Góc phố nhỏ chiều bay sao buồn quá 
  Vắng người rồi sỏi đá cũng sầu vương 
  Gió hiu hắt tràn về từ muôn hướng 
  Thổi cùng ta những khúc hát nhớ thương.    
  Đông lại đến khiến lòng ta lạnh giá 
  Về đâu thu sao chẳng ở cùng ta? 
  Để trông ngóng cứ ươm đầy muôn ngả 
  Để cõi lòng cứ vướng nặng xót xa.    
  Ta lặng lẽ ôm cuộc tình câm nín 
  Người lạnh lùng, người có thấu không? 
  Bao nước mắt ta đem vùi trong mộng 
  Bao dấu yêu ta chôn chặt đáy lòng.    
  Có những đêm ta trở mình thức giấc 
  Nỗi cô đơn bỗng tràn ngập không gian 
  Ánh trăng sáng như cũng buồn vô hạn 
  Hoà cùng ta vào nhung nhớ ngút ngàn.    
  Đã trăm lần ta tự hỏi lòng ta 
  Giữ chi mãi một bóng người xa lạ? 
  Cũng nghìn lần trái tim ta hối hả 
  Nói yêu người...nhưng lời chẳng thốt ra.    
  Rồi mai đây trên đường đời quạnh quẽ 
  Mảnh tình ta sẽ mãi mãi lặng im 
  Tình yêu ấy có bao giờ tắt lịm 
  Bóng người xưa ta thôi mỏi bước tìm?...