LỜI CỦA ...BÓP !
duongpho 22.10.2007 11:28:29 (permalink)
[themNhac][/themNhac]
Nó mỉm cuời mãn nguyện, vậy là hôm nay ông chủ nó mới lãnh lương. Hèn gì hôm qua nó nghe loáng thoáng ông chủ nói với bà chủ tương lai rằng, em ơi mai mình đi xem phim nhé, nghe nói rạp đang chiếu phim “nụ hôn ngọt ngào”.



Chà ! vậy là nó đã là thân tín của ông chủ 2 năm nay rồi, thấm thoát từ ngày bà chủ tương lai chuyển nó cho ông chủ, nó luôn theo ông chủ suốt cả ngày, chứng kiến bao chuyện vui buồn của ông chủ, chia sẻ tất cả những lúc huy hoàng (và chợt tắt ) của ông chủ nó. Hiện tại nó quản lý 04 phòng cho ông chủ:



Phòng thứ nhất ông chủ chứa toàn bộ giấy tờ quan trọng luôn cần sử dụng, đặc biệt là khi ông cần giao dịch ngân hàng hoặc phải chứng minh với mọi người xung quanh về ông.



Phòng thứ hai ông chủ nó chứa toàn những thứ linh tinh: những mẩu giấy bà chủ viết tay gởi cho ông, những chiếc vé tàu, vé máy bay mà ông đi công tác mang về, những giấy bìa cứng hình chữ nhật có in tên tuổi đối tác của ông chủ….



Phòng thứ ba (phòng này thật đặc biệt) ông chủ toàn chứa hình ảnh của bà chủ. Thật ra bà chủ nó cũng khá xinh đẹp, nó nghe đâu bà chủ làm cho một công ty nước ngoài về lĩnh vực Marketing, nó thật sự cũng không biết bà chủ có khó tính không, nhưng mỗi lần bà chủ ra lệnh, ông chủ đều bảo nó cho bà xem các phòng mà nó quản lý. Thật sự có lúc nó rất bối rối, vì vô tình ông làm mất hình của bà trong phòng thứ ba này. Bà chủ thường làm ông chủ khó giải thích như: trời mưa ướt nên lấy hình em ra, anh vô tình làm mất… Nhưng tôi biết không phải vậy đâu, chỉ vì hôm thứ 6 tuần trước cô Đông Nghi, thư ký của ông chủ đi công tác Tỉnh với ông, mà cô này cũng kỳ thật, cứ lấy mất hình trong phòng số ba này, thậm chí còn muốn ông đặt ảnh của cô ấy (dĩ nhiên ông chủ không làm vậy, chỉ dọn phòng thôi cũng không, hiihihihi). Mà quả thật nó không dám cho bà chủ biết điều này, dù sao thì nó cũng phục vụ ông chủ trung thành mà !?

Phòng thứ tư (phòng cực kỳ quan trọng, chắc là quan trọng nhất), ông chủ nó chứa kết quả làm việc hàng tháng của ông, hoặc theo dự án mà ông làm. Kết quả đó Công ty chuyển cho ông vào ngày 5 hàng tháng. Thường thì càng đến gần ngày này, phòng số 4 càng trống trải, ông chủ đã cho gần hết những đứa ở phòng này ra đi.



Mới cách đây vài tháng thôi, khi ông chủ nó hoàn thành dự án, mang về cho nó những đứa nhóc ngoại kiều, sao mà chúng chảnh thế không biết, khác xa những đứa sống với nó lâu nay, da chúng xanh, mà mặc toàn đồ bằng Cotton, không như những đứa đang sống với nó, chỉ dám mặc Po-ly-me. Nó cũng mong rằng ông chủ gởi phắt chúng đi đâu đó cho rảnh, nhưng đó lại là quyền của ông chủ, nó đành phải cho chúng lưu trú.



Đôi khi nó cũng bâng khuâng tự nghĩ, không biết còn được phục vụ ông chủ bao lâu nữa, nó yêu ông chủ nó lắm, nhớ ngày bà chủ mới chuyển nó về với ông chủ trông nó sao mà xinh xắn thế, da nó óng mượt, cơ thể nó thanh thoát, thoang thoảng mùi hương Chanel 5, không biết bà chủ cố tình thử ông chủ hay sao mà lại cho nó xài mùi nuớc hoa này. Đầu tiên nó về, ông chủ nó vui lắm, ngày nào cũng thăm nó mấy lần, vuốt ve trìu mến nó. Những ngày sau tối nào nó cũng được ngủ cùng phòng với ông chủ.



Những khi nó xuất hiện trước bạn bè ông chủ, ai cũng trầm trồ khen nó dễ thương và kèm theo một câu :“ ai chọn mà khéo thế”, ông chủ tự hào :”Nguyệt đó !hihihi ”. Những lúc như vậy nó vừa thấy thích vừa thấy ganh tị với bà chủ, bà chủ là người mang nó về từ một lô mấy chục đứa như nó. Những lúc ông bà chủ gặp nhau vui vẻ nó mới thấy thương cho thân phận mình. Ông chủ gạt nó qua một bên, nó chỉ được tha thẩn nghịch nghịch những đồ vật của ông chủ để ở chỗ nó, nó cũng cam chịu vì dù sao chúng cũng mang hơi ấm của ông chủ, mùi mồ hôi thân thuộc của ông chủ mà nó đã quen từ lâu, một chiếc điện thoại di động Nokia, một chiếc đồng hồ Longiness. Nó ở đó mà nghe bà chủ cười khúc khích trong vòng tay ông chủ

Đã vậy, những lúc ông bà chủ đi ăn quán, đi nhà hàng, mới đây thôi, thứ bảy tuần trước ông bà chủ lại đi ăn ở làng nướng Hai Lúa, nó cũng phải đi theo, luôn luôn là vậy, ông chủ muốn thế. Ăn xong ông chủ lại lấy tiền mà nó đang giữ để trả nữa chứ !!!, vậy là nó lại được giữ ít tiền đi mất rồi, nó thương ông chủ nó quá, mà nó cũng thắc mắc sao chẳng bao giờ bà chủ nó trả tiền ăn (chắc là để sau này cưới nhau, hình như có lần bà chủ nói vậy !).



Reng !!!!!!! reng!!!!!!!!!



Điện thoại ông chủ nó lại reo, ông thích để kiểu chuông cổ điển:



“anh nghe nè em ơi ! em đang ở đâu vậy ?”



Nó nghe tiếng bà chủ, mà bà chủ nó có giọng hay thật, nghe đâu giờ đã chuyển sang làm PR cho một khách sạn rất lớn:



“Em đang ở chỗ làm, hôm nay em không thể đi ăn tối với anh được rồi, em có đối tác nước ngoài, họ mới vào Việt Nam sếp em muốn em đi gặp chung, anh ăn một mình nhé, đừng buồn, hôn anh !”



Hihihi ! nó mừng lắm, vậy là tối nay ông chủ không gặp bà chủ, mà lại không tốn tiền nữa chứ.



Nhưng hình như ông chủ không vui !



Ông ngồi phịch xuống ghế, ngồi cả lên nó, mà hình như ông cũng chẳng quan tâm, vẫn vậy mà. Ông chủ nó mở phòng số ba, lấy ảnh bà chủ ra nhìn rồi lại thở dài. Nó cũng cảm nhận được điều gì đó bất thường từ bà chủ, như ông chủ vậy. Từ ngày bà chủ chuyển sang làm PR, ông bà chủ càng ít gặp nhau, thứ bảy, rồi chủ nhật cũng vậy. “anh phải thông cảm cho công việc của em chứ”, bà chủ luôn nói vậy khi ông chủ than thở: “ dạo này gặp em khó hơn gặp Thủ Tướng !”



Thấm thoát lại thêm nửa năm nữa nó được ở bên cạnh ông chủ, hôm nay là ngày bà chủ nó đi công tác Châu Âu về, hơn 12 giờ bà chủ mới xuống sân bay vậy mà sáng sớm nó đã phải theo ông chủ đi mua hoa cho bà chủ. 11: 30 nó và ông chủ vội vàng rời khỏi công ty chạy ra sân bay, ông chủ nó còn không kịp ăn trưa. Mà kể cũng lạ sao bà chủ không thông báo giờ chuyến bay mà ông chủ vẫn biết bà về chứ ? nó thầm hỏi, và cũng thầm trả lời: “chắc là cô Hà bạn thân của bà chủ nói rồi”.

8: 30 tối



“Tại sao em lại làm như vậy, tại sao em lại nghĩ anh không biết, em nghĩ anh là chàng ngốc sao ? Hà nói cho anh nghe hết rồi. Nếu chúng ta không thể tiếp tục, nếu em muốn anh chàng Jack đó thì cứ nói thẳng với anh, đừng đề anh làm trò cười trước mọi người với hai cái sừng trên đầu mà vẫn đội nón được!?”



“Anh phải nghe em giải thích, chúng ta không còn hợp nhau nữa anh à, em giờ có cuộc sống khác rồi, có công việc tốt, quan hệ rộng, em với anh không thể …. Em còn tương lai rộng mở phía trước, em muốn sống ở Châu Âu anh không thề đồng hành cùng em. Em cũng định lần nay đi về sẽ nói với anh, nhưng em chưa kịp nói thôi, với lại em sợ anh bị tổn thương …!?!?!.”



“em …em… thật quá !!! ”



“Thôi em về đây, tối nay em không thể ở lại, anh hãy tìm người khác đi nhé, mình không hợp nhau anh à ….“



Những ngày này là những ngày buồn nhất trong đời nó, nó yêu ông chủ nó lắm, vậy mà bà chủ không hiểu được ông, ngày nào ông chủ cũng mở phòng số ba, lấy ảnh bà chủ ra xem, rồi thẫn thờ. Ông chủ nó đi nhậu với đồng nghiệp, rồi anh chàng đồng nghiệp nào cũng thoái thác vì vợ con quản lý chặt. Ông chủ đi một mình. Những lúc ở nhà ông lại chúi mũi vào laptop, nó không biết ông làm gì ở đó. Nó lại ganh tỵ laptop cứ như tình nhân của ông. Ngày lại ngày trôi qua……





Nó thầm tính ngày, vậy là hôm nay kỷ niệm đúng 4 năm nó về ở với ông chủ cũng là ngày sinh nhật của ông, nhanh thật mới đó mà. …Dạo này nó thấy vui vui, ông chủ nó đã bớt thẫn thờ, phòng số 3 không còn ảnh bà chủ nữa, không gian trống rỗng, mêng mông như một nỗi nhớ ngun ngút đến tận chân trời. Nó thật hồi hộp, chẳng biết hôm nay ông chủ có hoạt động gì đặc biệt. Liệu hôm nay ông chủ có đáp án cho thắc mắc mà ông đã gieo vào lòng nó bấy lâu. Sau dạo chia tay với bà chủ nó tưởng ông không thể nào vực dậy, vậy mà !



Nó lục lại trí nhớ, hình như dạo này ông chủ và cô Hà hay gặp nhau, lần nào ông chủ cũng hỏi :“Nguyệt giờ sao rồi em !” Nó chỉ thấy cô Hà im lặng và lắc đầu. Một lần….. hai lần……nhiều lần sau……..cô chỉ im lặng mà không lắc đầu. Nhưng lúc nào cô cũng trả lời điện thoại khi ông chủ gọi, dù là giữa đêm khuya. Nó không thể quên được lần ông chủ uống rượu đến say khướt, 3 giờ sáng cô Hà tất tả ào vào quán bar, quên cả lấy chìa khoá chiếc Attila của cô. Bỏ qua tất cả những ánh mắt diễu cợt, lả lơi, thương xót, dâm dật, bỏ qua hơi rượu nồng nặc và khói thuốc lá cay xè cả mắt, cô xốc ông chủ nó dậy, chở ông về nhà bằng một tay, tay kia cô còn lo quàng ra sau giữ ông chủ. Cô ở lại nhà với nó và ông chủ, ông chủ gục vào vai cô mà gọi:”Nguyệt ơi !!!” Lần đầu tiên nó thấy những giọt nước lăn trên gò má gầy của ông chủ, chỉ là mồ hôi thôi mà, nó tự nhủ. Nhưng khi nó thấy những giọt nước trên má cô Hà nó lại tự nhủ, nước mắt mà ! Sao mà nó thương cô với ông chủ nó quá, ước gì…. ! cầu chúc cho ông chủ và ……

Tiếng chuông cửa cắt ngang suy nghĩ của nó, nó nhìn qua người ông chủ, đứng trong khuôn cửa là cô Hà, hôm nay nhìn cô thật khả ái, váy rời màu xám, chiếc áo sơ mi trắng không làm giảm làn da trắng mịn của cô, lần đầu tiên nó thấy cô xoã tóc trên vai, tóc cô thật thẳng, thật suông và đen nữa. Cô bật cười :”Làm gì mà nhìn em dữ vậy, không mời em vào nhà sao !”. Ông chủ hình như giật mình thoát khỏi một thoáng sững sờ, nó để ý răng cô thật đều thật trắng, mà sao lại có một chiếc khểnh ra ở khoé môi bên trái vậy nhỉ, hình như để cân bằng với chiếc lúm đồng tiền trên má phải của cô. Cô cao chứ bộ, chắc cũng khoảng 1.64m, trông cô sao mà đáng yêu quá đi, hình như lần đầu tiên cả nó và ông chủ đều cảm thấy cô thật giản dị và dễ thương. Nó không thấy ganh tỵ với cô như với bà chủ.



“Em giấu gì đằng sau đó ? ” Câu hỏi của ông chủ làm nó giật mình, này giờ nó cũng không để ý cô Hà cầm vật gì đó dấu sau lưng



“Tặng anh, sinh nhật vui vẻ nhé !” cô mỉm cười, một gói quà vuông vuông thắt chiếc nơ màu hồng rất xinh.



“Gì vậy em ? đến chơi với anh ngày này là vui rồi, tặng quà làm gì !”.



Cô mỉm cười gật đầu:”anh đoán thử ?”



Cả ông chủ và nó đều hồi hộp, không biết quà gì vậy nhỉ !



…………………………………………………………………………………………

........................................................................................................................................

Này ! mày đi đi ! ông chủ không cần mày nữa ! mày có nghe không ! Ê bộ không có tai hả mày ?



Tiếng la của “kẻ mới đến” oang oang, tất cả các phòng của nó đều trống hoác, nó có tai không nhỉ ?



Phòng thứ nhất……..

Phòng thứ hai…….

Phòng thứ ba…….

Phòng thứ tư……….



Nó ngậm ngùi ! Da dẻ nó dạo này sần sùi, cơ thể nó không còn thơm tho, các đường may đã sờn rách, trông nó thật tệ, thật đáng ghẻ lạnh…..



Nó nhìn qua cửa sổ, “kẻ mới đến” đang dương dương tự đắc, nó chợt nhớ lại ngày này cách đây 4 năm khi bà chủ tặng nó cho ông chủ, nó xinh xắn, thơm tho và óng mướt (hơn cả kẻ mới đến kia). Ông chủ nó đang nâng niu kẻ mới đến, nó nhìn vào phòng số 3 của kẻ mới đến, nó buồn buồn nhận ra ảnh cô Hà đang mỉm cười ?!



Chẳng biết là nên vui hay buồn, nó nhìn xung quanh, một vỏ lon bia tiger, một mẩu bánh mì ăn dở, gì nữa đây một tờ giấy A4 vo tròn, nó đọc được địa chỉ mail của người gởi: nguyetvn0001@yahoo.com, những nếp gấp làm nó không đọc được phần giữa, cuối trang: ”Hãy tha thứ cho em lần này anh nhé, tối nay em sẽ đến chúc mừng sinh nhật anh, em còn chìa khoá nhà anh, nhé anh !”. Nó lục lọi, lại một tờ giấy màu xanh nhàu nát khác, hoá đơn bán lẻ, nó đọc được nội dung: thay mới, khoá solex……. 240.000đ.



soạt !!!!!!



crấp!!!!!!!!!!!!1



Cả thùng rác tối mờ mờ, phủ lên nó là một bịch xốp rác, vỏ bánh, vỏ trái cây, và vỏ hộp một chiếc ví mới hiệu V.H.P.G, chiếc vỏ hộp nhìn nó thông cảm:

” Cậu là ví cũ của ông chủ à ?”



Nó khẽ gật đầu: “ cậu là ví mới của ông chủ à ?” - nó hỏi



“Không ! nó ở trong kia với ông chủ và cô Hà” Chiếc hộp trả lời

 
Trích từ blog:
http://blog.360.yahoo.com/blog-8tQsZAw1bqgmkLi8SMso26kR4fI-;_ylt=ApJ2FV0TwxepFEl4KMphIiSsAOJ3?cq=1
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9