Hoài Mong
Thổn thức trong tim nỗi nhớ mong
Khi trời đổi gió xót xa lòng
Trăng vàng chẳng ghé thềm rêu cũ
Sáo ngọc thôi ngang chốn hoạnh không
Nức nở người ơi loang gối chiếc
Đau thương bạn hỡi nhạt thư phòng
Ôm bao luyến ái giờ tan biến
Tựa bến xa thuyền cứ ngóng trông
Hải Đường
Hoài Mong
Đêm dài đăng đẳng giấc hoài mong
Nghe gió mùa sang rụng tiếng lòng
Mộng cũ tàn hương chìm khói sóng
Trăng xưa vỡ sắc lạnh tầng không
Thu đan nỗi vắng giăng đầy ngõ
Sầu lọt song thưa phủ kín phòng
Hiu hắt đèn khuya ngơ ngẩn bóng
Bên trời mù mịt nẻo chờ trông
Lan Anh
Đợi Mong
Tỉnh giấc đêm tàn cố đợi mong
Đìu hiu một bóng vấn vương lòng
Loay hoay vướng víu vòng danh lợi
Bận bịu mơ màng chuyện sắc không
Chẳng nhớ người xưa nơi gác vắng
Đành quên bạn cũ chốn cô phòng
Giờ đây nghĩ lại tìm hy vọng
Bến dẫu xa thyền vẫn mãi trông
Bachvan
Trông mong
Tình rơi nghĩa rụng hết chờ mong
Chợt đến rồi đi để chạnh lòng
Gắn bó bao năm chừ mất cả
Gần kề mấy thuở bỗng thành không
Người về chốn ấy tưng bừng ngõ
Kẻ ở nơi đây quạnh quẽ phòng
Biết chẳng khi nao mình gặp lại
Nhưng sao cứ mãi miệt mài trông
Nguyên Thoại
THƯƠNG MONG
Làm sao tả hết nỗi thương mong
Biển héo hon thêm chuyện của lòng
Lệ đắng bâng khuâng bờ bến cũ
Trăng thề ủ rũ giá băng không ?
Thương nhau sớm tối hồn đơn chiếc
Nhớ thuở hương yêu biếc khắp phòng
Dấu ấn tình hồng còn sống động
Hoàng hôn tuổi mộng mãi còn trông
Vũ kim Thanh
VẪN NHỚ MONG
Chớ trách rằng quên chẳng nhớ mong
Ngày thêm lửa đốt cháy trong lòng
Trăng mây bến nước thành hư ảnh
Giấc mộng đêm huyền có hoá không
Dõi cánh chim trời bay khuất nẻo
Tầm hương thảo mộc ướp quanh phòng
Quay sa dệt lụa thêu Loan Phụng
Hợp Phố Châu Trần mãi ngóng trông
Kim Giang
Suy thoái
Rã gối phong trần thảo dã mong
Dấn thân thế luỵ chỉ đau lòng
Không tài rót bạc không thành có
Có tội ra vàng có hoá không
Phố thị hay là nơi sở thú
Phồn hoa chẳng khác chốn bào phòng
Nhân luân nhiễu động dần suy thoái
Cam vũ chưa về ngán ngẫm trông
Cu Rảnh
Vẫn Mong
Sáng đợi trưa chờ xế tối mong
Ai đem da diết bủa giăng lòng
Thiên An buổi ấy chưa quên chứ
Bến Ngự chiều nao có nhớ không
Tưởng sẽ chung hình trên khung ảnh
Ngờ đâu lẻ bóng giữa căn phòng
Duyên chưa gặp số tình rong ruổi
Chẳng biết khi nào hết mỏi trông
Nguyên Thoại