Thơ ĐINH HÙNG
Kiều Phong 25.10.2007 01:54:19 (permalink)
cung thương độc huyền 
 
Em không hỏi anh: Bao giờ tình chết?
Bao giờ Em về trên xác lạnh những bài thơ?
Em không hỏi anh: Bao giờ mùa thu-mùa thu vĩnh biệt?
Những con đường áo trắng nhìn nhau bơ vơ?
Em không hỏi anh: Bao giờ trăng khuyết?
Vầng trăng thu hình trong hạt lệ đêm xưa.
Em không hỏi anh:
Tình chết bao giờ?
Mùa thu còn, hết?
Những mảnh hồn buồn mây xám nép hàng mi ai hoang vu?
 
Anh dấu kín từng vì sao mắt biếc,
Trong những lời ca xoã tóc mưa thưa.
Chiều tỉnh giấc trăng xanh niềm hối tiếc,
Hãy nhẹ chân gieo lại chút âm thừa.
Lìa nguyện ước hồn anh xin tự diệt,
Em ngại gì dư hưởng mấy giây tơ?
Những cánh bướm sẽ theo anh vào đáy huyệt,
Những tình thư cũng xây mộ từng tờ.
Màu dĩ vãng lên giữa hàng chữ viết,
Chút bóng hình xin trả lại hư vô.
Và Em, tất cả Em hư ảnh mất tình cờ,
Anh xin trả về tuổi mộng ban sơ.
Anh xin trả những cung đàn hẹn nguyệt,
Những bài thơ gẫy nát cánh phù du.
Làn tóc rối  gầy ngón tay sương tuyết,
Hơi thở tình si động biển sa mù.
Xin trả Em cả mùi hương diễm tuyệt,
Hồn nhớ thương phong kín lớp mây đưa.
Chút hương thoảng trong vườn hồng trinh tiết,
Tà áo hoài xuân, nếp gối hoài thu.
Và những gió mây chèo thuyền con mắt biếc,
Và những nụ cười chắp cánh phiêu du.
Những giận hờn cũng vô cùng tha thiết,
Những hoài nghi cũng đắm đuối không ngờ.
Bông hoa nở trên màu xiêm dạ tiệc,
Anh xin trả về những giấc Em mơ.
Em không hỏi anh:
Tình đã lịm chưa?
Lệ còn pha huyết?
Cung đàn rụng tàn cánh hoa bất diệt,
Ôi thồi gian vội xóa dấu hài xưa!
Mây bay,
Lòng giấy hoang vu,
Nụ cười oan nghiệt.
Thương giấc ngủ linh hồn cây đơn chiếc,
Anh vẫn nhìn Em bằng cặp mắt trăng sầu biển lớn tương tư.
Hơi thở sao khuya thay lời vĩnh quyết.
 
                                                  Đầu xuân 1962
                                                     ĐINH HÙNG
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9