Nguyễn Đình Vinh - Cõi Lòng
Thuận - Nghịch
Một hạt thóc nảy mầm
Đến mùa cho ra bao hạt thóc
Đám cỏ hoang
Cũng mọc
Song
chẳng cho ra hạt nào
Nếu con người
Chỉ ngồi đó ước ao
Cuối cùng cũng không
Làm nên điều gì tất
Một lời nói chân thật
Bằng vạn lời hứa xuông
Nước lã
Dẫu bình thường
Nhưng thiếu nó
Sẽ
Không còn sự sống....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2007 16:47:54 bởi Nguyễn Đình Vinh >
TIỀN ĐÂU PHẢI LÀ TẤT CẢ
Cũng chỉ là những tờ giấy
Hay là mấy đồng xu
Chẳng hiểu sao nhiều người cứ
Giống những chiếc đèn cù
Quay cuồng
Mê mải
Họ bắt chúng phải sinh lời sinh lãi
Đồng tiền biết đẻ trứng vàng
Vì tiền họ có thể chà đạp lên nhau
Người ta sinh ra ai chẳng muốn sang giàu
Tiền trong tay họ như biết múa
Kẻ không tiền
Buồn rầu tựa cửa
Cái đói
Cái nghèo
Gắn đời họ như bản án đeo gông
Còn kia
Những cô chiêu cậu ấm
Con nhà giàu
Vung tay chẳng biết sót dù cả triệu triệu đồng
Chúng ném tiền vào những cuộc vui chơi mê mải
Có những người
vì tiền
Họ đâu còn khoảng trống nào giành cho sự sợ hãi
Dù biết ngày mai
Cái giá phải trả là cả mạng sống của chính bản thân mình
Cũng vì tiền
Nhiều gia đình
Vợ chồng Anh em
Bạn bè...
Sẵn sàng cắt đứt cả nghĩa tình
Dẫu biết rằng đó sẽ là điều đau đớn nhất
Trong suy nghĩ của họ
Tiền là tiên là phật
Là trăm ngàn vạn thứ sức bật trên đời
Người nhiều tiền đêm ngủ cũng chẳng được thảnh thơi
Còn phải tính toán ngày mai sao cho đồng tiền đem lại nhiều lợi nhất
Đừng làm dần mất đi
Ít đi những điều chân thật
Những niềm vui và cả những nụ cười
Hạnh phúc được xây lên bằng tình cảm con người
Và vì vậy
Tiền không phải là tất cả!
GIẢN ĐƠN
Một người
Đến trước đức phật
Chắp tay thành kính
hỏi???
Thỉnh lạy đức phật nhân từ.
Phật là gì ạ...???
Đức phật tổ mỉm cười
trả lời
Phật là ta
Phật là ngươi
Trong mỗi con người
Nếu
Điều thiện tồn tại.
Điều ác mất đi
Ngươi hỏi làm gì???
Đó
Chính là Phật đấy......
DẠI
Biết là mình trót dại
Nhưng vẫn muốn dại thêm
Hơi thở ấm môi mềm
Thả hồn đêm mơ mộng
Ngày xưa chuyện lông ngỗng
Rắc đường nhắc người thương
Dù biết hóa vô thường
Vẫn mong sao gặp gỡ
Phập phồng đêm trăn trở
Chút tình duyên trao nhau
Tóc dẫu nhuốm bạc màu
Vẫn hẹn câu chung thuỷ
Có những gì tinh tuý
Ta hiến dâng tặng nhau
Chắp tay ước nguyện cầu
Kiếp sau xin.....
vẫn dại...
Lay Lắt Tình Sầu Tôi viết vần thơ tuổi đầu đời
Những ngày mê mải với rong chơi
Nhẫn cỏ trao nhau vờ đám cưới
Nhìn thôi e thẹn chẳng nên lời
Tôi viết vần thơ viết tặng em
Mùa thu man mác lướt qua rèm
Lặng lẽ cuối trời mây trắng quá
Mắt nhìn đáy mắt ngất ngây men
Tôi viết vần thơ tuổi mộng mơ
Rạo rực tim ơi nỗi dại khờ
Hổn hển trao tình đêm trăng đẹp
Tay tôi vụng dại viết vần thơ
Nay đã qua rồi tuổi ngày xưa
Chỉ còn rơi rớt chút trăng thừa
Thơ tôi không biết còn ai đọc
Lay lắt tình sầu với gió mưa
Chợ tình
Mỗi tuần
chỉ có một phiên
Dập dìu trai gái bén duyên tìm về
Khèn ai
réo rắt đê mê
Kìa anh anh hãy đừng chê em mà
Chợ tình
đâu quản đường xa
Chín sông mười núi với ba quãng đồng
Biết đâu
nên vợ nên chồng
Chẳng cần phân biệt người mông người tày
Dao tiền
dao đỏ tới đây
Thái đen, thái trắng vui say điệu xòe
Ngọt ngào
em hát anh nghe
Thương nhau đối đáp qua hè sang đông
Anh về
ngắt lá trầu không
Mua thêm chục sấp vải hồng sang thưa
Yêu nhau
đâu ngại nắng mưa
Thưa cha thưa mẹ con đưa em về.
VÀNG LÁ MÙ U
Chuồn chuồn
đậu lá mù u
Em tôi chồng sớm lời ru thêm buồn
Bao giờ
tạnh hạt mưa tuôn
Cho câu em hát nỗi buồn nguôi ngoai
Trẻ con
cùng đội lá khoai
Dưới cành phuợng vĩ học bài cùng tôi
Đám cỏ
xưa chỗ em ngồi
Ngắm bông hoa dại nhớ hồi tuổi thơ
Xôn xao
cho dạ ngẩn ngơ
Nôn nao nỗi nhớ vẩn vơ tôi buồn
Cầu trời
trời tạnh mưa tuôn
Em tôi hết tiếng hát buồn ru con
Chuồn chuồn
bay khuất đầu non
Mù u vàng lá vẫn còn bóng em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2007 07:52:26 bởi Nguyễn Đình Vinh >
NỠ
Nỡ rồi khi nắng khi mưa
Nỡ câu nói dở khi vừa ghẹo trăng
Nỡ đêm mơ với chị hằng
Nỡ rồi lại muốn gió giăng cùng người
Nỡ say ánh mắt em cười
Nỡ đêm mê nói những lời không nên
Nỡ sao đã hẹn lại quên
Nỡ duyên dang dở không bền cùng ai
Nỡ phí ngày tháng năm dài
Nỡ vui mê mải, nỡ hoài tuổi xanh
Nỡ quên không sống chân thành
Bây giờ nỡ ở cùng manh chiếu tàn
Mẹ Hai vai nặng trĩu gánh non sông Mẹ đã sinh ra giống tiên rồng Từ thủa hồng hoang đi mở cõi Đưa con khai sáng xứ trời Đông Mẹ đã cho tôi cả cuộc đời Ru tôi bằng câu hát à ơi Tần tảo chắt chiu nuôi con lớn Mẹ là điểm tựa lúc chơi vơi Này đây chiếc áo của mẹ ta Ngấm mặn mồ hôi lúc xế tà Trải bấy nhiêu mùa mưa nắng gió Đôi bàn tay mẹ dệt gấm hoa
TÔI TỰ TẶNG THƠ TÔI Tôi tặng riêng tôi một chút tình Chút tình đem giấu bụi trúc xinh Trao duyên gửi phận cho ai nhỉ Tôi đành tự sự với bóng mình Tôi viết tặng tôi chút vậy thôi Vẫn biết là tôi ích kỷ rồi Sao mình lại không yêu mình nhỉ Ấy vậy mà tôi vẫn bồi hồi Tôi tự tặng tôi mấy vần thơ Cái thời bồng bột lúc dại khờ Lãng đãng thả hồn trong cõi mộng Đôi lúc bần thần nghĩ vẩn vơ Tôi biết rằng tôi chẳng ra gì Tự mình viết tặng lại mình đi Thơ tôi tự viết mình tôi đọc Sống ở trên đời hiếm mấy khi
ĐIỀU NGUYỆN ƯỚC Người đàn bà Trần chuồng Đi giữa đường phố Đờ đẫn Hoang dại Chị đi mà không biết đi đâu Run rẩy bước qua cầu Phía sau Người mẹ già Trái tim như hoá đá Buồn rầu Đau khổ Bóng mẹ Đổ lên bóng con Nén chịu Vê tròn mẹ lại Nhìn đứa con yêu Lòng mẹ tê tái Xót xa... Trời đất rộng bao la Giá ban cho mẹ Điều nguyện ước Như một món quà Để con mẹ bình thường trở lại
ĐÂU CÒN MƯỜI SÁU Nguyễn Đình Vinh Tuổi mười sáu bé thường hay nhõng nhẽo
Mẹ chợ về cứ lẽo đẽo theo sau
Vầng trăng tròn nào có để ý đâu
Không chải chuốt chẳng vương sầu vướng nhớ Ơ mà sao mẹ vẫn thường than thở
Con gái tôi còn bé lắm đấy cơ
Mẹ nâng lưu mong ngóng bé từng giờ
Đợi bé lớn không còn chờ quà nữa Bõng một hôm cuối buổi chiều nắng lửa
Mẹ giật mình thấy bé khác ngày xưa
Cậu học trò đi học đội ô mưa
Nay bỗng thấy lại hẹn hò cùng bé Những trò chơi của một thời con trẻ
Đâu có còn dung dẻ với dung dăng
Thấy cả hai ngồi mơ ngắm chị hằng
Dòng lưu bút ghi yêu thời áo trắng Có đôi lúc thấy bé ngồi im lặng
Mê mải nhìn đám mây trắng trôi qua
Cậu học trò giấu vội một nhành hoa
Mẹ mỉm cười con gái mình đã lớn...
TÌNH MƠ Nguyễn Đình Vinh Cảm ơn em đã ngủ mơ
Cho anh em phải thẫn thờ vì hoa
Vầng trăng buông mái tóc xoà
Dù chiêm bao vẫn nhạt nhòa bóng anh
Sao cho gió thổi trong lành
Đễ anh mãi được ngồi canh giấc nồng
Say xưa ngắm má ai hồng
Nụ hôn vụng trộm ... môi nồng môi ai
Trách con bướm trắng chơi dài
Vởn vơ bay lượn phí hoài nhụy hoa
Mong sao đêm mãi lâu qua
Ru em tôi vẫn hiền hoà...tình mơ.
Mến chào mừng Nguyễn Đình Vinh đến vui với vườn thơ VNTQ nha.........vài dòng đồng cảm, chúc vui và vui nhiều....
Cầu trời
trời tạnh mưa tuôn
Em tôi hết tiếng hát buồn ru con
Chuồn chuồn
bay khuất đầu non
Mù u vàng lá vẫn còn bóng em
Tiếng ru xưa đã lạc rồi Giữa đêm buồn ôi thê thiết lời ru Bốn bức tường cách biệt mù quê Mẹ Ngày em xa hãy còn là cô gái trẻ Ngày em về nhuộm trắng vẻ phong sương Em gói lòng dào dạt một tình thương Của một người cuối đường xưa hẹn ước Người nỡ để một mình em xuôi ngược Lạc nhau rồi lệ thắm ướt mi ngoan, Hoa mù u rụng trắng cửa thiên đường Bỏ tiếng ru cuối vườn nơi trăng thức Phụ lòng nhau xẻ đôi hồn nguyệt thực, Có điều gì ray rứt suốt trong tâm... Giữa đêm buồn đối bóng lặng căm... Lệ bỗng nhiều từ bao năm dồn nén Ve vuốt lại lời ru không trọn vẹn Đêm buồn rơi nghèn nghẹn tiếng ru quen... [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/135/285208BE465049089D88D5645457A588.bmp[/image]
Cảm ơn BN minh mới vô đây, rất cám ơn bạn đã tặng thơ mình, xin chúc bạn và vnthuquan luôn là điểm dừng chân cho tất cả các bạn yêu thơ, rất mong các bạn luôn ghé thăm minh nhé