Con Còng Gió   Nguyễn Quang Hà      Còng gió và em tinh nghịch như nhau 
  Hai đứa chơi trò đuổi bắt 
  Còng ranh mãnh biết mình thua sức 
  Nó lừa em bằng lối chạy chữ chi 
  Cuộc đuổi săn trên bãi cát phẳng lì 
  Chạy tới chạy lui em vồ cứ trật 
  Còng nín thở nép vào màu cát 
  Giương đôi mắt tròn trêu ngươi  
  Anh nhìn em không nín được cười 
  Còng gió giật mình biến vào ngọn song 
  Cát  trên tay em rơi  như rơi từng gọt nắng 
  Mất còng rồi em bắt đền anh 
  Ôi con còng, con còng gió biển xanh 
  Đang vô cớ bỗng thành kỷ niệm 
  Phút cảm nhận nỗi niềm xao xuyến 
  Nhìn vào đâu chẳng thấy lung linh 
  Anh yêu cuộc đời và yêu biển mênh mông 
  Anh yêu em săn còng trên cát 
  Yêu ngọn sóng ta chơi đùa đuổi bắt 
  Bắt chước còng em cũng chạy chữ chi 
  Nhưng em không lao vào ngọn song biến đi 
  Bao giờ em cũng để cho anh bắt được 
  Con còng gió trên bờ biển biếc 
  Giương mắt tròn không hiểu vì sao?!