- Con tất bất phải giải bày tư sự, ta đã đoán biết con lặn lộ đến đây làm gì rồi! Khi xưa cha con cùng ta đây thân thiết nhau lắm. Mỗi lần cha con đến đây thăm ta, ta đều tặng cho Ngài một pho tượng bằng kim cương. Nay cha con đã khuất núi rồi, ta cũng sẵn dành cái tình ưu ái ấy lại cho con. Chính ta đã khuyên bảo cha con để lại một chúc thư nơi bụt thứ chín ấy. Lại chính ta đã biến thành một ông già đến báo mộng cho con vừa rồi đấy. Pho tượng thứ chín hiện ta có cất giữ và ta sẵn lòng ban tặng cho con. Thế như nếu con muốn được pho tượng quý giá nhất đời ấy thì con phải thề rằng sẽ đem đến cho ta một người con gái thật xinh đẹp, chỉ tuổi vừa đúng mười bảy cái xuân xanh và đức hạnh thật hoàn toàn. Lâm Kha chắp tay thưa rằng:
- con xin thề sẽ làm y theo những lời dạy bảo của Tiên Trưởng. Nhưng thưa Tiên Trưởng, tìm một cô gái xinh đẹp thì rất dễ dàng, mà chọn được một kẻ có đầy đủ đức hạnh thì không phải chuyện dễ!...
Tiên Trưởng liền mỉm cười, chận lời Lâm Kha:
Con hãy yên lòng, ta đã liệu biết như thế rồi, cho nên ta có mang theo một chiếc gương đẻ thử lòng người cho con đây. Khi nào con đã chọn được một người con gái đẹp đẽ nào đó, con hãy đặt người ấy chiếu vào chiếc gương. Nếu mặt gương xám lại như trời mùa đông thì tâm địa người ấy không được tốt. Trái lại, mặt gương vẫn còn nguyên trong sáng, thì chính người ấy mớ có được đức hạnh hoàn toàn. Thôi, con không nên giữ lấy lời thề để được xứng đáng với lòng yêu thương của ta. Bằng ngược lại ta đành phải đau lòng mà nhìn thấy con chết không kịp trối!.
Lâm Kha liền đưa tay đón nhận chiếc gương của vị Tiên Trưởng, rồi cùng Mộng Bạch trở về. Và khi trở lại bồ hồ, hai người đa trông thấy vẵn gã lái đò kỳ dị ấy đang chực thuyền chơ sẵn. Ròng rã trong suốt ba tháng trời Lâm Kha va Mộng Bạch vẫn chưa tìm được một cô gái nào ưng ý, mặc dầu họ đã chân lê hầu hết khắp nơi khắp chốn trong xứ. Và chiếc gương thử lòng mầu nhiệm kia đã được dịp soi vào không biết bao nhiêu là cô gái ở lứa tuổi vừa đúng mười bảy cái xuân xanh. Từ hạng con nhà quyền quý, trưởng giả cho đến hạng thứ dân nghèo nàn, mà lần nào cũng như lần nào, mặt gương cũng xắm xịt lại như mây mù của trời mùa đông. Nhưng cũng may giữa lúc hai người bắt đằu chán nản, lại vừa nghe thiên hạ đồn đại rằng có một co con gái con của quan thừa tướng về hưu, nhan sắc thì ít ai bì kịp và vừa đúng mười bảy tuổi xuân. Cả hai hết sức mừng rỡ liền tìm đến để dùng chiếc gương thử lòng. Và lần thử này, mặt gương cũng vẫn trong sáng nguyên màu. Lâm Kha bèn ra lệnh cho bắt nàng Mỹ Ảo, tức cô con gái của quan thừa tướng về hưu đem dâng cho vị Tiên Trưởng.
Sau khi ngắm ngía cô gái một hồi, Tiên Trưởng mỉm cười tỏ vẻ ưng lòng:
- Được rồi, tốt lắm!
Thôi con hãy quay về đi. Và khi con để bước vào hầm vàng, tức thì con sẽ nhìn thấy pho tượng thứ chín mà ta đã hứa ban tạng cho con.
- Nhưng sau khi ấy, Lâm Kha luôn luôn bi lương tâm cắn rứt vì hành động độc đoán của mình đã đang tâm bắt kèo nàng Mỹ Ảo đem dâng cho vị Tiên Trưởng để đổi lấy pho tượng thứ chín. Và mỗi khi sực nhớ lại hình ảnh kiều diễm của nàng thì lòng Nhà Vua cảm thấy rạo rực, xao xuyến lạ thường.
- Tuy nhiên, Nhà Vua cũng cố lê bước thẳng xuống hầm vàng để được nhìn thấy pho tượng quý giá nhất trần gian. Nhưng lạ thay! Khi vừa mở cửa hầm thì Nhà Vua phải một phen kinh ngạc cực độ, vì pho tượng đâu chẳng thấy mà lại thấy chính nàng Mỹ Ảo đang đứng trên chiếc bụt thứ chín! Lại vừa lúc ấy vị Tiên Trưởng xuất hiện và ôn tồn cất tiếng rằng:
- con ơi! trước ta muốn thử lòng con xem con có giữ lời chăng. Nay con đã không quản nhọc nhằn để tìm cho kỳ được cô gái đúng như ta mong ước. Thật là đáng khen thay.
Lâm Kha vẫn còn ngẩn ngơ kinh ngạc thì vị Tiên Trưởng đã bật cười vang dội, rồi vừa chỏ nàng Mỹ Ảo vừa đưa tay ngoắc Lâm Kha tiến đến kề bên nàng, va vui vẻ nói tiếp:
- Đây, pho tượng ma ta hứa ban tặng cho con... Chính nàng Mỹ Ảo đấy. Con hãy nên cùng nàng gá nghĩa trăm năm.
Và chính pho tượng này mới là quý giá hơn bất cứ pho tượng nào trên đời này. Con nên biết rằng, vàng bạc châu báo trên thế gian này thì hàng hà sa số. Còn tìm được người con gái có đầy đủ đức hạnh như Mỹ Ảo đây, không chắc gì lại có kẻ tìm ra.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2004 08:03:44 bởi haiau >