Ta Biết Biển Buồn
Hoàng hôn xuống tím bên kia dãy núi
Chiều dần phai theo bóng cánh Hải Âu
Gió mơn man theo nhịp sóng rì rào
Như cùng đợi… cánh buồm ngoài vạn lý
Mặc đêm xuống cho ngàn sao mộng mị
Ta lặng im nghe lời Biển thì thầm
Cô đơn gọi từ đáy lòng sâu thẳm
Ta nhớ nhiều ngày ấy quá…xa xăm
Như bờ cát Ta nằm yên chờ sóng
Một chút vỗ về của Biển mênh mông
Anh làm cánh chim xa tít muôn trùng
Anh mang cả mùa Thu... về bên đó
Nơi đây Ta một mình cùng nỗi nhớ
Chợt thấy mình bé nhỏ giữa điêu linh
Ta cần Anh truyền hơi thở hồi sinh
Vòng tay ấm cho mùa Ngâu bớt gía
Ta gọi Biển…lời Ta truyền vách đá
Có về bên kia ngọn núi sương mù ?
Đêm nay Trăng, Ta và cả…hoang vu
Nhìn sao vỡ thành… lệ sầu ly biệt
Ta quay lưng…mà nghe lòng nuối tiếc
Thương Biển hiền lành chịu lắm phong ba
Mùa Thu ơi xin đừng vội nhạt nhòa
Đừng gọi Gío về… rung cành rụng lá
Đừng làm đau thêm tình Thu vốn đã…
Héo hắt buồn từ thuở cánh buồm xa
Đêm bao trùm dù Biển có... thiết tha
Vẫn chịu chung một màu đen... nhức nhối
Ta cố đợi...dù tháng năm không đợi
Một mùa xanh cho Biển lại mỉm cuời
Anh hãy về theo cánh gió Anh ơi !
DT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2008 02:40:46 bởi dathaotrang >