ĐƯỜNG LUẬT - HÀN PHONG
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: HÀN PHONG 
   
  TIẾNG SÁO KHUYA 
    
  Réo rắc cung buồn ai tái tê 
  Niềm riêng, riêng một cõi đi về 
  Sương giăng ướt đẫm câu vàng đá 
  Lệ nhỏ mờ hoen nỗi ước thề 
  Xóm vắng trăng tàn rơi lổ đổ 
  Cồn hoang gió lạnh thổi se se 
  Hỏi ai có thấu tình u uẩn ? 
  Lữ khách dạ chồn đứng lặng nghe 
    
  Hàn Phong 
 
  
    -Vần tái tê thiệt là...!!
 
Nhớ Tri Kỷ
 
Nửa khuya buốt tái khiến hồn tê 
  Sương xuống mềm vai chửa muốn về 
  Sáo trổi ngân nga vài điệu nhạc 
  Đàn reo thánh thót một câu thề 
  Tình nồng năm đó bao nhung nhớ 
  Thơ thắm ngày này gió lạnh se 
  Ký ức hôm nao giờ sống lại 
  Âm thầm đau xót chỉ mình nghe
 
  -bachvan- 
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2007 17:39:01 bởi bachvan >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              . 
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2008 15:52:59 bởi HÀN PHONG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HÒN VỌNG PHU
 
Lên núi ôm con đứng đợi chồng
Mây vờn tóc nhuộm trắng như bông
Nghìn thu mỏi mắt trông tin nhạn
Muôn thuở bạc lòng ngóng gió đông
Tâm sự trùng vây tim hóa đá
Nỗi niềm khôn tỏ lệ thành sông
Ai xui con Tạo gây nên nỗi*
Để kẻ chung tình phải luống công
 
Hàn Phong
 
* Mượn ý "Chinh Phụ Ngâm"
     
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                    TIẾNG SÁO KHUYA 
    
  Réo rắc cung buồn ai tái tê 
  Niềm riêng, riêng một cõi đi về 
  Sương giăng ướt đẫm câu vàng đá 
  Lệ nhỏ mờ hoen nỗi ước thề 
  Xóm vắng trăng tàn rơi lổ đổ 
  Cồn hoang gió lạnh thổi se se 
  Hỏi ai có thấu tình u uẩn ? 
  Lữ khách dạ chồn đứng lặng nghe 
    
  Hàn Phong 
       -Vần tái tê thiệt là...!!
 
Nhớ Tri Kỷ
 
Nửa khuya buốt tái khiến hồn tê 
  Sương xuống mềm vai chửa muốn về 
  Sáo trổi ngân nga vài điệu nhạc 
  Đàn reo thánh thót một câu thề 
  Tình nồng năm đó bao nhung nhớ 
  Thơ thắm ngày này gió lạnh se 
  Ký ức hôm nao giờ sống lại 
  Âm thầm đau xót chỉ mình nghe
 
  -bachvan- 
    
   TIẾNG SÁO KHUYA (2) 
    
   Ai oán cung trần rót tỉ tê 
   Lảnh khơi buốt lạnh ngọn đông về 
   Cô thôn ngỡ lạc nơi mười hướng 
   Trăng lẻ như cuồng chốn tứ bề 
   Dạ giấu tình trùng thêm lặng vắng 
   Tâm thinh hồn ngã chất buồn se 
   Vườn non không lối chông chênh gió 
   Ai biết riêng kia chỉ sóng nghe! 
    
   Hobac 
    
   
 
       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: hobac 
   
  TIẾNG SÁO KHUYA 
    
  Réo rắc cung buồn ai tái tê 
  Niềm riêng, riêng một cõi đi về 
  Sương giăng ướt đẫm câu vàng đá 
  Lệ nhỏ mờ hoen nỗi ước thề 
  Xóm vắng trăng tàn rơi lổ đổ 
  Cồn hoang gió lạnh thổi se se 
  Hỏi ai có thấu tình u uẩn ? 
  Lữ khách dạ chồn đứng lặng nghe 
    
  Hàn Phong 
 
   
   -Vần tái tê thiệt là...!!
 
Nhớ Tri Kỷ
 
Nửa khuya buốt tái khiến hồn tê 
  Sương xuống mềm vai chửa muốn về 
  Sáo trổi ngân nga vài điệu nhạc 
  Đàn reo thánh thót một câu thề 
  Tình nồng năm đó bao nhung nhớ 
  Thơ thắm ngày này gió lạnh se 
  Ký ức hôm nao giờ sống lại 
  Âm thầm đau xót chỉ mình nghe
 
  -bachvan- 
   
  TIẾNG SÁO KHUYA (2) 
   
  Ai oán cung trần rót tỉ tê 
  Lảnh khơi buốt lạnh ngọn đông về 
  Cô thôn ngỡ lạc nơi mười hướng 
  Trăng lẻ như cuồng chốn tứ bề 
  Dạ giấu tình trùng thêm lặng vắng 
  Tâm thinh hồn ngã chất buồn se 
  Vườn non không lối chông chênh gió 
  Ai biết riêng kia chỉ sóng nghe! 
   
  Hobac 
   
  
 
   
  
                        Tiếng Sáo Đêm khuya 3       Đêm vắng lạnh lùng tiếng sáo ai   Nỉ non tê tái suốt đêm dài   Sương khuya đọng đầy trên ngọn lá   Trăng suông rọi mãi ánh u hoài   Lối vắng ngậm ngùi chậm bước nghe   Tiếng trầm ai oán dạ thắt se   Có phải điệu buồn người lữ khách   Đêm buồn lại đem sáo thổi nghe        
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn: HÀN PHONG 
   
  HÒN VỌNG PHU
 
Lên núi ôm con đứng đợi chồng
Mây vờn tóc nhuộm trắng như bông
Nghìn thu mỏi mắt trông tin nhạn
Muôn thuở bạc lòng ngóng gió đông
Tâm sự trùng vây tim hóa đá
Nỗi niềm khôn tỏ lệ thành sông
Ai xui con Tạo gây nên nỗi*
Để kẻ chung tình phải luống công
 
Hàn Phong
 
* Mượn ý "Chinh Phụ Ngâm"
  
  
    ***
Chờ Chồng
 
Bao năm biền biệt đợi tin chồng 
  Nương bãi giờ này đã trắng bông 
  Tim thắt tái tê nơi biển bắc  
  Mắt nhìn đau đáu phía trời đông 
  Tình chàng nắng trải trơ triền núi 
  Ý thiếp mưa dầm khuất đáy sông 
  Cánh nhạn bao xa sao đằng đẵng 
  Trông chờ tạo hóa chỉ hoài công
 
-bachvan-
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HÒN VỌNG PHU II 
    
  Bồng con lên đứng giữa xa mù 
  Rừng lá đã vàng biết mấy thu 
  Hiu hắt bốn bề cơn gió thoảng 
  Lạnh lùng năm tháng mảnh trăng lu 
  Rêu xanh phong kín hồn cô phụ 
  Mưa bạc xoi mòn dáng Vọng Phu 
  Hút bóng người đi không trở lại 
  Nỗi niềm rã rợi cánh phù du 
    
  Hàn Phong 
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2007 08:44:32 bởi HÀN PHONG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              đang tạm sửa chữa
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2007 13:47:55 bởi HÀN PHONG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Kính chào Đại ca ! Đọc bài thơ của đại ca xong,ngu đệ vô cùng cảm khái trước sự bền bĩ đợi chờ chồng của nàng Tô Thị. Đệ cũng rất muốn thọt bút vào để làm một bài thơ cho cho ra thơ, nhưng hiềm một nỗi văn chương đối với đệ là quá thiêng liêng, là cao vòi vọi không làm sao có thể với tới được, tuy vậy đệ cũng mạo muội "phun" ra một bài để gọi là "đồng thanh tương ứng ,đồng khí tương cầu, đồng bệnh tương lân...dù biết rằng văn chương sình của đệ đối với đại ca là...đồng sàng dị mộng , là "ô nhiễm môi trường."..                                                         
 
   
   
   
                      HÒN VONG PHU 1      
   
                               họa 
   
   
  Ôm con leo núi đứng đợi chồng 
  (Chắc là nàng...sợ hắn lông bông) 
  Đứng ở dưới tìm ,cây che khuất 
  Trên ấy tầm nhìn lút biển đông 
  Máu ghen, nàng dấu dăm cục đá 
  (Đập đầu con điếm ấy là xong) 
  Hắn ở trong tù, nàng có biết? 
  (Phạm tội lọan luân đã bị còng...) 
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2007 21:44:54 bởi laodongta47 >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                                                                        
   
   
      HÒN VỌNG PHU 2 
                
                 họa cùng anh Tú 
   
  Giận ai có mắt cũng như mù 
  Bỏ nhà đi biệt đã bao thu 
  Tìm đâu cho được người chung thủy? 
  Thương nàng Tô Thị đứng thu lu 
  Thà rằng sống kiếp đời cô phụ 
  Hơn ả Nam Xương gặp vũ phu 
  Thôi thì im đứng nhìn thiên hạ  
  Trôi nổi sông hồ kiếp lãng du. 
   
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2007 21:53:45 bởi laodongta47 >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HÒN VỌNG PHU II  
     
  Bồng con lên đứng giữa xa mù  
  Rừng lá đã vàng biết mấy thu  
  Hiu hắt bốn bề cơn gió thoảng  
  Lạnh lùng năm tháng mảnh trăng lu  
  Rêu xanh phong kín hồn cô phụ  
  Mưa bạc xoi mòn dáng Vọng Phu  
  Hút bóng người đi không trở lại  
  Nỗi niềm rã rợi cánh phù du  
     
  Hàn Phong 
***
Vọng Phu Mộng
 
Giữa núi sương giăng tỏa mịt mù 
  Đứng chờ mong ngóng đã nhiều thu 
  Đông tàn quá vãng thì xuân đến 
  Trăng sáng qua rồi lại đến lu 
  Sầu não cô đơn đời thiếu phụ 
  Buồn đau mòn mỏi kiếp chinh phu 
  Mỗi đêm mỗi đợi dù giông bão 
  Ước mộng chồng mình chỉ lãng du
 
  -bachvan-
 
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Thân mến chào anh Hàn Phong ,Liễu xanh thấy trang thơ Ðường của anh vui quá ,rất mến mộ anh , với chủ đề Hòn vọng phu này Liễu xanh cũng thấy hào hứng lắm , xin họa cùng anh góp vui nếu có gì sơ xuất mong anh thông cảm dùm cho nha.   
 
NHÂN GIAN CÓ MẮT  
    
  Nhân gian có mắt chẳng đui mù 
  Tượng đá cheo leo đứng vạn Thu 
  Khắc nặng tình đời trong gió thoảng 
  Thương thầm mặc khách bóng Trăng lu 
  Coi thường cỏ rả kia ân phụ 
  Chẳng trọng cừu non đóng trượng phu 
  Ngoác miệng vu vơ thêm nhẫn nại 
  Non cao chẳng bại chí phiêu du  
    
  Liễu Xanh  
    
    
    
  
 
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              LÃO ĐÔNG TÀ:  LÃO TÀ dạy quá lời rồi, phun...râu nhả...nọc như lão Phong mỗ đâu dám không phục. Không "cuồng ngôn" thì đâu phải phong độ của lão Hoàng Dược Sư

       LIỄU XANH: đã đến chơi không cần quá khách khí như vậy. Hàn Phong rất thoải mái, mọi người cứ tự nhiên. Miễn không đụng đến chính trị, tôn giáo và dùng lời lẽ làm chối tai mọi người là được. Chúc Liễu Xanh vui và ghé thuờng xuyên.
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               Mến tặng những người cùng cảnh ngộ 
    
  ĐỘC ẨM 
    
  Nhấp chén hương đưa nghĩ nỗi đời 
  Chạnh lòng thầm gọi cố nhân ơi 
  Chân trời góc biển người lưu lạc 
  Cuối bãi đầu ghềnh ta nổi trôi 
  Một cảnh hai quê sầu lữ thứ 
  Ba chìm bảy nổi nhớ chơi vơi 
  Ai hay trùng ngộ là ly biệt 
  Bên cửa gió lùa mưa vẫn rơi 
    
  Hàn Phong 
   
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2008 15:57:32 bởi HÀN PHONG >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Trích đoạn: HÀN PHONG 
   
  Mến tặng những người cùng cảnh ngộ 
    
  ĐỘC ẨM 
    
  Nhấp chén hương đưa nghĩ nỗi đời 
  Chạnh lòng ta gọi cố nhân ơi 
  Chân trời góc biển người lưu lạc 
  Cuối bãi đầu ghềnh ta nổi trôi 
  Một cảnh hai quê sầu lữ thứ 
  Ba chìm bảy nổi nhớ chơi vơi 
  Ai hay trùng ngộ là ly biệt 
  Bên cửa gió lùa mưa vẫn rơi 
    
  Hàn Phong 
    
  Mong mọi người đừng họa bài này theo tinh thần trào phúng. Cảm ơn !!! 
   
   
   
  Thân họa :  
   
  
 
NƯỚC MẮT NGANG TRỜI  
    
  Sóng gió te tưa ngán cảnh đời 
  Tâm can thét gọi bạn lòng ơi 
  Ðường trần có lúc đau lầm lạc  
  Thả lái theo dòng phận bạc trôi 
  Lấy nghĩa tri ân ta lượng thứ 
  Cho tình hoá giải nỗi sầu vơi 
  Người đi kẻ ở rời xa biệt 
  Nước mắt ngang trời cạn kiệt rơi  
    
  Vũ kim Thanh 
  
 
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2007 16:59:57 bởi vũkimThanh >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: