Món nướng Sài Gòn
Người Sài Gòn sau khi mê nhà hàng máy lạnh kiểu Tây, kiểu Tàu, kiểu công tử Bạc Liêu bỗng một hôm quay sang chuộng “đồng không mông quạnh” kiểu nhà quê, nhà vườn. Tất nhiên, không phải là ra đồng không mông quạnh mà ngồi ăn, ngồi nhậu. Nó ở cái tinh thần ẩm thực như thời khẩn hoang thôi.
Thế là làng nướng, xóm nướng, vườn nướng tưng bừng ra đời. “Chủ thể” của món ăn, món nhậu tất nhiên là “nướng”: lửa rần rật, lửa bừng bừng, khói sặc sụa, khói mờ mịt và thơm điếc cả mũi.
“Lương sơn quán – bò tùng xẻo” thoạt đầu ở đường Kỳ Đồng sau về Lý Tự Trọng dường như là kẻ tiên phong cho kiểu “nướng” ở Sài Gòn. Mà người Sài Gòn kể cũng “quái lạ”, trời nóng 36, 37 độ vẫn không ngán ngồi trước những lò, những vỉ than bừng bừng lửa, xèo xèo mỡ chẳng có tí “gió đồng nội” nào và vẫn cứ vui vẻ “Dzô, Dzô” như thường.
Thế rồi mênh mông quán nướng, làng nướng theo nhau ra đời, không nướng bò thì nướng gà, không gà thì cừu, không cừu thì cún…, cái gì nướng được là nướng tất (đậu bắp nướng, rau muống nướng, thậm chí khoai nướng, bắp nướng cũng một thời đỏ rực các hè phố Sài Gòn). Hà Nội ăn món nướng thú vị thường vào mùa lạnh, mưa phùn gió bấc, không khí ấm áp thêm từ các lò bếp nướng. Sài Gòn thì “tới luôn”, nóng cũng kệ, cứ phanh áo ra hay quạt máy vù vù là khói mặc khói, lửa mặc lửa… vui vẻ vô cùng.
Theo Sài Gòn Giải Phóng, ăn kiểu khẩn hoang xem chừng còn sống được dài dài, chưa dễ “đề mốt”, còn thu hút nhiều ẩm thực khách. Cái ngộ nghĩnh đấy là: vào làng nướng, quán nướng thực khách có đôi khi cảm giác như vào lò gốm, lò gạch, khói và nóng phừng phừng. Kẻ nào đọc truyện Tàu, chuyện chưởng thì cứ xem như ta đang vào lò luyện kiếm thời Đông Chu hoặc đang ở chỗ của Liệt hỏa kỳ Minh giáo.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2004 08:29:04 bởi ct.ly >