TRO TÀN KÝ ỨC
lukhachcodon 11.10.2007 20:20:41 (permalink)
                                  TỰ SỰ BẢN THÂN 
  Mình không có ai là bạn thân, tính tình hơi nhạy cảm lại do từ nhỏ sống cô độc một mình, không tiếp xúc với bên ngoài, đi học về thì Ba Má mình không cho ra ngoài chơi, đến khi lớn lên học hết cấp 3 thì lại sống xa nhà, do không quen ai nên càng thu mình lại, thế là hết đời sinh viên mình cũng chẳng quen ai, dù là bạn trai chứ đừng nói là bạn gái. Sau khi ra trường mình đi làm, ở công ty do phải tiếp xúc nhiều mà mình thì chẳng biết cách ứng xử, thế là xong. Thế rồi mình tình cờ quen được một người khi đi học thêm ở một khóa học, cuộc đời mình bước sang trang mới. Mình không thể tả được mình lúc đó như thế nào nhưng mình có thể đổi cả cuộc đời mình chỉ để sống lại 2 năm tuyệt vời đó. Mình không nhớ mình đã sống như thế nào trong 2 năm đó, mình chỉ cảm giác là đã từng qua đây, ở đây, đi cùng người ấy mà thôi. Nhưng giá đừng hạnh phúc quá như vậy. Sau đó thì người ấy đi ra nước ngoài tu nghiệp một thời gian, trong lúc đó thì ở nhà xảy ra chuyện. Mình nhận được tin Ba Má mình mất, mình phải về quê lo việc nhà, sau khoảng vài tháng khi lo xong việc nhà thì mình trở lại thành phố. Chính là lúc nghe tin người ấy tổ chức đám cưới, mình bị liền 2 cú sốc trong đời như vậy đó. Điều ngạc nhiên là mình lại không hề thấy đau khổ hay tức giận gì? Mình vẫn hoàn toàn tỉnh táo gặp lại người xưa trao lại kỷ vật cũng như tất cả những gì khi mình đã nhận. Mình đến dự đám cưới vẫn vui vẻ chúc người ấy hạnh phúc, sau đó hình như mình uống hơi nhiều thì phải. Chỉ biết là sáng hôm sau khi khi tỉnh dậy thì thấy mình nằm ở Chợ Rẫy. Lúc đó ngoài nổi đau thể xác ra mình mới thấm thía cái đau trong tâm hồn mình, suốt nửa năm trong bệnh viện mình như sống trên mây vậy, mình không nhận ra ai mặc dù khi họ nói là mình biết và nhớ ngay nhưng khi họ đi mình lại chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra nửa, giờ nghĩ lại thấy buồn cười, như mình uống thuốc rồi, bác sĩ tới thăm bệnh mình lại không nhớ là uống rồi hay chưa, tội nghiệp cô y tá bị bác sĩ la đến lúc lật sổ ra mới thấy cố ấy bị oan. Mình xuất viện được một tuần thì phải về quê cho cô mình chăm sóc vì mình không tự lo cho mình được, giờ nhớ lại cứ như là một giấc mơ vậy. Tội nghiệp nhất là cô mình, cô phải lo cho một đứa trẻ lớn xác là mình đến tội. Mình phải mất hơn 1 năm mới hoàn hồn lại, mình bắt đầu khôi phục lại cảm giác củng như suy nghĩ rành mạch hơn. Cuối cùng mình thưa với cô mình là mình xin phép được về thành phố đi làm trở lại. Cô khóc hết nước mắt khuyên mình ở lại cũng như lúc mình ra đi, nhưng biết làm sao được. Mình không thể chịu nổi khi thấy cô khổ vì mình như vậy được, với lại mình không thể sống ăn bám vào cô trong khi dưới quê không có chuyện gì cho mình làm. Mình về thành phố đi làm lại, may mắn là giờ mình không còn suy nghĩ nhiều về đồng nghiệp mình nửa. Mình không còn muốn phấn đấu vì bất cứ thứ gì hay cố gắng thăng tiến trong sự nghiệp nữa. Mình bây giờ chỉ mong ước duy nhất một điều. Đó chính là mình có thể sống trong sự yên tĩnh như hiện tại cho đến cuối cuộc đời.                                              
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2007 20:31:36 bởi lukhachcodon >
#1
    lukhachcodon 12.10.2007 11:01:55 (permalink)
       Không biết tự bao giờ mình trở nên lập dị như vậy nữa, thật đáng buồn! Hiện tại tâm trạng mình cực kỳ mâu thuẫn, một mặt mình muốn sống lặng lẽ không hề quan tâm đến bất cứ ai, mặt khác mình lại muốn tham gia những cuộc họp mặt ở các diễn đàn trên mạng. Thật phi lý vô cùng!
       Mình muốn được vui vẻ cười đùa nhưng lại sợ giao tiếp với người xung quanh, thật xấu hổ. Mình mong ước có bạn nhưng lại sợ người ta biết được cuộc sống của mình, không thể hiểu được bản thân mình nửa. Đêm về mình cứ thao thức tự hỏi mình, phải chăng mình nên đi khám bác sỉ tâm lý chăng? Nhưng rồi mình lại sợ. Sợ gì? Đó chính là phải cho người khác biết bên trong tâm hồn mình. Mình tuyệt đối không cho bất kỳ ai xâm nhập vào trong lòng mình nửa, dù chết cũng không. Vì sao ư? Vì tâm hồn mình là nơi cuối cùng mình có thể an toàn trong đó. Mình không tin lắm vào những bác sĩ tâm lý. Nói cho cùng thì tâm hồn con người là một thế giới phi không gian, thời gian. Bác sĩ có thể trị lành những tổn thương cơ thể nhưng trong lòng mình bị thương thị bác sĩ trị sao đây? Mình tham dự những buổi offline rất vui vẻ, nhưng mình hoàn toàn không muốn biết về bất cứ ai cũng như không muốn bất cứ ai biết về mình. Mình thành thật xin lỗi mọi người vì đã nói những điều không nên nói như vậy. Mình thật sự khổ tâm. Giá như mình có thể làm khác đi được. Buồn bả. Cô đơn . Đau đớn. Mình viết ra những dòng tâm sự này hy vọng mọi người có thể tha thứ cho lổi lầm của mình. Mong mọi người xem như đó chỉ là một người ham vui tham gia cho diễn đàn thêm đông vui chứ thành viên này chỉ là một hòn đá bên lề cuộc sống. Viên đá này lặng lẽ làm nhân chứng cho dòng đời trôi qua, viên đá ấy không hề tham dự vào dòng đời mà chỉ lặng lẻ âm thầm xem.
      Cuối cùng, mình mong sao tất cả mọi người tham gia diễn đàn này đều có thể tìm thấy được hạnh phúc trong cuộc sống. Chúc tất cả thành viên vui vẻ và mạnh khỏe.
    #2
      coemthonnu 12.10.2007 13:35:11 (permalink)
      LKCD ơi, xin cho phép TN được chia sẻ với bạn vài dòng tâm sự nhé.
       
      Mình còn nhớ ngày xưa khi mình bất cẩn té ngã, đau quá nhưng Ba cứ bắt mình phải tự đứng lên và không được khóc. Ông thường hay nói "sống là phải biết vượt qua số phận, phải biết tự đứng lên sau khi ngã...". Chân tình trên đời này quả thật rất khó tìm, nhưng hãy cứ hãy tìm rồi anh sẽ tìm thấy cái anh cần.
       
      Bạn còn trẻ (70 chưa gọi là già mà!) thì không có gì mà sức trẻ không làm được cả Bạn ạ. Hãy tin tưởng vào cuộc sống đi Bạn của tôi ơi. Để khi nhìn lại, mình phải hãnh diện ngẩng cao đầu mà còn răng dạy lại cho con cháu sau này nữa chứ :-P
       
      Hãy mở rộng cửa ra bạn nhé...
      đón gió xuân mang nắng ấm trong lành
      Bạn bè đấy luôn sẵn sàng chia sẻ
      Tình nhân kia cũng sẽ đến thật gần
      ....
       
      Chúc LK mau chóng tìm lại niềm vui nhé!!
      #3
        lukhachcodon 12.10.2007 18:22:04 (permalink)
        Trên mạng thật dễ dàng bộc lộ tâm hồn mình. Vì sao ư? Vì không ai có thể làm tổn thương mình. Còn ở ngoài đời thì sao? Mình không biết mình có làm sai hay không, có làm mích lòng ai hay không? Nếu mình làm tổn thương ai thì làm sao biết để xin lổi đây? Còn làm bạn thì sao? Làm sao biết được ai thật lòng với mình? Mình không biết cách tiếp xúc với mọi người nên rất sợ làm họ phật lòng, mà như vậy thì tốt nhất nên hạn chế giao tiếp thì sẽ không làm mích lòng ai. Còn đến những party thì mọi người vui là chính, mình đứng ngoài cũng thấy ấm lòng rồi. Nhưng mình rất sợ ai đó đến làm thân. Vì sao ư? Vì mình rất sợ ai đó làm mình thấy lại quá khứ mình. Bây giờ tuy tạm lắng xuống nhưng vẩn cứ nhói lên khi nhớ về. Thật là đau đớn. Mình trách mình vô dụng, tự mắng bản thân hàng ngàn hàng vạn lần, hãy quên đi, hướng tới trước mà sống. Nhưng cứ mổi khi đêm về mình lại thao thức nhớ tới. Ôi! Sao mà khó quá vậy. Nhưng cũng may là còn có diễn đàn này. Diễn đàn đã giúp mình bộc lộ những điều mà mình không thể nói cùng ai. Mình thấy nhẹ lòng hơn lúc trước. Mình cầu chúc tất cả thành viên cũng như Ban Quản Trị diễn đàn gặp nhiều may mắn.
        Xin chúc mọi người vui vẻ và hạnh phúc.
         
         
        ___________________________
        Thành thật cảm ơn coemthonnu nhiều lắm
        #4
          minhvy 19.10.2007 07:38:33 (permalink)
           ký ức là điều đã là của quá khứ ,hãy quên đi nha bạn ,thực tại mới là quan trọng ,mình tin bạn sẽ làm được ,mình ủng hộ bạn
          #5
            lukhachcodon 19.10.2007 11:27:22 (permalink)
            Không biết từ bao giờ mình trở nên hoài nghi tất cả. Mình không biết liệu có thể tin ai được nửa hay không? Đặt tình cảm vào một người không đơn giản như công thức toán học mà là một sự trao tặng. Mình trao tặng nhưng chỉ HY VỌNG chứ không thể cưỡng cầu, có thể không được hồi đáp nhưng không mong tổn thương. Nhưng không ngờ sự trao tặng lại nhận lại thương đau, mình không biết nên trách ai đây, trách người ư? Mình trách sao được vì mỗi người đều có lý do chính đáng để kết thúc sự rung cảm con tim với nhau mà dù ngay từ đầu không có sự rung cảm thì ta củng chỉ tự trách bản thân không nhìn thấy được chuyện đó mà thôi. Bản thân mình làm thì bản thân mình chịu, mình không trách người nhưng mình cũng không phải là thánh để có thể tha thứ và quên đi dễ dàng được. Rốt cuộc, bản thân mình lại tự vây hãm lấy tâm hồn mình không thể thoát ra được. Cái vòng lẩn quẩn do tự mình buộc lấy, cái tư vị ấy thật không dễ chịu gì.
            Nhưng thật may mắn khi mình tham gia vào diễn đàn này. Đây là nơi mình có thể ký thác tâm tư mà không hề sợ phải lộ diện. Sự đau đớn trong lòng có thể dàn trải nhưng không sợ ánh mắt người đời làm mình tổn thương. Trái tim vụn vỡ dần dần hồi phục mà không sợ cho người khác thấy những dư âm, tàn tích của một thời quá khứ vô vọng. Khi viết những dòng này, nếu một ai trong đời thường biết mình có thể sẽ cười mình, điều này làm sâu trong tim mình cực kỳ đau đớn, mặc dù mình vẫn tươi cười đáp trả xem như đó là một trò vui. Nhưng trên diễn đàn này, nếu một ai có sự thông cảm hay nhận thấy nên cho lời chia sẽ, cảm thông sẽ hồi đáp cho mình. Đối với những ai đã viết những dòng chia sẽ, an ủi mình cực kỳ cảm kích, vì điều này giúp mình có thể chữa lành vết thương lòng theo thời gian, mặc dù đôi khi trở trời vẫn còn day dứt. Mình mong sao diễn đàn này ngày càng phát triển và mở rộng đến khắp nơi, tạo một cầu nối giao tiếp cho tất cả mọi người. Mình xin chúc Ban Quản Trị diễn đàn cùng tất cả thành viên thành công,vui vẻ và hạnh phúc.
            #6
              tigon_buon 22.10.2007 14:48:50 (permalink)
                                  người ta nói tương lai là điều quan trọng .quá khứ là điều ở lại sau lưng .hãy đi về phía tương lai vì ở nơi đó mọi điều tốt đẹp đang chờ đón bạn 
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9