Riêng Cho Một Người
DANG DỠ
Đừng ,ngồi đây anh nhé.....Sương xuống lạnh,
Và cũng đừng.....Ngồi đếm những vì sao.
Trên mặt hồ,đã phủ đầy sương khói.
Tiếng lá lìa cành.....Như dư âm ngày cũ.
Em vần ngồi đây....Hong mái tóc huyền.
Trời cuối Thu.....Nên đêm nay rất lạnh.
Nhớ về anh......Một nỗi nhớ không tên.
Hình ảnh anh...Chập chờn trong giấc ngủ.
''Bên cánh rừng''....Một màu tím bao la...
Chúng ta đã một lần đi qua đó....
Thật tình cờ.....Như những bước chân hoang...
Để lại nơi này.....Khung trời kỷ niệm.
Dù xa nhau....Nhưng vẫn hoài nhung nhớ.
Dù dở dang...Tình vẫn thấy rất gần.
Em và Anh....Cùng chia nhau nỗi nhớ.
Tình dù xa.....Nhưng tình vẫn rất gần.
CÔ BÉ NGÀY XƯA.
Anh thường gọi em là cô bé hay hờn,
Hay nũng nịu và cũng thường hay khóc,
Mỗi lần khóc là mỗi lần ngập lụt,
Để lòng anh bị ướt đẩm như mưa.
Biết em rồi, anh đã có sợ chưa ?
Hay vẫn cứ với tính nào tật nấy ?
Rồi lại trách hẹn rồi sao không lại ?
Chỉ vì anh đã chẵng chịu nghe lời.
Em biết rồi ... anh chót lưỡi đầu môi,
Để thu phục cảm tình người con gái,
Tặng cho em một tình yêu nồng cháy,
Để rồi em không còn dổi còn hờn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2009 06:24:41 bởi LeDa_Ty >
YÊU NHAU.
Anh về thấy yêu thương,
Trãi trên thềm hoa nắng,
Cầm tay nhau yên lặng,
Lắng nhịp đập con tim.
Anh hôn đôi môi em,
Hương tình bay ngào ngạt,
Em cất cao tiếng hát,
Hồn sóng nổi chập chùng.
Cùng trôi vào chân không,
Mộng tình tràn chăn gối,
Yêu nhau như bão nỗi,
Cuộn tròn giấc đam mê.
MƯA.
Anh hỏi em, thế mà anh có còn nhớ đến mưa không ?
Cơn mưa hôm nào đó, hai đứa mình đều ướt nước,
Miển là đi bên anh thì cho dù rằng thế nào cũng dược !
Niềm vui trong lòng rộn rã với cơn mưa !
Nhìn những hạt mưa rơi và ngọn cỏ gió đùa !
Anh đã ví đời mình như lá cỏ,
Mưa thôi rơi nhưng cỏ vẫn còn ở đó !
Thèm giọt mưa, làm tưới mát đời nhau !
Những tháng trời mưa làm ướt tóc trên đầu,
Anh vuốt mái tóc em, lòa xòa trên trán !
Cuộc tình đến ! Sau cơn mưa trời lại sáng ???
Thế nhưng rồi phía trước vẫn âm u !
Em theo chồng vào sáng sớm mùa Thu !
Mưa không rơi ! Nhưng trên đường lá đổ !
Xa nhau rồi em biết mình đau khổ !!!
Lạy trời mưa !!! Mưa mãi để đừng quên !!!
CỐ QUÊN Xa nhau rồi em hãy cố mà quên Nhắc chuyện cũ chỉ thêm buồn thêm khổ Tình đôi ta như thuyền không bến đỗ Nén đau thương để quên kỉ niệm buồn Ngoài kia mưa vẫn cứ tuôn Quên đi em!đừng gợi nguồn thơ xưa.
NHỚ MỘT NGƯỜI.
Tình kia vẫn sống mãi trong tâm tưởng.
Tuy Em,Anh......Xa cách nửa địa cầu.
Dù không cùng chung, ngắm một ánh trăng
Nhưng tình đó vẫn muôn đời bất diệt.
Trời tháng Bảy mưa ngâu......Sao chưa đến.
Nắng Hạ về oi ả......Muốn cháy da.
Nước sông Huơng,soi bóng những đêm trăng,
Thuyền ai ,đậu bến Vân Lâu chờ người ?
Có xa nhau,mới biết nhiều đau khổ,
Muốn gưỉ hồn về ,nơi anh đang ở...
Những chiều buồn,mình em trên lối cũ.
Nghe lòng mình,đang nhỏ lệ thương đau.
Khóc thật nhiều,mối tình đầu ngang trái.
Tình ở đó,mà với tay không tới.
Mỗi buổi sáng ,nghe chim non ca hát.
Nước mắt nào....Nghe mằn, mặn đôi môi!!!
TỰ THÚ.
Anh không trách em một lời nào cả,
Tại anh là ngọn gió quá vô thường,
Cứ viết hoài những từ ngữ yêu thương,
Đêm giá lạnh vẫn mình em lạnh giá.
Cuộc đời xoay trong vòng vây nghiệt ngã,
Anh chỉ là một ảo tưởng không thôi,
Gieo luyến thương để làm khổ cho người,
Anh tự thú anh là người có tội.
Thứ tha anh, anh đang quỳ sám hối,
Buông em ra trao hết những ước mơ,
Dấu yêu xưa, đó cũng chỉ là thơ,
Là mộng ảo là đường đi không đến.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2009 00:53:01 bởi TaAoXanh >
BUỔI CHIỀU ĐÃ QUA.
Chiều hôm qua - buồn quá - một mình đi xuống phố,
Cổ xe tang, chầm chậm lướt qua em !
Em dừng lại, đưa mắt nhìn - một hình ảnh toàn một màu đen -
Cũng sẽ là nơi yên nghỉ của em, trong một ngày đầy gió ?
Ngọn nến vàng, le lói trên chiếc bàn con bé nhỏ !
Chiếc vỡ học trò ghi đầy ấp những vần thơ,
Em lật ra trong một phút thật tình cờ !
Nhìn thấy lại những dòng chữ ngày xưa anh viết !
Ly cafe đen, em nếm vào sao đắng ngét !
Chắc tại vì em ... quên bỏ những miếng đường !
Như cuộc tình đã mất hẵn những yêu thương !
Em chợt hiểu ... tình mình sao cay đắng !!!
ĐÊM BUỒN.
Hôm nay mưa đổ sụt sùi.
Nhớ ai ,ai nhờ....Bây giờ nhớ ai ?
Mưa ơi....Mưa có buồn không ?
Nhìn mưa ta nhớ,nhớ người phương xa.
Đừng mưa nữa ,nhé mưa ơi.
Để lòng ta khỏi đêm dài nhớ nhung.
Bong bóng vỡ,nước chảy xuôi.
Tình ta rồi sẽ ra sao sau này.?
Có như bọt nước hay không ?
Tuy cùng rớt xuống ,nhưng chia nhiều giòng.
Thành những giòng đời vô định.
Không biết về đâu,tương lai mờ mịt.
Như đời anh,không định hướng.
Còn em,không biết mai sau thế nào?
Ngoài trời,vẫn mưa tầm tã.
Hạt mưa buồn..Rơi ,rơi ,mãi không thôi.
Mưa ở Huế......Buồn muôn thuở.
Như tiếng chuông chùa ,Thiên Mụ ngân vang.
Núi Ngự Bình.....Khuất trong mưa.
Đợi hè về,em ra hiên hong tóc.
Nhìn thời gian,trôi qua mãi.
Sông An Cựu,vẫn còn đợi người về.
MƯA BUỒN.
Mưa buồn giăng lối chiều nay,
Màn đêm buông xuống, đêm dài dài thêm.
Ngồi trong bóng tối cô đơn,
Nổi buồn len lén qua hồn tái tê.
Đi vào giấc mộng tìm về ...
Những hình bóng củ đam mê thuở nào.
Lòng em nhung nhớ làm sao.
Lời xưa hẹn ước bạc đầu trăm năm.
Bây giờ một kiếp âm thầm,
Bóng người yêu dấu xa xăm mất rồi.
Hình như nước mắt đang rơi,
Khóc tình yêu củ khóc người tình xưa.
KHÔNG....
Không thấy em mà anh vẫn thấy em,
Từng góc nhỏ và từng nơi quen thuộc,
Em tung tăng trong vườn thơ rảo bước,
Quên mất rồi lối rẽ đến nhà anh.
Lòng thật buồn ngồi xem lại những chiếc hình,
Anh đã nhận trong thời gian còn yêu dấu,
Cứ mỗi lần em khoe anh màu áo,
Yêu em thêm lòng hạnh phúc vô cùng.
Quá khứ nầy chìm vào cõi mông lung,
Anh vói mãi không đưa tay níu được,
Nếu tương lai mọi người đều biết trước,
Chắc là anh không nhận buổi ban đầu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2009 02:11:43 bởi TaAoXanh >
TỰ NHỦ.
Em cứ nhủ với em rằng : Thôi em hãy về đi !!!
Cúi mặt xuống, đễ giấu dòng nước mắt !
Tha thiết làm chi với cái gì đã mất !
Chỉ mỗi một mình, mòn mỏi đợi chờ người !
Cố quên anh, một bóng mát giữa cuộc đời,
Anh nỡ dành cho em ... những lọc lừa toan tính !
Em trao anh tất cả những gì - được gọi là thầm kín -.
Của một người con gái tuổi vào yêu !!!
Những ước mơ chôn dấu nổi đìu hiu!
Trả anh lại với trần gian đầy cám dỗ,
Một mình em, một mình ôm sầu khổ !
Tiếc làm gì một người chẵng thương yêu !!!
GIẤC MỘNG.
Hôm nay đi ngang chợ Đông Ba.
Nhớ lại hôm nào ,em với anh.
Dìu nhau qua phố nhỏ chiều mưa.
Lá me bay.....Rơi rụng trên đâù.
Em hỏi anh:
Tình mình ....Rôì như lá me bay ?
Anh lặng lẽ,nhìn trơì không nói.
Từ lúc ấy....
Em biết tình mình rôì dang dở.
Mộng không thành ,em chẳng trách anh.
Anh ra đi ,theo mộng hải hồ.
Mỗi hoàng hôn,em nhìn ra biển.
Dõi mắt tìm,bóng một con thuyền.
Nhưng chỉ thấy,một màu xanh ngắt.
Không bến bờ,như tình đôi ta.
Trong bụi mưa,hình anh chợt hiện.
Anh nhìn em....Không nói năng gì.
Tiếng động nào,làm em chợt tỉnh.
À,thì ra....Em mới nằm mơ.
Nghe sóng vỗ,Hay tiếng sóng lòng ?
Đêm, đêm ,em cầu nguyện cho anh.
Nơi xứ lạ....Anh được bình yên.
BÊN ÁNH ĐÈN.
Em ngồi bên ánh đèn vàng,
Bên tờ giấy trắng mơ màng đến ai ?
Sao em buồn quá đêm nay ?
Cũng là lại nhớ những ngày chung đôi.
Hai người hai ngã hai nơi,
Gữi ngàn thương nhớ cũng thôi hết sầu.
Nghẹn ngào chôn kín niềm đau,
Hần dâng dậy sóng biển gào ngàn khơi.
Xa xôi khuất nẻo chân trời,
Làm sao thấy được bóng người dấu yêu ?
Cănh đơn gối lẽ buồn hiu,
Tim em như buổi chợ chiều đã tan.
LỜI EM NHẮN NHŨ.
Em nhắn nhũ : "Nào có phải đâu em không nhớ,
Vì trong lòng em, em chĩ muốn anh quên,
Đừng giận em, đừng ôm ấp nổi buồn,
Hảy vui sống trong chiếc nôi hạnh phúc".
Anh cãm thấy buồng tim anh buốt nhức,
Mới nhận ra chân lý cũa cuộc đời,
Đã từ lâu anh cứ mãi yêu người,
Lời nhắn nhũ làm cho anh tĩnh giấc.
Anh biết rằng một cái gì sắp mất,
Dù cho anh cố giữ cũng không còn,
Thôi quên đi khu vườn cũ lối mòn,
Chân dấn bước trên con đuòng sỏi đá.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: