Tủ Thơ Lưu Của Xuân Trường
Nửa Quãng Đời Phiền Muộn
Thôi em nhé kiếp này ta chẳng được
Ôi không gian! cho ta bước muôn đường
Đoạn đường nào cũng cay đắng đoạn trường
Ta sẽ bước một con đường duy nhất
Còn gì đâu khi cuộc tình đã mất
Mãi bước đi trong năm tháng chỉ mình ta
Mắt đã khô vì năm tháng lệ nhoà
Trái tim bong giờ đây khô như đá
Ta lao vào trong dòng đời nghiệt ngã
Cố tìm quên cho năm tháng bình yên
Nhưng không được khi năm tháng muộn phiền
Đã theo ta suốt quãng đời còn lại
Theo tháng năm ta sẽ còn đi mãi
Mùa xuân kia có trở lại bao giờ?!
Đường trần dài cay đắng viết thành thơ
Xin gửi lại em mối tình đầu dang dở…
Sầu Tình Em đi rồi chỉ còn lại riêng ta Đêm từng đêm âu sầu trong cô quạnh Hứng sương khuya một mình ôm giá lạnh Giọt thương đau nghe tan tác mãi trong lòng Còn lại gì trong năm tháng hư không Người ra đi không một lời tiễn biệt Sao tình xưa người nói lời bất diệt? Bất diệt gì! Cũng chỉ dối gian nhau! Còn lại gì! Có phải những cơn đau? Vẫn từng đêm mang về trong men đắng Cố tìm quên nghe trong lòng chết lặng Cõi lòng đơn có phai nhớ bao giờ Tình qua rồi sao cứ ngỡ trong mơ Xin ngày mai trên đường đời nếu gặp Bước chân qua đừng để buồn trên mắt Chuyện yêu xưa xem chưa có bao giờ…
Mê Điên Mê Lặng nhìn chiếc lá rớt trong thu Sầu vương tím ngắt buổi chiều mù Lỗi nhịp cung đàn nghe than khóc Lã ngọn tình buồn sóng nước ru Điên Ngậm ngùi thổn thức những cung than Nát tan trên phím - nát cung đàn Ai oán hận đời điên mê khóc Giọt sầu lã trã ngã như van
Cho Ta Chết Giữa Đời
Chiều nay cô ấy bước theo chồng Theo chồng người hỡi có vui không Gió về xào xạc xua xác pháo Có kẻ lặng lòng chết giữa không Mượt mà áo cưới trắng như bông Làn môi tươi thắm má hây hồng Bẽn lẽn môi cười em xinh lắm Lặng chết cuối đường ta đứng trông Ta về kỷ niệm ném ra sông Này mơ, này ước! thuở chung lòng Này duyên mộng đẹp! câu thề ước! Cho ta chết giữa đời… một đêm đông…
Còn Gì Mà Mơ Với Ước! Nắng về chiếu rọi lúc xang đông Thêm tươi má phấn với môi hồng Chiều nay ngập ngừng trên lối ấy Có kẻ theo chồng bước xang sông Đông buồn đau quặn những đêm say Rượu cay ta uống với những ngày Hãy quên đi người quên mộng cũ Để thấy đời toàn đắng với cay Ước làm gì! những lúc chua cay Mơ làm chi! Chua xót dâng đầy Hãy tìm quên! Cho lòng thanh thản Nốc rượu sầu ta lại thấy say say…
Kí Ức Một Mùa Xuân Xuân về trên khắp nẻo quê hương Bao năm xa cách vạn nẻo đường Rộn ràng trong chiều hơi nhạt nắng Anh lại trở về với quê hương Kia rồi xa xa cuối đoạn đường Vẫn chờ vẫn đợi những thân thương Chiều nay xuân về trên xóm cũ Dáng lụa đứng chờ thấy thật thương Em à! xuân này lại có anh Bao nhiêu mơ ước mãi chẳng thành Duyên mơ bao ngày cao cao mãi Xuân này em tính… bắt đền anh Ngạt ngào thơm phức bánh chưng xanh Bao lâu… gạo nếp, u để dành Chiều nay bên bếp hồng lửa đỏ Luộc bánh em ngồi bên cạnh anh Bập bùng ánh lửa bốn mắt trông Miệng duyên tươi thắm má hây hồng Chạnh lòng thì thầm em hỏi nhỏ Xuân này về… anh có đi nữa không? Nghe câu em hỏi “đi nữa không” Ôi sao tê tái lạnh cả lòng Vì đời vẫn nghèo nên anh vẫn… Vẫn mãi một đời mãi long đong Mùa xuân vừa hết ta xa em Chia tay, em đứng… mãi bên thềm Lặng nhìn mắt buồn… em hỏi khẽ Xa nhau rồi anh vẫn nhớ về em? Anh ra đi em nói sẽ chờ anh Tình yêu duyên thắm mãi để dành Dù cho bao mùa cây thay lá Em vẫn một lòng đợi chờ anh Hết hạ thu sang rồi đông tới Nỗi nhớ từng ngày vẫn chẳng vơi Một chiều cuối đông nghe tin báo Em bước theo chồng đã quên tôi Phận nghèo nên cũng chỉ thế thôi Từ nay tình lẽ bóng trong đời Mùa xuân lại về trên xóm cũ Anh bước trên đường nước mắt rơi…
Mộng Ước Chỉ Là Mơ Tình buồn dang dở giữa mùa xuân Tim ai thổn thức đã bao lần Ngày nào anh đàn… em ngồi hát Mơ ước cuộc đời mãi là xuân Xuân này em có vui lắm không? Sao nghe câu hát lạnh cả lòng? Ngọn lửa thiêu tình… tim giãy chết! Mảnh hồn lạc lõng giữa hư không Xuân này thôi hết những ước mơ Tay ôm ước mộng… đến bao giờ? Em này!... thôi hãy quên mộng ước Mộng ước bây giờ… chỉ là mơ…!!!
Buồn Cô Lẻ “Đã biết rằng cố quên là sẽ nhớ Lòng dặn lòng cố nhớ để mà quên*”(*sưu tầm) Nhớ làm chi những nỗi nhớ không tên Quên làm chi cho nỗi lòng thêm đau khổ Nâng trên tay một chén “sầu muôn thuở” Tự bảo lòng rằng: Hãy cố quên đi! Nhưng càng uống lại càng thấy cuồng si Và nỗi nhớ cứ dần dâng cao mãi Còn lại đây những đêm dài khắc khoải Cay đắng lòng cho những lúc đông sang Thầm trách đời sao lắm nỗi trái ngang Chân lê bước ôm nỗi buồn cô lẻ…
Tiếng Sáo Đêm khuya 3 Đêm vắng lạnh lùng tiếng sáo ai Nỉ non tê tái suốt đêm dài Sương khuya đọng đầy trên ngọn lá Trăng suông rọi mãi ánh u hoài Lối vắng ngậm ngùi chậm bước nghe Tiếng trầm ai oán dạ thắt se Có phải điệu buồn người lữ khách Đêm buồn lại đem sáo thổi nghe
Chiều Vương……… Nơi phố thị đã bao ngày trôi nổi Giữa dòng đời bão táp với phong ba Từng đêm dài vẫn lặng lẽ trôi qua Chỉ mình anh với bóng mình băng giá Nay trở về bên dòng sông yên ả Lá dừa xanh vẫn man mác chiều vương Cánh lục bình dòng nước mãi vấn vương Nhìn cảnh đẹp sao cõi lòng tan nát… Vẳng bên sông một giọng hò ai hát Não nùng nghe tím ngắt cả dòng sông Tự thả hồn bay lên cõi hư không Cho thân xác lắng chìm trong đau khổ…!
Anh Vẫn Nhớ Anh đi xa mang trong trong lòng nỗi nhớ Mỗi ngày qua nỗi nhớ lại nhiều thêm Nhớ đôi vai em thả tóc nhung mềm Nhớ đôi mắt một chiều rưng rưng lệ Anh giờ đây nơi chân trời góc bể Sống cuộc đời đất khách tha phương Lòng quặn thắt mỗi lúc nhớ quê hương Nhớ dáng lụa mỗi chiều nghiêng nghiêng bóng Biết nơi xa em từng ngày trông ngóng Gửi về em vạn nỗi nhớ thân thương Kể từ ngày anh xa cách quê hương Em yêu hỡi lúc nào anh cũng nhớ…!!!
Tình Mình Chỉ Là Mơ Gió mưa nào từng đêm về giăng lối Cõi lòng đơn nghe tan tác sầu vương Em đi rồi để lại nỗi nhớ thương Dâng cao mãi những đêm trường khắc khoải Hận cuộc đời sao mang nhiều ngang trái Có còn chi khi đã mất tình nhau Tình yêu xưa, mộng đẹp ước mai sau Đã tan biến trong bóng chiều nhạt nắng Bến sông xưa vẫn im lìm vắng lặng Nắng chiều về lại khóc buổi ly tan Một bóng đò đã vội bước sang ngang Dòng sông đã đưa thuyền sang bến mới! Còn lại đây từng ngày ta mong đợi Hỡi thuyền kia có trở lại bao giờ Nên tình này vẫn mãi chỉ là mơ Thuyền đi mãi sao bến còn mong nhớ!?
Đêm Về Đây Đêm về đây… Với anh Mưa đang giăng ngập trời tang tóc Có phải trời buồn… nên… đang khóc Để anh buồn cũng bật khóc với mưa đêm Đêm về đây… Với một bóng… say mềm Đang ngửa cổ chút cho đầy men đắng Cố tìm quên cõi lòng đang chết lặng Nhuộm thấm tim sầu bằng men rượu nồng cay Đêm về đây… Với anh ta cùng say Uống cạn đi những chén sầu muôn thuở Uống cho say quên cuộc tình dang dở Lưu luyến gì chỉ một cõi hư không Đêm cùng ta… Em có nghe thấy không Đang nổi bão một cuộc đời nghiêng ngả Mảnh tim buồn không thể nào chắp vá Thầm trách đời nghiệt ngã quá em ơi…
Người Về Người về cuối nẻo mù sương Còn ta ở lại với phương trời sầu Đường dài chút những cơn ngâu Người về người có… dạ sầu tương tư? Ta ngồi khóc dưới cơn mưa Còn nguyên chiếc bóng ngỡ vừa mới xa Ân tình đã vội phôi pha Còn ta với những xót sa đoạn trường….
Tình Chết Chia tay em đông vừa sang tới Cuối đoạn đường một lối chia hai Lỡ làng ai biết vì ai! Tình trong nghịch cảnh người hoài dửng dưng Anh trở về ôm tình cay đắng Nốc rượu sầu lẳng lặng trường đêm Từng đêm mưa rớt ngoài hiên Rượu cay ngấm mãi môi mềm chát chua Thôi em ơi ân tình đã chết Bước cạnh người có biết anh đau? Từ nay cho đến ngàn sau Ân tình giữ mãi… u sầu mà thôi…
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: