Riêng Cho Một Người
ĐỪNG ...
Đừng khơi đống lửa tàn,
Hãy để màu tro xám,
Như vầng mây u ám,
Che kín mất Thái dương.
Đừng thốt lời yêu đương,
Khi trong lòng thay đổi,
Không cần gì phải nói,
Để kỷ niệm trôi đi.
Đừng yêu nữa làm chi,
Tiếng con tim bảo thế,
Sao mắt chừng ứa lệ ?
Hồn nổi sóng chập chùng.
Đừng nhớ nụ môi hôn,
Những lần xưa gặp gỡ,
Hãy xếp ngàn nỗi nhớ,
Vào ngăn kéo lãng quên !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2009 17:53:23 bởi TaAoXanh >
NỮA ĐÊM.
Giật mình thức giấc nữa đêm,
Nhớ ơi cơn mộng êm đềm thoáng qua.
Vòng tay ân ái đậm đà,
Mùi hương thoang thoảng làn da người tình.
Giờ đây chăn lẻ một mình,
Nhớ người viển xứ phiêu linh nơi nào ?
Mộng tình ủ giấc chiêm bao,
Môi son má thắm lệ trào hoen mi.
Thẩn thờ trước cảnh chia ly,
Em về phòng vắng, người đi mất rồi.
Mối duyên tơ tóc một đời,
Mộng tình tan vở theo người tình xa.
ANH CHÀO EM.
Anh chào em một người anh đã trót yêu,
Như nắng ấm cuộc đời làm tan miền băng giá,
Là một đoá hoa hồng mang tên Khánh Hạ,
Gai sướt trầy làm rướm máu trái tim anh.
Anh chào em với những ngày tháng mong manh,
Hạnh phúc đến biển tình dào dạt sóng,
Mình bên nhau ấp ủ ngàn ước mộng,
Cuộc đời buồn bỗng chốc hóa ra vui.
Anh chào em xinh tươi ngát hương đời,
Đoá hoa thơm trong vườn hoa tình ái,
Ước mơ bay theo những ngày còn sót lại,
Cuộc tình trôi theo giông tố của cuộc đời.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2009 17:55:30 bởi TaAoXanh >
TRÊN ĐƯỜNG VỀ.
Trên đường về nhà, con phố nhỏ lặng căm !
Người ta còn thức hay người ta đã ngủ ?
Chắc giờ nầy, người ta còn thức chứ ???
Mới mười giờ mà ngủ hết hay sao ???
Căn phòng xưa in hình ảnh của anh !
Áo anh mặc, em thường mang nơi ấy,
Đôi dép nhỏ anh thường dùng đi lại,
Bây giờ đây... không biết vất ở đâu !?!?
Ngọn đèn vàng, toả sáng để trên bàn,
Hai mái đầu, ngày xưa ngồi chụm lại,
Những ngón tay nằm trong nhau êm ái !
Hai bàn chân, đá nhẹ hai bàn chân !!!
Chiếc xe đạp ngày xưa, mình thường để chở nhau,
Dây xích đứt... từ lâu em bỏ đó !
Chiếc yên ngồi càng nhìn càng thêm nhớ !
Ngực em còn áp mạnh ở lưng anh !
Ngày đó, mình thường gọi đây là : Tổ ấm của tình yêu !
Một chiếc giường con, một chiếc màng màu tím thẳm,
Hai đứa nằm.... thế mà dư chổ lắm !!!!
Bây giờ đây, em càng thấy nó thênh thang !!!
XIN ĐƯỢC.
Em nép trong bóng đêm,
Anh biết rằng em khóc,
Xin được hôn lên tóc,
Cũng như những ngày nao.
Em chôn dấu buồn đau,
Với nỗi niềm thương tiếc,
Xin được hôn mắt biếc,
Nếm giọt lệ đang rơi.
Em muốn cách xa người,
Để người yêu hạnh phúc,
Nhưng em nào đâu biết,
Nỗi đau khổ cùng mang.
Em hỡi tình dỡ dang,
Một mình bên chén đắng,
Xin được cùng yên lặng,
Trong sâu lắng có nhau.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2009 14:33:11 bởi TaAoXanh >
GIÀN HOA THIÊN LÝ.
Giàn hoa Thiên Lý trước nhà,
Vẫn còn thoang thoảng đậm đà mùi hương.
Lá còn ướt nhẹ hơi sương,
Màu hoa đỏ thắm càng thương nhớ người.
Ngày xưa như đoá hoa cười,
Bây giờ héo hắt một đời cô đơn.
Còn đâu để dổi để hờn ?
Còn đâu e ấp nụ hôn ban đầu ?
Em chưa cất buớc qua cầu,
Thì nay anh đã dãi dầu phương xa.
Khi nào nhớ đến tinh ta ?
Nhớ giàn Thiên lý, nhớ Hoa, nhớ Người.
NỤ HOA HỒNG KHÁNH HẠ.
Anh vun sới sau mùa Đông lạnh giá,
Cây Hoa Hồng Khánh Hạ lại trổ hoa,
Búp non tươi hồng thắm thật mượt mà,
Anh liên tưởng đến em thời con gái.
Đưa tay chạm cánh Hoa Hồng mềm mại,
Nụ hoa nghiêng e ấp nét thẹn thùng,
Trên cánh Hồng lác đác giọt mù sương,
Yêu biết mấy đoá Hoa Hồng Khánh Hạ.
Nhưng giờ đây đã trở thành xa lạ,
Hai cuộc đời với hai lối đi riêng,
Nhìn thấy Hoa mang nỗi nhớ triền miên,
Hoa còn đấy người đã thành dĩ vãng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2009 21:14:59 bởi TaAoXanh >
TÌNH YÊU EM.
Tình yêu của em như đang nằm trong cơn gió...
Và để gió cuốn trôi...
Chiếc lá giửa giòng tựa như em lặn hụp giửa giòng đời,
Từng bốn mùa bước qua hồn em lạnh giá !!!
Anh quay mặt đi !!! Em chẵng hề thấy lạ !
Bỡi vì em !!! Em không sắc sảo trang đài,
Chỉ mỗi trái tim trong một tâm hồn từng khóc vì ai !
Có được đâu ? Khi người ta không nghỉ thế !
Có lẽ chỉ vì ... em mặc cảm mình quá tệ !
Chui rút vào, chiếc võ ốc dưới tận đáy đại dương,
Giòng nước trôi cuốn hút giữa đời thường !
Cơn bảo tố vùi lấp mình đáy biển !!!
TIỄN NGƯỜI ĐI.
Anh về nhóm chút than hồng,
Trái tim khép kín cửa lòng từ đây.
Cuộc tình theo gió tung bay,
Nụ hôn ân ái đắm say tan rồi.
Bây giờ thấy mặn trên môi,
Ôm duyên tình lỡ theo đời cuốn xô.
Khơi đèn đọc lại trang thơ,
Tình yêu dang dỡ ngẫn ngơ trong hồn.
Hai tay nén chặt nỗi buồn,
Nhốt mùi hương cũ nhớ thương đêm ngày.
Duyên tình giờ đã đổi thay,
Hương thầm giữ mãi đường dài lang thang.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2009 21:17:22 bởi TaAoXanh >
ANH ĐÂU ?
Lâu rồi không nhận được thư,
Từ đêm hò hẹn giả từ ra đi.
Nghe đồn anh ở Cali,
Tại sao không viết lời gì cho em ?
Hay là anh đã vội quên ?
Người con gái nhỏ thấp hẻn nhà quê ?
Chưa chi không nhớ lời thề,
Đường khuya, xóm vắng, lối về quạnh hiu.
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều,
Trên trời xanh ngắt con diều bay cao.
Cây dừa ngả bóng bờ ao,
Dòng sông lặng lẽ ngày nào vẫn trôi.
EM ĐI RỒI !
Em đi rồi, bỏ vườn Nhớ vắng hoe,
Trên thềm đá một mình ôn kỹ niệm,
Không gian buồn mù sương về đan kín,
Lạnh trong lòng lạnh cả nỗi nhớ nhung.
Em đi rồi, về nơi ấy nghìn trùng,
Tiễn một dặm trên con đường xa xứ,
Chăn gối cũ lăn tròn trong giấc ngủ,
Hành trang xưa em bỏ hết nơi nầy.
Em đi rồi, trời trở gió mưa bay,
Tia nắng Hạ không còn soi ấm nữa,
Lối sỏi mòn giá băng từng viên đá,
Bài thơ đầu đọc lại vẫn còn thương !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2009 21:20:27 bởi TaAoXanh >
AI ?
Có hai người vừa chợt bước... qua em ...
Em trố mắt nhìn theo ??? Vì sao em chẵng biết !
Chắc tại có... một chút gì thân thiết,
Nhìn phía sau... em trông thấy giống giống anh !!!
Nhưng người ta đi - không phải một mình !
Kế bên đấy, là một cô gái trẻ,
Trên bờ vai, mái tóc màu hạt dẽ...
Đẹp tuyệt vời !!! (Khi em tự so sánh với em !)
Em cầu mong : Người đó không phải là anh !
Nên vẫn cứ nhìn theo.... với cái nhìn mút mắt !!!
Đến độ chừng, người ta đã rẽ vào ngỏ ngoặt,
Hồn thẫn thờ !!! Chả biết ... đó là ai !!! ??? r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.07.2009 10:49:31 bởi Huyền Băng >
QUÊN.
Em không còn nhớ gì, khi ngày xưa em rất nhớ,
Tan nát lòng tim anh vỡ thành đôi,
Em quên anh như mãnh vụn cũa cuộc đời,
Rơi mất hút vào hố sâu, sâu thăm thẳm.
Ngày xa xưa anh cứ ngỡ tình sâu đậm,
Nên chắt chiu vun bón một tình yêu,
Tình trao em sâu nặng biết bao nhiêu,
Lời thơ viết cứ tưỡng là không dứt.
Lòng đau đớn kể từ ngày sinh nhật,
Ngày tháng trôi lần lữa đã qua đi,
Anh hiểu rồi em nhớ nữa làm chi !
Nên ngày ấy em tìm sân ga mới.
ƯỚC GÌ.
Anh khuyên em chớ u buồn,
Anh xa anh nhớ còn hơn ở gần.
Đêm nằm em thấy tủi thân,
Tâm hồn man mác bâng khuâng nổi niềm.
Ước gì là một cánh chim,
Em bay bay mải, chỉ tìm đến anh.
Ước gì là ánh trăng thanh,
Để em thức suốt năm canh một mình.
Ước gì là sáng bình minh,
Để tia nắng ấm rung rinh rạng ngời.
Ước gì sống ở bên người,
Để em yêu hết cuộc đời của em.
ĐỪNG NHẮC ...
Đừng nhắc nữa chi em,
Khi cuộc tình tan vỡ,
Buồng tim nay khép cữa,
Giông tố nổi trong lòng.
Anh đưa em sang sông,
Bàn tay không nắm chặt,
Nỗi buồn dâng khoé mắt,
Hồn phũ kín lạnh lùng.
Có giọt lệ nào không ?
Với nụ cười cay đắng ?
Buông rơi vào khoảng trống,
Nuối tiếc những luyến thương.
Còn nhớ giọt mù sương ?
Rơi trên cành hoa cũ ?
Còn nhớ gì quá khứ ?
Thôi đừng nhắc chi em.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.07.2009 04:30:35 bởi TaAoXanh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: