Tủ Thơ Lưu Của Xuân Trường
Nhớ Nhung
Em yêu ơi! ngàn đời nhung nhớ
Xa cách rồi còn nhớ nhau chăng?
Đêm buồn lại ngắm vầng trăng
Ngẩn ngơ anh cứ ngỡ rằng còn đây
Tóc hương bay trong chiều lộng gió
Phủ sương chiều biết có còn thơm
Chạnh lòng càng nhớ nhiều hơn
Nhớ sao những lúc dỗi hờn vu vơ
Nay xa xôi mỗi chiều lại thấy
Cõi lòng mình trỗi dậy nhiều thêm
Nỗi buồn quạnh vắng từng đêm
Nhớ sao ngày tháng êm đềm bên nhau
Tình Tan Nói chi em những lời cay đắng Nhắc làm chi những tháng ngày qua Sao không nói những mặn mà Như xưa em vẫn nói là yêu anh Giờ em diết tim anh rồi đó Máu đang chào em có thấy không Trời ơi tan nát cõi lòng Trời ơi nước mắt đang ròng ròng rơi Phải không em? Tình mình đã chết Nỗi hận sầu chút hết về anh Thôi rồi em đã quên anh Thôi rồi mộng đẹp tan tành khói mây…
Tình Tan (2) Xuân Trường Mùa xuân đến sao lòng u uất Tiếc thương tình đã mất còn đâu Thì thôi ôm lấy nỗi sầu Vì người đã vội qua cầu mà đi Người ra đi… đã quên lời hứa Để một người… mang nữa hồn đau Người đi, đi mãi nơi đâu Có bao giờ nhớ thưở đầu… ngày xưa… Hôm nay về đi qua vườn đó Thấy ngậm ngùi chỉ có mình ta Âm thầm nuốt lệ nhìn xa… Cõi lòng hoang vắng… biết là tình tan…
Mãi Đợi………… Xuân Trường Âm thầm em đã vội bước đi qua Còn lại anh dâng buồn lên tất cả Lặng trong anh một mảnh hồn nghiêng ngả Cuối đoạn đường sương lạnh đã mù giăng Em ra đi mang theo niềm mơ ước Mộng thuở nào thôi hết… đã nhạt phai! Bên kia đời em sánh bước bên ai Có hay chăng nỗi lòng anh tê tái Không trách trời gây cuộc đời ngang trái Tự trách mình số kiếp bọt bèo thôi Chuyện tình xưa giờ thôi lỡ… chết rồi Xin trả lại những tình thơ êm ái… Trả lại em một thời yêu khát, cháy Nụ hôn nồng vẫn đọng mãi trên môi Bóng người xa… xa khuất mãi chân trời Mà tôi vẫn… mãi bên đường đứng đợi……
Chén Sầu Nhớ Em Xuân Trường Nhớ em nhiều, đêm buồn quạnh vắng Cõi lòng buồn chết lặng rồi sao “Đêm nay lại giống đêm nao Nhấp xong ly rượu buồn vào tận gan”(*) Trăng hôm nay không còn buông sáng Khoảng trời buồn u ám màu đen Não lòng lại nhớ đến em Màn đêm giá lạnh biết tìm ở đâu Nâng trên tay cạn sầu mấy chén Bóng hình người bỗng hiện về đây Nhẹ nhàng tóc xoã vai gầy Lời em khe khẽ vẳng đầy bên tai Bóng em tan, ngỡ ngàng tê tái! Chỉ một mình vẫn mãi sầu vương Suốt đời ôm nỗi nhớ thương Dù cho cách trở dặm trường xa xôi… (*) mượn ý Hàn Mặc Tử
Tình Đắng Xuân Trường Em đi rồi còn anh đêm tối Đớn đau lòng nhức nhối con tim Vù trong vực thẳm đang chìm Tình yêu đã mất cố tìm trong mơ Những đêm khuya bơ phờ đôi mắt Dõi nhìn gì hiu hắt quanh đây Sương đêm phủ xuống thật dầy Đèn khuya soi bóng thân gầy đớn đau Tình em tựa cơn mưa lạnh buốt Như chén sầu anh chuốc từng đêm Từng đêm như chết bên thềm Chỉ mình anh với nỗi niềm xót sa…
Kẻ Đau Tình Xuân Trường Đêm nay mưa gió tơi bời Một mình anh với khoảng trời bão giông Vui đi em thoả cõi lòng Riêng anh còm cõi lệ ròng mắt cay Kỷ niệm nào vẫn còn đây Mà sao tình vội chia tay hỡi người Nhìn em chúm chím môi cười Bên người nhẹ bước hỏi trời có… đau Còn gì để nói cho nhau Những câu chát đắng buốt sầu cho anh Rồi mai em sẽ quên anh Làn môi, tóc rủ để dành cho ai Lời ai xưa nói không phai Lời nào ai nói mộng dài trăm năm…
Chiều Làng Tôi
Xuân Trường
Chiều làng tôi tiếng hò ảm đạm
Não nề nghe thấy chạm buồn thương
Khối sầu ngân ngất lại vương
Gió xua xác lá ngập đường tóc tang
Ngồi nhớ em hai hàng lệ rớt
Nỗi lòng buồn biết sớt cùng ai
Hoàng hôn nắng hắt hiu dài
Đời ta một bóng mãi hoài khổ đau
Gió hiu hiu gió sầu lắt lẩy
Sóng lạnh lùng nước chảy về đâu
Đem tình ta đổ xuống sâu
Van xin dòng nước cuốn sầu hộ ta...
Đau Tình Xuân Trường Miếng trăng khuya tròn xoe sáng quắc Lẫy lạnh lùng máu mắt cuồng rơi Đêm nay thôi hết thật rồi Đêm nay ta chết cuộc đời nghiệt oan Rượu chưa say sao tràn châu khóc Chỉ một mình lăn lóc cuồng phong Bao nhiêu cay đắng ngập lòng Sao người vội bước mà không nói gì Chút hương yêu còn chi son sắt Lỡ làng rồi đừng vắt tim đau Ân tình đã chết còn đâu Người xưa đổi bóng để sầu riêng ta Trăng khuya soi trùng xa sóng nước Gió lạnh lùng khẽ lướt hàng tre Sương dầy đọng lá thắt se Bao nhiêu đau xót lại về đêm nay...
Buồn Vô Duyên Xuân Trường Nếu một ngày hai đứa gặp lai nhau Em còn nhớ chuyện tình anh thầm kín Trong cô đơn suốt mấy mùa câm nín Yêu rất nhiều nhưng lại chẳng nói ra Cho đến ngày em bước xuống thuyền hoa Anh mới thấy rằng mình ngây ngô lạ Yêu đơn phương một mình nên em đã Xuống thuyền chiều vội vã bước sang ngang Cũng phải thôi phận nghèo lắm trái ngang Yêu đơn phương ngại nghèo không dám nói Sợ thân khô ngại tình yêu khắc khoải Lưu luyến rồi sợ khổ một đời sau Để bây giờ riêng dấu một niềm đau Ai biết không những chiều trên lối cũ Bước cô đơn một mình trong sương phủ Kỷ niệm về… rưng mắt… nhoẹt nhòe cay…
Còn Mãi Đây Niềm Đau Xuân Trường Một nửa đời người trong đớn đau Ngàn đêm men đắng ngấn lệ sầu Một chút hương nồng chưa quên lãng Ngàn kiếp phong trần đã quên đâu!!! Riêng dấu ngậm ngùi những tháng năm Trường đêm đơn bóng lặng khóc thầm Ân ái xa rồi như mây gió Chỉ còn men đắng với vầng trăng.. Còn đây chút thừa dư kỷ niệm Một thoáng ngọt ngào rớt chiều êm Hay chăng chút niềm đau ngân đắng Hay chỉ chút sầu rớt trong đêm Cũng chỉ còn đây cơn gió may Trường đêm căm lạnh ngấm vai gầy Chốn cũ phai rồi ơi mộng cũ Lạc đường phiêu lãng mãi cứ say…
...Mai Anh Sẽ Về...
Mai anh sẽ về... bên dáng em
Trải chuốt hồn si phút êm đềm
Bàn tay với bàn tay nắm nhẹ
Ta đứng bên thềm ngắm Trăng đêm
Mai anh sẽ về... nâng tóc mây
Thương lắm bờ vai dáng em gầy
Thương mắt em buồn như rớm lệ
Ánh chớp mê hồn anh ngất ngây
Mai anh sẽ về... xây giấc mơ
Thỏa nỗi lòng em tháng năm chờ
Trường đêm sẽ không còn đơn bóng
Gối lẻ chăn mền hết bơ vơ
Mai anh sẽ về... mang ý thơ...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: