Chúng tôi tình cờ quen nhau trong một buổi đi cổ vũ cho MU. Và rất nhanh sau đó chúng tôi đã đến với nhau.
Người ấy nhỏ hơn tôi 3 tuổi. Lúc ban đầu, vừa ngượng nghịu, vừa lạ lùng. Sau một thời gian tìm hiểu chúng tôi đã yêu nhau từ bao giờ không biết nữa
Tôi đã giúp người ấy học như là một gia sư, và kết quả tiến bộ thấy rõ, người ấy vừa mới thi đỗ học viện kỹ thuật quân sự.
Những ngày chúng tôi bên nhau, đầy ắp những kỷ niệm và nụ cười. Tôi yêu đôi mắt của người ấy, đôi mắt to tròn và trầm buồn. Đôi mắt chưa từng rơm rớm nước mắt trước bất cứ chuyện gì.
Anh nói : "Gia đình anh không hạnh phúc và anh coi tôi như một gia đình mới của anh".
2 tháng sau ngày tôi nhận lời anh, thì chúng tôi gặp phải điều khó khăn đầu tiên. Mẹ của anh là một người hiểu biết về tướng số. Bà nói với anh rằng mệnh của 2 đứa trái ngược nhau hoàn toàn. Nếu chúng tôi đến với nhau thì anh sẽ phải chết hoặc tương lai chúng tôi sẽ không có con cái. Vậy là bà phản đối hoàn toàn chuyện của chúng tôi dù biết chúng tôi đã yêu nhau như thế nào.
Cách đây 2 tuần, bà mang về cho anh một tờ kết quả khám bệnh và nói với anh rằng: anh sẽ chết sau 5 năm nữa nếu không được chữa trị kịp thời. Và nếu như anh nghe lời bà thì bà và bên ông bà ngoại sẵn sàng làm cho anh trở lại bình thường". Và điều ấy chính là chúng tôi phải mãi mãi xa nhau.
Chúng tôi không thể xa nhau khi điều duy nhất chúng tôi mong ước là cố gắng để hai năm nữa, anh sẽ trao cho tôi một chiếc nhẫn cưới. Anh đấu tranh, nhưng vô ích, mẹ anh đã lấy luôn cả tính mạng của bà để ngăn cản chúng tôi.
Anh lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và gia đình nhà ngoại. Cuộc sống không thiếu thốn về vật chất nhưng thiếu tình yêu của người cha. Cũng chính vì mẹ của anh đã một mình nuôi anh khôn lớn nên anh không còn con đường nào khác là phải nghe lời mẹ. Tôi đã khóc rất nhiều khi anh nói rằng, tạm thời cứ nghe lời mẹ để chữa bệnh rồi tìm cách thuyết phục mẹ sau. Tôi đồng ý chờ anh lâu nhất là 5 năm. Bởi với tôi, chờ đợi là điều tôi sợ nhất. Cũng như việc làm sao để chúng tôi có nhau mới là điều quan trọng.
Anh đã bắt đầu nhập học. Và việc đi học 2 buổi trong ngày luôn vắt kiệt sức lực của anh. Tôi nhớ anh nhiều lắm. Tôi muốn đến trường vào tầm trưa, chỉ để đứng từ xa nhìn thấy anh thôi, hay chỉ cần được nắm lấy tay anh một khoảnh khắc thôi cũng được. Nhưng tôi không thể làm điều đó.Vì mẹ anh đã cho người theo dõi anh mất rồi
Tôi cũng không thể đến nhà anh được vì rất đơn giản, đó chính là nơi mà tôi không thể đặt chân đến.
Vậy là chúng tôi cố gắng mà không có nhau. Một tuần chỉ được nghỉ thứ 7 và chủ nhật. Nhưng mẹ của anh biết chắc rằng anh sẽ đến bên cạnh tôi. Nên mẹ anh tìm đủ mọi lý do để lôi anh về nhà. Khi thì đưa mẹ đi siêu thị, lúc thì đi thăm bà con, hôm thì vào viện khám, ngày thì nhà có khách quan trọng, buổi thì có cô gái mà mẹ định giới thiệu đến nhà.... Vậy là một tuần, chúng tôi có thể được nhìn thấy nhau và gặp nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi là 15 phút.
Có hôm, anh hộc tốc đạp xe từ Hà Đông sang Giáp Bát, vào đến nhà tôi, vừa ngồi xuống thì nhận điện thoại của mẹ anh, anh cố gắng nói dối là đang ở xa xa như Cầu Giấy để ngồi bên cạnh tôi thêm 10 phút rồi lại đạp xe về. Lúc ấy tôi chỉ biết khóc và lao vào công việc để quên đi nhiều điều đau đớn trong tâm hồn...
Những ngày không có anh, tôi cảm thấy mình mệt mỏi vô cùng. Tôi nhớ anh nhiều lắm. Muốn nhắn tin vào điện thoại lại sợ lúc ấy anh đang học, hoặc mẹ anh cầm đến điện thoại. Muốn gọi điện cho anh nhưng lại sợ anh bị mẹ mắng, mẹ lại dày vò anh mỗi khi về nhà.... Tôi chỉ dám ôm chặt cái điện thoại đã có đầy những tin nhắn yêu thương của anh. Những lần chúng tôi gặp mặt là những lần gặp vội vã và nhiều nước mắt. Anh đã từng ôm lấy tôi mà rằng: "Tại sao chúng mình đến với nhau lại khó khăn thế này". Và anh khóc, khóc rất nhiều. Giống như là chưa bao giờ được khóc. Lúc ấy tôi chỉ biết ôm chặt anh vào lòng mà khóc cùng anh vì tủi thân, vì lo sợ và vì cảm giác nhói đau trong lòng.
Cách đây không lâu, tôi bị cảm, nhập viện và không biết gì hết. Không nói, không ăn uống, không cử động, chỉ có đôi mắt vô hồn vẫn chờ mong được nhìn thấy đôi mắt của anh. 2 đứa em trai của tôi rất lo lắng, chúng tìm đến nhà anh để thông báo tình hình. Anh vội vã mặc thêm áo khoác để đến viện Bạch Mai lúc hơn 10h đêm. Nhưng mẹ anh khóa cửa, vứt chìa khóa đi đâu không rõ: anh giải thích rằng chỉ cần đến để vực tinh thần của H dậy thôi...
Kết quả là một câu: "Mặc kệ nó" và tiếp theo đó là những câu chửi mắng mà mẹ anh giành cho anh. Anh khóc và nắm lấy tay 2 đứa em dặn phải chăm sóc H thật cẩn thận....
Sau khi nghe 2 đứa em kể lại với mẹ trước mặt tôi. Nước mắt tôi ứa ra vì đau đớn. Triền miên trong im lặng
Giờ đây tôi không biết là anh đang như thế nào, ở nơi đâu. Ngay khi tôi có thể gượng dậy và bước đi, tôi đã đi tìm anh dựa theo những lời kể và tâm sự của anh với tôi lúc chúng tôi còn được bên nhau. Con tim tôi thắt lại khi tìm đến những nơi có kỷ niệm rất quan trọng của anh mà không thấy. Đã hơn một tuần rồi tôi không thể ngủ được về đêm vì lo lắng...
Tôi phải làm gì bây giờ. Tôi vẫn đang cố gắng nhiều hơn từng ngày...Nhưng , mỗi bước đi của tôi lại chứa chan hi vọng lẫn tuyệt vọng.
Tôi nhớ anh nhiều lắm!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2008 18:24:43 bởi Hương Thầm >