 
           ĐỪNG ĐẾN BÊN CỬA SỔ    
  Xin đừng đến gần em bên cửa sổ 
  Xin chớ giẫm lên hoa cỏ trong vườn 
  Em từ lâu chẳng còn yêu anh nữa 
  Nhưng chớ buồn mà xin hãy lặng im.    
  Dù vẫn thương anh bằng cả tấm lòng 
  Nhưng có ích gì cho anh vẻ đẹp? 
  Và tại sao lại không để em yên 
  Và tại sao anh cứ hoài day dứt?    
  Chẳng bao giờ còn yêu lại nữa rồi 
  Em bây giờ chẳng còn yêu ai nữa 
  Chẳng còn yêu, chỉ thương hại mà thôi 
  Xin đừng đến gần em bên cửa sổ!    
  Anh hãy quên rằng em đã yêu anh  
  Quên rằng em đã cuồng điên một thưở 
  Nhưng bây giờ chỉ còn lại lòng thương 
  Xin đừng đến, đừng làm em đau nữa. 
  1912.       
  NƯỚC MẮT ĐẦY VƠI    
  Trên đầu tôi một ngôi sao đang cháy 
  Nhưng chỉ lơ mơ qua áng mây mù 
  Trước mặt tôi một con đường rộng rãi 
  Nhưng lại mọc đầy cỏ dại hoang vu.    
  Cả thế gian gửi đến những nụ cười 
  Nhưng lại chứa đầy những lời buồn tủi 
  Thay vì động viên là nước mắt đầy vơi 
  Số mệnh tôi mang đến lời thăm hỏi. 
  1912.       
  EM ĐÃ KHÓC    
  Em đã khóc trong một chiều tĩnh lặng 
  Nước mắt đắng cay đã rơi xuống thật mau 
  Khi đó anh rất buồn và đau đớn 
  Nhưng dù sao hai đứa chẳng hiểu nhau.    
  Thế rồi em đi về miền xa ngái 
  Tất cả ước mơ đều tàn úa không màu 
  Và bây giờ chỉ mình anh còn lại 
  Chẳng một lời thăm hỏi để hồn đau.    
  Anh thường hay mỗi khi hoàng hôn xuống 
  Lại đi về nơi chốn đã gặp nhau 
  Lại nhìn thấy trong giấc mơ hình bóng 
  Và lại nghe trong yên lặng u sầu. 
  1912-1913.       
  CÂY BẠCH DƯƠNG    
  Cây bạch dương màu trắng 
  Bên cửa sổ nhà tôi 
  Được phủ đầy tuyết trắng 
  Như màu bạc sáng ngời.    
  Trên những cành tơ lụa 
  Tuyết ven một đường viền 
  Những chùm con buông xõa 
  Trắng xóa dải đăng ten.    
  Cây bạch dương đứng đấy 
  Trong giấc ngủ mơ màng 
  Những bông tuyết đang cháy 
  Trong ngọn lửa màu vàng.    
  Còn bình minh lười nhác 
  Lặng lẽ đi vòng quanh 
  Rồi rắc thêm lớp bạc 
  Còn tươi rói lên cành. 
  1913.       
  BUỒN BÃ QUÁ...    
  Buồn bã quá… đớn đau trong lồng ngực 
  Hành hạ con tim không chút xót thương 
  Những tiếng động buồn bã của thời gian 
  Không cho phép cõi lòng tôi thổn thức.    
  Một ý nghĩ cay đắng vẫn nằm lên 
  Mà không hề chịu buông tha đầu óc… 
  Đầu như chong chóng vì tiếng động ồn 
  Ai nói cùng tôi sống làm sao được?    
  Tâm hồn tôi giờ cũng đang nức nở 
  Không tìm ra an ủi một người nào 
  Thân xác bước đi nhọc nhằn khó thở 
  Vẻ hoang vu và gương mặt u sầu.    
  Số phận trao cho ta để làm chi 
  Chẳng còn nơi cho mái đầu cúi xuống 
  Đời nghèo khổ và đời ta cay đắng 
  Sống mà không hạnh phúc thật nặng nề. 
  1913       
  MIỀN QUÊ TÔI BỊ BỎ    
  Miền quê tôi bị bỏ 
  Miền quê tôi bị hoang 
  Cả tu viện, cánh rừng 
  Không rộn mùa cắt cỏ.    
  Những ngôi nhà xiêu lệch 
  Mà tất cả có năm. 
  Những mái nhà sủi bọt 
  Thành gỗ lát hoàng hôn.    
  Dưới áo bào rơm rạ 
  Gió vuốt những vì kèo 
  Và gió kia đem vã 
  ánh mặt trời lên rêu.    
  Quạ khoang giương cánh đập 
  Vào cửa sổ không sai 
  Anh đào như bão tuyết 
  Đang vẫy những bàn tay.    
  Không còn như chuyện kể 
  Nhưng huyền thoại đã từng 
  Cây vũ mâu thì thầm 
  Điều chi cùng lữ thứ? 
  1914       
  BÃI LẦY VÀ ĐẦM NƯỚC    
  Bãi lầy và đầm nước 
  Chiếc khăn của trời xanh. 
  Và rừng thông xào xạc 
  Vàng dát trên lá cành.    
  Chim vành khuyên thánh thót 
  Giữa tán lá cây rừng 
  Người cắt cỏ rào rạt 
  Mơ bóng mát rừng thông.    
  Tiếng kẽo kẹt nặng nề 
  Xe lăn trên đồng cỏ 
  Mùi hương của gỗ khô 
  Bốc lên từ xe ngựa.    
  Rặng liễu lắng tai nghe 
  Tiếng huýt cành trong gió… 
  Ôi miền quê ruột rà 
  Ôi miền quê bị bỏ!… 
  1914       
  NƯỚC NGA YÊU DẤU    
  Ôi nước Nga yêu dấu của tôi ơi 
  Nhà gỗ thông của Người mang tượng Chúa 
  Một màu xanh tít tắp tận chân trời 
  Cho đôi mắt được ngắm nhìn thuê thỏa.    
  Giống như kẻ hành hương mùa trẩy hội 
  Tôi ngắm nhìn đồng ruộng của nước Nga 
  Bên bờ giậu quanh làng thấp te tái 
  Những cây dương gầy guộc vẫn vui đùa.    
  Hương táo chín và mật thơm lan tỏa 
  Trong nhà thờ ca tụng Đức Chúa Trời 
  Có tiếng kêu vù vù sau làng nhỏ 
  Rồi trên đồng là điệu nhảy vui tươi.    
  Tôi chạy theo lối mòn hoa cỏ nát 
  Ra bao la đồng ruộng trải ngát xanh 
  Đón chào tôi - như vành khuyên lúc lắc 
  Là tiếng cười các cô gái vang lên.    
  Nếu thiên thần đồng thanh cất tiếng gọi: 
  “Bỏ nước Nga lên sống ở thiên đường!” 
  Tôi sẽ nói: “Thiên đường tôi chẳng lấy 
  Hãy trao cho tôi tổ quốc yêu thương!” 
  1914       
  MIỀN QUÊ THÂN YÊU     
  Miền quê thân yêu! Con tim mơ ước 
  Làn nước xanh đầy ánh nắng mặt trời. 
  Tôi chỉ muốn giá mà tôi mất hút 
  Vào màu xanh khúc giao hưởng của ngưòi.    
  Trên bờ ruộng áo long bào được khoác 
  Mộc thảo hoa, cỏ ba lá mọc đầy 
  Đứng thành chuỗi như thành tràng hạt 
  Liễu như những bà sư nữ dịu dàng thay.    
  Từ đầm nước toả ra làn khói 
  Như cái đòn triêng treo giữa trời xanh. 
  Tôi bí mật để dành cho ai đấy 
  Giấu trong tim những ý nghĩ của mình.    
  Tôi chào đón, tôi nhận về tất cả 
  Hạnh phúc thay được trải hết lòng mình. 
  Tôi đi đến mặt đất này là để 
  Sau đó rồi từ giã nó cho nhanh. 
  1914.       
  TRÊN CÁI ĐĨA BẦU TRỜI MÀU XANH    
  Trên cái đĩa bầu trời màu xanh 
  Làn khói mật của đám mây vàng úa. 
  Mọi người ngủ. Đêm cũng mơ màng 
  Chỉ mình tôi bị nỗi buồn hành hạ.    
  Những đám mây được đem làm dấu Thánh 
  Rừng thông thở ra làn khói ngọt ngào. 
  Sau vòng trời nứt ra vết rạn 
  Những ngón tay của sườn núi dăng cao.    
  Trên đầm nước tiếng diệc kêu quang quác 
  Tiếng nước kêu óc ách thật rõ rành 
  Từ đám mây đang nhìn, như giọt nước 
  Một ngôi sao cô đơn.    
  Tôi ước ao giá trong làn khói đục 
  Bằng ngôi sao đem đốt cháy khu rừng 
  Rồi với chúng giá mà tôi được chết 
  Như chớp nguồn vụt biến giữa không trung. 
  1913-1914?       
  BỨC TRANH THÊU    
  Một cô gái ngồi thêu trong phòng nhỏ 
  Trên vải thưa thêu thập ác, thêu gươm. 
  Cô vẽ hình những người chết trong rừng 
  Trên ngực họ thêu những bông hoa đỏ.    
  Tơ mềm mại thêu nên người dũng cảm 
  Vị anh hùng – nhân vật cõi lòng đau. 
  Chàng nằm đó sau tơi bời trận đánh 
  Trên hoa văn máu thấm những cây lau.    
  Thêu xong tranh thì ngọn đèn phụt tắt. 
  Cô gái cúi mình. Vẩn đục ánh mắt nhìn. 
  Cô gái buồn. Cõi lòng cô thổn thức. 
  Sau cửa sổ kia đêm đang vẽ bức tranh.    
  Bím tóc buồn xua những đám mây đen 
  Qua mớ tóc xoăn mặt trăng dần tỏ 
  Trong ánh lập loè, nhấp nháy lung linh 
  Cô gái như bóng ma ngồi khóc bên cửa sổ. 
  1914.       
  TÔI RA ĐI    
  Tôi ra đi như tu sĩ khiêm nhường 
  Hay là kẻ lãng du tóc trắng - 
  Đang rót ra trên thảo nguyên bằng phẳng 
  Dòng sữa của bạch dương.    
  Tôi muốn đo điểm cuối của đất trời  
  Nên phó mặc cho ngôi sao trong suốt 
  Và tin vào hạnh phúc người thân tôi 
  Trong luống cày bằng tiếng vang lúa mạch.    
  Ánh bình minh bàn tay sương lạnh giá 
  Đem quất vào những quả táo ban mai 
  Trong khi dồn cỏ khô trên đồng cỏ 
  Những người đang cắt cỏ hát cho tôi.    
  Khi nhìn vào cuối bờ giậu của riêng 
  Tôi nói với tôi những lời như vậy: 
  Hạnh phúc thay kẻ trang điểm cho mình 
  Bằng cuộc đời lãng du bị gậy.    
  Hạnh phúc thay trong niềm vui nghèo khó 
  Sống cuộc đời không có bạn, không thù 
  Đi trên đường ngoằn ngoèo trong xóm nhỏ 
  Yêu thiết tha những đống cỏ khô. 
  1914.        
 
            
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2008 14:18:42 bởi cacbac >