Rêu...! và ...
Chiếc lá nào thoáng chợt khẽ rơi nghiêng ?
Nhắn gửi lại cho thu một đôi lời từ tạ
Em vừa xa - chớm heo may theo gió
Gửi lại chút buồn - chút lạnh đơn côi ! Mùa thu nào vừa giấu tên không em ?
Cho tôi thêm chút rêu phong đời nhỏ bé .
Căn phòng vắng giữa màn khuya hiu hắt
Ngõ tối đêm về nghe lặng tiếng bước chân ... Mùa thu nào vừa giấu tên không em ?
Cho nỗi nhớ thương miên man hoài kỉ niệm
Cho men rượu đắng cạn khô chẳng uống
Khói thuốc xám nồng tan biến không gian . Mùa thu gửi về cho riêng em và tôi
Những ánh mắt , bao nét cười nồng ấm !
Cơn gió nhỏ nào vỗ về đời yên giấc
Ngủ ngoan , ngủ ngoan thôi - riêng cả nỗi đau . Mùa thu nào còn giấu tên không em ?
Lá có còn rơi , hãy ả yên theo gió !
Cả thoáng hương tóc em về bên tôi nữa !
Môi hôn ấm nồng nghe hoang lạnh vụt tan .
Năm năm dài trên bước đường chênh vênh
Lặng lẽ dần đi lãng quên đời cô độc
Yêu là gì trong mỏng manh kí ức?
Hay chỉ là những ánh mắt chờ nhau. Mùa mưa đầu cho thấm ướt nỗi đau Để ngày sau về ta không quên lời hẹn Em đừng khóc thêm một lần em nhé ! Nước mắt xin đừng riêng tình yêu với anh.
Anh chẳng có gì ngoài lời hứa chờ em Và để nói rằng : Chúc em luôn hạnh phúc
Đời khốn khó đôi chân anh phiêu bạt
Có hạnh phúc nào - Cho anh? Dành em ?...
.....( hic hic , bị Sếp la rùi , viết tiếp sau vậy)
Bài thơ hay.....(Sưu tầm) ...Lần nữa một mùa đông chờ đợi Em có về....trong nỗi nhớ ! Mưa giăng đầy lối nhỏ Bụi xóa nhòa một góc phố... rêu phong. Em có nhớ về mùa đông? Dây tơ hồng.... Quấn vào nhau lời hẹn ! Anh ngẩn ngơ cơn gió lạ Đưa em về... Một góc phố lặng thinh !!!
Thoảng từ giấc mơ bỗng nghẹn ngào khó tả
Năm tháng bước đường dài gối mỏi,chùn chân
Những hoài niệm nhớ giờ lùi sâu quá khứ
Thấy lại chính mình tay trắng bàn tay
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2009 22:19:32 bởi reuphong >
Khi ta mỉm cười đè nén những cơn đau
Và che giấu đi ánh mắt nhìn mỏi mệt
Ép mình vào trong một vẻ ngoài giả tạo
Vẫn sống trên đời nhưng không là chính ta .
...Đôi bàn tay nào đã chia xa rồi thôi mỗi ngả ?
Sợi chỉ mong manh cũng lìa đứt mất rồi
Chỉ còn riêng nỗi cô độc với cuộc đời
Chống chọi sống bằng hai từ Tồn tại
Tháng ngày dài nối tiếp những khó khăn không dứt
Để từng hồi con tim thắt đau trong lồng ngực
Và hơi thở dường như đang dần mất
Những mảnh tâm hồn gắng gượng vá vào nhau ...
Kiếm tìm ở đâu cho giấc ngủ chút an lành yên ả?
Để xóa tan đi cơn mơ bao đêm dài thao thức
Để trái tim dịu nhẹ những cơn đau quặn thắt
Để tâm hồn sẽ có khoảng lặng bình yên ...
Miên mải...
Trăng nghiêng nghiêng mùa cho lạ nắng
Gió nao xao về giữa con dốc trưa
Phố qua bao biết từng miên mải
Thoảng lãng hồn xưa nhung nhớ chờ...
Ngày mai em về theo hương chiều tóc
Ượt nhẹp môi hôn khép lại ngây thơ
Đêm cứ lặng im ru tình thêm nức nở
Mặc kẻ ngẩn ngơ dáng ngóng hững hờ...
!!!...
Vô tư rơi từ một thủa
Trĩu nặng quay bước đi...
Tiếng lòng sâu hơn nét thở...ca
Mười năm với những miệt mài-
-Không dễ sẻ chia-...
..........................................................................
Uẩn khúc mơ màng trong những đêm trắng thâm sâu
Thoáng thở than vô hồn theo khói thuốc
Lãng đãng cay xè mắt...
Tự dưng là hoen đỏ hằn đau...
Rượu cạn ly đong đầy...khi nao ưu tư thời trút bỏ???
Lối hoang tàn hằn sâu mỏi mệt theo ngày dài `tháng cũ...!
Ngơ ngẩn kiếm tìm một nơi chốn nghỉ ngơi
Mong bỏ mặc hết đi những trầm sâu hằn học
Mà quên hết đi nỗi đau dài sâu khuất
...Suốt những chặng dài
Ngẩng mặt nhìn...
Phía trên bầu trời cao
Ngút ngàn thêm những hoang vu xa lạ
Bao quanh những mịt mờ đơn độc
Thêm những tủi hờn...thêm những hoang mang...
...
Lặng thinh mơ về những giản đơn ở đời không dễ
Bước đường kéo nặng thêm là những ràng buộc đa mang
Đôi mắt còn vương sâu những thăng trầm thinh lặng
Đôi tay cố làm gì cho dở dang...
Cho níu lại đôi điều vô vọng ...
Một ngày mưa ướt trầm mình cảm xúc
Muốn xiết chặt một bàn tay....
Bước qua từng vệt gian khó tháng ngày ! !
Hơn bao giờ hết mơ về những gì tranh đấu...
Sẽ chẳng chỉ là vì một cái tôi riêng .
Cuộc đời có khi nào hạnh phúc bày cho chỉ là những giản đơn ?
Nắm giữ được nó chẳng phải qua một trảng dài ...
Đầy những thương đau và trả giá !
Mơ mộng điều chi khi nhắm mắt liều mình bước đi?
Để vùi đời nhau là một kiếp dài hằn học ?
...Thêm cả những oán than .
Hi sinh đôi khi lại là điều khó chấp nhận nhất !
Bởi có khi nực cười nó rất gần cái gọi là lòng thương hại hay sao ???
Duyên này là nợ hay phận đời trói buộc thương đau ?
Mà dang dở cả môi cười vụn vỡ...
Ngày theo ngày vô tình kéo thêm dài những quặn lòng trăn trở
Nghẹn đắng lời yêu nghe than thở nhớ thương...
Nước mắt sầu còn ướt đãm trên những môi hôn
Tàn xơ xác kiếm tìm đời cóp nhặt
Đêm thinh lặng ...
Men mênh mang...Khói hoang tàn...
Bóng dài đổ bóng...Nét trầm tư...
Mắt hững hờ
Người thinh lặng...
Tay buông thõng...
Tĩnh mịch một màu hoang
Ngay chính nơi góc khuất .
Có cố làm gì cũng chỉ là Duyên - Phận - Nợ hoán đổi cho nhau ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2012 18:04:15 bởi reuphong >
Chờ một người về
Tin nhắn treo ngẩn ngơ
Nỗi buồn xo gác trọ
Một mình...
Những men tình mê đắm
Trút hết tự lúc đong đầy...nào hay
Gió về xao xác thơ ngây
Bước chân quen chưa về qua ngõ
Lời tỏ tình ngày còn để ngỏ
Chờ cho đêm về trang trải những ưu tư
Phố ngày xưa nắng đã thôi đùa
Đôi chân hoang lạc mình nơi chốn lạ ...
Ai đem về cả một miền băng giá
Để giữa xuân vầy chợt buốt cóng đôi tay
Oải Hương làn còn thoang thoảng đâu đây
Mà sao mắt hoang chợt rưng rưng nỗi nhớ...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: