Riêng Cho Một Người
CHỈ LÀ KHÔNG.
Cứ tưởng rằng, tất cả chỉ là không,
Bọt biển vỡ sóng tràn dâng cuồng nộ,
Biết nói gì khi lòng mình vẫn nhớ,
Người ta quên một cách rất vô tình.
Trách người chi thôi hãy tự trách mình,
Lời đoạn tuyệt làm con tim rướm máu,
Như con chim bay vào vùng mưa bão,
Tìm một nơi nào đó để trốn thân.
Rút mình vào trong bóng tối âm thầm,
Trong giấc ngủ bước vào vùng hoài niệm,
Khung trời buồn màu trời mang sắc tím,
Mối tình buồn nên màu cũng xám đen.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2009 22:21:03 bởi TaAoXanh >
ANH BƯỚC QUA ĐỜI EM.
Anh bước qua đời em, không để lại một giọt nước mắt rơi !
Em chĩ nghe tiếng cười anh ngạo nghễ,
Em dâng hết cho anh một thời tuổi trẻ !
Rồi từng đêm khóc thầm bên biển vắng với tiếng sóng vổ bờ !
Em biết mình sẽ phải làm gi trong cuộc sống bơ vơ !
Lại nhớ cái nắm tay nhảy qua con muơng nhỏ,
Nhớ cái vuốt tóc khi tình yêu thố lộ,
Nụ cười trên đôi môi em, giờ héo hắt buồn tênh !
Em biết chắc rằng : Anh chẵng còn nghỉ về em !
Thôi thế từ đây .. một mình em đếm bước,
Mưa ngoài trời mà trong lòng ướt nước,
Xa nhau rồi ... ngỡ trái đất ngưng quay !!!!
EM VẪN CHỜ.
Vâng,em vẫn chờ anh ,nơi chốn cũ,
Cạnh nhà thờ.....Đường dẫn đến nhà em.
Mái nhà xưa,giờ đã vắng tiếng cười.
Me. già chừ đã lưng còng, tóc bạc.
Đau đớn nhìn con,tháng năm chờ đợi.
Dù biết rằng......Hy vọng qúa mong manh....
Biển còn đó,bờ cát trắng còn đây.
Mà người xưa,giờ nghìn trùng xa cách.
Mỗi chiều về,nhìn hải âu bay lượn,
Cũng như anh.....bay mãi,chưa trở về...
Ở nơi đây, vẫn hai mùa mưa,nắng.
Xin anh nhớ cho:Em vẫn chờ anh.
Như chờ mưa.....cho cây lá xanh tươi.
Như chờ nắng.....để sưởi ấm muôn loài.
Như sông Hương.....Ngàn đời trôi lặng lẽ.
Như lòng em....Không bao giờ thay đổi.
NGÀY XƯA.
Ngày xưa còn ở bên nhau,
Mình thường ra chốn giang đầu ngắm trăng.
Lòng em rung động bâng khuâng,
Cầu mong được mãi ngồi gần mãi thôi.
Ngờ đâu cá nước chim trời,
Cuộc tình ly biệt đôi nơi nghìn trùng.
Biệt ly lại ước tương phùng,
Chỉ là giấc mộng nảo nùng lại tan.
Xa nhau lòng nhớ miên mang,
Nhớ con đường củ, nhớ hàng cây xanh.
Nhớ lần đứng nép bên anh,
Tại sao tình lại mong manh thế nầy ?
THÔI CỨ ĐỂ ...
Thôi cứ để tình trôi vào dĩ vãng,
Ước nguyện thề chôn kín dưới mộ sâu,
Nửa kiếp đời không sống được bên nhau,
Lò hương ái bếp tro tàn than lạnh.
Đỉnh dốc đời khói sương bay mỏng mảnh,
Bóng đổ dài trên đường vắng canh khuya,
Nhớ ngày xưa từng bước đón đưa về,
Nay trống vắng âm thầm ôm gối chiếc.
Còn gì nữa còn chi đâu luyến tiếc ?
Tấm gương soi đã vỡ nát tan tành,
Trên vườn xưa những mảnh nhỏ long lanh,
Đoá hoa héo rủ tàn trong đêm tối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2009 22:24:13 bởi TaAoXanh >
PHỐ VUI.
Phố hôm nay đông người , ôi trông vui thế nhỉ ?
Cuối cùng rồi ... em vẫn nhớ đến anh !
Con đường dài hun hút bóng cây xanh ...
Nhớ bóng mát phủ trùm lên hai đứa !
Anh bỏ đi ! Bây giờ còn chi nữa ?
Kỷ niệm mình anh dầy nát dưới chân !
Trong hồn em niềm chua xót lâng lâng !
Tay muốn nhặt mảnh tình yêu tan vỡ !
Người qua lại - đông vui - càng làm em thêm nhớ !
Phải tự mình - cố đứng vững với đôi chân !
Còn trách làm chi ! Người hỡi : Tình nhân !!!
Em cứ đễ cánh bèo trôi theo nước !!!
HƯƠNG XƯA.
Đường nhà em,cỏ mọc không còn lối.
Vì thiếu bước chân, của người năm cũ.
Nơi giáo đường,chỉ mình em câù nguyện.
Câù cho anh.......phương đó được bình yên.
Em nơi này......chống chọi với phong ba.
Nhưng lòng vẫn gửi về nơi anh ở.
Mỗi độ xuân về.....Lòng buồn da diết.
Mong cánh én kia.......Đem đến tin vui.
Lòng dặn lòng......Thôi đợi đến xuân sau.
Rồi xuân đến......Xuân đi....đã bao lần.
Mà cánh én,vẫn biền biệt nơi mô ?
Biển vẫn buồn.....Như lòng người con gái.
Nỗi nhớ mong,thêm tuổi đời chồng chất
Em không còn.....Da phấn với môi son.
Nét hương xưa......Giờ không còn tha thướt.
Nếu anh về.....Chưa chắc.....nhận ra em !!!
ANH VẪN NHẬN RA EM
Anh vẫn nhận ra em dù dòng đời khắc nghiệt
Em mãi mãi vẫn là khoảng trời mang sắc biếc cho thơ
Nhan sắc có tàn phai theo năm tháng đợi chờ
Anh vẫn là người lái đò đưa em về bến mộng.
CƠN GIÓ THU BUỒN.
Cơn gió Thu buồn thổi hắt hiu,
Em càng nhớ đến những dấu yêu,
Đường xưa lối củ buồn hiu hắt,
Đời vắng anh rồi quá quạnh hiu.
Cơn gió lạnh lùng thổi qua song,
Em ngồi ôm ấp nổi nhớ mong,
Bóng ngã về chiều trời nhạt nắng,
Yêu thương rộn rã ở trong lòng.
Cơn gió đang đùa với ánh trăng,
Nghe thoáng bên hiên tiếng bước chân,
Có phải anh về nơi đâu đấy ?
Cho lòng rộn rả phút bâng khuâng.
THẬT SỰ LÀ SỰ THẬT.
Anh thật sự vui khi thấy em hạnh phúc bên người,
Bởi vì đó là một điều rất thật,
Còn bên anh cũng chĩ là ảo giác,
Lời yêu thương như gió thoảng bên đời.
Đôi lúc buồn cũng thấy mặn bờ môi,
Nhưng không muốn anh là người ích kỷ,
Đường em đi em đã tìm ra chân lý,
Đường bên anh là ngõ tối khôn cùng.
Em đi rồi, anh cất mảnh tình chung,
Ngồi đối diện với mình trong gương vỡ,
Hành trang cũ em yên lòng tháo bỏ,
Vất bên đường anh nhặt, giữ cho em.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2009 22:26:12 bởi TaAoXanh >
KHI EM MỘT MÌNH.
Cứ ngồi một mình là em lại thấy nhớ anh,
Bàn chân bước đễ lại từng dấu chân kỹ niệm !
Nhớ ngày xưa, mỗi lần thấy anh, đôi môi em cười chúm chiếm !
Đón chào anh ngay ngưỡng cửa cuộc tình !
Bây giờ anh ở đâu ? Còn nhớ không kỷ niệm chúng mình ?
Hay đang vui bên bóng hình người con gái khác ?!!!
Anh không giữ một chút gì nên không thể nói là anh đã mất !
Chỉ còn em đang giữ ... cũng không còn !!!
Em vẫn nâng niu một loài hoa từ lúc thuở còn son,
Em từng đã khóc ... trước đoá hoa hạnh phúc !
Đời tiếp nối với từng đêm thao thức,
Em ngồi đây mang bất hạnh cuộc đời !!!
TÌNH KHỜ.
Mây tím chiều nay bay về đâu?
Sao ta còn đứng mãi nơi này ?
Chờ ai nhỉ......Nơi phương trời ấy ?
Hay ta chờ .....Người đến trong mơ ?
Thôi trả lại anh.....Những hẹn hò,
Và trả luôn ...... một mối tình khờ.
Trả anh về lại.....Bên người ấy.
Em phương này.......Một bóng đơn côi !
Chúc anh nơi đó.....Pháo nổ vui.
Cùng ai..... anh xây lầu hạnh phúc.
Bách Niên Giai Lão......Tròn ân ái.
Vẹn nghĩa tào khang....một chữ tình.
Trời sinh chi em......Qúa bẽ bàng ?
Nên tự nhủ mình :Đời là thế.
Lời nói đó....Biết rằng rất dễ.
Nhưng sao.....Hình bóng vẫn trong tim ?
NGỒI TRÊN GHẾ ĐÁ.
Ngồi trên ghế đá công viên,
Vầng trăng mười sáu, rơi nghiêng nghiêng sầu.
Tình xưa nghĩa củ còn đâu ?
Hàng cây, lối nhỏ nhip cầu còn đây.
Gió đùa chiếc lá lung lay,
Hương thầm phảng phất đắm say trong lòng.
Trao nhau hơi thở ngập ngừng,
Trao nhau một nổi nhớ nhung đong dầy.
Ước sao tình chẵng hề phai,
Ngờ đâu phải chịu đắng cay phủ phàng.
Chắt chiu một mảnh tình tan,
Trăng tròn lại khuyết ngỡ ngàng nhìn nhau.
THÔI EM ĐỪNG ...
Thôi em đừng cố ý dối lòng mình,
Buông tình cũ bay về vùng gió cát,
Hương tình mới trong vườn hoa thơm ngát,
Em lặng chìm trong giấc mộng đắm say.
Anh chờ em thức trọn một đêm nay,
Lời em hẹn làm tim anh náo nức,
Dấu thời gian từng bước đi nặng nhọc,
Lưu buồng tim đầy rẫy những đường nhăn.
Anh thấy buồn, thấy tím cả không gian,
Lòng tự nhủ thôi đừng trông đợi nữa,
Để em vui khung trởi tươi đẹp đó,
Dù trong anh cay đắng ngập tâm hồn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2009 22:27:55 bởi TaAoXanh >
VỈNH BIỆT.
Em hãy còn nhìn thấy cái vẩy tay chào của anh !
Lần cuối cùng trước khi đôi mắt em khép lại ,
Thế là từ đây và chắc rằng mãi mải ...
Những hình ảnh yêu thương .. em đễ lại trần gian !
Đường em đi sẽ là những bước lang thang,
Khi biết em, đã không còn hiện hữu,
Chắc chắn em sẽ không bao giờ quên cái gọi là quá khứ.
Em giữ mãi bên em đễ nhớ đến cuộc tình !
Những dấu yêu .. đầy kỷ niệm của chúng mình !
Em bỏ lại cho người yêu - lần đầu tiên đã khóc -
Kể từ nay trong thế giới mới nầy ! Một mình em đơn độc !
Một mình em ... hồi tưỡng những ngày xưa !
Cho dù nơi đây có đủ cả bốn mùa !
Em vẫn nhớ Xuân, Hạ, Thu, Đông ... nơi trần tục !!!
Em vẫn nhớ những ngày tháng năm hạnh phúc !
Anh hỡi anh !!! ....Mình vỉnh biệt nhau rồi !!!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: