thơ không rõ nguồn gốc

Tác giả Bài
namtuocbongdem_lfo
  • Số bài : 143
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 07.06.2007
  • Nơi: địa ngục
thơ không rõ nguồn gốc - 20.10.2007 06:26:27
                              Cỏ Tình
 
Cỏ ở thung xanh trên núi tản
Không hề có gió cũng đung đưa
Ai yêu không được yêu thương lại
Hái cỏ ngầm đem đi bỏ bùa
 
Hẳn có bao người lên đến nơi
trăng non cỏ ngát một phương trời
mỗi người chỉ được hái một lá
và bỏ riêng cho mỗi một người
 
Tôi cũng lên đây cũng sững sờ
cũng toan xin cỏ một nhành tơ
đem về nhằm thả cho ai đó
hồi hộp đêm đêm thức đợi chờ
 
một đêm, hai đêm, ba bốn đêm
cỏ bùa tôi bỏ đã lên men
cái đêm em đến trăng đưa lối
cỏ lại bay về núi tản viên...
xa xứ trông mong người bạn ngọc

tưởng đến cố hương mong cố nhân

namtuocbongdem_lfo
  • Số bài : 143
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 07.06.2007
  • Nơi: địa ngục
RE: thơ không rõ nguồn gốc - 20.10.2007 06:31:36
viên đá nhỏ dưới chân em ngày đó
chiều hôm qua ai ném xuống mặt hồ
những dợn sóng từ lâu rồi đã lặng
sao vẫn còn đọng lại phía bờ tôi
 
và nơi ấy vườn thơm hoa vẫn nở
khung cửa hờ chiều ngủ ở bên trong
em vấn tóc thả xanh bờ thiếu phụ
cho mưa về thưa nhặt chút hư không
 
tôi và em có một lần xa lắm
cầm tay nhau mà mắt ngó lưng trời
lòng sao dối để đêm về lệ ứa
đến bây giờ còn mặn ở đầu môi
 
tôi đi rồi nơi này thành quá khứ
khi về lại hồn nhiên xưa lạc mất
chợt thấy mình lạnh màu nước căm căm
 
đời đeo ta mỏi từng con dốc lớn
ngày qua ngày đâu nhớ hết buồn vui
nên đôi lúc dưới bóng hoàng hôn chợt
thấy cùng em chia hai nửa cuộc đời
 
tôi ngồi lại chỗ em ngồi thuở trước
gió ngàn năm vẫn thổi xuống đương thì
tự nhiên sợ tình xưa về dậy sóng
gặp nhau rồi-lòng lại muốn quên đi...
xa xứ trông mong người bạn ngọc

tưởng đến cố hương mong cố nhân

namtuocbongdem_lfo
  • Số bài : 143
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 07.06.2007
  • Nơi: địa ngục
RE: thơ không rõ nguồn gốc - 20.10.2007 07:07:29
                    Hai sắc hoa Ti Gôn
 
 
  một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
  nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
  nhuộm ánh trăng tà qua mái tóc
  tôi chờ người đến với yêu đương
 
  Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
  dải đường xa vút bóng chiều phong
  và phương trời thẳm mờ sương cát
  tay vít dây hoa trắng chạnh lòng
 
  người ấy thường hay vuốt tóc tôi
  thở dài những lúc thấy tôi vui
  Bảo rằng:"Hoa dáng như tim vỡ
  anh sợ tình ta cũng vỡ theo...!"
 
  thuở đó nào tôi có biết gì
  cánh hoa tan tác của sinh ly
  cho nên cười đáp:"màu hoa trắng
  là chút lòng trong chẳng biến suy..."
 
  đâu biết lần đi một lỡ làng
  dưới trời đau khổ chết yêu đương
  người xa xăm quá tôi buồn lắm
  trong một ngày vui pháo nhuộm đường
 
  từ đó thu rồi,thu lại thu
  lòng tôi còn giá đến bao giờ
  chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
  người ấy,cho nên vẫn hững hờ
 
  tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
  ái ân lạt lẽo của chồng tôi
  mà từng thu chết,từng thu chết
  vẫn dấu trong tim một bóng người
 
  buồn qua hôm nay xem tiểu thuyết
  thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
  sắc hồng tựa trái tim tan vỡ
  và đỏ như màu máu thắm pha!
 
  tôi nhớ lời người đã bảo tôi
  một mùa thu trước rất xa xôi..
  đến nay tôi hiểu thì tôi đã
  làm lỡ tình duyên cũ mất rồi.
 
  tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
  chiều thu,hoa rụng đỏ chiều thu,
  gió về lạnh lẽo chân mây trắng
  người ấy sang sông đứng ngóng đò
 
  nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
  trời ơi! người ấy có buồn không
  có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
  tựa trái tim phai,tựa máu hồng...!
xa xứ trông mong người bạn ngọc

tưởng đến cố hương mong cố nhân

namtuocbongdem_lfo
  • Số bài : 143
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 07.06.2007
  • Nơi: địa ngục
RE: thơ không rõ nguồn gốc - 20.10.2007 07:11:10
                   Dại khờ
                                (Xuân diệu)
 
 
Người ta khô vì thương không phải cách
yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
có kho vàng nhưng tặng chẳng tùy nơi
người ta khổ vì xin không phải chỗ
 
đường êm quá ai đi mà nhớ ngõ
đên khi hay gai nhọn đã vào xương
vì thả lòng không kiềm chế dây cương
người ta khổ vì lui không được nữa
 
những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa
 
những tim không ma tưởng tượng tràn đầy
muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây
dấn thân mãi để tìm trời dưới đất
 
người ta khổ vì cố chen ngõ chật
của đóng bưng nên càng quyết xông vào
rồi bị thương người ta giữ gươm đao
không muốn chữa!không muốn lành thứ độc.
 
xa xứ trông mong người bạn ngọc

tưởng đến cố hương mong cố nhân