái ngữ mày lang bạt hết trong Nam ngoài Bắc, còng lưng kiếm đất cắm dùi mãi mà chưa xong. Mai kia khe hết ba cái chữ học được của ông thầy cúng đang thịnh ở thành phố, rồi lại vác dái về làng, lúc đó, chữ của mày chẳng che nổi cái thậm thụt đâu con ạ!
+ Tao nói có vậy mà mày xồ lên ngoa ngoắt thế? Tao biết khi nào thì sẽ chui về làng. Nhưng tao tin, còn lắm người giàu lên nhờ thời cuộc thì còn sinh hàng đống lễ nghĩa. Cái chữ thầy cúng của tao vẫn có khối người cần. Mày không ra đường Nguyễn Thái Học mà coi, cả chữ lẫn khung họ đòi những sáu nhăm nghìn, trong đó khung chỉ hết có sáu mươi nghìn, còn những năm nghìn tiền chữ. Thế thì đói làm sao được. Chỉ thương các cụ ở quê, bòn vườn cả tháng giáp hạt không mua nổi một đôi pin Con Thỏ phòng khi đêm hôm mưa gió. Ở ngoài đây, viết có mỗi chữ, mà đắt gần bằng hai cân thóc. Tao là tao còn lâu tao mới về.
- Thì ra đồng tiền làm mờ mắt mày rồi. Mày tham ba cái tiền lẻ của người ta mà quên quê hương đó phỏng?
+ Mày đừng có mà bảo đó là tiền lẻ nhá! Mày quên những ngày cù bất cù bơ ở Sài Gòn rồi sao? Đi lượm rác cả đêm kiếm không đầy chục nghìn bạc, sáng ra gặm ổ bánh mì không bơ không sữa rồi đi học. Cầm trên tay tờ trăm nghìn cứ run lẩy bẩy, sợ đứa nào nó móc mất thì có mà đi ăn mày. Bây giờ bán được một chữ dăm nghìn, đã vội thấy phú phụ bần!
- Ừ, mày nói tao hiểu ra rồi. Mà mày nhắc đến Sài Gòn làm tao thấy nhớ quá! Thôi, viết mấy cái comments trả lời bạn bè đi rồi còn đi ngủ, mai tâm sự tiếp nhé.
+ Ơ..mà..ừ, thế cũng được.



- Không ngủ được à?
+ Hồi nảy mày nhắc đến Sài Gòn làm tao nhớ quá. Không biết giờ này anh em bạn bè thế nào. Nhớ có lần ngồi uống rượu thịt chó ở Cầu Ông Tạ, bạn tao hát "...bận hành quân nên chắc khó thăm nhau...", làm cho cả mấy đứa nín thinh không nói gì, cứ nâng rượu lên là nốc cạn.
- Mày rồi cũng khổ suốt đời thôi! Cái gì quên được thì quên đi. tao nghe nói, cái bộ não người cũng giống như cái khuôn làm đậu phụ (Tàu hủ), khi đã đầy, nhận vào chỗ này, nó phòi ra chỗ khác. Chả biết có phải thế không mà như cái chuyện cười về nhà khoa học kia nuôi con mèo, đến khi nó đẻ mèo con ông ta phải đục đến hai cái lỗ, sợ một cái, mèo lớn đi không có lối cho mèo con đi. Tao nghĩ, chắc "cái khuôn đậu phụ " của ổng đã đầy.
+ Ôi giời, mày cứ nói thế, ra đường mà xem, khối đứa chả biết đã đầy cái khuôn ấy hay chưa, nhưng kiểu cách thì phọt ra nhìn thấy. Nhất là cái thời buổi bây giờ, đi đâu cũng phải cần cái Profiles cho thật đẹp, thật dầy và thật dài, nhìn thoáng qua thấy đủ các loại chứng chỉ, đủ các loại thành tích chứng minh năng lực. Sợ thật. Mà họ học gì mà học được nhiều thế không biết!
- Tao cứ tưởng mày làm cửu vạn cho chữ nghĩa ở thành phố mãi, thì cách nghĩ, cách tư duy phải khang khác lúc ở quê kia chứ. Vẫn cứ là nông dân đặc sệt thôi. Này nhé, cái đống profiles ấy toàn là coppy lẫn nhau thôi. Nhưng khốn nạn là ở chỗ, biết tỏng tòng tong là chúng vẽ cho đầy hồ sơ năng lực, nhưng các nhà tuyển dụng và sử dụng chúng vẫn cứ...cho là thế. Hôm tao hỏi một thằng cha hiện làm giám đốc quan hệ đối tác cho công ty...rằng, ông nhiều bằng cấp thế, mà ông chỉ có hơn tôi một tuổi, thế ông học lúc nào mà có 3 bằng đại học, một bằng chuyên tu quản lý nhân sự, một bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh? Hắn cười rồi bảo, tôi chỉ có một cái bằng cử nhân ĐH ngoại thương thôi...
+Ơ, thật à?
- Thế chả thật hóa ra tao nói điêu mày à! Mày mà được xem đống hồ sơ dự thầu các gói công trình xây dựng khu trường CĐ Công nghệ Bắc Hà, mày có mà sợ vải linh hồn. Có những hồ sơ công ty vừa mới thành lập doanh nghiệp được chưa đầy hai tháng, mà các công trình đã từng tham gia xây dựng liệt kê hết gần hai mặt giấy A4. Mày có gọi hồn Ngô Thừa Ân dậy viết tiếp Tây Du Ký, ban cho Tôn Ngộ Không thêm 72 phép nữa thì lão Khỉ ấy cũng bó tay. Nhưng...
+ Mày cứ nói tiếp đi...
- Nhưng mà nghĩ đi thì cũng nên nghĩ lại. Bây giờ hội nhập rồi, WTO cũng đã vào, các nhà đầu tư nước ngoài nhảy vào nước ta như cá chép mùa vật đẻ, các doanh nghiệp mọc lên như nấm, không cạnh và tranh thì có mà ra rìa. Người ta vẽ chút hồ sơ cho đẹp, để qua mắt nhà đầu tư xây dựng cũng hòng kiếm bát cơm thôi.
+ Thế hóa ra cái vụ sập cầu Cần Thơ, cũng có cái kiểu đó à?
- Mày cú rúc váy vợ, chả chịu đọc báo chí gì cả. Báo điện tử VnExpress đưa tin to đùng ra đó: Chiều 2/10 được ủy quyền của Bộ Công an, Cơ quan Cảnh sát điều tra tỉnh Vĩnh Long đã ra quyết định khởi tố vụ án sập cầu hôm 26/9 với tội danh "vi phạm quy định về xây dựng gây hậu quả nghiêm trọng".
+ Ôi trời ơi, người ta có thể vì miếng cơm như mày nói mà đánh đổi hàng mấy chục mạng người được sao? Cũng xây và cũng dựng, nhưng cứ nhìn cây cầu Long Biên được Pháp xây dựng từ 1899 - 1902 mà thấy nghẹn ngào cho những câu cầu hiện đại. Chả nói gì xa xôi, ngay ở quê mình đó, đê sông Cầu Chày được các cô chú Thanh niên xung phong ngày trước đắp, lụt to, nước lồng qua chân đê mà không vỡ. Còn đê sông Chu, do các nhà thầu bây giờ trúng thầu kè đắp, sửa chữa, cứ lụt mùa trước xong thì mùa sau kè lại. Thế mới biết, thuở khoai sắn thay cơm mà người ta làm thật, thuở vi tính vi tiếc thì lại ăn thật làm láo.
- Thì đó, hồi nảy trên thời sự đưa tin Ông Musharraf chiến thắng trong cuộc bầu cử Tổng thống ở Pakistan, phát biểu với báo chí, ông bảo: "Dân chủ là số đa!". Có lẽ, bây giờ cái gì được nhiều người tán đồng, thì đó là dân chủ, thì đó là...[chân lý]. Mấy lão dân làm chủ mấy công ty kia tự tay xé đôi hai chữ dân chủ ra, để tự cho mình cái quyền làm chủ những tính mạng người khác. Chẳng trách gì mà nhìn sắc mặt các nguyên thủ nhà nước mấy hôm rày trên tivi hốc hác đi hẳn. Chưa lo chỉ đạo vụ Cần Thơ xong thì lại đến bão lũ khắp miền Bắc, miền Trung. Mà phần nhiều các hậu quả lại như lời Thủ tướng phát biểu hôm rồi trên truyền hình là, do quá kém về quản lý nhà nước.
+ Ừ.
- Mày lại ừ nữa rồi.
+ Thì biết nói gì?
- Thế mày không thấy cái trách nhiệm công dân của mình à? Cả nước đang hướng vào những khu vực bị thiệt hại từ vụ sập cầu đến các nơi đang khắc phục hậu quả bão lũ. Mày cũng nên làm gì đi chứ. Không đóng góp được gì thì ủng hộ qua Chữ thập đỏ mấy ngày lương. À, mà mày từ tháng ba đến giời có được nhận đồng lương nào đâu mà ủng hộ. Thôi thì làm việc gì đó cũng được, miễn là tấm lòng.
- Ừ, tao hiểu rồi....



- Thế đấy, cứ phang cho mày tẹo tèo teo lý lẽ, là hoặc mày nói mày hiểu rồi, hoặc là thần mặt ra nghĩ ngợi.
+ Vậy phải phản ứng làm sao? Mày thừa biết tính tao rồi còn gì. Đi nhậu với ông tiến sĩ dỏm, tao chẳng thấy ngon miệng bằng ngồi uống rượu cồn với mấy chú chạy xe ôm. Nhớ hôm rồi đi "công cán" với tay tiến sĩ..., về rồi chả biết viết cái gì, đành ngồi đọc Kiều ru vợ ngủ.
- Kể ra mày cũng lạ! Cái thời nào rồi mà mày sống cực đoan bỏ xừ. Bây giờ, ngành khoa học vũ trụ đã đưa người lên mặt trăng, sao hỏa rồi. Biết đâu chừng, trong lúc cuống cuồng, các phi hành gia đại tiểu tiện lên chỗ nằm của chị Hằng ngồi xõa tóc í chứ. Vậy mà, lúc nào cũng thấy mày ngồi ngâm thơ, ngắm trăng và khen trăng không những đẹp mà còn...độ lượng.
+ Mày lại suy diễn rồi. Thú thực, tao cũng có đọc và theo dõi các trào lưu văn học qua báo chí truyền thông. Vui lắm mà buồn cũng lắm. Vui là bây giờ đi đâu cũng gặp được nhà thơ, nhà văn, chứ không như thuở nào, chỉ biết đến quý vị ấy trong sách giáo khoa. Buồn là gặp rồi chả biết họ là ai với ai. Cứ nghe người gọi chung chung cho họ là nhóm này, nhóm kia, xanh xanh, đỏ đỏ. Tao ít thấy có cái tên nào tre trẻ đứng độc lập được ít ngày. Tao lôi sách của họ ra đọc, ngửa mặt lên trời không phải để ngắm trăng, mà là đang cố hỏi ông trời xem họ viết gì. Nói ra, tao chỉ sợ mày bảo tao dốt nát, nhưng quả là nhiều bài của họ tao không hiểu được. Hoặc có hiểu, thì tao cũng chỉ hiểu sơ sơ là, họ mới phát minh ra phép sử dụng tu từ kiểu mới, phép chia các từ láy ra thành nhiều từ đơn rồi ghép lại thành từ mới, mang nghĩa tương tự hoặc chả còn nghĩa gì nữa. Tao thấy họ làm rất hay. Chí ít thì nó cũng tao thấy nó na ná như ngày trước tao mơ hồ về một khái niệm văn chương hiện đại, là dần tiến đến việc xóa bỏ các quy ước, định đoạt số phận riêng cho các cụm âm tiết trở nên sang trọng hoặc dị biệt.
- Tao thấy mày yêu và ủng hộ văn trẻ, thơ trẻ lắm cơ mà. Sao lại suy nghĩ thế?
+ Tao có nói là tao không yêu đâu. Yêu lắm đấy chứ. Ủng hộ cả hai tay. Họ nhiều khi có vẻ bầy đàn trong sự cô độc của các quan niệm đang cuộn vòng trong não bộ các vị tiền bối trước họ, thêm vào đó là những trăn trở muốn bước ra khỏi những khuôn thước gò bó. Mãi hồm rồi mở cửa sân thượng ra phơi tả lót cho con, tao mới hiểu được lí do tại sao tao yêu họ. Vì cũng giống như người leo cầu thang, leo hết bậc thì đụng phải trần nhà rồi lại đi xuống. Chỉ khi mở được các cánh cửa dẫn ra sân thượng, nhìn được ánh trăng không bị phất phơ tả lót che ngang, lúc đó họ mới nghĩ và mơ đến những cánh diều bay trên trời lộng gió. Tao hiểu được sự hân hoan đó của họ.
- Mày cứ vẽ chuyện. Thực ra, con người ta ai chẳng muốn khác người, hơn người. Điều quan trọng là ít ai nhận ra cái có thật của mình, đó là năng khiếu trội nhất của họ, để phát huy. Tao tin rằng, khi ai đó tìm thấy và tập trung hết sức cho năng khiếu trội của họ, nhất định họ sẽ thành công, họ sẽ là họ trong ý nghĩa của cái đơn nhất, cái vinh quang, cái không lẫn lộn, cái tách li khỏi hệ thống bầy đàn.
+ Biết thế, nhưng cái tầm của những năng khiếu trội đâu có phải ai cũng như nhau. Tao nghe đồn, có vị phê bình nói rằng, các tác phẩm văn chương trẻ (8X) bây giờ hầu hết là nông nghĩa, nếu không muốn nói là đơn nghĩa. Tao nghĩ, vị phê bình kia cũng có chút có lý, vì có vẻ như các tác phẩm văn học trẻ gần đây ít lóng lánh như những giọt sương mai để có thể làm cho con họa mi soi gương buổi sáng, phải bật lên tiếng hót, mà có khi lại như giọt nước lọc bỏ trong bình, làm cho con quạ vục mỏ vào uống xong bị nhiễm độc bởi thành phần cứng chưa xử lý quá nhiều. Tuy nhiên, đừng vì thế mà dội nước lạnh lên đầu họ nếu như không làm được cái việc là tiếp lửa cho họ. Chí ít, họ dũng cảm hơn nhiều người chỉ biết ôm khư khư lấy những xác chữ lẫn xác trí tuệ của Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Xuân Diệu, Chế Lan Viên... để làm nên những tấm bằng thạc sĩ, tiến sĩ. Có lẽ, tao yêu họ bởi vì tao luôn yêu những ai dám nghĩ, dám làm ra cái mới, dù cái mới đôi khi phải chấp nhận sự méo mó hoặc dị dạng, nhưng nó đủ tư cách là một sản phẩm trí tuệ không bị ăn cắp rác thải tâm hồn của những người đi trước.
- Hôm nay mày nói to mồm thế? Mày vẫn hay thích Bùi Giáng ở câu: Rằng xin các hạ hãy vô ngôn lắm cơ mà?
+ Mày lại nhắc tao đúng cái nhân vật mà tao đang nghĩ tới rồi đó. Thôi để khi khác tao nói cho mày nghe về cái sự "nhiễm" Bùi Giáng hay học đòi Bùi Giáng cho nghe nhé.
- Nói chuyện với mày tức bỏ mẹ, cứ đến đoạn tao thích nghe thì mày lại bận. Thôi cứ đi làm đi..
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2007 15:24:50 bởi TrinhTuan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9