TRO TÀN KÝ ỨC
lukhachcodon 11.10.2007 20:20:41 (permalink)
                                  TỰ SỰ BẢN THÂN 
  Mình không có ai là bạn thân, tính tình hơi nhạy cảm lại do từ nhỏ sống cô độc một mình, không tiếp xúc với bên ngoài, đi học về thì Ba Má mình không cho ra ngoài chơi, đến khi lớn lên học hết cấp 3 thì lại sống xa nhà, do không quen ai nên càng thu mình lại, thế là hết đời sinh viên mình cũng chẳng quen ai, dù là bạn trai chứ đừng nói là bạn gái. Sau khi ra trường mình đi làm, ở công ty do phải tiếp xúc nhiều mà mình thì chẳng biết cách ứng xử, thế là xong. Thế rồi mình tình cờ quen được một người khi đi học thêm ở một khóa học, cuộc đời mình bước sang trang mới. Mình không thể tả được mình lúc đó như thế nào nhưng mình có thể đổi cả cuộc đời mình chỉ để sống lại 2 năm tuyệt vời đó. Mình không nhớ mình đã sống như thế nào trong 2 năm đó, mình chỉ cảm giác là đã từng qua đây, ở đây, đi cùng người ấy mà thôi. Nhưng giá đừng hạnh phúc quá như vậy. Sau đó thì người ấy đi ra nước ngoài tu nghiệp một thời gian, trong lúc đó thì ở nhà xảy ra chuyện. Mình nhận được tin Ba Má mình mất, mình phải về quê lo việc nhà, sau khoảng vài tháng khi lo xong việc nhà thì mình trở lại thành phố. Chính là lúc nghe tin người ấy tổ chức đám cưới, mình bị liền 2 cú sốc trong đời như vậy đó. Điều ngạc nhiên là mình lại không hề thấy đau khổ hay tức giận gì? Mình vẫn hoàn toàn tỉnh táo gặp lại người xưa trao lại kỷ vật cũng như tất cả những gì khi mình đã nhận. Mình đến dự đám cưới vẫn vui vẻ chúc người ấy hạnh phúc, sau đó hình như mình uống hơi nhiều thì phải. Chỉ biết là sáng hôm sau khi khi tỉnh dậy thì thấy mình nằm ở Chợ Rẫy. Lúc đó ngoài nổi đau thể xác ra mình mới thấm thía cái đau trong tâm hồn mình, suốt nửa năm trong bệnh viện mình như sống trên mây vậy, mình không nhận ra ai mặc dù khi họ nói là mình biết và nhớ ngay nhưng khi họ đi mình lại chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra nửa, giờ nghĩ lại thấy buồn cười, như mình uống thuốc rồi, bác sĩ tới thăm bệnh mình lại không nhớ là uống rồi hay chưa, tội nghiệp cô y tá bị bác sĩ la đến lúc lật sổ ra mới thấy cố ấy bị oan. Mình xuất viện được một tuần thì phải về quê cho cô mình chăm sóc vì mình không tự lo cho mình được, giờ nhớ lại cứ như là một giấc mơ vậy. Tội nghiệp nhất là cô mình, cô phải lo cho một đứa trẻ lớn xác là mình đến tội. Mình phải mất hơn 1 năm mới hoàn hồn lại, mình bắt đầu khôi phục lại cảm giác củng như suy nghĩ rành mạch hơn. Cuối cùng mình thưa với cô mình là mình xin phép được về thành phố đi làm trở lại. Cô khóc hết nước mắt khuyên mình ở lại cũng như lúc mình ra đi, nhưng biết làm sao được. Mình không thể chịu nổi khi thấy cô khổ vì mình như vậy được, với lại mình không thể sống ăn bám vào cô trong khi dưới quê không có chuyện gì cho mình làm. Mình về thành phố đi làm lại, may mắn là giờ mình không còn suy nghĩ nhiều về đồng nghiệp mình nửa. Mình không còn muốn phấn đấu vì bất cứ thứ gì hay cố gắng thăng tiến trong sự nghiệp nữa. Mình bây giờ chỉ mong ước duy nhất một điều. Đó chính là mình có thể sống trong sự yên tĩnh như hiện tại cho đến cuối cuộc đời.                                              
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2007 20:31:36 bởi lukhachcodon >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9