Hối hận và yêu
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 27 bài trong đề mục
Hương Thầm 03.11.2007 21:40:24 (permalink)
Chớm đông!
Cái cảm giác lành lạnh và đơn lẻ lại về trong hồn.
Tự nhiên hôm nay thấy tay mình cứ lạnh đi một cách vô thức, cố gắng xoa tay vào nhau và ủ ấm cho nó mà sao không ấm lên được chút nào.
Heo may lại về theo cơn gió đầu đông.
Hà Nội như một thoáng kỷ niệm đã hằn sâu trong con tim non nớt của một thiếu nữ.
Thiếu vắng một cảm giác bình yên trong tâm hồn.
Nước mắt chợt lã chã rơi, chẳng biết mình đã kiếm tìm sự bình yên từ nơi đâu, hay chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi khi lại thấy anh trong giấc mơ ban sớm.
Lạnh ghê!
Anh có lẽ chẳng bao giờ thắc mắc rằng mình có mặc thêm áo lúc ra đường khi hôm nào đó trời trở lạnh không nhỉ?
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2007 06:15:55 bởi Ct.Ly >
#1
    Hương Thầm 04.11.2007 14:24:15 (permalink)
    Uh nhỉ, sáng chủ nhật sao mà buồn đến thế.
    Đang ngáy khò khò trong chăn ấm, tự nhiên lại bị gọi dậy đi học thêm, cuối cùng đến nơi, thấy lớp được nghỉ. Lững thững đi bộ về.
    Miên man trong làn mưa lất phất chớm đông
     
    Nhớ anh,nhớ kinh khủng và hình như còn nhớ cả một người khác nữa.
    Một tên ngốc thích đón gió trong những ngày mùa đông và hay đi dạo cùng mình ở Bờ Hồ
    hehe, thấy vui vui vì mình bây giờ cũng là một con ngốc có hạng vì mình cũng đang đón gió ở đó
    Thui vậy
    Đi về
    chui lại vào chăn và bắt đầu gạo bài
    Chiều mai là thi rùi
    chu choa là mệt
     
    #2
      Hương Thầm 08.11.2007 11:14:13 (permalink)
      Mình lại say rồi, hình như chất men của rượu bây giờ mới ngấm vào mình đấy nhỉ. Mình chẳng biết tại sao lúc đó mình lại đổ đốn đến mức uống hết cả nửa chai như thế. Nhưng mình muốn uống. Một cảm giác đau nhói lại trở về trong tim mình. Đối mặt với em, mình lại nhớ anh, vừa đau đớn, vừa giận giữ. Nhưng anh và cô bé đâu còn ở bên nhau nữa, cả mình cũng đâu có còn là người ở bên anh. Vậy mà sao giờ đây mình thấy con tim mình như đang rỉ máu, nó như muôn gào lên rằng mình nhớ anh lắm, tình cảm của mình sau bao năm tháng cách xa và chia tay vẫn chưa nguội lạnh đi chút nào cả.
      Công chúa giá băng chỉ là cái tên thôi. còn mình, mình vẫn yêu. Có hề gì , dù sao mình cũng đã xa anh rồi cơ mà nhỉ. Mệt mỏi. Lại khóc.
      Đêm dài quá mà sao mình cứ thao thức nhớ nhung
       
      #3
        Hương Thầm 10.11.2007 19:33:10 (permalink)
        Tự nhiên thấy có một trời trống vắng vây quanh mình.
        Trời chiều gió thổi buồn đến nao lòng mà sao không thấy rõ ràng rằng mình đang muốn gì?
        Bài hát cũ, chưa nghe đã thấy chán, thấy thèm một cảm giác say, mà cũng lạ, càng say lại càng thấy mình tỉnh, suy xét vấn đề rất nhanh và cũng không hề kém chính xác như hàng ngày.
        Uh thì là thế, vậy sao cứ nghĩ suy cho chóng già Ht nhỉ?

        Hoa sữa lại nở rồi kìa, thoáng nghe mùi hương hoa nồng nàn lại làm cho hồn mình xao động?
        Đâu đây trong ký ức của mình hiện về những mảnh kỷ niệm đã ố vàng nhàu nhĩ như lá thư viết mà không gửi từ cách đây mấy chục năm. Vậy ra mình vẫn còn biết nhớ, vẫn còn biết hồi tưởng, vẫn còn biết là mình đang sống.
        Trôi, trôi đi nhé ngày, để rồi ta lại đón ngày mới giống y hệt ngày cũ.
        Trôi đi nhé đêm để rồi ta lại thấy mình lẻ loi đến rợn người.
        Trôi đi nhé tháng, nhé năm để rồi ta tiễn mùa nối mùa về chốn xa lắc xa lơ mang theo nước mắt của ta, đau buồn của ta, hạnh phúc và cả tuổi trẻ của ta nữa.
        Uh, lại tối rồi, nhanh thật, nhanh đến thế sao ta không một lần mong thời gian dừng lại nhỉ
        Đôi khi ta chẳng hiểu được chính bản thân con người của mình nữa
        Hết rồi mộng mơ phải không
        " Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm, có lẽ nào anh lại quên em, có lẽ nào anh lại quên em"
        Xa xa tiếng bài hát quen thuộc, chẳng biết mông lung trong nỗi nhớ những gì?
        #4
          Hương Thầm 23.11.2007 23:02:40 (permalink)
          - Mau khỏi nhé
          - Qua những ngày này là không sao anh ạ, anh đừng lo cho em, chúc anh vui
          - uh
          Những câu trả lời và nói chuyện ngắn ngủi.
          Mình đã bật khóc khi đọc những dòng tin nhắn ấy. Mình đau lòng vô cùng vì nó nhưng sao minh không xóa nó khỏi máy.Đã 4 năm chờ đợi một người để chuốc lấy những cơn say nước mắt ngập tràn vào mình. Không hiểu tại sao mình lại chấp nhận chờ một người nữa
          uh, thế đấy, cuối cùng thì mình cũng đã làm được cái điều mình sợ hãi nó bấy lâu nay
          Vậy ra mình tìm đến với văn thơ là sai lầm, hóa ra anh ta phản bội mình để ngủ với đứa con gái khác là không sai, hóa ra mình biết uống rượu cũng là làm mất đi hình ảnh của mình trong anh ta. chờ đợi một năm, lẻ loi một năm, từ chối nhiều người vì hắn ta cũng là sai

          Minh` thay' hoi' han vo cung`, minh` la mot con ngoc', mot con ngoc' yeu' duoi'.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2007 06:16:29 bởi Ct.Ly >
          #5
            Hương Thầm 25.11.2007 17:41:41 (permalink)
            anh à, hôm nay em đã khóc, khóc rất nhiều và đau cũng rất nhiều, cả đêm qua nữa.
            Sáng nay gặp bạn bè ai cũng nói rằng trông em mệt mỏi và xơ xác quá. Em chỉ cười buồn và nước mắt cứ trực ứa ra. Nhưng em là một cô gái mạnh mẽ, rời xa anh có nghĩa là em phải mạnh mẽ.
            Bởi vì em đã quá phí phạm thời gian cũng như tình yêu, sự thủy chung chờ đợi của mình để rồi lại chẳng được gì.
            Em tiêu phí quá nhiều những gì mà tâm hồn và thời gian em có được, vậy nhưng em chỉ nhận lại được những đau khổ.
            Anh không xứng đáng với em, không xứng đáng với tình yêu em đã dành cho anh, cũng không xứng đáng với khoảng thời gian mà em đã bỏ ra để chờ đợi anh.
            Hôm nay em sẽ khóc và khóc thật nhiều, nhưng em sẽ chỉ khóc nốt ngày hôm nay thôi, ngày mai với em sẽ là một ngày mới, em sẽ quên anh, quên anh trong gang tấc để chứng minh rằng em mạnh mẽ hơn anh.
            Tối nay trời lạnh ghê và em đâm ra ghiền rock, nghe mãi một bài mà không thấy chán
            Mùa càng ngày càng sâu, và em thì càng ngày càng đổ đốn ra vì nhiều chuyện, nhưng không sao, em sẽ không đổ đốn vì anh đâu
            Thế nhé, chúc một đêm ngon giấc cho em và cho anh
            Ngày mai sẽ là một ngày mới
            "Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày mới để yêu thương"
            Em thích câu này nhưng có lẽ em sẽ trở thành nàng công chúa giá băng
            Thế nhé!!!...
            #6
              Hương Thầm 26.11.2007 12:51:35 (permalink)
              uh nhỉ, thế ra bấy lâu nay người ta nhìn mình với một con mắt khác rằng mình đang sống giả dối.
              Uh nhỉ, có lẽ mình đã sai khi chỉ nghĩ rằng mình là kẻ ích kỷ
              Uh nhỉ, có lẽ mình nên tránh xa người ta ra từ trước khi quen biết
              Uh nhỉ, có lẽ mình không nên để mọi chuyện xảy ra thế này
              Rồi đau đớn, rồi tuyệt vọng, rồi có người thương xót, có người hằn học, có cả người rời xa mình
              Uh nhỉ, nếu như trời chẳng có mùa đông thì sẽ không bao giờ có tuyết
              Uh nhỉ, nếu chẳng có tình yêu thì sẽ không có nước mắt tuôn rơi
              Uh nhỉ, khi chia tay ai cũng nói đau khổ, thì có ai vui đâu, thế nhưng lại có người nói cố lên, có người nói đồ ngu. Có người nói rằng con trai đau hơn con gái, có người nói rằng con gái mất thời gian nhiều hơn, có người nói rằng các cô rồi cũng sẽ sớm đến với người sẽ là chồng các cô sau này, có người nói anh ta rồi cũng sẽ kiếm được một cô gái tử tế thôi. Vậy ai vui, ai buồn, chẳng biết luôn
              Uh nhỉ, tại sao khi ta rất muốn chửi bới và đạp phá một điều gì đó lại như có điều gì đang ngăn cản, khiến mình không nói nên lời
              Uh nhỉ, sống tốt với người ta để làm gì rồi người ta cũng nghĩ mình giả tạo, chi bằng độc ác hơn một chút, dẻo mỏ hơn một chút, ích kỷ hơn một chút, mưu mô hơn một chút như người khác thì có lẽ bây giờ không đau khổ
              Uh nhỉ, ngày rồi cũng sẽ qua và ngày mai sẽ lại đến và cuối cùng là quên
              Uh, quên cả nỗi đau, quên cả cách khóc, quên cả mình là ai thì càng tốt
              Uh, cầu mong cho con tim mình ngủ yên, đừng thức dậy nữa, 2 lần tan vỡ đủ giết chết một tâm hồn phải không
              #7
                Hương Thầm 06.12.2007 15:44:54 (permalink)
                Hôm nay em đã xóa đi bài hát để trên Blast, uh, bài hát ấy hát tặng cho một người, giờ muốn quên đi người ta thì có lẽ mình cũng nên quên nó đi, loại khỏi bộ nhớ mấy cái câu đấy, thế nhưng lại không đủ can đảm để làm được điều ấy, có lẽ trong lòng còn một điều gì đó vướng mắc, hay là....Mà thôi, chẳng nên nghĩ vậy phải không anh, đã chia tay là sẽ không còn gì nữa, nước mắt của em, đau đớn của em rồi cũng sẽ qua thôi. Nhờ trời, em sẽ là một cô gái mạnh mẽ.
                Hôm nay em đã thấy mình ngủ mà không còn muốn dậy vì em cứ muốn nằm thế mãi, cơm chẳng muốn ăn vì nhìn thấy cơm là ngán, nhưng không sao, em rồi cũng phải thấy đói và ngủ mãi cũng phải chán mắt, em sẽ tiếp tục đứng dậy để làm những gì mình đã vạch ra. Em cần kiếm cho mình một bản lĩnh thực sự.
                Ngày hôm qua đã ở sau lưng sao tim vẫn nhói đau dữ dội, sao nước mắt vẫn cứ rơi khi đêm về, sao vẫn thấy mình lẻ loi trước hàng ngàn yêu thương xung quanh, sao vẫn âm thầm như mình là một cái bóng. Em chẳng muốn là một cái bóng nữa, chẳng muốn là một người mờ nhạt giống như anh muốn. Người yêu của anh phải là một người thật giỏi, anh đã từng nói thế, nhưng người thật giỏi sẽ không bao giờ thuộc về anh, bởi nếu họ giỏi, họ sẽ nhận ra được bộ mặt thật của anh và tránh xa anh chứ không ngốc nghếch như em.
                Ngày hôm qua em đã phóng xe thật nhanh trên đường và giờ cái chân em thành chấm phẩy, nhưng cóc sao cả, em nghĩ rằng nó sẽ là một bài học cho em, cũng giống như việc em đến với anh và vấp ngã, đấy cũng là bài học cho em. Có ai từng yêu mà chưa từng đau khổ nhỉ? Điều này có lẽ chỉ có Chúa mới biết được. Nhưng vết thương dù có lành cũng vẫn để lại sẹo, vì nó không nhỏ, nhưng nó cũng không quá lớn để giết chết cả một con người, nó chỉ có thể làm đau một tâm hồn, tan vỡ một tâm hồn mà thôi.
                Ngày mai là một tương lai gần nhưng mù mịt, trước đây em chưa bao giờ nhận thấy rằng mình thiếu việc để làm cho ngày mai, nhưng giờ em chẳng biết kế hoạch là gì. Trước đây em cứ phải lên kế hoạch cho 2 tuần tiếp theo, giờ đây em chẳng biết ngày mai sẽ thế nào. Nhưng ngày mai vẫn là ngày mai, và còn cả ngày mốt nữa chứ, nhiều lắm, và em tin rằng thế nào rồi mình cũng sẽ lại có kế hoạch cho ngày mai thôi.
                Nếu ngày ấy em không đi về phía anh, không gặp nhau, giờ này ta có lẽ đã hạnh phúc phải không anh
                #8
                  Hương Thầm 10.12.2007 17:26:03 (permalink)
                  Vẫn ngỡ như mình đang có hạnh phúc trong tay, nhưng nhìn lại thì đã quá đau, mà thôi khóc làm gì nhỉ. Cứ như vậy đi, đã quyết định quên thì đừng đắn đo gì cả, thế nhé .
                  Trưa nay một mình lang thang mấy vòng quanh bờ Hồ, uh nhỉ, nơi đây có nhiều kỷ niệm lắm, gió hôm nay lạnh thật, thổi thốc vào mặt làm cho cõi lòng một con nhóc đang ủ rũ thêm tê tái. Lá vàng rụng đầy vỉa hè. Tưởng như nó sẽ khóc, nhưng không, mặt của nó đanh lại, uh, khóc làm gì, chốn đông người cơ mà.
                  Ráng mỉm một nụ cười và thả đồng xu 1000 vào cái mũ, rồi lại lầm lũi bước đi.
                  Uh, dù sao cũng chẳng làm cho nó ấm lòng hơn, nó thèm ăn kem vô cùng mà chưa có can đảm để ăn, nó sẽ để dành nỗi buồn để nhấm nháp và rồi để ăn kem vào một dịp khác, khi mà nó không còn chịu nổi được nữa
                  Chiều xuống thật nhanh, cái khăn nó mới đan xong vẫn chưa có chủ, vậy là nó cất vào túi xách. Lạnh vô cùng nhưng không muốn quàng nó lên.
                  ^^
                  Chẳng hiểu vì sao nữa, nhưng mà kỳ thật, toàn những nguời mình tin tưởng và thương yêu thì lại toàn là những người làm mình đau đớn, cảm giác giống như bị sát muối vào một vết thương chưa liền
                  Nó chỉ muốn cười ầm ĩ lên cho đỡ cảm thấy nỗi cô quạnh trong lòng, nhưng nó thấy mình chẳng phải là một con điên mà như thế ở Bờ Hồ
                  Lê gót về phía bến xe buýt. Về nhà để tận hưởng cái cảm giác muốn ngủ mà không dậy nữa. Gặm nhấm những giọt nước mắt vẫn chưa ngớt rơi
                  haha. Sao văn cua nó càng ngày càng hay thế nhỉ
                  Chắc tại vì bây giờ mới biết rằng mình lẻ loi tới mức nào

                  #9
                    Hương Thầm 25.01.2008 20:20:31 (permalink)
                    Mấy đêm rồi thức trắng để làm bài tập sao vẫn không thấy buồn ngủ là sao vậy kìa.
                    Nỗi nhớ không còn rõ nét, chỉ thoáng hiện về trong vòng kỷ niệm ngày càng nới lỏng hơn
                    Chỉ nỗi đau vẫn cứ dứt day trong hồn....khóc mà không phải khóc, hì hì, khóc nhiều rồi, chẳng khóc nổi nữa đâu, con gái khóc xấu lắm, em sẽ cố gắng vì em phải không Hương. Tự nhủ với mình câu đó, rồi lại cắm đầu vào bài tập, chỉ muốn có một điều gì đó đủ mạnh mẽ để kéo mình ra khỏi những suy nghĩ vớ vẩn ấy

                    Đêm về nhanh và qua lâu quá, lạnh, lạnh cả thể xác lẫn tâm hồn vì một vết thương rất lớn.
                    Cuối tuần, cuối tháng, uh, vậy là được hơn 2 tuần rồi nhỉ.
                    Lắng nghe một cơn gió âm ỉ khóc và lùa vào qua cửa. Muốn vùng dậy lang thang đi đâu đó, nhưng chẳng đủ can đảm làm khác với mình. Chỉ mong sao mùa đông này mau qua thôi.
                    Chợt nhớ:
                    Uh, Valentine năm sau, sinh nhật của em năm sau, noen của em năm sau, sau khi anh về ấy, nhất định có 2 người, không một mình nữa.
                    Uh, rốt cuộc cũng chỉ là lời nói, không phải là lời hứa, đừng tin vào những gì đã và sẽ không thể thành sự thật được nữa H ơi.
                    Nhưng, đã tin, đã yêu, đã chờ đơi, đã một mình khi có người yêu và giờ đây thì đúng nghĩa là một mình rồi đấy.
                    Uh, thôi quên đi, sao trời không mưa một chút nhỉ, để mưa ngấm vào mình, cuốn trôi đi tất cả, để có thể để một ai đó thấy kỷ niệm nhạt nhoà và phôi pha...
                    Cuối tuần, yêu thương nào rất xa

                    #10
                      Hương Thầm 15.02.2008 13:11:17 (permalink)
                      Cuối cùng thì cũng hết tết rồi đấy nhỉ, thoáng một cái đã đến ngày mùng 8 âm lịch. Cả hơn một tuần tết, chẳng ngày nào được yên ổn. Mỗi ngày mấy chục viên thuốc, gần 10 loại tống vào người. Mệt bơ phờ, không đi được đến đâu nhiều. Đôi lúc nằm một mình, nước mắt chợt trào ra.
                      Tự hỏi vì sao lại yếu đuối đến thế, vì nhớ nhung ư, vì đau đớn ư, hay là vì điều gì khác thế.
                      Hôm nay là Valentine, thế mà cũng thấy buồn buồn nữa. Còn bao nhiêu là việc, bao nhiêu là điều phải lo lắng, qua tết rồi, cần phải làm những gì đang còn suy tính dang dở.
                      Phát sinh nhiều vấn đề và nhiều việc khác. Lại suy nghĩ, lại lo lắng, đau cả đầu mà chẳng ra được điều gì cả.
                      Nhớ lại mùa Valentine năm trước. Một mình phóng xe trong buổi tối mưa lất phất, đến Capuchino, khách khưa vắng teo vì mứa, nhạc công vẫn chơi những bài nhạc quen thuộc và nổi hứng, lên cầm mic, hát những 5 bài liền. Rồi khóc, rồi nhớ, rồi ra về, lặng lẽ như một cái bóng trên đường. Nguyễn Chí Thanh, 10h tối, 80km/h. Tự nhiên lúc ấy cảm thấy dễ chịu và thoải mái lạ lùng. Ghiền tốc độ từ ngày ấy.
                      Năm nay thì khác, thậm chí còn chẳng nhớ ngày 14/2 là ngày gì, bạn hỏi cũng không biết, thế rồi cuối cùng mới nhớ ra, à, đúng ra mà nói thì nó là ngày bày tỏ tình yêu thương chứ đâu có phải là ngày lễ tình nhân như bà con mình vẫn nói, nhưng mọi người trót coi như thế rồi, thì cũng ậm uh cho xong chuyện.
                      Lạnh thấm vào da thịt vậy mà tự nhiên lại muốn lang thang đi hóng gió. Về đến nhà thấy buồn buồn khó tả.
                      Mệt mỏi, pha lẫn bế tắc. Muốn nổ tung cả cái đầu mà không được. Thậm chí muốn cầm một thứ gì đó mà đập phá cũng không dám.
                      Gia đình, tự nhiên lại thấy xót xa khi nghĩ đến 2 chữ ấy. Phải làm sao để giải quyết những điều đang lo lắng.
                      Lại nhận được lời chúc, nhưng mà "vườn không nhà trống" toàn tập. Cũng chẳng cần những điều đó phải không nhỉ.
                      Cơn đau lại đến hành hạ như một cơn lốc, không muốn về nhà nhưng buộc phải về để mà lết đến cái giường mà nằm.
                      Đừng lên thôi. Viết thêm cũng có được gì đâu?
                      Ngon giấc là điều không tưởng, nhưng mà hãy cố gắng nhé. chúc một đêm không mộng mị kéo về.
                      #11
                        Hương Thầm 29.02.2008 12:26:02 (permalink)
                        11h đêm: Nó ngồi nhìn chăm chăm vào cái điện thoại, chờ chờ tin nhắn hay điện thoại của một ai đó, người mà những ngày trước đây, ngày nào cũng gọi, hoặc nhắn tin. Nhưng hình như nó đã quá tin tưởng vào điều đó. Một cảm giác khó chịu ùa lên nó, nó bắt đầu viết, như một kẻ ngốc, viết cùng với nước mắt chảy ra không ngớt.Cố gắng im lặng, không sụt sịt và thở thật nhẹ để mọi người không biết, nó cứ thế viết, để nói ra những gì không thể nói, để giải tỏa cõi lòng đang đau đớn và tuyệt vọng cùng những lo lắng suy tư trong nó....

                        12h đêm: Viết và viết, nó vẫn cứ viết, nhìn lại tờ giấy, hình như chỉ viết mỗi mấy chữ:nhớ, đau đớn, tuyệt vọng và nước mắt rơi nhòe trang giấy. không biết bao nhiêu lần nó nhìn vào cái đt,nhưng vô vọng. Nó vẫn im lìm và câm lặng. Trong khi chủ của nó chỉ chờ một hồi chuông đặc biệt hay một tiếng bíp cụt ngủn...

                        1h đêm : Nó gấp cuốn truyện vào và cất đi, dù sao thì nó cũng không nhớ được mấy chục trang sách mà nó vừa mới đọc xong. Thế thì đọc nữa cũng chẳng để làm gì cả. Chỉ biết rằng nó vẫn chờ cái điện thoại. Đêm trở gió. Gió thốc qua cửa, luốn vào trong chăn làm nó lạnh run. Nhưng nó vẫn không rời mắt khỏi cái điện thoại. Gọi điện có thể là khó, nhưng ngay cả một tin nhắn cũng không có. Đêm. Trời lại đổ mưa nữa rồi. Nó lạch cạch ngồi dậy, tháo màn, cuộn chăn và chiếu lên cho khỏi bị ướt và ngồi im lặng trong bóng tối. Phía bên kia, hai cái giường, cả nhà đang ngon giấc, chỉ có mình nó vẫn chờ đợi....

                        2h sáng: Nó mở khóa bàn phím và đọc lại tất cả những tin nhắn nó đã lưu, không chỉ những tin nhắn còn trong họp thư mà cả những tin nhắn nó đã xóa đi, nó vẫn nhớ như in. Thế nhưng khi nó đọc lại, dù chỉ bằng trí nhớ, nó vẫn thấy một cảm giác lạ lùng. Tin nhắn trước đây sao khác với những tin nhắn bây giờ đến thế. Nỗi đau nếu chỉ là 1, sẽ dễ chịu hơn, nhưng nếu nó đã được nhân lên làm 2, có lẽ sẽ không ai chịu đựng nổi. Cảm giác tủi thân ngập lòng. Nó lại khóc

                        3h sáng: Một con ngốc vẫn cứ ngồi nhìn cái điện thoại trong bóng đêm, lắng nghe tiếng mưa và gió rít đập vào vách cứ ào ào. Phải, chỉ có một con ngốc mới chờ người ta nhắn tin và gọi điện vào giờ đó. Nó biết như thế, nhưng nó không thể nào kìm bản thân mình không chờ và tự dỗ đôi mắt đã nhòa vì nước mắt suốt mấy tiếng đồng hồ. Chợt nhận ra mình là một kẻ thất bại thảm hại. Mục tiêu 2 năm của nó có lẽ sẽ không thành, nhưng dù nó có thể đi chăng nữa thì nó vẫn cứ thực hiện mục tiêu ấy dù là làm trong vô vọng. Sau thời gian ấy, ngày cuối cùng của thời gian ấy, khi mà chính nó bị chửi vào mặt rằng: Mày thất bại rồi, không bao giờ mày có được điều ấy đâu, sẽ là ngày nó không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Ngu xuẩn, một quyết định ngu xuẩn, nhưng nếu để giải thoát mình khỏi những cơn đau, có thể nó sẽ làm điều đó. Bởi hiện giờ nó đau lắm. Tất cả, từ thể xác, đến tâm hồn, cả những kỷ niệm đến suy nghĩ.

                        4h sáng: Lạnh buốt, nó run run bấm một tin nhắn cuối cùng cho 5 tiếng chờ đợi. Nó không đủ sức để chờ nữa. Đôi mắt nó nhòa đi, nhưng ít nhất nó cũng đã khép vào... Cơn ác mộng lại đến, dài hơn, khác hơn, nhưng chưa bao giừo thiếu những gì đã xảy ra... Một cuốn phim quay chậm khoảng thời gian 5 năm qua và 2 năm tiếp theo....

                        Mưa càng ngày càng nặng hạt...

                        Mùa xuân đâu có lạnh thế này
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.02.2008 12:27:37 bởi Hương Thầm >
                        #12
                          Hương Thầm 14.03.2008 18:22:09 (permalink)
                          Chúng tôi tình cờ quen nhau trong một buổi đi cổ vũ cho MU. Và rất nhanh sau đó chúng tôi đã đến với nhau.
                          Người ấy nhỏ hơn tôi 3 tuổi. Lúc ban đầu, vừa ngượng nghịu, vừa lạ lùng. Sau một thời gian tìm hiểu chúng tôi đã yêu nhau từ bao giờ không biết nữa
                          Tôi đã giúp người ấy học như là một gia sư, và kết quả tiến bộ thấy rõ, người ấy vừa mới thi đỗ học viện kỹ thuật quân sự.
                          Những ngày chúng tôi bên nhau, đầy ắp những kỷ niệm và nụ cười. Tôi yêu đôi mắt của người ấy, đôi mắt to tròn và trầm buồn. Đôi mắt chưa từng rơm rớm nước mắt trước bất cứ chuyện gì.
                          Anh nói : "Gia đình anh không hạnh phúc và anh coi tôi như một gia đình mới của anh".
                          2 tháng sau ngày tôi nhận lời anh, thì chúng tôi gặp phải điều khó khăn đầu tiên. Mẹ của anh là một người hiểu biết về tướng số. Bà nói với anh rằng mệnh của 2 đứa trái ngược nhau hoàn toàn. Nếu chúng tôi đến với nhau thì anh sẽ phải chết hoặc tương lai chúng tôi sẽ không có con cái. Vậy là bà phản đối hoàn toàn chuyện của chúng tôi dù biết chúng tôi đã yêu nhau như thế nào.
                          Cách đây 2 tuần, bà mang về cho anh một tờ kết quả khám bệnh và nói với anh rằng: anh sẽ chết sau 5 năm nữa nếu không được chữa trị kịp thời. Và nếu như anh nghe lời bà thì bà và bên ông bà ngoại sẵn sàng làm cho anh trở lại bình thường". Và điều ấy chính là chúng tôi phải mãi mãi xa nhau.
                          Chúng tôi không thể xa nhau khi điều duy nhất chúng tôi mong ước là cố gắng để hai năm nữa, anh sẽ trao cho tôi một chiếc nhẫn cưới. Anh đấu tranh, nhưng vô ích, mẹ anh đã lấy luôn cả tính mạng của bà để ngăn cản chúng tôi.
                          Anh lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và gia đình nhà ngoại. Cuộc sống không thiếu thốn về vật chất nhưng thiếu tình yêu của người cha. Cũng chính vì mẹ của anh đã một mình nuôi anh khôn lớn nên anh không còn con đường nào khác là phải nghe lời mẹ. Tôi đã khóc rất nhiều khi anh nói rằng, tạm thời cứ nghe lời mẹ để chữa bệnh rồi tìm cách thuyết phục mẹ sau. Tôi đồng ý chờ anh lâu nhất là 5 năm. Bởi với tôi, chờ đợi là điều tôi sợ nhất. Cũng như việc làm sao để chúng tôi có nhau mới là điều quan trọng.
                          Anh đã bắt đầu nhập học. Và việc đi học 2 buổi trong ngày luôn vắt kiệt sức lực của anh. Tôi nhớ anh nhiều lắm. Tôi muốn đến trường vào tầm trưa, chỉ để đứng từ xa nhìn thấy anh thôi, hay chỉ cần được nắm lấy tay anh một khoảnh khắc thôi cũng được. Nhưng tôi không thể làm điều đó.Vì mẹ anh đã cho người theo dõi anh mất rồi
                          Tôi cũng không thể đến nhà anh được vì rất đơn giản, đó chính là nơi mà tôi không thể đặt chân đến.
                          Vậy là chúng tôi cố gắng mà không có nhau. Một tuần chỉ được nghỉ thứ 7 và chủ nhật. Nhưng mẹ của anh biết chắc rằng anh sẽ đến bên cạnh tôi. Nên mẹ anh tìm đủ mọi lý do để lôi anh về nhà. Khi thì đưa mẹ đi siêu thị, lúc thì đi thăm bà con, hôm thì vào viện khám, ngày thì nhà có khách quan trọng, buổi thì có cô gái mà mẹ định giới thiệu đến nhà.... Vậy là một tuần, chúng tôi có thể được nhìn thấy nhau và gặp nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi là 15 phút.
                          Có hôm, anh hộc tốc đạp xe từ Hà Đông sang Giáp Bát, vào đến nhà tôi, vừa ngồi xuống thì nhận điện thoại của mẹ anh, anh cố gắng nói dối là đang ở xa xa như Cầu Giấy để ngồi bên cạnh tôi thêm 10 phút rồi lại đạp xe về. Lúc ấy tôi chỉ biết khóc và lao vào công việc để quên đi nhiều điều đau đớn trong tâm hồn...
                          Những ngày không có anh, tôi cảm thấy mình mệt mỏi vô cùng. Tôi nhớ anh nhiều lắm. Muốn nhắn tin vào điện thoại lại sợ lúc ấy anh đang học, hoặc mẹ anh cầm đến điện thoại. Muốn gọi điện cho anh nhưng lại sợ anh bị mẹ mắng, mẹ lại dày vò anh mỗi khi về nhà.... Tôi chỉ dám ôm chặt cái điện thoại đã có đầy những tin nhắn yêu thương của anh. Những lần chúng tôi gặp mặt là những lần gặp vội vã và nhiều nước mắt. Anh đã từng ôm lấy tôi mà rằng: "Tại sao chúng mình đến với nhau lại khó khăn thế này". Và anh khóc, khóc rất nhiều. Giống như là chưa bao giờ được khóc. Lúc ấy tôi chỉ biết ôm chặt anh vào lòng mà khóc cùng anh vì tủi thân, vì lo sợ và vì cảm giác nhói đau trong lòng.
                          Cách đây không lâu, tôi bị cảm, nhập viện và không biết gì hết. Không nói, không ăn uống, không cử động, chỉ có đôi mắt vô hồn vẫn chờ mong được nhìn thấy đôi mắt của anh. 2 đứa em trai của tôi rất lo lắng, chúng tìm đến nhà anh để thông báo tình hình. Anh vội vã mặc thêm áo khoác để đến viện Bạch Mai lúc hơn 10h đêm. Nhưng mẹ anh khóa cửa, vứt chìa khóa đi đâu không rõ: anh giải thích rằng chỉ cần đến để vực tinh thần của H dậy thôi...
                          Kết quả là một câu: "Mặc kệ nó" và tiếp theo đó là những câu chửi mắng mà mẹ anh giành cho anh. Anh khóc và nắm lấy tay 2 đứa em dặn phải chăm sóc H thật cẩn thận....
                          Sau khi nghe 2 đứa em kể lại với mẹ trước mặt tôi. Nước mắt tôi ứa ra vì đau đớn. Triền miên trong im lặng
                          Giờ đây tôi không biết là anh đang như thế nào, ở nơi đâu. Ngay khi tôi có thể gượng dậy và bước đi, tôi đã đi tìm anh dựa theo những lời kể và tâm sự của anh với tôi lúc chúng tôi còn được bên nhau. Con tim tôi thắt lại khi tìm đến những nơi có kỷ niệm rất quan trọng của anh mà không thấy. Đã hơn một tuần rồi tôi không thể ngủ được về đêm vì lo lắng...
                          Tôi phải làm gì bây giờ. Tôi vẫn đang cố gắng nhiều hơn từng ngày...Nhưng , mỗi bước đi của tôi lại chứa chan hi vọng lẫn tuyệt vọng.
                          Tôi nhớ anh nhiều lắm!
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2008 18:24:43 bởi Hương Thầm >
                          #13
                            Hương Thầm 17.03.2008 17:24:59 (permalink)
                            Mệt mỏi, nhớ nhung, đau.
                            Giận giữ, suy nghĩ
                            Cố gắng rồi khóc 
                            Mất ngủ
                            Mắt thâm quầng
                            Kính tăng số.
                            Vẫn tiếp tục như thế
                            Ngày nối ngày
                            H ơi, sao phải khổ sở đến thế???
                            #14
                              Hương Thầm 05.08.2008 09:28:31 (permalink)
                              Đêm nay mình lại thức. Đã mấy ngày thức khuya và dậy sớm đi cùng mẹ rồi. Tưởng là mệt thì sẽ ngủ được mà soa vẫn cứ đua cùng với đêm.
                              Đêm nào cũng thật là dài. Tối nay, lúc giắt màn cho mẹ, tình cờ mình thấy cuốn sổ đầu tiên mình viết cho người ấy. Biết bao yêu thương, hờn giận, tâm sự cùng cuốn sổ về người ấy đã được chính bàn tay mình viết ra. Mình cứ tưởng là đã đánh mát nó hôm vào viện vì quên ở đó, vậy mà giờ nó đã trở lại trong tay mình.
                              Gió về, tràn vào lòng đêm, tràn vào ngôi nhà có 4 người đnag say ngủ và 1 người thao thức. Giống như những dòng chữ trong cuốn sổ, những kỷ niệm và hình ảnh kia lại đang tràn vào tâm trí, lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn đang bị nỗi đau làm rung động.
                              Gió lành lạnh rồi đấy, không biết người ta có nơi nào trú ngụ để tránh cơn gió này không?
                              Mình không nuối tiếc, cũng không mong chờ điều gì, chỉ có 1 nỗi ám ảnh rằng lỗi là tại mình. Giá như đừng quen sẽ không có chuyện gì cả. Duyên nợ đôi khi cũng thật nhiều trớ trêu.
                              Tự nhiên thấy cái lạnh thấm vào người. Chợt rùng mình. Vì gió sao, hay vì thấy trống vắng. Những ngày gần đây, dường như mình nghĩ mình đã có thể quên đi tất cả để vui và cố gắng. Nhưng sao đêm nay lại có những suy nghĩ vẩn cơ đến thế này nhỉ? Mình không muốn thay đổi bất cứ điều gì nữa, không thay đổi gì hết. Một người con gái không đủ sức chịu đau khổ quá nhiều lần. Cũng như không thể thay đổi bản thân liên tục vì người khác. Mình không phải là một con tắc kè hoa cơ mà. Vậy thì tại sao lại cứ nghĩ ngợi. Người khác có thể không hiểu mình... nhưng giờ thì mình biết rằng chẳng ai hiểu hết. Đôi khi một câu nói đùa có thể trở thành thật và nói thật vô tình bị coi như nói đùa. Nản hẳn.
                              Mình sợ những câu hỏi của mẹ. Bởi vì mình chẳng biết phải trả lời thế nào cả. Mình không đủ dũng cảm để chờ đợi vì mình chẳng đủ sức nhìn nước mắt mẹ rơi ra vì mình và chuyện tình cảm của mình nữa.
                              Ra đằng sau định tranh thủ giặt đồ mà không có nước. 2 ngày đi sớm về muộn, chẳng còn thời gian mà nghĩ đến chậu quần áo nó đang đầy dần qua từng ngày. Bé L thì đừng hòng, chờ đó nó giúp mình nhé. thở dài, lại viết.
                              Đôi lúc mình thấy mình yêu cầu quá cao đối với người khác thì phải, nhưng đâu vì thế mà mình không chaaos nhận một ai đó đến với mình. Nhưng hình như mình trẻ con? Một tính cách trẻ con bên cạnh một tâm hồn không ít lần đau khổ. Có tồn tại điều đó sao, kì quái thật.
                              Mấy ngày nay ba uống rượu nhiều quá. H vẫn cứ đi chơi liên tục, L vẫn bay khỏi nhà thường xuyên. Mẹ khóc và thở dài thườn thượt, im lặng nhiều hơn, mất ngủ nhiều hơn vì những hôm ba bỏ nhà đi ra ngoài lúc 1 giờ đêm. Còn mình, cố gắng quên đi những điều đó bằng sự mệt mỏi và công việc. Thế sao những khoảng thời gian nhưu thế này vẫn tồn tại.
                              Cúp điện thoại ngang xương vì giận. Vì ai đó chẳng hiểu mình, vì cảm thấy mình chẳng được nâng niu. Nhưng tại sao cứ phải thế. Tại sao phải thắc mắc một chuyện rất bình thường. Mù mịt. Bắt đầu thấy nghi ngờ và lo sợ. Ở đời có ai học được chữ ngờ đâu.
                              6h sáng lại dậy đi rồi mà 3h vẫn còn thức. Trong đầu cứ vang lên lời một bài hát đã nghe: "Tay em lạnh, môi em lạnh, sao chẳng thấy anh. Bông hoa hồng ai mang tặng...sao chẳng thấy anh. Tiếng chuông chùa xa, vỡ trong chiều hoang vắng, kìa tiếng rao của ai, xé tan màn đêm rét mướt, gió mùa về."
                              Tự nhiên lại thấy nhói đau. Cứ tưởng sức khỏe mình đã có thể phục hồi mà sao đêm nay lại thấy đau. Không chỉ 1 lần mà mấy lần rồi. Nhưng mình không muốn uống thuốc nữa. Nhìn thấy mấy loại thuốc ấy, chỉ muốn ọe ra thôi. Uống thuốc gì mà chiêu 2 cốc bực nước vẫn không nuốt hết.
                              Quấn cái chăn vào người mà thấy sao vô ích. Cái lạnh trong lòng có tan chảy được nhờ tấm vải mong manh ấy đâu. Có lẽ mình nên dừng lại, dừng tát cả lại dù mình đã có những lúc rất vui. Không nên để bản thân mình phải dằn vặt và suy nghĩ nữa...
                              Im lặng vẫn hoàn im lặng, trống vắng vẫn hoàn trống vắng mặc dù mình đã bật TV cả đêm. Thứ duy nhất mình có thể cảm nhận được là tiếng gió ngoài kia đang vít những tàu lá chuối xoàn xoạt.
                              Ngày mai phải đi khám lại mắt rồi. Hình như lại tăng số nữa. Mình ghét cái mùi bệnh viện, cái màu áo bác sĩ và y tá đáng sợ. Ghét những cơn đau và những lần mắt mờ đi
                               
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 27 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9