Võ Thị Kim Loan
            
                
                    - 
                        Số bài
                        :
                        37
                    
 
                     
                    - 
                        Điểm thưởng
                        :
                        0
                    
 
                    - Từ: 30.10.2007
 
                 
             
         |  
        
            
                
                    
                        
                             
                             Thơ sưu tầm
                        -
                            01.11.2007 06:22:59
                        
                     
                 
                
                
                    
                    
                      Đã là người Việt Nam chắc ai trong chúng ta cũng biết về nội dung câu chuyện truyền thuyết này phải không? Bạn nghĩ sao về kết thúc của câu chuyện này? Một nàng công chúa có tình yêu chân thành và trong sáng nhưng vì cả tin đã bị Trọng Thủy lợi dụng để rồi phải nhận lấy cái chết nhưng vẫn tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của mình thì đáng thương hay đáng trách? (Bạn có thể bày tỏ suy nghĩ của bạn quan niệm của bạn về tình yêu tại đây hay không?). Nhưng trước tiên mình muốn gửi các bạn một bài thơ để chúng ta cùng suy gẫm:        Mỵ Châu    Khi quay lại chém con sau yên ngựa    An Dương vương người đã suy nghĩ gì ?    Hay cùng đường ai cũng là giặc cả    Nên nge lời mách bảo của Kim Quy        Kẻ thù ở sau lưng dù lời thần đi nữa    Người phải trông bằng đôi mắt của mình    Công chúa Mỵ Châu nép sau cha run sợ    Khi nửa trời khói lửa binh đau        Lông ngỗng rơi, lông ngỗng rơi trắng lối    Dứt áo như dứt thịt da mình    Phút ly loạn chàng đâu chẳng tới    Trọng thủy ơi! thiếp đã xa thành        Nước mắt rơi xoay tròn cơn gió    Lưng cha cùng lưng ngựa đẫm mồ hôi    Lông ngỗng hết thiếp sẽ rời lưng ngựa    Làm chiếc lông cuối cùng đợi chàng đấy, chàng ơi !        Và bất ngờ An Dương Vương quay lại    Tưởng có lời an ủi của Vua cha    Mỵ Châu ngẩng mặt nhìn chờ đợi    Từ trời cao một đường kiếm sáng lòa.        Không phải lông ngỗng rơi mà đầu lăn xuống đất    Nằm cuối đường như dấu chấm câu    Sao bị chém Mỵ Châu không hề biết    Máu tụ thành sỏi đỏ đất hoang châu        Đã là Vua lại có thần mách bảo    Tưởng sáng suốt hai lần và công lý gấp đôi    Mà người chết không hiểu vì sao mình chết    Thì oan hồn còn đập cửa muôn đời        Mấy ngàn năm dâu bể lỡ bồi    Lúc yên bình và cả khi giặc giã    Xin đừng trách Mỵ Châu thêm nữa    Yêu chân thành thật có tội gì đâu.    (Vương trọng 1943) 
                    
                    
                 
                
                     Đừng thương tiếc quá khứ đừng chờ đợi ngày mai và đừng lãng tránh hôm nay 
                                  
             
         | 
    
    
        
             
         |