Tuyết Lửa(trọn bộ phần 1)
anh_hung_cai_the 21.10.2007 10:42:20 (permalink)
Tuyết Lửa
Một câu chuyện hoàn toàn kỳ ảo….
Ở một nơi xa thật xa…
Có những con người như thế….
Và họ đã làm nên câu chuyện này….
Phn 1
Bui lon lc
Gii thiu:Sơ lược về nội dung của phần 1
Chương này chủ yếu nói về những mảng ký ức,những biến cố xảy ra ở Peaceland dưới triều đại Scandes.Nếu chú ý,những câu chuyện ở phần 1 nói khá nhiều về quá khứ của nhân vật Sept,của Rival Snow-cha của nhân vật chính sẽ được đề cập nhiều ở phần 2.Về lịch sử phát triển của trường Orion,về những chuyện tranh chấp của thế hệ trước đó,…..Nói về mạch câu chuyện,chúng đi trọng tâm vào việc Sept thu phục con rồng xanh Blue Kon.Và từ sự việc này dẫn đến chuyện tranh chấp,nhòm ngó từ nhiều bộ tộc khác trên thảo nguyên Adenelate về phía con rồng huyền thoại này.Từ xưa đã có câu chuyện về nó-một sức mạnh,một khả năng tiềm ẩn từ nó-và chẳng ai biết rõ về nó hết.Chỉ biết Blue Kon gây nhiều thảm hoạ trên Adenelate nên trường Orion buộc phải bắt nó về và giam giữ nó đặng không bao giờ có thể ra ngoài và gây hại cho người khác nữa.Có thể Blue Kon cũng giống như bao con rồng khác như tộc người Xivenxon đã mô tả trên các bức hoạ đồ khắc ở các hang động.Cũng chính vì nó mà nhiều trận chiến vô nghĩa đã diễn ra. Đặc biệt tộc người Slavynia đã sẵn lòng tham sẵn sàng xâm chiếm Peaceland bất cứ lúc nào.Người Biển Lớn hùng mạnh với thế mạnh “thống trị vùng biển” thì đã có rất nhiều lần khiến đế chế Scandes phải nao núng,rối loạn,….Hiện tại không thể dung thứ cho Agentico-một tên bạo chúa dưới triều đại Scandes,chính hắn là nguộn cội xuất phát mọi rắc rối đối với Peaceland:có thể phần lớn là vậy.Trong phần 1 cũng chưa khắc hoạ rõ nét tên bạo chúa này,chỉ nói những phần chính yếu,những điểm nổi bật của Agentico là tàn bạo,tham lam,nhưng khi có ngoại xâm thì lại chẳng thể biết làm cách nào.Chống xong thì bỏ,hắn chỉ muốn được hưởng thụ và chỉ biết bày ra những trò tàn bạo,thu vét của lạ,của hiếm.Thích chiến thắng.Thích có nô lệ thật nhiều dưới tay hắn để sai khiến,làm trò vui cho hắn.
Còn một nhân vật nữa cũng được nhắc đến nhiều trong phần 1 là Rival Snow.Anh là nô bộc của nhà vua cuối cùng của đế chế Obivillion,là một người trung thành tuyệt vời.Nếu như thế cũng chưa hẳn lắm,vì ý tôi muốn mô tả Rival Snow như một con người lương thiện,có nhiều đức tính đáng khen ngợi.Việc Agentico xâm chiếm Obivillion là có ý gây chiến tranh,mà như một đất nước đang bình yên thì việc gây chiến là một cớ không thể chấp nhận được dù rằng hắn có ý tốt đi chăng nữa. Đó là một việc làm đi ngược lại với lý trí con người,với những đạo lý thông thường.Rival bị cầm tù suốt nhiều năm và may mắn vượt ngục trước giờ hành quyết và cùng vượt ngục theo anh còn một người khác nữa mà hiện tại các bạn khi đọc truyện sẽ biết đó là ai. Đối với tôi,khi tôi tạo dựng nhân vật Rival là đã có một ý đồ như là ”bệ phóng” cho nhân vật chính sau này.Chính tính cách của người cha đã tạo nên tính cách tuyệt vời của người con.
Con người thì không ai không có khuyết điểm.Mà nhược điểm lớn nhất của Rival do tôi tạo nên chính là bản chất thật thà,chất phác không để ý bạn hay thù.Một nhược điểm nữa đó là đã mù quáng đi theo một con đường phục thù một cách đơn độc mà không có chút sáng tạo như bao anh hùng dân tộc khác.Một lối đi khuôn khổ,cứng nhắc khiến Rival dù được mô tả là người của bộ tộc săn rồng Xivenxon gan dạ nhưng chính những khuyết điểm đáng e ngại đã lu mờ đi hình ảnh một người có tố chất anh hùng.
Kết lại phần một chủ yếu được nói như trên.Sẻ có những sự việc không thuộc phần 1 được nói đến một cách khái quát và chung chung,không đi sâu vào thật nhiều.Nhưng chính chúng là khởi đầu,nguyên do của những sự việc sẽ được nói đến ở phần 2.

Chương 1
 
Trời lập đông.Và đã đến ngày hành quyết tử tù,những tử tù ở trại Vandiante. Đức vua của họ là ngài Agentico cao quý,ngài tàn bạo và hiển nhiên đối với những ai chống lại ngài.Nếu ngài chết thì đế chế Scandes cũng sụp đổ theo ngài,và ngài đang cố đào tạo những người có thể thay ngài sau khi ngài băng hà.Có thể đức vua đã lo quá xa vì ngài còn rất trẻ,rất trẻ.Ngài chỉ vừa mừng hai năm trị vì khi ngài hai mươi mốt tuổi. Đã có một vấn đề gúc mắt khi ngài đưa quân tàn phá đế chế Obivilion.
Người ta đã đặt ra câu hỏi vì ngài quá trẻ và còn quá non nớt.Với sức của ngài thì chưa thể cầm quân khiển trận,vậy mà….
 
Quá giữa trưa là giờ thích hợp để xử chém tử tù.Ngài Angentico có một thú vui kỳ quặc,vì ngài sẽ dùng gươm của ngài để chém đầu từng người,từng người một….Thú vui ấy cũng chưa dừng lại ở chỗ đó,vì ngài sẽ dùng những cái đầu bị chặt mà đem đi hầm trong một nồi nước sôi trên trăm độ và ngài sẽ uống thứ nước đó!
 
Thế nhưng đã có một biến cố xảy ra,một biến cố lớn. Đó là việc hai tên tử tù đã trốn thoát một cách êm thắm mà không một cai ngục nào hay biết.Cai ngục gác ngày đêm đó thôi,nhưng chỉ vào ngày Namas(ngày cuối tuần chủ nhật)  là họ được nghỉ một buổi sáng.Tử tù cũng được một ngày tiếp xúc với ánh mặt trời.
 
Rival là một trong hai tử tù đã trốn thoát,duy còn người kia thì không biết đã chạy về đâu.Rival đã chạy đến một thung lũng lớn,gọi là MinusGrave….Rival đến ở tại một làng nhỏ,làng ấy nằm ngay trung tâm thung lũng thôi và Rival đã đến đó.
Mọi người ở ngôi làng không biết Rival là tử tù,hoặc giả là có biết đi chăng nữa thì họ cũng chẳng dám nói.Người dân ở làng này kỳ thị bọn tử tù và họ cũng không muốn chứa chấp họ vì họ sợ triều đình-rước hoạ vào thân
Rival đã thay đổi diện mạo của mình và ông đã trở nên một người của làng ấy.Giờ đây, ông không còn là tử tù nữa, ông đã trở lại với cuộc sống bình thường như bao người khác.
 
 
 
Lại nói chuyện của đức vua Angentico sau khi nghe hung tin thì nổi trận lôi đình,ngài đã chém gãy một cái bàn ăn trong cung điện.Vậy đó,ngài la lên:
-Lũ vô dụng!Hai tên tử tù chạy thoát!Các người có tin nổi không!
Đám cai ngục Vandiante được triệu đến trước cung điện để ngài trút cơn giận.Không chỉ la hét mà thôi,ngài còn ném những thứ đồ trong cung vào đầu đám cai ngục,thậm chí là một con gà tây,một trái cà chua,…
Đám cai ngục ấy chẳng dám hó hé lời nào,mặc dù họ vẫn to lớn hơn,tay họ còn vác một thanh đao lớn.Với họ,họ chỉ như một công cụ để sai bảo không hơn không kém.
Đức vua hạ lệnh đóng cửa ngục Vandiante,lại lệnh cho đi truy sát hai tên tử ngục kia.
Cơn giận của ngài vẫn chưa nguôi.Ngài bị ám ảnh mãi,ngài ăn không ngon,ngủ không yên.Cứ hễ ngài vừa nằm xuống là hình ảnh mờ mờ của hai tên tử tù kia lại hiện ra và dí dao sát vào cuống họng của ngài.Ngài dường như chịu không nổi,ngài đã hết thứ để trút giận thành ra ngài đã nảy ra một ý định cực kỳ kinh khủng:Chém đầu hết tù nhân trong một ngày.
 
Có kẻ đã ngăn cản ý định này của đức vua,nhưng có lẽ vô dụng thôi.Lúc này,đức vua đang khủng hoảng cực độ,mọi chuyện đều do ngài quyết định và ngài đem những tử tù ra như là muốn dằn mặt,trút giận kiểu một kẻ điên.
Vua Angentico ngủ dậy với một khuôn mặt tiều tuỵ hiếm thấy.Ngài lệnh rằng:
-Chém.Chém hết cho ta.
Viên tể tướng khúm núm tâu:
-Có cần phải gấp gáp như vậy không,thưa đức vua cao quý.Làm như thế hẳn lũ ngu dân sẽ không phục.
Đức vua nhăn mặt,mặt của ngài thâm tím hết lại.Ngài nói:
-Ai dám không phục ta nào.Hãy để bọn chúng biết đi.
Viên tể tướng đã không dám nói gì.Ngài đang sợ nếu còn một tên nào chạy thoát ắt tạo phản,rắc rối sau này.Ngài bỗng tự tức bản thân mình vì đã không cho bọn tử tù lìa đầu khỏi cổ từ lâu.Ngài ngó về phía chân trời xa xăm,ngài lo lắng,bồn chồn,pha thêm một chút buồn bã.Ngài không định đưa triều đại Scandes chỉ là một đốm sao chổi nhỏ trong bầu trời đây sao này….
 
Nói tiếp chuyện Rival đã có một cuộc sống tương đối bình yên ở MinusGrave.Ông làm việc đốn củi,săn cá voi và rèn búa,liềm. Ông lại đi gặp một người bạn của mình là lão Ir chuyên nghề dược thủ.Lão cũng ở cái thung lũng này,lão cũng có một cuộc sống bình yên như bao người khác.Vì là một người bạn nên Rival không quên lão già đã hơn bảy chục tuổi này.
 
Rival đến vào lúc lão già đang nằm ho hù hụ trên giường.Rival không gõ cửa và một tiếng thều thào từ trong vọng ra:
-Ai đó?
Rival kêu lên:
-Bạn già còn nhớ Rival này không?
Lão Ir không nói gì,hình như lão đang cố nhớ lại,nhớ lại xem là mình đã từng quen ai là Rival không.Sau một lúc suy nghĩ,lão nói vọng ra:
-Vào đi.Ta không tiện ra mở cửa.
Rival đến bên giường bệnh của lão già, ông hỏi thăm lão rất nhiều,rất nhiều thứ.Và lão đã không thể trả lời hết những câu hỏi do ông đặt ra.Lão thều thào:
-Làm sao cậu có thể trốn khỏi nhà ngục ấy?
Rival lộ vẻ ngạc nhiên. Ông đứng dậy và nhìn ra phía cửa sổ đang mở toang. Ông nói:
-Ngay cả tôi cũng không thể tưởng tượng được.
Lão lại hỏi tiếp:
-Ta chưa từng đưa cho cậu loại thuốc nào như thế cả.Sao cậu lại…
Rival nói:
-Thực ra triệu chứng này mỗi năm lại bộc phát ba bốn lần,tôi không thể đoán trước được nó xảy ra lúc nào.Tôi không thể điều khiển được.
Lão già suy nghĩ,cả Rival cũng suy nghĩ.Bớt chợt,lão hỏi một câu:
-Vấn đề ta định hỏi là cậu còn tiếp tục chống lại hắn?
Rival quả quyết rằng:
-Tôi sống một cuộc sống bình yên cũng được,có thể tôi sẽ không còn phải lẩn trốn,rượt đuổi….Nhưng tinh thần yêu nước của tôi vẫn còn bừng cháy,không bao giờ,mãi mãi ngọn lửa ấy không thể tắt cho đến khi Scandes sụp đổ.Vì tôi là một hậu cần của nhà vua. Ơn ngàu đối với tôi to lớn biết bao,nếu không có ngài thì tôi chỉ là một thằng hèn mọn.
Ngưng một chút,Rival lại nói tiếp:
-Và tôi không thể sống một cuộc sống với tư cách là một thằng hèn như thế.
Lão già không nói gì.Lão đưa cho Rival một lọ thuốc,lọ thuốc ấy bọc vàng và có những hạt kim cương đính xung quanh.Lão dặn người bạn của mình hãy giữ kỹ lọ thuốc ấy,lọ thuốc ấy nghe lão nói rằng cực kỳ nguy hiểm.Rival quan tâm đến điều đó và ông đã hỏi nhiều thứ xung quanh lọ thuốc ấy nhưng lão Ir đã không còn sức để trả lời.Lão như muốn chết.
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2007 14:49:31 bởi anh_hung_cai_the >
#1
    anh_hung_cai_the 23.10.2007 15:21:40 (permalink)
     
    Chương 2
     
    Rival sống một thời gian ở MinusGrave và cưới được một người con gái vô cùng xinh đẹp.Người con gái ấy là con tộc trưởng quá cố,nàng đẹp tuyệt hơn những gì mà người dân ở đây nói về nàng.Nàng thật tuyệt vời,nàng đã lấy Rival sau chuyến đi hành hương từ Jerusalem.Mặc dù tuổi hơi chênh lệch,vì một bên là người đa ông đã qua tuổi tứ tuần,còn nàng chỉ mới đôi mươi.Nàng không ân hận và nàng cũng chẳng e ngại khi mọi người nói về nàng với nhiều cách khác nhau.Nàng cảm thấy yên tâm khi sống bên Rival,vì ông là một con người nhân hậu song lại đầy nhiệt huyết
     
    Cuộc sống với Rival giờ đã trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều.Một dạo nọ,khi đang trên đường đến trại săn cá voi,Rival đã gặp một bầy sói hoang.Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, ông vẫn còn bị ám ảnh rất nhiều, ông vẫn chưa thôi cảm giác run sợ cực độ lúc ấy.
     
    Thực mà nói,nếu chỉ vài ba con sói bình thường thì ông đã không như thế,vì ông là một người khoẻ mạnh và có sức người vô tận.Nhưng trước mặt ông lúc này là hơn năm mươi con sói dũng mãnh và chúng thì không tầm thường chút nào.Nếu kể ra thì hơn phân nửa trong số ấy cao hơn một phần tám mét,còn lại là khoảng một mét trở xuống.Chuyện đúng là chuyện lạ vì ông chưa từng biết một loài sói nào cao bằng một mét cả,nhưng giờ đây ông đã phải tin vào thứ ông đang nhìn
     
    Mồ hôi của ông đổ ra ướt sũng,người ông run lên bần bật,tim đập mạnh và nhanh hơn bình thường.Mặt ông hốt hoảng,tay ông ghì chặt thanh thép còn nóng trên tay,máu nhỏ ra trên tay ông vì sức nóng của thanh thép.Bấy giờ có mấy con màu trắng toát tiến lại gần ông và chúng dường như là lưỡi dao kề cổ.Rival mong chờ một gì đó mới mẻ hơn một chút,một phép lạ chẳng hạn vì chỉ với thanh thép đang nguội dần kia trên tay của ông thì chẳng thể địch nổi hơn mấy chục con.
    Ông đang định bỏ chạy nhưng nhìn lại thì thấy xung quanh mình đều bị vây kín,lũ sói khôn kinh người! Ông huơ thanh thép ra phía trước mặt và lùi về phía sau.Nhưng ngặt một nỗi,lũ sói ấy không sợ đã đành mà còn gầm rú, áp sát người ông.
     
    Thế rồi trời bắt đầu trở gió mạnh.Gió đông làm cho Rival như muốn biến thành khối băng.Gió mạnh chuyển thành bão và tạo thành một rừng mù tuyết phía xa.Bão ấy nhanh chóng mạnh dần,mạnh dần…. thành một trận bão lớn.Rival thấy mình không còn cơ hội sống liền ngồi bệt xuống, úp mặt vào hai đầu gối và lẩm bẩm cầu nguyện.Bão ấy khiến lũ sói lơ là,chúng nhìn về phía có cơn bão và bất ngờ lao đi.Bão ấy mạnh đến nỗi khiến Rival cảm nhận mình như đang bị điếc,bởi xung quanh ù ù gió thổi bật cả gốc cây.
    Rival chuẩn bị chui mình xuống dưới lớp tuyết thì ông để ý bão đã đi qua thật nhanh và lũ sói khi nãy thì đâu mất. Điều này khiến ông vô cùng ngạc nhiên. Ông lần lựa định ý đi tiếp nhưng lại nghĩ mình nên nghỉ ngơi một bữa cho hết nỗi sợ khi nãy.Mình đang bị ám ảnh!Nó theo mình suốt!- Ông nghĩ thế và trở về nhà.
     
    Trianate-vợ ông sau khi nghe thuật lại câu chuyện thì nói:
    -Em cũng từng nghe đến chuyện này.Nhưng theo em đó chỉ là trong thần thoại.
    Rival nói:
    -Nhưng ta đã thấy chúng,thấy chúng ngay trước mắt và nếu không nhờ cơn bão thì ta đã không còn ở đây với em.
    Trianate ôm chồng mình.Nàng như muốn khóc.Nàng nói:
    -Chàng hãy nghỉ ngơi đi.Em sẽ sinh cho chàng một đứa con và chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau.Chàng đừng nghĩ lung tung nữa.
    Rival cũng ôm lấy vợ. Ông nói:
    -Nếu không trả được thù nước thì ta thề không làm người.Nhưng chiều ý em,ta sẽ không rời xa em nữa,ta sẽ luôn ở bên em bất cứ lúc nào.
     
     
    Một ngày mùa xuân,khi mà khắp bờ sông,suối không còn những mảng băng trôi,những rừng cây khô khốc,bấu không khí ảm đạm của buổi mùa đông ngày nào.Tất cả giờ đây đều thay đổi.Cảnh vật thêm trong sáng,hoa đã nở,chim đã hót vang, ánh bình minh đã và đang chiếu sáng khắp MinusGrave này,tất cả hoạt động của dân làng nhộn nhịp hẳn lên.Tất cả đều được thay áo mới,một lớp áo hào nhoáng.
     
    Trianate đã sinh được một đứa con trai.Một đứa con trai kháu khỉnh và nàng đặt cho nó một cái tên-Redth.
    Rival đã không còn đến trại săn cá voi nữa, ông xây một thửa vườn lớn để trồng rau,lúa mạch,hoa màu và ngô.Hàng ngày,vừa chăm sóc thửa vườn và thu hoạch những món lợi sản xuất, ông vừa chăm sóc Redth.Cả hai vợ chồng đều rất hạnh phúc. Đối với Rival,Redth còn có một ý nghĩa quan trọng hơn cả, ông đặt niềm hy vọng vào nó và hy vọng nó có thể thay ông trên con đường phục quốc,hay may sao nó có thể hưng thịnh một triều đại mới mẻ hơn,thịnh vượng hơn.Kỳ vọng của ông có phần đi hơi quá so với thực tại của ông bây giờ.Nhưng theo cách nghĩ của ông chẳng có gì là không thể thực hiện được,dù nó có cao xa đến đâu.
     
    Thế rồi,một ngày,khi Redth đã trở thành một thiếu niên cao lớn.Rival cũng đã già rồi, ông không hy vọng ước nguyện của ông mang theo có thể thực hiện được khi ông đang lâm bệnh thế này.
    Redth được đi học tại một trường họ lớn và ở đó cậu học được nhiều điều.Rival từng nói với Redth:
    -Ta không mong con có thể tiếp tục con đường của ta.Song nếu con có được một cuộc sống bình yên thì hẳn ta sẽ vui hơn rất nhiều.Con đường ta đi không bằng phẳng chút nào,ta từng là một tử tù và đã may mắn thoát được.Dưới triều đại Scandes,con người ta than khóc, đau khổ biết bao kể xiết,nhưng hãy còn đấy những vị anh hùng,nhưng người dám đứng lên đấu tranh vì mọi người,vì một tương lai tốt đẹp hơn.Vậy ta cũng mong con có thể là một trong những con người ấy,ta sẽ tự hào vì một đứa con đã hy sinh vì chính nghĩa,vì Obivilion hùng mạnh.Ta mong con có thể lựa chọn một con đường thích hợp để đi,một con đường không do ai quyết định mà chính là con.
     
    Redth được mời đi tham dự buổi khai giảng của trường Orion,một buổi lễ của toàn thể anh hùng nhỏ tuổi khắp triều đại Scandes.Thư mời ấy được viết bằng máu và càng làm cho Redth thêm tò mò.Cậu đã quyết định đi
    Đó là một quyết định tuyệt vời.Cậu nghĩ.Và khi đến buổi lễ ấy,tất cả trong trang phục quý tộc,riêng Redth lại vận một bộ áo lông sói dày cộm
    Mọi người trông thấy cũng đều hết sức ngạc nhiên,tuy một số ít lại không để ý đến.Redth gặp một số người bạn trong lớp học của cậu và họ là:Mercury,Kathryne,Volve và Jin.
    Redth gặp các bạn của nó và chào hỏi.Trong khi Mercury,Kathryne và Volve không ngớt lời khen bộ áo lông sói của Redth thì Jin lại tỏ ra khá lạnh lùng. Đám bạn chỉ mới lần đầu gặp nhau và buổi khai giảng hôm nay cũng là dịp để chúng nó làm quen với một thế giới mới và chúng cần có bạn đồng hành.
    Thế giới mới ở trường Orion là một thế giới đầy màu sắc,tuyệt vời.Trường Orion ngự trị trên một đồi lớn gọi là Encarta,một đồi thuộc dãy Pavandetta.So mặt bề thế thì trường giống như một pháo đài hơn một ngôi trường và nó có những hơn bốn cái tháp canh bao quanh ngôi trường.
    Orion trước đây được xây dựng dưới triều đại Obivilion và đến thời điểm này nó đã qua hơn hai lần xây dựng lại.Thật tồi tệ,mỗi lần xây dựng lại như thế phải mất hơn năm năm.
    Trường Orion có năm cổng:ba cổng trước và hai cổng hậu,tất cả đều làm bằng gỗ sồi và đại thụ nên chắc chắn vô cùng.Từ cổng giữa thứ hai đi vao thì thấy ngay một toà lâu đài lớn làm bằng kính trong.Thật tuyệt vời,có tất cả bốn mươi phòng trong toà lâu đài đó và một hội trường lớn dành cho buổi khai giảng hôm nay.Hai bên tả hữu có hai thành lớn,chúng đều là những pháo đài kiên cố và vững chắc,nơi nầy dành làm nơi ở của các chủng sinh.
     
     
    Giáo sư Donovan và tiến sĩ Kermek là hai người đồng sáng lập ngôi trường này,hai người đã độ trên bảy mươi tuổi.Tiến sĩ Kermek bước lên bụ hội trường và bắt đầu thuyết giảng, đây là buổi thuyết giảng đầu tiên trong năm học mới.
    Bên dưới,Redth và cậu nhóc tóc trắng Mercury đã chạy ra khỏi hội trường,hai đứa này đang muốn tham quan ngôi trường và chúng bắt đầu bằng một trò trượt trên hai thành cầu thang vòng dẫn xuống sân.Hai đứa nó nói chuyện về ngôi trường này.Mercury nói:
    -Có một khu rừng phía sau cổng hậu.
    Redth nói:
    -Vậy chúng ta sẽ đi thám hiểm nó vào cuối tuần này nhé.
    Mercury tỏ ý phật lòng:
    -Sao lại phải cuối tuần.Chúng ta đi ngay bây giờ thì cũng chẳng ai biết.
    Redth lo sợ:
    -Cô Adriana sẽ phát hiện chúng ta.
    Mercury vỗ vai bạn:
    -Cô ấy sẽ không phát hiện chúng ta.Cô Adriana đang ở trên hội trường.
    Redth kiên quyết:
    -Chúng ta đã thoả thuận là chỉ thăm quan xung quanh đây thôi mà.
    Mercury nói:
    -Chúng ta đã biết rõ nơi này từ mấy tháng trước rồi.Cái hồi mà chúng ta học lớp dự bị để bước vào năm học mới ấy mà.
    Redth nói:
    -Nhưng nếu như thế sẽ rất nguy hiểm.Nghe nói rừng ấy có lũ sói…
    Thế rồi, đang khi chưa kịp dứt câu,một tiếng nói vang lên từ phía sau:
    -Biết thế thì tốt.Vi phạm nội quy trường là nặng tội lắm đó,mấy nhóc.
    Redth ngẩn người,nó lắp bắp:
    -Các…các anh…các anh là,là…
    Mercury cũng ngẩn người theo,nó đang tự hỏi hai thằng cao to này là ai.Có thể đó là tụi lớp trên nhưng rõ ràng lúc trốn ra đây,hai đứa nó chỉ có một mình thôi làm gì có ai ra đây nữa.Hai thằng này vận một bộ áo lông thú ở ngoài và dắt bên thắt lưng một thẻ lệnh,chúng nó còn mang theo một cái dùi nữa.Mercury dợn hỏi:
    -Vậy các anh đã nghe hết rồi à?
    Một trong hai đứa lúc nãy cười:
    -Tất nhiên là không sót chữ nào.Mấy nhóc mới vào trường thì đừng có mà giở trò.Mấy anh đây nhất quyết không tha mấy em đâu.
    Đứa khác nói chêm vào:
    -Mấy anh hiện là giám sát của trường.Nhưng vì là ngày đầu năm học,mấy anh chẳng muốn động tay chân làm gì,mau trở về hội trường đi.
    Redth và Mercury thấy khiếp hai thằng lớp trên.Tụi nó mới vào trường mà bị gặp rắc rối thì chẳng hay ho gì.
    Hai đứa nhóc lủi thủi trở về hội trường.Và trước mặt chúng là các nhóm thấy cô của trường Orion.Trong số nhiều giáo viên của trường này,có lẽ cô Adriane là người nghiêm khắc nhất và giàu kinh nghiệm nhất.Năm nay,cô Adriane đứng lớp Trung học Xanh của Redth và đó là điều mà thằng này chẳng hề mong muốn.
    Cô Adriane đã nhác thấy Redth đang chen chân vào rừng người trong hội trường và cô đã làm phép cho chân nó tê cứng lại.Redth hơi bất ngờ,nó có cảm giác như chân mình đang bị kẹt hoặc có ai đó đang túm lấy chân của nó.Nó giật giật cái chân mãi không được và nó như muốn cáu.Mercury cũng bị tê cứng như thằng này và nó kêu lên:
    -Ai đó giúp tôi với!
    Cô Adriane bước tới gần chúng nó,tay cô nhấp nhấp một cái roi bằng thép và khi cô đến hai đứa nhỏ như bị sét đánh.Redth tái xanh mặt,mồ hôi nó đổ ra,Redth lại liếc nhìn Mercury như muốn báo hiệu với thằng này chính”mụ phù thuỷ” này đã làm cho chúng ta không nhúc nhích được nữa.Mercury cũng từng nghe danh bà cô quái ác này nhưng chưa từng chạm mặt,nó nhận ra được là bởi vì huy hiệu đeo trên ngực cô.Mercury nói khẽ với Redth:
    -Cô Adriane!
    Redth hoảng hồn,nó không dám cử động đôi tay của mình nữa.Cái dáng bị đông cứng của nó trông như một bức tượng thạch cao đang làm dở dang.Cô Adriane nói:
    -Những học sinh láu cá.Tưởng rằng ta dễ bị lừa lắm sao.
    Mercury lắp bắp như kiểu của thằng Redth dưới sân khi nãy:
    -Chúng em….chúng em…lừa cô?
    Cô Adriane trố mắt:
    -Chứ mấy nhóc định trốn ra khu rừng phía sau trường,lại lẻn ra khỏi hội trường trong khi buổi lễ đang diễn ra.Bằng bấy nhiêu thôi không phải là lừa ta à?
    Mercury lại càng thêm lắp bắp:
    -Làm…làm sao…sao…cô biết…được ?
    Cô Adriane cười:
    -Lũ nhóc thời nay thật ngây thơ.Thôi nào,mấy nhóc đã thú nhận chuyện mình làm thì lần sau đừng vi phạm.Ta chính thức tuyên bố,ta sẽ không để một con chuột nào thoát khỏi bàn tay của ta,nhất là hai nhóc,ta sẽ thường xuyên để ý hai nhóc.Khu rừng sau trường là khu rừng cấm,nếu có gì thì ta hoàn toàn không chịu trách nhiệm.
    Cô Adriane còn giới thiệu thêm nhiều bạn học của Redth sau này,trong đó có cả ba người bạn mà Redth và Mercury biết từ thời nhỏ là Volve,Kathryne và Jin.
    Chúng nó bắt đầu buổi học đầu tiên bằng việc bước lên trên đỉnh Orion_Tower với hơn một nghìn bậc thang,thật khủng khiếp.Cô Adriane không cho một ai trong số chúng nó than trời than đất như trong một chuyến dã ngoại và điều đó làm chúng nó cực kỳ khó chịu.Cô Adriane nhắc nhở:
    -Một tiếng rên la thôi thì khi lên đỉnh tháp ta sẽ treo ngược đầu lên. Đến khi đó đừng trách ta vô tình
    Redth giận sôi người,nó nghĩ:
    -Bộ nhà trường không nghĩ ra một khởi đầu tốt đẹp hơn bằng việc cuốc bộ lên đỉnh tháp sao?Ta căm thù mụ phù thuỷ này.
    Và nó thấy trong người nó nóng hừng hực,kiểu như có lửa đốt cháy người nó vậy.Nó thoáng thấy bàn tay nó có khói bốc ra và đỏ rực lên như lửa.Nó định kêu lên nhưng kịp dừng lại vì nó sợ sẽ bị treo ngược đầu lên kiểu như”mụ phù thuỷ” hù doạ.
    Thế nhưng hiện tượng đó chỉ xảy ra một lúc thôi,vì sau khi có một cơn gió lạnh thổi qua thì tay nó đã trở lại bình thường….
    #2
      anh_hung_cai_the 25.10.2007 19:52:36 (permalink)
      Lần trước khi đăng bài bên phân mục Văn có chút sơ sót nên bị chuyển qua Đánh máy cho thư viện online.ACHT thật xin lỗi các anh chị điều hành viên vì một số sơ sót sau:
      1.Truyện này có tác giả là....ACHT
      2.Truyện này do ACHT type chữ nguyên bản,không photo,sao chép ý từ các bài nào khác.
      3.Mong anh chị có thể đưa bài của ACHT trở lại phân mục Văn

      #3
        Ct.Ly 26.10.2007 01:33:43 (permalink)
        #4
          anh_hung_cai_the 26.10.2007 14:22:22 (permalink)
          Chương 3
          Một vùng thuộc thảo nguyên Satervillian,một vùng thảo nguyên rộng lớn với các loài thú lạ,một nơi vẫn còn chưa được khai phá.Phía bắng vùng thảo nguyên có một núi băng lớn gọi là Núi Vĩnh Cửu và có mười dãy núi vòng cung xếp quanh nó.Tuy vậy,còn rất ít người biết đến nơi này,ngoại trừ triều đình thì hầu như không ai biết đến.Mà nếu có biết hay có ý định đến Satervillian thì cũng bị khó dễ vì đức vua Agentico đã cho lệnh cấm toàn đế chế và chỉ duy ngài có được quyền hạn đến nơi này.
          Đức vua Agentico cùng các cai ngục nhà ngục Valeinder có chuyện bí mật cần đi gấp sang vùng này.Tất nhiên,nơi đây có một thành cổ của đế chế Obivilion trước đây,từng là kinh đô xa hoa nhất,lấp lánh và hoàn hảo nhất…Và giờ đây,sau hơn mười bảy năm,chỗ này đã thành hoang địa và chìm sâu vào quên lãng của mọi người. Đức vua Agentico rất thích xây nhà ngục,vì ngài cho đó là biểu tượng quyền lực của đế chế Scandes mà ngài đang ngự trị.Và,và trong số rất nhiều nhà ngục mà ngài cho xây thì nhà ngục DIVX có lẽ là kiên cố nhất vậy.
          Ngài dành một chút gì đó đặc biệt cho nhà tù này.Ngài cho giam giữ những tù nhân thời vương triều Obivillion ở đây,và hiển nhiên là đức vua Trope cũng bị cầm tù tại đây.Cho đến bây giờ, đức vua Trope vẫn chưa hết hối hận vì đã đưa Obivillion vào tay Agentico-một con sói độc ác.Thật tồi tệ và hôm nay,ngài lại được lần thứ hai gặp con sói ấy.Agentico mở hơn năm lớp cửa kiên cố,tất cả đều bằng thép và đẩy nhẹ vào khi đã chạm đến lớp cửa cuối cùng.Vua Trope đang vật vã cùng mớ dây xích,tóc người rũ xuống che hết mặt, áo người rách rưới như một kẻ bị đánh đòn,dáng vẻ của người không còn như trước,người ốm hẳn đi nhiều.Agentico đứng nhìn vua Trope thật lâu,ngài nói:
          -Lâu rồi không gặp.
          Vua Trope làm như không nghe thấy.
          Agentico giơ một tấm bản đồ bằng da thuộc bị rách hết một nữa.Ngài nói:
          -Ngươi hãy cho ta biết một nửa còn lại của thứ này.
          Vua Trope vẫn không trả lời.
          Agentico lại hỏi một lần nữa:
          -Ngươi sẽ rất thích món mà ta sắp đem ra nếu ngươi không chịu nói bí mật về cái của nợ này.
          Vua Trope bấy giờ ngẩng mặt lên,một vết sẹo dài như cắt xéo khuôn mặt của người hiện ra.Vua Trope nói bằng giọng khinh thường:
          -Vậy sao.Ta thà chết không nói.Dù ta có biết thì ta cũng không cho tên chó chết như mày mang kho báu của ta về.
          Dường như bị xúc phạm một cách nặng nề.Agentico lớn tiếng mà nói:
          -Khốn thay!Khốn thay!Ta không thể cho ngươi chết một cách bình yên như ta đã hứa.
          Vua Trope nói cứng:
          -Nếu thích thì cứ giết,chớ nói nhiều.
          Đoạn Agnetico sai một tên cai ngục mang một cái hộp bằng thiếc lớn và mở khoá hộp đó.Agentico cười:
          -Đây là thứ mà ta dành cho ngươi.Tên vua bại trận.Ta hỏi ngươi lần cuối,nói thì ta tha khỏi thứ này,còn không thì ta cũng hết cách.
          Chiếc hộp mở ra và vua Trope dường như thất kinh,miệng ngài ngoác ra.Thật kinh tởm và đáng sợ vì trong hộp thiếc ấy là hơn hai mươi con rít đỏ đang bò lúc nhúc,chúng đang thèm uống máu người đây mà!
          Vua Trope ngước mắt lên,ngài than trời rằng:
          -Ôi hỡi Thượng Đế tối cao!Sao ngài có mắt mà không nhìn tên sói già này!Sao ngài lại để con trong cơn đau đớn này!....
          Agentico lấy làm khinh bỉ:
          -Có than thì cũng vô ích.Vì mỗi khi ta thực hiện điều gì thì không ai ngăn nổi ta.Dù Thượng Đế ư?Vô ích!Nếu có thì ông ta đã không bỏ mặc ngươi rồi
          Vua Trope cười:
          -Nhưng có một thứ mà mày không thể thay đổi được. Đó chính là con quỷ trong người mày,con quỷ này sẽ làm cho mày không còn là một con người nữa.Dù ta chết nhưng rồi một ngày cũng sẽ có người giúp ta hưng thịnh Obivillion.
          Agentico nóng giận.Y thấy mình đang bị sỉ nhục một cách nặng nề, y không nghĩ là tên vua này lại dám nói những lời như thế.
          Giận lại càng thêm giận,Agentico cho người tung đám rít chúa vào người vua Trope.Y nói:
          -Đám rít này thuộc loại cực độc.Ta đã cho chúng nhịn hơn hai ngày và có lẽ bây giờ chúng đang đói máu đây.Hãy tận hưởng đi.
          Nói rồi ý ngoác miệng cười không dứt.Giọng cười của y vang lên the thé như thái giám.
          Cái cảnh tượng vua Trope bị lũ rít hút máu thật kinh người.Lũ rít ấy có chân màu trắng,thân trên toàn màu gỉ,thân dưới đỏ máu và có một vòi dài dài từ đầu miệng của chúng tua ra.Lũ rít khi thấy được dâng thức ăn tận miệng thì tranh nhau mà cắn xé.Vua Trope rên rỉ,la thét một cách tuyệt vọng
          Toàn thân người của vua Trope dường như bị nóng chảy ra như bị axit ăn vào bởi sức nóng của những con rít chúa.Mùi khói hắc bay nồng nặc khắp nhà tù trong khi Agentico vẫn ngoác miệng cười như điên dại.
           
          Sau khi”hành quyết” vị vua cuối cùng của triều đại Obivillion,Agentico thoả mãn bước lên một tầng hầm của nhà tù.Khu ấy giam những vị tướng và hiệp sĩ trung thành,và đến giờ phút này,họ giống như đèn cạn dầu vậy.Tất cả bị xích cả vào bốn bức tường.Ngài Agentico đến và cho cai ngục mang một thanh thép đang nóng chảy và đưa ra trước mặt.Ngài cầm thanh thép ấy và nói:
          -Ta đã xử xong tên vua vô dụng.Còn các ngươi?
          Một hiệp hất mặt lên mà nghiến răng:
          -Tên chó chết!
          Agentico nghe vậy liền chạm đầu nóng chảy của thanh thép vào người anh ta.Thật khủng khiếp,có mấy tiếng xèo xèo phát ra từ cách ta đang bị xích của anh ta và máu chảy ra như suối.Anh chàng hiệp sĩ kêu lên thảm khốc.
           
          Một người già hơn nói lớn:
          -Vậy ta chắc ngươi đang tìm kiếm một cái gì đó của SaterVillian?
          Agentico cười:
          -Quả như thế.Nếu ai trong số các ngươi chịu nói ra một chút gì về Tres thì hẳn ta cho các ngươi một con đường sống.Còn nếu không thì sẽ giống như tên vua ngu ngốc của các ngươi vậy
          Gã ấy tên là Grout và gã ngoác miệng nói lớn:
          -Vậy thì đừng hòng.Chúng ta thà chết. Để lũ lang sói như ngươi tiếm được bảo tàng thì người người lầm than.
          Agentico không để ý gã này nói gì.Y hỏi xem đã đến giờ nào rồi.Y vội khoác lại cái áo choàng bằng lông gấu và ra khỏi nhà ngục.Y nói ngoảnh lại:
          -Hôm nay thế là đủ rồi.Khi khác ta sẽ đến và hình phạt lần sau còn kinh khủng hơn.Hãy cứ chống đối ta tiếp đi.
           
          Agentico bỏ về.Y trở về vào lúc chập tối và y không còn sức để ngự triều được nữa.Tay chân y đã mỏi nhừ.
          Đang khi vừa nằm xuống giường được một lúc thì có cấp báo từ bên ngoài vào.Agentico bắt đầu cáu gắt:
          -Chuyện gì nữa?
          Quân chỉ đưa một cái bảng bằng kim loại lên trước mặt y.Y xem xong thì xanh mặt.Y vội vàng mặc áo ngự triều ngay đêm hôm.Tay y cầm quyền trượng gấp gáp bước ra khỏi phòng ngủ.Mang theo thanh gươm bên mình,y lệnh cho người nổi trống khắp cung điện,mang đèn đuốc và hết thảy tập trung ở sân đại điện.Agentico bấy giờ mồ hôi đổ ra nhễ nhại đến mức y có cảm giác như mình vừa mới lội sông trở về.
          Viên thừa tướng vội hỏi:
          -Vì cớ gì bệ hạ lại cho triệu tập chúng thần vào nửa đêm?
          Agentico nói một cách vội vàng:
          -Không!Không!Hãy kêu chúng đóng hết cửa thành lại
           
          Sau mấy hồi trống vang dậy,mọi quan văn võ triều thần đã có mặt và mang theo đuốc,họ xếp thành một hàng dài trước điện và cuối gục đầu.Agentico đương khi đó lệnh điểm danh quân sĩ trong các trại lính.Hết thảy đều kinh ngạc và chẳng ai hiểu cớ sự vì sao.
          Agentico nói vẻ mệt mỏi và lo lắng:
          -Ta đã nhận được một chiến thư. Điều này khiến ta không thể ngủ được đêm nay.
          Mọi quan bấy giờ vỡ lẽ vì thế.Hết thảy cũng chung một suy nghĩ như vua.Một người hỏi:
          -Vậy chúng là ai?
          Agentico nói:
          -Slavynia
          Người đó lại hỏi:
          -Chúng chỉ là một bộ tộc nhỏ bé,sao lại khiến bệ hạ lo âu đến độ như vậy.
          Agentico dần mất vẻ kiêu hãnh của mình.Y nói:
          -Nếu chúng như ngươi nói thì quả ta không nên cớ sự như vậy.Nhưng chúng có Khotica.
          Một người nữa lại đứng ra hỏi:
          -Khotica được phú cho sức mạnh hơn vạn người,vậy nên bệ hạ tính kế thế nào?
          Agentico nói vẻ băn khoăn:
          -Chuyện quá bất ngờ.Nếu chúng có thể năm ngày vượt qua hết mười mấy ngọn núi thì ta cũng không còn cách nào.
          Thế là suy cho cùng,Agentico cũng không còn cách nào khác bèn đề tướng Rosenberg ra mặt trận diệt giặc.Bấy giờ đã tờ mờ sáng.
           
           
          Ngoài biên cương,bọn Slavynia đã lập trại ở chân núi và ăn chơi thâu đêm.Tướng của chúng là Sept đang khi ăn uống thì đứng dậy và bắt lấy một cái nỏ lớn.Thấy vậy,một tên lính hỏi:
          -Tướng quân đang định làm gì?
          Thay vì trả lời,tên tướng này bắn một mũi tên lên trời.Nếu đó là một cái nỏ và một mũi tên bình thường thì chẳng có gì để nói,thậm chí có kẻ sẽ nói Sept là một thằng khùng.Nhưng cái thứ mà Sept bắn ra thì quả kinh người,vì đó là một mũi tên bằng thép đỏ và cái nỏ làm từ xương người!
          Mũi tên lao đi với vận tốc kinh người và đến khi nó lao xuống thì Sept không còn nhìn thấy gì.Sept cười đắc ý.Hắn cho rằng hắn là người bắn tên giỏi nhất vùng đất này
          Sept lại ưỡn người một lần nữa và hắn bắt đầu giương cùng lúc năm mũi tên như khi nãy và bắn về phía xa.Một người mặc giáp cũng từ trong lều bước ra.Người này thân hình vạm vỡ hơn Sept và dắt theo một con sói trắng,người này cũng vác theo một cái hộp sắt trông giống như cái quan tài nhỏ.
          -Tài xạ tiễn của ngươi càng ngày càng khiến ta khâm phục-Gã mày râu vỗ vai Sept.
          -Tôi không có ý định dẫn ông theo xuống đó đâu,Khotica. Ông chỉ được phép giữ trại ở đây thôi.
          Khotica lấy làm phật lòng. Ông nói:
          -Thật quả chủ soái nghĩ sao lại để cho ngươi dẫn binh sang Peaceland.Chuyện này giống như một trò đùa vậy.Ngươi chưa có kinh nghiệm chiến trận lại đảm trách việc lớn thế này….
          Nghe xong Sept nói:
          -Vậy ông nghĩ tôi là loại người gì.Tôi không bất tài như ông tưởng đâu.
          Khotica đưa hộp sắt trên tay ông cho Sept cả con sói, ông cũng giao nó cho Sept. Ông dặn rằng:
          -Những thứ này ta giao cho ngươi.Ngươi giữ lấy đến khi tới Sandievo thì mở nó ra.
          Sept hỏi:
          -Trong hộp là thứ gì?
          Khotica nói:
          -Chớ hỏi chi nhiều. Đặng lúc ấy ngươi tuỳ cơ ứng biến mà mở nó ra.Ta dặn ngươi nếu địch đông thì mở, tàn quân thì hãy đánh tiếp.Nếu gặp nơi vắng vẻ thì cứ đi tiếp,thứ ấy trong cái hộp này vô cùng nguy hiểm.
          Sept nghe xong thì lạy tạ rồi trở vào trong. Đêm ấy quân Salvynia lại mở tiệc,dường như ngoài việc đánh trận họ cảm thấy ăn uống rượi chè là thứ thần tiên trên cõi đời này.
           
          Rạng sáng,quân ấy lại di chuyển gần hơn xuống chân núi và chỉ cách cửa ải Fortuge hơn ba dặm,tiếng hò hét càng mạnh mẽ hơn và trong khi đó Rosenberg vẫn chưa có động tĩnh gì.Họ ở cách cửa ải về phía bắc khoảng một dặm thôi.
          Tướng Rosenberg vẫn chưa tìm ra kế nào hay hơn ngoài việc cho đào công sự chung quanh trại lính.Những công sự ấy kiên cố hơn bao giờ hết và dần dần,họ tiến gần hơn cửa ải.
          -Chặn đánh chúng ngoài cửa ải thì hay hơn.
          Ngài vẫn đang mày mò với thứ thuốc nổ do ngài mang về từ châu Á,thật kỳ lạ,ngài cứ nhìn mãi và nhìn mãi.Ngài cho thêm vào đó một chút khí thối và than,thế là quân Scandes có một thứ vũ khí lợi hại khi ra trận.
           
          Khotica không đi cùng Sept,ông ở lại giữ trại lính.Bấy giờ Sept đương dẫn quân tới Fortuge thì có quân vào báo rằng:
          -Hai thành lớn ở phía tây Peaceland bị thiêu rụi.
          Sept lấy làm đắc ý,y cười vang:
          -Tốt. Để xem chúng còn chống cự đến mức nào.
           
          Ở trong Fortuge,Rosenberg cũng nghe được tin này,và đối với ngài, đó là một tin dữ.Agentico cho xây hai thành phía tây đoạn dang dở,không mấy kiên cố hơn các thành ở thủ đô Sandievo,lại ít khai phá vùng này cho lắm,canh phòng lơ là khiến loạn quân thừa cơ đánh phá.Rosenberg bây giờ không suy nghĩ thêm gì cho được, đang lo Fortuge với hơn năm vạn quân ồ ạt tiến vào lại lo còn đạo quân nào khác cũng thừa cơ tiến vào theo hướng tây bắc và tây nam,tình hình gấp gáp quân tiếp viện không thể đến kịp trong mấy giờ đồng hồ.
          Rosenberg càng nghĩ càng lo.Vậy nên ngài lại thảo một bức thư về Sandievo,trong thư có viết:
          “Bấy giờ ngoại xâm thi nhau thừa lúc ta không phòng bị lại mang cả mấy vạn quân ồ ạt chiếm đánh.Tình hình gấp gáp,binh sĩ còn chưa thao dợt nhiêu ngày,binh lính từ khắp các miền chưa thể một lúc mà đưa ra mặt trận.Dẫu vậy nếu còn chút hy vọng,chẳng thà ta thượng lượng với chúng một phen…”
           
           
          Rạng sáng hôm sau,quân Slavynia đã dừng chân trước cửa ải Fortuge,chúng ngước nhìn mà khen về tài kiến trúc,hội hoạ vì vẻ uy nghi và hùng vĩ của nó.Chúng ngước nhìn hồi lâu rồi ba bốn tên đẩy xe công thành tới trước của ải.Cửa ải vẫn đóng im lìm và trông mọi thứ thật tĩnh lặng.
          Thế rồi,cách cổng mở ra,hệt như đã có người dự đoán trước chuyện này.Thật không ngờ người mở cánh cổng ấy lại là thầy Donovan và thầy Kermek-hiệu trưởng trường Orion.Hai thầy không mang theo bất cứ vũ khí gì ngoại trừ hai cuộn giấy.Sept chỉ tay vào mặt mà cười:
          -Các ngươi có tin nổi không.Hai lão già đang đứng trước mặt chúng ta đó!
          Dường như chưa đủ Sept lại cười như một con chó điên.Hắn vừa nói vừa cười:
          -Hai lão già ra đây chắc để đầu hàng chăng?
          Há,há,há,…há,…- Giọng cười của hắn thật kinh khủng và miệt thị
          Thầy Donovan hỏi lớn:
          -Mày là Sept?
          Sept đã thôi cười,hắn trở về với thực tại đáng kinh ngạc.Hắn trả lời gọn lỏn:”Phải!”
          Thầy Donovan lại hỏi tiếp:
          -Mày muốn gì ở Peaceland?
          Và Sept đã cười phá lên sau câu hỏi đó.Hắn cười:
          -Muốn gì à?Một câu hỏi thật ngớ ngẩn nhất mà tao từng nghe!
          Thầy Donovan nói tiếp:
          -Lũ Slavynia chúng mày có vùng đất rộng lớn như thế,có hoa cầm dị thảo,muôn loài sinh vật.Tất cả đều tuyệt vời hơn Peaceland.Vậy tao chắc mày đang tìm Tres.
          Sept gật gật cái đầu:
          -Đúng. Đúng.Tao đang tìm nó đấy.Nhưng muốn tìm nó thì ta phải san bằng nơi này trước đã
          Thầy Donovan giơ cuộn giấy trên tay thầy ra trước mặt Sept.Thầy lại hỏi:
          -Thế mày biết đây là gì không?
          Thầy chỉ tay vào bức hoạ trường Orion và có ấn dấu của hai triều đại Obivillion-Scandes. Đó có thể là bức hoạ tuyệt vời nhất của đất nước này, đó cũng là văn bằng vĩ đại nhất dưới hai triều đại,đáng giá và tin cậy.Một biểu tượng quyền lực thời đế chế Obivillion trước và sau khi sụp đổ.Tất cả đã nói lên,bức hoạ ấy dường như bị cháy sém một góc nhỏ.
          Sept nói:
          -Orion,nếu tao đoán không lầm.
          Thầy Kermek gật đầu:
          -Vậy mày đã hiểu ý chúng tao.
          Sept hất hất cái đầu tóc rũ rượi của hắn.Trông thật kinh tởm.Người ta có thể tưởng tượng hắn đã không tắm suốt mấy ngày nay,bụi tóc của hắn bay tứ tung.
          Sept nói:
          -Tất nhiên là tao hiểu.Song tao cũng vì phụng lệnh hoàng đế WaDerk nên khó có thể làm trái ý ngài.Và tao cũng tôn trọng chúng mày,thực ra tao cũng rất ngưỡng mộ trường Orion.Tao sẽ không vào cửa ải này trong vòng ba ngày,coi như là đã đáp lễ chúng mày rồi.Tao quyết không thừa cơ làm những việc như vậy.Nhưng sẵn tiện tao cũng nói trước, đó là quyết định của tao nếu hoàng đế có lệnh gửi về tao thì tao cũng hết cách.Tao đã bảo tên Khotica ở lại giữ trại nên chúng mày có thể yên tâm.
          Thầy Kermek nói:
          -Vậy thì tốt rồi.Ba ngày sau,chúng tao sẽ ra đấu với mày.
          Nói rồi hai người quay vào trong và lệnh cho đóng cửa ải
          Về phía quân Slavynia,Sept đã cho binh sĩ lùi cách xa cửa ải khoảng ba dặm về phía bắc và đóng quân ở sát một hồ nước.Một tướng sĩ hỏi:
          -Sao ngài lại làm thế?
          Sept thở dài và trong đầu y nhớ lại những kỷ niệm khó quân thời còn ở Orion….
           
          #5
            anh_hung_cai_the 31.10.2007 14:31:23 (permalink)
            Kính thưa các bạn,các anh chị trong vnthuquan:
            Sau nhiều ngày suy nghĩ,anh_hung_cai_the quyết định đổi tên tiểu thuyết Redth Hunter và con đường phục quốc lại thành tiểu thuyết Tuyết Lửa vì nội dung và một số nguyên tắc khác.
            Một lý do là vì tên cũ nghe dài và không thật sự hay và sát nội dung cho lắm nên tại hạ có chút điều chỉnh nhỏ trong bài này

            Chương 4
            Ký ức của Sept
            Một ngày cách gần mười sáu năm,và đó là một ngày mưa lớn vô cùng,tất cả như chìm ngập trong bầu không khí ảm đạm và mệt mỏi.Vùng Peaceland hồi đó tĩnh lặng hơn bây giờ rất nhiều.Các con buôn từ mọi vùng đất đổ xô về đây vào những phiên họp chợ hay lễ hội lớn,tất cả đều mang nét huyền bí đến không ngờ.Có lẽ vũ khí là món hàng được ưa chuộng nhất ở đây.Không phải ở Peaceland không có luật pháp,nhưng liệu triều đình liệu cai quản nổi lũ mọi rợ ở đây hay không còn tuỳ.Thế là trở về trước hơn mười năm nữa,trường Orion được xây dựng,ngày ấy trường chỉ rộng có hai mẫu,sau nhiều lần tu sửa,trường được dời lên núi.Trường Orion có bề dày hơn hai mươi năm trời và chủ yếu chỉ đào tạo những bậc anh hùng cho Peaceland,còn những chuyện giáo dục bình thường thì đã có những trường ở quận,thị trấn đảm nhận. Đương nhiên lả chẳng phải ai muốn cũng được vào đây học,trước khi vào đây,họ cần phải vượt qua những khoá huấn luyện sơ cấp và tuỳ khả năng mà có thể khi vào trường,họ là những bậc đàn trên hay cùng lắm chỉ là những kẻ mới tập tễnh.Thật tồi tệ cho Sept, đó là những quá khứ buồn.Ngày đó hắn là một học sinh cá biệt của lớp Đệ nhị trung cấp,trong lớp,hắn thường xuyên bị giáo viên chê lên chê xuống kiểu như hắn là cái thứ gì không bằng.Hắn ghét kiểu những vị bác học ở Orion chê hắn là một con lừa vào mỗi lần thuyết giảng trước lớp,hắn căm ghét mấy thằng cha bác học tự cho mình là uyên thâm cứ thao thao ở trên một đằng còn hắn ở dưới thì gục lên gục xuống như con gà mờ.Hắn không có hứng thú ấy.Nhưng ở hắn có một tài năng đặc biệt mà nhờ đó hắn đã được cấp giấy vào trường mà không phải qua một khoá huấn luyện sơ cấp nào hết.Hắn chế tạo vũ khí rất hay,làm xong thì chính hắn mới sử dụng được còn người khác lại không.
            Mấy vị giáo sư ở Orion không ưa Sept,vì đối với họ,cái kiểu mà Sept đi học như một chuyến dạo chơi càng làm cho họ thấy bị coi thường.Họ nghĩ hắn ỷ tài mà không bao giờ cho họ thử nghiệm các phát minh của hắn.Thành ra những chuyện nhỏ nhặt đó đâm ra làm cho Sept dễ bị tống khứ ra khỏi trường,nhất là vào những cuối năm của Đệ tam trung cấp.
            Vào một ngày,hắn làm ra cái nỏ chết người đó.Lúc đầu hắn chỉ định làm chơi cho vui vì vừa qua hắn có một chuyến khảo sát một nghĩa địa hoang ở gần trường.Thế nhưng,sau hai ngày,hắn nhận được một thông báo bị khai trừ khỏi trường bằng mọi lý lẽ như sau:chây lười học tập,thái độ coi thường các vị tiến sĩ và giáo sư trong trường,những thí nghiệm vớ vẩn làm hao tốn cơ sở vật chất của trường,….và còn nhiều tội nhỏ đi theo sau đó.Chuyện đó làm Sept đâm ra hận mấy tên giáo sư và hắn nghĩ cần phải làm cái gì đó để báo thù chuyện này
            Hắn trốn chui trong một toà lâu đài hoang sơ,tồi tàn và suy nghĩ.Hắn không có việc gì làm ngoài việc suy nghĩ để hoàn thiện bộ cung nỏ của hắn.Hắn nghĩ mãi mà không ra.Mấy chuyện hắn bị chèn ép ở trường Orion làm hắn lúc nào cũng bực dọc,thành ra chửi mắng,la hét,gào,…và đủ mọi chuyện hắn có thể nghĩ ra để mọi ám ảnh có thể bay đi mất.Lúc đó,hắn trông như một con chó điên.
            Sept cuối cùng cũng đã nghĩ ra,và hắn chạy đến một lò nung.Hắn nhặt lấy một thanh thép còn nóng và bắt đầu cười lớn.Hắn cười đắc ý.Hắn cưỡi ngựa một mạch về nhà và đâm đầu vào nghiên cứu.Những ngày tiếp sau đó không ai thấy hắn ra khỏi nhà,cũng chẳng thấy có động tĩnh gì từ căn nhà tồi tàn của hắn.Hắn làm mải mê đến hơn năm ngày sau người ta thấy hắn bước ra ngoài trong một bộ dạng giống Robinson.Người của hắn bốc mùi kinh tởm khó có thể chịu được,quần áo của hắn rách tả tơi như ăn mày,tay chân hắn đầy những vết thương….
             
            Sau khi làm xong,hắn bỏ đi biệt xứ và tìm đến bộ tộc Slavynia như chúng ta đã biết.Hắn đi một chặng đường dài và đã gặp Khotica-ngườin hùng của bộ tộc hắn đang tìm kiếm.Bình thường là bạn thân nhưng hễ ra chiến trường thì mặc ai,Sept không hề nể nang Khotica và Sept không muốn mình trở thành một kẻ vô dụng lần nữa.
            Sept gặp hoàng đế xứ Slavynia và đã có một cuộc nói chuyện dài.Hoàng đế hỏi mọi chuyện về Sept và những chuyện ở Peaceland cũng không ngoại lệ.Sept đang mang sẵn lòng thù hận liền nói tuốt tuồn tuột những bí mật kinh người của Obivillion mà hắn từng được tìm hiểu qua những quyển sách cổ ở thư viện trường Orion.Hoàng đế thấy vậy liền truyền cho hắn làm đại tướng đứng trên mấy vạn quân sĩ Slavynia
            Sept cảm nhận một cuộc đời mới đang đến với mình,một cuộc đời toàn những buổi tiệc xa hoa với những thức lạ và mỹ nữ trên toàn vùng đất Peaceland.Thời gian ấy đối với hắn thật tuyệt vời,hắn đang sống trong một thế giới thần tiên mà quyền lực của hắn có thể chi phối tất cả ngoại trừ hoàng đế.
            Một ngày nọ,hoàng đế gọi Sept vào mà nói:
            -Cuộc sống ăn chơi sẽ đẩy ngươi vào con đường cụt,không thoát ra được.Ngươi dần dần sẽ trở thành vô dụng và ngươi cũng biết rồi đó,ta thì không cần lũ người vô dụng theo ta suốt ngày đêm.
            Sept đoán được ý trong câu nói của hoàng đế,liền gật gù:
            -Bệ hạ nói đúng.Có lẽ thần không thật xứng đáng với những ân đức của bệ hạ dành cho.Thần mong được một lần lập công để bệ hạ vui lòng.
            Hoàng đế nghe vậy liền cười:
            -Tốt,tốt.Nếu như thế thì ta an tâm rồi.Ta đang có một thử thách nhỏ cho ngươi,nếu thật sự ngươi trung thành với ta thì ta mong ngươi có thể mang về cho ta một thứ.
            Sept hỏi:
            -Là thứ gì?
            Hoàng đế nói:
            -Là Đầu rồng.Ta muốn thứ đó.
            Sept giật mình.Hắn tưởng mình đang nghe lầm,hắn bắt đầu hỏi:
            -Đầu rồng?Ta biết lấy nó bằng cách nào.Orion à?Chuyện không dễ đâu!
            Hoàng đế nói:
            -Vậy nên đây là cơ hội cho ngươi chứng minh lòng trung thành đối với ta.Chuyện này ta không ép ngươi,nhưng nếu đã không muốn thì ngươi hãy tự rời khỏi nơi này đi.
            Sept ngẫm nghĩ hồi lâu.Không phải là hắn không dám nhưng làm một trò như thế thật đê tiện,thậm chí là có thể mất mạng như không.Vì hắn cũng từng biết Orion như một thành trì vĩ đại và đáng sợ nhất,thật tồi tệ nếu như hắn trở lại với ý đồ như thế
            Sept nghĩ thông rồi nói:
            -Được,thần sẽ làm.
            Hoàng đế truyền cho Sept một bộ giáp bằng vàng và dặn hắn trước khi đi thì mặc nó vào.
            Sept lẳng lặng trở ra vì chỉ có như thế hắn mới có cảm giác thoải mái hơn một chút còn hơn trong căn phòng ngột ngạt như lò thiêu ấy.Cái suy nghĩ đột nhập vào tầng hầm trường Orion cứ mãi đi theo hắn như cái bóng và hắn chẳng ăn ngủ được gì
            Hắn cũng chẳng biết làm gì thú vị hơn vì những ngày tháng ăn chơi đã qua rồi.Bây giờ hắn đi tìm một người có thể truyền cho hắn phép độn thổ và có người sẽ nghĩ hắn quả là một thằng khùng vì trên đời chẳng có phép nào như thế cả-chắc là do hắn đang mơ tưởng đó thôi.Nhưng theo ý nghĩ của Sept thì hắn có quyền cho đó là một sự thật,cho dù chỉ có thể biến một nửa cơ thể lún sâu vào đất như gã pháp sư Sphere đã nói với hắn khi vừa gặp mặt:
            -Chuyện này tưởng chừng không dễ.
            Sept nói:
            -Vậy hãy chỉ cho ta cách nào đi xuyên mọi thứ.
            Gã pháp sư nói:
            -Thật là những chuyện nực cười.Muốn ta truyền thì dễ lắm sao,ta có phép ấy nhưng không phải ai muốn thì cũng được
            Sept nghĩ ngợi hồi lâu,trong người hắn không mang tiền,chỉ có cái giáp bằng vàng mà hoàng đế trao cho hắn vừa rồi.Sept không định lấy cái thứ ấy ra,hắn sợ mắc phải cái tội coi thường với hoàng đế nên đã mấy lần hắn định móc ra nhưng tay hắn lại tê cứng lại.Sau cùng,chẳng biết thế nào Sept lại dâng cái áo đó ra trước mặt.Gã pháp sư xem chừng mừng rơn.Tuy nhiên gã còn cố giả bộ:
            -Thật ta chẳng phải kẻ tham lam,nhưng thôi,xem thành ý của ngươi thì ta sẽ truyền cho người tất.
            Gã còn nói thêm:
            -Phép này cực kỳ khó.Ta chỉ nói may mắn thôi,may mắn thì hiệu lực hơn mười lăm phút,còn thường thì chỉ chưa tới mười phút.Nếu muốn tiếp tục thì ngươi phải uống thuốc nhưng phải đợi năm hay sáu phút sau thì mới có hiệu lực.Ta cũng nhắc ngươi là chớ để nước dính vào lọ thuốx thì công toi.
            Sept nói:
            -Tốt.Ta chỉ cần mười lăm phút thôi.
            Gã pháp sư bắc cái thang cao và trèo lên giá thuốc ngất tầng nhà,tổng cộng có hơn mười giá thuốc và gã đang tìm ở cái giá trên cùng.Sau khi tìm xong,gã đưa lọ thuốc cho Sept và lấy món hàng trên tay Sept.Gã cười cười vẻ nham hiểm và một chút đắc ý.
            Ngay khi vừa dợm bước ra khỏi cửa,Sept quay lại nhắc lớn:
            -Mẹ kiếp.Nếu thuốc này không như lão nói thì ta sẽ làm thịt lão ngay thôi.Lão nhớ đấy.
             
            Hoàng đế lệnh cho Sept chỉ trong ba tuần thì đem cái đầu rồng về.Sept nghĩ khoảng thời gian đó là hơi ngắn vì chỉ riêng việc đi qua đi lại giữa hai quốc đã tốn của hắn hơn một tuần lễ và chuyện thành bại còn phải chờ thời gian.Sept chỉ nghĩ đến việc nếu hắn bị bắt thì sẽ làm sao đây,vì hắn rất kinh tợm những nhà tù ở Obivillion.Hắn kinh những mùi hôi thối ở đó và chẳng thể chịu nổi khi ở suốt từ tháng này sang tháng kia ở đó.
            Mà chuyện đầu rồng là cái quái gì chứ?Tên hoàng đế này cần cái đầu ấy để làm gì thế nhỉ?Mà mình cũng không biết con rồng ấy đang sống hay chết rồi.Mẹ kiếp,nếu nó còn sống thì có giỏi cỡ nào cũng đành bỏ mạng.Sept càng nghĩ càng rối,vừa rối vừa lo.
            Hắn phóng ngựa một mạch băng qua khu rừng không tên không tuổi mà trước giờ hắn quen gọi là Rừng Cảnh
            Đường cũng dài thật mà hắn lại cảm thấy khi huyết trong người lại không lưu thông được đành đâm ra bực bội.Sept thấy mình đang làm một chuyện thật vô nghĩa,nghĩa là hắn nghĩ mình là một con cờ của tên hoàng đế khốn kiếp xứ Slavynia.
            Sept chưa từng nghe gì nhiều về con rồng ở trường Orion và chuyện có tồn tại con rồng mắt xanh ở đó là chuyện duy nhất mà hắn biết được suốt mấy năm trời.
             
            Nhà trường khoá cả trăm lớp cửa ở chỗ tầng hầm và ban hành quy định không cho ai bén mảng đến đó hết.Khốn nạn thật,ta đang nằm lì tại một kho chứa rơm,mà hình như ta đã ngất đi thì phải.Và quả đúng,trên đường,gặp tuyết lở nên khiến xe ngựa của Sept rơi xuống một cái dốc không cao lắm và hắn may mắn còn tỉnh dậy được chứ còn gã đánh xe và con ngựa đã đi tong từ lâu.
            Sept vội vàng chạy khỏi cái ổ rơm ấy nhưng vết thương khắp người khiến hắn còn không dậy nổi huống chi việc tìm trốn ra khỏi đây.
            Sept nắm rên rỉ.Khỉ thiệt,hắn chửi thầm.Và có tiếng người lục đục từ trong nhà chính bước ra và mở cửa nhà kho.Người này chính là Rival hồi trẻ và ông đang học lớp Đệ nhị tứ cấp tại Orion.
            Sept ú ớ:
            -Chính…chính…ngươi đã cứu…cứu ta?
            Rival khẽ gật đầu. Ông nói:
            -May cho người anh em,tên đánh xe thì bị băng đẩy đi rồi,con ngựa cũng chết.
            Sept không nói gì,mặt hắn lờ đờ,tay chân hắn như muốn gãy vì người hắn đã rơi từ độ cao hơn bảy mét!
            Rival nói với hắn:
            -Người anh em hãy ở lại chỗ tôi vài ngày,sau đó tôi sẽ đưa người anh em đến một nơi tuyệt vời.
            Sept hỏi:
            -Sao ngươi lại làm như thế.Ngươi chưa từng biết ta là ai.
            Rival cười:
            -Tất nhiên là biết.Vì người anh em được nhắc đến nhiều nhất ở Orion.Ta ở Orion chỉ hơn người anh em một hai lớp nhưng mọi chuyện ta đều biết.
            Sept kinh ngạc:
            -Thật vậy sao.Ta nổi tiếng vậy sao?
            Rival nói:
            -Ta rất khâm phục người anh em,nói đến đây ta cũng phải đi rồi,người anh em ráng nghỉ ngơi cho khoẻ.
            Sept cảm thấy mình đang lãng phí quá nhiều thời gian vàng bạc, đã hơn năm ngày rồi mà hắn vẫn chưa thể tìm đến được Orion,nghĩa là chuyện hắn mắc thêm cái chân gãy càng chuốc thêm rắc rối cho hắn.
            Cái chân gần như muốn gãy thôi chứ chưa gãy thật sự.Chân hắn tê rần,cử động một chút là hắn cảm thấy đau thấu xương.Hắn bực mình quá.Rồi hắn nghĩ đến cái túi trong người của hắn,hắn hoảng hồn.Hắn lấy trong túi ra cái lọ đựng thuốc phép mà gã pháp sư trên núi đã trao đổi với hắn.Hình như hắn sợ cái thứ đó bể tan tành thì kể chuyến này hắn chỉ có nước bỏ đi biệt xứ lần thứ hai trong đời.
            Sept thở phào nhẹ nhõm khi thấy cái lọ ấy vẫn như cũ,không một vết trầy xước.Hắn nghĩ một hồi dài và lấy một ít bột trong một cái túi nhỏ hơn đắp lên cái chân của hắn.
            Hắn cố gượng dậy nhưng không làm sao được.Thế rồi có một bóng người cao lớn nhảy từ mái trần nhà kho xuống,người này cao lớn tựa loài gấu xám,mặc quân phục,trên đầu đội một nón giáp bằng vàng,còn cái rìu nữa,to bằng mấy tảng đá.
            Sept giả vờ như không thấy,hình như hắn đã biết người này rồi.Sept không ngần ngại nói:
            -Ngươi theo ta làm cái quái gì?
            Người bí ẩn ấy cười,chỉ cười thôi.Lát sau,giọng người ấy trầm xuống mà nói:
            -Hoàng đế không yên tâm khi giao việc cho ngươi.Vậy nên ta theo ngươi để canh chừng.
            Sept rủa thầm:
            -Mẹ kiếp.
            Người bí ẩn ấy chính là gã” đồ tể” Khotica theo cách gọi của người dân xứ Slavynia,gã này bám theo Sept suốt chặng đường hắn đi,ngay cả việc Sept bị rơi xuống hẻm núi hắn cũng chứng kiến.
            Khotica nói:
            -Bây giờ ngươi đã gãy chân rồi,kế hoạch sắp thất bại.Biết điều thì đưa cho ta lọ thuốc trong túi của ngươi.
            Sept lắc đầu:
            -Không bao giờ.
            Khotica nói:
            -Vậy chứ ngươi nghĩ ngươi sẽ làm được gì với cái chân gãy ấy?
            Sept cười trừ:
            -Chuyện đó không liên quan đến ngươi.Tự ta biết phải làm thế nào.
            Khotica cũng cười:
            -Được rồi.Nhưng dù thế nào đi nữa,nếu mọi chuyện thất bại thì là lỗi của ngươi và ta thì không liên can gì.
            Nói rồi theo lối cũ mà phóng đi.Tuy nhiên Sept vẫn có cảm giác là tên nãy vẫn tiếp tục theo dõi mình.Hắn nằm ngủ một hơi dài để chuẩn bị cho thử thách tiếp theo của hắn:leo lên đồi Carnvas với cái chân gãy.
            Chương 5
            Ký ức của Sept-Rồng mắt xanh trỗi dậy
            Đồi Carnvas không hiểm trở như mọi người vẫn bàn về nó,tuy nhiên đối với Sept đó là một cuộc hành trình dài.Sept không đi theo Rival vì như thế sẽ làm lỡ kế hoạch của hắn,vả lại hắn cũng chẳng thể tin tên Rival này cho lắm vì thường hắn chỉ tin mỗi mình hắn thôi.Hắn trèo một mình và thế là hắn mất hơn ba tiếng đồng hồ cho việc đó với đôi chân như sắp gãy của hắn. Ở đây có một chốt đóng của quân đội,chỉ những chủng sinh của Orion khi đi qua đây trình giấy thì được phép đi qua,thật tồi tệ,Sept đã quên mất điều đó.Giấy kiểm nhận hắn đã đốt tự thuở nào,kể như cái chuyện hắn bỏ đi sẽ không bao giờ trở lại vậy mà lúc này hắn đã hối hận vì điều đó.
            Cái chốt đóng ấy có người canh thường trực,có hẳn một tường rào và một khu giam giữ nhỏ.Thế nhưng,hôm nay thì khác,chẳng thấy bóng ai hết.Bọn chúng lơ là vậy sao?Vì cớ gì nhỉ?Hôm nay phải chăng là một ngày đặc biệt?Và hàng loạt câu hỏi như thế hiện lên trong đầu Sept,tuy nhiên lúc này hắn không có thời gian để tự giải đáp hết những câu hỏi kiểu đó,hắn đang mừng rơn.Tuyệt lắm,ta có thể lợi dụng lúc này mà vào thì hẳn sẽ không ai phát hiện được.Hôm nay thật là một ngày may mắn.Hắn nghĩ thế và vội vàng chạy tới sát bên tường rào.Nhìn khắp xung quanh không thấy bất cứ dấu hiệu khả nghi,trời cũng không có gió,bọn người kia thì chắc không để ý đâu,bọn chúng là một lũ gà.Tốt rồi,ta có thể hành động.
            Và đương khi đang chuẩn bị lẻn vào theo lối ấy thì Rival lại xuất hiện ngay trướcd mặt Sept.Rival cười nói:
            -Người anh em không có giấy à?Nhưng thôi,không sao.Hôm nay bọn quân đội được nghỉ một bữa,vậy thì chúng ta cứ tự nhiên mà vào.Người anh em không nhất thiết phải lén lút như vậy,kẻo có người nghi ngờ.
            Sept tái xanh mặt và càng nghĩ hắn càng bực mình.Mẹ kiếp,cái tên này cứ theo ta mãi thế này thì sớm muộn hắn cũng phát hiện ra.Sept nói trừ:
            -Ờ…ờ,có lẽ ta hơi lo xa.
            Rival chỉ hướng cho Sept, ông này không hề có chút nghi ngờ với gã này bù lại còn tỏ ra tốt bụng với gã nữa chứ.Rival nghĩ gã này nghỉ học vì xung đột mấy chuyện tầm thường với mấy vị tiến sĩ-giáo sư và hôm nay trở lại thăm trường cũ ấy mà.
            Tuy nhiên Sept vẫn tìm mọi cách đặng thoát khỏi sự kiểm soát của tên Rival này,Sept nói:
            -À,Rival này.Ta nghĩ ta nên đi hai hướng khác nhau tốt hơn vì ta và ngươi đâu cùng học chung một lớp, đi chung như thế có hơi phần bất tiện….
            Rival cười:
            -Thôi được.Cứ theo ý người anh em vậy.
             
            Trường Orion rộng mở trước mắt hai người,hình như nó vẫn không có chút gì thay đổi ngoại trừ mọi thứ được sơn mới hẳn lên.
            Sept lẩn vào đám chủng sinh,hắn tiến thẳng tới thư viện là nơi có những con đường đi thẳng xuống tầng hầm.Thế nhưng,mọi thứ chẳng thể như hắn muốn,thư viện đã khoá từ mấy ngày trước.Hắn định hét lên một tiếng:”Khốn nạn!” nhưng đã kịp dừng lại,hắn bắt đầu cau có như mọi khi,tay hắn nắm lại thành một quả đấm và đưa ra phía trước và rồi hắn dộng một cái rầm vào cái ổ khoá.Tiếng động ấy làm ai nấy xung quanh giật mình.Một người lại hỏi:
            -Chuyện gì thế.Thư viện đã đóng cửa suốt hai ngày để chuẩn bị tu sửa,anh không biết sao.
            Sept không nói gì.Liền lẩn đi chỗ khác
            Hắn nhìn chăm chú vào cái mái vòm chỗ thư viện,hắn đang nghĩ một cách có thể theo lối ấy mà vào.Tuyệt,mình sẽ trèo qua cửa sổ mái vòm,thế này thì chỉ đợi đến tối mới làm được.Mình sẽ tranh thủ đi kiếm những thứ cần thiết.
            Nghĩ ngợi hồi lâu,Sept quyết định ra khu rừng phía sau trường và ở đó có một nhà rèn làm bằng đá.
            Nhà rèn ấy tồn tại lâu rồi,theo kiểu cha truyền con nối.Sept nhanh chóng mua được những thứ mình cần như dây thừng,một con dao găm,một ít bột,…Sau cùng,hắn mua cho mình một bộ áo mới cùng một chiếc mặt nạ để cai trang vào thư viện.
            Rival đã không gặp lại Sept như đã hứa.Sept mặc kệ chuyện đó,tuy nhiên hắn vẫn lo cái gã đồ tể Khotica liệu có đang theo dõi mình hay không,vì có gã,Sept không thể tập trung mà làm việc được.
            Sept đợi đến tối và ở thư viện chỉ còn duy nhất hai tên bảo vệ đang đi qua đi lại canh chừng.Thời cơ đến rồi.Sept bắn hai mũi kim vào cổ hai tên bảo vệ và hai người đó ngã xuống đột ngột.Sept bước chầm chậm,giờ đây chỉ có anh trăng là dõi theo hắn thôi,hắn quả quyết như thế và ném một đầu thòng lọng lên trên mái vòm của thư viện,hắn trèo rất nhanh như một con mèo.Và sau một hồi dài,Sept đã ở bên cửa sổ mái vòm.
            -Đi nào.ta sẽ dùng một ít thuốc của tên pháp sư.
            Nói rồi hắn uống một ngụm thuốc và cảm thấy thân mình như trở nên trong suốt,hắn chỉ biết đợi hết năm phút quý giá và sau năm phút,hẳn nhổm dậy và bước xuyên qua cửa sổ.
            Hắn đã bước xuyên qua thật và giờ đây hắn đang ở cái hành lang cao nhất của thư viện.Hắn lấy thêm một dây thòng lọng và quấn quanh cột trụ của hành lang và bắt đầu leo xuống,hắn kẹp cái đèn ở bên hông và suy nghĩ:
            -Nơi này lâu quá ta không trở lại,mọi thứ có vẻ thay đổi rồi
            Sept lấy tấm bản đồ trường và mò mẫm một lúc.Hắn cau có:
            -Quái thật,
             
             
             
             
             
             
             

            #6
              anh_hung_cai_the 01.11.2007 13:41:40 (permalink)
              -Quái thật,sao chẳng hề có một dấu hiệu nào của con đường xuống ấy nhỉ.
              Hắn nhìn quanh những tầng sách và như muốn điên cái đầu.Cầm đèn trên tay hắn phát hiện cũng có hai bóng người từ trong thư viện bước ra.Hắn bất giác rùng mình và hắn toát nhiều mồ hôi.Không sai, đó là thầy Daman và cô Karen hiệu trưởng.Thật ngạc nhiên,họ làm gì ở đây vào buổi đêm thế nhỉ?Trên tay họ còn có một chùm chìa khoá,những chiếc chìa khoá bằng thiếc.Sept nhìn theo và bắt đầu suy nghĩ.Hắn nghe loáng thoáng được vài câu đối thoại giữa hai người:
              -Sợi dây xích ấy sắp bị bung ra.Ta làm thế nào đây?
              ……
              -Cô làm thế nào mà để nó bị như thế…..
              -Cái chất trên người nó chảy ra làm ăn mòn thứ ấy…..
              ……
              -Tuyệt,nếu chuyện này để có kẻ nghe được thì tồi tệ đó.
              ……
              -Nhất định không thể.Ta phải làm ngay thôi.Tìm thợ rèn giỏi nhất.
              Tuy nhiên,Sept vẫn chưa hiểu là hai người này đang đề cập đến”nó” là thứ gì.Có thể là con rồng chăng?Cũng có thể lắm.Nhưng cũng có thể là con quái nào đó cũng nên.Nhưng quan trọng bây giờ là lấy được xâu chìa khoá ấy.Không khó khăn chút nào,Sept lấy ống thổi lúc nãy bắn hai mũi kim vào cổ hai người làm họ bất tỉnh hồi lâu.
              Sept đã nhân cơ hội này tìm đến và lấy xâu chìa khoá như đã định.Hắn nghĩ mình cũng không cần thứ thuốc của tên pháp sư nữa vì hắn vẫn có thể vượt qua cả mười mấy lớp cửa dễ như trở bàn tay.
              Sept không ngần ngại mở đến lớp cửa cuối cùng và càng ngày hắn càng thấy không khí ngột ngạt hơn rất nhiều.Mà điều làm hắn khó chịu nhất là khung cảnh tối u u đến độ dù có cái đèn hắn vẫn cảm thấy mình như một thằng mù.
              -Khốn thật.Ở đây cực kỳ thối!Mình đang ở cái nơi quỷ nào thế này.
              Sept lại cảm thấy có gì đó sợ sệt,người hắn trở nên lạnh băng.Và ở đây hắn cũng không nắm rõ đượng lại chỉ một mình hắn.Thật tồi tệ.Sept nghe có tiếng gầm gừ thoang thoảng xung quanh và dường như đó là tiếng của con rồng.Sept tiến gần hơn nữa và thấy mình đang đứng gần một cái hồ sôi sùng sục một thứ nước đỏ ngầu như máu.Sept có phần kinh ngạc và ước chừng hồ này trên trăm độ và hắn không thể xác định rõ biên giới của cái hồ.Gần phía góc của cái hồ có một cái cổng sắt kiểu lồng lớn khủng hoảng.Sept bước tới và rùng mình một cái.Hắn đang cảm thấy sợ.Hắn cảm thấy khó thở và cái đèn trên tay hắn như muốn tắt lịm.Có nên tiếp tục không?Hắn tự hỏi và cũng không biết nên trả lời nhu thế nào.Và sau một lúc,cứ như thể có chuyện xảy ra hắn phải đợi suy nghĩ khá lâu để quyết định.Hắn quyết định đi tiếp và mang theo trên tay một con dao lớn.
              Đó là một đoạn đường khá dài,hắn chỉ đi theo ý thức mà không rõ là con đường hắn đi có đang đúng hay không hay là hắn đã lạc đường cũng nên.Và đèn chợt tắt một cái bụp.Sept hoảng hồn và rõ ràng điều này chẳng hay ho chút nào.Hắn tiếp tục đi và nhìn thấy phía trước có một quần sáng lớn và hắn chạy vội đến quần sáng ấy.Thật kỳ lạ,càng ngày Sept càng thấy quần sáng ấy như xa hắn thêm chứ không phải gần lại như hắn mong đợi.
              Và khi bước qua khỏi quầng sáng ấy,Sept thấy một con rồng khổng lồ đang nằm ngủ yên và khắp người nó bị khoá bằng loại xích có bề dày đến hơn một mét.Sept đi rất nhẹ xung quanh và nhìn ngắm kỹ con rồng.Hắn không vội dùng con dao Devil trên tay để chém đầu con rồng,mặt khác hắn đang suy nghĩ,cảm nhận về thứ dị thú này.Thật kỳ lạ thay,nhưng con rồng này có cái quái gì để tên hoàng đế mong muốn đến độ như thể.Ta cũng khó hiểu,nếu cho ta ăn thịt nó ta cũng không thèm vì da nó còn kinh khủng hơn da cá sấu,thứ chất nhày trên người nó còn gớm hơn thứ vũng lầy ở mấy cái ao hồ.Thật kinh tởm,trên người nó lộ ra mấy cái sừng sắc nhọn mà nếu không may đụng vào thì tiêu đời.Còn thịt nó à,chắc cứng và dai đến thể khó nuốt.Mà cũng không chừng còn có chất độc thì ta cũng khó sống.
              Nhưng thôi,chuyện gì ta không quan tâm.Nếu chuyến này thất bại thì ta cũng chẳng còn chốn dung thân.Nghĩ rồi định dùng dao chém xuống thì con rồng ấy tỉnh dậy.Mắt nó mở ra và điều đó khiến con dao trên tay của Sept như muốn rơi xuống.
              -Cái gì?
              Mắt của con rồng xanh biếc tựa màu trời.Nó vùng vẫy,bật dậy và những sợi xích trên người nó như muốn bứt ra khỏi.Những sợi xích kêu lên:Roẻng!Roẻng một hồi dài đến điếc tai.Sept đang đứng thừ người ra và hắn có cảm giác sợ hãi tột độ.Sự nổi giận của con rồng làm rung chuyển tầng hầm trường Orion
              Hai người khi nãy bị Sept làm cho ngất tỉnh giờ đã tỉnh dậy.Thầy Daman kêu lên:
              -Có kẻ đã ăn cắp chìa khoá xuống Hầm Rồng.Vậy giờ chúng ta tính sao
              Cô Karen khoác vội chiếc áo choàng lên người.Cô nói:
              -Báo cho tất cả chủng sinh biết chuyện này.Dặn họ mau di tản đến chỗ an toàn.
              Thầy Daman hỏi:
              -Còn con rồng?Chúng ta không thể ngồi yên để nó xổng ra khỏi hầm được.
              Cô Karen vừa vuốt mồ hôi vừa nói:
              -Dùng thuốc nổ đánh sập hết đám cửa ấy.Nếu dùng phép thì thêm phí sức thôi.Không còn cách nào khác,bằng ấy dây xích còn không khoá được con thú ấy thì ta cũng đành bó tay.
              Thầy Daman nói:
              -Thôi được rồi. Đành phải thế thôi.
              Nói rồi cả hai người dùng phép phá cửa thư viện và họ cảm thấy thư viện như muốn đổ sập xuống đầu họ.Những gian phòng gần đó cũng nghe thấy tiếng động thất thường này và hết thảy chủng sinh đều kéo nhau ra sân quan sát.Và họ thấy cửa thư viện bị đánh sập và vỡ tan tành.Những chủng sinh nhao nhao hỏi từ câu này đến câu khác
              -Thưa thầy….Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy
              -Tại sao mặt đất lại rung chuyển dữ dội như thế.
              -Tại sao……
              Cô Karen gọi họ đến hội trường và nói:
              -Tất cả chủng sinh hãy nghe ta nói.
               
               
               
               
               
               
               
               
              #7
                anh_hung_cai_the 04.11.2007 22:31:24 (permalink)
                -Tất cả chủng sinh hãy nghe ta nói.Trong trường xảy ra động đất vì một loài dị thú mà trường chúng ta đã giam cầm nó suốt hơn mấy chục năm qua.Nó đã thức dậy,và bây giờ,không phải như ngày tận thế.Nó sẽ thoát ra khỏi xiềng xích mà bấy lâu nay đã giữ nó.Vậy nên ta đề nghị mọi người mau chóng di chuyển đến nơi an toàn nhất có thể.Vì tính mạng của mình hãy đi mau đi, đừng mang theo thứ gì,chỉ mang theo thức ăn và nước uống.Riêng ta và các thầy cô khác sẽ ở lại ngăn con dị thú ấy.
                 
                Chương 6
                Quyết chiến trên đỉnh Orion_Tower
                Bấy giờ mọi người hết thảy đều trốn khỏi ngôi trường và có lẽ chưa bao giờ họ lại hoang mang đến vậy.Thư viện của trường gần sập xuống,những phiến đá nặng cả tấn,cả cái mái vòm cũng đổ xuống nghe một tiếng rầm rất lớn.Trong khi Sept vẫn đang khốn đốn với con rồng mắt xanh vì nó nguy hiểm hơn hắn tưởng rất nhiều.Con rồng này không phun lửa,ngược lại cái thứ từ trong miệng nó bắn ra làm mọi thứ đóng băng.Kinh thiệt.Hắn nghĩ như thế khi con dao Devil trên tay hắn bị bể thành từng mảng vụn khi bị con rồng phun trúng.Hắn bắt đầu cầu cứu.
                -Ai giúp ta với!
                Và cái gã Khotica theo hắn từ đầu đến cuối xuất hiện kịp thời.Gã nói:
                -Ta không ngờ đây là con rồng mà chủ nhân nói.Nó nguy hiểm hơn ta tưởng.
                Cũng lúc ấy,tầng hầm như sập xuống.Con rồng vùng vẫy đến đoạn mọi cái xích trên người nó bể và văng lên nóc.
                -Nó thoát rồi!
                Khotica không ngần ngại dùng thanh đuốc trên tay ném vào người con rồng.Tuy nhiên đó là hành động khá liều lĩnh.Con rồng phun vỡ nát thanh đuốc đang cháy hừng hực lửa.Dùng đuốc không được,gã” đồ tể” này làm tường đá mỗi ngày một thêm rung chuyển.Bằng cách đó,gã định rằng sẽ nhốt tạm thời con rồng trong đống đá cẩm thạch đó.Sept cũng vậy,lúc này là lúc hợp tác,hắn không còn hơi sức tranh hơn thua với tên Khotica như thường lệ.
                Con rồng vẫn cứ gầm thét như thể nó muốn chứng tỏ sức mạnh cho những kẻ đã nhốt nó hơn mấy chục năm ở cái nơi khốn kiếp này.Khotica và Sept chạy ra theo lối cũ,mặt đất vẫn tiếp tục rung chuyển,từng khối đá cứ rơi ầm ầm xuống rất mạnh.Con rồng đuổi theo hai người và phun băng.Thứ băng nó phun ra làm nát mọi thứ kể cả mấy phiến đá cẩm thạch
                Trong khi ở ngoài,thầy Daman cùng cô Karen lại tìm mọi cách đưa mọi người đến chỗ an toàn.Họ tìm xem những chủng sinh nào còn sót lại và một mặt thì đi lên Orion_Tower.Họ lên đó làm gì thế nhỉ.Con rồng sắp bay ra khỏi rồi.Trời thì vừa tờ mờ sáng,mặt trời không lên nổi từ phía đông.Bầu trời hôm nay có sét và mưa to.Sept và Khotica đã thoát ra khỏi cái thư viện,riêng những gì con rồng đi qua đều trở thành một đống sỏi đá và cát bụi.Không tồi chút nào.Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?Trốn về Slavynia và bỏ mặc cái trường này chịu thảm hoạ hay ở lại chờ cơ hội khác?Sept nói và người hắn nhễ nhại mồ hôi.Trông hắn bây giờ chẳng khác nào một tên tù với bộ quần áo rách tơi và gương mặt đầy những vết xước và bụi bẩn.
                Khotica nói:
                -Tuỳ ngươi.Riêng ta,ta sẽ ở lại đây đến khi nào thu phục được con thú ấy thì thôi.
                Sept cười:
                -Ý hay.Nhưng bọn Daman sẽ phát hiện chúng ta.
                Khotica nhăn nhó:
                -Vậy ngươi bị phát hiện từ khi nào.Ta chẳng thể hiểu nổi ngươi.Nếu ngươi còn nhiều lý do nữa để thoái thác công việc thì ta cũng chẳng giữ ngươi lại.Mẹ kiếp.Ta đã bỏ hơn mấy ngày trời mới đến được đây,chẳng phải chuyện dễ chút nào.Ta cho ngươi hay,hoàng đế sẽ cho ngươi chết trong đau đớn.
                Sept nói:
                -Ta không có ý đó.Có thể ta quá đa nghi thôi.Nhưng ta đã bị đuổi khỏi trường một lần rồi,bọn chúng sợ còn vết thù với ta.
                Khotica nói:
                -Vậy để ta đi cho.Ngươi trợ ứng phía sau vậy.
                Nói rồi cả hai cùng trèo lên đỉnh Orion_Tower như các thầy cô khác trong trường.Trên đỉnh tháp có một bàn tế,một rừng thông và một cái hồ lớn.Cô Karen nói vẻ hồi hộp:
                -Chưa bao giờ có chuyện thế này xảy ra ở trường chúng ta.Vậy mà….
                Thầy Daman an ủi:
                -Việc chung bây giờ là làm sao chế ngự được con thú ấy.Ta biết có một chủng sinh có thể bắt được nó.
                Cô Karen tỏ vẻ vui mừng:
                -Là ai?
                -Rival Snow.
                -Tên đó à?Thật là nó có tài vậy sao?
                Thầy Daman nói:
                -Đợi rồi sẽ biết.Nếu biết có chuyện,nó sẽ đến giúp chúng ta.
                Trong khi đó,Sept đi theo Khotica đến đỉnh tháp và tuyệt thật,ở đây trông tựa một thiên đường giữa nhân gian.Sept chưa được bao giờ được lên đây.Thường thường,chẳng mấy ai có quyền hạn lên Orion_Tower, ít nhất đây là nơi thần linh nhất của Orion.
                Con rồng ấy từ trong đống đổ nát phóng vụt lên và kéo một thẳng một dải mây xanh tuyệt đẹp.Thầy Kermek lúc ấy còn là giảng viên môn thần học,thầy đứng ở chỗ cái bàn tế và kêu lên:
                -Ôi trời.Nó đây sao.
                Thầy Donovan thời ấy cũng là giảng viên dạy môn pháp thuật tại trường.Thầy không nao núng,chỉ vì con rồng quá vĩ đại.Nó còn lớn hơn một toà lâu đài.Thầy đứng cách bậc thang dẫn xuống một đoạn,và trên tay thầy có một quả cầu lửa đang nóng.Thầy làm thêm tám quả cầu như thế nữa và để chúng lơ lửng trên không.Những thầy cô khác đều mong chờ vào đám cầu lửa này,trong khi anh chàng Rival vẫn chưa tới.
                Con rồng bay lên rất cao và sấm sét từ trời nổ liên tục,nó đốt cháy những cái cây bên dưới và làm rung chuyển Orion_Tower.Con rồng trông thật đẹp những cũng không kém phần dữ dằn.Khi nổi nóng,nó phun những cột băng làm nứt đất xung quanh.
                -Thầy Donovan!Còn chờ gì nữa.
                Những quả cầu lửa được thầy làm cho lớn dần và bắn chúng vào người con rồng.
                -Hay lắm.Cho nó thêm nữa đi
                Bấy giờ,bọn Khotica mang theo một cây búa sấm.Đó là vũ khí lợi hại của Khotica mỗi lần ra trận và lần này,nó lại được sử dụng để giết cái thứ mà gã cho là nguy hiểm nhất trên đời.Gã kêu lớn:
                -Các vị có cần tôi giúp một tay không?
                Mọi người lúc ấy quay lại.Tên này là ai thế nhỉ?Hình như hắn cũng là một chủng sinh của trường.Nhưng sao cách ăn mặc của hắn lại trông quái đản thế kia?Mặc kệ làm sao.Nhìn kỹ tên này lắm mưu mô quỷ quyệt lắm đây.Tại sao mình lại không chờ Rival đến nhỉ.Không chừng tên này có mưu đồ xấu đây.Cứ mặc kệ hắn thì nên.
                -Không cần đâu.Chúng tôi tự giải quyết được rồi.
                Khotica vẫn cứ mặc nhiên đi lên.
                -Làm sao để lấy cái đầu rồng ấy đây nhỉ.Lũ này không phải hạng xoàng,nhất là cái tên tóc râu bạc trắng đó.Mẹ kiếp.Hắn có thể thiêu cháy ta bằng những quả cầu lửa.Vậy làm sao đây?Làm sao đây?.....
                Sept nói vọng lên:
                -Dùng thuốc nổ xem được không?
                Khotica quay sang:
                -Hay.Nhưng để ta giết được con rồng này đã.
                Lại nói về co rồng bị trúng chín quả cầu lửa bị phỏng hết một bên người.Con rồng bị thương càng gầm thét dữ dội hơn.Nó tạo thành một làn khói mù hôi thối xung quanh mọi người.Hết thảy mọi giảng viên trường dùng phép đánh tan khói mù.Còn gọi linh thú cỡi lên để tiến đánh tới tấp con rồng.
                Và từ trong đám mây mù,có tiếng hú gọi vang của một người:
                -Đã….xảy…..chuyện…..gì….?
                Bóng người hiện dần ra một con người dáng vẻ cao tao,râu ria tua tủa.Và người đó không ai khác là anh chàng Rival.Trước đây,anh từng là người của bộ tộc Xivenxon là bộ tộc săn rồng duy nhất còn sót lại.Và lớn lên,anh không còn là người của tộc này nữa.Cha mẹ anh quyết đưa anh đến Obivillion để sinh trưởng và trở nên một nhà trí giả như những gì ông bà kỳ vọng.Lẽ sống ở Xivenxon không phù hợp với thực tại nữa,nó quá nguy hiểm,kinh tởm.Rồng là linh thú tuyệt vời nhất trong số nhiều loại linh thú khác,chúng không nhiều và việc trở nên một kẻ săn rồng quả không hay chút nào.Họ cần bảo vệ chúng hơn là giết chúng để lấy máu để làm những chuyện kinh khủng.
                Rival thoáng thấy con rồng đang quằn quại trên không thì vô cùng kinh ngạc.Anh chàng này cưỡi một con cọp bay và nó chỉ bằng một phần tư của con rồng. Đang khi bay đến thì con rồng bắn một cột băng lướt ngang mặt của anh khiến anh chao đảo giữa chân không.Khỉ thật,Blue Kon mà thoát khỏi xích thì chẳng ai bắt nó được lần thứ hai.Mà tại sao nó lại thoát được?Canh phòng như thế mà được sao?
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                #8
                  Nguyên Đỗ 04.11.2007 23:14:51 (permalink)
                  Không biết truyện này bạn dịch hay tự sáng tác ?  ND thấy bên Việt Kiếm có một truyện tương tự là Redth Hunter và hành trình phục quốc

                  http://vietkiem.com/forums/lofiversion/index.php/t20982.html

                  Nếu bạn phóng tác từ một tác phẩm nào xin bạn cho độc giả biết rõ.  Nếu bạn sáng tác, cũng nên thống nhất tên tác giả ở các diễn đàn để tránh hiểu lầm.  Chân thành cám ơn bạn!

                  #9
                    anh_hung_cai_the 05.11.2007 13:33:34 (permalink)
                    Xin trả lời Nguyên Đỗ là bên Việt Kiếm cũng cùng tác giả là tại hạ.Thực ra ở Việt Kiếm ít thành viên quá vả lại hoạt động không mạnh nên tại hạ bèn qua vnthuquan để làm nơi trú chân.Thực ra chỉ ở bên vnthuquan tại hạ mới lấy biệt danh là anh_hung_cai_the ngoài ra tại hạ chỉ lấy tên Thần Sầu.
                    Thật vô cùng cám ơn đã nhắc nhở
                    #10
                      anh_hung_cai_the 10.11.2007 13:16:10 (permalink)
                      Rival tự hỏi và không biết nghĩ sao cho phải.Bấy giờ,con rồng lượn xuống gần sát mặt núi và khiến ai nấy sợ hãi
                      Cô Adriane cũng thuộc một trong số đó vội kêu lên:
                      -Rival.Anh hãy làm một cái gì đó đi.Chúng tôi liệu không chống nổi hơn mươi phút nữa đâu.
                      Rival đã nghe thấy.Anh vội dùng một cây thương đang cháy lửa phóng vào con rồng.Con rồng đã dùng đuôi quẫy văng cây thương và may sao nó vẫn chưa trở thành thứ phế thải vì được làm bằng titan.Rival cưỡi con hổ bay tới chụp vội.Thật khủng khiếp,có những cái sừng sắt trên người con rồng phóng ra như mưa.Rival đã xoay sở rất khó khăn.
                      Rival nói vọng xuống:
                      Mọi…người…hãy…xuống….núi….ứng…..chiến!Chỗ….này…..tôi….lo….được…..rồi!
                      Thầy Daman vô cùng kinh ngạc.Thầy hỏi lại:
                      -Dưới đó đã có chuyện gì?
                      Rival không trả lời vì anh đang tối tăm mặt mày với Blue Kon.Khỉ thật.Mình không thể nói cho họ biết là bọn Người Khổng Lồ ở thảo nguyên Xanh đã đưa quân tràn vào theo lối của khu rừng Sói trắng.Mà cũng lạ.Rừng ấy nguy hiểm khôn cùng,sao chúng lại vượt qua một cách âm thầm và nhanh đến độ như vậy? Ở đây có nhiều chuyện thật khó hiểu.
                      Sept đưa cho Khotica khối thuốc nổ và dặn gã này tiến sát gần con rồng nhưng đừng để ai thấy.Gã này cũng liều thật.Khotica còn đợi cho Rival hạ gục con rồng rồi hắn sẽ dùng thuốc nổ để mang con rồng đi.
                      Rival thử lại một lần nữa và ngay khi ngọn thương bay thẳng vào chính diện con rồng thì một tia chớp loé lên dẫn điện vào cây thương làm con rồng như bị thiêu rụi bởi sức nóng trên nghìn độ của tia chớp cộng thêm cây thương đang cháy lửa.
                      Khotica mừng thầm:”Tuyệt!”.Rồi hắn châm ngòi khối thuốc nổ trong khi những người khác đã lần lượt xuống khỏi đỉnh Orion_Tower.Khối thuốc nổ ấy rất lớn và hắn để tạm sát khu rừng thông,cách con rồng mươi mét ở cái đuôi dài.Và khi khối thuốc nổ ấy nổ tung thì khiến Rival bật ngã khỏi con cọp đang cỡi.
                      Trận nổ đã làm sạt lở núi,lửa cháy hừng hực và khói bay mù mịt.Rival đang khi ngã xuống thì bất tỉnh tại chỗ và máu từ người anh chảy ra.Những người khác đều cùng nghe chấn động không hiểu vì lẽ gì.Họ đã xuống tận chân núi và nhìn thấy những lá cờ xanh đỏ thấp thoáng phía rất xa họ.Khotica ngoắc Sept lại chỗ con rồng và dùng tìm cách chặt lấy đầu.Và cái đầu của con rồng chẳng phải mềm như chúng tưởng,hai tên này đã mất gần cả tiếng đồng hồ để cứa cái cổ toàn vảy sừng mọc chồng lớp lên nhau.Riêng Rival thì vẫn nằm đó,không xa hai tên này.Khoảng hơn nhiều giờ sau thì tỉnh.Rival cảm thấy chóng mặt và vô cùng mệt mỏi.
                      Sept và Khotica không quan tâm dưới núi đã xảy ra chuyện gì.Chúng đi trên một chiếc thuyền lớn bọc giáp đặng trở về quần đảo Cedonia.
                      Chương 7
                      Tai hoạ khủng khiếp
                      Tộc Người Khổng Lồ là bọn mọi rợ ở vùng gần Bắc Băng Đảo,chẳng mấy khi có dịp nhìn thấy chúng ở thảo nguyên.Hoạ may chúng đói quá thì tìm đến đây,nhưng thường chỉ là bọn thương nhân,lũ nông dân mà thôi.Thời ấy,lâu lắm rồi,bọn Người Khổng Lồ làm ra những món binh khí lợi hại,những thứ mà chỉ có chúng nó mới cầm được.Gọi chúng là Người Khổng Lồ chẳng qua vì chúng cao lớn hơn những bộ tộc ở thảo nguyên rất nhiều,chúng ăn bằng sức trâu,sức voi.Hàng ngày bọn chúng trèo đèo vượt suối kiếm thức ăn là một chuyện bình thường.Người Khổng Lồ lâm trận rất giỏi và nhờ sức bền mà lũ chúng nó chiến đấu không biết mệt mỏi,như loài gấu.
                      Thế mà giờ đây.Thật kỳ lạ,bọn chúng đã vượt qua khu rừng Sói trắng mà không gặp bất cứ trở ngại nào.Bọn chúng là thần thánh hay ma quỷ?Bọn chúng có thể vượt qua hàng ngàn cái đèo sau khi vượt qua khu rừng.Tuyệt.Bọn chúng có thể trong năm ngày vừa đi vừa nghỉ để đến Peaceland.Thật quá sức tưởng tượng của con người.
                      Các thầy cô trường Orion không ngần ngại đi đến nơi có những lá cờ vàng đỏ bay phấp phới và đó chính là trại đóng quân của bọn Người Khổng Lồ.
                      -Chúng ta làm gì đây?-Một người hỏi.
                      -Báo cho đức vua biết. Đừng hành động liều lĩnh.
                      -Về kinh thành mất một ngày đường.E không kịp
                      Vậy là không ai chịu ai.Cách hay nhất lúc này mà họ có thể làm là một số sẽ canh trại bọn chúng,một số còn lại sẽ đưa thư báo đức vua.
                      Các thầy cô đưa người về trường và cẩn thận đóng hế các trạm canh xung quanh đồi.Trường Orion là bộ phận phòng thủ khá quan trọng ở Peaceland và họ có những đội kỵ binh huấn luyện tuyệt vời.Tình thế lúc này vô cùng gay go,họ đã thấy những tên lính Spactacus lao đi như một mũi tên khổng lồ và chém đầu như chém bùn.Bọn chúng còn hơn những con thú man rợ nhất.
                      Rival lúc tỉnh dậy liền chạy xuống đồi và tìm gặp thầy Kermek và thầy Donovan.Kho ấy mọi người biết hung tin có kẻ đã mang cái đầu của Blue Kon đi.
                      -Khốn nạn.Hai tên ấy chứ không ai khác.
                      Giờ này nếu đuổi theo tên Sept cũng không còn kịp.Triều đình trước giờ ít khi cho thao lượt binh trận,và quân lính Obivillion ít khi xông pha trận mạc.Kinh nghiệm kém cỏi,nếu đếm số quân hiện tại chuẩn bị đưa ra chiến trường thì cũng chỉ bằng phân nửa bọn Spactacus.
                      Vua Trope nghe tin cũng hết sức bối rối.Ngài hạ chiếu chỉ đưa quân từ biên cương trở vào Sachemist cùng việc cầu viện hết thảy những bộ tộc từ miền thảo nguyênTrước điện lớn có một khu nhà thờ và ở đó có tượng một con sói trắng vô cùng lớn, đức vua đến đó lấy nước ở cái bồn nước đầy khói tím mà tắm rửa và cầu nguyện.
                      Tượng sói trắng to lớn và uy nghi khác thường.Sói trắng này tựa như loài sói ở khu rừng Sói trắng và đây lả một con sói thần linh,loài tượng trưng cho sự dũng cảm của những chiến binh Obivillion.Giờ đây,chỉ có vua Trope ở trong ngôi đền này và trong đền sáng lộng lẫy ánh nến.Vua quỳ trước tượng sói trắng mà đau khổ khôn cùng:
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                      #11
                        anh_hung_cai_the 12.11.2007 14:46:33 (permalink)
                        -Lạy thần.Sao thần lại bỏ mặc chúng tôi.!
                        Thần nói:
                        -Vậy thì hãy hỏi ngươi trước đã.Tên ngốc.
                        Vua Trope bật dậy và hỏi:
                        -Kẻ hèn này đã làm tội gì đến thần?
                        Thần nói:
                        -Ngươi làm gì thì tự ngươi biết.Khốn thay!Khốn thay!Ngươi trước sau vẫn đần độn như ta tưởng.
                        Vua Trope lại hỏi:
                        -Sao thần lại để chúng nó vượt qua rừng thiêng của thần?
                        Thần nói:
                        -Obivillion trước giờ ít chiến tranh,không riêng ngươi mà những đời trước chưa từng lo ngoại xâm.Vậy mới nói.Ta trách lũ các ngươi chỉ lo ăn chơi,không lo việc nước mà đành để hoạ sau này. Đáng tiếc,đáng tiếc.Dân còn đói,người còn khổ thì nay có chiến tranh thì biết lánh ở đâu.Vậy ấy là lỗi tại dòng họ ngươi vậy.Ta không còn cách nào khác.Ta để chúng nó vào là để răn đe các ngươi.
                        Vua Trope càng thêm lo lắng.Người lại hỏi:
                        -Vậy….vậy….Vậy là thần đành để chúng nó…..?Thần không thấy làm như vậy là tàn nhẫn quá sao?
                        Thần nổi nóng:
                        -Vậy tại sao ta lại làm vậy.Ngươi nghĩ đi.Không chi tại ngươi,tại những kẻ ta chọn lại làm ta thật thất vọng.Vậy mọi chuyện không từ các ngươi ra sao?
                        Vua Trope van nài:
                        -Đúng thật. Đúng thật.Nhưng xin người hãy thương giúp kẻ hèn này duy một lần này mà thôi.Kẻ hèn quyết sửa chữa sai lầm về sau….
                        Thần thở dài:
                        -Rất tiếc.Rất tiếc. Điều này không riêng ta quyết mà thôi,còn hội đồng thần linh đứng cao hơn ta rất nhiều.Ta chỉ thực hiện ý định cuối cùng của họ mà thôi.
                        Vua Trope vẫn khẩn thiết:
                        -Vậy còn cách nào……
                        Thần nói:
                        -Ta vô phương mà thôi.Nếu ngươi hy vọng về một cái gì đó tốt đẹp hơn thì may ra.Hội đồng thần linh đã quyết thì ta không có gì để bào chữa hay nói giúp ngươi.
                         
                        Lại nói về chuyện các giáo viên trường Orion đang ở cách trại bọn Spactacus khoảng vài chục mét.Họ nói nhỏ với nhau:
                        -Ta nên gọi thêm kỵ binh của chúng ta để trợ lực.
                        Thầy Daman hỏi:
                        -Giờ họ ở đâu?
                        Thầy Donovan vuốt râu mà nói:
                        -Ta đoán là họ đang ở Pitos.Nghe nói không xa lắm đâu.
                        Thầy Daman hỏi tiếp:
                        -Sao lại ở Pitos.Ai đã điều họ ra đó?
                        Thầy Donovan nói:
                        -Pitos là một làng nhỏ,thuộc vùng trọng yếu của Peaceland.Nơi ấy có một con sông lớn đổ ra biển.Từ con sông ấy rẽ ra ba hướng:một là về vùng đất của bộ tộc Đá tảng Spanchian,một là đi về cảng lớn của Grek và còn lại là hướng thẳng tới kinh thành của người Germen.Làng Pitos cũng chỉ là một làng nhỏ thôi,nhưng trọng yếu vô cùng.
                        Cô Karen hỏi:
                        -Vậy từ đó về đây là bao lâu?
                        -Độ nửa ngày nếu đi không ngừng nghỉ.
                        Thế là họ bắt một con bồ câu và cột một mẩu thư nhỏ vào chân của nó.Trên mẫu thư ghi thế này:
                        “Spactacus đã trại quân đến Sachemist.Mau đưa quân về ngay.Không được chậm trễ”.
                         
                        Về phía trại quân Spactacus thì yên ắng vô cùng.Bên trong một túp lều lớn nhất ở đó hiện có ba người quan trọng đang ăn uống cùng nhau.Họ là Camelot-đại dũng sĩ xứ Spactacus,Agentico-đứa con trai thứ của vua Mengett và Sauche-kẻ giết rồng.Họ bàn chuyện khi vào Obivillion sẽ làm gì,sẽ chia đất thế nào,…..Và Agentico có lẽ là người hiểu rõ hơn cả.
                        Tên này cũng chỉ độ hai mươi và ít nhiều hắn là một tên ghê gớm nhất mà gã Sauche từng biết. Đang khi cùng ngồi bàn ăn và nghe hát.Agentico hắng giọng:
                        -Ta sẽ để cho hai ngươi một chỗ ở Gaurdian và Vrinwat nếu chuyến này ta làm vua ở Peaceland.Các ngươi thấy thế nào
                        Camelot gật gù:
                        -Cũng tốt.Nhưng tại sao ta không cùng cai trị Peaceland có phải hay hơn không.
                        Sauche gạt qua:
                        -Một nước không thể đành những ba vua cai trị được.Ta thấy ý của điện hạ nghe hay đấy.Ta sẽ lấy thêm một phần lớn các đảo xung quanh nữa,như thế thì không thua gì cái thảo nguyên này đâu.
                        Agentico nốc cạn ly rượu mà nói giọng khàn khàn:
                        -Ta sẽ đưa thêm chiến lợi phẩm từ đây sang nếu các ngươi muốn.Mọi thứ ta có thể.
                        Camelot khen phải.Liền đồng ý ngay,cả gã Sauche cũng thế.
                        -Vậy ta cùng chung sức san bằng Peaceland thì mới phải với ý tốt của điện hạ.
                        -Lẽ ấy là tất nhiên.
                        Agentico một lúc lại chau mày suy nghĩ:
                        -Ta nghe nói ở Peaceland có một nơi kinh khủng nhất.Nơi ấy là đâu?
                        Sauche liền nói:
                        -Rõ ràng là khu rừng lúc nãy chúng ta đi qua.Vậy mà không hề có trở ngại.
                        Agentico mừng thầm:
                        -Thần thánh phù hộ ta xâm chiếm Obivillion.Tuyệt.Chuyến này đi không uổng công.
                        Sauche nói:
                        -Bọn sói thần ở đây kinh lắm.Rừng ấy bị đóng băng muôn thuở.Dù xuân hạ thu đông thì tuyết vẫn đóng dày kín ở đó.Lũ sói trốn ở đâu trong khu rừng thì dù lúc nào có người thì chúng sẽ nhảy bổ ra làm thịt một cách kinh tởm.Chúng ăn hết mọi thứ trên người ta vậy.Còn mỗi khi chúng hú lên thì mây mù và tuyết rơi suốt đêm.
                        Agentico kinh ngạc:
                        -Ghê gớm vậy sao?
                        Camelot nghiến răng:
                        -Mẹ kiếp.Dù chúng nó thế nào thì ta đây cũng chẳng nể nang gì.Một ngày nọ ta sẽ làm thịt từng con một rồi để xem chúng là thần hay ta là thần….
                        Agentico nói:
                        -Đừng xem thường.Chủ đích của ta tới đây là san bằng Peaceland,còn chuyện lũ sói ấy thì chớ có đụng vào.Mẹ kiếp,lỡ khi thần biết được mày đụng được sợi lông nào trên người nó thì quả mày tới số rồi.
                        Sauche chuyển vấn đề.Gã nói:
                        -Vậy còn tình hình quân sự ở Obivillion thế nào.Mọi người đã nắm rõ cả chưa?
                        Agentico gật gù:
                        -Điều làm ta lo ngại nhất là cái ngôi trường Orion gì đó.Nhớ trước đây cả mấy vạn binh thần tốc từ Germen mà không chịu nổi hai ngày đương chiến với bọn Orionous
                        #12
                          anh_hung_cai_the 13.11.2007 13:24:31 (permalink)
                          Trước khi đăng tiếp.Anh hùng cái thế có đôi lời tâm sự cùng các bạn và các anh chị trong vnthuquan.Trước hết Anh hùng cái thế vô cùng cảm ơn các bạn và anh chị đã đón nhận tác phẩm Tuyết lửa của AHCT.Tác phẩm còn rất nhiều chỗ sơ sót,không hay vì có lẽ đây là tác phẩm đầu tay của AHCT mà AHCT đã dành rất nhiều tâm huyết vào nó.Một phần nữa là vì AHCT còn khá nhỏ tuổi,mới học lớp 9 thôi.Nếu có gì sơ sót,rất mong các bạn và anh chị trong vnthuquan bỏ qua cho.AHCT mong rằng ngày nào mình cũng có thể post những chương mới trên vnthuquan.Vì vừa viết,vừa nghĩ nên cũng tốn khá nhiều thời gian và AHCT còn phải lo việc học vì năm nay là năm thi.Rất mong được sự đón nhận tiếp tục từ các bạn và anh chị


                          Camelot cười xoà:
                          -Orionous thì ta biết thừa.Nói chung,bọn nhãi nhép như Germen thì chẳng thể chịu nổi là đương nhiên.Nhưng còn chúng ta.Chúng ta là những Spactacus vĩ đại.Sao ta không thử một lần tự tin mà đem sức đấu với chúng
                          Sauche nói:
                          -Quả về sức thì mạnh hơn trăm phần.Nhưng xem về trí,ta chưa thể lường được.Nghe nhiều người nói thì Orion là trung tâm gần như là quyền lực thứ hai sau hoàng cung đại nội,há chẳng phải đối phó với chúng là quá nguy hiểm sao?
                          Agentico gật gù và trong khi tay của hắn đang hí hoáy vẽ một cái gì đó trông như một toà nhà.Hắn nói:
                          -Vậy thì ta đưa gọi Pháp Ma Trường ra lúc ấy vậy.Giờ này chúng nó chắc ở gần đây thôi.Trước đó ta có dặn hộ tống ta âm thầm đến Peaceland.
                          Rồi hắn đưa cái hình mà hắn đang vẽ nãy giờ ra trước bàn ăn.Hắn nói:
                          -Đây là Orion.
                          Camelot kinh ngạc:
                          -Ngài chưa từng đến đây…..Sao lại có thể…..
                          Agentico cười:
                          -Thám tử của ta đã mô tả về nó như vậy.Sao nào,trước khi đi vài tháng trước ta đã cho người thăm dò nơi này. Đặc biệt là ngôi trường Orion
                          Sauche nói:
                          -Vậy thì cứ như lời điện hạ mà làm.Nay mai chừng ba ngày thì ta có thể xuất binh đi tiếp.Đường về Obivillion đã rộng mở phía trước.
                          Chương 8
                          Triều đại sụp đổ
                          Tờ mờ sáng,các thầy cô trường Orion đã qua đêm tại nơi họ nhìn thấy quân Spactacus và họ cảm thấy trong người như muốn rụng rời.Thầy Donovan đang vận hai quả cầu lửa trên tay và di chuyển cho nó chạy ngang ngang trên mặt băng. Ý thầy sẽ làm cho băng chỗ của Spactacus tan chảy ra và chúng sẽ nhao nhao mà xem.Băng chảy ra sẽ làm băng ở xung quanh chấn động.Tuyệt,một trận lở núi sắp xảy ra,mọi thứ vỡ tan.Cô Adriane truyền phép vào một sợi dây và cắm nó dưới lớp băng.
                          Thế nhưng,nhiều giờ trải qua và mặc dù quả cầu lửa đã chạm tới lớp băng nơi có trại quân Spactacus nhưng chẳng một dấu hiệu nào cho thấy sắp có lở tuyết ở đấy.
                          Cái quái gì đây.Ta làm phép cho sấm chớp ở đó đi.Bằng hai quả cầu lửa ấy ta phải tốn rất nhiều sức.
                          -Không được,như thế hơi liều lĩnh.Ta chắc bọn chúng đã đoán được ta dùng phép.Ta đi tìm Bengard mau.
                          -Sao lại tìm hắn.Khốn thật,quân ta giờ ở đây rồi,nhưng không biết chúng có kế sách hay mưu mẹo gì mà ngồi lâu bằng ấy ngày mà không thấy cử động chút nào.
                          -Bengard trước đây từng bị ta thu phục ba lần.Nếu giờ này hắn vẫn còn ở khu rừng năm xưa thì có lẽ hắn sẽ chịu giúp ta thôi.
                          -Nếu ta gọi được Bengard thì có thể điều khiển bọn Sefacus.
                          Nói rồi cho quân tiến gần sát hơn trại lính.Trong khi quân triều đình vẫn đi ngày đêm không nghỉ,nếu tính kỹ lưỡng thì đến sáng mai thì vừa tới vì quân sĩ còn phải tịnh dưỡng, ăn uống và thao lược trên đường ra mặt trận.
                          Quân Orionous mang giáp vàng,gươm vàng và khiên vàng.Họ đã trở nên những huyền thoại về những chiến công và lòng dũng cảm.Tất cả đều tự tin bước lên.
                          Bengard bấy giờ đã ngoài ngũ tuần.Râu của ông mọc rậm rạp và mái tóc vàng được kéo rất thẳng ra phía sau. Ông vẫn ở cái nơi mà trước đây ông từng là một vị vua trẻ,vua của lũ quái vật rừng rậm. Ông đã biết chuyện Spactacus vượt qua khu rừng Sói thần huyền thoại như thế nào. Ông không làm lạ chuyện đó,vì lẽ ông đã biết mọi chuyện trước khi nó xảy đến.
                          Nhớ cách chừng vài năm trước đó,thần Sói vĩ đại Wolforeign hiện ra với Bengard và trao cho ông một cuộn giấy da mà nói:
                          -Cuộn giấy này đợi ngày thích hợp thì mở nó ra.Obivillion sắp suy tàn,ngươi hãy giúp sức đến hơi thở cuối cùng.
                          Bengard hỏi:
                          -Sao tôi biết Obivillion có ngày thế này mà thần lại bảo tôi ra trận như thế chẳng phải là uổng cuộc đời tôi sao.
                          Thần nói:
                          -Cái chết của ngươi là để trả ơn những Orionous đã ba lần tha mạng cho ngươi.Sau ngày Obivillion được phục hưng,ta sẽ để ngươi sống thêm quãng đời còn lại,ra sức tạo phúc cho nhân dân.
                          Bengard vâng mệnh,không dám cãi lời thần linh…..
                          ……Vậy là cái ngày tận số của Obivillion cũng đến như trong cuộn giấy thần đưa ngày nào.Bengard không cần người đến vời mà đã đến Orion từ lúc nào.Bengard hỏi thăm thì biết mọi người đã xuống núi.Còn Rival đã về kinh thành đốc thúc quân binh.
                          Tối đến,Camelot cùng người anh em của mình là Sergant đốt đuốc tuần tra quanh trại.Thấy vết cháy xung quanh kho lương thì biết đã có người đến phục sẵn mấy ngày qua
                          -Chúng nó chẳng thể làm gì được đâu.Trại của ta đã được Băng thể bảo vệ thì dù phép nào trong phạm vi một dặm cũng bị vô hiệu hoá.
                          Thăm dò xong,Camelot truyền khẩu lệnh đưa quân tiến lên đồi Encarta, đ
                           
                           
                           
                           
                           
                           
                           
                           

                          #13
                            anh_hung_cai_the 14.11.2007 14:54:57 (permalink)
                            đánh chiếm ngôi trường Orion.Thế nhưng khẩu lệnh vừa truyền xong thì nghe tiếng của Agentico vang lên:
                            -Chưa được lệnh ta thì không ai được lên đó. Đêm nay hành quân về De Lacorta,nơi ấy ta sẽ cho chúng nó biết sức ạnh của người Spactacus.
                            Camelot trố mắt:
                            -Tại sao là De Lacorta mà không phải là Encarta?
                            Agentico nói:
                            -De Lacorta là nơi trồng lương thực của Obivillion,nếu ta thiêu rụi vùng ấy thì quân binh và lũ dân mọi sẽ chết đói nay mai.Lũ triều đình cũng thế thôi,hết lương thực dữ trữ thì có mà nằm chờ chết.Còn tại sao ta không tiến công Encarta là vì ý định riêng của ta,ngươi chỉ việc làm theo lời ta nói mà thôi.
                            Camelot thấy mình như bị coi thường,nhưng việc nhỏ mà hỏng việc lớn thì xem chừng hắn chẳng gánh nổi.Liền lầm lụi y lời Agentico mà làm.
                            Ngay khi vừa xuất phát thì có tiếng binh sĩ hò hét rầm trời và những cái khiên vàng sáng lấp lánh trong đêm.Những Orionous đã thực sự trỗi dậy và một lần nữa,họ chứng minh được lòng dũng cảm và huyền thoại đã nói thế nào về họ.Bengard cùng lũ quái vật cũng theo chân các chiến sĩ giáp vàng đương nghênh chiến cùng Spactacus.
                            Sauche khen thầm:
                            -Đây là những chiến binh giáp vàng trong huyền thoại đây sao.Họ làm ta kinh ngạc.
                            Bọn Pháp Ma Trường cũng không thua kém.Chúng dùng phép làm tan chảy băng nơi các Orionous và sấm sét đầy trời.Với những phép thuật trong tay,chúng làm cho rừng cây sống dậy và hơn thế nữa,các loài sinh vật trong lòng băng đã chun lên và lớn to khác thường.
                            Thầy Kermek kinh hãi trước những phép thuật kỳ dị này.Không riêng thầy,các thầy cô khác dùng hết phép biến hoá đặng chống cự trong khi các chiến sĩ giáp vàng tiến lên một mất một còn.
                            Một bầu trời đỏ thẫm như màu máu.Tiếng những cây búa thép va đập với những thanh gươm và khiên dát vàng nghe đến đinh tai.Bọn Spactacus có một thân hình thật khủng khiếp,sức mạnh vô tận…..
                            Chúng áp đảo các chiến sĩ giáp vàng và lợi dụng mặt băng tan chảy chúng nhấn nước những người hùng của chúng ta.Nước vào mùa này lạnh băng,không thể một loài sinh vật nào sống nổi khi chạm đến độ sâu bốn mét dưới lớp nước.
                            Họ hô hào.Năm trăm chiến sĩ giáp vàng và một vạn binh Spactacus là một con số quá chênh lệch,nhưng những Orionous đã tạo nên huyền thoại về một trận đánh đổ máu nhất trong lịch sử Peaceland.Họ cất tiếng hú dài và đáp lại là một tiếng gầm vang trời.Xuất hiên giữa muôn vạn binh sĩ là một con rồng lớn-Fernat và con Sefacus mao đỏ.
                            Chúng xuất hiện làm kinh hoàng hết thảy mọi người.Camelot rên thầm:
                            -Cái quái gì thế này!....
                            Bengard cưỡi lên con Sefacus mao đỏ và Fernat bay lượn vòng và thổi lửa.Tuyệt làm sao cảnh tượng huy hoàng lúc ấy.Những chiến sĩ giáp vàng bây giờ giương cung bắn phá trại quân Spactacus.Và tất nhiên Agentico không để mặc bọn này làm tới như thế.Hắn mang một khối pha lê và cắm xuống đất.Khối pha lê ấy nặng kinh người.Trong khối pha lê ấy là một vật màu đen và hình như đây là trứng của một loài vật nào đó.
                            Agentico cắm phập nó xuống đất và một cơn địa chấn kinh hoàng nổ ra.Thật khủng khiếp,tuyết lở và đất như nứt ra thành một vực sâu ngay trước mắt.Và không chỉ thế,từng lớp,từng lớp đất ùn lên và sông băng phun trào,bắn thẳng lên bầu trời.Có những làn khói đen theo những khe nứt của đất bốc lên mù mịt.
                            -Chuyện gì thế này….!
                            Fernat choáng váng trên không,Sefacus cũng không ngoại trừ.Bengard thấy tình thế nguy cấp liền điều khiển các quái thú ập vào đánh Agentico trong phút chốc.Nhưng Angentico đã nhanh chóng chạy thoát bằng con chim ưng của mình.
                            -Đừng để nó chạy thoát!
                            Bao nhiêu thú dữ và các Orionous cũng không chịu nổi áp lực do cơn địa chấn gây nên.Họ ngã nhào ra đất và không riêng ở Sanchemist mà cơn địa chấn còn lan nhanh đến kinh thành nơi vua Trope trị vì.Thật tồi tệ,cung điện đã trở nên một cái chợ bát nháo và mọi cung nữ,tì tiện,quan lại,binh sĩ đều mặc nhau mà dọn của,chạy tháo thân.Vua Trope không hơi sức đặng dùng quyền uy mà hô hào,hét lớn,dùng cái quyền làm vua của mình để điều khiển họ nữa.Giờ này,ngoại xâm đã vào đến Sanchemist và chỉ còn cách trăm dặm là đến nơi.Vua Trope mang theo một cái hộp bằng vàng và trao nó cho Rival mà dặn rằng:
                            -Mai này,mọi bí mật về Tres ta đành giao cho ngươi nắm giữ.Biết rằng Obivillion cũng có ngày này,thành ra ta sẽ trở thành tù nhân hay một nhát gươm chí mạng là đủ kết liễu đời ta.Nếu bí mật lộ ra cho kẻ đã vào đây làm chủ thì khốn thay.Mọi thứ sẽ tồi tệ hơn…..Ngươi nhớ lấy,nếu đành chịu chết vì nó cũng gọi là xứng đáng và nếu ngươi có thể tin tưởng giao nó cho một người nào đó cũng được,miễn sao,Tres mãi mãi chỉ là quá khứ.
                            Và cơn địa chấn đã làm cung điện gãy nứt làm đôi…..
                            Có những tiếng la hét,than khóc,rên rỉ vang lên từ đống đổ nát của cung điện mà não lòng.Vua Trope chạy vào một hầm băng gần đó và Rival đã đi cùng với Nor-người hùng sóng biển và chạy đến một ngọn núi cao.
                            Những Orionous bị thương nặng bởi lũ rừng cây và rắn rít bò từ lòng đất lên phun độc tứ tung.Không thể không kể bọn Spactacus như những con chó điên, đập nhau một cách điên loạn.Chúng hùa nhau đánh đập những Orionous bị rừng cây bám lấy và đẩy một số xuống vực mặc dù đã có Fernat và Sefacus nhưng chúng chẳng nể nang gì.Thận khốn kiếp,lũ Pháp Ma Trường là những những phù thuỷ ma và chúng có đủ hết các phép giải trừ và những phép mà có lẽ ngay cả những giảng viên trường Orion cũng chưa từng nghe tên.
                            Các thầy chạy về trường lánh nạn trong khi Bengard đã cùng sức,dẫu cho có điều khiển được Sefacus nhưng con này đã trúng độc và lũ quái vật của ông cũng chạy mỗi ngả một nẻo.Khốn thật,tên Angentico đã chạy đâu mất mà chỉ còn lại tên Sauche đang chém điên,chém loạn và tên Camelot say máu.
                            Hắn đã chạy về Lordorian là nơi có nhiều trại cai ngục và nhà tù của Peaceland.Mà hắn chạy về đó làm cái quái gì thế nhỉ?Chẳng lẽ hắn định kêu gọi phản động à.Chó chết thật.Quả là một cáo già.
                            Và quả đúng như mọi người nghĩ.Hắn đã cho con đại bàng khổng lồ của hắn đập tan hết các cửa nhà ngục và giải thoát cho những tên man rợ.Hắn điều động chúng trở về kinh thành và thực hiện lệnh giới nghiêm cho toàn khu vực.Sau đó hắn đương ngang sẽ trở thành chủ nhân mới.
                            Còn ở chiến trường,những tên Spactacus từng là những con gấu dũng mãnh ở vùng Bắc Cực vậy mà sau mấy hồi giao chiến chúng đã như mất hết khí huyết.Từ hơn mấy vạn mà giờ đây chỉ còn vỏn vẹn hơn một nghìn Spactacus,một số thật khủng khiếp.Trước những Orionous huyền thoại,chúng đã trở nên khiếp sợ,khiếp sợ trước cảnh một Orionous dùng gươm chém ngang năm sáu cái đầu Spactacus!
                            Bengard được lệnh chiến đấu đến hơi thở cuối cùng và lúc này, ông đã sức cùng lực kiệt. Ông cho con Sefacus trở về nơi an toàn và con Fernat cũng bay thẳng lên trời và biến mất như một ngôi sao băng sau khi ngươi đã nhuốm đầy máu.
                            Trận chiến không khoan nhượng và không có bóng dáng của một con ngựa nào trên chiến trường khốc liệt này.Họ lao vào xáp lá cà, đánh nhau thình thịch,búa gươm gõ vào nghe đinh tai như cái kiểu người tiền sử và đàn voi mamut.Trận chiến diễn ra tiếp nhiều ngày sau đó…..
                             
                            …….Trước một binh đoàn hùng hậu như thế,vùng đất Bình yên cuối cùng cũng rơi vào tay bọn man rợ.Agentico cho phá nát hay thiêu huỷ những nhà thờ và đền thờ Sói trắng,tất cả những tượng đài bị đập tan tành ngay ngày hắn lên ngôi cai trị.Tất cả được thay bằng những quảng trường và đấu trường đẫm máu.
                            Vùng trồng lương thực bị thu hẹp dần và được xây thêm những khu chế tác đá cẩm thạch và lò rèn vũ khí.Hắn còn đẩy mạnh quân sự và quyền lực thống trị trên khắp vùng đất này…..
                            Các chốt quân sự được lập khắp nơi.Thuế má cũng không nằm ngoài tầm ngắm của hắn.Tuy không đặt thêm thuế mới,nhưng thuế cũ đã vượt ngưỡng năm mươi đivrăng đối với vị thành niên,và bảy mươi đối với người lao động.Ngoài ra tuỳ theo mức độ lao động và thu nhập mà có thể tăng gấp vài lần.
                            Riêng ngôi trường Orion không bị Angentico gây sức ép như những nơi khác.Hắn coi Orion là công cụ tuyệt vời cho việc cai trị của hắn,nơi mà hắn có thể củng cố quyền lực tối thượng…..
                            Và đây là bình minh của đế chế mới: Đế chế Scandes vĩ đại.
                             
                            Hết phần 1
                             
                             
                             
                             
                             
                             
                            đánh chiếm ngôi trường Orion.Thế nhưng khẩu lệnh vừa truyền xong thì nghe tiếng của Agentico vang lên:
                            -Chưa được lệnh ta thì không ai được lên đó. Đêm nay hành quân về De Lacorta,nơi ấy ta sẽ cho chúng nó biết sức ạnh của người Spactacus.
                            Camelot trố mắt:
                            -Tại sao là De Lacorta mà không phải là Encarta?
                            Agentico nói:
                            -De Lacorta là nơi trồng lương thực của Obivillion,nếu ta thiêu rụi vùng ấy thì quân binh và lũ dân mọi sẽ chết đói nay mai.Lũ triều đình cũng thế thôi,hết lương thực dữ trữ thì có mà nằm chờ chết.Còn tại sao ta không tiến công Encarta là vì ý định riêng của ta,ngươi chỉ việc làm theo lời ta nói mà thôi.
                            Camelot thấy mình như bị coi thường,nhưng việc nhỏ mà hỏng việc lớn thì xem chừng hắn chẳng gánh nổi.Liền lầm lụi y lời Agentico mà làm.
                            Ngay khi vừa xuất phát thì có tiếng binh sĩ hò hét rầm trời và những cái khiên vàng sáng lấp lánh trong đêm.Những Orionous đã thực sự trỗi dậy và một lần nữa,họ chứng minh được lòng dũng cảm và huyền thoại đã nói thế nào về họ.Bengard cùng lũ quái vật cũng theo chân các chiến sĩ giáp vàng đương nghênh chiến cùng Spactacus.
                            Sauche khen thầm:
                            -Đây là những chiến binh giáp vàng trong huyền thoại đây sao.Họ làm ta kinh ngạc.
                            Bọn Pháp Ma Trường cũng không thua kém.Chúng dùng phép làm tan chảy băng nơi các Orionous và sấm sét đầy trời.Với những phép thuật trong tay,chúng làm cho rừng cây sống dậy và hơn thế nữa,các loài sinh vật trong lòng băng đã chun lên và lớn to khác thường.
                            Thầy Kermek kinh hãi trước những phép thuật kỳ dị này.Không riêng thầy,các thầy cô khác dùng hết phép biến hoá đặng chống cự trong khi các chiến sĩ giáp vàng tiến lên một mất một còn.
                            Một bầu trời đỏ thẫm như màu máu.Tiếng những cây búa thép va đập với những thanh gươm và khiên dát vàng nghe đến đinh tai.Bọn Spactacus có một thân hình thật khủng khiếp,sức mạnh vô tận…..
                            Chúng áp đảo các chiến sĩ giáp vàng và lợi dụng mặt băng tan chảy chúng nhấn nước những người hùng của chúng ta.Nước vào mùa này lạnh băng,không thể một loài sinh vật nào sống nổi khi chạm đến độ sâu bốn mét dưới lớp nước.
                            Họ hô hào.Năm trăm chiến sĩ giáp vàng và một vạn binh Spactacus là một con số quá chênh lệch,nhưng những Orionous đã tạo nên huyền thoại về một trận đánh đổ máu nhất trong lịch sử Peaceland.Họ cất tiếng hú dài và đáp lại là một tiếng gầm vang trời.Xuất hiên giữa muôn vạn binh sĩ là một con rồng lớn-Fernat và con Sefacus mao đỏ.
                            Chúng xuất hiện làm kinh hoàng hết thảy mọi người.Camelot rên thầm:
                            -Cái quái gì thế này!....
                            Bengard cưỡi lên con Sefacus mao đỏ và Fernat bay lượn vòng và thổi lửa.Tuyệt làm sao cảnh tượng huy hoàng lúc ấy.Những chiến sĩ giáp vàng bây giờ giương cung bắn phá trại quân Spactacus.Và tất nhiên Agentico không để mặc bọn này làm tới như thế.Hắn mang một khối pha lê và cắm xuống đất.Khối pha lê ấy nặng kinh người.Trong khối pha lê ấy là một vật màu đen và hình như đây là trứng của một loài vật nào đó.
                            Agentico cắm phập nó xuống đất và một cơn địa chấn kinh hoàng nổ ra.Thật khủng khiếp,tuyết lở và đất như nứt ra thành một vực sâu ngay trước mắt.Và không chỉ thế,từng lớp,từng lớp đất ùn lên và sông băng phun trào,bắn thẳng lên bầu trời.Có những làn khói đen theo những khe nứt của đất bốc lên mù mịt.
                            -Chuyện gì thế này….!
                            Fernat choáng váng trên không,Sefacus cũng không ngoại trừ.Bengard thấy tình thế nguy cấp liền điều khiển các quái thú ập vào đánh Agentico trong phút chốc.Nhưng Angentico đã nhanh chóng chạy thoát bằng con chim ưng của mình.
                            -Đừng để nó chạy thoát!
                            Bao nhiêu thú dữ và các Orionous cũng không chịu nổi áp lực do cơn địa chấn gây nên.Họ ngã nhào ra đất và không riêng ở Sanchemist mà cơn địa chấn còn lan nhanh đến kinh thành nơi vua Trope trị vì.Thật tồi tệ,cung điện đã trở nên một cái chợ bát nháo và mọi cung nữ,tì tiện,quan lại,binh sĩ đều mặc nhau mà dọn của,chạy tháo thân.Vua Trope không hơi sức đặng dùng quyền uy mà hô hào,hét lớn,dùng cái quyền làm vua của mình để điều khiển họ nữa.Giờ này,ngoại xâm đã vào đến Sanchemist và chỉ còn cách trăm dặm là đến nơi.Vua Trope mang theo một cái hộp bằng vàng và trao nó cho Rival mà dặn rằng:
                            -Mai này,mọi bí mật về Tres ta đành giao cho ngươi nắm giữ.Biết rằng Obivillion cũng có ngày này,thành ra ta sẽ trở thành tù nhân hay một nhát gươm chí mạng là đủ kết liễu đời ta.Nếu bí mật lộ ra cho kẻ đã vào đây làm chủ thì khốn thay.Mọi thứ sẽ tồi tệ hơn…..Ngươi nhớ lấy,nếu đành chịu chết vì nó cũng gọi là xứng đáng và nếu ngươi có thể tin tưởng giao nó cho một người nào đó cũng được,miễn sao,Tres mãi mãi chỉ là quá khứ.
                            Và cơn địa chấn đã làm cung điện gãy nứt làm đôi…..
                            Có những tiếng la hét,than khóc,rên rỉ vang lên từ đống đổ nát của cung điện mà não lòng.Vua Trope chạy vào một hầm băng gần đó và Rival đã đi cùng với Nor-người hùng sóng biển và chạy đến một ngọn núi cao.
                            Những Orionous bị thương nặng bởi lũ rừng cây và rắn rít bò từ lòng đất lên phun độc tứ tung.Không thể không kể bọn Spactacus như những con chó điên, đập nhau một cách điên loạn.Chúng hùa nhau đánh đập những Orionous bị rừng cây bám lấy và đẩy một số xuống vực mặc dù đã có Fernat và Sefacus nhưng chúng chẳng nể nang gì.Thận khốn kiếp,lũ Pháp Ma Trường là những những phù thuỷ ma và chúng có đủ hết các phép giải trừ và những phép mà có lẽ ngay cả những giảng viên trường Orion cũng chưa từng nghe tên.
                            Các thầy chạy về trường lánh nạn trong khi Bengard đã cùng sức,dẫu cho có điều khiển được Sefacus nhưng con này đã trúng độc và lũ quái vật của ông cũng chạy mỗi ngả một nẻo.Khốn thật,tên Angentico đã chạy đâu mất mà chỉ còn lại tên Sauche đang chém điên,chém loạn và tên Camelot say máu.
                            Hắn đã chạy về Lordorian là nơi có nhiều trại cai ngục và nhà tù của Peaceland.Mà hắn chạy về đó làm cái quái gì thế nhỉ?Chẳng lẽ hắn định kêu gọi phản động à.Chó chết thật.Quả là một cáo già.
                            Và quả đúng như mọi người nghĩ.Hắn đã cho con đại bàng khổng lồ của hắn đập tan hết các cửa nhà ngục và giải thoát cho những tên man rợ.Hắn điều động chúng trở về kinh thành và thực hiện lệnh giới nghiêm cho toàn khu vực.Sau đó hắn đương ngang sẽ trở thành chủ nhân mới.
                            Còn ở chiến trường,những tên Spactacus từng là những con gấu dũng mãnh ở vùng Bắc Cực vậy mà sau mấy hồi giao chiến chúng đã như mất hết khí huyết.Từ hơn mấy vạn mà giờ đây chỉ còn vỏn vẹn hơn một nghìn Spactacus,một số thật khủng khiếp.Trước những Orionous huyền thoại,chúng đã trở nên khiếp sợ,khiếp sợ trước cảnh một Orionous dùng gươm chém ngang năm sáu cái đầu Spactacus!
                            Bengard được lệnh chiến đấu đến hơi thở cuối cùng và lúc này, ông đã sức cùng lực kiệt. Ông cho con Sefacus trở về nơi an toàn và con Fernat cũng bay thẳng lên trời và biến mất như một ngôi sao băng sau khi ngươi đã nhuốm đầy máu.
                            Trận chiến không khoan nhượng và không có bóng dáng của một con ngựa nào trên chiến trường khốc liệt này.Họ lao vào xáp lá cà, đánh nhau thình thịch,búa gươm gõ vào nghe đinh tai như cái kiểu người tiền sử và đàn voi mamut.Trận chiến diễn ra tiếp nhiều ngày sau đó…..
                             
                            …….Trước một binh đoàn hùng hậu như thế,vùng đất Bình yên cuối cùng cũng rơi vào tay bọn man rợ.Agentico cho phá nát hay thiêu huỷ những nhà thờ và đền thờ Sói trắng,tất cả những tượng đài bị đập tan tành ngay ngày hắn lên ngôi cai trị.Tất cả được thay bằng những quảng trường và đấu trường đẫm máu.
                            Vùng trồng lương thực bị thu hẹp dần và được xây thêm những khu chế tác đá cẩm thạch và lò rèn vũ khí.Hắn còn đẩy mạnh quân sự và quyền lực thống trị trên khắp vùng đất này…..
                            Các chốt quân sự được lập khắp nơi.Thuế má cũng không nằm ngoài tầm ngắm của hắn.Tuy không đặt thêm thuế mới,nhưng thuế cũ đã vượt ngưỡng năm mươi đivrăng đối với vị thành niên,và bảy mươi đối với người lao động.Ngoài ra tuỳ theo mức độ lao động và thu nhập mà có thể tăng gấp vài lần.
                            Riêng ngôi trường Orion không bị Angentico gây sức ép như những nơi khác.Hắn coi Orion là công cụ tuyệt vời cho việc cai trị của hắn,nơi mà hắn có thể củng cố quyền lực tối thượng…..
                            Và đây là bình minh của đế chế mới: Đế chế Scandes vĩ đại.
                             
                            Hết phần 1
                             
                             Sau khi hết phần 1,AHCT sẽ type tiếp phần 2,song hành cùng nó là một bộ ngoại truyện mang tên Theo dấu chân sói là câu chuyện có liên quan 1 phần tới phần 2.Rất mong các bạn ủng hộ,các bạn có thể liên lạc với AHCT qua nick longhophongvan_241093

                             
                             
                             
                            Truyện Tuyết Lửa

                             
                            Đã mang vào thư viện
                            Mong rằng anh hung_caithe sớm hoàn thành xong Phần II, cho mọi người đọc tiếp nhé
                             
                            Chúc vui 
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2007 03:57:35 bởi Ct.Ly >
                            #14
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9