LẼ BÓNG.
Lẽ bóng một mình em đứng dây,
Màn sương rơi xuống thắm vai gầy,
Thơ thẩn trên đường qua lối củ,
Ngày nào tay nắm lấy bàn tay ?
Con dốc chạy dài đến ngàn thông,
Ngọn đồi thoai thoải ngát mênh mông,
Chiếc lá lìa cành rơi vội vã,
Buồn thương trỉu nặng ở trong lòng.
Bên Giáo Đường khuya đứng nguyện cầu,
Cuộc tình trôi nổi biết về đâu ?
Nhắm mắt cho hồn tìm cơn mộng,
Để rồi nằm khóc giữa chiêm bao.
LÒNG ĐÁ
BÊN ĐỒI
Lòng đá cũng buồn lệ ứa đây
Nắng đau, mưa lạnh dáng hao gầy
Chơ vơ mắt lịm nhìn lối cũ
Chạnh lòng ghen tỵ những vòng tay
Ngược xui tít tắp mấy đồi thông
Mờ ảo sương chiều trắng mênh mông
Nghe tiếng lá kim rơi nhè nhẹ
Niềm đau quặn xé tím tơ lòng
NGUYÊN HẢI
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2009 05:35:56 bởi NGUYÊN HẢI >