Nhà Vua vừa cầm chiếc chìa khoá nhịp nhè nhẹ trong lòng bàn tay, miệng vừa lẩm bẩm: " Chiếc chìa khoá này có lẽ dành để mở một kho tàng nào nữa đây!"
Thế là Nhà Vua lại bắt đầu để mắt quan sát một lần nữa khắp nơi trong hầm. Ngài lần từng bước một theo tường hầm và đưa tay gõ nhẹ vào vách. Lúc đi đến chính giữa tường vách bên trái bỗng ngài vụt khựng lại, đưa sát ngọn nến vào một chiếc lỗ nho nhỏ: rõ ràng nơi chỗ vách ấy có lắp một ổ khoá. Nhà Vua tra nhanh chiếc chìa khoá vàng vào thì vừa vặn lắm. Lập tức cánh cửa được mở toan, để lộ một căn phòng nho nhỏ vào chính giữa phong có bày chín chiếc bụt bằng vàng. Nhưng trong số ấy chỉ có tám chiếc bụt được trưng bày bằng tám pho tượng kin cương, còn chiếc thứ chín lại bỏ trống. Nhà Vua lấy làm lạ liền tiến lại xem, thì thấy trên chiếc bụt thứ chín còn bỏ trống ấy có một mảnh thư như sau:
Lâm Kha con ơi!
Tám pho tượng mà con đã nhìn thấy dù có đẹp, có qius nhưng vẫn còn kém xa pho tượng thứ chín bội phần.
Riêng pho tượng ấy cũng đủ đáng giá bằng nghìn pho tượng kim cương mà con thấy đây. Nếu muốn được pho tượng ấy con phải đến miền Lãng Phong, tìm lại người tôi cũ rất trung thành của cha tên là Mộng Bạch. Hắn là một nhà triệu phú ở đấy mà ai ai cũng biết, con tìm hắn rất rễ, khi đã biết con là con của ta, hắn sẽ dẫn con đến nơi chỗ để pho tượng lạ ấy. Vua Lâm Kha đọc xong mấy dòng chữ ấy, nghĩ rằng " Ta phải đi lấy pho tượng thứ chín mới được. Còn công việc của triều chính, đã có quan Thừa Tướng thay ta mà lo liệu."
Khi tới Lãng Phong, Lâm Kha bèn tìm đến nhà Mộng Bạch, nói qua với hắn về cái hầm vàng và bức di chúc của Vua cha. Khi đã biết Lâm Kha là con của vua Lương Sử, thì Mộng Bạch liền qiuf mọp nói rằng: " Nếu Nhà Vua muốn đến chỗ để pho tượng lạ ấy thì tôi xin đưa đi. Nhưng Ngài đã từ xa đến đây chắc còn mệt nhọc lắm, vậy xin ngài hãy nán nghỉ lại vài ngày đã."
Nhưng , chỉ mới ngày hôm sau, Lâm Kha nóng lòng quá nên liền giục Mông Bạch lên đường ngay. Mộng Bạch không dám cưỡng lời, bèn sưa soạn hành lý rồi cùng Lâm Kha lên đường.
Đi được hơn tháng trời, hai ngườ đã đến một khu rừng có cây cối sum suê, hoa quả tươi tốt. Có lẽ nơi này chưa hề có một ai để bước tới bao giờ. Và cảnh vật nơi đây có vẻ huyền bí lạ thường. Bỗng Mộng Bạch cất tiếng thì thầm với Nhà Vua rằng:
Nơi để pho tượng là một vùng rừng núi âm u, ghê rợn! Nhà Vua hãy nên can đảm lên!
Và hai người vẫn đều đều tiến bước cho đến khi trông thấy phía trước mặt hồ rộng mênh mông như bể. Mộng Bạch lại cất tiếng nói rằng:
- Chúng ta sắp vượt qua cái hồ rộng này!
Lâm Kha có vẻ lo lắng nên hỏi rằng:
- Thế lấy thuyền ở đâu để vượt qua?
- Thuyền sẽ có trong chốc lát đây, chúng ta sẽ được chiếc thuyền Thần tới đón. nhưng có điều Nhà Vua nên nhớ là đừng hỏi han người lái đò điều chi cả, cho dù nhìn thấy hình thù gã ấy kỳ quái thế nào chăng nữa. Vì trong lúc qua hồ nếu Nhà Vua mở miệng nói một tiếng, tức thì thuyền sẽ chìm ngay. Và rồi chỉ trong chớp mắt, trên mặt hồ bỗng hiện lên sừng sững một chiếc thuyèn bằng gỗ quý. Trong thuyền chỉ có mỗi gã lái đò có hình thù rất kì quái: đầu voi mình hổ, rồi lão lái đò kỳ dị bèn dùng lấy vòi cuộn nhanh hai người bỏ vào khoan thuyền. Đoạn gã ra tay chèo và chỉ trong một loáng, chiếc thuyền đã vượt qua đến phía bờ bên kia bờ hồ. Gã lái đò kỳ dị lại dùng lấy vòi cuộn vội hai người đặt lên bờ, rồi cùng chiếc thuyền vụt biến mất dạng.
Mãi cho đến lúc bấy giờ, Mông Bạch mới mở lời:
Bây giờ chúng ta có thể nói được rồi. Cái đảo mà chúng ta đang đứng đây là của một vị Tiên Trưởng và chính ngài đã vừa cho gã lái đò đưa chúng ta vượt qua hồ. Nhà Vua hãy nhìn xem! Kia là những cánh đồng bát ngát có đủ các loại kỳ hoa dược thảo mọc sum suê, hương thơm bay toả ngạt ngào. Lại xa xa hai bên đường còn có ngọn suối nước đang tuôn bọt rì rào trắng xoá.
Bỗng Mộng Bạch kêu to lên:
- Kìa kìa... trên lưng chừng trơi có một đàn chim to lớn dị thường đang tung cánh tiến về phía chúng ta. Nhà Vua hãy tuốt gươm ra mau để cố mà đương cự với chúng. Không thì... Chùng sẽ cắp lấy mạng chúng ta mất mạng!.
Nhưng đàn chim chỉ bay lượn loanh quanh một hồi rồi trở hướng bay đi nơi khác. Có lẽ chúng biết ngán sợ đôi kiếm lâp lánh của hai người. Rải rác trên đẩo, lại có những thân cổ thụ mọc cao trọc trời, mang những chiếc quả cực lớn đến nỗi cong quằn cả các cành lá là sát mặt đất. Đang cơn mệt mỏi, Nhà Vua liền chạy vội vào một gốc cổ thụ định ngồi nghỉ mệt, nhưng Mộng Bạch với dáng vẻ hốt hoảng gọi giựt vội Nhà Vua trở lại.
- Ấy chết! Nhà Vua không nên đến gần cây cổ thụ ấy. Vì những cành cây và lá cứng đờ kia có một sức mạnh ghê hồn! Giống cây ấy lại biết biến hoá vô lường, nếu ta đến gần, những cành cây sẽ mềm nhũng ra như bún và chỉ trong chốc lát nó sẽ cuộn lấy ta như giống trăn cuộn người. Và khi nó đã cuôn được rồi, một là nó quăng ta lên trời cao, làm cho ta rớt xuống tan thây nát thịt, hai nó sẽ cuộn chăt ta lại và thân ta sẽ đứt ra từng khúc, ba là nó sẽ nhắm một tảng đá to lớn nào, quật ta vào đấy thì còn chi là thân xác!